Chương 80: Phát hiện mới trong Hổ Đầu bang!!!
Ngữ Tiếu Lan San
04/01/2017
Lúc nửa đêm, Ôn Liễu Niên tựa vào đầu giường đọc sách, một chút cũng không buồn ngủ.
"Đại nhân." Ám vệ ở ngoài cửa sổ gọi.
"Chuyện gì vậy?" Ôn Liễu Niên khoác áo ngủ, đưa tay đẩy cửa sổ ra.
"Cũng không có chuyện gì." Ám vệ nói, "Thấy đèn trong phòng vẫn sáng, cho nên muốn hỏi một chút xem có chuyện gì không."
"Đa tạ." Ôn Liễu Niên cảm kích cười cười, "Chỉ là đọc sách mê mẩn mà thôi."
Rõ ràng là lo lắng cho Triệu đại đương gia a...
Ám vệ mời, "Nếu đại nhân không muốn ngủ, có thể lên nóc nhà hóng gió với chúng ta."
"Cũng được." Dù sao cũng không có chuyện gì, Ôn Liễu Niên gật đầu, mặc y phục tử tế ra khỏi phòng.
Đã đến thời tiết vào hạ, tuy nói thành Thương Mang nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, nhưng cũng không giống ngày đông rét lạnh thấu xương, leo lên từng bậc thang bò đến nóc nhà, xa xa nhìn ngân hà rộng lớn, trong lòng cũng thật sự cảm thấy vui vẻ không ít.
Ám vệ đưa qua một bao điểm tâm.
"Đa tạ." Ôn Liễu Niên cầm lấy một cái, buổi tối vẫn chưa ăn cơm, vừa vặn có thể ăn đỡ đói.
"Đến núi Thương Mang nhiều lần như vậy, Triệu đại đương gia cùng Tiểu Ngũ đã sớm quen thuộc địa hình Hổ Đầu bang." Ám vệ khuyên nhủ, "Hướng thống lĩnh tuy nói lúc trước chưa đi qua, nhưng cũng là khinh công cao thủ bên cạnh Hoàng Thượng, quả quyết sẽ không xảy ra sai sót gì, đại nhân không cần lo lắng."
"Đúng vậy." Người khác cũng nói, "Ba người cùng một chỗ, cho dù thật sự có bị phát hiện, cũng có mười phần nắm chắc thoát ra ngoài."
Ôn Liễu Niên gật đầu, "Ta biết." Nhưng vẫn là không yên tâm, cũng cảm thấy lần này ba người vào núi... Hẳn là sẽ không giống với vài lần trước.
"Đại nhân là lo lắng Hướng thống lĩnh?" Thấy vẻ mặt hắn vẫn như trước nhíu mày, ám vệ lại hỏi. Chung quy lúc trước nói câu 'Hổ Đầu bang có tâm tư mưu phản', nếu Hướng Liệt lại nghe được tên Triệu Việt từ trong miệng bang chủ đối phương, chỉ e là khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều.
"Cũng là không đến mức." Ôn Liễu Niên nói, "Nửa đêm đối phương nhất định sẽ không nhắc, cho dù thật sự có nhắc rồi bị Hướng thống lĩnh nghe được, ta cũng có biện pháp lừa gạt qua, cũng không xem là việc gì khó."
Ám vệ đối với những lời này ngược lại là rất tin tưởng không nghi ngờ chút nào -- Chung quy nếu nói về lừa gạt người, đại nhân rất là lợi hại.
Nhưng nếu mọi chuyện đã không cần lo lắng, vì sao còn trắng đêm không ngủ được?
Ám vệ lại nhìn nhìn Ôn Liễu Niên, chỉ thấy hắn niết một khối điểm tâm, đang nhìn phía xa xa ngẩn người, giống như là trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì đó. Vì thế nhịn không được liền bắt đầu thổn thức, đại nhân quả thật là si tình, đại đương gia ngày sau nếu dám phụ lòng, chúng ta nhất định phải treo hắn lên đến dùng roi đánh.
Mà ở trong núi Thương Mang, đám người Triệu Việt cũng thuận lợi lẻn vào Hổ Đầu bang -- Trên thực tế sau khi mật thám nhiều lần như vậy, cũng giống như lời ám vệ nói, cũng rất khó không thuận lợi.
"Âm trầm u ám." Hướng Liệt vừa mới bước vào, hơi nhíu mày một chút, "Cái nơi quỷ quái gì thế này."
"Cho nên đại nhân mới nói nơi này có chút quỷ dị." Triệu Việt nói, "Bây giờ chỉ là nơi nhập khẩu, càng đi vào bên trong càng sởn tóc gáy, lúc trước còn có ba bốn độc trùng, lúc sau bị Tả hộ pháp kê đơn hủy không ít."
"Quy mơ lớn như thế, xác thực không phải là bang thổ phỉ bình thường." Hướng Liệt nói, "Bang chủ ở đâu"
"Ở dưới đất." Triệu Việt nói, "Ở dưới một ngôi mộ trong rừng cây, bên dưới hẳn là ám thất, bên ngoài ít nhất cũng có bốn tầng đệ tử trông coi."
"Đáng tiếc địa hình nơi này quá hiểm trở." Hướng Liệt nhìn nhìn bốn phía, "Bằng không trực tiếp dựng hỏa pháo, mặc kệ hắn là người hay là quỷ cũng có thể bắt hết một lưới."
"Phía trước còn có lò luyện đan, có muốn đến xem thử không?" Triệu Việt nói, "Vài ngày trước không cẩn thận bị nổ qua một lần, nhìn vẻ mặt của mọi người lúc đó, vật bên trong hẳn là rất quan trọng."
Hướng Liệt gật đầu, ba người cùng nhau đi vào bên trong, ven đường vẫn như trước không hề ít đệ tử đang tuần tra canh gác, cũng không thấy bang chủ hay là Trương Sinh Thụy xuất hiện.
"Khoan đã." Đến một chỗ rẽ, Hướng Liệt đột nhiên dừng bước.
"Sao thế?" Triệu Việt hỏi, nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy trên vách tường phía trước là một mảnh đồ đằng.
Bốn bề vắng lặng, Hướng Liệt ngồi xổm trước tường, nương theo ánh trăng nhìn cẩn thận.
"Phía trước còn có không ít." Triệu Ngũ nói, "Hoặc là nói bên trong cả tòa trại, kỳ thật ở đâu cũng có loại đồ án này, Hướng thống lĩnh biết nó sao?"
"Rất quen mắt." Hướng Liệt vẻ mặt có chút ngưng trọng, "Nếu đúng như những gì ta nghĩ, thì e là Hoàng Thượng sẽ đích thân phái binh bao vây diệt trừ."
Lời vừa nói ra, Triệu Việt cùng Triệu Ngũ đều sửng sốt một chút, chỉ là còn chưa chờ hai người mở miệng hỏi, xa xa liền đã có tiếng bước chân truyền đến.
Ba người phóng người nhảy lên cây sao, chỉ thấy một nhóm đệ tử đang cầm đuốc đi qua.
"Không sao." Triệu Ngũ nói, "Chỉ là người tuần tra ban đêm thôi."
Triệu Việt khẽ nhíu mày nói, "Phòng thủ tựa hồ nghiêm mật hơn so với lúc trước." Tuy nói vài lần trước cũng là lâu lâu mới gặp được có người tuần tra, nhưng cũng không dày đặc qua như thế, cơ hồ qua một lúc thì sẽ có một nhóm người."
"Đã có ý mưu phản, trong lòng tất nhiên sẽ chột dạ." Hướng Liệt nói, "Sẽ tăng thêm bố trí phòng vệ cũng là chuyện đương nhiên."
Triệu Ngũ nói, "Đồ đằng này rốt cục có huyền bí gì?" Vì sao Hướng Liệt chỉ là nhìn thoáng qua, thì có thể nói 'Hoàng Thượng sẽ đích thân phái binh bao vây diệt trừ' này?
Hướng Liệt nói, "Hơi giống đồ đằng Đại Minh Vương."
Triệu Ngũ là người trong giang hồ, Triệu Việt càng không tính là người trong giang hồ, về phần triều đình thì càng không biết, nghe được ba chữ 'Đại Minh Vương', chẳng những không giải thích được nghi hoặc, ngược lại càng thêm mờ mịt.
"Bên trong trại còn có rất nhiều đồ đằng như thế?" Hướng Liệt hỏi.
Triệu Việt gật đầu, "Không ít."
"Cách trời sáng còn một khoảng thời gian, lại đến xem thử đi." Hướng Liệt nói, "Chuyện này không phải là nhỏ, không thể sơ sẩy."
Triệu Ngũ cùng Triệu Việt liếc mắt nhìn nhau, mày cũng hơi nhíu lại.
Lúc trước còn tưởng rằng chỉ là mang Hướng Liệt vào một chuyến, cũng không hi vọng là sẽ có phát hiện, nhưng không dự đoán được, tựa hồ thật sự đúng là có thể phát hiện một ít manh mối.
Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, Ôn Liễu Niên gần đến hừng đông mới ngủ, Mộc Thanh Sơn đến nhìn một chuyến, thấy hắn ngủ say sưa, cũng không nỡ đánh thức, tự mình đến thư phòng giúp hắn xử lý một vài chuyện, thẳng đến giờ cơm mới tự mình đến mời.
"Làm phiền sư gia." Ôn Liễu Niên ngồi trên giường duỗi người, còn chưa tỉnh ngủ.
"Đại nhân khách khí, vốn dĩ cũng không có bao nhiêu chuyện." Mộc Thanh Sơn giúp hắn gọi nước ấm tiến vào.
"Đại đương gia bọn họ trở lại chưa?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Vẫn chưa." Mộc Thanh Sơn trả lời.
"Chưa ?" Ôn Liễu Niên nghe vậy ngoài ý muốn, "Đã đến giờ này rồi, sao còn chưa trở về." Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, nửa canh giờ trước hẳn là nên trở về rồi mới đúng.
"Chắc là trên đường chậm trễ ." Mộc Thanh Sơn nói, "Ta cũng không rõ ràng lắm."
Ôn Liễu Niên rửa mặt xong, vội vàng đến tiền thính, vừa vặn gặp được Hoa Đường.
"Đại nhân làm sao vậy?" Thấy hắn tựa hồ có chút sốt ruột, Hoa Đường mở miệng hỏi.
"Đã đến giờ này rồi, sao đại đương gia bọn họ còn chưa trở về." Ôn Liễu Niên nói, "Có phải là xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Hẳn là không thể nào." Hoa Đường nhíu mày, "Ba người coi như là cao thủ, chỉ là mật thám một Hổ Đầu bang thì có thể xảy ra chuyện gì?"
Nhưng giáo chủ này rất quỷ dị a ! Ôn Liễu Niên trong lòng vẫn chột dạ như trước, quả thật chính là đứng ngồi không yên, qua một lúc sẽ chạy ra ngoài nhìn thử.
Lục Truy bị hắn làm cho hoa cả mắt, vừa định nghĩ có nên đến núi Thương Mang nhìn thử hay không, đoàn người Triệu Việt đã đẩy cửa viện ra.
"Xem như là trở lại." Lục Truy nhìn qua rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, cảm giác giống như là trút được gánh nặng.
Triệu Việt buồn bực nói: "Chỉ là đến Hổ Đầu bang thôi, có cái gì mà lo lắng, sao ngươi gần đây lại phiền phức như thế?" Nhiều nhất chỉ là về trễ một canh giờ mà thôi.
Lục Truy nói: "Khụ."
Hoa Đường nói: "Là đại nhân lo lắng cho đại đương gia, đã chạy ra bên ngoài nói ít cũng có hơn mười lần."
Triệu Việt lập tức khẩn trương lên, vừa tính toán dặn dò mọi người đừng đem lời nói vừa rồi của mình nói ra, Lục Truy liền nói: "Đại nhân đang ở sau lưng ngươi."
Triệu Việt lập tức quay đầu.
Ôn Liễu Niên đứng ở trên bậc thang nhìn hắn.
"Sao trên người toàn là đất vậy." Hoa Đường tiến lên kéo Triệu Ngũ đi, "Trở về phòng thay bộ y phục khác đi."
Thượng Vân Trạch cũng mang Mộc Thanh Sơn rời đi, Lục Truy tất nhiên cũng sẽ không ở lâu, lúc gần đi còn kéo theo Hướng Liệt.
....
Tuy nói còn có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng nhớ tới hình như bản thân lúc nào cũng cắt ngang hai người bọn hắn, Hướng thống lĩnh vẫn là thức thời câm miệng.
Ám vệ lập tức nhảy ra tiểu viện, thuận tiện dùng ánh mắt tràn ngập cổ vũ nhìn đại đương gia -- Tối qua đại nhân cả đêm không ngủ nha, cả đêm !
Bốn phía an tĩnh lại, Ôn Liễu Niên đứng ở trước mặt hắn.
Triệu Việt nói: "Là ta đang nói Lục Truy."
Ôn Liễu Niên xoa xoa mũi: "Nga."
"Ước gì ngươi nhắc ta thêm vài lần nữa." Triệu Việt nắm chặt tay hắn, "Nghe trong lòng thoải mái."
Ôn Liễu Niên hỏi: "Không chê ta phiền sao?"
"Tất nhiên là không." Triệu Việt ôm hắn, "Ngươi khác với bọn họ."
"Khác chỗ nào?" Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt nói: "Chỗ nào cũng khác."
Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, có lệ !
Thế nhưng còn không chờ hắn lên tiếng kháng nghị, Triệu Việt đã cúi đầu hôn xuống.
Ám vệ ghé vào cửa nhìn lén, lập tức cảm khái đại đương gia gần đây có tiến bộ a... Còn tưởng rằng sẽ tiếp tục bị đuổi ra ngoài.
"Tối qua mật thám, có nghe được chuyện gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Ngược lại là không nghe được gì cả, cũng không gặp được bang chủ Hổ Đầu bang." Triệu Việt nói, "Bất quá Hướng thống lĩnh tựa hồ phát hiện một manh mối lớn."
"Nga?" Ôn Liễu Niên hỏi, "Là cái gì?"
"Còn nhớ rõ đồ đằng lần trước ta vẽ cho ngươi không?" Triệu Việt hỏi.
"Tất nhiên nhớ rõ." Ôn Liễu Niên gật đầu, ngươi vẽ kinh thiên động địa tiêu chuẩn như vậy, không muốn nhớ cũng rất khó.
"Hướng thống lĩnh nói có liên quan đến Đại Minh Vương." Triệu Việt nói.
"Đại Minh Vương?" Ôn Liễu Niên nghe vậy giật mình, "Là Đại Minh Vương tiên hoàng sắc phong sao?"
"Ngươi biết?" Triệu Việt ngoài ý muốn.
"Tất nhiên là biết, bất quá cũng không rõ ràng lắm, ở trong sách sử có đề cập qua một chút." Ôn Liễu Niên nháy mắt đầu chợt lóe linh quang, "Nghe nói là tóc rối bù mặt mày lấm lem nửa người nửa quỷ, chẳng lẽ là bang chủ Hổ Đầu bang?" Nghĩ như vậy, xác thật cũng rất giống a !
"Đại nhân." Ám vệ ở ngoài cửa sổ gọi.
"Chuyện gì vậy?" Ôn Liễu Niên khoác áo ngủ, đưa tay đẩy cửa sổ ra.
"Cũng không có chuyện gì." Ám vệ nói, "Thấy đèn trong phòng vẫn sáng, cho nên muốn hỏi một chút xem có chuyện gì không."
"Đa tạ." Ôn Liễu Niên cảm kích cười cười, "Chỉ là đọc sách mê mẩn mà thôi."
Rõ ràng là lo lắng cho Triệu đại đương gia a...
Ám vệ mời, "Nếu đại nhân không muốn ngủ, có thể lên nóc nhà hóng gió với chúng ta."
"Cũng được." Dù sao cũng không có chuyện gì, Ôn Liễu Niên gật đầu, mặc y phục tử tế ra khỏi phòng.
Đã đến thời tiết vào hạ, tuy nói thành Thương Mang nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, nhưng cũng không giống ngày đông rét lạnh thấu xương, leo lên từng bậc thang bò đến nóc nhà, xa xa nhìn ngân hà rộng lớn, trong lòng cũng thật sự cảm thấy vui vẻ không ít.
Ám vệ đưa qua một bao điểm tâm.
"Đa tạ." Ôn Liễu Niên cầm lấy một cái, buổi tối vẫn chưa ăn cơm, vừa vặn có thể ăn đỡ đói.
"Đến núi Thương Mang nhiều lần như vậy, Triệu đại đương gia cùng Tiểu Ngũ đã sớm quen thuộc địa hình Hổ Đầu bang." Ám vệ khuyên nhủ, "Hướng thống lĩnh tuy nói lúc trước chưa đi qua, nhưng cũng là khinh công cao thủ bên cạnh Hoàng Thượng, quả quyết sẽ không xảy ra sai sót gì, đại nhân không cần lo lắng."
"Đúng vậy." Người khác cũng nói, "Ba người cùng một chỗ, cho dù thật sự có bị phát hiện, cũng có mười phần nắm chắc thoát ra ngoài."
Ôn Liễu Niên gật đầu, "Ta biết." Nhưng vẫn là không yên tâm, cũng cảm thấy lần này ba người vào núi... Hẳn là sẽ không giống với vài lần trước.
"Đại nhân là lo lắng Hướng thống lĩnh?" Thấy vẻ mặt hắn vẫn như trước nhíu mày, ám vệ lại hỏi. Chung quy lúc trước nói câu 'Hổ Đầu bang có tâm tư mưu phản', nếu Hướng Liệt lại nghe được tên Triệu Việt từ trong miệng bang chủ đối phương, chỉ e là khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều.
"Cũng là không đến mức." Ôn Liễu Niên nói, "Nửa đêm đối phương nhất định sẽ không nhắc, cho dù thật sự có nhắc rồi bị Hướng thống lĩnh nghe được, ta cũng có biện pháp lừa gạt qua, cũng không xem là việc gì khó."
Ám vệ đối với những lời này ngược lại là rất tin tưởng không nghi ngờ chút nào -- Chung quy nếu nói về lừa gạt người, đại nhân rất là lợi hại.
Nhưng nếu mọi chuyện đã không cần lo lắng, vì sao còn trắng đêm không ngủ được?
Ám vệ lại nhìn nhìn Ôn Liễu Niên, chỉ thấy hắn niết một khối điểm tâm, đang nhìn phía xa xa ngẩn người, giống như là trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì đó. Vì thế nhịn không được liền bắt đầu thổn thức, đại nhân quả thật là si tình, đại đương gia ngày sau nếu dám phụ lòng, chúng ta nhất định phải treo hắn lên đến dùng roi đánh.
Mà ở trong núi Thương Mang, đám người Triệu Việt cũng thuận lợi lẻn vào Hổ Đầu bang -- Trên thực tế sau khi mật thám nhiều lần như vậy, cũng giống như lời ám vệ nói, cũng rất khó không thuận lợi.
"Âm trầm u ám." Hướng Liệt vừa mới bước vào, hơi nhíu mày một chút, "Cái nơi quỷ quái gì thế này."
"Cho nên đại nhân mới nói nơi này có chút quỷ dị." Triệu Việt nói, "Bây giờ chỉ là nơi nhập khẩu, càng đi vào bên trong càng sởn tóc gáy, lúc trước còn có ba bốn độc trùng, lúc sau bị Tả hộ pháp kê đơn hủy không ít."
"Quy mơ lớn như thế, xác thực không phải là bang thổ phỉ bình thường." Hướng Liệt nói, "Bang chủ ở đâu"
"Ở dưới đất." Triệu Việt nói, "Ở dưới một ngôi mộ trong rừng cây, bên dưới hẳn là ám thất, bên ngoài ít nhất cũng có bốn tầng đệ tử trông coi."
"Đáng tiếc địa hình nơi này quá hiểm trở." Hướng Liệt nhìn nhìn bốn phía, "Bằng không trực tiếp dựng hỏa pháo, mặc kệ hắn là người hay là quỷ cũng có thể bắt hết một lưới."
"Phía trước còn có lò luyện đan, có muốn đến xem thử không?" Triệu Việt nói, "Vài ngày trước không cẩn thận bị nổ qua một lần, nhìn vẻ mặt của mọi người lúc đó, vật bên trong hẳn là rất quan trọng."
Hướng Liệt gật đầu, ba người cùng nhau đi vào bên trong, ven đường vẫn như trước không hề ít đệ tử đang tuần tra canh gác, cũng không thấy bang chủ hay là Trương Sinh Thụy xuất hiện.
"Khoan đã." Đến một chỗ rẽ, Hướng Liệt đột nhiên dừng bước.
"Sao thế?" Triệu Việt hỏi, nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy trên vách tường phía trước là một mảnh đồ đằng.
Bốn bề vắng lặng, Hướng Liệt ngồi xổm trước tường, nương theo ánh trăng nhìn cẩn thận.
"Phía trước còn có không ít." Triệu Ngũ nói, "Hoặc là nói bên trong cả tòa trại, kỳ thật ở đâu cũng có loại đồ án này, Hướng thống lĩnh biết nó sao?"
"Rất quen mắt." Hướng Liệt vẻ mặt có chút ngưng trọng, "Nếu đúng như những gì ta nghĩ, thì e là Hoàng Thượng sẽ đích thân phái binh bao vây diệt trừ."
Lời vừa nói ra, Triệu Việt cùng Triệu Ngũ đều sửng sốt một chút, chỉ là còn chưa chờ hai người mở miệng hỏi, xa xa liền đã có tiếng bước chân truyền đến.
Ba người phóng người nhảy lên cây sao, chỉ thấy một nhóm đệ tử đang cầm đuốc đi qua.
"Không sao." Triệu Ngũ nói, "Chỉ là người tuần tra ban đêm thôi."
Triệu Việt khẽ nhíu mày nói, "Phòng thủ tựa hồ nghiêm mật hơn so với lúc trước." Tuy nói vài lần trước cũng là lâu lâu mới gặp được có người tuần tra, nhưng cũng không dày đặc qua như thế, cơ hồ qua một lúc thì sẽ có một nhóm người."
"Đã có ý mưu phản, trong lòng tất nhiên sẽ chột dạ." Hướng Liệt nói, "Sẽ tăng thêm bố trí phòng vệ cũng là chuyện đương nhiên."
Triệu Ngũ nói, "Đồ đằng này rốt cục có huyền bí gì?" Vì sao Hướng Liệt chỉ là nhìn thoáng qua, thì có thể nói 'Hoàng Thượng sẽ đích thân phái binh bao vây diệt trừ' này?
Hướng Liệt nói, "Hơi giống đồ đằng Đại Minh Vương."
Triệu Ngũ là người trong giang hồ, Triệu Việt càng không tính là người trong giang hồ, về phần triều đình thì càng không biết, nghe được ba chữ 'Đại Minh Vương', chẳng những không giải thích được nghi hoặc, ngược lại càng thêm mờ mịt.
"Bên trong trại còn có rất nhiều đồ đằng như thế?" Hướng Liệt hỏi.
Triệu Việt gật đầu, "Không ít."
"Cách trời sáng còn một khoảng thời gian, lại đến xem thử đi." Hướng Liệt nói, "Chuyện này không phải là nhỏ, không thể sơ sẩy."
Triệu Ngũ cùng Triệu Việt liếc mắt nhìn nhau, mày cũng hơi nhíu lại.
Lúc trước còn tưởng rằng chỉ là mang Hướng Liệt vào một chuyến, cũng không hi vọng là sẽ có phát hiện, nhưng không dự đoán được, tựa hồ thật sự đúng là có thể phát hiện một ít manh mối.
Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, Ôn Liễu Niên gần đến hừng đông mới ngủ, Mộc Thanh Sơn đến nhìn một chuyến, thấy hắn ngủ say sưa, cũng không nỡ đánh thức, tự mình đến thư phòng giúp hắn xử lý một vài chuyện, thẳng đến giờ cơm mới tự mình đến mời.
"Làm phiền sư gia." Ôn Liễu Niên ngồi trên giường duỗi người, còn chưa tỉnh ngủ.
"Đại nhân khách khí, vốn dĩ cũng không có bao nhiêu chuyện." Mộc Thanh Sơn giúp hắn gọi nước ấm tiến vào.
"Đại đương gia bọn họ trở lại chưa?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Vẫn chưa." Mộc Thanh Sơn trả lời.
"Chưa ?" Ôn Liễu Niên nghe vậy ngoài ý muốn, "Đã đến giờ này rồi, sao còn chưa trở về." Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, nửa canh giờ trước hẳn là nên trở về rồi mới đúng.
"Chắc là trên đường chậm trễ ." Mộc Thanh Sơn nói, "Ta cũng không rõ ràng lắm."
Ôn Liễu Niên rửa mặt xong, vội vàng đến tiền thính, vừa vặn gặp được Hoa Đường.
"Đại nhân làm sao vậy?" Thấy hắn tựa hồ có chút sốt ruột, Hoa Đường mở miệng hỏi.
"Đã đến giờ này rồi, sao đại đương gia bọn họ còn chưa trở về." Ôn Liễu Niên nói, "Có phải là xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Hẳn là không thể nào." Hoa Đường nhíu mày, "Ba người coi như là cao thủ, chỉ là mật thám một Hổ Đầu bang thì có thể xảy ra chuyện gì?"
Nhưng giáo chủ này rất quỷ dị a ! Ôn Liễu Niên trong lòng vẫn chột dạ như trước, quả thật chính là đứng ngồi không yên, qua một lúc sẽ chạy ra ngoài nhìn thử.
Lục Truy bị hắn làm cho hoa cả mắt, vừa định nghĩ có nên đến núi Thương Mang nhìn thử hay không, đoàn người Triệu Việt đã đẩy cửa viện ra.
"Xem như là trở lại." Lục Truy nhìn qua rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, cảm giác giống như là trút được gánh nặng.
Triệu Việt buồn bực nói: "Chỉ là đến Hổ Đầu bang thôi, có cái gì mà lo lắng, sao ngươi gần đây lại phiền phức như thế?" Nhiều nhất chỉ là về trễ một canh giờ mà thôi.
Lục Truy nói: "Khụ."
Hoa Đường nói: "Là đại nhân lo lắng cho đại đương gia, đã chạy ra bên ngoài nói ít cũng có hơn mười lần."
Triệu Việt lập tức khẩn trương lên, vừa tính toán dặn dò mọi người đừng đem lời nói vừa rồi của mình nói ra, Lục Truy liền nói: "Đại nhân đang ở sau lưng ngươi."
Triệu Việt lập tức quay đầu.
Ôn Liễu Niên đứng ở trên bậc thang nhìn hắn.
"Sao trên người toàn là đất vậy." Hoa Đường tiến lên kéo Triệu Ngũ đi, "Trở về phòng thay bộ y phục khác đi."
Thượng Vân Trạch cũng mang Mộc Thanh Sơn rời đi, Lục Truy tất nhiên cũng sẽ không ở lâu, lúc gần đi còn kéo theo Hướng Liệt.
....
Tuy nói còn có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng nhớ tới hình như bản thân lúc nào cũng cắt ngang hai người bọn hắn, Hướng thống lĩnh vẫn là thức thời câm miệng.
Ám vệ lập tức nhảy ra tiểu viện, thuận tiện dùng ánh mắt tràn ngập cổ vũ nhìn đại đương gia -- Tối qua đại nhân cả đêm không ngủ nha, cả đêm !
Bốn phía an tĩnh lại, Ôn Liễu Niên đứng ở trước mặt hắn.
Triệu Việt nói: "Là ta đang nói Lục Truy."
Ôn Liễu Niên xoa xoa mũi: "Nga."
"Ước gì ngươi nhắc ta thêm vài lần nữa." Triệu Việt nắm chặt tay hắn, "Nghe trong lòng thoải mái."
Ôn Liễu Niên hỏi: "Không chê ta phiền sao?"
"Tất nhiên là không." Triệu Việt ôm hắn, "Ngươi khác với bọn họ."
"Khác chỗ nào?" Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt nói: "Chỗ nào cũng khác."
Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, có lệ !
Thế nhưng còn không chờ hắn lên tiếng kháng nghị, Triệu Việt đã cúi đầu hôn xuống.
Ám vệ ghé vào cửa nhìn lén, lập tức cảm khái đại đương gia gần đây có tiến bộ a... Còn tưởng rằng sẽ tiếp tục bị đuổi ra ngoài.
"Tối qua mật thám, có nghe được chuyện gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Ngược lại là không nghe được gì cả, cũng không gặp được bang chủ Hổ Đầu bang." Triệu Việt nói, "Bất quá Hướng thống lĩnh tựa hồ phát hiện một manh mối lớn."
"Nga?" Ôn Liễu Niên hỏi, "Là cái gì?"
"Còn nhớ rõ đồ đằng lần trước ta vẽ cho ngươi không?" Triệu Việt hỏi.
"Tất nhiên nhớ rõ." Ôn Liễu Niên gật đầu, ngươi vẽ kinh thiên động địa tiêu chuẩn như vậy, không muốn nhớ cũng rất khó.
"Hướng thống lĩnh nói có liên quan đến Đại Minh Vương." Triệu Việt nói.
"Đại Minh Vương?" Ôn Liễu Niên nghe vậy giật mình, "Là Đại Minh Vương tiên hoàng sắc phong sao?"
"Ngươi biết?" Triệu Việt ngoài ý muốn.
"Tất nhiên là biết, bất quá cũng không rõ ràng lắm, ở trong sách sử có đề cập qua một chút." Ôn Liễu Niên nháy mắt đầu chợt lóe linh quang, "Nghe nói là tóc rối bù mặt mày lấm lem nửa người nửa quỷ, chẳng lẽ là bang chủ Hổ Đầu bang?" Nghĩ như vậy, xác thật cũng rất giống a !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.