Chương 22
Khánh Như
16/01/2024
Lướt mạng thì thấy rất nhiều video về anh và cậu. Họ soi ra những hành động quan tâm của Đình Phong dành cho cậu mà đến cậu còn không để ý.
Tới cả những ánh mắt luôn hướng về phía cậu nữa, cậu đều không thấy. Minh An dường như có thêm hy vọng về tình cảm này.
Có người còn trêu cậu chả bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt của Đình Phong. Đúng thật là vậy mà, đến cả đụng chạm cậu còn không dám nữa cơ, nếu có những cái chạm thì cũng là Đình Phong chủ động.
Cậu cứ cười tủm tỉm với mấy cái clip này mãi, cậu xe m còn rung động huống chi mấy bạn fan cp đây?
Thiên Ân nhìn người anh yêu quý cứ cười một mình mãi thì nghi ngờ Minh An có phải bị tửng hay uống thuốc quá liều không?
- Anh bị sao mà cứ cười quài vậy?
- Haha, không có gì, anh ổn lắm. - Miệng thì nói chuyện nhưng mắt thì vẫn cứ nhìn vào điện thoại mà cười.
- Anh có bồ hả? - Câu nói làm cậu đứng hình nhìn đứa em.
Minh Quân và Đình Phong đang nói chuyện cũng phải dừng lại nhìn Thiên Ân và cậu, anh Trí đang nhắn tin với vợ thì cũng phải ngước lên nhìn.
- An có người yêu hả? Chúc mừng em nha. - Anh cả vẫn không biết gì, chỉ nghe được cậu em có bồ nên chúc mừng, chỉ vậy thôi.
- Em có bồ? - Đình Phong đi lại chỗ cậu đang ngồi, sau đó ngồi kế bên cậu.
Minh An đang hoảng, vội che màn hình điện thoại của mình đi.
- Không có, em không có. - Vội vã thanh minh cho bản thân, cậu có bồ kiểu gì chứ?
- Nếu không có thì sao anh cứ nhìn điện thoại mà cười hoài thế? Đó là dấu hiệu của người đã có tình yêu ấy. - Thiên Ân vẫn còn ngây ngô nhìn cậu, làm cậu hoảng muốn chết.
- Đã nói là… - Chưa nói xong anh Phú đã bước vào. Minh An cũng không kịp thanh minh nữa.
- Ngày mai chúng ta tiếp tục có thêm một trận đấu với đội T, đội này cũng thuộc dạng là mạnh nên chắc chắn chúng ta phải cấm Taara và Aya. Họ cũng sẽ chắc chắn cấm Elsu và Roxie của Minh An và Đình Phong. Nhưng không cấm Taara và Aya cũng chả sao cả, chúng ta vẫn thắng dễ dàng thôi. - Anh Phú rất tự tin về bọn trẻ nhà mình.
…----------------…
Sau khi training xong, Minh An cũng quên luôn cái chuyện lúc nãy. Thong thả bước về phòng, nhưng chưa ra tới cửa đã bị Đình Phong kéo lại, mọi người đã ra khỏi phòng từ lâu, chỉ còn Minh An và Đình Phong ở lại.
- Sao vậy? Anh có chuyện gì muốn nói với em hả?
- Em… Đừng có người yêu được không?
- Hả? Em đâu có người yêu đâu? Lúc nãy Thiên Ân chỉ trêu thôi mà.
- Vậy thì em cười cái gì trong điện thoại lúc đó vậy?
- À, em xem mấy clip mấy bạn fan edit về em với anh á, thấy dễ thương quá nên em cười thôi à. - Minh An cũng chẳng giấu diếm gì, vì chuyện này cũng chả có chuyện gì để giấu.
Đình Phong đã yên tâm hơn, nở nụ cười rồi bảo cậu đi ra ngoài đi. Minh An cũng nghe lời mà đi ra, vẫn không hiểu vì sao anh lại như vậy. Chắc là anh sợ sự nghiệp của cậu sẽ đi xuống khi có người yêu hả?
Về phòng, hôm nay không có lịch stream nên Minh An cũng nằm chán chường trên giường, thấy vậy cậu em nhỏ mới rủ cậu đi chơi.
- Anh An anh An, hay tụi mình xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà xem có gì ăn không?
- Được đó, để anh lấy áo khoác đã.
- Vâng vâng.
…----------------…
Xuống lầu, mọi thứ vẫn rất ổn. Thiên Ân và Minh An đang ngồi cùng nhau ăn mì, phải nói là cậu siêu thích mì ăn liền ở mấy cửa hàng tiện lợi luôn ấy!
- Minh An? Là cậu sao? - Một giọng nữ phát ra phía sau, Minh An và Thiên Ân đồng loạt quay lại.
- Như Ngọc? Là em sao? Không phải em ở Hà Nội sao? Sao lại ở đây thế? - Trong đầu cậu có muôn vàn câu hỏi khi gặp lại tình cũ.
Cô gái trước mặt vẫn xinh đẹp như ngày nào, chất giọng ngọt ngào nịnh tai người nghe. truyện ngôn tình
- Dạ vâng em làm ở đây, vậy anh làm gì ở đây thế? - Như Ngọc không coi đấu giải nên cũng không biết cậu là chuyện đương nhiên.
- Anh là tuyển thủ, qua Trung để đấu. - Minh An kéo Thiên Ân và Như Ngọc ngồi xuống bàn. Thiên Ân thì chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.
- Anh giỏi thế.
- Cảm ơn em, mà em qua đây bao lâu rồi?
- Không giấu gì anh, gia đình em gặp chút trục trặc, em phải qua đây sống đỡ một thời gian.
- Vậy bây giừo gia đình em sao rồi? Có ổn hay cần anh giúp đỡ không?
- Dạ không, không cần phiền tới anh đâu, gia đình em cũng đã ổn rồi. Còn bạn đây là? - Như Ngọc nhìn sang Thiên Ân.
- A chào chị, em là bạn của anh Minh An. Phải nói là đồng nghiệp ạ, em sinh năm 2004 nên nhỏ hơn chị 2 tuổi.
- À mà Thiên Ân, em lên trước đi, anh nói chuyện một lát sẽ lên sau.
Thiên Ân cũng nghe lời mà cầm hộp mì đi lên. Như Ngọc và Minh An tiếp tục trò chuyện cùng nhau.
- Em có nghe mấy cô bạn chỗ làm nhắc đến anh thì phải, hình như anh tên là Farah đúng không?
- Đúng rồi.
- Mấy cô bạn đó hâm mộ anh lắm luôn, em nghe thì không hiểu gì hết á.
Những người khách khác khi đi ngang bàn họ cũng phải ngoái đầu nhìn, Minh An và Như Ngọc đi cùng nhau thật sự rất xứng đôi.
- Vậy bây giờ em đã có người yêu chưa?
- Dạ, em có rồi. Anh thì sao?
- Ừm… Không giấu gì em, anh hình như… thích con trai… - Minh An ngập ngừng nói.
- Anh ngại gì chứ, thích con trai đâu phải điều gì xấu? - Như Ngọc nói đúng, thích con trai chẳng phải là điều gì xấu xa cả…
Tới cả những ánh mắt luôn hướng về phía cậu nữa, cậu đều không thấy. Minh An dường như có thêm hy vọng về tình cảm này.
Có người còn trêu cậu chả bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt của Đình Phong. Đúng thật là vậy mà, đến cả đụng chạm cậu còn không dám nữa cơ, nếu có những cái chạm thì cũng là Đình Phong chủ động.
Cậu cứ cười tủm tỉm với mấy cái clip này mãi, cậu xe m còn rung động huống chi mấy bạn fan cp đây?
Thiên Ân nhìn người anh yêu quý cứ cười một mình mãi thì nghi ngờ Minh An có phải bị tửng hay uống thuốc quá liều không?
- Anh bị sao mà cứ cười quài vậy?
- Haha, không có gì, anh ổn lắm. - Miệng thì nói chuyện nhưng mắt thì vẫn cứ nhìn vào điện thoại mà cười.
- Anh có bồ hả? - Câu nói làm cậu đứng hình nhìn đứa em.
Minh Quân và Đình Phong đang nói chuyện cũng phải dừng lại nhìn Thiên Ân và cậu, anh Trí đang nhắn tin với vợ thì cũng phải ngước lên nhìn.
- An có người yêu hả? Chúc mừng em nha. - Anh cả vẫn không biết gì, chỉ nghe được cậu em có bồ nên chúc mừng, chỉ vậy thôi.
- Em có bồ? - Đình Phong đi lại chỗ cậu đang ngồi, sau đó ngồi kế bên cậu.
Minh An đang hoảng, vội che màn hình điện thoại của mình đi.
- Không có, em không có. - Vội vã thanh minh cho bản thân, cậu có bồ kiểu gì chứ?
- Nếu không có thì sao anh cứ nhìn điện thoại mà cười hoài thế? Đó là dấu hiệu của người đã có tình yêu ấy. - Thiên Ân vẫn còn ngây ngô nhìn cậu, làm cậu hoảng muốn chết.
- Đã nói là… - Chưa nói xong anh Phú đã bước vào. Minh An cũng không kịp thanh minh nữa.
- Ngày mai chúng ta tiếp tục có thêm một trận đấu với đội T, đội này cũng thuộc dạng là mạnh nên chắc chắn chúng ta phải cấm Taara và Aya. Họ cũng sẽ chắc chắn cấm Elsu và Roxie của Minh An và Đình Phong. Nhưng không cấm Taara và Aya cũng chả sao cả, chúng ta vẫn thắng dễ dàng thôi. - Anh Phú rất tự tin về bọn trẻ nhà mình.
…----------------…
Sau khi training xong, Minh An cũng quên luôn cái chuyện lúc nãy. Thong thả bước về phòng, nhưng chưa ra tới cửa đã bị Đình Phong kéo lại, mọi người đã ra khỏi phòng từ lâu, chỉ còn Minh An và Đình Phong ở lại.
- Sao vậy? Anh có chuyện gì muốn nói với em hả?
- Em… Đừng có người yêu được không?
- Hả? Em đâu có người yêu đâu? Lúc nãy Thiên Ân chỉ trêu thôi mà.
- Vậy thì em cười cái gì trong điện thoại lúc đó vậy?
- À, em xem mấy clip mấy bạn fan edit về em với anh á, thấy dễ thương quá nên em cười thôi à. - Minh An cũng chẳng giấu diếm gì, vì chuyện này cũng chả có chuyện gì để giấu.
Đình Phong đã yên tâm hơn, nở nụ cười rồi bảo cậu đi ra ngoài đi. Minh An cũng nghe lời mà đi ra, vẫn không hiểu vì sao anh lại như vậy. Chắc là anh sợ sự nghiệp của cậu sẽ đi xuống khi có người yêu hả?
Về phòng, hôm nay không có lịch stream nên Minh An cũng nằm chán chường trên giường, thấy vậy cậu em nhỏ mới rủ cậu đi chơi.
- Anh An anh An, hay tụi mình xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà xem có gì ăn không?
- Được đó, để anh lấy áo khoác đã.
- Vâng vâng.
…----------------…
Xuống lầu, mọi thứ vẫn rất ổn. Thiên Ân và Minh An đang ngồi cùng nhau ăn mì, phải nói là cậu siêu thích mì ăn liền ở mấy cửa hàng tiện lợi luôn ấy!
- Minh An? Là cậu sao? - Một giọng nữ phát ra phía sau, Minh An và Thiên Ân đồng loạt quay lại.
- Như Ngọc? Là em sao? Không phải em ở Hà Nội sao? Sao lại ở đây thế? - Trong đầu cậu có muôn vàn câu hỏi khi gặp lại tình cũ.
Cô gái trước mặt vẫn xinh đẹp như ngày nào, chất giọng ngọt ngào nịnh tai người nghe. truyện ngôn tình
- Dạ vâng em làm ở đây, vậy anh làm gì ở đây thế? - Như Ngọc không coi đấu giải nên cũng không biết cậu là chuyện đương nhiên.
- Anh là tuyển thủ, qua Trung để đấu. - Minh An kéo Thiên Ân và Như Ngọc ngồi xuống bàn. Thiên Ân thì chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.
- Anh giỏi thế.
- Cảm ơn em, mà em qua đây bao lâu rồi?
- Không giấu gì anh, gia đình em gặp chút trục trặc, em phải qua đây sống đỡ một thời gian.
- Vậy bây giừo gia đình em sao rồi? Có ổn hay cần anh giúp đỡ không?
- Dạ không, không cần phiền tới anh đâu, gia đình em cũng đã ổn rồi. Còn bạn đây là? - Như Ngọc nhìn sang Thiên Ân.
- A chào chị, em là bạn của anh Minh An. Phải nói là đồng nghiệp ạ, em sinh năm 2004 nên nhỏ hơn chị 2 tuổi.
- À mà Thiên Ân, em lên trước đi, anh nói chuyện một lát sẽ lên sau.
Thiên Ân cũng nghe lời mà cầm hộp mì đi lên. Như Ngọc và Minh An tiếp tục trò chuyện cùng nhau.
- Em có nghe mấy cô bạn chỗ làm nhắc đến anh thì phải, hình như anh tên là Farah đúng không?
- Đúng rồi.
- Mấy cô bạn đó hâm mộ anh lắm luôn, em nghe thì không hiểu gì hết á.
Những người khách khác khi đi ngang bàn họ cũng phải ngoái đầu nhìn, Minh An và Như Ngọc đi cùng nhau thật sự rất xứng đôi.
- Vậy bây giờ em đã có người yêu chưa?
- Dạ, em có rồi. Anh thì sao?
- Ừm… Không giấu gì em, anh hình như… thích con trai… - Minh An ngập ngừng nói.
- Anh ngại gì chứ, thích con trai đâu phải điều gì xấu? - Như Ngọc nói đúng, thích con trai chẳng phải là điều gì xấu xa cả…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.