Chương 102: Triệu đại đương gia như hoa như ngọc!!!
Ngữ Tiếu Lan San
04/01/2017
Có thể ở trong triều hỗn đắc như cá gặp nước, không có vị đại nhân nào mà không rõ lý lẽ. Tuy nói Ôn Liễu Niên đã rời khỏi Vương Thành sáu bảy năm, lại tạm thời còn không có chức quan, nhưng lần này hắn được tổng thống lĩnh Ngự Lâm quân Hướng Liệt tự mình tiếp đón trở về Vương Thành, vừa mới đến liền cùng Hoàng Thượng ở Ngự Thư phòng nói chuyện ba ngày không ngủ không nghỉ, tuyên bố tư thế được trọng dụng, cho nên lúc này vừa nghe tin hắn đang ở trên đường, không lâu sau đó, thì đã có bảy tám vị đại nhân 'đúng lúc đi ngang qua', có ngồi kiệu có cưỡi ngựa, có chạy thở hồng hộc, đều là cười tươi như hoa vô cùng nhiệt tình, ngoại trừ khen ngợi Ôn Liễu Niên thông kim bác cổ sáng tạo nhanh nhẹn, tất nhiên tránh không được còn phải khích lệ Triệu đại đương gia một phen -- Tuy nói nhìn dáng người thật sự rất cao lớn, bên hông đeo đao còn có chút hung, nhưng may mắn ở quan trường đã lâu, bản lĩnh nói dối không chớp mắt ít nhiều gì cũng đã luyện được một chút, ví dụ như là nói 'Vừa xinh đẹp vừa thông minh' 'Tri thức hiểu lễ nghĩa' linh tinh gì đó, khi nói không hề có áp lực.
"Quả nhiên là như hoa như ngọc a." Lưu đại nhân tuổi cũng hơn bốn mươi vừa vặn đi ngang qua -- Hắn thật sự là vừa vặn đi ngang qua, kiệu phu lại nhiều miệng nói một câu "Ôn đại nhân cùng Ôn phu nhân tựa hồ ở phía trước", thế là cũng liền hạ kiệu muốn chào hỏi, khi nói chuyện không có nhìn kỹ, cảm thấy phàm là phu nhân, mặc kệ là đẹp hay xấu, khen một câu như hoa như ngọc cũng sẽ không phạm sai lầm, ai ngờ vừa nói xong giương mắt liền đụng phải một gương mặt đen thui đằng đằng sát khí, thế là lập tức bị giật mình lùi về sau hai bước.
"Lưu đại nhân." Ôn Liễu Niên vẻ mặt vô tội, "Ngài cẩn thận một chút."
Lưu đại nhân rất là mờ mịt -- Chính mình rốt cuộc là nghễnh ngãng hay là hoa mắt, Ôn phu nhân này nhìn sao cũng thật sự rất khác biệt.
Phố là đi dạo không nổi nữa, bên cạnh chính là một tòa trà lâu, Ôn Liễu Niên nắm tay Triệu Việt bước vào trong, tìm nhã gian gọi một bình trà, sau đó liền ngồi ở bên cạnh hắn, cẩn thận nói: "Không tức giận đi?"
"Sao ta lại tức giận vì loại chuyện này." Triệu Việt đặt đao lên bàn, ôm người lên trên đùi mình, "Chỉ là có chút dở khóc dở cười mà thôi."
"Mặc kệ bọn họ." Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, "Nghỉ một lúc thì trở về."
"Không tìm tòa nhà nữa sao?" Triệu Việt xoa bóp mũi hắn.
"Phải tìm chứ, bất quá có thể hỏi Thượng bảo chủ trước, sau đó chúng ta lại đi xem." Ôn Liễu Niên nói, "Bị bọn họ liên tiếp quấy rầy như vậy, cũng chả còn tâm tình đi xem."
Triệu Việt gật đầu, lại gọi tiểu nhị kêu hai dĩa điểm tâm, là bánh kim ti cùng bánh hạch đào hắn thích ăn.
"Bỏ đi." Ôn Liễu Niên hiếm khi thấy không có hưng trí.
"Không ăn à?" Triệu Việt khó hiểu, "Có phải là dạ dày không thoải mái không?" Ngày thường rõ ràng là thích ăn uống nhất, ăn một cái tiếp một cái cũng không dừng miệng.
"Lúc trước khi Hoàng Thượng tìm ta tiến cung, kêu đầu bếp làm rất nhiều." Ôn Liễu Niên vẻ mặt khổ sở: "Ăn quá no."
Triệu Việt nhất thời bất mãn, ngày thường chính mình dưỡng rất tốt, như thế nào vừa tiến cung thì ăn đến đau dạ dày.
"Uống một bình trà là được." Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng hắn, lười biếng ngáp một cái.
Triệu Việt nắm tay hắn, ghé vào bên miệng tính hôn, bên ngoài liền tiếp tục truyền đến một tiếng ân cần thăm hỏi nhiệt tình: "Ôn huynh a !"
Ôn Liễu Niên trước mắt tối sầm.
Triệu Việt đánh ngang ôm lấy người, vừa tính toán nhảy từ cửa sổ ra ngoài, cửa nhã gian cũng đã bị người đẩy ra, Trương Uẩn vui vẻ nói: "Là ta đây !"
Ôn Liễu Niên rúc ở trước ngực Triệu Việt: "Nga." Biết là ngươi rồi.
"Ta vừa mới đi ngang qua, liền nghe tiểu nhị nói Ôn huynh cùng Triệu đại đương gia ở đây uống trà." Trương Uẩn rất là nhiệt tình, đặt mông ngồi ở đối diện hai người.
Ôn Liễu Niên giật nhẹ ống tay tay áo Triệu Việt, để hắn thả chính mình xuống: "Trương huynh tìm ta có việc gì không?"
"Không có gì, chỉ là muốn đi lên nhìn một cái." Trương Uẩn tươi cười rất là hiền lành.
Ôn Liễu Niên: ...
"Từ nhỏ gia phụ đã chỉ bảo ta, phải thường xuyên lui tới với người học thức uyên bác như Ôn huynh." Trong lời nói của Trương Uẩn tràn ngập hâm mộ, "Cảnh tượng thi đình năm đó, đến bây giờ ta còn có thể nói làu làu."
Ôn Liễu Niên nghi hoặc: "Lúc ấy Trương huynh cũng ở đó?"
"Nếu ta ở lại thì tốt rồi." Trương Uẩn thành thành thật thật nói, "Là nhìn thấy trên tiểu thoại bản, miêu tả tràng cảnh lúc ấy cực kỳ tường tận, còn xứng một bức họa của Ôn huynh, giá cả cũng không rẻ."
Ôn Liễu Niên tâm tình rất là phức tạp.
Thế sự thay đổi, chính mình cư nhiên cũng có một ngày bị người khác viết vào thoại bản.
"Đúng rồi, ta còn phải đa tạ Ôn huynh." Trương Uẩn chắp tay.
Ôn Liễu Niên buồn bực: "Đa tạ ta chuyện gì?"
"Ngày đó nhờ có Ôn huynh dẫn tiến, ta mới có thể quen biết được với chư vị anh hùng Truy Ảnh cung." Khi nói chuyện, ngay cả ánh mắt Trương Uẩn cũng bắt đầu phát sáng, "Thật không hổ là môn phái đệ nhất giang hồ, nói chuyện làm việc đều cực kỳ bá đạo khí phách."
Ôn Liễu Niên từ nội tâm phát ra lời nói: "Trương huynh khách khí." Cho dù không có ta dẫn tiến, chỉ cần có người đến gần, đều nhất định sẽ được nhiệt tình đáp lại, nói không chừng còn sẽ bị ôm lấy ném lên trên trời -- Người bình thường cũng thật không có phúc tiếp nhận.
"Ôn huynh cùng Triệu đại đương gia đang muốn đi đâu thế?" Trương Uẩn lại hỏi.
"Chúng ta tính toán tìm tòa nhà." Ôn Liễu Niên nói, "Để tương lai tiện đặt chân."
"Muốn mua tòa nhà a." Trương Uẩn vỗ đùi, "Tìm ta là được rồi."
"Nga?" Ôn Liễu Niên đến đây hứng thú, "Trương huynh có tòa nhà trống muốn bán?"
"Cách nhà ta không xa lắm, vốn dĩ là cả nhà thúc phụ ta ở." Trương Uẩn nói, "Nhưng năm ngoái, cả nhà thúc phụ chuyển về quê ở phía Nam, tòa nhà liền trống, bên trong rất là thanh nhã."
"Đi nhìn thử xem?" Ôn Liễu Niên nhìn về phía Triệu Việt.
Triệu Việt gật đầu: "Ngươi quyết định là được."
Sau khi uống xong trà, hai người liền cùng Trương Uẩn một đường đến không trạch, bởi vì đã hơn một năm không có ai ở, cho nên nhìn qua hơi bụi bặm rách nát, bất quá cũng có thể thấy được chủ nhân trước thật sự là tốn không ít tâm tư, tòa nhà không tính lớn, nhưng cũng không thiếu thứ gì, bên trong còn có một cái ao, nếu là dọn dẹp dẫn nước sông vào, cũng có thể dưỡng ra một ao thủy tiên trắng.
"Cách hoàng cung không tính xa, tương lai muốn thượng triều cũng tiện." Triệu Việt hỏi, "Thích không?"
"Thích." Ôn Liễu Niên gật đầu.
"Vậy thì mua đi." Triệu Việt nhìn về phía Trương Uẩn, "Không biết phải trả bao nhiêu bạc?"
"Ôn huynh muốn ở, còn tiền bạc cái gì." Trương Uẩn cực kỳ hào sảng, "Cứ việc lấy dùng là được." Sau đó lại cười ngượng ngùng nói, "Chỉ cần để ta lui tới nhiều với chư vị anh hùng Truy Ảnh cung là được." Ngày ấy không chỉ nghe không ít câu chuyện hiệp khách, còn bị ôm lấy ném lên trời một phen, tư vị thật sự là rất tốt, quả thực nhớ mãi không quên lại muốn đến một lần !
"Vậy không được, nếu là cho không, vậy ta không cần nữa." Ôn Liễu Niên nói, "Phải trả bao nhiêu bạc, chính là bấy nhiêu bạc, thiếu một xu cũng không được."
"Vậy..." Trương Uẩn có chút ngượng ngùng.
"Có thể tìm được một trạch viện hợp ý như vậy, là ta nên cảm tạ Trương huynh mới đúng." Ôn Liễu Niên nói, "Đừng rối rắm chuyện tiền bạc."
"Cũng được, vậy đến lúc đó ta phái gia đinh đến, giúp Ôn huynh tu sửa một phen." Trương Uẩn nói.
Ôn Liễu Niên gật đầu: "Đa tạ."
Sau khi ước định giá cả tòa nhà, Trương Uẩn liền lưu luyến không rời cáo từ hai người. Ôn Liễu Niên nắm tay Triệu Việt, lại ở trong nhà đi dạo một vòng, sau đó cười tủm tỉm nhìn hắn: "Có nhà rồi."
"Ừm." Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng, cúi đầu hôn hôn.
"Bất quá có hơi cũ, về sau còn có rất nhiều chỗ phải tu sửa." Ôn Liễu Niên nói.
"Giao cho ta là được." Triệu Việt nói, "Bảo đảm trong một tháng thì sẽ chỉnh lý xong."
Ôn Liễu Niên tựa vào trước ngực hắn, miễn cưỡng "Ừm" một tiếng.
Trở về phường gấm vóc dùng xong cơm chiều, Ôn Liễu Niên cùng Mộc Thanh Sơn một đường đến thư phòng, còn Triệu Việt lại là cùng Lục Truy một đường, thương nghị kế hoạch cho tương lai -- Nếu muốn ở lâu dài, tất nhiên không thể miệng ăn núi lở, bất quá may mắn Triêu Mộ nhai của cải hùng hậu, cho dù Vương Thành tấc đất tấc vàng, muốn mở vài chỗ sản nghiệp vẫn là dư dả. Lục Truy nói: "Không bằng mở tửu lâu đi."
"Tửu lâu?" Triệu Việt nghĩ nghĩ.
"Cho dù không cấp người ngoài, thì mở cấp một mình đại nhân cũng được." Lục Truy nói.
Triệu Việt gật đầu: "Được."
Lục Truy lại kí một chữ lên trên giấy.
Hai người nói đến nửa đêm mới chấm dứt, sau khi Triệu Việt trở về phòng, thì thấy Ôn Liễu Niên đang tựa vào đầu giường đọc sách, buồn ngủ mông lung ngáp dài.
"Sao không ngủ trước đi." Triệu Việt gập sách từ trong tay hắn lại, "Mắt còn muốn mở không lên."
"Muốn chờ ngươi về." Ôn Liễu Niên tựa vào đầu vai hắn, "Nói chuyện gì mà lâu vậy."
"Tương lai muốn làm vài chuyện." Triệu Việt giúp hắn chỉnh lại y phục.
"Chuyện Đại Minh Vương sao?" Ôn Liễu Niên ngồi ngay ngắn nhìn hắn.
"Không phải." Triệu Việt cười cười, nắm hai tay của hắn, "Ta tính toán mua vài chỗ sản nghiệp ở Vương Thành, tương lai dùng để sống qua ngày."
Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt.
"Đã sớm nói qua, thân thế rốt cuộc là ai, với ta mà nói không quan trọng." Triệu Việt nói, "Cũng sẽ không cưỡng cầu nhất định phải có kết quả."
Ôn Liễu Niên cười gật đầu: "Ừm."
"Nếu muốn ở đây lâu dài, tất nhiên phải nghĩ biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình." Triệu Việt nói.
"Ta cũng có bổng lộc." Ôn Liễu Niên nhấn mạnh.
"Bổng lộc của ngươi ngoại trừ ăn cơm uống trà mua tranh chữ, còn có dư bạc không?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên rất có cốt khí: "Tất nhiên là có." Chỉ là không nhiều, nhưng tóm lại cũng là có !
Triệu Việt bật cười thành tiếng, ôm hắn vỗ vỗ: "Ngủ đi, ngày mai chúng ta đi tìm công tượng sửa phòng."
Ôn Liễu Niên tiến vào ổ chăn, cảm thấy đến Vương Thành... Tựa hồ cũng không tệ lắm.
Đương nhiên, nếu là Hoàng Thượng không cần thường xuyên nói chuyện trắng đêm, vậy thì càng tốt.
Giữa trưa ngày hôm sau, bầu trời đổ xuống một trận mưa to, sấm chớp một cái tiếp một cái, mây đen ùn ùn kéo tới cơ hồ muốn giăng đầy khắp trời, chuyện tìm công tượng đành phải dời lại một ngày, bất quá có thể ở trong lương đình uống trà ngắm cảnh, ngược lại cũng là một chuyện tốt.
Ôn Liễu Niên cùng Mộc Thanh Sơn chơi cờ, còn chưa đi được hai bước, thì lại có quản gia đến báo, nói Tứ Hỉ tổng quản đến cửa.
"Đừng nói là gọi đại nhân tiến cung nha." Lục Truy tựa vào cột đình, mới trở về không được bao lâu, sao cũng không cho nghỉ xả hơi.
Triệu Việt nhíu mày.
Ôn Liễu Niên đứng lên: "Ta đến xem thử."
Triệu Việt theo hắn một đường đến tiền thính, Lục Truy không có việc gì làm cũng đi theo, Mộc Thanh Sơn nói: "Ta cũng muốn xem."
Thượng Vân Trạch tất nhiên đáp ứng.
Tứ Hỉ công công đang ở đại sảnh uống trà, sau khi thấy Ôn Liễu Niên vội vàng đứng lên: "Ôn đại nhân, Triệu đại đương gia."
"Hoàng Thượng lại muốn tuyên hạ quan tiến cung?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Không phải." Tứ Hỉ công công lắc đầu, "Hoàng Thượng gần đây có chút chuyện khác, cho nên nói đại nhân nghỉ ngơi thêm một trận, đợi đến khi chuyện đầu bên kia giải quyết xong, thì sẽ tuyên đại nhân tiến cung."
"Thì ra là như vậy." Ôn Liễu Niên sáng tỏ, "Đa tạ công công đến báo."
"Đại nhân khách khí." Tứ Hỉ công công đứng lên, "Vậy ta trở về trước."
Ôn Liễu Niên nói: "Công công đi thong thả."
"Đúng rồi." Tứ Hỉ công công đi tới cửa lại quay đầu, "Còn có một chuyện, gần đây trong Vương Thành đại khái sẽ có chút loạn, đại nhân tốt nhất ít ra ngoài, cho dù muốn ra ngoài, cũng nhớ rõ phải dẫn theo Triệu đại đương gia cùng chư vị thiếu hiệp Truy Ảnh cung."
"Có chút loạn, là có ý gì?" Ôn Liễu Niên giật mình.
"Chuyện này..." Tứ Hỉ công công trên mặt lộ vẻ khó xử, "Ta cũng không rõ ràng lắm, Hướng thống lĩnh có lẽ sẽ rõ ràng hơn một chút, đại nhân có thể hỏi hắn."
Ôn Liễu Niên gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, tự mình đưa hắn ra cửa.
"Trong Vương Thành đại khái có chút loạn." Thượng Vân Trạch nói, "Có khi nào liên quan đến vị nam tử trung niên lai lịch không rõ ràng kia không?"
"Ta cũng nghĩ như vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Ví như thật sự là vì bắt hắn, cũng là có thể nói rõ một chuyện, tam thủ khúc Giang Nam được sửa đổi kia, hẳn thật sự là có liên quan đến Bạch Hà cô nương năm đó." Bằng không cũng sẽ không kinh động đến triều đình.
"Càng nói càng mơ hồ." Lục Truy nói, "Chẳng lẽ thật sự là Đại Minh vương?"
"Có khả năng là vậy, bất quá có vài chỗ ta nghĩ không thông." Ôn Liễu Niên nói, "Căn cứ ghi lại, Đại Minh Vương làm việc rất cẩn thận, bao hết tất cả cô nương để nghe tiểu khúc như vậy, không tương xứng với tác phong ngày xưa của hắn, cho dù thật sự là hắn, vậy mục đích là gì?"
"Tìm người?" Thượng Vân Trạch suy đoán.
"Vậy cũng có thể thông qua con đường khác, đem khúc phổ bán cho cô nương thanh lâu cùng ca phường. Tam thủ khúc này cực kỳ thanh nhã, giai điệu lại đơn giản, hẳn là rất dễ có thể truyền ra." Ôn Liễu Niên nói, "Làm gì nhất định phải nháo ra trận trận lớn như vậy, để cho mọi người trong Vương Thành đều biết."
"Thượng bảo chủ có tra ra được manh mối gì không?" Triệu Việt hỏi.
"Không có." Thượng Vân Trạch lắc đầu, "Lai lịch người nọ cực kỳ thần bí, cơ hồ là chỉ trong một đêm liền xuất hiện ở Vương Thành, manh mối gì cũng không có."
"Đáng tiếc là trời đang mưa." Mộc Thanh Sơn nói, "Không thì còn có thể đến trên đường vô tình gặp được Hướng thống lĩnh, xem thử có thể moi móc được tin gì hay không."
Ôn Liễu Niên gãi cằm.
"Ôn đại nhân." Ám vệ vừa vặn mang gà nướng từ cửa tiến vào, vô cùng vui vẻ, hơn nữa mời mọi người cùng nhau đến ăn gà nướng, chúng ta còn mua rượu hoa mai.
Ôn Liễu Niên hỏi: "Có thể xin chư vị giúp ta một chuyện hay không?"
Vậy nhất định không thành vấn đề a ! Ám vệ lập tức vỗ ngực đáp ứng, ngay cả là chuyện gì cũng không hỏi, liền bắt đầu xắn tay áo.
Thân là vật biểu tượng giang hồ, là phải nhiệt tình như vậy, đi ra ngoài cũng phải thời khắc ghi nhớ lời dạy của Truy Ảnh cung, vui vẻ giúp người không cầu hồi báo.
Mộc Thanh Sơn cảm khái: "Quả thật là danh môn chính phái." Vừa nghe liền thập phần chính khí lẫm liệt.
"Đúng vậy." Ám vệ nói, "Đây đều là do công tử dặn dò chúng ta, có người xin giúp đỡ thì phải đáp ứng." Về phần cung chủ, vẫn hướng đến dạy chúng ta gây họa xong thì nhanh chóng bỏ chạy, nếu là bị bắt được, thì chỉ cần nói là giao cho Nhật Nguyệt sơn trang.
Thập phần thực dụng.
Thế là Hướng thống lĩnh đang đội mưa tuần tra, đột ngột liền bị một đám hắc y nhân từ trên trời giáng xuống nhiệt tình ôm lấy bả vai.
"Thật sự là trùng hợp nha." Ám vệ cười tươi như hoa.
Hướng Liệt đầu ong ong vang, sớm biết rằng sẽ gặp ở đây, vậy ta nhất định sẽ đổi đường khác...
"Quả nhiên là như hoa như ngọc a." Lưu đại nhân tuổi cũng hơn bốn mươi vừa vặn đi ngang qua -- Hắn thật sự là vừa vặn đi ngang qua, kiệu phu lại nhiều miệng nói một câu "Ôn đại nhân cùng Ôn phu nhân tựa hồ ở phía trước", thế là cũng liền hạ kiệu muốn chào hỏi, khi nói chuyện không có nhìn kỹ, cảm thấy phàm là phu nhân, mặc kệ là đẹp hay xấu, khen một câu như hoa như ngọc cũng sẽ không phạm sai lầm, ai ngờ vừa nói xong giương mắt liền đụng phải một gương mặt đen thui đằng đằng sát khí, thế là lập tức bị giật mình lùi về sau hai bước.
"Lưu đại nhân." Ôn Liễu Niên vẻ mặt vô tội, "Ngài cẩn thận một chút."
Lưu đại nhân rất là mờ mịt -- Chính mình rốt cuộc là nghễnh ngãng hay là hoa mắt, Ôn phu nhân này nhìn sao cũng thật sự rất khác biệt.
Phố là đi dạo không nổi nữa, bên cạnh chính là một tòa trà lâu, Ôn Liễu Niên nắm tay Triệu Việt bước vào trong, tìm nhã gian gọi một bình trà, sau đó liền ngồi ở bên cạnh hắn, cẩn thận nói: "Không tức giận đi?"
"Sao ta lại tức giận vì loại chuyện này." Triệu Việt đặt đao lên bàn, ôm người lên trên đùi mình, "Chỉ là có chút dở khóc dở cười mà thôi."
"Mặc kệ bọn họ." Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, "Nghỉ một lúc thì trở về."
"Không tìm tòa nhà nữa sao?" Triệu Việt xoa bóp mũi hắn.
"Phải tìm chứ, bất quá có thể hỏi Thượng bảo chủ trước, sau đó chúng ta lại đi xem." Ôn Liễu Niên nói, "Bị bọn họ liên tiếp quấy rầy như vậy, cũng chả còn tâm tình đi xem."
Triệu Việt gật đầu, lại gọi tiểu nhị kêu hai dĩa điểm tâm, là bánh kim ti cùng bánh hạch đào hắn thích ăn.
"Bỏ đi." Ôn Liễu Niên hiếm khi thấy không có hưng trí.
"Không ăn à?" Triệu Việt khó hiểu, "Có phải là dạ dày không thoải mái không?" Ngày thường rõ ràng là thích ăn uống nhất, ăn một cái tiếp một cái cũng không dừng miệng.
"Lúc trước khi Hoàng Thượng tìm ta tiến cung, kêu đầu bếp làm rất nhiều." Ôn Liễu Niên vẻ mặt khổ sở: "Ăn quá no."
Triệu Việt nhất thời bất mãn, ngày thường chính mình dưỡng rất tốt, như thế nào vừa tiến cung thì ăn đến đau dạ dày.
"Uống một bình trà là được." Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng hắn, lười biếng ngáp một cái.
Triệu Việt nắm tay hắn, ghé vào bên miệng tính hôn, bên ngoài liền tiếp tục truyền đến một tiếng ân cần thăm hỏi nhiệt tình: "Ôn huynh a !"
Ôn Liễu Niên trước mắt tối sầm.
Triệu Việt đánh ngang ôm lấy người, vừa tính toán nhảy từ cửa sổ ra ngoài, cửa nhã gian cũng đã bị người đẩy ra, Trương Uẩn vui vẻ nói: "Là ta đây !"
Ôn Liễu Niên rúc ở trước ngực Triệu Việt: "Nga." Biết là ngươi rồi.
"Ta vừa mới đi ngang qua, liền nghe tiểu nhị nói Ôn huynh cùng Triệu đại đương gia ở đây uống trà." Trương Uẩn rất là nhiệt tình, đặt mông ngồi ở đối diện hai người.
Ôn Liễu Niên giật nhẹ ống tay tay áo Triệu Việt, để hắn thả chính mình xuống: "Trương huynh tìm ta có việc gì không?"
"Không có gì, chỉ là muốn đi lên nhìn một cái." Trương Uẩn tươi cười rất là hiền lành.
Ôn Liễu Niên: ...
"Từ nhỏ gia phụ đã chỉ bảo ta, phải thường xuyên lui tới với người học thức uyên bác như Ôn huynh." Trong lời nói của Trương Uẩn tràn ngập hâm mộ, "Cảnh tượng thi đình năm đó, đến bây giờ ta còn có thể nói làu làu."
Ôn Liễu Niên nghi hoặc: "Lúc ấy Trương huynh cũng ở đó?"
"Nếu ta ở lại thì tốt rồi." Trương Uẩn thành thành thật thật nói, "Là nhìn thấy trên tiểu thoại bản, miêu tả tràng cảnh lúc ấy cực kỳ tường tận, còn xứng một bức họa của Ôn huynh, giá cả cũng không rẻ."
Ôn Liễu Niên tâm tình rất là phức tạp.
Thế sự thay đổi, chính mình cư nhiên cũng có một ngày bị người khác viết vào thoại bản.
"Đúng rồi, ta còn phải đa tạ Ôn huynh." Trương Uẩn chắp tay.
Ôn Liễu Niên buồn bực: "Đa tạ ta chuyện gì?"
"Ngày đó nhờ có Ôn huynh dẫn tiến, ta mới có thể quen biết được với chư vị anh hùng Truy Ảnh cung." Khi nói chuyện, ngay cả ánh mắt Trương Uẩn cũng bắt đầu phát sáng, "Thật không hổ là môn phái đệ nhất giang hồ, nói chuyện làm việc đều cực kỳ bá đạo khí phách."
Ôn Liễu Niên từ nội tâm phát ra lời nói: "Trương huynh khách khí." Cho dù không có ta dẫn tiến, chỉ cần có người đến gần, đều nhất định sẽ được nhiệt tình đáp lại, nói không chừng còn sẽ bị ôm lấy ném lên trên trời -- Người bình thường cũng thật không có phúc tiếp nhận.
"Ôn huynh cùng Triệu đại đương gia đang muốn đi đâu thế?" Trương Uẩn lại hỏi.
"Chúng ta tính toán tìm tòa nhà." Ôn Liễu Niên nói, "Để tương lai tiện đặt chân."
"Muốn mua tòa nhà a." Trương Uẩn vỗ đùi, "Tìm ta là được rồi."
"Nga?" Ôn Liễu Niên đến đây hứng thú, "Trương huynh có tòa nhà trống muốn bán?"
"Cách nhà ta không xa lắm, vốn dĩ là cả nhà thúc phụ ta ở." Trương Uẩn nói, "Nhưng năm ngoái, cả nhà thúc phụ chuyển về quê ở phía Nam, tòa nhà liền trống, bên trong rất là thanh nhã."
"Đi nhìn thử xem?" Ôn Liễu Niên nhìn về phía Triệu Việt.
Triệu Việt gật đầu: "Ngươi quyết định là được."
Sau khi uống xong trà, hai người liền cùng Trương Uẩn một đường đến không trạch, bởi vì đã hơn một năm không có ai ở, cho nên nhìn qua hơi bụi bặm rách nát, bất quá cũng có thể thấy được chủ nhân trước thật sự là tốn không ít tâm tư, tòa nhà không tính lớn, nhưng cũng không thiếu thứ gì, bên trong còn có một cái ao, nếu là dọn dẹp dẫn nước sông vào, cũng có thể dưỡng ra một ao thủy tiên trắng.
"Cách hoàng cung không tính xa, tương lai muốn thượng triều cũng tiện." Triệu Việt hỏi, "Thích không?"
"Thích." Ôn Liễu Niên gật đầu.
"Vậy thì mua đi." Triệu Việt nhìn về phía Trương Uẩn, "Không biết phải trả bao nhiêu bạc?"
"Ôn huynh muốn ở, còn tiền bạc cái gì." Trương Uẩn cực kỳ hào sảng, "Cứ việc lấy dùng là được." Sau đó lại cười ngượng ngùng nói, "Chỉ cần để ta lui tới nhiều với chư vị anh hùng Truy Ảnh cung là được." Ngày ấy không chỉ nghe không ít câu chuyện hiệp khách, còn bị ôm lấy ném lên trời một phen, tư vị thật sự là rất tốt, quả thực nhớ mãi không quên lại muốn đến một lần !
"Vậy không được, nếu là cho không, vậy ta không cần nữa." Ôn Liễu Niên nói, "Phải trả bao nhiêu bạc, chính là bấy nhiêu bạc, thiếu một xu cũng không được."
"Vậy..." Trương Uẩn có chút ngượng ngùng.
"Có thể tìm được một trạch viện hợp ý như vậy, là ta nên cảm tạ Trương huynh mới đúng." Ôn Liễu Niên nói, "Đừng rối rắm chuyện tiền bạc."
"Cũng được, vậy đến lúc đó ta phái gia đinh đến, giúp Ôn huynh tu sửa một phen." Trương Uẩn nói.
Ôn Liễu Niên gật đầu: "Đa tạ."
Sau khi ước định giá cả tòa nhà, Trương Uẩn liền lưu luyến không rời cáo từ hai người. Ôn Liễu Niên nắm tay Triệu Việt, lại ở trong nhà đi dạo một vòng, sau đó cười tủm tỉm nhìn hắn: "Có nhà rồi."
"Ừm." Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng, cúi đầu hôn hôn.
"Bất quá có hơi cũ, về sau còn có rất nhiều chỗ phải tu sửa." Ôn Liễu Niên nói.
"Giao cho ta là được." Triệu Việt nói, "Bảo đảm trong một tháng thì sẽ chỉnh lý xong."
Ôn Liễu Niên tựa vào trước ngực hắn, miễn cưỡng "Ừm" một tiếng.
Trở về phường gấm vóc dùng xong cơm chiều, Ôn Liễu Niên cùng Mộc Thanh Sơn một đường đến thư phòng, còn Triệu Việt lại là cùng Lục Truy một đường, thương nghị kế hoạch cho tương lai -- Nếu muốn ở lâu dài, tất nhiên không thể miệng ăn núi lở, bất quá may mắn Triêu Mộ nhai của cải hùng hậu, cho dù Vương Thành tấc đất tấc vàng, muốn mở vài chỗ sản nghiệp vẫn là dư dả. Lục Truy nói: "Không bằng mở tửu lâu đi."
"Tửu lâu?" Triệu Việt nghĩ nghĩ.
"Cho dù không cấp người ngoài, thì mở cấp một mình đại nhân cũng được." Lục Truy nói.
Triệu Việt gật đầu: "Được."
Lục Truy lại kí một chữ lên trên giấy.
Hai người nói đến nửa đêm mới chấm dứt, sau khi Triệu Việt trở về phòng, thì thấy Ôn Liễu Niên đang tựa vào đầu giường đọc sách, buồn ngủ mông lung ngáp dài.
"Sao không ngủ trước đi." Triệu Việt gập sách từ trong tay hắn lại, "Mắt còn muốn mở không lên."
"Muốn chờ ngươi về." Ôn Liễu Niên tựa vào đầu vai hắn, "Nói chuyện gì mà lâu vậy."
"Tương lai muốn làm vài chuyện." Triệu Việt giúp hắn chỉnh lại y phục.
"Chuyện Đại Minh Vương sao?" Ôn Liễu Niên ngồi ngay ngắn nhìn hắn.
"Không phải." Triệu Việt cười cười, nắm hai tay của hắn, "Ta tính toán mua vài chỗ sản nghiệp ở Vương Thành, tương lai dùng để sống qua ngày."
Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt.
"Đã sớm nói qua, thân thế rốt cuộc là ai, với ta mà nói không quan trọng." Triệu Việt nói, "Cũng sẽ không cưỡng cầu nhất định phải có kết quả."
Ôn Liễu Niên cười gật đầu: "Ừm."
"Nếu muốn ở đây lâu dài, tất nhiên phải nghĩ biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình." Triệu Việt nói.
"Ta cũng có bổng lộc." Ôn Liễu Niên nhấn mạnh.
"Bổng lộc của ngươi ngoại trừ ăn cơm uống trà mua tranh chữ, còn có dư bạc không?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên rất có cốt khí: "Tất nhiên là có." Chỉ là không nhiều, nhưng tóm lại cũng là có !
Triệu Việt bật cười thành tiếng, ôm hắn vỗ vỗ: "Ngủ đi, ngày mai chúng ta đi tìm công tượng sửa phòng."
Ôn Liễu Niên tiến vào ổ chăn, cảm thấy đến Vương Thành... Tựa hồ cũng không tệ lắm.
Đương nhiên, nếu là Hoàng Thượng không cần thường xuyên nói chuyện trắng đêm, vậy thì càng tốt.
Giữa trưa ngày hôm sau, bầu trời đổ xuống một trận mưa to, sấm chớp một cái tiếp một cái, mây đen ùn ùn kéo tới cơ hồ muốn giăng đầy khắp trời, chuyện tìm công tượng đành phải dời lại một ngày, bất quá có thể ở trong lương đình uống trà ngắm cảnh, ngược lại cũng là một chuyện tốt.
Ôn Liễu Niên cùng Mộc Thanh Sơn chơi cờ, còn chưa đi được hai bước, thì lại có quản gia đến báo, nói Tứ Hỉ tổng quản đến cửa.
"Đừng nói là gọi đại nhân tiến cung nha." Lục Truy tựa vào cột đình, mới trở về không được bao lâu, sao cũng không cho nghỉ xả hơi.
Triệu Việt nhíu mày.
Ôn Liễu Niên đứng lên: "Ta đến xem thử."
Triệu Việt theo hắn một đường đến tiền thính, Lục Truy không có việc gì làm cũng đi theo, Mộc Thanh Sơn nói: "Ta cũng muốn xem."
Thượng Vân Trạch tất nhiên đáp ứng.
Tứ Hỉ công công đang ở đại sảnh uống trà, sau khi thấy Ôn Liễu Niên vội vàng đứng lên: "Ôn đại nhân, Triệu đại đương gia."
"Hoàng Thượng lại muốn tuyên hạ quan tiến cung?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Không phải." Tứ Hỉ công công lắc đầu, "Hoàng Thượng gần đây có chút chuyện khác, cho nên nói đại nhân nghỉ ngơi thêm một trận, đợi đến khi chuyện đầu bên kia giải quyết xong, thì sẽ tuyên đại nhân tiến cung."
"Thì ra là như vậy." Ôn Liễu Niên sáng tỏ, "Đa tạ công công đến báo."
"Đại nhân khách khí." Tứ Hỉ công công đứng lên, "Vậy ta trở về trước."
Ôn Liễu Niên nói: "Công công đi thong thả."
"Đúng rồi." Tứ Hỉ công công đi tới cửa lại quay đầu, "Còn có một chuyện, gần đây trong Vương Thành đại khái sẽ có chút loạn, đại nhân tốt nhất ít ra ngoài, cho dù muốn ra ngoài, cũng nhớ rõ phải dẫn theo Triệu đại đương gia cùng chư vị thiếu hiệp Truy Ảnh cung."
"Có chút loạn, là có ý gì?" Ôn Liễu Niên giật mình.
"Chuyện này..." Tứ Hỉ công công trên mặt lộ vẻ khó xử, "Ta cũng không rõ ràng lắm, Hướng thống lĩnh có lẽ sẽ rõ ràng hơn một chút, đại nhân có thể hỏi hắn."
Ôn Liễu Niên gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, tự mình đưa hắn ra cửa.
"Trong Vương Thành đại khái có chút loạn." Thượng Vân Trạch nói, "Có khi nào liên quan đến vị nam tử trung niên lai lịch không rõ ràng kia không?"
"Ta cũng nghĩ như vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Ví như thật sự là vì bắt hắn, cũng là có thể nói rõ một chuyện, tam thủ khúc Giang Nam được sửa đổi kia, hẳn thật sự là có liên quan đến Bạch Hà cô nương năm đó." Bằng không cũng sẽ không kinh động đến triều đình.
"Càng nói càng mơ hồ." Lục Truy nói, "Chẳng lẽ thật sự là Đại Minh vương?"
"Có khả năng là vậy, bất quá có vài chỗ ta nghĩ không thông." Ôn Liễu Niên nói, "Căn cứ ghi lại, Đại Minh Vương làm việc rất cẩn thận, bao hết tất cả cô nương để nghe tiểu khúc như vậy, không tương xứng với tác phong ngày xưa của hắn, cho dù thật sự là hắn, vậy mục đích là gì?"
"Tìm người?" Thượng Vân Trạch suy đoán.
"Vậy cũng có thể thông qua con đường khác, đem khúc phổ bán cho cô nương thanh lâu cùng ca phường. Tam thủ khúc này cực kỳ thanh nhã, giai điệu lại đơn giản, hẳn là rất dễ có thể truyền ra." Ôn Liễu Niên nói, "Làm gì nhất định phải nháo ra trận trận lớn như vậy, để cho mọi người trong Vương Thành đều biết."
"Thượng bảo chủ có tra ra được manh mối gì không?" Triệu Việt hỏi.
"Không có." Thượng Vân Trạch lắc đầu, "Lai lịch người nọ cực kỳ thần bí, cơ hồ là chỉ trong một đêm liền xuất hiện ở Vương Thành, manh mối gì cũng không có."
"Đáng tiếc là trời đang mưa." Mộc Thanh Sơn nói, "Không thì còn có thể đến trên đường vô tình gặp được Hướng thống lĩnh, xem thử có thể moi móc được tin gì hay không."
Ôn Liễu Niên gãi cằm.
"Ôn đại nhân." Ám vệ vừa vặn mang gà nướng từ cửa tiến vào, vô cùng vui vẻ, hơn nữa mời mọi người cùng nhau đến ăn gà nướng, chúng ta còn mua rượu hoa mai.
Ôn Liễu Niên hỏi: "Có thể xin chư vị giúp ta một chuyện hay không?"
Vậy nhất định không thành vấn đề a ! Ám vệ lập tức vỗ ngực đáp ứng, ngay cả là chuyện gì cũng không hỏi, liền bắt đầu xắn tay áo.
Thân là vật biểu tượng giang hồ, là phải nhiệt tình như vậy, đi ra ngoài cũng phải thời khắc ghi nhớ lời dạy của Truy Ảnh cung, vui vẻ giúp người không cầu hồi báo.
Mộc Thanh Sơn cảm khái: "Quả thật là danh môn chính phái." Vừa nghe liền thập phần chính khí lẫm liệt.
"Đúng vậy." Ám vệ nói, "Đây đều là do công tử dặn dò chúng ta, có người xin giúp đỡ thì phải đáp ứng." Về phần cung chủ, vẫn hướng đến dạy chúng ta gây họa xong thì nhanh chóng bỏ chạy, nếu là bị bắt được, thì chỉ cần nói là giao cho Nhật Nguyệt sơn trang.
Thập phần thực dụng.
Thế là Hướng thống lĩnh đang đội mưa tuần tra, đột ngột liền bị một đám hắc y nhân từ trên trời giáng xuống nhiệt tình ôm lấy bả vai.
"Thật sự là trùng hợp nha." Ám vệ cười tươi như hoa.
Hướng Liệt đầu ong ong vang, sớm biết rằng sẽ gặp ở đây, vậy ta nhất định sẽ đổi đường khác...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.