Chương 35
Khánh Như
16/01/2024
Em muốn đi ăn không?Trong lúc dừng đèn đỏ, Đình Phong cũng sẵn tiện quay đầu sang nhìn em Thỏ nhà mình. Chỉ có một nửa khuôn mặt nhưng lại làm tim anh đập nhanh không thôi. Biết là mình và em đã chính thức quen nhau, nhưng mỗi lần nhìn cậu, anh lại muốn đắm chìm vào từng đường nét trên mặt và cơ thể của cậu.
- Em không biết nữa, anh chở em đi ăn cái gì thì em ăn cái đó thôi ạ.
Đình Phong cũng chỉ gật gật đầu, anh tìm một nhà hàng Pháp ở gần đó rồi tấp vào. Minh An từ lúc anh lái xe vào nhà hàng thì vẫn cứ luôn há hốc mồm. Cậu từng thấy nhà hàng này trên mạng, phải nói là đồ ăn ở đây rất chát, nhưng lại siêu ngon. Cậu nghèo như vậy… làm gì có tiền mà ăn ngon đây?
Được phục vụ dẫn vào bàn ăn, nhìn nhà hàng từ lúc ở ngoài liền biết đây là nhà hàng cho giới thượng lưu, đến khi vào đến thì liền choáng ngợ với cái cách trang trí dát vàng này. Nhìn vào cái menu vừa được người phục vụ đưa cho, Minh An cảm thấy cậu sắp hoa mắt chóng mặt tới nơi. Một dĩa salad ở đây tận 100 tệ… là gần 340vnd rồi…
- A… hay là anh gọi món đi, em ăn gì cũng được…
Đình Phong mỉm cười, gọi phục vụ lại. Lần này người phục vụ là người Pháp, tiếng Trung của người nọ cũng chỉ được vài câu cơ bản. Đình Phong đành phải dùng luôn tiếp Pháp để giao tiếp với người nọ, Minh An nhìn mà ngưỡng mộ không thôi, còn có chút… tự hào. Sao khi người nọ đi, Minh An mới dám cất tiếng nói.
- Anh giỏi thật ấy, tiếng Pháp, Trung, Anh của anh đều thông thạo hết luôn. Anh còn nói được thêm tiếng nào nữa hong?
- Chắc là Hàn nhỉ, anh cũng chỉ mới học thôi. - Được em người yêu khen, Đình Phong cũng chỉ mỉm cười gãi đầu.
Trong lúc đợi đồ ăn, Minh An chán nản cầm máy ra lướt mạng xã hội một chút. Hôm nay chẳng có chuyện gì hot cả… cái gì cơ? Khoan đã…
Tin hot: Hai tuyển thủ nhà Rabbit đang lén lút hẹn hò? Theo thông tin mới nhất được cập nhật, người đi đường trên và đường giữa của đội tuyển này đã thể hiện hành động thân mật ở công viên…
" Quân thích đàn ông à…? "
" OTP của tôi >< "
" Thích Rabbit vì lối chơi của họ, nhưng chắc từ cái tin tức này tôi sẽ suy nghĩ lại. "
…
Ghét bỏ có, yêu thích có, chỉ trích có, bênh vực cũng có. Minh An đọc từng comment chửi rủa hai người mà lòng đau xót, cậu biết Thiên Ân không phải là người mạnh mẽ như cậu nhóc thể hiện. Em cũng chỉ là người thường. Nhưng… chuyện này là thật sao?
- Em đọc được cái tin tức đó rồi hả?
- Anh nói vậy có nghĩa là anh cũng biết rồi? Vậy… Ân và anh Quân yêu nhau thật hả anh?
Đình Phong im lặng, không biết có nên nói hay tiếp tục giâu cậu. Nhưng chuyện này thì giấu cậu làm gì chứ?
- Ừm, trước khi em vào Rabbit lận.
Minh An không bất ngờ, cứ thử nhìn cái cách Minh Quân cưng chiều Thiên Ân mà xem, không nghĩ Minh Quân có ý gì đó với Thiên Ân chắc chắn là nói điêu.
^^**Thỏ**.^^
^^^Thiên Ân, em ổn chứ?^^^
Cún.
Vâng, em ổn, có chuyện gì ạ?
^^**Thỏ**.^^
^^^Có chuyện gì thì nói cho anh biết, đừng giấu, có được không em?^^^
Cún.
Sao anh lại nói vậy? Về chuyện của mấy cái báo đó sao? Em không sao hết, em cũng biết chuyện này sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra thôi, em không bất ngờ, chỉ là hơi buồn thôi. Nhưng anh yên tâm, anh Quân sẽ giải quyết chuyện này.
^^**Thỏ**.^^
^^^Ừ, giữ sức khỏe cho tốt đấy. Anh về mà thấy mắt em sưng là chết với anh.^^^
Cún.
Anh làm như em là em bé không bằng.
^^**Thỏ**.^^
^^^Thì em là em bé của anh mà. Không nói nữa, ở nhà đi không được ra ngoài đấy.^^^
Nói vậy thôi nhưng anh vẫn rất lo cho em nhỏ nhà mình, muốn ăn nhanh rồi về. Đình Phong thấy cậu như vậy vẫn không nói gì, Minh An lén nhìn lên anh. Gương mặt của anh vẫn như bình thường nhưng… nó lại khác lạ so với lúc trước, cậu không biết nên diễn tả như thế nào, nhưng gương mặt đó cậu chưa thấy bao giờ cả…
Minh An im lặng, Đình Phong cũng im lặng. Nếu như bình thường, Đình Phong luôn là người mở lời phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng. Nhưng hôm nay có vẻ… anh đang khó chịu nhỉ?
Đang ăn, bỗng điện thoại của Đình Phong rung lên.
- Em ăn ngoan nhé, anh ra ngoài nghe điện thoại.
Minh An gật đầu, Đình Phong bước đi ra ngoài cửa, Minh An vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của anh. Lúc nãy khi có cuộc gọi đến, hình như Đình Phong đã giãn cơ mặt ra.
Khi Đình Phong quay lại, Minh An cũng đã ăn xong.
…----------------…
Trên đường đi vẫn là không ai nói với ai câu nào. Minh An đánh liều thử bắt chuyện trước với anh.
- Ừm… Đình Phong này, lúc nãy ai gọi anh hả?
- Bạn cũ của anh.
- À vâng…
Minh An bất an trong lòng… sau cuộc gọi kia, Đình Phong hình như có hơi khác lạ.
Đến khách sạn.
- Em lên trước đi, anh đi công việc một lát rồi anh sẽ về.
- Vâng.
Minh An bước vào khách sạn, nhưng lại nán lại ngay cửa chính, nhìn ra ngoài đã không thấy chiếc xe đâu nữa.
- Em không biết nữa, anh chở em đi ăn cái gì thì em ăn cái đó thôi ạ.
Đình Phong cũng chỉ gật gật đầu, anh tìm một nhà hàng Pháp ở gần đó rồi tấp vào. Minh An từ lúc anh lái xe vào nhà hàng thì vẫn cứ luôn há hốc mồm. Cậu từng thấy nhà hàng này trên mạng, phải nói là đồ ăn ở đây rất chát, nhưng lại siêu ngon. Cậu nghèo như vậy… làm gì có tiền mà ăn ngon đây?
Được phục vụ dẫn vào bàn ăn, nhìn nhà hàng từ lúc ở ngoài liền biết đây là nhà hàng cho giới thượng lưu, đến khi vào đến thì liền choáng ngợ với cái cách trang trí dát vàng này. Nhìn vào cái menu vừa được người phục vụ đưa cho, Minh An cảm thấy cậu sắp hoa mắt chóng mặt tới nơi. Một dĩa salad ở đây tận 100 tệ… là gần 340vnd rồi…
- A… hay là anh gọi món đi, em ăn gì cũng được…
Đình Phong mỉm cười, gọi phục vụ lại. Lần này người phục vụ là người Pháp, tiếng Trung của người nọ cũng chỉ được vài câu cơ bản. Đình Phong đành phải dùng luôn tiếp Pháp để giao tiếp với người nọ, Minh An nhìn mà ngưỡng mộ không thôi, còn có chút… tự hào. Sao khi người nọ đi, Minh An mới dám cất tiếng nói.
- Anh giỏi thật ấy, tiếng Pháp, Trung, Anh của anh đều thông thạo hết luôn. Anh còn nói được thêm tiếng nào nữa hong?
- Chắc là Hàn nhỉ, anh cũng chỉ mới học thôi. - Được em người yêu khen, Đình Phong cũng chỉ mỉm cười gãi đầu.
Trong lúc đợi đồ ăn, Minh An chán nản cầm máy ra lướt mạng xã hội một chút. Hôm nay chẳng có chuyện gì hot cả… cái gì cơ? Khoan đã…
Tin hot: Hai tuyển thủ nhà Rabbit đang lén lút hẹn hò? Theo thông tin mới nhất được cập nhật, người đi đường trên và đường giữa của đội tuyển này đã thể hiện hành động thân mật ở công viên…
" Quân thích đàn ông à…? "
" OTP của tôi >< "
" Thích Rabbit vì lối chơi của họ, nhưng chắc từ cái tin tức này tôi sẽ suy nghĩ lại. "
…
Ghét bỏ có, yêu thích có, chỉ trích có, bênh vực cũng có. Minh An đọc từng comment chửi rủa hai người mà lòng đau xót, cậu biết Thiên Ân không phải là người mạnh mẽ như cậu nhóc thể hiện. Em cũng chỉ là người thường. Nhưng… chuyện này là thật sao?
- Em đọc được cái tin tức đó rồi hả?
- Anh nói vậy có nghĩa là anh cũng biết rồi? Vậy… Ân và anh Quân yêu nhau thật hả anh?
Đình Phong im lặng, không biết có nên nói hay tiếp tục giâu cậu. Nhưng chuyện này thì giấu cậu làm gì chứ?
- Ừm, trước khi em vào Rabbit lận.
Minh An không bất ngờ, cứ thử nhìn cái cách Minh Quân cưng chiều Thiên Ân mà xem, không nghĩ Minh Quân có ý gì đó với Thiên Ân chắc chắn là nói điêu.
^^**Thỏ**.^^
^^^Thiên Ân, em ổn chứ?^^^
Cún.
Vâng, em ổn, có chuyện gì ạ?
^^**Thỏ**.^^
^^^Có chuyện gì thì nói cho anh biết, đừng giấu, có được không em?^^^
Cún.
Sao anh lại nói vậy? Về chuyện của mấy cái báo đó sao? Em không sao hết, em cũng biết chuyện này sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra thôi, em không bất ngờ, chỉ là hơi buồn thôi. Nhưng anh yên tâm, anh Quân sẽ giải quyết chuyện này.
^^**Thỏ**.^^
^^^Ừ, giữ sức khỏe cho tốt đấy. Anh về mà thấy mắt em sưng là chết với anh.^^^
Cún.
Anh làm như em là em bé không bằng.
^^**Thỏ**.^^
^^^Thì em là em bé của anh mà. Không nói nữa, ở nhà đi không được ra ngoài đấy.^^^
Nói vậy thôi nhưng anh vẫn rất lo cho em nhỏ nhà mình, muốn ăn nhanh rồi về. Đình Phong thấy cậu như vậy vẫn không nói gì, Minh An lén nhìn lên anh. Gương mặt của anh vẫn như bình thường nhưng… nó lại khác lạ so với lúc trước, cậu không biết nên diễn tả như thế nào, nhưng gương mặt đó cậu chưa thấy bao giờ cả…
Minh An im lặng, Đình Phong cũng im lặng. Nếu như bình thường, Đình Phong luôn là người mở lời phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng. Nhưng hôm nay có vẻ… anh đang khó chịu nhỉ?
Đang ăn, bỗng điện thoại của Đình Phong rung lên.
- Em ăn ngoan nhé, anh ra ngoài nghe điện thoại.
Minh An gật đầu, Đình Phong bước đi ra ngoài cửa, Minh An vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của anh. Lúc nãy khi có cuộc gọi đến, hình như Đình Phong đã giãn cơ mặt ra.
Khi Đình Phong quay lại, Minh An cũng đã ăn xong.
…----------------…
Trên đường đi vẫn là không ai nói với ai câu nào. Minh An đánh liều thử bắt chuyện trước với anh.
- Ừm… Đình Phong này, lúc nãy ai gọi anh hả?
- Bạn cũ của anh.
- À vâng…
Minh An bất an trong lòng… sau cuộc gọi kia, Đình Phong hình như có hơi khác lạ.
Đến khách sạn.
- Em lên trước đi, anh đi công việc một lát rồi anh sẽ về.
- Vâng.
Minh An bước vào khách sạn, nhưng lại nán lại ngay cửa chính, nhìn ra ngoài đã không thấy chiếc xe đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.