Chương 113: Chính là đám người này!!!
Ngữ Tiếu Lan San
04/01/2017
"Chưởng quầy, ngươi không sao chứ?" Thấy vẻ mặt hắn tựa hồ có chút kì quái, Ôn Như Mặc cẩn thận hỏi.
"Tất nhiên không có việc gì." Lục Truy hồi thần.
"Vậy ngươi xem, đây..." Ôn Như Mặc thăm dò.
"Đi ra bên ngoài, ai mà không có chuyện khó xử." Lục Truy đem khuyên tai đặt về trong tay Ôn Như Mặc, "Tiền một hai bữa cơm thì có là gì, ngày khác rảnh rỗi đến trả lại là được, ở đâu mà đáng dùng trang sức gán nợ."
"Sao chúng ta lại không biết xấu hổ như thế chứ." Ôn Như Mặc có chút thụ sủng nhược kinh -- Lúc trước nhìn thái độ tiểu nhị, còn tưởng nhất định phải để lại tiền cơm thì mới được đi, không nghĩ tới vị chưởng quầy trẻ tuổi này cư nhiên dễ nói chuyện như vậy.
"Có gì mà phải ngại ngùng." Lục Truy bình tĩnh nói, "Ví như là đại đương gia chúng ta ở đây, tất nhiên cũng sẽ làm như vậy."
"Vậy thật sự là đa tạ, chưởng quầy cứ việc yên tâm, ngày mai tại hạ nhất định sẽ đem tiền cơm đến trả lại." Ôn Như Mặc vô cùng cảm kích, "Vậy chúng ta đi trước."
Ôn phu nhân cũng nói lời cảm tạ, tâm nói chưởng quầy trẻ tuổi này thật sự là công tử địa phương lớn, bộ dạng tư văn tuấn lãng như vậy, làm chuyện cũng khẳng khái, nhìn như thế nào cũng khiến người thích.
"Thứ tại hạ hỏi nhiều một câu." Lục Truy nói, "Chư vị phàm là bị mất bạc, lại là người ngoại hương, nửa đêm ra ngoài, trong thành chỉ sợ không có chỗ ở a."
"Thực không dám giấu diếm, chúng ta là đến Vương Thành thăm nhi tử." Ôn Như Mặc nói, "Vốn dĩ là muốn chờ ngày mai, nhưng đêm nay nếu thật sự không còn cách nào khác, bây giờ cũng chỉ có thể đi tìm nó."
Ngàn vạn lần đừng nha ! Lục Truy trong lòng phiên giang đảo hải(*), đại đương gia cùng Ôn đại nhân còn đang trên giường a, nói không chừng ngay cả y phục cũng không có mặc ! Nếu là bị nhạc phụ nhạc mẫu nhìn thấy thì phải làm sao.
(*) Phiên giang đảo hải: sông cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động.
"Chưởng quầy, cáo từ." Ôn Như Mặc mang theo phu nhân cùng gia đinh đi xuống dưới lầu.
Ôn phu nhân ở trong lòng tính toán, chờ ngày mai khi đến đưa bạc, thuận tiện đem thịt khô mang cho Tiểu Liễu tử chia cho chưởng quầy một ít, coi như là tạ lễ.
"Chư vị khoan đi đã." Lục Truy từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc, đuổi theo đặt ở trong tay Ôn Như Mặc, "Ngoài cửa cách đó không xa chính là khách điếm Đồng Giang, vừa yên tĩnh lại vừa sạch sẽ, ở trong Vương Thành cũng là khách điếm số một số hai, nếu là không ghét bỏ, có thể vào trong đó ở một đêm."
"Này..." Ôn Như Mặc cùng phu nhân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng là kinh ngạc -- Không thu tiền cơm thì thôi, sao còn đưa bạc.
"Vừa thấy dáng vẻ cử chỉ hai vị liền biết, tất nhiên là hộ gia đình có tri thức hiểu lễ nghĩa." Lục Truy nói, "Có thể giúp đỡ, ta tất nhiên không sợ bạc không thu lại được."
"Chưởng quầy thật sự là người tốt a." Ôn Như Mặc trong lòng cảm kích, "Không biết tôn tính đại danh?"
"Tại hạ họ Lục, tên một chữ Truy." Lục nhị đương gia tươi cười khiêm tốn có lễ.
"Tên này đặt rất hay." Ôn phu nhân càng nhìn càng thích, "Không biết Lục chưởng quầy có đón dâu chưa?"
Lục Truy thoáng khổ bức, chuyện này cũng muốn hỏi? Nhưng đối phương là cha mẹ Ôn đại nhân, hỏi cái gì cũng tất yếu phải trả lời, cho nên đành phải cười như gió xuân nói: "Còn chưa có."
Không có là tốt a ! Ôn phu nhân bay nhanh gảy bàn tính.
"Khụ khụ." Biết tập tính phu nhân nhà mình, Ôn Như Mặc đúng lúc cắt ngang, để tránh lại hỏi ra vấn đề kinh thế hãi tục hơn.
"Hiện tại trời cũng tối rồi, không bằng ta đưa chư vị qua đó." Lục Truy nói, "Đỡ phải tìm nửa ngày."
Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân dĩ nhiên không biết nên nói gì, trong lòng chỉ còn lại uất thiếp nóng bỏng. Sau khi cùng hắn một đường đến khách điếm phố đối diện, lại là thiên ân vạn tạ mới thả người đi.
"Bà nói xem, nào có ai vừa thấy mặt liền hỏi người ta có thành thân chưa." Cửa phòng vừa mới đóng lại, Ôn Như Mặc thấp giọng thầm oán, "Cũng không sợ bị chê cười."
"Này có gì mà buồn cười." Ôn phu nhân nói, "Chưởng quầy này nhìn qua không tệ, Tâm nhi sang năm cũng sắp mười tám, nếu là có thể gả vào trong Vương Thành bồi ca ca nàng, lúc đó chẳng phải là một cọc chuyện tốt sao."
Ôn Như Mặc không nói lại nàng, mệt mỏi cả ngày thân thể cũng thật sự rất mỏi, thế là tắm xong liền leo lên giường, lưu lại Ôn phu nhân một thân một mình mặt mày hớn hở -- Hiếm khi đến Vương Thành một chuyến, nếu là có thể đem việc hôn nhân của một đôi nhi tử nhi nữ đều định ra được, mới xem như đến không uổng phí !
Bên trong Ôn phủ, Ôn Liễu Niên đang nằm sấp ở trong lòng Triệu Việt, ngón tay chọt loạn khắp nơi.
"Ngủ đi." Triệu Việt nắm cổ tay hắn.
"Không mệt." Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ở trong bóng đêm bừng sáng.
"Chạy cả ngày ở bên ngoài, sao sẽ không mệt." Triệu Việt buồn cười.
"Ta là người đọc sách, thân thể tốt." Ôn Liễu Niên rất là bình tĩnh, mở mắt nói dối.
Triệu Việt xoay người đè hắn dưới thân, thấp đầu trịnh trọng hôn một cái.
Tuy rằng mỗi lần đều phải mất tự nhiên một chút, nhưng lần này Ôn đại nhân vẫn như trước không đẩy ra, vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn cảm thấy xiêm y cởi không đủ nhanh.
Triệu Việt nói: "Lại béo."
Ôn Liễu Niên da mặt dày, thò tay nhéo thắt lưng mình một cái, rất mềm.
"Bà bà đại thẩm trên đường còn chê ngươi gầy." Triệu Việt nói.
Ôn Liễu Niên cười hì hì: "Xương ta nhỏ." Trời sinh liền sẽ giấu thịt.
Triệu Việt cởi bỏ đai lưng ra, còn chưa kịp cúi đầu hôn một cái, ngoài viện liền truyền đến thanh âm ám vệ: "Di, nhị đương gia sao lại đến đây lúc này."
"Đại đương gia !" Lục Truy đứng ở trong viện gọi.
"Đi nhìn xem, coi chừng là xảy ra chuyện gì rồi." Ôn Liễu Niên đẩy Triệu Việt.
Ám vệ cùng đại nội thị vệ cũng lập tức nhảy xuống nóc nhà: "Làm sao vậy?" Hiếm khi nhìn thấy Lục nhị đương gia vội vàng như thế.
Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên một đường đẩy cửa bước ra.
"Nhanh lên." Lục Truy nói, "Cha mẹ Ôn đại nhân đến đây."
"A?" Ôn Liễu Niên trừng to mắt, cái gì cái gì cái gì cái gì ngươi ngươi ngươi ngươi lặp lại lần nữa !
"Buổi tối hôm nay vừa đến, liền ngụ ở khách điếm Đồng Giang cách tửu lâu không xa." Lục Truy nói, "Ngày mai sẽ đến tìm Ôn đại nhân."
"Sao nhị đương gia lại quen biết cha mẹ ta?" Ôn Liễu Niên buồn bực.
"Không phải ta quen biết." Lục Truy suy nghĩ một chút, đem sự tình đại khái nói một lần.
"Ở ngoài thành gặp sơn tặc?" Ôn Liễu Niên bị dọa không nhẹ, cũng không kịp hỏi nhiều, liền nhấc chân xông ra bên ngoài.
"Đại nhân không cần sốt ruột." Lục Truy vội vàng chạy theo kéo hắn lại, "Bá phụ cùng bá mẫu vẫn không bị thương, chỉ là mất bạc mà thôi, hiện tại đã ngủ rồi."
"Bên ngoài Vương Thành sao lại có sơn tặc?" Ôn Liễu Niên sốt ruột, "Hẳn không phải là dư nghiệt núi Thương Mang đi?"
Ám vệ vỗ ngực, "Đại nhân yên tâm, chúng ta đến chung quanh khách điếm thủ !" Nói xong không đợi Ôn Liễu Niên mở miệng, liền nhanh như chớp biến mất ở nóc nhà, quả nhiên rất có hiệu suất.
"Mặc kệ là sơn tặc từ đâu đến, chỉ cần không đả thương người là tốt rồi." Lục Truy nói, "Huống hồ bá phụ bá mẫu một đường phong trần cũng mệt mỏi, đêm nay vẫn là đừng quấy rầy thì tốt hơn."
"Thật sự không bị thương?" Ôn Liễu Niên vẫn là không yên lòng.
"Tất nhiên không có." Lục Truy nói, "Sao ta có thể lấy loại chuyện này lừa đại nhân."
"Vậy là tốt rồi." Ôn Liễu Niên thở phào, lại vạn phần khó hiểu nói, "Nhưng cha mẹ ta vì sao lại muốn đến Vương Thành?" Lúc trước nhắc cũng không nhắc qua a, còn tưởng phải đợi sự tình bên này giải quyết sau, lại một đường trở về Giang Nam.
Lục Truy rất có thâm ý nhìn về phía Triệu Việt.
Triệu đại đương gia: "..."
"Vậy thì sáng mai lại nói." Ôn Liễu Niên lắc lắc đầu, "Đa tạ nhị đương gia."
"Đại nhân khách khí." Lục Truy miệng đang nói lời cảm tạ, ánh mắt lại nhìn Triệu Việt -- Nhạc phụ nhạc mẫu đến đây, còn không mau nghĩ phương pháp hảo hảo biểu hiện !
Triệu Việt hiếm khi có chút khẩn trương.
Sau khi hai người trở về phòng, cũng không có tâm tư ngủ tiếp, khoanh chân ngồi ở trên giường mắt to trừng mắt nhỏ.
Nửa buổi sau, Ôn Liễu Niên nói: "Nếu là cha ta đánh ngươi thì phải làm sao đây?"
Triệu Việt nói, "Đứng yên là được." Chu Tiền bối còn có thể đánh nhau, nhưng nhạc phụ đại nhân là thật người đọc sách, tay trói gà không chặt, tất nhiên không thể trả đòn.
Ôn Liễu Niên lại hỏi: "Vậy nếu là đánh ta thì sao?"
Triệu Việt nói: "Nhạc phụ đại nhân sao nỡ đánh ngươi được."
Ôn Liễu Niên kiên trì: "Chuyện có vạn nhất."
Triệu Việt nói: "Ta sẽ che chở cho ngươi."
Ôn Liễu Niên kéo quai hàm: "Nếu là nghĩa phụ ở đây thì tốt rồi, còn có thể khuyên giúp hai câu."
"Không cần bày ra vẻ mặt thảm thiết." Triệu Việt ôm người vào trong lòng mình, "Sợ cái gì, nhạc phụ nhạc mẫu cũng không phải người không nói đạo lý."
Ôn Liễu Niên rầu rĩ ghé vào đầu vai hắn, vẫn là cảm thấy rất khẩn trương !
Hai người cơ hồ cả đêm không ngủ, trời vừa mới sáng một phát, liền rời giường tính toán đến khách điếm, đẩy cửa lại bị kinh ngạc một chút, như thế nào nhiều người như vậy.
Lục Truy chào hỏi: "Sớm."
Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn cũng ở đây, khi nghe được ám vệ mách lẻo, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng không có chuyện gì cũng tới giúp vui.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn như trước đội Hồng giáp lang, đứng ở trước ao nước nhỏ ở trong viện xoay qua xoay lại nhìn, cảm thấy thập phần say mê, mà khí phách.
Ôn Liễu Niên nói: "Chư vị có chuyện?"
"Ngồi trước đã." Lục Truy vỗ vỗ bên cạnh.
"Nhưng mà chúng ta tính toán đến khách điếm." Ôn Liễu Niên lặng lẽ lùi về sau một bước, mới sáng sớm, đây là cái trận trận gì?!
"Hiện tại đến khách điếm làm gì, tất nhiên phải chờ tới mọi chuyện đều an bài tốt rồi nói tiếp." Lục Truy nói, "Không nên nóng vội."
"Đúng vậy đúng vậy." Mộc Thanh Sơn cũng gật đầu, "Vẫn là làm ổn thỏa vài chuyện thì tốt hơn."
Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên đành phải ngồi ở trên ghế đá.
"Lúc này tính toán ăn ngay nói thật sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt nhìn nhau một chút, gật đầu -- Đối với quan hệ của hai người, trong Vương Thành đã sớm truyền thành bão, tùy tiện kéo người qua đường hỏi cũng biết, đầu đường vẫn là thường xuyên sẽ có người nước miếng bay tứ tung nói, ngay cả tiên sinh kể chuyện cũng nóng lòng muốn thử, cho dù là muốn giấu cũng không thể gạt được, chi bằng sảng khoái thừa nhận một chút.
"Vậy trước đó, Ôn lão gia cùng Ôn phu nhân có... Phát hiện không?" Thẩm Thiên Lăng châm chước dùng từ một chút.
Ôn Liễu Niên lắc đầu.
Trong viện một mảnh trầm mặc.
Cư nhiên không có...
"Chuyện này có chút khó giải quyết." Lục Truy xoa bóp cằm, đột nhiên nhảy ra một con dâu cao lớn thô kệch như thế, có thể dọa Ôn phu nhân ngất xỉu hay không a.
"Lúc trước Thẩm công tử là như thế nào hướng người nhà nhắc tới Tần cung chủ?" Mộc Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi, nói không chừng còn có thể cho đại nhân tham khảo một chút.
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy trầm mặc.
Tần Thiếu Vũ nói: "Lúc trước Lăng nhi còn chưa biết ta, là ta tự mình tới cửa hạ sính."
Ôn Liễu Niên đáy mắt tràn ngập hâm mộ, lại thoáng có chút ai oán, chuyện tốt như thế, vì sao mình không gặp được?
Triệu Việt: "..."
"Sau đó thì sao?" Mộc Thanh Sơn hỏi tiếp.
"Sau đó?" Tần Thiếu Vũ nói, "Sau đó Nhật Nguyệt sơn trang liền trả lễ, tìm tiên sinh xem bát tự, định tốt phải ở năm trước thành thân."
Mộc Thanh Sơn giật mình há to miệng, thuận lợi như vậy a, quả thật là thần tiên quyến lữ.
Thượng Vân Trạch giúp tiểu Mộc nhà mình chỉnh lại tóc -- Ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, lúc trước hai người này nháo ra trận trận, chỉ sợ so với Ôn đại nhân cùng Triệu đại đương gia còn lớn hơn mấy chục lần.
"Nói không chừng Ôn lão gia cùng Ôn phu nhân vừa thấy Triệu đại đương gia, thì sẽ thích thì sao." Đại khái là cảm thấy vẻ mặt Ôn Liễu Niên rất suy yếu, Mộc Thanh Sơn lại tiến hành an ủi.
Người còn lại lập tức nhìn về phía Triệu đại đương gia mặt mũi anh tuấn.
Lục Truy nói: "Nếu đổi lại là mười cô nương tiểu thư, thì đích xác có khả năng vừa thấy liền thích."
Ôn Liễu Niên: "..."
Mộc Thanh Sơn thức thời câm miệng, giống như càng khuyên càng loạn.
Bên này mọi người còn đang khí thế ngất trời thương nghị, bên kia Ôn phu nhân đã đem lão gia nhà mình lắc tỉnh, hoan hoan hỉ hỉ thay bộ đồ mới ra ngoài, tính toán đi tìm nhi tử nương tựa.
Vừa vặn quầy điểm tâm dọn ra rất sớm, trên đường có không ít người, Ôn phu nhân ở trên xe ngựa thấy có bán bánh đường chiên, liền kêu phu xe ngừng xe, tính toán mua một bao cho nhi tử, lúc đang chờ chiên, phu xe lại đột nhiên cúi thấp kinh hô một tiếng, "Lão gia lão gia, đám sơn tặc hôm qua lại tới nữa?"
"Cái gì?" Những lời này thanh âm có chút lớn, không chỉ có Ôn Như Mặc, ngay cả dân chúng xung quanh cũng nghe được, nhất thời bị kinh ngạc một chút -- Đây chính là Vương Thành a, còn có thể có sơn tặc?
Vân Đoạn Hồn cùng thủ hạ một đường đi về phía trước, vừa tính toán tìm quầy ăn điểm tâm, liền nghe phía trước truyền đến một trận rối loạn, còn chưa kịp hỏi rốt cuộc phát sinh chuyện gì, chỉ thấy một nhóm quan binh tuần tra nghênh diện chạy tới.
Thủ hạ bất động thanh sắc, lòng bàn tay lặng lẽ trượt xuống ba quả phi tiêu -- Hắn tên là Vô Ảnh, cùng ca ca Vô Phong hai người thuở nhỏ liền được Vân Đoạn Hồn thu dưỡng, một tay phi tiêu lệ vô hư phát, khinh công cũng xuất thần nhập hóa.
Vân Đoạn Hồn khẽ nhíu mày.
"Là bọn họ, là bọn họ ở ngoài thành trộm bạc của ta." Ôn Như Mặc thở hồng hộc, theo quan binh một đường chạy tới.
Vân Đoạn Hồn: "..."
"Các ngươi là người phương nào?" Quan binh hỏi.
"Chúng ta là thương nhân từ Đông Nam đến." Vô Ảnh nói.
"Thương nhân gì chứ, rõ ràng chính là sơn tặc." Ôn phu nhân nói, "Quan gia không nên bị bọn hắn lừa, hôm qua ta cùng với lão gia một đường vào thành, ở trên sơn đạo vừa vặn gặp được đám người này, cầm đao chặn ở trên sơn đạo, còn trộm bạc của chúng ta."
"Nếu là cầm đao, ta vì sao không đoạt, ngược lại phải trộm?" Vô Ảnh hỏi nàng.
"Ta cũng không phải sơn tặc, sao có thể biết ngươi nghĩ thế nào?" Ôn phu nhân lông mày dựng ngược.
Vô Ảnh bị nghẹn một chút.
Cho nên nói miệng lưỡi Ôn đại nhân sở dĩ bén nhọn, là từ trong bụng mẹ nhận không ít chỉ bảo a.
Chung quanh đã vây không ít dân chúng, đều đang thấp giọng châu đầu ghé tai. Vì không gây trở ngại mọi người xuất hành làm ăn, cũng vì không quấy nhiễu đến sứ thần quốc gia khác, quan binh đều đem hai nhóm người mang về phủ nha, tính toán thẩm vấn một lần nữa. Ôn Như Mặc cùng phu nhân tuy nói sốt ruột gặp nhi tử, nhưng ngân lượng bị mất hôm qua thật sự không ít, có thể tìm trở về tất nhiên là tốt nhất, cũng không ý kiến gì. Về phần Vân Đoạn Hồn, hắn ngược lại là không lo lắng bản thân sẽ bị nhận ra, sự tình nháo lớn ngược lại không có lợi ích gì với mình, cũng gật đầu đáp ứng đến quan phủ tiếp nhận kiểm tra.
Quan viên phụ trách khu vực này tên là Bàng Giáp, bởi vì hơi béo, thì so với người bên ngoài ham ngủ hơn một chút, lúc này vừa mới rời giường, đầu óc rõ ràng còn chưa tỉnh. Sau khi nghe xong quan binh hội báo, hai cọng râu mép Bàng Giáp vểnh vểnh lên: "Trước nói xem, bản thân từ đâu đến, vì sao phải đến Vương Thành?"
"Thành Triều Tịch ở Đông Nam, lão gia nhà ta tên là Lâm Thất, là thương nhân địa phương." Vô Ảnh nói, "Gần đây sinh ý cá không được tốt lắm, thường xuyên ở trên biển trôi hồi lâu cũng bắt không được cá lớn, liền suy nghĩ đổi nghề nghiệp khác, đến Vương Thành tìm kiếm xem có thương lộ mới không."
"Gần đây bởi vì liên quan đến thời tiết, ngư dân vùng Đông Nam đích xác có chút bị ảnh hưởng." Bàng Giáp nói, "Nghe qua cũng là có chút độ đáng tin."
"Bọn họ thật sự là sơn tặc, không phải ngư dân gì đâu a." Ôn phu nhân nghe vậy sốt ruột.
Vô Ảnh bị tiếng vang này làm cho lỗ tai ong ong, thanh âm này, vừa nhọn lại vừa bén.
"Lớn mật, bản quan cho phép ngươi nói chuyện sao !" Bàng Giáp trừng mắt.
Ôn phu nhân im bặt.
"Nói đi, các ngươi là từ đâu đến, đến Vương Thành làm cái gì?" Bàng Giáp hỏi.
"Chúng ta là từ Giang Nam đến, đến Vương Thành thăm nhi tử." Ôn Như Mặc trả lời.
"Nhi tử các ngươi là ai a?" Bàng Giáp tiếp tục không chút để ý hỏi.
Ôn Như Mặc nói: "Ôn Liễu Niên."
"Ai?!" Bàng Giáp giật mình ngồi ngay ngắn.
"Ôn Liễu Niên." Ôn Như Mặc bị hắn làm cho hoảng sợ, qua nửa ngày mới lập lại lần nữa.
"Là Ôn Liễu Niên, Ôn đại nhân trong triều sao?" Bàng Giáp hai mắt cơ hồ muốn phát sáng.
"Là hắn." Ôn Như Mặc gật đầu.
"Thì ra là Ôn lão gia a !" Bàng Giáp vội vàng đứng lên, mãnh liệt hành lễ một cái.
Vô Ảnh ở một bên há miệng, này không khỏi cũng... quá... khoa trương... đi...
Vân Đoạn Hồn ở trong lòng lắc đầu.
"A nha vị đại nhân này, đừng như vậy a." Ôn Như Mặc vội vàng nâng hắn dậy, "Tại hạ chỉ là một người bình thường, sao có thể nhận hành lễ của đại nhân."
"Ôn lão gia tuy nói trên người không có chức quan, nhưng dạy dỗ Ôn đại nhân lại là một tấm gương tốt, tài trí hơn người học phú ngũ xe văn thải phi dương tác phong nhanh nhẹn từ thiên văn cho tới địa lý cái gì cũng tinh thông, thật sự khiến cho người ta hâm mộ a." Bàng Giáp nói xong một hơi, ngay cả thở cũng không kịp.
Ôn Như Mặc đầu có chút choáng, vị đại nhân này nói chuyện quả nhiên là rất nhanh.
"Người đâu, dọn chỗ !" Bàng Giáp lớn tiếng nói.
Nha dịch rất nhanh liền bưng hai ghế dựa tiến vào.
"Hai vị mau ngồi, mau ngồi." Bàng Giáp ân cần nói, "Có muốn uống trà không?"
"Trà thì không cần uống, chúng ta còn sốt ruột đi gặp nhi tử." Ôn phu nhân nói.
"Đúng đúng đúng, hạ quan thẩm án, thẩm án." Bàng Giáp ngồi trở lại sau án, hung hăng vỗ đường mộc một cái, "Thành thật khai báo, các ngươi giấu túi tiền của Ôn lão gia ở đâu?"
Vô Ảnh trong lòng trợn trắng mắt, tốc độ thay đổi sắc mặt đạt đến trình độ hát hí khúc ở Thục Trung a.
"Nếu là không nói, vậy thì phải đại hình hầu hạ." Bàng Giáp trừng mắt.
"Đại nhân này có biết nói đạo lý không vậy." Vô Ảnh nói, "Không có bằng chứng chỉ dựa vào lời nói của đối phương, cũng có thể nhận định chúng ta là sơn tặc? Đại Sở quốc này còn có luật pháp không."
"Lớn mật !" Bàng Giáp cả giận nói, "Trên công đường phát biểu lung tung, ngươi có biết tội gì không?"
"Ta rõ ràng chỉ là luận sự." Vô Ảnh nói, "Đại nhân xử án hồ đồ như thế, nếu là truyền ra ngoài, không sợ bị Hoàng thượng biết sao?"
"Người đâu, đánh hai mươi gậy cho ta !" Bàng Giáp chụp bàn.
Ôn phu nhân bị dọa đến run rẩy.
"Đánh chết trên người ta cũng không có bạc." Vô Ảnh nói, "Không trộm chính là không trộm, dưới chân Thiên Tử, ở đâu có đạo lý vu oan giá hoạ?"
Bàng Giáp trong lòng sốt ruột, người này sao lại không cảm nhận được vậy, mặc kệ trộm hay không trộm, sao cũng không phối hợp diễn một màn -- Đây chính là phụ thân Ôn đại nhân a, sao bản quan có thể biểu hiện giống kẻ ngu ngốc được.
"Nhị vị." Vân Đoạn Hồn nhìn về phía Ôn Như Mặc, "Tại hạ quả thật không có trộm ngân lượng của các ngươi, hôm qua trên đường xe ngựa bị hư, liền muốn tiến lên mượn đinh thép, quên tháo đao bên hông xuống, dọa đến hai vị rồi, điểm này là chúng ta không đúng. Thế nhưng ngoại trừ chuyện đó ra, quả thật không có chuyện gì khác."
"Đúng vậy, sổ sách cùng ngân lượng chúng ta mang đến đều ở khách điếm, nếu các ngươi không tin, có thể đi theo chúng ta nhìn." Vô Ảnh cũng nói, "Soát đến ngày mai cũng không sao."
"Này..." Đối phương nói rất có lý, Ôn Như Mặc nhất thời có chút chột dạ, nhất thời nửa khắc cũng không nhớ nổi điểm chi tiết hôm qua. Lúc trước là xem bọn họ thành sơn tặc, cho nên mất bạc đầu tiên liền nghĩ đương nhiên liên quan đến bọn họ, nhưng nếu đối phương là thương nhân đứng đắn, vậy chẳng phải là bản thân cố tình gây sự sao? Chung quy túi tiền này, cũng có khả năng không cẩn thận làm rớt a.
"Còn dám nói xạo !" Bàng Giáp lại quát lớn một câu.
"Vị đại nhân này." Ôn Như Mặc đứng lên, do dự nói, "Không thì bỏ đi."
"Sao có thể bỏ được." Bàng Giáp lắc đầu, "Ôn lão gia yên tâm, bản quan tất nhiên sẽ giúp ngươi tìm túi tiền về".
"Việc này chúng ta cũng sai, trước đó không hiểu rõ." Ôn Như Mặc đưa mắt nhìn Vân Đoạn Hồn, "Vài vị này hôm qua đích xác không có rút đao." Là lá gan mình quá nhỏ.
"Hiện tại nhớ rõ rồi sao?" Vô Ảnh hừ một tiếng.
"Không được vô lễ với trưởng bối." Vân Đoạn Hồn vẻ mặt hơi lạnh lùng.
"Dạ." Vô Ảnh thành thành thật thật cúi đầu.
"Vậy chúng ta đi trước, xin lỗi, xin lỗi a." Ôn Như Mặc khom người hành lễ.
"Này..." Bàng Giáp có chút khẩn trương, tựa hồ cái gì cũng không thẩm ra a, có thể lưu lại ấn tượng không tốt với Ôn đại nhân không.
Vân Đoạn Hồn cũng cùng Vô Ảnh rời khỏi phủ nha.
Ôn Như Mặc lại hướng Bàng Giáp khom người một cái, cũng mang phu nhân một đường rời đi, nếu cứ tiếp tục kéo dài, chỉ sợ ngay cả cơm trưa cũng không thể cùng nhau ăn.
"Đều là những người nào a." Đi trên đường, Vô Ảnh nhỏ giọng oán giận, "Làm quan ngu ngốc như vậy, làm dân chúng cũng không biện thị phi, lại còn nói chúng ta là sơn tặc."
Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai của hắn: "Phàm đi ra ngoài, thì khó tránh khỏi sẽ có chuyện phiền lòng, không cần để ở trong lòng."
"Đều nói Sở quốc hiện tại quốc phú binh cường, đương kim vạn tuế càng là thiên cổ minh quân, ta còn tưởng rằng người trong triều ai ai cũng là trung thần lương tướng." Vô Ảnh nói, "Không nghĩ tới gặp gỡ một kẻ ngu ngốc như thế, còn có cái vị Ôn đại nhân kia, nghe qua cũng không được tốt lắm."
Vân Đoạn Hồn cười lắc đầu, mang theo hắn một đường đi ăn điểm tâm.
Một đầu khác trong Ôn phủ, một đám ám vệ đang giúp Triệu Việt thay y phục -- Phàm không có bị phái đi bảo hộ cha mẹ Ôn đại nhân, vậy liền đem Triệu đại đương gia ăn mặc càng thêm anh tuấn một chút, cũng có thể tăng thêm độ hảo cảm.
"Không được không được, bộ này quá đỏ." Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
"Mặc bộ này đi, bộ này dễ nhìn." Mộc Thanh Sơn kéo ra một bộ y phục màu lam.
"Đúng, bộ này được !" Thẩm Thiên Lăng cũng gật đầu.
Gân xanh trên đầu Triệu Việt nhảy lên.
Lục Truy bưng một cái hộp lớn tiến vào, đúng lúc khuyên giải an ủi nói: "Loại chuyện gặp mẹ vợ này, cả đời chỉ có một lần, đại đương gia nhất định phải nhịn xuống."
Ôn Liễu Niên cũng ngồi ở một bên, ngóng trông nhìn hắn.
Triệu Việt đành phải tiếp tục đổi một bộ y phục.
"Đây là cái gì?" Mộc Thanh Sơn nhìn cái hộp kia hỏi.
Lục Truy mở hộp ra, chỉ thấy bên trong tràn đầy đều là ngọc bội vật trang sức, nói ít cũng có mấy chục.
Triệu Việt bị giật mình một chút: "Ngươi khi nào thì cất giấu rương đồ vật này?" Không giống tính tình của hắn a.
"Không phải của ta." Lục Truy nói, "Mượn được."
"Mượn ai?" Triệu Việt hỏi.
Lục Truy thò tay chỉ một cái.
"Chíp !" Tiểu Phượng Hoàng đứng ở trên ngưỡng cửa, quanh thân tắm nắng sớm, ánh vàng rực rỡ lại lóng lánh.
Ám vệ lệ nóng doanh tròng, mỗi ngày đều được nhìn thấy Thiếu cung chủ khí phách, loại cảm giác này quả thực tuyệt vời.
Triệu Việt tâm tình phức tạp, chính mình cư nhiên còn có một ngày hỏi mượn ngọc bội của vật nhỏ này.
Có thể được Phượng Hoàng thích, tất nhiên đều là thứ tốt, Thẩm Thiên Lăng tự mình chọn một khối ngọc bội, treo ở bên hông hắn.
"Thấy sao?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Ám vệ kịch liệt vỗ tay.
"Ngọc thụ lâm phong !"
"Tiêu sái lỗi lạc !"
"Phong thần tuấn lãng !"
"Như phủ thêm dực (ánh sáng) !"
Triệu Việt: "..."
Tập thể ám vệ nhìn người cuối cùng: "Đến, cùng ca niệm, đại lão hổ."
Sau khi rối rắm nửa ngày: ".....Đại lão, phủ."
Mộc Thanh Sơn rất muốn cười, thế nhưng lại cảm thấy không được tốt lắm, thế là đơn giản chạy ra cửa phòng, cả người suýt nữa bị đụng nhã nhào.
"Đến rồi đến rồi !" Ám vệ bảo hộ khách điếm tối qua trên đầu đều là mồ hôi chạy đến, "Ôn lão gia cùng Ôn phu nhân đã tới, quẹo vào lập tức đến."
Một phòng người nhất thời loạn lên, vây quanh Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt một đường chạy ra phía trước.
"Ta phải trốn đi sao?" Lục Truy hỏi.
"Vẫn là tạm thời đừng xuất hiện." Thẩm Thiên Lăng nói, "Chúng ta có vẻ rất giống như là đang dự mưu." Kỳ thật không có đâu, nhiều nhất chỉ là đổi mấy bộ xiêm y mà thôi.
Thế là Lục nhị đương gia đành phải ngồi xổm trên xà nhà, kiên trì không chịu đi -- náo nhiệt vẫn là phải xem.
"Tiểu Liễu tử a !" Người còn chưa tới, thanh âm Ôn phu nhân đã truyền tới trước.
"Mẫu thân !" Đã nhiều năm không gặp, Ôn Liễu Niên trong lòng tất nhiên cũng là nhớ muốn chết, đột nhiên nhìn thấy phụ mẫu ở cách đó không xa, tất nhiên là cao hứng phấn chấn chạy qua.
"Cho mẫu thân xem xem, hoàn hảo không ốm." Nước mắt Ôn phu nhân đều chảy ra, "So với lúc trước béo một chút."
"Phụ thân." Ôn Liễu Niên mũi cũng có chút cay.
"Ai." Ôn Như Mặc tuy nói không hô to giống phu nhân, nhưng thấy được nhi tử bảo bối, trong lòng cũng là cao hứng đến không kiềm chế được, nắm tay hắn liền không muốn buông.
"Đừng đứng ở cửa a, Ôn lão gia Ôn phu nhân mau vào trong ngồi." Mộc Thanh Sơn tiếp đón.
"Đây là bằng hữu của con sao?" Ôn phu nhân vui vẻ nói, "Bộ dạng thật sự rất nhu thuận." Trắng trắng mịn mịn thanh nhã.
"Dạ, lúc trước khi còn giữ chức ở thành Thương Mang là sư gia của con." Ôn Liễu Niên nói, "Họ Mộc, tên là Thanh Sơn."
"Thì ra là sư gia a." Ôn phu nhân lại quét mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi, "Sao lại nhiều người như vậy."
"Đều là bằng hữu của con." Ôn Liễu Niên mang cha mẹ đi vào bên trong, "Giúp đỡ con không ít chuyện."
"Ôn lão gia, Ôn phu nhân." Tập thể mọi người chào hỏi.
"Làm phiền chư vị." Ôn Như Mặc cười ha hả, Ôn phu nhân lại là cảm thấy không hổ là Vương Thành a, bộ dạng vài công tử trẻ tuổi, thật sự là một người so với một người càng tuấn lãng hơn, sớm biết như thế, chính mình năm đó nên sinh thêm hai khuê nữ, nhi tử nhiều cũng đỡ nháo tâm.
Triệu Việt xen lẫn trong đám người, cảm thấy có chút... Khẩn trương.
Trong đại sảnh đã sớm pha trà lài, Ôn Liễu Niên nói: "Sao cha mẹ lại đột nhiên đến Vương Thành, cũng không báo trước một tiếng."
"Này không phải do nương nhớ con sao." Ôn phu nhân vỗ vỗ tay hắn, thầm oán nói, "Đã bao nhiêu năm không gặp rồi, ăn tết cũng không thấy trở về."
Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt.
"Nương con ngay cả nằm mơ đều gọi con." Ôn Như Mặc nói, "Biết muốn tới Vương Thành, cao hứng đến mấy đêm liền không ngủ được."
"Mẫu thân." Ôn Liễu Niên hốc mắt có chút nóng lên.
"Nương cũng đau vài năm này nữa thôi." Ôn phu nhân giúp hắn chỉnh lại y phục, "Đợi đến sau khi thành thân, nên đổi tức phụ đau."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người tại hiện trường lập tức nhìn về phía... Triệu đại đương gia.
"Tất nhiên không có việc gì." Lục Truy hồi thần.
"Vậy ngươi xem, đây..." Ôn Như Mặc thăm dò.
"Đi ra bên ngoài, ai mà không có chuyện khó xử." Lục Truy đem khuyên tai đặt về trong tay Ôn Như Mặc, "Tiền một hai bữa cơm thì có là gì, ngày khác rảnh rỗi đến trả lại là được, ở đâu mà đáng dùng trang sức gán nợ."
"Sao chúng ta lại không biết xấu hổ như thế chứ." Ôn Như Mặc có chút thụ sủng nhược kinh -- Lúc trước nhìn thái độ tiểu nhị, còn tưởng nhất định phải để lại tiền cơm thì mới được đi, không nghĩ tới vị chưởng quầy trẻ tuổi này cư nhiên dễ nói chuyện như vậy.
"Có gì mà phải ngại ngùng." Lục Truy bình tĩnh nói, "Ví như là đại đương gia chúng ta ở đây, tất nhiên cũng sẽ làm như vậy."
"Vậy thật sự là đa tạ, chưởng quầy cứ việc yên tâm, ngày mai tại hạ nhất định sẽ đem tiền cơm đến trả lại." Ôn Như Mặc vô cùng cảm kích, "Vậy chúng ta đi trước."
Ôn phu nhân cũng nói lời cảm tạ, tâm nói chưởng quầy trẻ tuổi này thật sự là công tử địa phương lớn, bộ dạng tư văn tuấn lãng như vậy, làm chuyện cũng khẳng khái, nhìn như thế nào cũng khiến người thích.
"Thứ tại hạ hỏi nhiều một câu." Lục Truy nói, "Chư vị phàm là bị mất bạc, lại là người ngoại hương, nửa đêm ra ngoài, trong thành chỉ sợ không có chỗ ở a."
"Thực không dám giấu diếm, chúng ta là đến Vương Thành thăm nhi tử." Ôn Như Mặc nói, "Vốn dĩ là muốn chờ ngày mai, nhưng đêm nay nếu thật sự không còn cách nào khác, bây giờ cũng chỉ có thể đi tìm nó."
Ngàn vạn lần đừng nha ! Lục Truy trong lòng phiên giang đảo hải(*), đại đương gia cùng Ôn đại nhân còn đang trên giường a, nói không chừng ngay cả y phục cũng không có mặc ! Nếu là bị nhạc phụ nhạc mẫu nhìn thấy thì phải làm sao.
(*) Phiên giang đảo hải: sông cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động.
"Chưởng quầy, cáo từ." Ôn Như Mặc mang theo phu nhân cùng gia đinh đi xuống dưới lầu.
Ôn phu nhân ở trong lòng tính toán, chờ ngày mai khi đến đưa bạc, thuận tiện đem thịt khô mang cho Tiểu Liễu tử chia cho chưởng quầy một ít, coi như là tạ lễ.
"Chư vị khoan đi đã." Lục Truy từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc, đuổi theo đặt ở trong tay Ôn Như Mặc, "Ngoài cửa cách đó không xa chính là khách điếm Đồng Giang, vừa yên tĩnh lại vừa sạch sẽ, ở trong Vương Thành cũng là khách điếm số một số hai, nếu là không ghét bỏ, có thể vào trong đó ở một đêm."
"Này..." Ôn Như Mặc cùng phu nhân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng là kinh ngạc -- Không thu tiền cơm thì thôi, sao còn đưa bạc.
"Vừa thấy dáng vẻ cử chỉ hai vị liền biết, tất nhiên là hộ gia đình có tri thức hiểu lễ nghĩa." Lục Truy nói, "Có thể giúp đỡ, ta tất nhiên không sợ bạc không thu lại được."
"Chưởng quầy thật sự là người tốt a." Ôn Như Mặc trong lòng cảm kích, "Không biết tôn tính đại danh?"
"Tại hạ họ Lục, tên một chữ Truy." Lục nhị đương gia tươi cười khiêm tốn có lễ.
"Tên này đặt rất hay." Ôn phu nhân càng nhìn càng thích, "Không biết Lục chưởng quầy có đón dâu chưa?"
Lục Truy thoáng khổ bức, chuyện này cũng muốn hỏi? Nhưng đối phương là cha mẹ Ôn đại nhân, hỏi cái gì cũng tất yếu phải trả lời, cho nên đành phải cười như gió xuân nói: "Còn chưa có."
Không có là tốt a ! Ôn phu nhân bay nhanh gảy bàn tính.
"Khụ khụ." Biết tập tính phu nhân nhà mình, Ôn Như Mặc đúng lúc cắt ngang, để tránh lại hỏi ra vấn đề kinh thế hãi tục hơn.
"Hiện tại trời cũng tối rồi, không bằng ta đưa chư vị qua đó." Lục Truy nói, "Đỡ phải tìm nửa ngày."
Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân dĩ nhiên không biết nên nói gì, trong lòng chỉ còn lại uất thiếp nóng bỏng. Sau khi cùng hắn một đường đến khách điếm phố đối diện, lại là thiên ân vạn tạ mới thả người đi.
"Bà nói xem, nào có ai vừa thấy mặt liền hỏi người ta có thành thân chưa." Cửa phòng vừa mới đóng lại, Ôn Như Mặc thấp giọng thầm oán, "Cũng không sợ bị chê cười."
"Này có gì mà buồn cười." Ôn phu nhân nói, "Chưởng quầy này nhìn qua không tệ, Tâm nhi sang năm cũng sắp mười tám, nếu là có thể gả vào trong Vương Thành bồi ca ca nàng, lúc đó chẳng phải là một cọc chuyện tốt sao."
Ôn Như Mặc không nói lại nàng, mệt mỏi cả ngày thân thể cũng thật sự rất mỏi, thế là tắm xong liền leo lên giường, lưu lại Ôn phu nhân một thân một mình mặt mày hớn hở -- Hiếm khi đến Vương Thành một chuyến, nếu là có thể đem việc hôn nhân của một đôi nhi tử nhi nữ đều định ra được, mới xem như đến không uổng phí !
Bên trong Ôn phủ, Ôn Liễu Niên đang nằm sấp ở trong lòng Triệu Việt, ngón tay chọt loạn khắp nơi.
"Ngủ đi." Triệu Việt nắm cổ tay hắn.
"Không mệt." Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ở trong bóng đêm bừng sáng.
"Chạy cả ngày ở bên ngoài, sao sẽ không mệt." Triệu Việt buồn cười.
"Ta là người đọc sách, thân thể tốt." Ôn Liễu Niên rất là bình tĩnh, mở mắt nói dối.
Triệu Việt xoay người đè hắn dưới thân, thấp đầu trịnh trọng hôn một cái.
Tuy rằng mỗi lần đều phải mất tự nhiên một chút, nhưng lần này Ôn đại nhân vẫn như trước không đẩy ra, vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn cảm thấy xiêm y cởi không đủ nhanh.
Triệu Việt nói: "Lại béo."
Ôn Liễu Niên da mặt dày, thò tay nhéo thắt lưng mình một cái, rất mềm.
"Bà bà đại thẩm trên đường còn chê ngươi gầy." Triệu Việt nói.
Ôn Liễu Niên cười hì hì: "Xương ta nhỏ." Trời sinh liền sẽ giấu thịt.
Triệu Việt cởi bỏ đai lưng ra, còn chưa kịp cúi đầu hôn một cái, ngoài viện liền truyền đến thanh âm ám vệ: "Di, nhị đương gia sao lại đến đây lúc này."
"Đại đương gia !" Lục Truy đứng ở trong viện gọi.
"Đi nhìn xem, coi chừng là xảy ra chuyện gì rồi." Ôn Liễu Niên đẩy Triệu Việt.
Ám vệ cùng đại nội thị vệ cũng lập tức nhảy xuống nóc nhà: "Làm sao vậy?" Hiếm khi nhìn thấy Lục nhị đương gia vội vàng như thế.
Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên một đường đẩy cửa bước ra.
"Nhanh lên." Lục Truy nói, "Cha mẹ Ôn đại nhân đến đây."
"A?" Ôn Liễu Niên trừng to mắt, cái gì cái gì cái gì cái gì ngươi ngươi ngươi ngươi lặp lại lần nữa !
"Buổi tối hôm nay vừa đến, liền ngụ ở khách điếm Đồng Giang cách tửu lâu không xa." Lục Truy nói, "Ngày mai sẽ đến tìm Ôn đại nhân."
"Sao nhị đương gia lại quen biết cha mẹ ta?" Ôn Liễu Niên buồn bực.
"Không phải ta quen biết." Lục Truy suy nghĩ một chút, đem sự tình đại khái nói một lần.
"Ở ngoài thành gặp sơn tặc?" Ôn Liễu Niên bị dọa không nhẹ, cũng không kịp hỏi nhiều, liền nhấc chân xông ra bên ngoài.
"Đại nhân không cần sốt ruột." Lục Truy vội vàng chạy theo kéo hắn lại, "Bá phụ cùng bá mẫu vẫn không bị thương, chỉ là mất bạc mà thôi, hiện tại đã ngủ rồi."
"Bên ngoài Vương Thành sao lại có sơn tặc?" Ôn Liễu Niên sốt ruột, "Hẳn không phải là dư nghiệt núi Thương Mang đi?"
Ám vệ vỗ ngực, "Đại nhân yên tâm, chúng ta đến chung quanh khách điếm thủ !" Nói xong không đợi Ôn Liễu Niên mở miệng, liền nhanh như chớp biến mất ở nóc nhà, quả nhiên rất có hiệu suất.
"Mặc kệ là sơn tặc từ đâu đến, chỉ cần không đả thương người là tốt rồi." Lục Truy nói, "Huống hồ bá phụ bá mẫu một đường phong trần cũng mệt mỏi, đêm nay vẫn là đừng quấy rầy thì tốt hơn."
"Thật sự không bị thương?" Ôn Liễu Niên vẫn là không yên lòng.
"Tất nhiên không có." Lục Truy nói, "Sao ta có thể lấy loại chuyện này lừa đại nhân."
"Vậy là tốt rồi." Ôn Liễu Niên thở phào, lại vạn phần khó hiểu nói, "Nhưng cha mẹ ta vì sao lại muốn đến Vương Thành?" Lúc trước nhắc cũng không nhắc qua a, còn tưởng phải đợi sự tình bên này giải quyết sau, lại một đường trở về Giang Nam.
Lục Truy rất có thâm ý nhìn về phía Triệu Việt.
Triệu đại đương gia: "..."
"Vậy thì sáng mai lại nói." Ôn Liễu Niên lắc lắc đầu, "Đa tạ nhị đương gia."
"Đại nhân khách khí." Lục Truy miệng đang nói lời cảm tạ, ánh mắt lại nhìn Triệu Việt -- Nhạc phụ nhạc mẫu đến đây, còn không mau nghĩ phương pháp hảo hảo biểu hiện !
Triệu Việt hiếm khi có chút khẩn trương.
Sau khi hai người trở về phòng, cũng không có tâm tư ngủ tiếp, khoanh chân ngồi ở trên giường mắt to trừng mắt nhỏ.
Nửa buổi sau, Ôn Liễu Niên nói: "Nếu là cha ta đánh ngươi thì phải làm sao đây?"
Triệu Việt nói, "Đứng yên là được." Chu Tiền bối còn có thể đánh nhau, nhưng nhạc phụ đại nhân là thật người đọc sách, tay trói gà không chặt, tất nhiên không thể trả đòn.
Ôn Liễu Niên lại hỏi: "Vậy nếu là đánh ta thì sao?"
Triệu Việt nói: "Nhạc phụ đại nhân sao nỡ đánh ngươi được."
Ôn Liễu Niên kiên trì: "Chuyện có vạn nhất."
Triệu Việt nói: "Ta sẽ che chở cho ngươi."
Ôn Liễu Niên kéo quai hàm: "Nếu là nghĩa phụ ở đây thì tốt rồi, còn có thể khuyên giúp hai câu."
"Không cần bày ra vẻ mặt thảm thiết." Triệu Việt ôm người vào trong lòng mình, "Sợ cái gì, nhạc phụ nhạc mẫu cũng không phải người không nói đạo lý."
Ôn Liễu Niên rầu rĩ ghé vào đầu vai hắn, vẫn là cảm thấy rất khẩn trương !
Hai người cơ hồ cả đêm không ngủ, trời vừa mới sáng một phát, liền rời giường tính toán đến khách điếm, đẩy cửa lại bị kinh ngạc một chút, như thế nào nhiều người như vậy.
Lục Truy chào hỏi: "Sớm."
Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn cũng ở đây, khi nghe được ám vệ mách lẻo, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng không có chuyện gì cũng tới giúp vui.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn như trước đội Hồng giáp lang, đứng ở trước ao nước nhỏ ở trong viện xoay qua xoay lại nhìn, cảm thấy thập phần say mê, mà khí phách.
Ôn Liễu Niên nói: "Chư vị có chuyện?"
"Ngồi trước đã." Lục Truy vỗ vỗ bên cạnh.
"Nhưng mà chúng ta tính toán đến khách điếm." Ôn Liễu Niên lặng lẽ lùi về sau một bước, mới sáng sớm, đây là cái trận trận gì?!
"Hiện tại đến khách điếm làm gì, tất nhiên phải chờ tới mọi chuyện đều an bài tốt rồi nói tiếp." Lục Truy nói, "Không nên nóng vội."
"Đúng vậy đúng vậy." Mộc Thanh Sơn cũng gật đầu, "Vẫn là làm ổn thỏa vài chuyện thì tốt hơn."
Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên đành phải ngồi ở trên ghế đá.
"Lúc này tính toán ăn ngay nói thật sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt nhìn nhau một chút, gật đầu -- Đối với quan hệ của hai người, trong Vương Thành đã sớm truyền thành bão, tùy tiện kéo người qua đường hỏi cũng biết, đầu đường vẫn là thường xuyên sẽ có người nước miếng bay tứ tung nói, ngay cả tiên sinh kể chuyện cũng nóng lòng muốn thử, cho dù là muốn giấu cũng không thể gạt được, chi bằng sảng khoái thừa nhận một chút.
"Vậy trước đó, Ôn lão gia cùng Ôn phu nhân có... Phát hiện không?" Thẩm Thiên Lăng châm chước dùng từ một chút.
Ôn Liễu Niên lắc đầu.
Trong viện một mảnh trầm mặc.
Cư nhiên không có...
"Chuyện này có chút khó giải quyết." Lục Truy xoa bóp cằm, đột nhiên nhảy ra một con dâu cao lớn thô kệch như thế, có thể dọa Ôn phu nhân ngất xỉu hay không a.
"Lúc trước Thẩm công tử là như thế nào hướng người nhà nhắc tới Tần cung chủ?" Mộc Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi, nói không chừng còn có thể cho đại nhân tham khảo một chút.
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy trầm mặc.
Tần Thiếu Vũ nói: "Lúc trước Lăng nhi còn chưa biết ta, là ta tự mình tới cửa hạ sính."
Ôn Liễu Niên đáy mắt tràn ngập hâm mộ, lại thoáng có chút ai oán, chuyện tốt như thế, vì sao mình không gặp được?
Triệu Việt: "..."
"Sau đó thì sao?" Mộc Thanh Sơn hỏi tiếp.
"Sau đó?" Tần Thiếu Vũ nói, "Sau đó Nhật Nguyệt sơn trang liền trả lễ, tìm tiên sinh xem bát tự, định tốt phải ở năm trước thành thân."
Mộc Thanh Sơn giật mình há to miệng, thuận lợi như vậy a, quả thật là thần tiên quyến lữ.
Thượng Vân Trạch giúp tiểu Mộc nhà mình chỉnh lại tóc -- Ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, lúc trước hai người này nháo ra trận trận, chỉ sợ so với Ôn đại nhân cùng Triệu đại đương gia còn lớn hơn mấy chục lần.
"Nói không chừng Ôn lão gia cùng Ôn phu nhân vừa thấy Triệu đại đương gia, thì sẽ thích thì sao." Đại khái là cảm thấy vẻ mặt Ôn Liễu Niên rất suy yếu, Mộc Thanh Sơn lại tiến hành an ủi.
Người còn lại lập tức nhìn về phía Triệu đại đương gia mặt mũi anh tuấn.
Lục Truy nói: "Nếu đổi lại là mười cô nương tiểu thư, thì đích xác có khả năng vừa thấy liền thích."
Ôn Liễu Niên: "..."
Mộc Thanh Sơn thức thời câm miệng, giống như càng khuyên càng loạn.
Bên này mọi người còn đang khí thế ngất trời thương nghị, bên kia Ôn phu nhân đã đem lão gia nhà mình lắc tỉnh, hoan hoan hỉ hỉ thay bộ đồ mới ra ngoài, tính toán đi tìm nhi tử nương tựa.
Vừa vặn quầy điểm tâm dọn ra rất sớm, trên đường có không ít người, Ôn phu nhân ở trên xe ngựa thấy có bán bánh đường chiên, liền kêu phu xe ngừng xe, tính toán mua một bao cho nhi tử, lúc đang chờ chiên, phu xe lại đột nhiên cúi thấp kinh hô một tiếng, "Lão gia lão gia, đám sơn tặc hôm qua lại tới nữa?"
"Cái gì?" Những lời này thanh âm có chút lớn, không chỉ có Ôn Như Mặc, ngay cả dân chúng xung quanh cũng nghe được, nhất thời bị kinh ngạc một chút -- Đây chính là Vương Thành a, còn có thể có sơn tặc?
Vân Đoạn Hồn cùng thủ hạ một đường đi về phía trước, vừa tính toán tìm quầy ăn điểm tâm, liền nghe phía trước truyền đến một trận rối loạn, còn chưa kịp hỏi rốt cuộc phát sinh chuyện gì, chỉ thấy một nhóm quan binh tuần tra nghênh diện chạy tới.
Thủ hạ bất động thanh sắc, lòng bàn tay lặng lẽ trượt xuống ba quả phi tiêu -- Hắn tên là Vô Ảnh, cùng ca ca Vô Phong hai người thuở nhỏ liền được Vân Đoạn Hồn thu dưỡng, một tay phi tiêu lệ vô hư phát, khinh công cũng xuất thần nhập hóa.
Vân Đoạn Hồn khẽ nhíu mày.
"Là bọn họ, là bọn họ ở ngoài thành trộm bạc của ta." Ôn Như Mặc thở hồng hộc, theo quan binh một đường chạy tới.
Vân Đoạn Hồn: "..."
"Các ngươi là người phương nào?" Quan binh hỏi.
"Chúng ta là thương nhân từ Đông Nam đến." Vô Ảnh nói.
"Thương nhân gì chứ, rõ ràng chính là sơn tặc." Ôn phu nhân nói, "Quan gia không nên bị bọn hắn lừa, hôm qua ta cùng với lão gia một đường vào thành, ở trên sơn đạo vừa vặn gặp được đám người này, cầm đao chặn ở trên sơn đạo, còn trộm bạc của chúng ta."
"Nếu là cầm đao, ta vì sao không đoạt, ngược lại phải trộm?" Vô Ảnh hỏi nàng.
"Ta cũng không phải sơn tặc, sao có thể biết ngươi nghĩ thế nào?" Ôn phu nhân lông mày dựng ngược.
Vô Ảnh bị nghẹn một chút.
Cho nên nói miệng lưỡi Ôn đại nhân sở dĩ bén nhọn, là từ trong bụng mẹ nhận không ít chỉ bảo a.
Chung quanh đã vây không ít dân chúng, đều đang thấp giọng châu đầu ghé tai. Vì không gây trở ngại mọi người xuất hành làm ăn, cũng vì không quấy nhiễu đến sứ thần quốc gia khác, quan binh đều đem hai nhóm người mang về phủ nha, tính toán thẩm vấn một lần nữa. Ôn Như Mặc cùng phu nhân tuy nói sốt ruột gặp nhi tử, nhưng ngân lượng bị mất hôm qua thật sự không ít, có thể tìm trở về tất nhiên là tốt nhất, cũng không ý kiến gì. Về phần Vân Đoạn Hồn, hắn ngược lại là không lo lắng bản thân sẽ bị nhận ra, sự tình nháo lớn ngược lại không có lợi ích gì với mình, cũng gật đầu đáp ứng đến quan phủ tiếp nhận kiểm tra.
Quan viên phụ trách khu vực này tên là Bàng Giáp, bởi vì hơi béo, thì so với người bên ngoài ham ngủ hơn một chút, lúc này vừa mới rời giường, đầu óc rõ ràng còn chưa tỉnh. Sau khi nghe xong quan binh hội báo, hai cọng râu mép Bàng Giáp vểnh vểnh lên: "Trước nói xem, bản thân từ đâu đến, vì sao phải đến Vương Thành?"
"Thành Triều Tịch ở Đông Nam, lão gia nhà ta tên là Lâm Thất, là thương nhân địa phương." Vô Ảnh nói, "Gần đây sinh ý cá không được tốt lắm, thường xuyên ở trên biển trôi hồi lâu cũng bắt không được cá lớn, liền suy nghĩ đổi nghề nghiệp khác, đến Vương Thành tìm kiếm xem có thương lộ mới không."
"Gần đây bởi vì liên quan đến thời tiết, ngư dân vùng Đông Nam đích xác có chút bị ảnh hưởng." Bàng Giáp nói, "Nghe qua cũng là có chút độ đáng tin."
"Bọn họ thật sự là sơn tặc, không phải ngư dân gì đâu a." Ôn phu nhân nghe vậy sốt ruột.
Vô Ảnh bị tiếng vang này làm cho lỗ tai ong ong, thanh âm này, vừa nhọn lại vừa bén.
"Lớn mật, bản quan cho phép ngươi nói chuyện sao !" Bàng Giáp trừng mắt.
Ôn phu nhân im bặt.
"Nói đi, các ngươi là từ đâu đến, đến Vương Thành làm cái gì?" Bàng Giáp hỏi.
"Chúng ta là từ Giang Nam đến, đến Vương Thành thăm nhi tử." Ôn Như Mặc trả lời.
"Nhi tử các ngươi là ai a?" Bàng Giáp tiếp tục không chút để ý hỏi.
Ôn Như Mặc nói: "Ôn Liễu Niên."
"Ai?!" Bàng Giáp giật mình ngồi ngay ngắn.
"Ôn Liễu Niên." Ôn Như Mặc bị hắn làm cho hoảng sợ, qua nửa ngày mới lập lại lần nữa.
"Là Ôn Liễu Niên, Ôn đại nhân trong triều sao?" Bàng Giáp hai mắt cơ hồ muốn phát sáng.
"Là hắn." Ôn Như Mặc gật đầu.
"Thì ra là Ôn lão gia a !" Bàng Giáp vội vàng đứng lên, mãnh liệt hành lễ một cái.
Vô Ảnh ở một bên há miệng, này không khỏi cũng... quá... khoa trương... đi...
Vân Đoạn Hồn ở trong lòng lắc đầu.
"A nha vị đại nhân này, đừng như vậy a." Ôn Như Mặc vội vàng nâng hắn dậy, "Tại hạ chỉ là một người bình thường, sao có thể nhận hành lễ của đại nhân."
"Ôn lão gia tuy nói trên người không có chức quan, nhưng dạy dỗ Ôn đại nhân lại là một tấm gương tốt, tài trí hơn người học phú ngũ xe văn thải phi dương tác phong nhanh nhẹn từ thiên văn cho tới địa lý cái gì cũng tinh thông, thật sự khiến cho người ta hâm mộ a." Bàng Giáp nói xong một hơi, ngay cả thở cũng không kịp.
Ôn Như Mặc đầu có chút choáng, vị đại nhân này nói chuyện quả nhiên là rất nhanh.
"Người đâu, dọn chỗ !" Bàng Giáp lớn tiếng nói.
Nha dịch rất nhanh liền bưng hai ghế dựa tiến vào.
"Hai vị mau ngồi, mau ngồi." Bàng Giáp ân cần nói, "Có muốn uống trà không?"
"Trà thì không cần uống, chúng ta còn sốt ruột đi gặp nhi tử." Ôn phu nhân nói.
"Đúng đúng đúng, hạ quan thẩm án, thẩm án." Bàng Giáp ngồi trở lại sau án, hung hăng vỗ đường mộc một cái, "Thành thật khai báo, các ngươi giấu túi tiền của Ôn lão gia ở đâu?"
Vô Ảnh trong lòng trợn trắng mắt, tốc độ thay đổi sắc mặt đạt đến trình độ hát hí khúc ở Thục Trung a.
"Nếu là không nói, vậy thì phải đại hình hầu hạ." Bàng Giáp trừng mắt.
"Đại nhân này có biết nói đạo lý không vậy." Vô Ảnh nói, "Không có bằng chứng chỉ dựa vào lời nói của đối phương, cũng có thể nhận định chúng ta là sơn tặc? Đại Sở quốc này còn có luật pháp không."
"Lớn mật !" Bàng Giáp cả giận nói, "Trên công đường phát biểu lung tung, ngươi có biết tội gì không?"
"Ta rõ ràng chỉ là luận sự." Vô Ảnh nói, "Đại nhân xử án hồ đồ như thế, nếu là truyền ra ngoài, không sợ bị Hoàng thượng biết sao?"
"Người đâu, đánh hai mươi gậy cho ta !" Bàng Giáp chụp bàn.
Ôn phu nhân bị dọa đến run rẩy.
"Đánh chết trên người ta cũng không có bạc." Vô Ảnh nói, "Không trộm chính là không trộm, dưới chân Thiên Tử, ở đâu có đạo lý vu oan giá hoạ?"
Bàng Giáp trong lòng sốt ruột, người này sao lại không cảm nhận được vậy, mặc kệ trộm hay không trộm, sao cũng không phối hợp diễn một màn -- Đây chính là phụ thân Ôn đại nhân a, sao bản quan có thể biểu hiện giống kẻ ngu ngốc được.
"Nhị vị." Vân Đoạn Hồn nhìn về phía Ôn Như Mặc, "Tại hạ quả thật không có trộm ngân lượng của các ngươi, hôm qua trên đường xe ngựa bị hư, liền muốn tiến lên mượn đinh thép, quên tháo đao bên hông xuống, dọa đến hai vị rồi, điểm này là chúng ta không đúng. Thế nhưng ngoại trừ chuyện đó ra, quả thật không có chuyện gì khác."
"Đúng vậy, sổ sách cùng ngân lượng chúng ta mang đến đều ở khách điếm, nếu các ngươi không tin, có thể đi theo chúng ta nhìn." Vô Ảnh cũng nói, "Soát đến ngày mai cũng không sao."
"Này..." Đối phương nói rất có lý, Ôn Như Mặc nhất thời có chút chột dạ, nhất thời nửa khắc cũng không nhớ nổi điểm chi tiết hôm qua. Lúc trước là xem bọn họ thành sơn tặc, cho nên mất bạc đầu tiên liền nghĩ đương nhiên liên quan đến bọn họ, nhưng nếu đối phương là thương nhân đứng đắn, vậy chẳng phải là bản thân cố tình gây sự sao? Chung quy túi tiền này, cũng có khả năng không cẩn thận làm rớt a.
"Còn dám nói xạo !" Bàng Giáp lại quát lớn một câu.
"Vị đại nhân này." Ôn Như Mặc đứng lên, do dự nói, "Không thì bỏ đi."
"Sao có thể bỏ được." Bàng Giáp lắc đầu, "Ôn lão gia yên tâm, bản quan tất nhiên sẽ giúp ngươi tìm túi tiền về".
"Việc này chúng ta cũng sai, trước đó không hiểu rõ." Ôn Như Mặc đưa mắt nhìn Vân Đoạn Hồn, "Vài vị này hôm qua đích xác không có rút đao." Là lá gan mình quá nhỏ.
"Hiện tại nhớ rõ rồi sao?" Vô Ảnh hừ một tiếng.
"Không được vô lễ với trưởng bối." Vân Đoạn Hồn vẻ mặt hơi lạnh lùng.
"Dạ." Vô Ảnh thành thành thật thật cúi đầu.
"Vậy chúng ta đi trước, xin lỗi, xin lỗi a." Ôn Như Mặc khom người hành lễ.
"Này..." Bàng Giáp có chút khẩn trương, tựa hồ cái gì cũng không thẩm ra a, có thể lưu lại ấn tượng không tốt với Ôn đại nhân không.
Vân Đoạn Hồn cũng cùng Vô Ảnh rời khỏi phủ nha.
Ôn Như Mặc lại hướng Bàng Giáp khom người một cái, cũng mang phu nhân một đường rời đi, nếu cứ tiếp tục kéo dài, chỉ sợ ngay cả cơm trưa cũng không thể cùng nhau ăn.
"Đều là những người nào a." Đi trên đường, Vô Ảnh nhỏ giọng oán giận, "Làm quan ngu ngốc như vậy, làm dân chúng cũng không biện thị phi, lại còn nói chúng ta là sơn tặc."
Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai của hắn: "Phàm đi ra ngoài, thì khó tránh khỏi sẽ có chuyện phiền lòng, không cần để ở trong lòng."
"Đều nói Sở quốc hiện tại quốc phú binh cường, đương kim vạn tuế càng là thiên cổ minh quân, ta còn tưởng rằng người trong triều ai ai cũng là trung thần lương tướng." Vô Ảnh nói, "Không nghĩ tới gặp gỡ một kẻ ngu ngốc như thế, còn có cái vị Ôn đại nhân kia, nghe qua cũng không được tốt lắm."
Vân Đoạn Hồn cười lắc đầu, mang theo hắn một đường đi ăn điểm tâm.
Một đầu khác trong Ôn phủ, một đám ám vệ đang giúp Triệu Việt thay y phục -- Phàm không có bị phái đi bảo hộ cha mẹ Ôn đại nhân, vậy liền đem Triệu đại đương gia ăn mặc càng thêm anh tuấn một chút, cũng có thể tăng thêm độ hảo cảm.
"Không được không được, bộ này quá đỏ." Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
"Mặc bộ này đi, bộ này dễ nhìn." Mộc Thanh Sơn kéo ra một bộ y phục màu lam.
"Đúng, bộ này được !" Thẩm Thiên Lăng cũng gật đầu.
Gân xanh trên đầu Triệu Việt nhảy lên.
Lục Truy bưng một cái hộp lớn tiến vào, đúng lúc khuyên giải an ủi nói: "Loại chuyện gặp mẹ vợ này, cả đời chỉ có một lần, đại đương gia nhất định phải nhịn xuống."
Ôn Liễu Niên cũng ngồi ở một bên, ngóng trông nhìn hắn.
Triệu Việt đành phải tiếp tục đổi một bộ y phục.
"Đây là cái gì?" Mộc Thanh Sơn nhìn cái hộp kia hỏi.
Lục Truy mở hộp ra, chỉ thấy bên trong tràn đầy đều là ngọc bội vật trang sức, nói ít cũng có mấy chục.
Triệu Việt bị giật mình một chút: "Ngươi khi nào thì cất giấu rương đồ vật này?" Không giống tính tình của hắn a.
"Không phải của ta." Lục Truy nói, "Mượn được."
"Mượn ai?" Triệu Việt hỏi.
Lục Truy thò tay chỉ một cái.
"Chíp !" Tiểu Phượng Hoàng đứng ở trên ngưỡng cửa, quanh thân tắm nắng sớm, ánh vàng rực rỡ lại lóng lánh.
Ám vệ lệ nóng doanh tròng, mỗi ngày đều được nhìn thấy Thiếu cung chủ khí phách, loại cảm giác này quả thực tuyệt vời.
Triệu Việt tâm tình phức tạp, chính mình cư nhiên còn có một ngày hỏi mượn ngọc bội của vật nhỏ này.
Có thể được Phượng Hoàng thích, tất nhiên đều là thứ tốt, Thẩm Thiên Lăng tự mình chọn một khối ngọc bội, treo ở bên hông hắn.
"Thấy sao?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Ám vệ kịch liệt vỗ tay.
"Ngọc thụ lâm phong !"
"Tiêu sái lỗi lạc !"
"Phong thần tuấn lãng !"
"Như phủ thêm dực (ánh sáng) !"
Triệu Việt: "..."
Tập thể ám vệ nhìn người cuối cùng: "Đến, cùng ca niệm, đại lão hổ."
Sau khi rối rắm nửa ngày: ".....Đại lão, phủ."
Mộc Thanh Sơn rất muốn cười, thế nhưng lại cảm thấy không được tốt lắm, thế là đơn giản chạy ra cửa phòng, cả người suýt nữa bị đụng nhã nhào.
"Đến rồi đến rồi !" Ám vệ bảo hộ khách điếm tối qua trên đầu đều là mồ hôi chạy đến, "Ôn lão gia cùng Ôn phu nhân đã tới, quẹo vào lập tức đến."
Một phòng người nhất thời loạn lên, vây quanh Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt một đường chạy ra phía trước.
"Ta phải trốn đi sao?" Lục Truy hỏi.
"Vẫn là tạm thời đừng xuất hiện." Thẩm Thiên Lăng nói, "Chúng ta có vẻ rất giống như là đang dự mưu." Kỳ thật không có đâu, nhiều nhất chỉ là đổi mấy bộ xiêm y mà thôi.
Thế là Lục nhị đương gia đành phải ngồi xổm trên xà nhà, kiên trì không chịu đi -- náo nhiệt vẫn là phải xem.
"Tiểu Liễu tử a !" Người còn chưa tới, thanh âm Ôn phu nhân đã truyền tới trước.
"Mẫu thân !" Đã nhiều năm không gặp, Ôn Liễu Niên trong lòng tất nhiên cũng là nhớ muốn chết, đột nhiên nhìn thấy phụ mẫu ở cách đó không xa, tất nhiên là cao hứng phấn chấn chạy qua.
"Cho mẫu thân xem xem, hoàn hảo không ốm." Nước mắt Ôn phu nhân đều chảy ra, "So với lúc trước béo một chút."
"Phụ thân." Ôn Liễu Niên mũi cũng có chút cay.
"Ai." Ôn Như Mặc tuy nói không hô to giống phu nhân, nhưng thấy được nhi tử bảo bối, trong lòng cũng là cao hứng đến không kiềm chế được, nắm tay hắn liền không muốn buông.
"Đừng đứng ở cửa a, Ôn lão gia Ôn phu nhân mau vào trong ngồi." Mộc Thanh Sơn tiếp đón.
"Đây là bằng hữu của con sao?" Ôn phu nhân vui vẻ nói, "Bộ dạng thật sự rất nhu thuận." Trắng trắng mịn mịn thanh nhã.
"Dạ, lúc trước khi còn giữ chức ở thành Thương Mang là sư gia của con." Ôn Liễu Niên nói, "Họ Mộc, tên là Thanh Sơn."
"Thì ra là sư gia a." Ôn phu nhân lại quét mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi, "Sao lại nhiều người như vậy."
"Đều là bằng hữu của con." Ôn Liễu Niên mang cha mẹ đi vào bên trong, "Giúp đỡ con không ít chuyện."
"Ôn lão gia, Ôn phu nhân." Tập thể mọi người chào hỏi.
"Làm phiền chư vị." Ôn Như Mặc cười ha hả, Ôn phu nhân lại là cảm thấy không hổ là Vương Thành a, bộ dạng vài công tử trẻ tuổi, thật sự là một người so với một người càng tuấn lãng hơn, sớm biết như thế, chính mình năm đó nên sinh thêm hai khuê nữ, nhi tử nhiều cũng đỡ nháo tâm.
Triệu Việt xen lẫn trong đám người, cảm thấy có chút... Khẩn trương.
Trong đại sảnh đã sớm pha trà lài, Ôn Liễu Niên nói: "Sao cha mẹ lại đột nhiên đến Vương Thành, cũng không báo trước một tiếng."
"Này không phải do nương nhớ con sao." Ôn phu nhân vỗ vỗ tay hắn, thầm oán nói, "Đã bao nhiêu năm không gặp rồi, ăn tết cũng không thấy trở về."
Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt.
"Nương con ngay cả nằm mơ đều gọi con." Ôn Như Mặc nói, "Biết muốn tới Vương Thành, cao hứng đến mấy đêm liền không ngủ được."
"Mẫu thân." Ôn Liễu Niên hốc mắt có chút nóng lên.
"Nương cũng đau vài năm này nữa thôi." Ôn phu nhân giúp hắn chỉnh lại y phục, "Đợi đến sau khi thành thân, nên đổi tức phụ đau."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người tại hiện trường lập tức nhìn về phía... Triệu đại đương gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.