Chương 43
Khánh Như
16/01/2024
Sau khi về nhà, Minh An đã vào trạng thái sau khướt. Lúc nãy cũng vì do cái thử thách uống 5 ly mà bây giờ Đình Phong phải cõng cậu về. Những người còn lại thì vẫn còn ở lại.
- Đình Phong ơi, ôm ôm. - Đình Phong phát hiện ra, mỗi lần cậu say là đều nhõng nhẽo hơn bình thường rất nhiều, nhưng cũng chả sao cả. Đình Phong chiều cậu, ôm cậu vào lòng.
- Em yêu anh lắm…
- Hả? Cái gì cơ? Em nói lại anh nghe xem?
Từ sau lần tỏ tình kia, cậu cũng chưa từng nói lại câu nói " em thích/ yêu anh " nữa. Mặc dù Đình Phong luôn miệng bảo anh yêu em mỗi khi đêm về chỉ để dỗ Thỏ nhỏ đi ngủ…
Nhưng không kịp nghe lại lần nữa thì cậu đã ngủ từ khi nào. Anh đành cười khổ, chứ phải làm gì bây giờ?
Sau khi giúp cậu thay lại áo, anh cũng mệt mỏi nằm xuống ôm cậu vào lòng. Đang muốn chìm vào giấc ngủ thì lại nhớ chuyện cậu đồng ý cho Đăng Khôi lên đấu một trận thì mặt anh bắt đầu nhăn lại.
- Em chả yêu anh gì cả…
Lúc anh nghe câu đồng ý từ miệng xinh của cậu đã thấy ấm ức lắm rồi…
- Hả…? Yêu gì cơ ạ? - Minh An mơ màng tỉnh dậy, cậu mở hé mắt nhìn người cao lớn kia mà hỏi.
- Không có gì! Em ngủ đi! - Chính thức Đình Phong dỗi Minh An!
Anh đứng dậy qua giường bên kia ngủ, bỏ lại con thỏ đang nằm ngủ say sưa quên trời đất kia.
||||| Truyện đề cử: Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện |||||
…----------------…
Sáng, cậu thức dậy đã không thấy Đình Phong đâu. Liền chạy ra ngoài phòng khách, thấy anh đang ngồi đọc sách thì liền chạy lại ôm nhưng bị anh né đi. Đình Phong chạy nhanh vào phòng không cho cậu cơ hội.
- Ể? Nay ổng bị sao vậy? - Thiên Ân từ trong bếp bước ra nhìn thấy cảnh này thì nghệch mặt ra, lần đầu cậu nhóc thấy Đình Phong từ chốt mấy hành động thân mật của Minh An đó… Tưởng là anh sẽ thích lắm chứ…?
- Ảnh chán anh rồi hả…
- Ơ ơ, anh không khóc nhé. Ổng mà chán thì chia tay ổng luôn, em làm luật sư cho anh! - Thiên Ân nhanh chóng tiến lại người anh đang mếu máo sắp khóc.
Đến chiều, Minh An dần cảm thấy hết hi vọng, sáng giờ cậu và anh không nói chuyện với nhau câu nào. Minh An muốn nói chuyện với anh thì bị anh lơ đi giả vờ như không nghe thấy.
- Em đói quà mà tủ lạnh của còn gì ăn, hay chúng ta đi ăn nhà hàng đi! - Thiên Ân đưa ra đề xuất.
- Giàu quá nhỉ? Em ăn hết mình, anh trả tiền hết hồn luôn đấy. - Đức Trí liếc đứa em.
- Đi ăn đi anh, phần của em và Ân thì em trả cho. - Minh Quân nhanh nhảu trả lời.
- Ừ vậy đi, à An này, lát nữa gửi anh cái file sáng anh nói nhé.
- Dạ vâng.
- Mọi người đi đi, em không đi đâu. - Đình Phong từ sáng tới giờ luôn dán mắt vào quyển sách. Minh An tự hỏi rằng cậu cũng không bằng quyển sách nữa hay sao?
Minh An chạy lại nói nhỏ với Thiên Ân, cậu nhóc gật gật đầu.
Sau khi cả đội đi đến nhà xe, Minh An liền quay người lại chạy lên phòng. Cả đám cũng biết chuyện gì vì lúc nãy Thiên Ân có chuyển lời của Minh An sang.
Cậu vừa lên phòng đã nhanh chóng mở cửa ra, nhìn thẳng vào người đang ngồi trên xô pha đọc sách kia. Cậu giả vờ tức giận tiến lại chỗ anh.
- Nói cho em biết, anh giận em chuyện gì?!
- Anh không có giận em.
- Anh nói xạo, anh rõ ràng là đang giận em.
- Anh đã nói là anh không có.
- Được, em hiểu rồi, Thiên Ân nói đúng, anh hết yêu em rồi chứ gì?
- Anh vẫn yêu em mà?
- Nhưng sáng giờ anh cứ tránh mặt em, bộ anh ghét em lắm hả? Có chuyện gì thì nói với em đi mà, như cái cách em hay nói với anh đó.
- Haizzz, anh giận chuyện em đồng ý cho Đăng Khôi lên đấu đó.
- Thấy chưa, em đoán đúng là anh giận mà… ủa mà khoan đã, chuyện đó đã lâu lắm rồi mà anh vẫn ghim hả?
- Ừm, anh nhớ dai lắm.
- Vậy thì em An thành thật xin lỗi anh Phong vì đã đồng ý cho Đăng Khôi lên đấu nhé.
- Được rồi, anh Phong tha lỗi cho em An. Nhưng sao em không ăn với mọi người đi?
- Em muốn đi ăn với anh, em đã nói với mọi người rồi.
Đình Phong đành phải chịu thua trước dáng vẻ này của Minh An, mặc đại một chiếc áo khoác rồi cùng Minh An đi xuống cửa hàng tiện lợi gần đó.
- Minh An! Lại có duyên gặp nhau rồi này. - Như Ngọc vỗ vai cậu.
- Ai vậy? - Đình Phong khó chịu nhìn Như Ngọc.
- A là bạn em, cô ấy tên Như Ngọc.
- Chào… đây là cái anh mà cậu nói ấy hả? - Câu sau Như Ngọc đã ráng nói với tiếng nhỏ nhất chỉ có mình cô và Minh An nghe.
Minh An khẽ gật đầu còn Như Ngọc thì sốc vì chuyện này đến cô còn không ngờ tới…
Thấy khung cảnh rất ngượng ngùng, Đình Phong đang nhìn chằm chằm vào Như Ngọc với con mắt không thể nào khó chịu hơn, còn Như Ngọc thì cố gắng ra tín hiệu cần được giải cứu cho Minh An. Sau khi nhận được tín hiệu, Minh An nhanh nhảu trả lời.
- A giới thiệu với anh đây là bạn cấp ba của em, cô ấy tên là Như Ngọc ạ!
- Người yêu cũ của em đúng chứ?
Hả? Sao anh lại biết được chuyện này? Như Ngọc và Minh An không hẹn mà cùng há hốc mồm vì sốc.
- Đình Phong ơi, ôm ôm. - Đình Phong phát hiện ra, mỗi lần cậu say là đều nhõng nhẽo hơn bình thường rất nhiều, nhưng cũng chả sao cả. Đình Phong chiều cậu, ôm cậu vào lòng.
- Em yêu anh lắm…
- Hả? Cái gì cơ? Em nói lại anh nghe xem?
Từ sau lần tỏ tình kia, cậu cũng chưa từng nói lại câu nói " em thích/ yêu anh " nữa. Mặc dù Đình Phong luôn miệng bảo anh yêu em mỗi khi đêm về chỉ để dỗ Thỏ nhỏ đi ngủ…
Nhưng không kịp nghe lại lần nữa thì cậu đã ngủ từ khi nào. Anh đành cười khổ, chứ phải làm gì bây giờ?
Sau khi giúp cậu thay lại áo, anh cũng mệt mỏi nằm xuống ôm cậu vào lòng. Đang muốn chìm vào giấc ngủ thì lại nhớ chuyện cậu đồng ý cho Đăng Khôi lên đấu một trận thì mặt anh bắt đầu nhăn lại.
- Em chả yêu anh gì cả…
Lúc anh nghe câu đồng ý từ miệng xinh của cậu đã thấy ấm ức lắm rồi…
- Hả…? Yêu gì cơ ạ? - Minh An mơ màng tỉnh dậy, cậu mở hé mắt nhìn người cao lớn kia mà hỏi.
- Không có gì! Em ngủ đi! - Chính thức Đình Phong dỗi Minh An!
Anh đứng dậy qua giường bên kia ngủ, bỏ lại con thỏ đang nằm ngủ say sưa quên trời đất kia.
||||| Truyện đề cử: Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện |||||
…----------------…
Sáng, cậu thức dậy đã không thấy Đình Phong đâu. Liền chạy ra ngoài phòng khách, thấy anh đang ngồi đọc sách thì liền chạy lại ôm nhưng bị anh né đi. Đình Phong chạy nhanh vào phòng không cho cậu cơ hội.
- Ể? Nay ổng bị sao vậy? - Thiên Ân từ trong bếp bước ra nhìn thấy cảnh này thì nghệch mặt ra, lần đầu cậu nhóc thấy Đình Phong từ chốt mấy hành động thân mật của Minh An đó… Tưởng là anh sẽ thích lắm chứ…?
- Ảnh chán anh rồi hả…
- Ơ ơ, anh không khóc nhé. Ổng mà chán thì chia tay ổng luôn, em làm luật sư cho anh! - Thiên Ân nhanh chóng tiến lại người anh đang mếu máo sắp khóc.
Đến chiều, Minh An dần cảm thấy hết hi vọng, sáng giờ cậu và anh không nói chuyện với nhau câu nào. Minh An muốn nói chuyện với anh thì bị anh lơ đi giả vờ như không nghe thấy.
- Em đói quà mà tủ lạnh của còn gì ăn, hay chúng ta đi ăn nhà hàng đi! - Thiên Ân đưa ra đề xuất.
- Giàu quá nhỉ? Em ăn hết mình, anh trả tiền hết hồn luôn đấy. - Đức Trí liếc đứa em.
- Đi ăn đi anh, phần của em và Ân thì em trả cho. - Minh Quân nhanh nhảu trả lời.
- Ừ vậy đi, à An này, lát nữa gửi anh cái file sáng anh nói nhé.
- Dạ vâng.
- Mọi người đi đi, em không đi đâu. - Đình Phong từ sáng tới giờ luôn dán mắt vào quyển sách. Minh An tự hỏi rằng cậu cũng không bằng quyển sách nữa hay sao?
Minh An chạy lại nói nhỏ với Thiên Ân, cậu nhóc gật gật đầu.
Sau khi cả đội đi đến nhà xe, Minh An liền quay người lại chạy lên phòng. Cả đám cũng biết chuyện gì vì lúc nãy Thiên Ân có chuyển lời của Minh An sang.
Cậu vừa lên phòng đã nhanh chóng mở cửa ra, nhìn thẳng vào người đang ngồi trên xô pha đọc sách kia. Cậu giả vờ tức giận tiến lại chỗ anh.
- Nói cho em biết, anh giận em chuyện gì?!
- Anh không có giận em.
- Anh nói xạo, anh rõ ràng là đang giận em.
- Anh đã nói là anh không có.
- Được, em hiểu rồi, Thiên Ân nói đúng, anh hết yêu em rồi chứ gì?
- Anh vẫn yêu em mà?
- Nhưng sáng giờ anh cứ tránh mặt em, bộ anh ghét em lắm hả? Có chuyện gì thì nói với em đi mà, như cái cách em hay nói với anh đó.
- Haizzz, anh giận chuyện em đồng ý cho Đăng Khôi lên đấu đó.
- Thấy chưa, em đoán đúng là anh giận mà… ủa mà khoan đã, chuyện đó đã lâu lắm rồi mà anh vẫn ghim hả?
- Ừm, anh nhớ dai lắm.
- Vậy thì em An thành thật xin lỗi anh Phong vì đã đồng ý cho Đăng Khôi lên đấu nhé.
- Được rồi, anh Phong tha lỗi cho em An. Nhưng sao em không ăn với mọi người đi?
- Em muốn đi ăn với anh, em đã nói với mọi người rồi.
Đình Phong đành phải chịu thua trước dáng vẻ này của Minh An, mặc đại một chiếc áo khoác rồi cùng Minh An đi xuống cửa hàng tiện lợi gần đó.
- Minh An! Lại có duyên gặp nhau rồi này. - Như Ngọc vỗ vai cậu.
- Ai vậy? - Đình Phong khó chịu nhìn Như Ngọc.
- A là bạn em, cô ấy tên Như Ngọc.
- Chào… đây là cái anh mà cậu nói ấy hả? - Câu sau Như Ngọc đã ráng nói với tiếng nhỏ nhất chỉ có mình cô và Minh An nghe.
Minh An khẽ gật đầu còn Như Ngọc thì sốc vì chuyện này đến cô còn không ngờ tới…
Thấy khung cảnh rất ngượng ngùng, Đình Phong đang nhìn chằm chằm vào Như Ngọc với con mắt không thể nào khó chịu hơn, còn Như Ngọc thì cố gắng ra tín hiệu cần được giải cứu cho Minh An. Sau khi nhận được tín hiệu, Minh An nhanh nhảu trả lời.
- A giới thiệu với anh đây là bạn cấp ba của em, cô ấy tên là Như Ngọc ạ!
- Người yêu cũ của em đúng chứ?
Hả? Sao anh lại biết được chuyện này? Như Ngọc và Minh An không hẹn mà cùng há hốc mồm vì sốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.