Chương 28: Bắt đầu tiêu diệt thổ phỉ!!!
Ngữ Tiếu Lan San
04/01/2017
Thuốc nổ đạn pháo mà triều đình phân phối điều đến đã nhập vào kho, Đằng Vân bảo cùng quan phủ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chiến dịch tiêu diệt thổ phỉ sắp bắt đầu, Ôn Liễu Niên hỏi, “Đại đương gia định khi nào xuống núi?”
Lục Truy cùng Triệu Việt liếc mắt nhìn nhau, nói, “Mùng 2 tháng sau, có chuyện gì không?”
“Vậy thì còn có ba ngày.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Đã đến lúc.”
“Đại nhân thật sự không cần Triêu Mộ nhai làm gì sao?” Lục Truy hỏi, “Tất cả mọi người đều tiêu diệt thổ phỉ, chúng ta lại ngồi rảnh rỗi ở Đằng Vân bảo, cảm thấy rất hổ thẹn.”
“Vốn là muốn, nhưng bây giờ nếu Mục gia trang chủ động yêu cầu hỗ trợ, quan phủ cũng không có đạo lý đi từ chối.” Ôn Liễu Niên nói, “Huống hồ Nhị đương gia đã vẽ bản đồ núi Thương Mang, sao lại coi là ngồi chơi được?”
“Đám người Mục Vạn Hùng liệu có biết Nhị đương gia không?” Hoa Đường ở một bên hỏi.
“Có lẽ là không biết.” Lục Truy nói, “Coi như nghe qua tên họ, cũng chưa chắc đã biết ta ở Triêu Mộ nhai.”
“Để đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, ngươi tốt nhất không nên lộ diện.” Triệu Việt vỗ vỗ bả vai của hắn, “Mục Vạn Lôi từ trước đến nay nham hiểm, ngươi ở trên giang hồ lại kết thù kết oán rất nhiều, nếu bị con ruồi ấy để ý đến, cái được không đủ bù cái mất.”
Lục Truy gật đầu, “Ta sẽ có chừng mực.”
“Đại nhân.” Ám vệ đến gõ cửa, “Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng lại tới nữa, đang ở trong phủ nha uống trà.”
“Có lẽ là lại giục quan phủ mau mau hành động.” Triệu Ngũ nói, “Mỗi ngày ở nơi này không được làm gì, bọn họ tất nhiên sẽ lo lắng trong lòng.”
“Không vội, cứ để cho bọn họ chậm rãi chờ.” Ôn Liễu Niên nói, “Mọi việc đều có trước có sau, chúng ta trước đem chuyện ở đây nói xong rồi tính tiếp.”
Mà cái gọi là 'chậm rãi chờ' rốt cuộc là nhiều hay ít —— Hơn một canh giờ sau, Ôn Liễu Niên còn đang tỉ mỉ hỏi Lục Truy về sự phân chia thế lực thổ phỉ trong núi Thương Mang.
Triệu Việt ở một bên uống trà, nghĩ thầm nếu là ngày nào đó hắn cũng để chính mình 'chậm rãi chờ', vậy nên sớm đi mới tốt.
Nếu không thì không biết phải chờ tới khi nào.
Trong phủ nha, Mục Vạn Hùng còn đang hỏi quản gia, “Đại nhân lại đi ăn cơm?”
“Thật sự không có, hiện giờ cũng không phải giờ ăn.” Quản gia nói, “Tám chín phần là ở trong nhà dân chúng, đôi khi có nhiều việc nên trò chuyện hơi lâu một chút, dù sao cũng không có gì vội.”
“Việc của dân chúng không thể làm lỡ, tiêu diệt thổ phỉ thì lại có thể?” Mục Vạn Hùng bất mãn.
“Tiêu diệt thổ phỉ chung quy vẫn là vì dân chúng, tất nhiên là việc của dân chúng quan trọng hơn một chút.” Quản gia kiên trì trả lời.
Mục Vạn Hùng bị nghẹn trở lại.
“Hai vị đợi lâu.” May là Ôn Liễu Niên trở về coi như đúng lúc, trước khi Mục Vạn Hùng lật bàn thì xuất hiện ở trước cửa.
“Cũng không lâu.” Mục Van Lôi nói, “Chỉ là hơn một canh giờ mà thôi.” Tuy rằng ngữ điệu bình tĩnh, nhưng mà cũng có thể nghe ra vài phần bất mãn.
Mà Ôn Liễu Niên hiển nhiên sẽ không để ý hắn có hài lòng hay không, như trước giả vờ hồ đồ, “Mục trang chủ tìm bản quan có chuyện gì?”
“Đại nhân nói xem?” Mục Vạn Lôi nhìn hắn —— Ở trong thành ngồi đủ hai ngày, quan phủ một chút động tĩnh cũng không có, dường như đã hoàn toàn quên mất còn có việc này.
“Tiêu diệt thổ phỉ.” Ôn Liễu Niên nói.
Mục Vạn Lôi mặt không chút cảm xúc, “Hóa ra đại nhân vẫn còn nhớ.”
“Tất nhiên là nhớ, không ngừng nhớ tới, bản quan vừa nãy còn định đi tìm Mục trang chủ.” Ôn Liễu Niên dặn dò hạ nhân rót trà, “Cùng nhau bàn kế sách.”
Mục Vạn Hùng sắc mặt cuối cùng cũng coi như hòa hoãn một ít, “Đại nhân có kế sách gì?”
“Chuyện này…” Ôn Liễu Niên vuốt vuốt cằm, vẻ mặt ý tứ sâu xa.
Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng liếc mắt nhìn nhau, đều có chút khó hiểu.
Sáng sớm ba ngày sau, quan phủ dán bảng cáo thị mới, dân chúng sau khi thấy lập tức hoan hô nhảy nhót chạy tới, cho rằng lại là bức họa mới của mỹ nam tử, kết quả kề sát vào mới nhìn thấy tất cả đều là chữ, vì vậy trong nháy mắt trở nên rất thất vọng, nhưng mà chờ sau khi thấy rõ những chữ kia viết cái gì, thì tinh thần lập tức vui vẻ trở lại.
Bởi vì quan phủ rốt cục cũng khởi binh tiêu diệt thổ phỉ .
Tuy rằng thổ phỉ trong núi Thương Mang đã rất lâu chưa xuất hiện, nhưng chung quy ở trong lòng vẫn có một cái gai, chỉ cần một ngày chưa nhổ, dân chúng liền một ngày không có cách nào kê cao gối ngủ ngon giấc, sau khi thấy được tin này, thì tất nhiên là vui mừng khôn xiết người người ca tụng, chờ mong quan phủ có thể đại thắng trở về.
Hai ngày sau, mới sáng sớm dân chúng đã bị tiếng huyên náo trên đường đánh thức, chạy ra cửa xem thì thấy một đội quan binh xếp hàng chỉnh tề đang xuất phát rời khỏi thành, đi cùng còn có đệ tử của Đằng Vân bảo cùng Mục gia trang, nổi bật nhất tất nhiên là thuốc nổ đạn pháo ở trên xe, uy phong lẫm lẫm khí phách không gì sánh được.
Có thể coi như là có hi vọng a… Dân chúng đứng ở hai bên đường, một đường nhìn theo quan binh ra khỏi thành, thậm chí còn có người mắt ngấn lệ.
Quân tiêu diệt thổ phỉ đóng quân ở lối vào núi Thương Mang, sau một tiếng ra lệnh của Ôn Liễu Niên, thuốc nổ đạn pháo nổ bay vô số núi đá, nhất thời khói mù cuồn cuộn, dường như đất trời cũng đang rung chuyển.
Chút hỏa lực ấy, đối với thổ phỉ trong núi sâu thì tất nhiên sẽ không đưa đến lực sát thương gì, nhưng mà Ôn Liễu Niên vốn cũng chỉ là làm dáng một chút —— Mục đích lớn nhất, đơn giản chỉ là khiến dân chúng an tâm mà thôi.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt trong lòng dân chúng gần như vỡ òa, thổ phỉ lợi hại đến đâu cũng chỉ là thân thể máu thịt, làm sao có thể đấu lại được thuốc nổ đạn pháo, còn chưa nói đến người từ Vân Nam ngàn dặm xa xôi, Mục gia trang đại nhân mời tới trợ thủ.
Về phần Mục gia trang có lai lịch gì, chuyện này lại rất dài dòng.
“Tây Nam Miêu Cương, các ngươi đã có ai đi qua chỗ ấy chưa?” Lúc dùng cơm trưa xong, một nhóm dân chúng tụ tập ở dưới gốc cây hòe lớn nói chuyện phiếm, người dẫn đầu tên là Lý Tam Nhi, mặt mày hớn hở, nổi danh là bách sự thông trong thành.
Thành Thương Mang giao thông khó khăn, trước khi Ôn Liễu Niên nhậm chức, ngay cả đường lớn cũng không có mấy cái, đừng nói là Vân Nam ở bên ngoài ngàn dặm, cho dù là bên ngoài núi cũng không có mấy người đi ra, tất nhiên là lập tức lắc đầu.
“Miêu Cương rất đáng sợ, khắp nơi đều là hoa bảy màu quái dị, nhìn đẹp đẽ mê người, độc tính lại cực kỳ kinh khủng.” Lý Tam Nhi nói, “Sờ một chút thất khiếu sẽ chảy máu mà chết.”
Người xung quanh lập tức hít khí lạnh, còn có loài hoa sờ một cái sẽ chết người?
“Sâu mỗi con đều dài như vậy.” Lý Tam Nhi thuận tay kéo dài ra hai, ba thước, “Nếu như bị cắn một cái, thất khiếu cũng chảy máu.”
“Làm sao động một chút cũng đều thất khiếu chảy máu?” Một người trẻ tuổi co rút khóe miệng, như vậy còn không nhanh chóng chuyển nhà, ở nơi đó làm gì.
“Đây vẫn chưa tính là gì đâu, các ngươi có biết đáng sợ nhất là gì không?” Lý Tam Nhi hạ thấp giọng, nhìn qua rất là thần bí.
Dân chúng bị hắn làm như vậy, vẻ mặt cũng lập tức ngưng trọng.
Lý Tam Nhi nói, “Cổ độc.”
“Cổ độc?” Dân chúng nghe vậy khó hiểu.
“Nó cùng loại với vu độc, lần này Mục gia trang mà đại nhân mời đến chính là cao thủ chế tạo cổ độc.” Lý Tam Nhi nói, “Ví dụ như, bắt một con sâu chỉ bé như sợi tóc, bất tri bất giác tiến vào trong đầu của người khác, cái này kêu là hạ cổ. Mà không đến ba ngày, người đấy sẽ bị cổ trùng ăn đến đầu óc trống rỗng thần trí mơ hồ, trở thành con rối dưới tay người hạ cổ, đến lúc đó nói cái gì làm cái ấy, so với con cháu còn nghe lời hơn.”
“Còn có chuyện như vậy?” Dân chúng sắc mặt trắng bệch.
“Nếu không thì đại nhân sao lại không ngại ngàn dặm xa xôi, mời trang chủ Mục gia trang đến đây?” Lý Tam Nhi nói, “Các ngươi nghĩ xem, đến lúc đó chỉ cần tung cổ trùng ra, bay theo hướng gió rơi vào trong núi Thương Mang, những thổ phỉ kia làm sao có thể trốn được.”
“Sẽ không thổi vào trong thành đi?” Dân chúng mặt mũi trắng bệch.
“Ngược lại là không.” Lý Tam Nhi nói, “Mấy ngày trước đại nhân phái người phát kẹo đường đến từng nhà, chính là thuốc giải cổ trùng, chỉ cần ăn sẽ không có chuyện gì.”
“Như vậy là tốt rồi.” Dân chúng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Cho nên lần này, quan phủ chắc chắn sẽ hoàn toàn thắng lợi.” Lý Tam Nhi chắc chắc nói, “Mọi người cứ chuẩn bị ăn mừng đi là vừa.”
Dân chúng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên 'cổ trùng', tất nhiên là vừa ngạc nhiên vừa sợ, nhưng mà nghĩ tới đã ăn thuốc giải, mà gần đây gió vẫn luôn thổi về hướng núi Thương Mang, cho nên cũng thấy an tâm phần nào, nhưng mà những lúc rảnh rỗi vẫn là không nhịn được sẽ đào lên, bàn luận cũng càng lúc càng nhiều.
Đương nhiên, ngoại trừ trí tưởng tượng siêu việt của quần chúng nhân dân, cũng không thể không kể công của Ôn đại nhân —— Tuy rằng không phải người trong võ lâm, đối với cổ độc cũng hoàn toàn không biết, nhưng mà cố sự thì ngược lại là hạ bút như bay ý tưởng ào ào, ngay cả ám vệ cũng mặc cảm không bằng, dồn dập cảm khái người đọc sách thực sự là rất đáng sợ.
Tin đồn càng ngày càng thái quá, lúc mới bắt đầu thì 'Tung cổ trùng cho bay theo gió thổi vào núi Thương Mang', đã biến thành 'Cổ trùng gặp gió thì sẽ biến thành vô hình, dù là nhẹ bay ở trước mắt cũng chưa chắc đã thấy được'… nhưng mới chỉ là bản thường, còn có bản truyền kỳ thần bí như 'Hai vị trang chủ Mục gia trang chỉ cần niệm một đoạn thần chú, tất cả độc trùng trong núi Thương Mang sẽ từ lòng đất chui ra', thậm chí là bản 'Có người nói hiện tại ở trong núi Thương Mang đâu đâu cũng có cổ trùng, hình dạng nào cũng có, đừng nói là không nhìn thấy, coi như là nhìn thấy cũng chưa chắc sẽ nhận ra' làm lòng người hốt hoảng, nghe qua quả thực rất là sống động.
Thổ phỉ trong núi Thương Mang dù sao cũng đã chiếm đóng nhiều năm, ở trong thành ít nhiều cũng đều có vài tai mắt, tất nhiên cũng rất nhanh đã nghe được những tin đồn này.
Người đã hành tẩu giang hồ, nghe qua thì tất nhiên sẽ biết là nói xạo, dù sao nếu như thật sự có thể thần kì như thế, thì Mục gia trang hiện giờ đã là môn phái đệ nhất giang hồ, nhưng mà vấn đề là thổ phỉ trong núi Thương Mang không biết a! Vào rừng làm cướp hầu như là cứ hết ăn lại nằm, phần lớn đều đến từ thôn xóm hương trấn gần đây, có mấy ai cả đời cũng không biết hai chữ 'Giang hồ' nên viết như thế nào, cũng căn bản chưa từng thấy qua giang hồ, cho nên vừa nghe thấy tin đồn về cổ trùng, trong nháy mắt cả người đều thấy không ổn.
Trách không được bảo sao dạo này thấy đầu óc có chút không tốt lắm a.
Nương a, thực sự là hù chết người.
Lục Truy cùng Triệu Việt liếc mắt nhìn nhau, nói, “Mùng 2 tháng sau, có chuyện gì không?”
“Vậy thì còn có ba ngày.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Đã đến lúc.”
“Đại nhân thật sự không cần Triêu Mộ nhai làm gì sao?” Lục Truy hỏi, “Tất cả mọi người đều tiêu diệt thổ phỉ, chúng ta lại ngồi rảnh rỗi ở Đằng Vân bảo, cảm thấy rất hổ thẹn.”
“Vốn là muốn, nhưng bây giờ nếu Mục gia trang chủ động yêu cầu hỗ trợ, quan phủ cũng không có đạo lý đi từ chối.” Ôn Liễu Niên nói, “Huống hồ Nhị đương gia đã vẽ bản đồ núi Thương Mang, sao lại coi là ngồi chơi được?”
“Đám người Mục Vạn Hùng liệu có biết Nhị đương gia không?” Hoa Đường ở một bên hỏi.
“Có lẽ là không biết.” Lục Truy nói, “Coi như nghe qua tên họ, cũng chưa chắc đã biết ta ở Triêu Mộ nhai.”
“Để đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, ngươi tốt nhất không nên lộ diện.” Triệu Việt vỗ vỗ bả vai của hắn, “Mục Vạn Lôi từ trước đến nay nham hiểm, ngươi ở trên giang hồ lại kết thù kết oán rất nhiều, nếu bị con ruồi ấy để ý đến, cái được không đủ bù cái mất.”
Lục Truy gật đầu, “Ta sẽ có chừng mực.”
“Đại nhân.” Ám vệ đến gõ cửa, “Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng lại tới nữa, đang ở trong phủ nha uống trà.”
“Có lẽ là lại giục quan phủ mau mau hành động.” Triệu Ngũ nói, “Mỗi ngày ở nơi này không được làm gì, bọn họ tất nhiên sẽ lo lắng trong lòng.”
“Không vội, cứ để cho bọn họ chậm rãi chờ.” Ôn Liễu Niên nói, “Mọi việc đều có trước có sau, chúng ta trước đem chuyện ở đây nói xong rồi tính tiếp.”
Mà cái gọi là 'chậm rãi chờ' rốt cuộc là nhiều hay ít —— Hơn một canh giờ sau, Ôn Liễu Niên còn đang tỉ mỉ hỏi Lục Truy về sự phân chia thế lực thổ phỉ trong núi Thương Mang.
Triệu Việt ở một bên uống trà, nghĩ thầm nếu là ngày nào đó hắn cũng để chính mình 'chậm rãi chờ', vậy nên sớm đi mới tốt.
Nếu không thì không biết phải chờ tới khi nào.
Trong phủ nha, Mục Vạn Hùng còn đang hỏi quản gia, “Đại nhân lại đi ăn cơm?”
“Thật sự không có, hiện giờ cũng không phải giờ ăn.” Quản gia nói, “Tám chín phần là ở trong nhà dân chúng, đôi khi có nhiều việc nên trò chuyện hơi lâu một chút, dù sao cũng không có gì vội.”
“Việc của dân chúng không thể làm lỡ, tiêu diệt thổ phỉ thì lại có thể?” Mục Vạn Hùng bất mãn.
“Tiêu diệt thổ phỉ chung quy vẫn là vì dân chúng, tất nhiên là việc của dân chúng quan trọng hơn một chút.” Quản gia kiên trì trả lời.
Mục Vạn Hùng bị nghẹn trở lại.
“Hai vị đợi lâu.” May là Ôn Liễu Niên trở về coi như đúng lúc, trước khi Mục Vạn Hùng lật bàn thì xuất hiện ở trước cửa.
“Cũng không lâu.” Mục Van Lôi nói, “Chỉ là hơn một canh giờ mà thôi.” Tuy rằng ngữ điệu bình tĩnh, nhưng mà cũng có thể nghe ra vài phần bất mãn.
Mà Ôn Liễu Niên hiển nhiên sẽ không để ý hắn có hài lòng hay không, như trước giả vờ hồ đồ, “Mục trang chủ tìm bản quan có chuyện gì?”
“Đại nhân nói xem?” Mục Vạn Lôi nhìn hắn —— Ở trong thành ngồi đủ hai ngày, quan phủ một chút động tĩnh cũng không có, dường như đã hoàn toàn quên mất còn có việc này.
“Tiêu diệt thổ phỉ.” Ôn Liễu Niên nói.
Mục Vạn Lôi mặt không chút cảm xúc, “Hóa ra đại nhân vẫn còn nhớ.”
“Tất nhiên là nhớ, không ngừng nhớ tới, bản quan vừa nãy còn định đi tìm Mục trang chủ.” Ôn Liễu Niên dặn dò hạ nhân rót trà, “Cùng nhau bàn kế sách.”
Mục Vạn Hùng sắc mặt cuối cùng cũng coi như hòa hoãn một ít, “Đại nhân có kế sách gì?”
“Chuyện này…” Ôn Liễu Niên vuốt vuốt cằm, vẻ mặt ý tứ sâu xa.
Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng liếc mắt nhìn nhau, đều có chút khó hiểu.
Sáng sớm ba ngày sau, quan phủ dán bảng cáo thị mới, dân chúng sau khi thấy lập tức hoan hô nhảy nhót chạy tới, cho rằng lại là bức họa mới của mỹ nam tử, kết quả kề sát vào mới nhìn thấy tất cả đều là chữ, vì vậy trong nháy mắt trở nên rất thất vọng, nhưng mà chờ sau khi thấy rõ những chữ kia viết cái gì, thì tinh thần lập tức vui vẻ trở lại.
Bởi vì quan phủ rốt cục cũng khởi binh tiêu diệt thổ phỉ .
Tuy rằng thổ phỉ trong núi Thương Mang đã rất lâu chưa xuất hiện, nhưng chung quy ở trong lòng vẫn có một cái gai, chỉ cần một ngày chưa nhổ, dân chúng liền một ngày không có cách nào kê cao gối ngủ ngon giấc, sau khi thấy được tin này, thì tất nhiên là vui mừng khôn xiết người người ca tụng, chờ mong quan phủ có thể đại thắng trở về.
Hai ngày sau, mới sáng sớm dân chúng đã bị tiếng huyên náo trên đường đánh thức, chạy ra cửa xem thì thấy một đội quan binh xếp hàng chỉnh tề đang xuất phát rời khỏi thành, đi cùng còn có đệ tử của Đằng Vân bảo cùng Mục gia trang, nổi bật nhất tất nhiên là thuốc nổ đạn pháo ở trên xe, uy phong lẫm lẫm khí phách không gì sánh được.
Có thể coi như là có hi vọng a… Dân chúng đứng ở hai bên đường, một đường nhìn theo quan binh ra khỏi thành, thậm chí còn có người mắt ngấn lệ.
Quân tiêu diệt thổ phỉ đóng quân ở lối vào núi Thương Mang, sau một tiếng ra lệnh của Ôn Liễu Niên, thuốc nổ đạn pháo nổ bay vô số núi đá, nhất thời khói mù cuồn cuộn, dường như đất trời cũng đang rung chuyển.
Chút hỏa lực ấy, đối với thổ phỉ trong núi sâu thì tất nhiên sẽ không đưa đến lực sát thương gì, nhưng mà Ôn Liễu Niên vốn cũng chỉ là làm dáng một chút —— Mục đích lớn nhất, đơn giản chỉ là khiến dân chúng an tâm mà thôi.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt trong lòng dân chúng gần như vỡ òa, thổ phỉ lợi hại đến đâu cũng chỉ là thân thể máu thịt, làm sao có thể đấu lại được thuốc nổ đạn pháo, còn chưa nói đến người từ Vân Nam ngàn dặm xa xôi, Mục gia trang đại nhân mời tới trợ thủ.
Về phần Mục gia trang có lai lịch gì, chuyện này lại rất dài dòng.
“Tây Nam Miêu Cương, các ngươi đã có ai đi qua chỗ ấy chưa?” Lúc dùng cơm trưa xong, một nhóm dân chúng tụ tập ở dưới gốc cây hòe lớn nói chuyện phiếm, người dẫn đầu tên là Lý Tam Nhi, mặt mày hớn hở, nổi danh là bách sự thông trong thành.
Thành Thương Mang giao thông khó khăn, trước khi Ôn Liễu Niên nhậm chức, ngay cả đường lớn cũng không có mấy cái, đừng nói là Vân Nam ở bên ngoài ngàn dặm, cho dù là bên ngoài núi cũng không có mấy người đi ra, tất nhiên là lập tức lắc đầu.
“Miêu Cương rất đáng sợ, khắp nơi đều là hoa bảy màu quái dị, nhìn đẹp đẽ mê người, độc tính lại cực kỳ kinh khủng.” Lý Tam Nhi nói, “Sờ một chút thất khiếu sẽ chảy máu mà chết.”
Người xung quanh lập tức hít khí lạnh, còn có loài hoa sờ một cái sẽ chết người?
“Sâu mỗi con đều dài như vậy.” Lý Tam Nhi thuận tay kéo dài ra hai, ba thước, “Nếu như bị cắn một cái, thất khiếu cũng chảy máu.”
“Làm sao động một chút cũng đều thất khiếu chảy máu?” Một người trẻ tuổi co rút khóe miệng, như vậy còn không nhanh chóng chuyển nhà, ở nơi đó làm gì.
“Đây vẫn chưa tính là gì đâu, các ngươi có biết đáng sợ nhất là gì không?” Lý Tam Nhi hạ thấp giọng, nhìn qua rất là thần bí.
Dân chúng bị hắn làm như vậy, vẻ mặt cũng lập tức ngưng trọng.
Lý Tam Nhi nói, “Cổ độc.”
“Cổ độc?” Dân chúng nghe vậy khó hiểu.
“Nó cùng loại với vu độc, lần này Mục gia trang mà đại nhân mời đến chính là cao thủ chế tạo cổ độc.” Lý Tam Nhi nói, “Ví dụ như, bắt một con sâu chỉ bé như sợi tóc, bất tri bất giác tiến vào trong đầu của người khác, cái này kêu là hạ cổ. Mà không đến ba ngày, người đấy sẽ bị cổ trùng ăn đến đầu óc trống rỗng thần trí mơ hồ, trở thành con rối dưới tay người hạ cổ, đến lúc đó nói cái gì làm cái ấy, so với con cháu còn nghe lời hơn.”
“Còn có chuyện như vậy?” Dân chúng sắc mặt trắng bệch.
“Nếu không thì đại nhân sao lại không ngại ngàn dặm xa xôi, mời trang chủ Mục gia trang đến đây?” Lý Tam Nhi nói, “Các ngươi nghĩ xem, đến lúc đó chỉ cần tung cổ trùng ra, bay theo hướng gió rơi vào trong núi Thương Mang, những thổ phỉ kia làm sao có thể trốn được.”
“Sẽ không thổi vào trong thành đi?” Dân chúng mặt mũi trắng bệch.
“Ngược lại là không.” Lý Tam Nhi nói, “Mấy ngày trước đại nhân phái người phát kẹo đường đến từng nhà, chính là thuốc giải cổ trùng, chỉ cần ăn sẽ không có chuyện gì.”
“Như vậy là tốt rồi.” Dân chúng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Cho nên lần này, quan phủ chắc chắn sẽ hoàn toàn thắng lợi.” Lý Tam Nhi chắc chắc nói, “Mọi người cứ chuẩn bị ăn mừng đi là vừa.”
Dân chúng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên 'cổ trùng', tất nhiên là vừa ngạc nhiên vừa sợ, nhưng mà nghĩ tới đã ăn thuốc giải, mà gần đây gió vẫn luôn thổi về hướng núi Thương Mang, cho nên cũng thấy an tâm phần nào, nhưng mà những lúc rảnh rỗi vẫn là không nhịn được sẽ đào lên, bàn luận cũng càng lúc càng nhiều.
Đương nhiên, ngoại trừ trí tưởng tượng siêu việt của quần chúng nhân dân, cũng không thể không kể công của Ôn đại nhân —— Tuy rằng không phải người trong võ lâm, đối với cổ độc cũng hoàn toàn không biết, nhưng mà cố sự thì ngược lại là hạ bút như bay ý tưởng ào ào, ngay cả ám vệ cũng mặc cảm không bằng, dồn dập cảm khái người đọc sách thực sự là rất đáng sợ.
Tin đồn càng ngày càng thái quá, lúc mới bắt đầu thì 'Tung cổ trùng cho bay theo gió thổi vào núi Thương Mang', đã biến thành 'Cổ trùng gặp gió thì sẽ biến thành vô hình, dù là nhẹ bay ở trước mắt cũng chưa chắc đã thấy được'… nhưng mới chỉ là bản thường, còn có bản truyền kỳ thần bí như 'Hai vị trang chủ Mục gia trang chỉ cần niệm một đoạn thần chú, tất cả độc trùng trong núi Thương Mang sẽ từ lòng đất chui ra', thậm chí là bản 'Có người nói hiện tại ở trong núi Thương Mang đâu đâu cũng có cổ trùng, hình dạng nào cũng có, đừng nói là không nhìn thấy, coi như là nhìn thấy cũng chưa chắc sẽ nhận ra' làm lòng người hốt hoảng, nghe qua quả thực rất là sống động.
Thổ phỉ trong núi Thương Mang dù sao cũng đã chiếm đóng nhiều năm, ở trong thành ít nhiều cũng đều có vài tai mắt, tất nhiên cũng rất nhanh đã nghe được những tin đồn này.
Người đã hành tẩu giang hồ, nghe qua thì tất nhiên sẽ biết là nói xạo, dù sao nếu như thật sự có thể thần kì như thế, thì Mục gia trang hiện giờ đã là môn phái đệ nhất giang hồ, nhưng mà vấn đề là thổ phỉ trong núi Thương Mang không biết a! Vào rừng làm cướp hầu như là cứ hết ăn lại nằm, phần lớn đều đến từ thôn xóm hương trấn gần đây, có mấy ai cả đời cũng không biết hai chữ 'Giang hồ' nên viết như thế nào, cũng căn bản chưa từng thấy qua giang hồ, cho nên vừa nghe thấy tin đồn về cổ trùng, trong nháy mắt cả người đều thấy không ổn.
Trách không được bảo sao dạo này thấy đầu óc có chút không tốt lắm a.
Nương a, thực sự là hù chết người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.