Chương 21: Theo nhu cầu mỗi bên!!!
Ngữ Tiếu Lan San
04/01/2017
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, vết sưng ở cổ chân Ôn Liễu Niên giảm đi không ít, vì vậy liền ra sân tắm nắng. Hoa Đường sợ hắn lại cảm lạnh, vì vậy không nói lời nào từ trong phòng lấy ra một cái chăn to nhất trên giường, đem người chặt chẽ bao lại.
Không khí nhẹ nhàng khoan khoái cùng ánh mặt trời ấm áp, Ôn đại nhân nằm ở trên xích đu lắc lư, cảm thấy rất là thoải mái.
Triệu Việt trong lúc vô tình đi ngang qua tiểu viện.
Ôn Liễu Niên nhiệt tình nói, “Đại đương gia!”
Triệu Việt dừng chân lại, đến nửa ngày mới từ trong một đống chăn tìm thấy người.
Ôn Liễu Niên tốn sức lực ngồi thẳng dậy một phen, lấy tay bưng lên một rổ quả hồng ở trên bàn, “Đại đương gia có muốn ăn không?”
Triệu Việt nói, “Không muốn.”
Ôn Liễu Niên nhìn tư thế giống như là muốn đứng lên, nhưng vì trên người mặc quá nhiều nên khó cử động, cho nên hình ảnh nhìn qua khá là thê thảm.
Triệu Việt không thể làm gì khác hơn là bước lên kéo hắn ngồi dậy.
Ôn Liễu Niên thở hổn hển, “Đa tạ.”
Triệu Việt lắc đầu một cái, xoay người muốn ra ngoài.
Ôn Liễu Niên nói, “Đại đương gia nếu là không có chuyện gì, không bằng ngồi xuống trò chuyện một chút?”
Triệu Việt nói, “Ta có rất nhiều chuyện.”
Ôn Liễu Niên nói, “Liên quan tới Mục gia trang.”
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là kéo ghế ngồi xuống, “Muốn nói về chuyện gì?”
Ôn Liễu Niên nói, “Mục gia trang cùng Triêu Mộ nhai cách nhau khá xa, không biết hai huynh đệ họ Mục vì sao lại cùng Đại đương gia kết thù kết oán?”
Triệu Việt nói, “Đại nhân không cần biết những chuyện này.”
Ôn Liễu Niên nói, “Thế nhưng bản quan hiếu kỳ.”
Triệu Việt: …
Ngươi hiếu kì thì chẳng lẽ ta nhất định phải nói ra sao?
“Nếu muốn hợp tác, vậy hai bên dĩ nhiên đều nên thẳng thắn một chút, vậy mới dễ thương nghị đối sách tiếp theo.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu Đại đương gia có nghi ngờ điều gì, hết thảy đều có thể hỏi bản quan.”
Triệu Việt nói, “Ta cùng với hai huynh đệ bọn họ là ân oán cá nhân.”
Ôn Liễu Niên nói, “Ân oán cá nhân cũng có thể nói sơ qua một chút.” Thật sự phi thường không nao núng..
Triệu Việt nói, “Thù giết cha.”
Ôn Liễu Niên nghe vậy thoáng sững sờ một chút, lúc trước hắn còn tưởng là cừu oán giang hồ gì đó, lại không ngờ tới là đại hận thâm cừu như này.
“Đại đương gia thứ lỗi, là ta hỏi nhiều.” Ôn Liễu Niên có chút áy náy.
Triệu Việt lắc đầu, “Không sao.”
Trong khoảng thời gian ngắn hai bên đều im lặng không nói gì, bầu không khí có chút xấu hổ. Một lát sau, Ôn Liễu Niên tiện tay cầm một quả hồng đưa qua, lại hỏi, “Ăn không?”
Triệu Việt yên lặng nhận lấy.
Ôn Liễu Niên cũng cầm lấy một quả, dùng sức cắn một ngụm.
Thanh thúy ngọt ngào, cảm giác rất ngon.
Vì vậy chờ đến khi Lục Truy cùng Triệu Ngũ bước vào viện, nhìn thấy chính là hình ảnh hai người đang ngồi đối diện nhau ăn quả hồng thần kì này…
Tựa hồ có chút quỷ dị a.
Lục nhị đương gia có chút kinh ngạc.
“Sớm.” Ôn Liễu Niên ngồi ở bên trong một đống chăn bông, cười tủm tỉm chào hỏi.
Triệu Việt bỏ lại nửa quả hồng trong tay, “Ta lên đỉnh núi xem một chút.”
Lục Truy khó hiểu, “Vì sao phải lên đỉnh núi?” Nơi đó rõ ràng cũng chỉ có một ao cá nhỏ.
Mà Triệu Việt đã nhanh chân bước ra khỏi tiểu viện, bóng lưng nhìn qua tựa hồ có chút chật vật.
Hoa Đường rất có thâm ý nhìn sang Ôn Liễu Niên.
Ôn đại nhân nhấc tay giải thích, “Bản quan cũng không có làm gì, chỉ là mời Đại đương gia ăn trái cây mà thôi.”
Lục Truy rõ ràng không tin.
Tư thế vội vội vàng vàng, rõ ràng chính là sợ chậm một bước sẽ bị đùa giỡn tiếp a…
Dưới núi, trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn đang ở nhà bếp cán mỳ —— Bởi vì hai người ra ngoài chạy hết một vòng, khi trở về những người còn lại đã ăn xong, lại không muốn phiền phức đại thẩm nấu cơm, vì vậy liền định tự mình làm mỳ ăn.
Thượng Vân Trạch hỏi, “Có cần giúp đỡ không?”
Mộc Thanh Sơn suy nghĩ một chút, “Ngươi biết rửa rau không?”
“Tất nhiên.” Thượng Vân Trạch xắn tay áo lên.
“Chọn vài cây cải xanh cùng tỏi tươi là được rồi.” Mộc Thanh Sơn lấy ra một khối thịt bò bắt đầu thái mỏng.
Thượng Vân Trạch đem thức ăn ném vào trong nước nhúng nhúng, sau đó liền bưng chậu mang vào nhà bếp, “Rửa xong rồi.”
Mộc Thanh Sơn liếc mắt nhìn, “Phía trên vẫn còn bùn.”
Thượng Vân Trạch: …
Mộc Thanh Sơn tiếp tục nói, “Còn có một con sâu xanh lè.”
Thượng Vân Trạch sờ mũi một cái, lại bưng chậu quay về sân rửa.
“Không thì để ta làm đi.” Mộc Thanh Sơn nói, “Bảo chủ đến nhà ăn chờ là được.”
“Chờ cũng không thể nói chuyện, không vui như ở đây.” Thượng Vân Trạch từ chối.
“Cũng không biết đại nhân rốt cuộc khi nào mới có thể trở về.” Mộc Thanh Sơn vẫy vẫy nước trên tay.
“Không thì ta mang ngươi vào núi?” Thượng Vân Trạch hỏi.
“Không cần, nếu trong phủ nha có chuyện đột xuất thì sao.” Mộc Thanh Sơn ngồi xổm ở bên cạnh hắn giục, “Rửa rau nhanh lên.”
Thượng Vân Trạch khóe miệng khẽ cong lên, tâm tình không tệ.
Thịt bò cùng cải xanh cho vào nồi, rất nhanh liền nấu xong hai bát mì nước, Mộc Thanh Sơn lại múc cho hắn thêm một muỗng tương ớt siêu cay của Ôn Liễu Niên, bưng ra đặt ở trên bàn đá trong sân.
“Thật hiền lành.” Thượng Vân Trạch nhận lấy đũa, giơ tay gõ gõ mũi của hắn, “Tương lai ai có thể kết hôn với ngươi, chắc chắn là có phúc khí.”
Mộc Thanh Sơn có chút ngượng ngùng, “Ta không muốn thành thân.”
“Vì sao?” Thượng Vân Trạch nhìn hắn.
“Một mình tự tại.” Mộc Thanh Sơn nói, “Huống hồ ta cũng không biết cách chăm sóc người khác.”
Thượng Vân Trạch cười cười, đem thịt bò trong bát thổi nguội đút cho hắn, cũng không hỏi nhiều nữa.
Lúc chạng vạng, đoàn người Ôn Liễu Niên rốt cục trở về, đi cùng còn có Triệu Việt cùng Lục Truy.
“Đại nhân bị thương?” Mộc Thanh Sơn giật mình.
“Không sao.” Ôn Liễu Niên nói, “Không cẩn thận rơi xuống vách núi, cũng may là được Triệu đại đương gia cứu.”
Ám vệ cũng ở một bên gật đầu, lập tức biểu thị cảnh tượng lúc đó thật đáng sợ, chúng ta cũng nhịn không được muốn ngất xỉu.
Mộc Thanh Sơn chân thành nói, “Vậy cần phải cảm tạ Đại đương gia nhiều.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Bản quan tất nhiên sẽ.”
Triệu Việt: …
Kỳ thực hắn cũng không cần cảm tạ gì đó, chỉ cầu sau khi giải quyết xong chuyện này có thể không gặp lại nữa.
Nha môn tri phủ không tính khí thế, nhưng thư phòng lại rất lớn, ngồi mười mấy người vẫn dư dả. Mộc Thanh Sơn thắp đèn, lại sai hạ nhân rót trà cùng vài món tráng miệng, bộ dáng hiển nhiên là muốn nói chuyện trắng đêm.
“Tiếp theo đại nhân định làm gì?” Triệu Ngũ hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, “Trước tiên từ chối Mục gia trang rồi bàn tiếp.”
Triệu Việt lại nói, “Đáp ứng bọn họ.”
Ôn Liễu Niên hơi kinh ngạc, đáp ứng?
“Nếu hắn đã chủ động muốn giúp đỡ, vì sao lại không dùng.” Triệu Việt nói.
Lời vừa nói ra, những người còn lại đều cảm thấy… câu nói này hoàn toàn không phải phong cách của Triệu Việt, ngược lại là giống tác phong làm việc của Ôn Liễu Niên đến mấy phần.
Đã có tiện nghi, vậy thì nhất định phải chiếm một chút.
“Nhưng bọn hắn cùng Đại đương gia có cừu oán.” Ôn Liễu Niên nói.
“Đại nhân là đang lo lắng ta sẽ giết hắn?” Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, thản nhiên nói, “Ta là không muốn để Mục gia trang gây hại cho Triêu Mộ nhai.”
Triệu Việt: …
Lục Truy cười cười, “Đa tạ ý tốt của đại nhân.”
“Vì sao lại muốn người của Mục gia trang đến?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt nói, “Báo thù.”
Bởi lúc trước thời điểm ở trên núi, cũng đã nghe nói Triệu Việt cùng Mục Vạn Lôi có thù riêng, cho nên ở đây ngoại trừ Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn thì những người còn lại cũng không tỏ ra bất ngờ.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, hiển nhiên không quá tán thành.
“Đại nhân không cần lo lắng.” Lục Truy nói, “Trước khi diệt thổ phỉ xong, chúng ta tuyệt đối sẽ không động đến Mục gia trang dù chỉ là một chút.”
“Mà Mục gia trang lại chưa chắc sẽ không động hai vị đương gia.” Hoa Đường nói, “Mục Vạn Lôi nếu đã viết thư muốn đến thành Thương Mang giúp đỡ đại nhân diệt cướp, thì rõ ràng đã sớm có chuẩn bị. Trong lúc diệt cướp trong núi tất nhiên hỗn loạn, coi như Triêu Mộ nhai không muốn tham dự, cũng khó bảo đảm đối phương sẽ không ra ám chiêu.”
“Không bằng như vậy?” Ôn Liễu Niên gãi gãi mũi đề nghị, “Mục gia trang nếu khăng khăng muốn tới, vậy thì để cho bọn họ tới, nhiều người trợ giúp cũng không phải không được, còn ân oán cá nhân của hắn với Đại đương gia, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tiêu diệt thổ phỉ, bản quan nhất định sẽ không nhúng tay.”
Triệu Việt gật đầu, “Ta sẽ đợi đến lúc trong núi Thương Mang triệt để yên tĩnh rồi mới cùng hắn tính sổ.”
“Đã như vậy, chờ đến lúc quan phủ chính thức diệt thổ phỉ, Triệu đại đương gia âm thầm mang người xuống núi là được, không cần tham dự.” Ôn Liễu Niên nói, “Đến lúc đó sơn trại trên đỉnh núi lưu lại làm dáng một chút, Mục Vạn Lôi cũng sẽ không biết được.”
“Xuống núi thì sẽ ở đâu?” Hoa Đường hỏi.
Ôn Liễu Niên nhìn về phía Thượng Vân Trạch.
Thượng bảo chủ thức thời nói, “Bên trong Đằng Vân bảo có rất nhiều phòng khách.”
“Vậy cứ quyết định như thế đi.” Ôn Liễu Niên gõ bàn.
Lục Truy cũng gật đầu, “Ta sẽ mau chóng vẽ ra bản đồ núi Thương Mang, cùng đánh dấu các điểm sơn trại của địch.”
Ôn Liễu Niên nói, “Làm phiền Nhị đương gia.”
“Đại nhân khách khí.” Lục Truy nói, “Cũng như ngày đó nói, nếu là hợp tác, tất nhiên hai bên cũng phải có chút thành ý.” Ngươi giúp ta đem người tới thành Thương Mang , ta lấy bản đồ trong núi để trao đổi, theo như nhu cầu mỗi bên không ai nợ ai, ai cũng không cảm thấy bị thiệt.
Hai bên rất nhanh đạt thành thỏa thuận, xong tự tản đi nghỉ ngơi. Ôn Liễu Niên ngồi ở thư phòng suy tư, như là đang có tâm sự.
“Đại nhân còn đang nghĩ tới Triệu đại đương gia?” Hoa Đường hỏi.
Ôn Liễu Niên hoàn hồn, nghi hoặc nói, “Ta vì sao phải nghĩ tới hắn? Cũng vừa mới đi.”
Hoa Đường: …
Được rồi, vừa nãy chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
“Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng cũng không phải hạng người tốt lành gì.” Triệu Ngũ cũng nói, “Bình thường để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, tuy rằng lần này đối phương là vì Triệu đại đương gia mà đến, nhưng đại nhân cũng nên cảnh giác một chút mới tốt.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Bản quan biết.”
“Đại nhân ngủ sớm một chút đi.” Hoa Đường nói, “Thời gian cũng không còn sớm, ngày mai mùng bốn rồi, trong thành sẽ diễn kịch cùng ca hát, mà đại nhân còn phải đi vấn an lão nhân gia trăm tuổi nữa.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Hai vị cũng sớm nghỉ ngơi một chút.”
Bên ngoài, ở một phòng ngủ khác, Thượng Vân Trạch đang gõ cửa.
“Bảo chủ có việc gì sao?” Mộc Thanh Sơn mở cửa xong có chút buồn bực, mới vừa tách ra, còn tưởng rằng muốn nhanh về đi ngủ.
Thượng Vân Trạch hỏi, “Uống rượu không?”
“Sao?” Mộc Thanh Sơn không nghe rõ.
”Rượu nho từ Tây Vực tới.” Thượng Vân Trạch lắc lắc túi rượu, “Rất ngọt.”
“Đã trễ lắm rồi.” Mộc Thanh Sơn do dự.
Thượng Vân Trạch cười cười, “Một mình uống rượu quá vô vị.”
“…” Mộc Thanh Sơn do dự một chút, vẫn là để Thượng Vân Trạch tiến vào phòng ngủ.
Thật sự là rất dễ lừa a.
Không khí nhẹ nhàng khoan khoái cùng ánh mặt trời ấm áp, Ôn đại nhân nằm ở trên xích đu lắc lư, cảm thấy rất là thoải mái.
Triệu Việt trong lúc vô tình đi ngang qua tiểu viện.
Ôn Liễu Niên nhiệt tình nói, “Đại đương gia!”
Triệu Việt dừng chân lại, đến nửa ngày mới từ trong một đống chăn tìm thấy người.
Ôn Liễu Niên tốn sức lực ngồi thẳng dậy một phen, lấy tay bưng lên một rổ quả hồng ở trên bàn, “Đại đương gia có muốn ăn không?”
Triệu Việt nói, “Không muốn.”
Ôn Liễu Niên nhìn tư thế giống như là muốn đứng lên, nhưng vì trên người mặc quá nhiều nên khó cử động, cho nên hình ảnh nhìn qua khá là thê thảm.
Triệu Việt không thể làm gì khác hơn là bước lên kéo hắn ngồi dậy.
Ôn Liễu Niên thở hổn hển, “Đa tạ.”
Triệu Việt lắc đầu một cái, xoay người muốn ra ngoài.
Ôn Liễu Niên nói, “Đại đương gia nếu là không có chuyện gì, không bằng ngồi xuống trò chuyện một chút?”
Triệu Việt nói, “Ta có rất nhiều chuyện.”
Ôn Liễu Niên nói, “Liên quan tới Mục gia trang.”
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là kéo ghế ngồi xuống, “Muốn nói về chuyện gì?”
Ôn Liễu Niên nói, “Mục gia trang cùng Triêu Mộ nhai cách nhau khá xa, không biết hai huynh đệ họ Mục vì sao lại cùng Đại đương gia kết thù kết oán?”
Triệu Việt nói, “Đại nhân không cần biết những chuyện này.”
Ôn Liễu Niên nói, “Thế nhưng bản quan hiếu kỳ.”
Triệu Việt: …
Ngươi hiếu kì thì chẳng lẽ ta nhất định phải nói ra sao?
“Nếu muốn hợp tác, vậy hai bên dĩ nhiên đều nên thẳng thắn một chút, vậy mới dễ thương nghị đối sách tiếp theo.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu Đại đương gia có nghi ngờ điều gì, hết thảy đều có thể hỏi bản quan.”
Triệu Việt nói, “Ta cùng với hai huynh đệ bọn họ là ân oán cá nhân.”
Ôn Liễu Niên nói, “Ân oán cá nhân cũng có thể nói sơ qua một chút.” Thật sự phi thường không nao núng..
Triệu Việt nói, “Thù giết cha.”
Ôn Liễu Niên nghe vậy thoáng sững sờ một chút, lúc trước hắn còn tưởng là cừu oán giang hồ gì đó, lại không ngờ tới là đại hận thâm cừu như này.
“Đại đương gia thứ lỗi, là ta hỏi nhiều.” Ôn Liễu Niên có chút áy náy.
Triệu Việt lắc đầu, “Không sao.”
Trong khoảng thời gian ngắn hai bên đều im lặng không nói gì, bầu không khí có chút xấu hổ. Một lát sau, Ôn Liễu Niên tiện tay cầm một quả hồng đưa qua, lại hỏi, “Ăn không?”
Triệu Việt yên lặng nhận lấy.
Ôn Liễu Niên cũng cầm lấy một quả, dùng sức cắn một ngụm.
Thanh thúy ngọt ngào, cảm giác rất ngon.
Vì vậy chờ đến khi Lục Truy cùng Triệu Ngũ bước vào viện, nhìn thấy chính là hình ảnh hai người đang ngồi đối diện nhau ăn quả hồng thần kì này…
Tựa hồ có chút quỷ dị a.
Lục nhị đương gia có chút kinh ngạc.
“Sớm.” Ôn Liễu Niên ngồi ở bên trong một đống chăn bông, cười tủm tỉm chào hỏi.
Triệu Việt bỏ lại nửa quả hồng trong tay, “Ta lên đỉnh núi xem một chút.”
Lục Truy khó hiểu, “Vì sao phải lên đỉnh núi?” Nơi đó rõ ràng cũng chỉ có một ao cá nhỏ.
Mà Triệu Việt đã nhanh chân bước ra khỏi tiểu viện, bóng lưng nhìn qua tựa hồ có chút chật vật.
Hoa Đường rất có thâm ý nhìn sang Ôn Liễu Niên.
Ôn đại nhân nhấc tay giải thích, “Bản quan cũng không có làm gì, chỉ là mời Đại đương gia ăn trái cây mà thôi.”
Lục Truy rõ ràng không tin.
Tư thế vội vội vàng vàng, rõ ràng chính là sợ chậm một bước sẽ bị đùa giỡn tiếp a…
Dưới núi, trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn đang ở nhà bếp cán mỳ —— Bởi vì hai người ra ngoài chạy hết một vòng, khi trở về những người còn lại đã ăn xong, lại không muốn phiền phức đại thẩm nấu cơm, vì vậy liền định tự mình làm mỳ ăn.
Thượng Vân Trạch hỏi, “Có cần giúp đỡ không?”
Mộc Thanh Sơn suy nghĩ một chút, “Ngươi biết rửa rau không?”
“Tất nhiên.” Thượng Vân Trạch xắn tay áo lên.
“Chọn vài cây cải xanh cùng tỏi tươi là được rồi.” Mộc Thanh Sơn lấy ra một khối thịt bò bắt đầu thái mỏng.
Thượng Vân Trạch đem thức ăn ném vào trong nước nhúng nhúng, sau đó liền bưng chậu mang vào nhà bếp, “Rửa xong rồi.”
Mộc Thanh Sơn liếc mắt nhìn, “Phía trên vẫn còn bùn.”
Thượng Vân Trạch: …
Mộc Thanh Sơn tiếp tục nói, “Còn có một con sâu xanh lè.”
Thượng Vân Trạch sờ mũi một cái, lại bưng chậu quay về sân rửa.
“Không thì để ta làm đi.” Mộc Thanh Sơn nói, “Bảo chủ đến nhà ăn chờ là được.”
“Chờ cũng không thể nói chuyện, không vui như ở đây.” Thượng Vân Trạch từ chối.
“Cũng không biết đại nhân rốt cuộc khi nào mới có thể trở về.” Mộc Thanh Sơn vẫy vẫy nước trên tay.
“Không thì ta mang ngươi vào núi?” Thượng Vân Trạch hỏi.
“Không cần, nếu trong phủ nha có chuyện đột xuất thì sao.” Mộc Thanh Sơn ngồi xổm ở bên cạnh hắn giục, “Rửa rau nhanh lên.”
Thượng Vân Trạch khóe miệng khẽ cong lên, tâm tình không tệ.
Thịt bò cùng cải xanh cho vào nồi, rất nhanh liền nấu xong hai bát mì nước, Mộc Thanh Sơn lại múc cho hắn thêm một muỗng tương ớt siêu cay của Ôn Liễu Niên, bưng ra đặt ở trên bàn đá trong sân.
“Thật hiền lành.” Thượng Vân Trạch nhận lấy đũa, giơ tay gõ gõ mũi của hắn, “Tương lai ai có thể kết hôn với ngươi, chắc chắn là có phúc khí.”
Mộc Thanh Sơn có chút ngượng ngùng, “Ta không muốn thành thân.”
“Vì sao?” Thượng Vân Trạch nhìn hắn.
“Một mình tự tại.” Mộc Thanh Sơn nói, “Huống hồ ta cũng không biết cách chăm sóc người khác.”
Thượng Vân Trạch cười cười, đem thịt bò trong bát thổi nguội đút cho hắn, cũng không hỏi nhiều nữa.
Lúc chạng vạng, đoàn người Ôn Liễu Niên rốt cục trở về, đi cùng còn có Triệu Việt cùng Lục Truy.
“Đại nhân bị thương?” Mộc Thanh Sơn giật mình.
“Không sao.” Ôn Liễu Niên nói, “Không cẩn thận rơi xuống vách núi, cũng may là được Triệu đại đương gia cứu.”
Ám vệ cũng ở một bên gật đầu, lập tức biểu thị cảnh tượng lúc đó thật đáng sợ, chúng ta cũng nhịn không được muốn ngất xỉu.
Mộc Thanh Sơn chân thành nói, “Vậy cần phải cảm tạ Đại đương gia nhiều.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Bản quan tất nhiên sẽ.”
Triệu Việt: …
Kỳ thực hắn cũng không cần cảm tạ gì đó, chỉ cầu sau khi giải quyết xong chuyện này có thể không gặp lại nữa.
Nha môn tri phủ không tính khí thế, nhưng thư phòng lại rất lớn, ngồi mười mấy người vẫn dư dả. Mộc Thanh Sơn thắp đèn, lại sai hạ nhân rót trà cùng vài món tráng miệng, bộ dáng hiển nhiên là muốn nói chuyện trắng đêm.
“Tiếp theo đại nhân định làm gì?” Triệu Ngũ hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, “Trước tiên từ chối Mục gia trang rồi bàn tiếp.”
Triệu Việt lại nói, “Đáp ứng bọn họ.”
Ôn Liễu Niên hơi kinh ngạc, đáp ứng?
“Nếu hắn đã chủ động muốn giúp đỡ, vì sao lại không dùng.” Triệu Việt nói.
Lời vừa nói ra, những người còn lại đều cảm thấy… câu nói này hoàn toàn không phải phong cách của Triệu Việt, ngược lại là giống tác phong làm việc của Ôn Liễu Niên đến mấy phần.
Đã có tiện nghi, vậy thì nhất định phải chiếm một chút.
“Nhưng bọn hắn cùng Đại đương gia có cừu oán.” Ôn Liễu Niên nói.
“Đại nhân là đang lo lắng ta sẽ giết hắn?” Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, thản nhiên nói, “Ta là không muốn để Mục gia trang gây hại cho Triêu Mộ nhai.”
Triệu Việt: …
Lục Truy cười cười, “Đa tạ ý tốt của đại nhân.”
“Vì sao lại muốn người của Mục gia trang đến?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt nói, “Báo thù.”
Bởi lúc trước thời điểm ở trên núi, cũng đã nghe nói Triệu Việt cùng Mục Vạn Lôi có thù riêng, cho nên ở đây ngoại trừ Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn thì những người còn lại cũng không tỏ ra bất ngờ.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, hiển nhiên không quá tán thành.
“Đại nhân không cần lo lắng.” Lục Truy nói, “Trước khi diệt thổ phỉ xong, chúng ta tuyệt đối sẽ không động đến Mục gia trang dù chỉ là một chút.”
“Mà Mục gia trang lại chưa chắc sẽ không động hai vị đương gia.” Hoa Đường nói, “Mục Vạn Lôi nếu đã viết thư muốn đến thành Thương Mang giúp đỡ đại nhân diệt cướp, thì rõ ràng đã sớm có chuẩn bị. Trong lúc diệt cướp trong núi tất nhiên hỗn loạn, coi như Triêu Mộ nhai không muốn tham dự, cũng khó bảo đảm đối phương sẽ không ra ám chiêu.”
“Không bằng như vậy?” Ôn Liễu Niên gãi gãi mũi đề nghị, “Mục gia trang nếu khăng khăng muốn tới, vậy thì để cho bọn họ tới, nhiều người trợ giúp cũng không phải không được, còn ân oán cá nhân của hắn với Đại đương gia, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tiêu diệt thổ phỉ, bản quan nhất định sẽ không nhúng tay.”
Triệu Việt gật đầu, “Ta sẽ đợi đến lúc trong núi Thương Mang triệt để yên tĩnh rồi mới cùng hắn tính sổ.”
“Đã như vậy, chờ đến lúc quan phủ chính thức diệt thổ phỉ, Triệu đại đương gia âm thầm mang người xuống núi là được, không cần tham dự.” Ôn Liễu Niên nói, “Đến lúc đó sơn trại trên đỉnh núi lưu lại làm dáng một chút, Mục Vạn Lôi cũng sẽ không biết được.”
“Xuống núi thì sẽ ở đâu?” Hoa Đường hỏi.
Ôn Liễu Niên nhìn về phía Thượng Vân Trạch.
Thượng bảo chủ thức thời nói, “Bên trong Đằng Vân bảo có rất nhiều phòng khách.”
“Vậy cứ quyết định như thế đi.” Ôn Liễu Niên gõ bàn.
Lục Truy cũng gật đầu, “Ta sẽ mau chóng vẽ ra bản đồ núi Thương Mang, cùng đánh dấu các điểm sơn trại của địch.”
Ôn Liễu Niên nói, “Làm phiền Nhị đương gia.”
“Đại nhân khách khí.” Lục Truy nói, “Cũng như ngày đó nói, nếu là hợp tác, tất nhiên hai bên cũng phải có chút thành ý.” Ngươi giúp ta đem người tới thành Thương Mang , ta lấy bản đồ trong núi để trao đổi, theo như nhu cầu mỗi bên không ai nợ ai, ai cũng không cảm thấy bị thiệt.
Hai bên rất nhanh đạt thành thỏa thuận, xong tự tản đi nghỉ ngơi. Ôn Liễu Niên ngồi ở thư phòng suy tư, như là đang có tâm sự.
“Đại nhân còn đang nghĩ tới Triệu đại đương gia?” Hoa Đường hỏi.
Ôn Liễu Niên hoàn hồn, nghi hoặc nói, “Ta vì sao phải nghĩ tới hắn? Cũng vừa mới đi.”
Hoa Đường: …
Được rồi, vừa nãy chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
“Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng cũng không phải hạng người tốt lành gì.” Triệu Ngũ cũng nói, “Bình thường để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, tuy rằng lần này đối phương là vì Triệu đại đương gia mà đến, nhưng đại nhân cũng nên cảnh giác một chút mới tốt.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Bản quan biết.”
“Đại nhân ngủ sớm một chút đi.” Hoa Đường nói, “Thời gian cũng không còn sớm, ngày mai mùng bốn rồi, trong thành sẽ diễn kịch cùng ca hát, mà đại nhân còn phải đi vấn an lão nhân gia trăm tuổi nữa.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Hai vị cũng sớm nghỉ ngơi một chút.”
Bên ngoài, ở một phòng ngủ khác, Thượng Vân Trạch đang gõ cửa.
“Bảo chủ có việc gì sao?” Mộc Thanh Sơn mở cửa xong có chút buồn bực, mới vừa tách ra, còn tưởng rằng muốn nhanh về đi ngủ.
Thượng Vân Trạch hỏi, “Uống rượu không?”
“Sao?” Mộc Thanh Sơn không nghe rõ.
”Rượu nho từ Tây Vực tới.” Thượng Vân Trạch lắc lắc túi rượu, “Rất ngọt.”
“Đã trễ lắm rồi.” Mộc Thanh Sơn do dự.
Thượng Vân Trạch cười cười, “Một mình uống rượu quá vô vị.”
“…” Mộc Thanh Sơn do dự một chút, vẫn là để Thượng Vân Trạch tiến vào phòng ngủ.
Thật sự là rất dễ lừa a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.