Chương 76: Có khi nào là mỹ nhân kế không???
Ngữ Tiếu Lan San
04/01/2017
Thời điểm trễ một chút, ngay cả ám vệ cũng nghe được chuyện 'Đại nhân cùng Tiểu Ngũ đi dạo trên đường, kết quả cứu được một cô nương chạy thoát từ trong tay thổ phỉ trở về' , vì thế lập tức tiến hành qua thăm cùng an ủi, phi thường nhiệt tình.
"A nha, một đống nam nhân tới đây làm gì." Đại thẩm phụ trách chiếu cố hoàng y nữ tử vừa bưng nước ấm trở ra, liền thấy một nhóm ám vệ đang oanh oanh liệt liệt chạy qua, vì thế rất là bất mãn, "Mau ra ngoài đi." Tuy nói là nữ tử lưu lạc bên ngoài, nhưng nếu đã ở tạm chỗ này, thì cũng coi như là khuê phòng, sao có thể để cho một đám người tùy tiện xông loạn như vậy.
Chúng ta chỉ là muốn đến biểu đạt quan tâm một chút thôi a ! Cư nhiên bị đuổi ra ngoài, ám vệ trong lòng rất là thất vọng, ủ rũ đi trở về.
May mắn lúc trời bắt đầu chuyển tối, mọi người vừa mới dùng xong cơm chiều, hạ nhân liền đến bẩm báo, nói cô nương được cứu về lúc trước đã tỉnh lại.
"Đi thôi." Ôn Liễu Niên đứng lên, "Mọi người cũng đồng thời đến thăm đi."
Hoa Đường nói, "Ta cũng đi." Tốt xấu gì cũng là cô nương gia, có mình ở đó làm việc cũng tiện hơn.
Người còn lại tất nhiên cũng lập tức theo kịp, trùng trùng điệp điệp rất có khí thế.
"Chúng ta lại đến nữa." Sau khi bước vào tiểu viện, ám vệ dùng ánh mắt phi thường nóng bỏng nhìn đại thẩm, thập phần muốn ăn đòn.
Đại thẩm: ...
Bên trong phòng, hoàng y nữ tử đang ngồi tựa ở bên giường uống nước, sau khi nhìn thấy Ôn Liễu Niên tiến vào liền muốn xuống giường hành lễ, lại bị Hoa Đường giành trước một bước đỡ lấy.
"Cô nương không cần đa lễ." Hoa Đường nói, "Hảo hảo nằm đi."
Hoàng y nữ tử gật đầu, "Đa tạ."
Ôn Liễu Niên ngồi trên ghế bên cạnh giường.
Một nhóm người theo sát phía sau cũng chen vào đến, rất nhanh liền đứng kín cả phòng.
Hoàng y nữ tử hơi giật mình, sao lại... Nhiều người như vậy.
Vật biểu tượng giang hồ cười tươi như hoa, phi thường hiếu khách.
"Đừng sợ." Ôn Liễu Niên nói, "Bọn họ đều là người trong quan phủ." Nếu giải thích một đám người này là môn phái gì đó, chắc là đối phương nghe cũng không hiểu, vậy thì trực tiếp nói là người của mình cho tiện.
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đều là quan sai, là loại hưởng bổng lộc của triều đình !" Ám vệ nghe vậy lập tức gật đầu phụ họa, thân phận đột nhiên được tăng lên một bậc, thật sự là phi thường tốt đẹp.
Hoàng y nữ tử cũng không biết chính mình nên nói cái gì, một lúc lâu sau mới nói, "Đa tạ ân cứu giúp của đại nhân."
"Đây cũng là chuyện mà bản quan nên làm, không cần khách khí." Ôn Liễu Niên nói, "Hiện tại cô nương cảm thấy trong người sao rồi?"
"Còn hơi choáng." Hoàng y nữ tử nói.
Hoa Đường giúp nàng bắt mạch, nói, "Còn hơi suy yếu, phỏng chừng phải dưỡng mười ngày nửa tháng mới có thể hồi phục như cũ."
"Lâu vậy sao." Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm.
"Đại nhân." Thấy Ôn Liễu Niên tựa hồ có chút do dự, hoàng y nữ tử lại có dấu hiệu muốn rơi lệ, "Ta đã không còn nhà để về, nếu đại nhân không ghét bỏ, thì cho ta ở lại làm nha đầu cũng được, ta không cần bạc, chỉ cầu có thể có một nơi che gió che mưa là đủ rồi."
"Cô nương trước đừng gấp." Ôn Liễu Niên nói, "Ngươi tên gì?"
Hoàng y nữ tử trả lời: "Phương Thúy."
"Là thế gia vọng tộc ở Giang Nam." Ôn Liễu Niên nói, "Lúc trước chưa kịp hỏi kỹ, hiện tại đúng lúc có thời gian, ngươi có thể đem hết thảy mọi chuyện gặp phải trình bày tỉ mỉ một lần, bản quan cũng có thể giúp ngươi đòi lại công đạo."
"Tạ đại nhân." Nữ tử còn chưa mở miệng nói chuyện, thì đã bắt đầu rơi nước mắt, một lúc lâu sau mới nói, "Nhà ta vốn dĩ ở trấn Thất Phúc tại Thanh Thủy Giang, đoạn ngày trước cha mẹ song song mắc bệnh nặng mà qua đời, trước lúc lâm chung nhắc nhở kêu ta đến Đông Bắc tìm người thân để có nơi nương tựa, nhưng không dự đoán được vừa mới đến vùng ranh giới sa mạc, thì gặp một nhóm thổ phỉ, thấy người là giết, cuối cùng còn bắt ta, nói muốn bán ta đến La Sát quốc ở phương Bắc làm thị thiếp."
Ôn Liễu Niên nói, "La Sát quốc?"
"Đúng vậy." Nữ tử gật đầu.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, vài năm trước sau khi Sở quốc cùng Thất Tuyệt quốc liên thủ đánh đuổi La Sát quốc xâm lược, thì hạ chỉ cấm không được thông thương với nhau, lúc trước chưa từng nghe qua sẽ có loại sinh ý này, bán nữ tử Sở quốc cho La Sát quốc?
"Thật sự là có chuyện này." Thấy hắn tựa hồ có chút khó hiểu, vì thế Triệu Việt chủ động giải thích nói, "Bất quá cũng chỉ là vài tên lưu phỉ, cũng không gây ra cái khí hậu gì. Nghe nói ở bên trong đám quý tộc La Sát quốc nào đó, nữ tử Sở quốc rất được hoan nghênh."
"Cư nhiên thật sự có chuyện này." Ôn Liễu Niên lắc đầu, tính toán ngày mai liền viết một phong thư đưa lên trên, phải tăng cường thủ vệ biên cảnh, bằng không còn không biết sẽ có bao nhiêu cô nương trong sạch bị hại.
"Cô nương là lẻ loi một mình theo thương đội đến Đông Bắc?" Hoa Đường đột nhiên hỏi.
"Còn có nha đầu cùng phó dịch, đều đã chết dưới đao thổ phỉ." Phương Thúy trả lời, "Nhà ta xem như là phú hộ nơi đó."
"Như vậy a." Hoa Đường gật đầu, cũng không hỏi thêm chuyện gì nữa.
Ôn Liễu Niên lại hỏi thêm vài vấn đề, về sau thấy nàng tựa hồ có chút mệt mỏi, vì thế liền mang theo người đứng dậy cáo từ, cũng có thể để cho nàng nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.
"Đại nhân." Phương Thúy thử nói, "Về sau ta có thể ở lại không?"
"Cũng không cần sốt ruột nói chuyện này." Ôn Liễu Niên nói, "Cô nương cứ an tâm dưỡng thương trước, chuyện còn lại về sau hẵn nói."
Phương Thúy gật đầu, nhìn theo mọi người rời khỏi phòng.
Sau khi trở về phòng, Ôn Liễu Niên ngồi ở ven bàn, như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Triệu Việt ở trước mặt hắn lắc lắc tay, "Hồn lại bay đến phương nào rồi."
"Có chút kỳ quái." Ôn Liễu Niên nói.
"Cái gì có chút kỳ quái?" Triệu Việt ngồi ở đối diện hắn.
"Là nữ tử hôm nay cứu về." Ôn Liễu Niên nói.
"Nói nghe thử xem." Triệu Việt giúp hắn châm trà.
"Tự xưng là phú hộ Giang Nam, giơ tay nhấc chân lại không giống như là tiểu thư con nhà phú quý." Ôn Liễu Niên nói, "Hôm nay khi ở ngoài cửa thành, nhìn cách ăn của nàng có hơi... thô lỗ."
"Thế nhưng nàng đã đói bụng vài ngày." Triệu Việt nhắc nhở.
"Ta cũng từng đến qua Thanh Thủy Giang hai lần." Ôn Liễu Niên nói, "Nơi đó là trấn Trạng Nguyên, mặc dù là nữ tử con nhà bần hàn, cũng sẽ được đưa đến học đường đọc sách, còn con nhà phú quý thì tác phong càng khắc khe hơn, phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, cho dù có đói thế nào đi chăng nữa, thân là tiểu thư con nhà giàu, hẳn là cũng không đến mức ở trước mặt mấy chục người lang thôn hổ yết như vậy, ăn đến cả mặt đều là dầu."
"Chỉ có điểm này thôi sao?" Triệu Việt hỏi.
"Còn nữa, đêm nay lúc chúng ta đến thăm nàng, ngoại trừ Tả hộ pháp ra thì tất đều là nam tử, nếu đổi lại là cô nương bình thường, thì cho dù là y phục chỉnh tề, cũng không có khả năng cho nhiều nam nhân vây xem như vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có." Ngược lại diễn xuất giống như là bước ra từ chốn phong nguyệt.
"Trách không được ngươi lại kêu tất cả mọi người đi qua, trước đó lại không cho Vương thẩm nói với nàng." Triệu Việt nói, lúc trước trong lòng còn đang buồn bực, đi thăm cô nương bị thương, sao lại có thể rủ thêm mười mấy người cùng nhau đi.
"Thăm dò một chút mà thôi." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu nàng có nửa phần không thích hợp, ta tất nhiên sẽ để cho người còn lại lui ra, nhưng nàng lại cố tình một chút khác thường cũng không có." Đơn giản cũng để cho mọi người ở lại.
"Cẩn thận một chút là được." Triệu Việt nói, "Nếu thật sự là có ý đồ khác, mười phần là do Hổ Đầu bang phái tới, đối với chúng ta mà nói ngược lại là có lợi." Tự động dâng lên cửa một manh mối, không dùng thì uổng phí.
Ôn Liễu Niên cười hì hì, "Ta cũng cho là như vậy." Thật sự là không thể càng tâm hữu linh tê hơn được nữa.
Mà tại một đầu khác, Triệu Ngũ cũng có chút kinh ngạc, "Giả vờ?"
"Cũng không hoàn toàn khẳng định, bất quá cũng chắc chắn bảy tám phần." Hoa Đường trải chăn ra, "Tự xưng là tiểu thư con nhà giàu, nhà giàu nào sẽ nỡ để nữ nhi nhà mình làm việc nặng sống mệt chết? Huống chi nhìn vết hằn trên lòng bàn tay của nàng, hẳn là hàng năm đều cầm đao mới hình thành."
"Ta đi nhắc nhở đại nhân một chút." Triệu Ngũ bước ra ngoài.
"Đại nhân đã sớm nhìn ra." Hoa Đường ngồi ở bên giường nhìn hắn.
"Thật sao?" Triệu Ngũ có chút ngoài ý muốn.
Hoa Đường nói, "Chỉ có ngươi ngốc, còn ôm người ta trở về."
Triệu Ngũ bị nghẹn một chút, lúc trước ta cũng không biết a.
"Đêm nay lúc đại nhân hỏi nàng trả lời, cơ hồ mỗi một vấn đề bên trong đều có suy tính." Hoa Đường nói, "Lúc đầu thì còn đỡ, càng về sau nàng trả lời càng lộ ra trăm ngàn chỗ hở, dự tính chỉ có một mình ngươi là không hay biết gì cả." Nói xong lại bổ sung, "Còn có đại đương gia."
Triệu Ngũ: ...
"Bất quá nếu đại nhân không giáp mặt vạch trần, hẳn là có đạo lý của hắn." Hoa Đường nói, "Chúng ta cùng diễn theo là được, cho dù là quân cờ Hổ Đầu bang đưa tới, ngày mai lại đi hỏi một chút xem, bước tiếp theo rốt cục phải làm thế nào."
Triệu Ngũ gật đầu, nhớ lại hôm nay khi ôm nàng trở về, tựa hồ vẫn còn cố ý vô tình cọ cọ mình, nhất thời cảm thấy toàn thân đều bắt đầu ngứa, ước chừng tắm rửa kì cọ ba lần mới leo lên giường.
Việc này về sau, vẫn là ít gặp phải một chút thì tốt hơn !
Hồng giáp lang nằm sấp người ở trên bàn, nhàm chán bò lung tung.
Không có ai chơi cùng...
Mất hứng.
Trong một tiểu viện khác, Ôn Liễu Niên đang lười biếng nằm sấp trên giường, để Triệu Việt xoa bóp vai cho mình.
"Không muốn ngủ sao?" Triệu Việt hỏi, "Sao còn mở mắt." Bình thường đều là bóp vài cái đã ngủ.
Ôn Liễu Niên nói, "Không mệt."
"Nếu là không muốn ngủ, vậy ta có thể hỏi một vấn đề hay không?" Triệu Việt ngừng tay.
"Tất nhiên." Ôn Liễu Niên xoay người nhìn hắn, "Vấn đề gì?"
Triệu Việt nằm ở bên cạnh hắn, "Về cô nương có lai lịch không rõ kia -- "
Ôn Liễu Niên tà mị híp mắt, "Ngươi cư nhiên nghĩ đến cô nương đó."
"Đừng nháo." Triệu Việt buồn cười, "Ta là đang nói chuyện đứng đắn, nếu thật sự là Ma Giáo phái tới, vì sao phải soạn cho mình một câu chuyện trăm ngàn chỗ hở như vậy?"
"Cũng không phải là trăm ngàn chỗ hở, không hẳn ai cũng có thể phát hiện." Ôn Liễu Niên nói.
"Cũng đúng." Triệu Việt gật đầu, chính mình vừa rồi cũng không nghe ra.
"Kỳ thật muốn giả mạo thân phận một người cũng không dễ dàng, đặc biệt là ở một nơi nhiều môn phái hợp lực với quan phủ như vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Tuy nói diện tích lãnh thổ Sở quốc mở mang, nhưng người trong phủ nha đều là vào Nam ra Bắc gặp qua không ít các mặt xã hội, bất luận nói ở đâu cũng có khả năng sẽ lòi ra, cho nên chỉ có thể chọn cho mình một nơi quen thuộc nhất."
"Ừm." Triệu Việt nói, "Ta hiểu rồi."
"Còn chuyện liên quan đến thổ phỉ muốn bán nàng đến La Sát quốc." Ôn Liễu Niên nói, "Kỳ thật cũng là giải thích hợp lý nhất, chung quy ngoại trừ việc đó ra, nàng cũng không có lý do gì sẽ xuất hiện tại phụ cận thành Thương Mang."
"Thật thông minh." Triệu Việt đưa tay gõ gõ.
"Tất nhiên phải thông minh." Ôn Liễu Niên thản nhiên tiếp nhận lời khen.
"Ngủ đi." Triệu Việt nói, "Về phần mục đích của nàng là gì, lâu ngày thì sẽ biết."
Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, lại rụt vào trong lòng hắn cọ cọ.
Cứ như vậy mà ngủ a.
Còn có chuyện chưa làm.
Triệu Việt đưa tay ôm chặt hắn, cúi đầu hôn lên giữa hàng tóc.
Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, vì sao không đổi một nơi khác.
Triệu Việt phất tay càn quét ánh nến.
Ôn Liễu Niên trong bóng đêm phồng miệng, sau đó nhìn chằm chằm đỉnh giường tối như mực nghĩ lung tung.
Rốt cục khi nào mới có thể tiêu diệt xong thổ phỉ.
Tựa hồ không sai biệt lắm cũng nên thành thân.
Chung quy thành Thương Mang cách Giang Nam xa như vậy, qua lại cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Nhất định phải sớm chuẩn bị mới yên tâm.
Vài ngày sau, thân thể Phương Thúy cũng chậm rãi hồi phục, dần dần có thể bước xuống giường đi lại, thường xuyên sẽ phụ giúp Vương thẩm làm việc, bình thường cũng rất ít nói chuyện, thoạt nhìn ngược lại rất thành thật.
Mà người còn lại cũng ngầm hiểu trong lòng coi như không phát hiện gì cả, toàn nghe Ôn Liễu Niên chỉ huy, chỉ cái gì thì làm cái đó.
Ngày hôm nay, Triệu Việt vừa mới đi ngang qua, lại bị nàng gọi lại.
"Phương cô nương tìm ta có việc?" Triệu đại đương gia dừng bước.
"Cũng không phải là chuyện lớn gì." Phương Thúy nói, "Chỉ là muốn hỏi một chút, ở trong thành này nơi nào có bán son phấn."
"Chuyện này ta cũng không rõ lắm." Triệu Việt nói, "Mấy ngày nay Lý thẩm có chuyện phải trở về nhà, cô nương có thể đi hỏi Tả hộ pháp một chút."
"Ta không dám." Phương Thúy có chút rụt rè.
Triệu Việt buồn cười, "Sao lại không dám?"
"Nghe nói nàng rất hung hãn." Phương Thúy do dự nói.
"Nghe nói?" Triệu Việt nói, "Nghe ai nói?"
Phương Thúy nhìn về phía nóc nhà.
Vật biểu tượng đang vui vẻ cắn hạt dưa, hơn nữa nhìn xa về phía chân trời, chúng ta cái gì cũng không có nói, đại đương gia ngàn vạn lần đừng có nói cho Tả hộ pháp !
"Không bằng Triệu công tử mua giúp ta đi?" Phương Thúy nói, "Ta cũng không quen thuộc đường ở đây lắm."
"Được." Triệu Việt gật đầu đáp ứng.
"Công tử chờ một lát." Thấy hắn đồng ý, Phương Thúy nở một nụ cười rạng rỡ, chạy vào trong phòng, giây lát sau liền lấy một cái vòng ngọc ra, "Đây là vật ta lấy từ trong tay thổ phỉ, ta cũng không có tiền, công tử đừng chê bai là được."
"Được." Triệu Việt tiếp nhận vòng ngọc, "Còn có chuyện gì nữa không?"
"Không có, đa tạ công tử." Phương Thúy nội tâm hơi kinh ngạc một chút, bất quá cũng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt -- Dựa theo suy nghĩ lúc trước của nàng, còn tưởng rằng dựa theo tác phong võ lâm chính phái, dù có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không tiếp nhận vật của nữ tử đang gặp nạn, nhưng lại không nghĩ rằng đối phương nhận cứ như là theo lẽ đương nhiên.
"Chờ sau khi ta mua về, sẽ đưa đến cho cô nương." Triệu Việt nói.
Phương Thúy gật đầu, hành lễ với hắn, "Đa tạ công tử."
Triệu Việt một đường trở lại thư phòng, đem vòng ngọc nộp lên cho Ôn đại nhân.
"Chậc chậc." Lục nhị đương gia sợ cho thiên hạ không loạn, đưa một cái vòng tay nhờ mua son phấn, dự tính đêm nay lại muốn quỳ ván giặt đồ.
"Đại đương gia vẫn là nên chú ý một chút thì tốt hơn." Hoa Đường cũng ở một bên nói, "Nếu thật sự là người Hổ Đầu bang phái tới, mục tiêu lớn nhất chính là đại đương gia."
"Nếu nàng chủ động tìm tới, ta tất nhiên phải theo diễn." Triệu Việt nói, "Mới có thể xem xem rốt cục là diễn cái gì."
Ám vệ Giáp nói, "Có khi nào là mỹ nhân kế không?" Trong tiểu thoại bản thường xuyên sẽ nhắc tới, quả thực chính là kế đầu tiên trong ba mươi sáu kế !
Ám vệ Ất đạp hắn, "Ngươi thấy nàng đẹp chỗ nào." Cư nhiên dám ở trước mặt Tả hộ pháp nói mấy lời này ! Huống hồ cho dù thật sự cũng không tệ, nhưng đó cũng là người Hổ Đầu bang bước ra, mỗi ngày xen lẫn cùng với một đám cương thi con rối, vừa suy nghĩ chút thôi cũng phi thường dọa người.
Nhất định phải cách xa một chút thì tốt hơn.
"Đại nhân gần đây vẫn là nên mang theo Hồng giáp lang thì tốt hơn, để tránh bị nàng hạ cổ." Hoa Đường nói, "Về phần son phấn, ta sẽ chuẩn bị cho nàng là được."
"Có nát mặt không?" Ám vệ mở miệng hỏi, bởi vì đây mới là phong cách làm việc của Tả hộ pháp.
Hoa Đường dừng một chút, "Chỉ là son phấn bình thường mà thôi."
Ám vệ: ...
Chúng ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi, ngàn vạn lần đừng nên để ở trong lòng.
Sau khi mọi người tán đi, Ôn Liễu Niên nhìn nhìn Triệu Việt.
Triệu đại đương gia nhấc tay, "Nhìn cũng không đẹp hơn đâu."
Ôn Liễu Niên nói, "Nga."
Triệu Việt bất đắc dĩ, "Nếu ngươi không thích, về sau ta tránh xa nàng là được."
"Tất nhiên không cần tránh." Ôn Liễu Niên nói, "Không chỉ không cần tránh, còn phải thuận theo dỗ."
Triệu Việt nói, "Nếu đối phương thật sự muốn câu dẫn ta thì sao?"
Ôn Liễu Niên nói, "Vậy thì ngươi cứ để cho nàng câu đi."
Triệu Việt trợn to mắt, mọt sách có phải là quá hào phóng rồi hay không, cái gì gọi 'Cứ để cho nàng câu đi' ?
Ôn Liễu Niên chậm rãi dọn dẹp bàn.
Triệu Việt nhéo lỗ tai hắn, "Không biết phải trông chừng ta kĩ một chút sao?" Tốt xấu gì tương lai cũng là người thành thân với mình, cư nhiên ngay cả mỹ nhân kế cũng không đề phòng.
Ôn Liễu Niên liếc nhìn hắn một cái, hỏi lại: "Nếu ta không trông chừng, ngươi sẽ chạy sao?"
Triệu Việt nhìn thẳng hắn một lát, nhất thời nản lòng.
Đúng vậy, cho dù không trông chừng, bản thân cũng sẽ không chạy.
Ôn Liễu Niên tiếp tục nói, "Dù sao cũng không chạy, vậy vì sao ta phải trông chừng?"
Triệu Việt ngực khó chịu, thế nhưng là nói không lại hắn, mọt sách thật sự rất đáng giận !
Ôn Liễu Niên vô tội nhìn hắn.
Triệu Việt nghiến răng, khi dễ cũng không được, không khi dễ thì xác thực rất nghẹn khuất, vì thế đơn giản đem người chặn ngang ôm lấy, đè ở trên bàn ầm ầm hôn xuống.
Cũng phải đòi lại một chút mới được.
Án kỉ rất cứng, bất quá Ôn Liễu Niên cũng không có đẩy người ra, ngược lại còn chủ động vòng tay qua ôm lấy cổ hắn.
Thấy hắn nghe lời như thế, trong lòng Triệu Việt cũng hơi vui sướng một chút, vì thế thả chậm động tác, tiếp tục duyện hôn cọ xát ở trên môi hắn.
Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thấy dục niệm trong lòng như muốn tuôn trào ra ngoài, có chút... Xao động.
Nghiên mực bị Triệu Việt tùy tay ném ra bên ngoài chặn sách, Hồng giáp lang không có chỗ chạy vòng vòng, đành phải ghé vào một bên trên hồ sơ, lắc lắc xúc tu nhìn hai người, cảm thấy hơi khó hiểu.
Đang làm gì vậy...
***
Tiểu Vũ: Hồng giáp lang à, cưng MOE qá đi ....
"A nha, một đống nam nhân tới đây làm gì." Đại thẩm phụ trách chiếu cố hoàng y nữ tử vừa bưng nước ấm trở ra, liền thấy một nhóm ám vệ đang oanh oanh liệt liệt chạy qua, vì thế rất là bất mãn, "Mau ra ngoài đi." Tuy nói là nữ tử lưu lạc bên ngoài, nhưng nếu đã ở tạm chỗ này, thì cũng coi như là khuê phòng, sao có thể để cho một đám người tùy tiện xông loạn như vậy.
Chúng ta chỉ là muốn đến biểu đạt quan tâm một chút thôi a ! Cư nhiên bị đuổi ra ngoài, ám vệ trong lòng rất là thất vọng, ủ rũ đi trở về.
May mắn lúc trời bắt đầu chuyển tối, mọi người vừa mới dùng xong cơm chiều, hạ nhân liền đến bẩm báo, nói cô nương được cứu về lúc trước đã tỉnh lại.
"Đi thôi." Ôn Liễu Niên đứng lên, "Mọi người cũng đồng thời đến thăm đi."
Hoa Đường nói, "Ta cũng đi." Tốt xấu gì cũng là cô nương gia, có mình ở đó làm việc cũng tiện hơn.
Người còn lại tất nhiên cũng lập tức theo kịp, trùng trùng điệp điệp rất có khí thế.
"Chúng ta lại đến nữa." Sau khi bước vào tiểu viện, ám vệ dùng ánh mắt phi thường nóng bỏng nhìn đại thẩm, thập phần muốn ăn đòn.
Đại thẩm: ...
Bên trong phòng, hoàng y nữ tử đang ngồi tựa ở bên giường uống nước, sau khi nhìn thấy Ôn Liễu Niên tiến vào liền muốn xuống giường hành lễ, lại bị Hoa Đường giành trước một bước đỡ lấy.
"Cô nương không cần đa lễ." Hoa Đường nói, "Hảo hảo nằm đi."
Hoàng y nữ tử gật đầu, "Đa tạ."
Ôn Liễu Niên ngồi trên ghế bên cạnh giường.
Một nhóm người theo sát phía sau cũng chen vào đến, rất nhanh liền đứng kín cả phòng.
Hoàng y nữ tử hơi giật mình, sao lại... Nhiều người như vậy.
Vật biểu tượng giang hồ cười tươi như hoa, phi thường hiếu khách.
"Đừng sợ." Ôn Liễu Niên nói, "Bọn họ đều là người trong quan phủ." Nếu giải thích một đám người này là môn phái gì đó, chắc là đối phương nghe cũng không hiểu, vậy thì trực tiếp nói là người của mình cho tiện.
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đều là quan sai, là loại hưởng bổng lộc của triều đình !" Ám vệ nghe vậy lập tức gật đầu phụ họa, thân phận đột nhiên được tăng lên một bậc, thật sự là phi thường tốt đẹp.
Hoàng y nữ tử cũng không biết chính mình nên nói cái gì, một lúc lâu sau mới nói, "Đa tạ ân cứu giúp của đại nhân."
"Đây cũng là chuyện mà bản quan nên làm, không cần khách khí." Ôn Liễu Niên nói, "Hiện tại cô nương cảm thấy trong người sao rồi?"
"Còn hơi choáng." Hoàng y nữ tử nói.
Hoa Đường giúp nàng bắt mạch, nói, "Còn hơi suy yếu, phỏng chừng phải dưỡng mười ngày nửa tháng mới có thể hồi phục như cũ."
"Lâu vậy sao." Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm.
"Đại nhân." Thấy Ôn Liễu Niên tựa hồ có chút do dự, hoàng y nữ tử lại có dấu hiệu muốn rơi lệ, "Ta đã không còn nhà để về, nếu đại nhân không ghét bỏ, thì cho ta ở lại làm nha đầu cũng được, ta không cần bạc, chỉ cầu có thể có một nơi che gió che mưa là đủ rồi."
"Cô nương trước đừng gấp." Ôn Liễu Niên nói, "Ngươi tên gì?"
Hoàng y nữ tử trả lời: "Phương Thúy."
"Là thế gia vọng tộc ở Giang Nam." Ôn Liễu Niên nói, "Lúc trước chưa kịp hỏi kỹ, hiện tại đúng lúc có thời gian, ngươi có thể đem hết thảy mọi chuyện gặp phải trình bày tỉ mỉ một lần, bản quan cũng có thể giúp ngươi đòi lại công đạo."
"Tạ đại nhân." Nữ tử còn chưa mở miệng nói chuyện, thì đã bắt đầu rơi nước mắt, một lúc lâu sau mới nói, "Nhà ta vốn dĩ ở trấn Thất Phúc tại Thanh Thủy Giang, đoạn ngày trước cha mẹ song song mắc bệnh nặng mà qua đời, trước lúc lâm chung nhắc nhở kêu ta đến Đông Bắc tìm người thân để có nơi nương tựa, nhưng không dự đoán được vừa mới đến vùng ranh giới sa mạc, thì gặp một nhóm thổ phỉ, thấy người là giết, cuối cùng còn bắt ta, nói muốn bán ta đến La Sát quốc ở phương Bắc làm thị thiếp."
Ôn Liễu Niên nói, "La Sát quốc?"
"Đúng vậy." Nữ tử gật đầu.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, vài năm trước sau khi Sở quốc cùng Thất Tuyệt quốc liên thủ đánh đuổi La Sát quốc xâm lược, thì hạ chỉ cấm không được thông thương với nhau, lúc trước chưa từng nghe qua sẽ có loại sinh ý này, bán nữ tử Sở quốc cho La Sát quốc?
"Thật sự là có chuyện này." Thấy hắn tựa hồ có chút khó hiểu, vì thế Triệu Việt chủ động giải thích nói, "Bất quá cũng chỉ là vài tên lưu phỉ, cũng không gây ra cái khí hậu gì. Nghe nói ở bên trong đám quý tộc La Sát quốc nào đó, nữ tử Sở quốc rất được hoan nghênh."
"Cư nhiên thật sự có chuyện này." Ôn Liễu Niên lắc đầu, tính toán ngày mai liền viết một phong thư đưa lên trên, phải tăng cường thủ vệ biên cảnh, bằng không còn không biết sẽ có bao nhiêu cô nương trong sạch bị hại.
"Cô nương là lẻ loi một mình theo thương đội đến Đông Bắc?" Hoa Đường đột nhiên hỏi.
"Còn có nha đầu cùng phó dịch, đều đã chết dưới đao thổ phỉ." Phương Thúy trả lời, "Nhà ta xem như là phú hộ nơi đó."
"Như vậy a." Hoa Đường gật đầu, cũng không hỏi thêm chuyện gì nữa.
Ôn Liễu Niên lại hỏi thêm vài vấn đề, về sau thấy nàng tựa hồ có chút mệt mỏi, vì thế liền mang theo người đứng dậy cáo từ, cũng có thể để cho nàng nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.
"Đại nhân." Phương Thúy thử nói, "Về sau ta có thể ở lại không?"
"Cũng không cần sốt ruột nói chuyện này." Ôn Liễu Niên nói, "Cô nương cứ an tâm dưỡng thương trước, chuyện còn lại về sau hẵn nói."
Phương Thúy gật đầu, nhìn theo mọi người rời khỏi phòng.
Sau khi trở về phòng, Ôn Liễu Niên ngồi ở ven bàn, như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Triệu Việt ở trước mặt hắn lắc lắc tay, "Hồn lại bay đến phương nào rồi."
"Có chút kỳ quái." Ôn Liễu Niên nói.
"Cái gì có chút kỳ quái?" Triệu Việt ngồi ở đối diện hắn.
"Là nữ tử hôm nay cứu về." Ôn Liễu Niên nói.
"Nói nghe thử xem." Triệu Việt giúp hắn châm trà.
"Tự xưng là phú hộ Giang Nam, giơ tay nhấc chân lại không giống như là tiểu thư con nhà phú quý." Ôn Liễu Niên nói, "Hôm nay khi ở ngoài cửa thành, nhìn cách ăn của nàng có hơi... thô lỗ."
"Thế nhưng nàng đã đói bụng vài ngày." Triệu Việt nhắc nhở.
"Ta cũng từng đến qua Thanh Thủy Giang hai lần." Ôn Liễu Niên nói, "Nơi đó là trấn Trạng Nguyên, mặc dù là nữ tử con nhà bần hàn, cũng sẽ được đưa đến học đường đọc sách, còn con nhà phú quý thì tác phong càng khắc khe hơn, phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, cho dù có đói thế nào đi chăng nữa, thân là tiểu thư con nhà giàu, hẳn là cũng không đến mức ở trước mặt mấy chục người lang thôn hổ yết như vậy, ăn đến cả mặt đều là dầu."
"Chỉ có điểm này thôi sao?" Triệu Việt hỏi.
"Còn nữa, đêm nay lúc chúng ta đến thăm nàng, ngoại trừ Tả hộ pháp ra thì tất đều là nam tử, nếu đổi lại là cô nương bình thường, thì cho dù là y phục chỉnh tề, cũng không có khả năng cho nhiều nam nhân vây xem như vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có." Ngược lại diễn xuất giống như là bước ra từ chốn phong nguyệt.
"Trách không được ngươi lại kêu tất cả mọi người đi qua, trước đó lại không cho Vương thẩm nói với nàng." Triệu Việt nói, lúc trước trong lòng còn đang buồn bực, đi thăm cô nương bị thương, sao lại có thể rủ thêm mười mấy người cùng nhau đi.
"Thăm dò một chút mà thôi." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu nàng có nửa phần không thích hợp, ta tất nhiên sẽ để cho người còn lại lui ra, nhưng nàng lại cố tình một chút khác thường cũng không có." Đơn giản cũng để cho mọi người ở lại.
"Cẩn thận một chút là được." Triệu Việt nói, "Nếu thật sự là có ý đồ khác, mười phần là do Hổ Đầu bang phái tới, đối với chúng ta mà nói ngược lại là có lợi." Tự động dâng lên cửa một manh mối, không dùng thì uổng phí.
Ôn Liễu Niên cười hì hì, "Ta cũng cho là như vậy." Thật sự là không thể càng tâm hữu linh tê hơn được nữa.
Mà tại một đầu khác, Triệu Ngũ cũng có chút kinh ngạc, "Giả vờ?"
"Cũng không hoàn toàn khẳng định, bất quá cũng chắc chắn bảy tám phần." Hoa Đường trải chăn ra, "Tự xưng là tiểu thư con nhà giàu, nhà giàu nào sẽ nỡ để nữ nhi nhà mình làm việc nặng sống mệt chết? Huống chi nhìn vết hằn trên lòng bàn tay của nàng, hẳn là hàng năm đều cầm đao mới hình thành."
"Ta đi nhắc nhở đại nhân một chút." Triệu Ngũ bước ra ngoài.
"Đại nhân đã sớm nhìn ra." Hoa Đường ngồi ở bên giường nhìn hắn.
"Thật sao?" Triệu Ngũ có chút ngoài ý muốn.
Hoa Đường nói, "Chỉ có ngươi ngốc, còn ôm người ta trở về."
Triệu Ngũ bị nghẹn một chút, lúc trước ta cũng không biết a.
"Đêm nay lúc đại nhân hỏi nàng trả lời, cơ hồ mỗi một vấn đề bên trong đều có suy tính." Hoa Đường nói, "Lúc đầu thì còn đỡ, càng về sau nàng trả lời càng lộ ra trăm ngàn chỗ hở, dự tính chỉ có một mình ngươi là không hay biết gì cả." Nói xong lại bổ sung, "Còn có đại đương gia."
Triệu Ngũ: ...
"Bất quá nếu đại nhân không giáp mặt vạch trần, hẳn là có đạo lý của hắn." Hoa Đường nói, "Chúng ta cùng diễn theo là được, cho dù là quân cờ Hổ Đầu bang đưa tới, ngày mai lại đi hỏi một chút xem, bước tiếp theo rốt cục phải làm thế nào."
Triệu Ngũ gật đầu, nhớ lại hôm nay khi ôm nàng trở về, tựa hồ vẫn còn cố ý vô tình cọ cọ mình, nhất thời cảm thấy toàn thân đều bắt đầu ngứa, ước chừng tắm rửa kì cọ ba lần mới leo lên giường.
Việc này về sau, vẫn là ít gặp phải một chút thì tốt hơn !
Hồng giáp lang nằm sấp người ở trên bàn, nhàm chán bò lung tung.
Không có ai chơi cùng...
Mất hứng.
Trong một tiểu viện khác, Ôn Liễu Niên đang lười biếng nằm sấp trên giường, để Triệu Việt xoa bóp vai cho mình.
"Không muốn ngủ sao?" Triệu Việt hỏi, "Sao còn mở mắt." Bình thường đều là bóp vài cái đã ngủ.
Ôn Liễu Niên nói, "Không mệt."
"Nếu là không muốn ngủ, vậy ta có thể hỏi một vấn đề hay không?" Triệu Việt ngừng tay.
"Tất nhiên." Ôn Liễu Niên xoay người nhìn hắn, "Vấn đề gì?"
Triệu Việt nằm ở bên cạnh hắn, "Về cô nương có lai lịch không rõ kia -- "
Ôn Liễu Niên tà mị híp mắt, "Ngươi cư nhiên nghĩ đến cô nương đó."
"Đừng nháo." Triệu Việt buồn cười, "Ta là đang nói chuyện đứng đắn, nếu thật sự là Ma Giáo phái tới, vì sao phải soạn cho mình một câu chuyện trăm ngàn chỗ hở như vậy?"
"Cũng không phải là trăm ngàn chỗ hở, không hẳn ai cũng có thể phát hiện." Ôn Liễu Niên nói.
"Cũng đúng." Triệu Việt gật đầu, chính mình vừa rồi cũng không nghe ra.
"Kỳ thật muốn giả mạo thân phận một người cũng không dễ dàng, đặc biệt là ở một nơi nhiều môn phái hợp lực với quan phủ như vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Tuy nói diện tích lãnh thổ Sở quốc mở mang, nhưng người trong phủ nha đều là vào Nam ra Bắc gặp qua không ít các mặt xã hội, bất luận nói ở đâu cũng có khả năng sẽ lòi ra, cho nên chỉ có thể chọn cho mình một nơi quen thuộc nhất."
"Ừm." Triệu Việt nói, "Ta hiểu rồi."
"Còn chuyện liên quan đến thổ phỉ muốn bán nàng đến La Sát quốc." Ôn Liễu Niên nói, "Kỳ thật cũng là giải thích hợp lý nhất, chung quy ngoại trừ việc đó ra, nàng cũng không có lý do gì sẽ xuất hiện tại phụ cận thành Thương Mang."
"Thật thông minh." Triệu Việt đưa tay gõ gõ.
"Tất nhiên phải thông minh." Ôn Liễu Niên thản nhiên tiếp nhận lời khen.
"Ngủ đi." Triệu Việt nói, "Về phần mục đích của nàng là gì, lâu ngày thì sẽ biết."
Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, lại rụt vào trong lòng hắn cọ cọ.
Cứ như vậy mà ngủ a.
Còn có chuyện chưa làm.
Triệu Việt đưa tay ôm chặt hắn, cúi đầu hôn lên giữa hàng tóc.
Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, vì sao không đổi một nơi khác.
Triệu Việt phất tay càn quét ánh nến.
Ôn Liễu Niên trong bóng đêm phồng miệng, sau đó nhìn chằm chằm đỉnh giường tối như mực nghĩ lung tung.
Rốt cục khi nào mới có thể tiêu diệt xong thổ phỉ.
Tựa hồ không sai biệt lắm cũng nên thành thân.
Chung quy thành Thương Mang cách Giang Nam xa như vậy, qua lại cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Nhất định phải sớm chuẩn bị mới yên tâm.
Vài ngày sau, thân thể Phương Thúy cũng chậm rãi hồi phục, dần dần có thể bước xuống giường đi lại, thường xuyên sẽ phụ giúp Vương thẩm làm việc, bình thường cũng rất ít nói chuyện, thoạt nhìn ngược lại rất thành thật.
Mà người còn lại cũng ngầm hiểu trong lòng coi như không phát hiện gì cả, toàn nghe Ôn Liễu Niên chỉ huy, chỉ cái gì thì làm cái đó.
Ngày hôm nay, Triệu Việt vừa mới đi ngang qua, lại bị nàng gọi lại.
"Phương cô nương tìm ta có việc?" Triệu đại đương gia dừng bước.
"Cũng không phải là chuyện lớn gì." Phương Thúy nói, "Chỉ là muốn hỏi một chút, ở trong thành này nơi nào có bán son phấn."
"Chuyện này ta cũng không rõ lắm." Triệu Việt nói, "Mấy ngày nay Lý thẩm có chuyện phải trở về nhà, cô nương có thể đi hỏi Tả hộ pháp một chút."
"Ta không dám." Phương Thúy có chút rụt rè.
Triệu Việt buồn cười, "Sao lại không dám?"
"Nghe nói nàng rất hung hãn." Phương Thúy do dự nói.
"Nghe nói?" Triệu Việt nói, "Nghe ai nói?"
Phương Thúy nhìn về phía nóc nhà.
Vật biểu tượng đang vui vẻ cắn hạt dưa, hơn nữa nhìn xa về phía chân trời, chúng ta cái gì cũng không có nói, đại đương gia ngàn vạn lần đừng có nói cho Tả hộ pháp !
"Không bằng Triệu công tử mua giúp ta đi?" Phương Thúy nói, "Ta cũng không quen thuộc đường ở đây lắm."
"Được." Triệu Việt gật đầu đáp ứng.
"Công tử chờ một lát." Thấy hắn đồng ý, Phương Thúy nở một nụ cười rạng rỡ, chạy vào trong phòng, giây lát sau liền lấy một cái vòng ngọc ra, "Đây là vật ta lấy từ trong tay thổ phỉ, ta cũng không có tiền, công tử đừng chê bai là được."
"Được." Triệu Việt tiếp nhận vòng ngọc, "Còn có chuyện gì nữa không?"
"Không có, đa tạ công tử." Phương Thúy nội tâm hơi kinh ngạc một chút, bất quá cũng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt -- Dựa theo suy nghĩ lúc trước của nàng, còn tưởng rằng dựa theo tác phong võ lâm chính phái, dù có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không tiếp nhận vật của nữ tử đang gặp nạn, nhưng lại không nghĩ rằng đối phương nhận cứ như là theo lẽ đương nhiên.
"Chờ sau khi ta mua về, sẽ đưa đến cho cô nương." Triệu Việt nói.
Phương Thúy gật đầu, hành lễ với hắn, "Đa tạ công tử."
Triệu Việt một đường trở lại thư phòng, đem vòng ngọc nộp lên cho Ôn đại nhân.
"Chậc chậc." Lục nhị đương gia sợ cho thiên hạ không loạn, đưa một cái vòng tay nhờ mua son phấn, dự tính đêm nay lại muốn quỳ ván giặt đồ.
"Đại đương gia vẫn là nên chú ý một chút thì tốt hơn." Hoa Đường cũng ở một bên nói, "Nếu thật sự là người Hổ Đầu bang phái tới, mục tiêu lớn nhất chính là đại đương gia."
"Nếu nàng chủ động tìm tới, ta tất nhiên phải theo diễn." Triệu Việt nói, "Mới có thể xem xem rốt cục là diễn cái gì."
Ám vệ Giáp nói, "Có khi nào là mỹ nhân kế không?" Trong tiểu thoại bản thường xuyên sẽ nhắc tới, quả thực chính là kế đầu tiên trong ba mươi sáu kế !
Ám vệ Ất đạp hắn, "Ngươi thấy nàng đẹp chỗ nào." Cư nhiên dám ở trước mặt Tả hộ pháp nói mấy lời này ! Huống hồ cho dù thật sự cũng không tệ, nhưng đó cũng là người Hổ Đầu bang bước ra, mỗi ngày xen lẫn cùng với một đám cương thi con rối, vừa suy nghĩ chút thôi cũng phi thường dọa người.
Nhất định phải cách xa một chút thì tốt hơn.
"Đại nhân gần đây vẫn là nên mang theo Hồng giáp lang thì tốt hơn, để tránh bị nàng hạ cổ." Hoa Đường nói, "Về phần son phấn, ta sẽ chuẩn bị cho nàng là được."
"Có nát mặt không?" Ám vệ mở miệng hỏi, bởi vì đây mới là phong cách làm việc của Tả hộ pháp.
Hoa Đường dừng một chút, "Chỉ là son phấn bình thường mà thôi."
Ám vệ: ...
Chúng ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi, ngàn vạn lần đừng nên để ở trong lòng.
Sau khi mọi người tán đi, Ôn Liễu Niên nhìn nhìn Triệu Việt.
Triệu đại đương gia nhấc tay, "Nhìn cũng không đẹp hơn đâu."
Ôn Liễu Niên nói, "Nga."
Triệu Việt bất đắc dĩ, "Nếu ngươi không thích, về sau ta tránh xa nàng là được."
"Tất nhiên không cần tránh." Ôn Liễu Niên nói, "Không chỉ không cần tránh, còn phải thuận theo dỗ."
Triệu Việt nói, "Nếu đối phương thật sự muốn câu dẫn ta thì sao?"
Ôn Liễu Niên nói, "Vậy thì ngươi cứ để cho nàng câu đi."
Triệu Việt trợn to mắt, mọt sách có phải là quá hào phóng rồi hay không, cái gì gọi 'Cứ để cho nàng câu đi' ?
Ôn Liễu Niên chậm rãi dọn dẹp bàn.
Triệu Việt nhéo lỗ tai hắn, "Không biết phải trông chừng ta kĩ một chút sao?" Tốt xấu gì tương lai cũng là người thành thân với mình, cư nhiên ngay cả mỹ nhân kế cũng không đề phòng.
Ôn Liễu Niên liếc nhìn hắn một cái, hỏi lại: "Nếu ta không trông chừng, ngươi sẽ chạy sao?"
Triệu Việt nhìn thẳng hắn một lát, nhất thời nản lòng.
Đúng vậy, cho dù không trông chừng, bản thân cũng sẽ không chạy.
Ôn Liễu Niên tiếp tục nói, "Dù sao cũng không chạy, vậy vì sao ta phải trông chừng?"
Triệu Việt ngực khó chịu, thế nhưng là nói không lại hắn, mọt sách thật sự rất đáng giận !
Ôn Liễu Niên vô tội nhìn hắn.
Triệu Việt nghiến răng, khi dễ cũng không được, không khi dễ thì xác thực rất nghẹn khuất, vì thế đơn giản đem người chặn ngang ôm lấy, đè ở trên bàn ầm ầm hôn xuống.
Cũng phải đòi lại một chút mới được.
Án kỉ rất cứng, bất quá Ôn Liễu Niên cũng không có đẩy người ra, ngược lại còn chủ động vòng tay qua ôm lấy cổ hắn.
Thấy hắn nghe lời như thế, trong lòng Triệu Việt cũng hơi vui sướng một chút, vì thế thả chậm động tác, tiếp tục duyện hôn cọ xát ở trên môi hắn.
Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thấy dục niệm trong lòng như muốn tuôn trào ra ngoài, có chút... Xao động.
Nghiên mực bị Triệu Việt tùy tay ném ra bên ngoài chặn sách, Hồng giáp lang không có chỗ chạy vòng vòng, đành phải ghé vào một bên trên hồ sơ, lắc lắc xúc tu nhìn hai người, cảm thấy hơi khó hiểu.
Đang làm gì vậy...
***
Tiểu Vũ: Hồng giáp lang à, cưng MOE qá đi ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.