Chương 28
Khánh Như
16/01/2024
Chơi cùng họ một lát rồi cũng phải tạm biệt, Minh An còn nhớ thời còn làm sinh viên, ba người họ luôn là tâm điểm chú ý. Hotboy, học bá luôn là chủ đề bàn tán khi nhắc đến Lâm hay là Nguyên. Còn cậu thì luôn là " Thỏ Con ".
Nhìn căn phòng vắng bóng mọi người, cậu tiếp tục chìm đắm vào chiếc giường. Đình Phong, Thiên Ân và Minh Quân đều đi quay quảng cáo, còn anh Đức Trí thì đi dạo phố cùng chị dâu. Nhìn căn nhà không còn tiếng cãi vã om sòm của Ân và Quân cũng buồn. Nhưng thiếu Đình Phong cậu lại buồn hơn, họ đi quay cùng lắm là đến rận tối mới về, bây giờ chỉ mới trưa.
Như Ngọc nhắn sang cho cậu một tin nhắn.
Như Ngọc.
Bây giờ An có rảnh không? Muốn rủ cậu đi mua sắm một ít.
^^^Minh An.^^^
^^^Được, tớ cũng đang chán. Gửi địa chỉ đi, tớ qua.^^^
…----------------…
Đến trung tâm thương mại, Minh An nhìn trong đám đông cũng thấy bóng dáng nhỏ đang đứng bấm điện thoại, Minh An chạy lại.
- Như Ngọc! Cậu chờ mình có lâu không?
- Tớ cũng mới đến thôi, chúng ta vào đi.
Họ ghé vào shop quần áo.
- Nói thật với cậu, hôm nay tớ rủ cậu là do đi mua quà sinh nhật cho người yêu tớ. Nhưng lại chẳng biết rủ ai đi cùng cả. - Như Ngọc gãi gãi đầu cười hì hì.
- Không sao đâu, tớ ở nhà cũng chán, với lại cũng muốn mua đồ cho người yêu luôn.
- Cậu với anh kia quen nhau rồi hả?
- Đúng rồi, chúng tớ quen nhau cũng được một tuần rồi.
- Vậy chúng ta cùng đi lựa đi!
Sau đó cô bạn liền kéo Minh An đi hết chỗ này đến chỗ kia, mua được rất nhiều đồ, trời cũng đã gần chiều.
- Tớ đói quá, hay chúng ta kiếm chỗ nào đó ăn đi?
- Vậy ghé quán thịt nướng đằng kia đi. - Minh An kéo Như Ngọc sang phía bên đó.
Vào quán, hai người họ xem qua những món đồ mình mua.
- Mà cái anh kia nãy giờ vẫn không nhắn cho cậu tin nào vậy? - Như Ngọc là người rất hay để ý những chi tiết nhỏ, sáng giờ đi với cậu, cô nàng nhận ra anh chàng kia không gọi hay nhắn tin gì đến Minh An cả.
- Hôm nay anh ấy đi quay quảng cáo, chắc là bận rộn không kịp nhắn tin ấy mà…
- Nhưng một tin nhắn cũng đâu mất nhiều thời gian?
Minh An chỉ mỉm cười không nói gì thêm, người ta thường nói muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm lý do. Nhưng nếu Đình Phong không muốn thì cậu cũng đâu có ép được?
Minh An và Như Ngọc đều là những người ăn chậm, ăn một miếng thì tán gẫu hết mười câu nên đến tận tối mới ăn xong. Minh An tạm biệt cô bạn rồi ra về, bắt taxi với đống đồ trên tay.
Về đến nhà, Đức Trí và chị Mai cũng đã về, thấy cậu em vừa về với đống đồ xách trên tay, Đức Trí tò mò hỏi.
- Em mới đi đâu về hả?
- Em mới đi trung tâm thương mại với bạn, có mua đồ cho mọi người nè. - Minh An lấy ra một ít đồ mà cậu mua cho Đức Trí và chị Mai.
- Trời ạ, tốn kém quá, nhưng cũng cảm ơn em nhé.
- Dạ không có gì ạ.
Cậu nói xong cũng cầm đống đồ đó vào phòng, đặt xuống đất rồi nằm lên giường. Xem điện thoại vẫn không có tin nhắn nào từ Đình Phong cả. Minh An thất vọng tắt điện thoại, đứng dậy vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài, chắc họ cũng đã hề, Minh An tắm với tốc độ nhanh nhất rồi chạy ra ngoài, hy vọng rồi lại thất vọng. Chỉ có Minh Quân và Thiên Ân về thôi, Đình Phong thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
- Anh Phong đâu ạ?
- Bố nó gọi tới, Đình Phong nó bảo hai bọn anh về trước rồi.
Đình Phong chưa bao giờ kể cho cậu bất cứ chuyện gì về gia đình anh, cậu cũng không hỏi, vì cậu nghĩ anh không muốn, ép cũng không được. Nhưng cậu thật sự rất tò mò về gia đình anh như thế nào.
- Anh Quân này, ra ban công nói chuyện với em một chút được không? - Theo như cậu được biết, Minh Quân và Đình Phong đã chơi cùng nhau 5 năm, chắc là cậu sẽ biết được thêm chuyện của Đình Phong từ anh ta.
Ra tới ban công, chắc là Minh Quân cũng biết cậu sắp hỏi chuyện gì, anh ta ngồi xuống ghế.
- Em muốn hỏi chuyện gia đình của Đình Phong?
- Vâng.
- Vậy anh sẽ kể, nhưng đừng nói cho nó biết là anh kể nha. Gia đình nó thuộc dạng trâm anh thế phiệt, giàu nhiều đời rồi, mà đời nào cũng làm kinh doanh, tới đời nó thì đòi làm tuyển thủ. Bố nó biết được thì tức lắm, đánh nó bán sống bán chết, còn một lần thuê người tới gaming house làm loạn. Gia đình nó cũng cổ hủ, biết được nó quen con trai, ông ta chắc còn kinh khủng hơn nữa. Nhưng em yên tâm, nếu thằng Phong nó yêu em nhiều như vậy thì sẽ bảo vệ em tới cùng.
- Dạ vâng, em hiểu rồi, cảm ơn anh.
Minh Quân gật đầu đừng dậy vào phòng khách, còn Minh An thì vẫn ở đây. Cậu hiện tại chả nghĩ được gì, cậu chỉ ngồi thơ thẩn ở ngoài ban công một lúc mới đi vào.
…----------------…
Đồng hồ đã điểm 12 giờ, Minh An vẫn còn ngồi ở phòng khách chờ Đình Phong. Sắp ngủ tới nơi thì ngoài cửa, tiếng động vang lên.
Nhìn căn phòng vắng bóng mọi người, cậu tiếp tục chìm đắm vào chiếc giường. Đình Phong, Thiên Ân và Minh Quân đều đi quay quảng cáo, còn anh Đức Trí thì đi dạo phố cùng chị dâu. Nhìn căn nhà không còn tiếng cãi vã om sòm của Ân và Quân cũng buồn. Nhưng thiếu Đình Phong cậu lại buồn hơn, họ đi quay cùng lắm là đến rận tối mới về, bây giờ chỉ mới trưa.
Như Ngọc nhắn sang cho cậu một tin nhắn.
Như Ngọc.
Bây giờ An có rảnh không? Muốn rủ cậu đi mua sắm một ít.
^^^Minh An.^^^
^^^Được, tớ cũng đang chán. Gửi địa chỉ đi, tớ qua.^^^
…----------------…
Đến trung tâm thương mại, Minh An nhìn trong đám đông cũng thấy bóng dáng nhỏ đang đứng bấm điện thoại, Minh An chạy lại.
- Như Ngọc! Cậu chờ mình có lâu không?
- Tớ cũng mới đến thôi, chúng ta vào đi.
Họ ghé vào shop quần áo.
- Nói thật với cậu, hôm nay tớ rủ cậu là do đi mua quà sinh nhật cho người yêu tớ. Nhưng lại chẳng biết rủ ai đi cùng cả. - Như Ngọc gãi gãi đầu cười hì hì.
- Không sao đâu, tớ ở nhà cũng chán, với lại cũng muốn mua đồ cho người yêu luôn.
- Cậu với anh kia quen nhau rồi hả?
- Đúng rồi, chúng tớ quen nhau cũng được một tuần rồi.
- Vậy chúng ta cùng đi lựa đi!
Sau đó cô bạn liền kéo Minh An đi hết chỗ này đến chỗ kia, mua được rất nhiều đồ, trời cũng đã gần chiều.
- Tớ đói quá, hay chúng ta kiếm chỗ nào đó ăn đi?
- Vậy ghé quán thịt nướng đằng kia đi. - Minh An kéo Như Ngọc sang phía bên đó.
Vào quán, hai người họ xem qua những món đồ mình mua.
- Mà cái anh kia nãy giờ vẫn không nhắn cho cậu tin nào vậy? - Như Ngọc là người rất hay để ý những chi tiết nhỏ, sáng giờ đi với cậu, cô nàng nhận ra anh chàng kia không gọi hay nhắn tin gì đến Minh An cả.
- Hôm nay anh ấy đi quay quảng cáo, chắc là bận rộn không kịp nhắn tin ấy mà…
- Nhưng một tin nhắn cũng đâu mất nhiều thời gian?
Minh An chỉ mỉm cười không nói gì thêm, người ta thường nói muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm lý do. Nhưng nếu Đình Phong không muốn thì cậu cũng đâu có ép được?
Minh An và Như Ngọc đều là những người ăn chậm, ăn một miếng thì tán gẫu hết mười câu nên đến tận tối mới ăn xong. Minh An tạm biệt cô bạn rồi ra về, bắt taxi với đống đồ trên tay.
Về đến nhà, Đức Trí và chị Mai cũng đã về, thấy cậu em vừa về với đống đồ xách trên tay, Đức Trí tò mò hỏi.
- Em mới đi đâu về hả?
- Em mới đi trung tâm thương mại với bạn, có mua đồ cho mọi người nè. - Minh An lấy ra một ít đồ mà cậu mua cho Đức Trí và chị Mai.
- Trời ạ, tốn kém quá, nhưng cũng cảm ơn em nhé.
- Dạ không có gì ạ.
Cậu nói xong cũng cầm đống đồ đó vào phòng, đặt xuống đất rồi nằm lên giường. Xem điện thoại vẫn không có tin nhắn nào từ Đình Phong cả. Minh An thất vọng tắt điện thoại, đứng dậy vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài, chắc họ cũng đã hề, Minh An tắm với tốc độ nhanh nhất rồi chạy ra ngoài, hy vọng rồi lại thất vọng. Chỉ có Minh Quân và Thiên Ân về thôi, Đình Phong thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
- Anh Phong đâu ạ?
- Bố nó gọi tới, Đình Phong nó bảo hai bọn anh về trước rồi.
Đình Phong chưa bao giờ kể cho cậu bất cứ chuyện gì về gia đình anh, cậu cũng không hỏi, vì cậu nghĩ anh không muốn, ép cũng không được. Nhưng cậu thật sự rất tò mò về gia đình anh như thế nào.
- Anh Quân này, ra ban công nói chuyện với em một chút được không? - Theo như cậu được biết, Minh Quân và Đình Phong đã chơi cùng nhau 5 năm, chắc là cậu sẽ biết được thêm chuyện của Đình Phong từ anh ta.
Ra tới ban công, chắc là Minh Quân cũng biết cậu sắp hỏi chuyện gì, anh ta ngồi xuống ghế.
- Em muốn hỏi chuyện gia đình của Đình Phong?
- Vâng.
- Vậy anh sẽ kể, nhưng đừng nói cho nó biết là anh kể nha. Gia đình nó thuộc dạng trâm anh thế phiệt, giàu nhiều đời rồi, mà đời nào cũng làm kinh doanh, tới đời nó thì đòi làm tuyển thủ. Bố nó biết được thì tức lắm, đánh nó bán sống bán chết, còn một lần thuê người tới gaming house làm loạn. Gia đình nó cũng cổ hủ, biết được nó quen con trai, ông ta chắc còn kinh khủng hơn nữa. Nhưng em yên tâm, nếu thằng Phong nó yêu em nhiều như vậy thì sẽ bảo vệ em tới cùng.
- Dạ vâng, em hiểu rồi, cảm ơn anh.
Minh Quân gật đầu đừng dậy vào phòng khách, còn Minh An thì vẫn ở đây. Cậu hiện tại chả nghĩ được gì, cậu chỉ ngồi thơ thẩn ở ngoài ban công một lúc mới đi vào.
…----------------…
Đồng hồ đã điểm 12 giờ, Minh An vẫn còn ngồi ở phòng khách chờ Đình Phong. Sắp ngủ tới nơi thì ngoài cửa, tiếng động vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.