Thỏ Ngốc Dịu Dàng Của Sắc Lang

Chương 4

Tử Vy Bạch Sắc

27/08/2016

" Em có giúp anh gì được không?" Cô cẩn thận hỏi. Ánh mắt ngây thơ chớp chớp, nếu giúp được cô chắc chắn sẽ làm hết sức mình.

Nghe được giọng nói của cô, anh xoa xoa mi tâm, hít sâu một hơi, giống như gặp một chuyện rất phiền não, nhưng trước vẻ mặt đầy nhiệt tình của cô, anh cũng thôi không nghĩ đến vấn đề đó nữa, chân mày cũng dãn ra. " Không có gì đâu, anh sẽ có phương án giải quyết thôi." Anh nở nụ cười nhẹ nhàng với cô trấn an, sau đó mới nói tiếp đoạn đối thoại bị đứt quãng ban nãy.

Thấy hiện tại, cô giờ là người vô gia cư, không tài sản, thất nghiệp, đủ thảm, thấy vậy anh nảy sinh lòng tốt, nảy ra chủ ý. " Nếu em không chê có thể ở lại nhà anh, giúp dọn dẹp nhà cửa, tới cuối tháng anh sẽ đưa lương cho em, bây giờ ra ngoài cũng khó kiếm việc làm." Huống hồ cô ngây ngây ngô ngô như vậy không phải là dễ bị người lường gạt hay sao, là anh suy nghĩ cho cô, giờ có người đưa ra chủ ý tốt như vậy, nếu cô từ chối mới là đồ ngốc.

Nghe anh nói vậy, khó khăn trước mắt vì vài lời nói của anh đều tiêu tan mất biến, cô vừa có nhà ở, vừa có lương, cuối tháng là có tiền mua quần áo??? Cô vui sướng tới mức ôm chầm lấy anh, miệng nở nụ cười tươi tắn. " Oa, tất nhiên là em đồng ý rồi." ông trời quả nhiên không tuyệt đường con người, ngay thời khắc khó khăn nhất quả nhiên là sẽ có người tốt giơ tay ra giúp đỡ. Địa vị của anh trong lòng cô đã tăng từ ân nhân thành chúa cứu thế rồi, chỉ thiếu cô còn chưa phải thấy thân báo đáp mà thôi.

Hai quả mật đào trước ngực cô đang dính sát vào người anh, bị cái ôm siết của cô làm biến dạng, da thịt trắng nộn mát mẻ như vượt qua hai lớp áo mà chạm đến người anh, ngứa ngáy khó chịu tựa cọng lông mềm gảy vào lòng. Nhất là khi vẻ mặt cô chỉ có ỷ lại, mà không hề phòng bị đó, đơn thuần và thanh khiết đến mức, anh cũng không nhịn được bị không khí vui vẻ mà cô tạo nên làm cho tinh thần tốt lên theo. Bàn tay phía sau lưng cô cẩn thận ôm lấy cơ thể mềm mại, sau đó mới nhỏ giọng nói. " Bây giờ em còn đang không khỏe, chừng nào khỏi hẳn thì hãy bắt đầu công việc."

Nghe vậy cô liền ngoan ngoãn làm theo lời anh, dưỡng bệnh thật tốt.

Đến hai ngày sau thì cô cũng khỏi bệnh, vì vết thương ở tay chưa lành hẳn nên cô vẫn duy trì hoạt động trong nhà anh. Quần áo cũng đã khô, nhưng cô không dám mặc vì để phòng hờ một số trường hợp cần phải ra ngoài nên để dành một bộ đồ sạch để thay ra, do vậy mấy ngày qua cô vẫn mặc tạm áo sơ mi của anh, đi tới đi lui dọn dẹp và làm sạch mọi thứ. Cô cũng đã trổ tài nấu vài món ăn gia đình, hương vị rất tốt, cũng có vẻ rất ấm cúng.

Vài ngày qua ở nhà anh, so với suy nghĩ của cô về nơi ở của một người đàn ông độc thân chắc chắn sẽ vô cùng bề bộn, ấy vậy mà nơi ở của anh lại vô cùng gọn gàng và ngăn nắp, quần áo cũng không tùy tiện vứt lung tung, tác phong cũng tỉ mỉ, chăm sóc, đem lại cho cô cảm giác anh là một người đàn ông dịu dàng ấm áp.

Hơn nữa, có một điều cô cực kì thích, về nơi ở của anh, đó chính là nơi này thật ra cũng không hẳn là nhà nói đúng hơn đó chính là một căn chung cư, lại là tầng cao nhất cho nên có thể từ cửa kính một chiều nhìn thấy được cả một góc thành phố, cực kì xinh đẹp.

Công việc của cô chính là ngày nấu cho anh ba bữa ăn, rồi hút bụi, làm sạch căn hộ, sau đó đem quần áo ra phơi, khô thì dọn vào xếp gọn gàng rồi mắc lên giá áo hay đặt vào tủ cho anh. Nhẹ nhàng và thoải mái, trên cơ bản, cô cảm thấy là anh muốn tạo việc làm cho cô để cô bớt cảm thấy áy náy khi ăn nhờ ở đậu nhà anh, thuận tiện cho cô một ít tiền tiêu xài, chứ thực tế anh có thể sống một mình rất tốt. Một người đàn ông chu đáo và tốt bụng như vậy thật là hiếm có.

Chiều hôm đó, cuối cùng cô cũng nhớ ra là nên gọi cho bạn tốt Tiểu Nhạc thông báo tình hình của mình, không gì khác hơn là đành mượn điện thoại của anh. Vừa có tín hiệu nghe máy thì một giọng nói đanh thép hung tợn từ đầu dây bên kia truyền đến như muốn đâm thủng màn nhĩ của cô.

" Alo, Tiểu Nhạc."

" TiỂU MAI!!! A A... A... CẬU ĐI CHẾT ĐI. CẬU CÓ BIẾT MẤY NGÀY NAY THÁI HẬU ĐÂY TÌM CẬU RẤT MỆT MỎI KHÔNG?!!!"

Đổi sang tai bên kia. " Xin lỗi, xin lỗi." Cô khúm núm nói. Ai nha, lại bạo phát công phu sư tử hà đông rồi.



" XiN LỖI CÁI MÔNG CẬU!!! GIỜ ĐANG Ở ĐÂU, TÌNH HÌNH RA SAO RỒI, CÓ THIẾU MIẾNG THỊT HAY MIẾNG ĐẬU HỦ NÀO KHÔNG???!!!" Giọng nói đầu bên kia vẫn sang sảng, nhưng trong đó lại bao hàm sự lo lắng. Ai, con thỏ ngốc có đào tạo này mà ra khỏi tầm mắt thế nào cũng bị người ta lường gạt cho mà coi, không chừng bị ăn đến không còn mảnh xương cốt còn không hay biết gì. Bặt vô âm tín mấy ngày qua, thiệt là làm người ta lo lắng.

" Mình sống rất tốt." Cô hào hứng khoe, nói bản thân đang được ăn ngon mặc ấm công việc nhàn tản, kể hết những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, kể rằng có một người đàn ông tốt cứu cô rồi cho cô ở nhà nữa.

Nghe xong, bên đầu dây bên kia Tiểu Nhạc thảng thốt. " Đàn ông tốt như vậy cứ tưởng là tuyệt chủng rồi." Ban đầu Tiểu Nhạc cứ nghĩ chắc chắn cô bị người ta lừa, nhưng cô thì còn có gì để lừa? Ngoài gương mặt đáng yêu chết người kia? Nếu muốn động tay động chân, hay làm chuyện xấu xa với cô thì cũng không cần làm bộ làm tịch như vậy, con thỏ này có mấy sức phản kháng! Coi như kẻ ngốc cũng có cái phúc của kẻ ngốc. " Tiểu Mai, cậu phải bám chắc anh ta, bảo làm gì thì làm đó, giúp gì thì giúp đó. Nhớ đấy!!!" Bên kia Tiểu Nhạc chỉ kịp ra khẩu dụ như vậy, hình như có việc bận nên liền cúp máy.

Thỏ ngốc thầm suy nghĩ, không cần bạn tốt nói, cô cũng sẽ làm như vậy.

Nói xong liền đem điện thoại trả cho anh, tiếp tục làm công việc của mình.

Đến tối, sau giờ ăn tối, căn chung cư của anh đột nhiên có khách, một người không mời mà đến, lúc đó cô hãy còn đang xếp quần áo trong phòng nên anh bước ra mở cửa. Người đến là một người phụ nữ, hình như ngoài hai mươi tuổi, mặc váy mỏng quá mông ôm sát người, còn để lộ một mảng lớn da thịt trước ngực, cô vừa xếp đồ xong đi ra ngoài, cũng là lúc nghe thấy lời nói lớn tiếng đầy kiêu căng ngạo mạn của cô ta.

" Tôi biết anh đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Không có phụ nữ đào đâu ra í tưởng viết H, anh nên suy nghĩ chỉ cần ra giá cao hơn ông ta..." Vừa nói người phụ nữ vừa lắc lư thân thể mỏng manh vải vóc, kéo vạt áo trễ ngực về phía anh, nở nụ cười ngả ngớn, tràn đầy đắc ý. Giống không không có cô ta, anh chẳng thể tìm được người phụ nữ thứ hai vậy.

Mặc kệ cô ta khiêu khích, hay cất giọng khinh miệt, anh vẫn không biểu lộ chút cảm xúc gì, bóng lưng thẳng tắp, lạnh lùng nói. " Tôi không cần, mời cô về cho." Thẳng mặt đuổi khách.

Thấy anh từ chối, cô ta càng thêm lấn tới, càng tỏ ra kiêu căng hơn. " Anh đừng cứng rắn như vậy, nghe nói mai là hạn chót nộp bản thảo rồi. Không có phụ nữ hỗ trợ..." lời nói mới được một nửa đã bị bóng dáng nho nhỏ xuất hiện sau lưng anh làm cho kinh ngạc.

" A Lăng, đây là người phụ nữ lần trước gọi lại?" Cô cất giọng nho nhỏ hỏi, cơ thể chỉ cao đến vai anh ló ra duy nhất mỗi gương mặt xinh xắn như búp bê nhìn.

Biểu tình trên gương mặt cô ta cứng ngắc đơ ra. Ngoay ngoắc vội bỏ đi.

Đến khi bóng dáng người phụ nữ đó mất hút, anh mới đóng cửa lại, nở nụ cười hiền xoa đầu cô. " Cám ơn em."

Thỏ ngốc chớp chớp mi suy nghĩ mình có giúp được gì đâu nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thỏ Ngốc Dịu Dàng Của Sắc Lang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook