Chương 14
Khánh Như
16/01/2024
Đình Phong bế Minh An về phòng, rồi sau đó lại qua phòng anh Phú lấy máy tính ra live.
- Chào mọi người, à sẵn tiện mình sẽ thông báo luôn là hôm nay Farah sẽ không live nhé.
• Sao vậy? Bé Thỏ bị sao vậy Đình Phong ơi? •
- Hôm qua Farah bị đau dạ dày, hôm nay bị sốt cao lắm. Bọn mình cũng đang rối lắm, mong là em ấy không sao.
• Trời ơi, Minh An ơi em đừng bị sao nhé, huhu. •
• Vậy bây giờ Farah đâu rồi? •
- Em đang nằm ngủ trong phòng ấy, mới uống thuốc xong chắc cũng đỡ rồi.
Đình Phong chơi vài trận, thay vì bình thường người chơi chung với anh là Minh An thì hôm nay đổi thành bé Ân. Bé đang đi uống nước thì thấy Đình Phong đang live nên cũng vào chơi ké.
Minh An khát nước đi ra khỏi phòng thì bị camera của Đình Phong quay trúng, mọi người nháo nhào vào hỏi em có sao không. Thấy kênh chat như vậy, Đình Phong quay lại hỏi cậu.
- Minh An, em thấy trong người sao rồi?
- Em đỡ rồi ạ... Em chỉ là khát nước nên mới ra ngoài thôi... - Giọng cậu khàn khàn, mọi người thương cậu nhóc áp út này lắm...
- Sao không kêu anh lấy cho?
• Bé Thỏ của tôi ơi, em ráng giữ gìn sức khỏe nha, em bị vậy chúng tôi sót lắm. •
Minh An chỉ cười trừ, vào bếp lấy một chai nước rồi cũng đi vào phòng lại. Đình Phong nhờ Thiên Ân live dùm, anh vào phòng xem tình hình của cậu như thế nào.
- Em có thấy đỡ hơn chưa?
- Em đỡ rồi, anh ra ngoài live đi. - Từ đầu tới cuối cậu không lộ bất kỳ bộ phận nào, giấu mình dưới lớp chăn không muốn nhìn Đình Phong.
- Ừm, em có gì không ổn thì nói cho anh biết. Mọi người lo cho em lắm. - Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng lại, Minh An mới dám thò đầu ra. Cậu đang cố gắng né tránh anh từng giây từng phút. Cậu đợi cho đến khi nào hết tình cảm với anh mới chịu chủ động nói chuyện.
Cậu lấy điện thoại ra, vào game chơi một lát. Minh An không dám chơi acc chính, vì sợ Đình Phong thấy được chăng? Cậu cũng không rõ.
Cậu lấy cái acc newbie của mình chơi, cậu cày từ đồng đến vàng mới chịu bỏ điện thoại xuống. Vươn vai một cái, xỏ dép bước ra ngoài. Đã gần 3 tiếng nhưng anh vẫn chưa tắt live. Thiên Ân kêu cậu ngồi xuống sô pha.
- Anh An, ngồi xuống đây coi anh Phong chơi game kinh dị nè.
- Ừm. - Minh An ngồi xuống, nhìn vào màn hình máy tính. Thấy anh đang kiếm cái gì đó để mở khóa cánh cửa.
• Farah à, cậu đỡ hơn chưa vậy? •
- À em đỡ rồi, cảm ơn.
• Farah ơi nhìn em ốm tong teo sót quá. •
- Vâng, em sẽ ăn nhiều hơn.
Từ đầu tới cuối là live của Đình Phong nhưng người được donate nhắc tới luôn là Farah, anh không nói gì, đôi lúc chỉ bật cười vì cái cách cậu trả lời câu hỏi.
Sau khi phá đảo xong game kinh dị đó, Đình Phong cũng tắt live vì lúc nãy anh Phú có nhắn sau khi Đình Phong live xong sẽ họp.
- Minh An đã khỏe hơn nên bây giờ chúng ta training luôn nhé. Giải lần này có lẽ những đội khác cũng đã mạnh hơn, muốn đánh bại chúng ta.
Năm người họ training tầm khoảng chừng 2 tiếng. Khi mệt mỏi buông điện thoại xuống, cậu vô tình làm nó rớt xuống sàn. Mặc dù không bể, nhưng nó lại bị sọc xanh màn hình, Minh An hoảng hốt không thôi.
- Chết rồi, vậy làm sao chơi game được chứ? - Thiên Ân đứng kế bên nhìn cái điện thoại nằm trên tay cậu. Minh An thì đang khóc không ra nước mắt.
- Trời ạ, vậy Minh An em còn tiền không? Mai anh dẫn đi mua điện thoại mới? - Đức Trí vỗ vai cậu.
- Em... Em... - Cậu phải làm sao đây? Tiền cậu để dành cũng chỉ có 20 mấy triệu, điện thoại này là điện thoại cũ của mẹ để lại, ít nhất cũng đã là 30 mấy triệu rồi. Làm sao nói chuyện với mẹ đây? Sao mấy thứ xui xẻo đều đến với cậu vậy?
Cùng lúc đó mẹ của cậu cũng vừa gọi tới, đoán chắc bà đã biết cậu bị sốt cao và đau dạ dày rồi... Cậu chạy nhanh ra ban công bắt máy điện thoại.
- Alo? Minh An ơi con sao rồi? Thấy khỏe hơn chưa con? Có cần mẹ gửi đồ qua đó không?
- Dạ con khỏe hơn rồi... Chỉ có điều...
- Sao con?
- Con nói mẹ đừng giận con nha? Con... con làm hư điện thoại rồi...
- Có vậy thôi hả? Mẹ tưởng chuyện gì, để lát nữa mẹ kêu em gái con chuyển tiền qua cho con, con làm tuyển thủ phải cần điện thoại mà. À mà tiền dư con đi mua đồ con thích đi nhé, đề kháng đã yếu còn kén ăn nữa chứ.
- Mẹ à... Con yêu mẹ nhất trên đời. - Minh An sắp cảm động đến rớt nước mắt rồi, nhà cậu cũng chỉ thuộc dạng khá giả có của ăn của để. Nhưng mẹ cậu luôn dành cho ba anh em những điều tốt nhất. Bà luôn ủng hộ con cái trong bất cứ chuyện gì, không đi sai với lương tâm là bà đều ủng hộ hết mình.
- Ừm vậy thôi, mẹ cúp nhé. Mai nhớ dậy sớm rồi ra ngoài mua gì đó ăn đi, hôm nay đừng có thức khuya đó.
- Vâng, tạm biệt mẹ.
- Ừm mẹ yêu con. - Nói xong bà cúp máy, Minh An thì vẫn đang nhìn chiếc điện thoại trên tay mình. Đành cất điện thoại vào túi quần sau đó trở lại phòng khách. Đi lại chỗ anh Phú bảo cậu đã có tiền rồi.
- Chào mọi người, à sẵn tiện mình sẽ thông báo luôn là hôm nay Farah sẽ không live nhé.
• Sao vậy? Bé Thỏ bị sao vậy Đình Phong ơi? •
- Hôm qua Farah bị đau dạ dày, hôm nay bị sốt cao lắm. Bọn mình cũng đang rối lắm, mong là em ấy không sao.
• Trời ơi, Minh An ơi em đừng bị sao nhé, huhu. •
• Vậy bây giờ Farah đâu rồi? •
- Em đang nằm ngủ trong phòng ấy, mới uống thuốc xong chắc cũng đỡ rồi.
Đình Phong chơi vài trận, thay vì bình thường người chơi chung với anh là Minh An thì hôm nay đổi thành bé Ân. Bé đang đi uống nước thì thấy Đình Phong đang live nên cũng vào chơi ké.
Minh An khát nước đi ra khỏi phòng thì bị camera của Đình Phong quay trúng, mọi người nháo nhào vào hỏi em có sao không. Thấy kênh chat như vậy, Đình Phong quay lại hỏi cậu.
- Minh An, em thấy trong người sao rồi?
- Em đỡ rồi ạ... Em chỉ là khát nước nên mới ra ngoài thôi... - Giọng cậu khàn khàn, mọi người thương cậu nhóc áp út này lắm...
- Sao không kêu anh lấy cho?
• Bé Thỏ của tôi ơi, em ráng giữ gìn sức khỏe nha, em bị vậy chúng tôi sót lắm. •
Minh An chỉ cười trừ, vào bếp lấy một chai nước rồi cũng đi vào phòng lại. Đình Phong nhờ Thiên Ân live dùm, anh vào phòng xem tình hình của cậu như thế nào.
- Em có thấy đỡ hơn chưa?
- Em đỡ rồi, anh ra ngoài live đi. - Từ đầu tới cuối cậu không lộ bất kỳ bộ phận nào, giấu mình dưới lớp chăn không muốn nhìn Đình Phong.
- Ừm, em có gì không ổn thì nói cho anh biết. Mọi người lo cho em lắm. - Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng lại, Minh An mới dám thò đầu ra. Cậu đang cố gắng né tránh anh từng giây từng phút. Cậu đợi cho đến khi nào hết tình cảm với anh mới chịu chủ động nói chuyện.
Cậu lấy điện thoại ra, vào game chơi một lát. Minh An không dám chơi acc chính, vì sợ Đình Phong thấy được chăng? Cậu cũng không rõ.
Cậu lấy cái acc newbie của mình chơi, cậu cày từ đồng đến vàng mới chịu bỏ điện thoại xuống. Vươn vai một cái, xỏ dép bước ra ngoài. Đã gần 3 tiếng nhưng anh vẫn chưa tắt live. Thiên Ân kêu cậu ngồi xuống sô pha.
- Anh An, ngồi xuống đây coi anh Phong chơi game kinh dị nè.
- Ừm. - Minh An ngồi xuống, nhìn vào màn hình máy tính. Thấy anh đang kiếm cái gì đó để mở khóa cánh cửa.
• Farah à, cậu đỡ hơn chưa vậy? •
- À em đỡ rồi, cảm ơn.
• Farah ơi nhìn em ốm tong teo sót quá. •
- Vâng, em sẽ ăn nhiều hơn.
Từ đầu tới cuối là live của Đình Phong nhưng người được donate nhắc tới luôn là Farah, anh không nói gì, đôi lúc chỉ bật cười vì cái cách cậu trả lời câu hỏi.
Sau khi phá đảo xong game kinh dị đó, Đình Phong cũng tắt live vì lúc nãy anh Phú có nhắn sau khi Đình Phong live xong sẽ họp.
- Minh An đã khỏe hơn nên bây giờ chúng ta training luôn nhé. Giải lần này có lẽ những đội khác cũng đã mạnh hơn, muốn đánh bại chúng ta.
Năm người họ training tầm khoảng chừng 2 tiếng. Khi mệt mỏi buông điện thoại xuống, cậu vô tình làm nó rớt xuống sàn. Mặc dù không bể, nhưng nó lại bị sọc xanh màn hình, Minh An hoảng hốt không thôi.
- Chết rồi, vậy làm sao chơi game được chứ? - Thiên Ân đứng kế bên nhìn cái điện thoại nằm trên tay cậu. Minh An thì đang khóc không ra nước mắt.
- Trời ạ, vậy Minh An em còn tiền không? Mai anh dẫn đi mua điện thoại mới? - Đức Trí vỗ vai cậu.
- Em... Em... - Cậu phải làm sao đây? Tiền cậu để dành cũng chỉ có 20 mấy triệu, điện thoại này là điện thoại cũ của mẹ để lại, ít nhất cũng đã là 30 mấy triệu rồi. Làm sao nói chuyện với mẹ đây? Sao mấy thứ xui xẻo đều đến với cậu vậy?
Cùng lúc đó mẹ của cậu cũng vừa gọi tới, đoán chắc bà đã biết cậu bị sốt cao và đau dạ dày rồi... Cậu chạy nhanh ra ban công bắt máy điện thoại.
- Alo? Minh An ơi con sao rồi? Thấy khỏe hơn chưa con? Có cần mẹ gửi đồ qua đó không?
- Dạ con khỏe hơn rồi... Chỉ có điều...
- Sao con?
- Con nói mẹ đừng giận con nha? Con... con làm hư điện thoại rồi...
- Có vậy thôi hả? Mẹ tưởng chuyện gì, để lát nữa mẹ kêu em gái con chuyển tiền qua cho con, con làm tuyển thủ phải cần điện thoại mà. À mà tiền dư con đi mua đồ con thích đi nhé, đề kháng đã yếu còn kén ăn nữa chứ.
- Mẹ à... Con yêu mẹ nhất trên đời. - Minh An sắp cảm động đến rớt nước mắt rồi, nhà cậu cũng chỉ thuộc dạng khá giả có của ăn của để. Nhưng mẹ cậu luôn dành cho ba anh em những điều tốt nhất. Bà luôn ủng hộ con cái trong bất cứ chuyện gì, không đi sai với lương tâm là bà đều ủng hộ hết mình.
- Ừm vậy thôi, mẹ cúp nhé. Mai nhớ dậy sớm rồi ra ngoài mua gì đó ăn đi, hôm nay đừng có thức khuya đó.
- Vâng, tạm biệt mẹ.
- Ừm mẹ yêu con. - Nói xong bà cúp máy, Minh An thì vẫn đang nhìn chiếc điện thoại trên tay mình. Đành cất điện thoại vào túi quần sau đó trở lại phòng khách. Đi lại chỗ anh Phú bảo cậu đã có tiền rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.