Chương 9: Ta muốn đến gặp vị tân tri phủ !!!
Ngữ Tiếu Lan San
04/01/2017
Mà Ôn Liễu Niên hiển nhiên sẽ không quan tâm Triệu Đại đương gia suy nghĩ như thế nào, vẫn như trước cùng với vài người buôn sách chuẩn bị in ấn, Tào Đại càng là tuyệt bút vung lên – Tinh tế phác thảo ra một bức tranh《 Trăm vị thần tiên 》cưỡi mây đạp gió trong sương khói mênh mông, dùng để tặng kèm chung với sách. Trong đó, trên người Triệu Việt mặc giáp vàng đứng ở chính giữa, trong vòng bán kính một thước xung quanh ánh vàng lòe lòe, quả thực có thể chói mù hai mắt.
Tin tức một khi truyền ra ngoài, dân chúng tất nhiên là kích động không thôi, từ sáng sớm liền lập tức đến xếp hàng, sợ là chậm sẽ không nhận được. Đệ tử Đằng Vân bảo cùng nha dịch đồng thời giúp đỡ duy trì trật tự, hiện trường cực kỳ náo nhiệt, nhìn qua mỗi người đều rất vui vẻ, giống như là đang đón Tết.
“Mọi người không nên chen lấn.” Mộc sư gia phụ trách phân phát nói, “Đến xếp hàng, mỗi người đều sẽ được nhận… Vương đại thẩm, ngươi đã xếp hàng hai, lần ba rồi, lần này không thể lấy nữa.”
Thượng Vân Trạch ôm kiếm dựa vào một bên, sung sướng cam nguyện làm hộ vệ.
“Đại nhân đến!” Dân chúng có người tinh mắt nhìn thấy.
Ôn Liễu Niên từ trong phủ nha bước ra, nhìn hàng người dài không thấy điểm dừng, trong lòng rất là vui mừng.
“Đại nhân, sách còn có phần tiếp theo không ?” Có dân chúng lắm miệng hỏi.
“Nếu như mọi người yêu thích, tất nhiên sẽ có.” Ôn Liễu Niên vui vẻ nói, “Thậm chí còn có thể cách khoảng ba, bốn tháng lại ra một quyển.”
Tại hiện trường, tiếng vỗ tay vang như sấm.
Thật tốt !
“Cứ ba, bốn tháng sẽ ra một quyển?” Có ám tuyến(*) Triệu Mộ nhai cùng xếp hàng với dân chúng, cho nên bên Triệu Việt tất nhiên là rất nhanh biết được tin này, vì vậy trên trán nổi đầy gân xanh.
(*) ám tuyến hao hao giống gián điệp.
“Đúng vậy a.” Ám tuyến nói, ”Lúc đó, tiếng hoan hô của dân chúng vang vọng cả một vùng, rất là cao hứng. Còn có mấy bà cô bà thím cùng nhau thảo luận, nói nếu là được trẻ lại khoảng hai, ba mươi tuổi, thì dù có chết cũng phải gả cho Đại đương gia.”
Lục Truy nhẫn cười.
Triệu Việt: …
“Kỳ thực viết cũng không tệ lắm.” Lục Truy tiện tay lật qua lật lại tập sách nhỏ, “Rất là anh minh thần võ, còn sử dụng không ít điển cố.”
“Còn có thứ này nữa.” Ám tuyến là một cậu nhóc mười sáu, mười bảy tuổi, lúc lấy bức họa từ trong ngực ra thì vẻ mặt rất là oan ức, “Lúc ra ngoài còn phải phí công giành giật một phen, có một tráng hán sống chết đưa giá muốn mua lại của ta, không mua được thì cướp, cực kì hung ác.”
Triệu Việt khóe miệng giật giật, tráng hán?
Lục Truy mở bức họa ra.
“Oa.” Các đệ tử tại hiện trường kinh ngạc thốt lên, sao lớn vậy a!
Triệu Việt nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn bức họa chính mình ở bên trong ánh vàng chói lóa, rất muốn phun một ngụm máu.
“Chỉ là làm cho vui mà thôi.” Lục Truy vỗ vỗ bả vai của hắn, “Huống hồ so với lúc trước ở trong thành bị bôi đen, như bây giờ kỳ thực cũng không tệ lắm.”
Triệu Việt hít sâu một hơi, dựa theo trình độ điên cuồng của vị tri phủ này, hắn thật sự không có chút hoài nghi nào nếu như thực sự cần thiết, vị tri phủ này hoàn toàn sẽ không hề có một chút áp lực nào đem mình vẽ thành nữ nhân.
Lục Truy đem bức họa cùng tập sách nhỏ cất vào trong rương —— Ngắn ngủi hơn một tháng, chỗ tích trữ đã xếp thành một chồng.
“Ta muốn xuống núi.” Triệu Việt nói.
Lục Truy nghe vậy cả kinh, “Đại đương gia muốn đến chỗ quan phủ?”
“Ta muốn đi gặp vị tân tri phủ kia.” Triệu Việt nghiến răng nghiến lợi.
Lục Truy nhíu mày, “Ta không đồng ý, lần này Đại đương gia đã kích động quá mức, huống hồ vị Ôn đại nhân này là từ thành Vân Lam điều đến đây, nói không chừng bên cạnh còn có ám vệ của Truy Ảnh cung.”
“Cũng không thể để hắn tiếp tục tùy ý như vậy … Hơn nữa.” Triệu Việt thật sự không biết chính mình nên làm gì bây giờ, “Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.”
“Đại đương gia.” Lục Truy như trước nhíu mày.
Mà Triệu Việt hiển nhiên không định thỏa hiệp.
Lục Truy không thể làm gì khác hơn là thở dài, “Được rồi, vậy ta dẫn người ở bên ngoài thủ, nếu bên trong phủ có mai phục, cũng có thể phối hợp.”
Thành Thương Mang cũng không phải là nơi giao thông trọng yếu, cho nên buổi tối rất là an tĩnh, ngoại trừ phu canh, trên đường gần như không có một bóng người.
Ôn Liễu Niên ngồi bên cạnh bàn đọc sách một lúc thì xoa xoa mắt định đi nghỉ ngơi, lại đột nhiên nghe thấy trong viện truyền đến tiếng đánh nhau liền vội vã khoác áo chạy ra ngoài xem, thì thấy Thượng Vân Trạch đang đánh nhau cùng một hắc y nhân, công phu hai người nhìn cũng không yếu, bay lượn trên không trung thoắt ẩn thoắt hiện hoa cả mắt.
“Có chuyện gì vậy?” Mộc Thanh Sơn nghe được động tĩnh, cũng vội vàng chạy tới
Thượng Vân Trạch thoáng liếc mắt nhìn hai con mọt sách đứng ở cửa, tập tư thế ngửa đầu nhìn lên, trong lòng bỗng dưng thấy có chút buồn cười.
“Thượng bảo chủ!” Triệu Việt nghiến răng nghiến lợi, “Ta không muốn làm ngươi bị thương, ta chỉ muốn cùng tri phủ nói vài câu mà thôi.”
Thượng Vân Trạch cùng hắn nhảy xuống mặt đất, nha dịch lập tức giơ đao xông lên.
“Khoan đã.” Ôn Liễu Niên vốn dĩ thông minh, sao lại không đoán được hắn là ai. Hơn nữa tuy trên mặt đã che khăn, nhưng đôi mắt kia lại rất dễ dàng nhận ra, vì vậy híp mắt cười nói, “Đúng vậy, là đến tìm bản quan.”
Triệu Việt trong mắt lộ ra hung quang, trừng hắn một cái.
Mộc Thanh Sơn run rẫy một cái, thật hung dữ.
Thượng Vân Trạch trong lòng bất mãn, rất hối hận vừa rồi đã thủ hạ lưu tình, không cho hắn một quyền.
Ôn đại nhân cũng không để bụng, thậm chí còn sai hạ nhân đi pha trà ngon.
Thực ra, dựa theo giá trị vũ lực của Triệu Việt, muốn lẻn vào phủ nha không một tiếng động có thể nói là đơn giản, nhưng vừa mới vào đã đụng phải Thượng Vân Trạch, vì vậy liền đánh nhau. Tuy nói con đường có chút trắc trở, nhưng dù sao cũng đã gặp được chính chủ, coi như đi một chuyến cũng không trắng tay.
Bên trong thư phòng, Ôn Liễu Niên nhiệt tình giới thiệu, “Đây là trà Nga Mi thượng hạng, ta cố ý từ Thục Trung mang tới.”
Triệu Việt hiển nhiên không có tâm tình uống trà, không nhịn được nói, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” .
Ôn Liễu Niên trả lời, “Quét sạch dân phong.” Ngữ điệu thập phần sắc bén.
Triệu Việt: …
Trước khi tới, hắn cũng đã nghĩ tới cảnh khi hai người gặp mặt sẽ ra sao. Muốn nói là không hỏi ý mà tự tiện dùng hình ảnh của người khác, là người đọc sách, ít nhiều gì cũng phải có chút hổ thẹn mới đúng, nhưng lại không ngờ tới đối phương cư nhiên hùng hồn như vậy.
Ôn Liễu Niên lại tán thưởng, “Đại đương gia quả thật là ngọc thụ lâm phong, phi thường anh tuấn tiêu sái, có dáng dấp của thần nhân, dân chúng đều thập phần ngưỡng mộ.”
Triệu Việt đầu ong ong vang.
“Nếu hôm nay hữu duyên gặp mặt, vừa lúc còn có một việc.” Ôn Liễu Niên tiếp tục nói.
Triệu Việt nghĩ, câu 'Hữu duyên gặp mặt' này đại khái chính là một câu xui xẻo nhất cuộc đời này.
“Chuyện gì vậy?” Thượng Vân Trạch ở một bên, nhỏ giọng hỏi Mộc Thanh Sơn.
Mộc Thanh Sơn liếc nhìn Ôn Liễu Niên, thấy hắn còn đang cười tủm tỉm nhìn Triệu Việt, vì vậy nhỏ giọng nói, “Ban ngày đại nhân có nói qua, muốn dựng một sân khấu trước cửa nha môn.”
Triệu Việt chân mày gân xanh nhảy lên.
“Sân khấu ?” Thượng Vân Trạch cũng có chút khó hiểu.
“Ừ.” Mộc Thanh Sơn gật đầu, “Sau đó thì mời Đại đương gia mỗi ngày lên đài, cùng dân chúng tán gẫu việc nhà.”
Thượng Vân Trạch nhẫn cười.
Triệu Việt tức giận bóp nát một chén trà.
“Không phải chuyện này.” Ôn Liễu Niên nhanh chóng lắc đầu, “Là chuyện khác.”
“Không cần nói.” Triệu Việt lạnh lùng nói, “Là chuyện gì ta cũng sẽ không đồng ý, đại nhân tự giải quyết cho tốt.”
“Nghe một chút cũng không sao.” Ôn Liễu Niên bắt đầu lộ ra chấp nhất của người đọc sách .
“Nằm mơ.” Triệu Việt rít từ trong kẽ răng.
“Ta muốn xây cho Đại đương gia một tòa tòa nhà ở trong thành.” Ôn Liễu Niên tiện tay vẽ ra một vòng tròn, “Lớn như vậy!”
Triệu Việt: …
Thượng Vân Trạch đỡ cửa cười.
Mộc Thanh Sơn cũng là dở khóc dở cười.
“Thế nào?” Ôn Liễu Niên hai mắt tràn ngập chờ mong.
“Không thế nào hết.” Triệu Việt ánh mắt lạnh lẽo, “Ta đến đây cũng chỉ là muốn nói với đại nhân, mong sau này đừng tiếp tục dùng hình ảnh của ta, cũng không cần đánh chủ ý lên Triệu Mộ nhai!”
“Dân chúng nhất định sẽ rất khó chịu.” Ôn Liễu Niên tiếc nuối không gì sánh được.
Triệu Việt cổ họng 'ực' một cái, sau đó nói, “Đại nhân có thể dùng hình ảnh của người khác, Thượng bảo chủ cũng rất tốt!”
“Quá khen.” Thượng Vân Trạch rất vất vả mới nhịn được cười, “Tại hạ làm sao có thể so sánh được với Triệu đại đương gia hào quang vạn trượng.”
Ôn Liễu Niên cũng rất bình tĩnh, “Đại đương gia anh tuấn bất kham như vậy, nhất định không phải người muốn làm khó dân chúng.”
Trước ngày hôm nay, Triệu Việt đem tất cả người đọc sách gọi chung là mọt sách .
Sau ngày hôm nay, Triệu Việt nghĩ mọt sách cũng phải phân thành nhiều loại khác nhau, có hiền lành thật thà, có chất phác ít lời, cũng có người như vị Tri phủ đại nhân trước mặt này đây, rõ ràng là đang chiếm tiện nghi người khác, vẻ mặt lại còn quang minh chính đại như vậy.
Nói chung quả thực là ... Xấu xa.
“Đại đương gia thích thành Đông hay là thành Tây?” Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
“Tại hạ không cần đại nhân xây tòa nhà!” Triệu Việt không thể nhịn được nữa, nhấn mạnh một lần.
“Sợ là không được.” Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Nạn trộm cướp ở núi Thương Mang, bản quan chắc chắn sẽ phải càn quét sạch sẽ. Nếu là cố thủ Triệu Mộ nhai không chịu rút lui, chỉ sợ tương lai sẽ gặp phải bất lợi.”
Triệu Việt cười nhạt, “Quanh co một vòng, đây mới chính là mục đích đại nhân muốn gặp ta đúng không?”
“Nếu không phải là thổ phỉ, vì sao phải cố ở lại giữa một ổ thổ phỉ?” Ôn Liễu Niên nói, “Vương Thiên Hổ đã diệt, thổ phỉ còn lại ở nơi đó cũng sẽ không còn kiêu ngạo được lâu, nếu Triệu đại đương gia nguyện ý cùng quan phủ hợp tác, tiêu diệt thổ phỉ một công đôi việc, vì sao lại không làm?”
“Ta sẽ không nhúng tay vào việc của quan phủ.” Triệu Việt nói, “Hiện tại sẽ không, tương lai lại càng không.”
“Cái này cũng dễ thôi.” Ôn Liễu Niên ngược lại rất sảng khoái.
Triệu Việt nhíu, “Dễ?”
“Không muốn nhúng tay vào việc của quan phủ, vậy thì hãy cùng hợp tác với Đằng Vân Bảo, đều là môn phái giang hồ, có lẽ cũng sẽ không vi phạm phép tắc của Đại đương gia.” Ôn Liễu Niên sửa lại cho đúng.
Mộc Thanh Sơn nhìn thoáng qua Thượng Vân Trạch.
Thượng bảo chủ lập tức đồng ý.
Nhưng Triệu Việt hiển nhiêu không đáp ứng.
“Hiện tại cũng không cần trả lời ta ngay lập tức.” Ôn Liễu Niên nói, “Không bằng lấy kỳ hạn mười ngày, mười ngày sau tại nơi này, ta chuẩn bị rượu nhạt đợi Đại đương gia.”
“Ta vì sao phải nghe lời ngươi?” Triệu Việt lạnh lùng hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, “Bởi vì bản quan vừa nghĩ ra một cố sự mới.” Ngụ ý rất rõ ràng, nếu không đáp ứng, vậy thì ta cứ tiếp tục in sách.
Triệu Việt: …
Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt xoay người rời đi.
“Lại đến nữa a.” Ôn Liễu Niên nhiệt tình mời mọc.
Triệu Việt thả người nhảy lên nóc nhà, rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm.
“Sao rồi?” Lục Truy đứng ở chỗ tối ngoài nha phủ chờ.
“Trở về !” Triệu Việt sắc mặt âm trầm.
“Tri phủ đại nhân rất khó đối phó ?” Lục truy suy đoán.
Triệu Việt vung roi, lao nhanh về núi Thương Mang
Lục Truy quay đầu liếc nhìn phủ nha phía xa xa, cũng có chút đau đầu.
Xem ra là một người rất khó đối phó a…
Tin tức một khi truyền ra ngoài, dân chúng tất nhiên là kích động không thôi, từ sáng sớm liền lập tức đến xếp hàng, sợ là chậm sẽ không nhận được. Đệ tử Đằng Vân bảo cùng nha dịch đồng thời giúp đỡ duy trì trật tự, hiện trường cực kỳ náo nhiệt, nhìn qua mỗi người đều rất vui vẻ, giống như là đang đón Tết.
“Mọi người không nên chen lấn.” Mộc sư gia phụ trách phân phát nói, “Đến xếp hàng, mỗi người đều sẽ được nhận… Vương đại thẩm, ngươi đã xếp hàng hai, lần ba rồi, lần này không thể lấy nữa.”
Thượng Vân Trạch ôm kiếm dựa vào một bên, sung sướng cam nguyện làm hộ vệ.
“Đại nhân đến!” Dân chúng có người tinh mắt nhìn thấy.
Ôn Liễu Niên từ trong phủ nha bước ra, nhìn hàng người dài không thấy điểm dừng, trong lòng rất là vui mừng.
“Đại nhân, sách còn có phần tiếp theo không ?” Có dân chúng lắm miệng hỏi.
“Nếu như mọi người yêu thích, tất nhiên sẽ có.” Ôn Liễu Niên vui vẻ nói, “Thậm chí còn có thể cách khoảng ba, bốn tháng lại ra một quyển.”
Tại hiện trường, tiếng vỗ tay vang như sấm.
Thật tốt !
“Cứ ba, bốn tháng sẽ ra một quyển?” Có ám tuyến(*) Triệu Mộ nhai cùng xếp hàng với dân chúng, cho nên bên Triệu Việt tất nhiên là rất nhanh biết được tin này, vì vậy trên trán nổi đầy gân xanh.
(*) ám tuyến hao hao giống gián điệp.
“Đúng vậy a.” Ám tuyến nói, ”Lúc đó, tiếng hoan hô của dân chúng vang vọng cả một vùng, rất là cao hứng. Còn có mấy bà cô bà thím cùng nhau thảo luận, nói nếu là được trẻ lại khoảng hai, ba mươi tuổi, thì dù có chết cũng phải gả cho Đại đương gia.”
Lục Truy nhẫn cười.
Triệu Việt: …
“Kỳ thực viết cũng không tệ lắm.” Lục Truy tiện tay lật qua lật lại tập sách nhỏ, “Rất là anh minh thần võ, còn sử dụng không ít điển cố.”
“Còn có thứ này nữa.” Ám tuyến là một cậu nhóc mười sáu, mười bảy tuổi, lúc lấy bức họa từ trong ngực ra thì vẻ mặt rất là oan ức, “Lúc ra ngoài còn phải phí công giành giật một phen, có một tráng hán sống chết đưa giá muốn mua lại của ta, không mua được thì cướp, cực kì hung ác.”
Triệu Việt khóe miệng giật giật, tráng hán?
Lục Truy mở bức họa ra.
“Oa.” Các đệ tử tại hiện trường kinh ngạc thốt lên, sao lớn vậy a!
Triệu Việt nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn bức họa chính mình ở bên trong ánh vàng chói lóa, rất muốn phun một ngụm máu.
“Chỉ là làm cho vui mà thôi.” Lục Truy vỗ vỗ bả vai của hắn, “Huống hồ so với lúc trước ở trong thành bị bôi đen, như bây giờ kỳ thực cũng không tệ lắm.”
Triệu Việt hít sâu một hơi, dựa theo trình độ điên cuồng của vị tri phủ này, hắn thật sự không có chút hoài nghi nào nếu như thực sự cần thiết, vị tri phủ này hoàn toàn sẽ không hề có một chút áp lực nào đem mình vẽ thành nữ nhân.
Lục Truy đem bức họa cùng tập sách nhỏ cất vào trong rương —— Ngắn ngủi hơn một tháng, chỗ tích trữ đã xếp thành một chồng.
“Ta muốn xuống núi.” Triệu Việt nói.
Lục Truy nghe vậy cả kinh, “Đại đương gia muốn đến chỗ quan phủ?”
“Ta muốn đi gặp vị tân tri phủ kia.” Triệu Việt nghiến răng nghiến lợi.
Lục Truy nhíu mày, “Ta không đồng ý, lần này Đại đương gia đã kích động quá mức, huống hồ vị Ôn đại nhân này là từ thành Vân Lam điều đến đây, nói không chừng bên cạnh còn có ám vệ của Truy Ảnh cung.”
“Cũng không thể để hắn tiếp tục tùy ý như vậy … Hơn nữa.” Triệu Việt thật sự không biết chính mình nên làm gì bây giờ, “Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.”
“Đại đương gia.” Lục Truy như trước nhíu mày.
Mà Triệu Việt hiển nhiên không định thỏa hiệp.
Lục Truy không thể làm gì khác hơn là thở dài, “Được rồi, vậy ta dẫn người ở bên ngoài thủ, nếu bên trong phủ có mai phục, cũng có thể phối hợp.”
Thành Thương Mang cũng không phải là nơi giao thông trọng yếu, cho nên buổi tối rất là an tĩnh, ngoại trừ phu canh, trên đường gần như không có một bóng người.
Ôn Liễu Niên ngồi bên cạnh bàn đọc sách một lúc thì xoa xoa mắt định đi nghỉ ngơi, lại đột nhiên nghe thấy trong viện truyền đến tiếng đánh nhau liền vội vã khoác áo chạy ra ngoài xem, thì thấy Thượng Vân Trạch đang đánh nhau cùng một hắc y nhân, công phu hai người nhìn cũng không yếu, bay lượn trên không trung thoắt ẩn thoắt hiện hoa cả mắt.
“Có chuyện gì vậy?” Mộc Thanh Sơn nghe được động tĩnh, cũng vội vàng chạy tới
Thượng Vân Trạch thoáng liếc mắt nhìn hai con mọt sách đứng ở cửa, tập tư thế ngửa đầu nhìn lên, trong lòng bỗng dưng thấy có chút buồn cười.
“Thượng bảo chủ!” Triệu Việt nghiến răng nghiến lợi, “Ta không muốn làm ngươi bị thương, ta chỉ muốn cùng tri phủ nói vài câu mà thôi.”
Thượng Vân Trạch cùng hắn nhảy xuống mặt đất, nha dịch lập tức giơ đao xông lên.
“Khoan đã.” Ôn Liễu Niên vốn dĩ thông minh, sao lại không đoán được hắn là ai. Hơn nữa tuy trên mặt đã che khăn, nhưng đôi mắt kia lại rất dễ dàng nhận ra, vì vậy híp mắt cười nói, “Đúng vậy, là đến tìm bản quan.”
Triệu Việt trong mắt lộ ra hung quang, trừng hắn một cái.
Mộc Thanh Sơn run rẫy một cái, thật hung dữ.
Thượng Vân Trạch trong lòng bất mãn, rất hối hận vừa rồi đã thủ hạ lưu tình, không cho hắn một quyền.
Ôn đại nhân cũng không để bụng, thậm chí còn sai hạ nhân đi pha trà ngon.
Thực ra, dựa theo giá trị vũ lực của Triệu Việt, muốn lẻn vào phủ nha không một tiếng động có thể nói là đơn giản, nhưng vừa mới vào đã đụng phải Thượng Vân Trạch, vì vậy liền đánh nhau. Tuy nói con đường có chút trắc trở, nhưng dù sao cũng đã gặp được chính chủ, coi như đi một chuyến cũng không trắng tay.
Bên trong thư phòng, Ôn Liễu Niên nhiệt tình giới thiệu, “Đây là trà Nga Mi thượng hạng, ta cố ý từ Thục Trung mang tới.”
Triệu Việt hiển nhiên không có tâm tình uống trà, không nhịn được nói, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” .
Ôn Liễu Niên trả lời, “Quét sạch dân phong.” Ngữ điệu thập phần sắc bén.
Triệu Việt: …
Trước khi tới, hắn cũng đã nghĩ tới cảnh khi hai người gặp mặt sẽ ra sao. Muốn nói là không hỏi ý mà tự tiện dùng hình ảnh của người khác, là người đọc sách, ít nhiều gì cũng phải có chút hổ thẹn mới đúng, nhưng lại không ngờ tới đối phương cư nhiên hùng hồn như vậy.
Ôn Liễu Niên lại tán thưởng, “Đại đương gia quả thật là ngọc thụ lâm phong, phi thường anh tuấn tiêu sái, có dáng dấp của thần nhân, dân chúng đều thập phần ngưỡng mộ.”
Triệu Việt đầu ong ong vang.
“Nếu hôm nay hữu duyên gặp mặt, vừa lúc còn có một việc.” Ôn Liễu Niên tiếp tục nói.
Triệu Việt nghĩ, câu 'Hữu duyên gặp mặt' này đại khái chính là một câu xui xẻo nhất cuộc đời này.
“Chuyện gì vậy?” Thượng Vân Trạch ở một bên, nhỏ giọng hỏi Mộc Thanh Sơn.
Mộc Thanh Sơn liếc nhìn Ôn Liễu Niên, thấy hắn còn đang cười tủm tỉm nhìn Triệu Việt, vì vậy nhỏ giọng nói, “Ban ngày đại nhân có nói qua, muốn dựng một sân khấu trước cửa nha môn.”
Triệu Việt chân mày gân xanh nhảy lên.
“Sân khấu ?” Thượng Vân Trạch cũng có chút khó hiểu.
“Ừ.” Mộc Thanh Sơn gật đầu, “Sau đó thì mời Đại đương gia mỗi ngày lên đài, cùng dân chúng tán gẫu việc nhà.”
Thượng Vân Trạch nhẫn cười.
Triệu Việt tức giận bóp nát một chén trà.
“Không phải chuyện này.” Ôn Liễu Niên nhanh chóng lắc đầu, “Là chuyện khác.”
“Không cần nói.” Triệu Việt lạnh lùng nói, “Là chuyện gì ta cũng sẽ không đồng ý, đại nhân tự giải quyết cho tốt.”
“Nghe một chút cũng không sao.” Ôn Liễu Niên bắt đầu lộ ra chấp nhất của người đọc sách .
“Nằm mơ.” Triệu Việt rít từ trong kẽ răng.
“Ta muốn xây cho Đại đương gia một tòa tòa nhà ở trong thành.” Ôn Liễu Niên tiện tay vẽ ra một vòng tròn, “Lớn như vậy!”
Triệu Việt: …
Thượng Vân Trạch đỡ cửa cười.
Mộc Thanh Sơn cũng là dở khóc dở cười.
“Thế nào?” Ôn Liễu Niên hai mắt tràn ngập chờ mong.
“Không thế nào hết.” Triệu Việt ánh mắt lạnh lẽo, “Ta đến đây cũng chỉ là muốn nói với đại nhân, mong sau này đừng tiếp tục dùng hình ảnh của ta, cũng không cần đánh chủ ý lên Triệu Mộ nhai!”
“Dân chúng nhất định sẽ rất khó chịu.” Ôn Liễu Niên tiếc nuối không gì sánh được.
Triệu Việt cổ họng 'ực' một cái, sau đó nói, “Đại nhân có thể dùng hình ảnh của người khác, Thượng bảo chủ cũng rất tốt!”
“Quá khen.” Thượng Vân Trạch rất vất vả mới nhịn được cười, “Tại hạ làm sao có thể so sánh được với Triệu đại đương gia hào quang vạn trượng.”
Ôn Liễu Niên cũng rất bình tĩnh, “Đại đương gia anh tuấn bất kham như vậy, nhất định không phải người muốn làm khó dân chúng.”
Trước ngày hôm nay, Triệu Việt đem tất cả người đọc sách gọi chung là mọt sách .
Sau ngày hôm nay, Triệu Việt nghĩ mọt sách cũng phải phân thành nhiều loại khác nhau, có hiền lành thật thà, có chất phác ít lời, cũng có người như vị Tri phủ đại nhân trước mặt này đây, rõ ràng là đang chiếm tiện nghi người khác, vẻ mặt lại còn quang minh chính đại như vậy.
Nói chung quả thực là ... Xấu xa.
“Đại đương gia thích thành Đông hay là thành Tây?” Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
“Tại hạ không cần đại nhân xây tòa nhà!” Triệu Việt không thể nhịn được nữa, nhấn mạnh một lần.
“Sợ là không được.” Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Nạn trộm cướp ở núi Thương Mang, bản quan chắc chắn sẽ phải càn quét sạch sẽ. Nếu là cố thủ Triệu Mộ nhai không chịu rút lui, chỉ sợ tương lai sẽ gặp phải bất lợi.”
Triệu Việt cười nhạt, “Quanh co một vòng, đây mới chính là mục đích đại nhân muốn gặp ta đúng không?”
“Nếu không phải là thổ phỉ, vì sao phải cố ở lại giữa một ổ thổ phỉ?” Ôn Liễu Niên nói, “Vương Thiên Hổ đã diệt, thổ phỉ còn lại ở nơi đó cũng sẽ không còn kiêu ngạo được lâu, nếu Triệu đại đương gia nguyện ý cùng quan phủ hợp tác, tiêu diệt thổ phỉ một công đôi việc, vì sao lại không làm?”
“Ta sẽ không nhúng tay vào việc của quan phủ.” Triệu Việt nói, “Hiện tại sẽ không, tương lai lại càng không.”
“Cái này cũng dễ thôi.” Ôn Liễu Niên ngược lại rất sảng khoái.
Triệu Việt nhíu, “Dễ?”
“Không muốn nhúng tay vào việc của quan phủ, vậy thì hãy cùng hợp tác với Đằng Vân Bảo, đều là môn phái giang hồ, có lẽ cũng sẽ không vi phạm phép tắc của Đại đương gia.” Ôn Liễu Niên sửa lại cho đúng.
Mộc Thanh Sơn nhìn thoáng qua Thượng Vân Trạch.
Thượng bảo chủ lập tức đồng ý.
Nhưng Triệu Việt hiển nhiêu không đáp ứng.
“Hiện tại cũng không cần trả lời ta ngay lập tức.” Ôn Liễu Niên nói, “Không bằng lấy kỳ hạn mười ngày, mười ngày sau tại nơi này, ta chuẩn bị rượu nhạt đợi Đại đương gia.”
“Ta vì sao phải nghe lời ngươi?” Triệu Việt lạnh lùng hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, “Bởi vì bản quan vừa nghĩ ra một cố sự mới.” Ngụ ý rất rõ ràng, nếu không đáp ứng, vậy thì ta cứ tiếp tục in sách.
Triệu Việt: …
Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt xoay người rời đi.
“Lại đến nữa a.” Ôn Liễu Niên nhiệt tình mời mọc.
Triệu Việt thả người nhảy lên nóc nhà, rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm.
“Sao rồi?” Lục Truy đứng ở chỗ tối ngoài nha phủ chờ.
“Trở về !” Triệu Việt sắc mặt âm trầm.
“Tri phủ đại nhân rất khó đối phó ?” Lục truy suy đoán.
Triệu Việt vung roi, lao nhanh về núi Thương Mang
Lục Truy quay đầu liếc nhìn phủ nha phía xa xa, cũng có chút đau đầu.
Xem ra là một người rất khó đối phó a…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.