Chương 11: Vì sao nhất định phải ép Triệu Việt xuống núi!!!
Ngữ Tiếu Lan San
04/01/2017
Thế nhưng hiện tại Ôn đại nhân tạm thời vẫn chưa có bận tâm suy nghĩ xem mười ngày sau Triệu Việt có đến ước hẹn hay không; Hoặc là nói cách khác, hắn cơ hồ đã kết luận đối phương nhất định sẽ đến, nếu ván đã đóng thuyền, tất nhiên cũng không cần phải tốn nhiều tâm tư, huống hồ đã sắp tới cuối năm, vì có thể để cho dân chúng trong thành trải qua một cái Tết tốt đẹp, hắn cơ hồ mỗi ngày đều bận rộn xoay quanh.
Mộc Thanh Sơn nói, “Đại nhân.”
“Chuyện gì?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Mộc Thanh Sơn nói, ”Ăn chùa cũng không nên dùng cách này.”
“Sư gia nói đùa.” Ôn Liễu Niên nói, ”Bảo chủ Đằng Vân bảo là người tuấn lãng tiêu sái như thế, vừa nhìn liền biết vô cùng trọng nghĩa khinh tài.”
Mộc Thanh Sơn: …
Ôn Liễu Niên đặt bút lông trong tay xuống, cẩn thận thổi khô mực nước trên giấy—— Phía trên viết không ít chữ, đều là hàng tết cần Đằng Vân bảo chuẩn bị, thậm chí còn yêu cầu cần phải có ớt cùng thịt khô.
Mộc Thanh Sơn suy nghĩ một chút, vẫn là đi tìm Thượng Vân Trạch.
Thượng bảo chủ đang ở hậu viện luyện kiếm, liếc mắt thấy hắn đang đến gần, động tác càng lúc càng mây bay nước chảy, cơ hồ muốn dùng mũi kiếm ở trên không trung vẽ ra một đóa hoa.
Mộc Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn.
Thượng Vân Trạch tâm tình phi thường tốt, thu chiêu rơi xuống đất đi tới, “Làm xong việc rồi?”
“Ừm.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Ta là tới đa tạ bảo chủ.” Mặc dù đại nhân da mặt hơi dày, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn là phải chu toàn một chút mới tốt.
“Đa tạ ta làm cái gì?” Thượng Vân Trạch có chút khó hiểu.
“Vài ngày gần đây, Đằng Vân bảo hẳn là vì dân chúng trong thành tốn không ít ngân lượng.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Đại nhân cũng là thẹn trong lòng.”
Thượng Vân Trạch nghe vậy bật cười, “Thẹn trong lòng?”
Mộc Thanh Sơn chột dạ dừng một chút, sau đó gật đầu, “Đúng vậy.”
“E là không phải.” Thượng Vân Trạch cùng hắn đi trở về.
“Vì sao?” Mộc Thanh Sơn nỗ lực khiến bản thân trông tự nhiên một chút.
“Đây cũng không đơn giản là Đằng Vân bảo đang làm việc thiện.” Thượng Vân Trạch hỏi, “Ngươi biết Truy Ảnh cung không?”
“Biết.” Mộc Thanh Sơn gật đầu, “Đại nhân thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc tới cuộc sống lúc trước tại thành Vân Lam.” Chính mình mặc dù không phải người trong giang hồ, nhưng cũng có nghe qua cung chủ Truy Ảnh cung - Tần Thiếu Vũ
“Tiệm buôn Truy Ảnh cung trải rộng khắp thiên hạ, từ khi ta bắt đầu xuống núi đến phủ nha, Đằng Vân bảo đã bắt đầu cùng Truy Ảnh cung làm ăn qua lại một chút." Thượng Vân Trạch nói, “Dựa lưng đại thụ đón gió tốt, tương lai lợi ích của Đằng Vân bảo tất nhiên cũng không nhỏ, hiện tại cũng chỉ là lấy ra một phần trong đó mà thôi.”
“Còn có chuyện này sao?” Mộc Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
“Quả thật là con mọt sách.” Thượng Vân Trạch lắc đầu.
Mộc Thanh Sơn bất mãn, “Ngươi với đại nhân không chịu nói, làm sao ta biết được?”
“Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị người khác bán đi còn giúp người ta đếm bạc.” Thượng Vân Trạch gõ gõ đầu hắn.
Mộc Thanh Sơn né hắn, thuận lợi đánh hắn một cái —— Đương nhiên một chút sức lực cũng không có, mềm nhũn.
Nồi buồn của mọt sách ai có thể thấu.
Thượng Vân Trạch trong lòng rất là sảng khoái, “Có muốn ra ngoài một chút hay không?”
Mộc Thanh Sơn nói, ”Không muốn.”
“Vậy ngươi muốn làm gì?” Thượng Vân Trạch lại hỏi.
Mộc Thanh Sơn trả lời, “Đọc sách.”
“Sách có gì đáng xem.” Thượng Vân Trạch nhíu mày, “Lại là những thứ 'chi, hồ, giả, dã' kia?”
“Không phải.” Mộc Thanh Sơn lắc đầu, “Là sách đại nhân viết.”
Thượng Vân Trạch nghe vậy như bị sét đánh ngang tai, sau đó liền bắt đầu rơi vào lo lắng.
Mỗi ngày xem chuyện yêu tinh đánh thần tiên như vậy, lâu ngày có thể trở nên ngốc hơn hay không a…
“Nếu không thì đừng xem.” Thượng Vân Trạch nỗ lực ngăn cản.
“Không được.” Mộc Thanh Sơn kiên định tiến vào thư phòng.
Thượng Vân Trạch nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng nghiến răng nghiến lợi cũng vô dụng, Ôn đại nhân chính là được hoan nghênh như thế —— Không chỉ là sư gia, ngay cả dân chúng trong thành cũng rất tung hô, ào ạt biểu thị chúng ta đã rất lâu chưa từng xem cố sự nào hay như vậy, không hổ là Thám Hoa lang thi Đình năm đó.
Tiểu thoại bản lần đầu tiên được in, rất nhanh liền bị cướp sạch, thậm chí còn có người vì chân dung của mỹ nam tử mà ra tay đánh nhau vỡ đầu chảy máu, đến phủ nha cáo trạng.
Mộc Thanh Sơn hỏi, “Đại nhân có cần vẽ tiếp một bức《 Triệu Việt ngăn cản hàng xóm tranh đoạt bức họa 》 khuyên bảo dân chúng hay không?”
“Cũng không nhất định phải làm thế.” Ôn Liễu Niên nói, “Đợi thêm ba ngày nữa.”
Mộc Thanh Sơn suy nghĩ một chút, “Đại nhân là muốn chờ Triệu Đại đương gia?”
“Không sai.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Kế tiếp bản quan phải làm gì, phải xem lần này Triệu đại đương gia quyết định thế nào.”
Mộc Thanh Sơn thở dài, “Chỉ sợ Triệu đại đương gia sẽ cảm thấy đại nhân là muốn gây sức ép cho hắn.”
Ôn Liễu Niên nói, “Bản quan chính là đang gây sức ép cho hắn.”
Mộc Thanh Sơn: …
Kỳ thực cũng có thể không cần thừa nhận sảng khoái như vậy.
“Nếu Triệu Việt đáp ứng xuống núi, cùng quan phủ hợp tác tiêu diệt thổ phỉ, tất nhiên là tất cả mọi người đều vui vẻ.” Ôn Liễu Niên nói, “Còn nếu không, coi như hắn không muốn hợp tác cùng quan phủ, chỉ cần có thể tạm thời dẫn người rời khỏi núi Thương Mang là được rồi.”
Mộc Thanh Sơn có chút khó hiểu.
“Lúc trước Thượng bảo chủ đưa cho bản quan xem bản đồ núi Thương Mang, tuy nói có liên quan đến thổ phỉ, nhưng cũng không thể đo vẽ chính xác nhất, cũng sẽ không thể nhìn ra địa thế hiểm trở như thế nào.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu như không có người biết rõ địa hình dẫn đường, đừng nói là dù có hợp tác cùng Đằng Vân bảo, coi như kể cả người của Truy Ảnh cung, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.”
“Vậy việc này cùng Triệu đại đương gia xuống núi có liên quan gì?” Mộc Thanh Sơn lại hỏi.
“Bọn thổ phỉ giết người không chớp mắt hung tàn độc ác, sinh mệnh của những người này làm sao có thể so sánh được với quan binh, phủ nha cùng đệ tử Đằng Vân bảo." Ôn Liễu Niên nói, “Dưới tình huống không chắc chắn, không ai muốn để cho bọn họ chết oan uổng, mà nạn thổ phỉ trên núi Thương Mang nhất định phải tiêu diệt, cho nên bản quan đã dâng thư gửi lên triều đình, điều thuốc nổ đại pháo đến thành Thương Mang.”
“Đại nhân dự định để pháo nổ núi Thương Mang?” Mộc Thanh Sơn hít vào một ngụm khí lạnh.
“Chỉ là làm chút uy hiếp mà thôi.” Ôn Liễu Niên nói, “Địa thế núi mênh mông, muốn san bằng cũng không dễ dàng như vậy.” Thế nhưng, mỗi ngày trước cửa nhà đều có người quăng thuốc nổ, cũng đủ khiến bọn chúng đau đầu —— Coi như không nổ bay được sào huyệt, mà chỉ cần đem nòng pháo đen ngòm hướng đến con đường xuống núi, xem còn có ai dám ló đầu xuất hiện, đến lúc đó không từ mà biệt, có thể ngồi yên được hay không cũng là một vấn đề.
“Cho nên bản quan mới muốn Triệu Việt xuống núi.” Ôn Liễu Niên nói, “Bởi vì hắn không phải hạng người đại gian đại ác, không nên bị vây ở trong núi.”
“Vì sao không đem sự tình báo cho Triệu Đại đương gia?” Mộc Thanh Sơn hỏi.
“Bởi vì không ai hiểu rõ hắn.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu tiết lộ tin tức, thổ phỉ có mười bang thì có tám chín bang sẽ bắt cóc dân chúng trong thành làm con tin, đến lúc đó sẽ tăng thêm rất nhiều phiền toái.”
Mộc Thanh Sơn gật đầu, “Ta hiểu rồi.”
“Cho nên việc cấp bách phải làm bây giờ, chỉ có hai việc.” Ôn Liễu Niên nói, “Cho dân chúng trải qua một năm mới vui vẻ, cùng với ép Triệu Việt xuống núi.”
Mộc Thanh Sơn cảm thấy, đại nhân lúc nói ra câu sau hình như có vài phần ý tứ nghiến răng nghiến lợi.
Mười ngày sau, Ôn Liễu Niên đợi suốt cả đêm, cũng không nhìn thấy Triệu Việt.
“Triệu đại đương gia sao có thể nhẫn tâm đến như vậy?” Nhìn thân ảnh cô đơn trước bàn đọc sách, Mộc Thanh Sơn rất là bất mãn.
Thượng Vân Trạch buồn cười, “Vốn dĩ chính là đại nhân bức bách hắn, không đáp ứng thì có gì khó hiểu?”
“Đại nhân chỉ có lòng tốt.” Mộc Thanh Sơn cường điệu.
“Vậy thì sao?” Thượng Vân Trạch nói, ”Không phải tất cả mọi việc đều có thể dùng lòng tốt để giải thích.”
Mộc Thanh Sơn ngồi ở trên bậc cửa, lại quay đầu liếc nhìn thư phòng.
Thượng Vân Trạch nói, ”Nếu ta thấy ngươi rất sợ lạnh, kêu ngươi ăn nhiều ớt một chút —— ”
“Ta sẽ không ăn.” Mộc Thanh Sơn cắt ngang lời hắn.
Thượng Vân Trạch bật cười, “Ngươi xem, ta cũng chỉ là có lòng tốt.”
Mộc Thanh Sơn trầm mặc.
Thượng Vân Trạch ngồi ở bên cạnh hắn, “Vài hôm trước ta kêu ngươi ăn ớt, không có việc gì chứ?” Lúc đó chỉ là xuất phát từ nhất thời đùa dai, lại không ngờ tới hắn thật sự ăn cay một chút cũng không được.
“Không sao.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Chỉ là dạ dày khó chịu mấy hôm mà thôi.”
Thượng bảo chủ trong lòng rất tự trách.
”Ấn đường của ta còn biến thành màu đen không?” Mộc Thanh Sơn hỏi.
Thượng Vân Trạch lắc đầu, dùng ngón cái xoa bóp mi tâm của hắn.
“Ăn ớt thật sự có thể trừ tà sao?” Mộc Thanh Sơn lại hỏi.
“Lần sau đừng ăn nữa.” Thượng Vân Trạch nói, ”Đi miếu đốt nén nhang cũng có thể hóa giải.”
Mộc Thanh Sơn bĩu môi, tiền nhang đèn rất đắt.
“Tiểu Mộc.” Thượng Vân Trạch nhìn hắn.
“Hả?” Mộc Thanh Sơn quay đầu.
“… Ngươi có lạnh hay không?” Thượng Vân Trạch hỏi.
“Có một chút.” Mộc Thanh Sơn hà hơi vào lòng bàn tay.
Ôn Liễu Niên ngồi ở sau bàn, bình tĩnh liếc hai người.
Có một chút.
“Ta gọi thợ may Đằng Vân bảo đến đây.” Thượng Vân Trạch nói, ”Giúp ngươi làm hai bộ y phục.”
Mộc Thanh Sơn có chút bất ngờ, “Bảo chủ định làm y phục mùa đông cho người làm trong phủ nha?”
Thượng Vân Trạch dừng một chút, hắn chỉ muốn làm cho một người này mà thôi, vì sao đã biến thành tất cả mọi người trong phủ nha ?
“Vậy sao được.” Mộc Thanh Sơn lập tức từ chối.
Ôn đại nhân nhu nhu mi tâm, trong lòng có chút đồng tình Thượng Vân Trạch.
“Không sao.” Thượng Vân Trạch nói.
“Đa tạ bảo chủ.” Mộc Thanh Sơn cười híp mắt, đưa tay gãi gãi mũi.
Thượng Vân Trạch nắm chặt tay của hắn, cau mày, “Sao lại bị nứt da rồi.”
“Khi còn bé thì đã bị, về sau hàng năm cứ đến mùa đông đều sẽ như thế này.” Mộc Thanh Sơn không để ý, “Đầu xuân thì sẽ tốt hơn.”
“Vậy nên xoa bóp nhiều một chút.” Ôn Liễu Niên đột nhiên xuất hiện ở phía sau hai người.
“Đại nhân.” Mộc Thanh Sơn giật mình, nhanh chóng đứng lên.
“Có thể giúp lưu thông máu.” Ôn Liễu Niên vừa đi ra bên ngoài vừa nói.
Mộc Thanh Sơn tự mình xoa xoa da tay khô nứt.
“Tốt nhất có thể nhờ Thượng bảo chủ làm giúp.” Ôn đại nhân cũng không quay đầu lại nói, ”Sư gia sợ là không hiểu, người tập võ có nội lực.”
Thật sao? Mộc Thanh Sơn nghi hoặc.
Thượng bảo chủ trong lòng rất là vui sướng, độ hảo cảm với Ôn Liễu Niên dần dần tăng lên.
Quả thật là quan từ địa phương lớn tới, rất biết cách quan sát.
Cứ như thế này, đừng nói là làm y phục mùa đông cho người trong phủ nha, coi như là lần lượt phát bạc cho dân chúng trong thành, cũng không phải không có khả năng a…
Mộc Thanh Sơn nhìn hắn, “Thượng bảo chủ nếu bận —— ”
“Ta không bận chút nào.” Thượng Vân Trạch nụ cười thoảng như mây gió, “Quả thật là rãnh rỗi đến phát chán.”
“Bảo chủ!” Vừa dứt lời, một tiểu đệ tử vội vội vàng vàng chạy vào, “Phương đàn chủ phái người truyền lời, nói bên trong bảo hôm trước có hai nhóm đệ tử nổi lên xung đột, thỉnh bảo chủ mau trở về một chuyến.”
Mộc Thanh Sơn nói, “Đại nhân.”
“Chuyện gì?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Mộc Thanh Sơn nói, ”Ăn chùa cũng không nên dùng cách này.”
“Sư gia nói đùa.” Ôn Liễu Niên nói, ”Bảo chủ Đằng Vân bảo là người tuấn lãng tiêu sái như thế, vừa nhìn liền biết vô cùng trọng nghĩa khinh tài.”
Mộc Thanh Sơn: …
Ôn Liễu Niên đặt bút lông trong tay xuống, cẩn thận thổi khô mực nước trên giấy—— Phía trên viết không ít chữ, đều là hàng tết cần Đằng Vân bảo chuẩn bị, thậm chí còn yêu cầu cần phải có ớt cùng thịt khô.
Mộc Thanh Sơn suy nghĩ một chút, vẫn là đi tìm Thượng Vân Trạch.
Thượng bảo chủ đang ở hậu viện luyện kiếm, liếc mắt thấy hắn đang đến gần, động tác càng lúc càng mây bay nước chảy, cơ hồ muốn dùng mũi kiếm ở trên không trung vẽ ra một đóa hoa.
Mộc Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn.
Thượng Vân Trạch tâm tình phi thường tốt, thu chiêu rơi xuống đất đi tới, “Làm xong việc rồi?”
“Ừm.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Ta là tới đa tạ bảo chủ.” Mặc dù đại nhân da mặt hơi dày, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn là phải chu toàn một chút mới tốt.
“Đa tạ ta làm cái gì?” Thượng Vân Trạch có chút khó hiểu.
“Vài ngày gần đây, Đằng Vân bảo hẳn là vì dân chúng trong thành tốn không ít ngân lượng.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Đại nhân cũng là thẹn trong lòng.”
Thượng Vân Trạch nghe vậy bật cười, “Thẹn trong lòng?”
Mộc Thanh Sơn chột dạ dừng một chút, sau đó gật đầu, “Đúng vậy.”
“E là không phải.” Thượng Vân Trạch cùng hắn đi trở về.
“Vì sao?” Mộc Thanh Sơn nỗ lực khiến bản thân trông tự nhiên một chút.
“Đây cũng không đơn giản là Đằng Vân bảo đang làm việc thiện.” Thượng Vân Trạch hỏi, “Ngươi biết Truy Ảnh cung không?”
“Biết.” Mộc Thanh Sơn gật đầu, “Đại nhân thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc tới cuộc sống lúc trước tại thành Vân Lam.” Chính mình mặc dù không phải người trong giang hồ, nhưng cũng có nghe qua cung chủ Truy Ảnh cung - Tần Thiếu Vũ
“Tiệm buôn Truy Ảnh cung trải rộng khắp thiên hạ, từ khi ta bắt đầu xuống núi đến phủ nha, Đằng Vân bảo đã bắt đầu cùng Truy Ảnh cung làm ăn qua lại một chút." Thượng Vân Trạch nói, “Dựa lưng đại thụ đón gió tốt, tương lai lợi ích của Đằng Vân bảo tất nhiên cũng không nhỏ, hiện tại cũng chỉ là lấy ra một phần trong đó mà thôi.”
“Còn có chuyện này sao?” Mộc Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
“Quả thật là con mọt sách.” Thượng Vân Trạch lắc đầu.
Mộc Thanh Sơn bất mãn, “Ngươi với đại nhân không chịu nói, làm sao ta biết được?”
“Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị người khác bán đi còn giúp người ta đếm bạc.” Thượng Vân Trạch gõ gõ đầu hắn.
Mộc Thanh Sơn né hắn, thuận lợi đánh hắn một cái —— Đương nhiên một chút sức lực cũng không có, mềm nhũn.
Nồi buồn của mọt sách ai có thể thấu.
Thượng Vân Trạch trong lòng rất là sảng khoái, “Có muốn ra ngoài một chút hay không?”
Mộc Thanh Sơn nói, ”Không muốn.”
“Vậy ngươi muốn làm gì?” Thượng Vân Trạch lại hỏi.
Mộc Thanh Sơn trả lời, “Đọc sách.”
“Sách có gì đáng xem.” Thượng Vân Trạch nhíu mày, “Lại là những thứ 'chi, hồ, giả, dã' kia?”
“Không phải.” Mộc Thanh Sơn lắc đầu, “Là sách đại nhân viết.”
Thượng Vân Trạch nghe vậy như bị sét đánh ngang tai, sau đó liền bắt đầu rơi vào lo lắng.
Mỗi ngày xem chuyện yêu tinh đánh thần tiên như vậy, lâu ngày có thể trở nên ngốc hơn hay không a…
“Nếu không thì đừng xem.” Thượng Vân Trạch nỗ lực ngăn cản.
“Không được.” Mộc Thanh Sơn kiên định tiến vào thư phòng.
Thượng Vân Trạch nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng nghiến răng nghiến lợi cũng vô dụng, Ôn đại nhân chính là được hoan nghênh như thế —— Không chỉ là sư gia, ngay cả dân chúng trong thành cũng rất tung hô, ào ạt biểu thị chúng ta đã rất lâu chưa từng xem cố sự nào hay như vậy, không hổ là Thám Hoa lang thi Đình năm đó.
Tiểu thoại bản lần đầu tiên được in, rất nhanh liền bị cướp sạch, thậm chí còn có người vì chân dung của mỹ nam tử mà ra tay đánh nhau vỡ đầu chảy máu, đến phủ nha cáo trạng.
Mộc Thanh Sơn hỏi, “Đại nhân có cần vẽ tiếp một bức《 Triệu Việt ngăn cản hàng xóm tranh đoạt bức họa 》 khuyên bảo dân chúng hay không?”
“Cũng không nhất định phải làm thế.” Ôn Liễu Niên nói, “Đợi thêm ba ngày nữa.”
Mộc Thanh Sơn suy nghĩ một chút, “Đại nhân là muốn chờ Triệu Đại đương gia?”
“Không sai.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Kế tiếp bản quan phải làm gì, phải xem lần này Triệu đại đương gia quyết định thế nào.”
Mộc Thanh Sơn thở dài, “Chỉ sợ Triệu đại đương gia sẽ cảm thấy đại nhân là muốn gây sức ép cho hắn.”
Ôn Liễu Niên nói, “Bản quan chính là đang gây sức ép cho hắn.”
Mộc Thanh Sơn: …
Kỳ thực cũng có thể không cần thừa nhận sảng khoái như vậy.
“Nếu Triệu Việt đáp ứng xuống núi, cùng quan phủ hợp tác tiêu diệt thổ phỉ, tất nhiên là tất cả mọi người đều vui vẻ.” Ôn Liễu Niên nói, “Còn nếu không, coi như hắn không muốn hợp tác cùng quan phủ, chỉ cần có thể tạm thời dẫn người rời khỏi núi Thương Mang là được rồi.”
Mộc Thanh Sơn có chút khó hiểu.
“Lúc trước Thượng bảo chủ đưa cho bản quan xem bản đồ núi Thương Mang, tuy nói có liên quan đến thổ phỉ, nhưng cũng không thể đo vẽ chính xác nhất, cũng sẽ không thể nhìn ra địa thế hiểm trở như thế nào.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu như không có người biết rõ địa hình dẫn đường, đừng nói là dù có hợp tác cùng Đằng Vân bảo, coi như kể cả người của Truy Ảnh cung, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.”
“Vậy việc này cùng Triệu đại đương gia xuống núi có liên quan gì?” Mộc Thanh Sơn lại hỏi.
“Bọn thổ phỉ giết người không chớp mắt hung tàn độc ác, sinh mệnh của những người này làm sao có thể so sánh được với quan binh, phủ nha cùng đệ tử Đằng Vân bảo." Ôn Liễu Niên nói, “Dưới tình huống không chắc chắn, không ai muốn để cho bọn họ chết oan uổng, mà nạn thổ phỉ trên núi Thương Mang nhất định phải tiêu diệt, cho nên bản quan đã dâng thư gửi lên triều đình, điều thuốc nổ đại pháo đến thành Thương Mang.”
“Đại nhân dự định để pháo nổ núi Thương Mang?” Mộc Thanh Sơn hít vào một ngụm khí lạnh.
“Chỉ là làm chút uy hiếp mà thôi.” Ôn Liễu Niên nói, “Địa thế núi mênh mông, muốn san bằng cũng không dễ dàng như vậy.” Thế nhưng, mỗi ngày trước cửa nhà đều có người quăng thuốc nổ, cũng đủ khiến bọn chúng đau đầu —— Coi như không nổ bay được sào huyệt, mà chỉ cần đem nòng pháo đen ngòm hướng đến con đường xuống núi, xem còn có ai dám ló đầu xuất hiện, đến lúc đó không từ mà biệt, có thể ngồi yên được hay không cũng là một vấn đề.
“Cho nên bản quan mới muốn Triệu Việt xuống núi.” Ôn Liễu Niên nói, “Bởi vì hắn không phải hạng người đại gian đại ác, không nên bị vây ở trong núi.”
“Vì sao không đem sự tình báo cho Triệu Đại đương gia?” Mộc Thanh Sơn hỏi.
“Bởi vì không ai hiểu rõ hắn.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu tiết lộ tin tức, thổ phỉ có mười bang thì có tám chín bang sẽ bắt cóc dân chúng trong thành làm con tin, đến lúc đó sẽ tăng thêm rất nhiều phiền toái.”
Mộc Thanh Sơn gật đầu, “Ta hiểu rồi.”
“Cho nên việc cấp bách phải làm bây giờ, chỉ có hai việc.” Ôn Liễu Niên nói, “Cho dân chúng trải qua một năm mới vui vẻ, cùng với ép Triệu Việt xuống núi.”
Mộc Thanh Sơn cảm thấy, đại nhân lúc nói ra câu sau hình như có vài phần ý tứ nghiến răng nghiến lợi.
Mười ngày sau, Ôn Liễu Niên đợi suốt cả đêm, cũng không nhìn thấy Triệu Việt.
“Triệu đại đương gia sao có thể nhẫn tâm đến như vậy?” Nhìn thân ảnh cô đơn trước bàn đọc sách, Mộc Thanh Sơn rất là bất mãn.
Thượng Vân Trạch buồn cười, “Vốn dĩ chính là đại nhân bức bách hắn, không đáp ứng thì có gì khó hiểu?”
“Đại nhân chỉ có lòng tốt.” Mộc Thanh Sơn cường điệu.
“Vậy thì sao?” Thượng Vân Trạch nói, ”Không phải tất cả mọi việc đều có thể dùng lòng tốt để giải thích.”
Mộc Thanh Sơn ngồi ở trên bậc cửa, lại quay đầu liếc nhìn thư phòng.
Thượng Vân Trạch nói, ”Nếu ta thấy ngươi rất sợ lạnh, kêu ngươi ăn nhiều ớt một chút —— ”
“Ta sẽ không ăn.” Mộc Thanh Sơn cắt ngang lời hắn.
Thượng Vân Trạch bật cười, “Ngươi xem, ta cũng chỉ là có lòng tốt.”
Mộc Thanh Sơn trầm mặc.
Thượng Vân Trạch ngồi ở bên cạnh hắn, “Vài hôm trước ta kêu ngươi ăn ớt, không có việc gì chứ?” Lúc đó chỉ là xuất phát từ nhất thời đùa dai, lại không ngờ tới hắn thật sự ăn cay một chút cũng không được.
“Không sao.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Chỉ là dạ dày khó chịu mấy hôm mà thôi.”
Thượng bảo chủ trong lòng rất tự trách.
”Ấn đường của ta còn biến thành màu đen không?” Mộc Thanh Sơn hỏi.
Thượng Vân Trạch lắc đầu, dùng ngón cái xoa bóp mi tâm của hắn.
“Ăn ớt thật sự có thể trừ tà sao?” Mộc Thanh Sơn lại hỏi.
“Lần sau đừng ăn nữa.” Thượng Vân Trạch nói, ”Đi miếu đốt nén nhang cũng có thể hóa giải.”
Mộc Thanh Sơn bĩu môi, tiền nhang đèn rất đắt.
“Tiểu Mộc.” Thượng Vân Trạch nhìn hắn.
“Hả?” Mộc Thanh Sơn quay đầu.
“… Ngươi có lạnh hay không?” Thượng Vân Trạch hỏi.
“Có một chút.” Mộc Thanh Sơn hà hơi vào lòng bàn tay.
Ôn Liễu Niên ngồi ở sau bàn, bình tĩnh liếc hai người.
Có một chút.
“Ta gọi thợ may Đằng Vân bảo đến đây.” Thượng Vân Trạch nói, ”Giúp ngươi làm hai bộ y phục.”
Mộc Thanh Sơn có chút bất ngờ, “Bảo chủ định làm y phục mùa đông cho người làm trong phủ nha?”
Thượng Vân Trạch dừng một chút, hắn chỉ muốn làm cho một người này mà thôi, vì sao đã biến thành tất cả mọi người trong phủ nha ?
“Vậy sao được.” Mộc Thanh Sơn lập tức từ chối.
Ôn đại nhân nhu nhu mi tâm, trong lòng có chút đồng tình Thượng Vân Trạch.
“Không sao.” Thượng Vân Trạch nói.
“Đa tạ bảo chủ.” Mộc Thanh Sơn cười híp mắt, đưa tay gãi gãi mũi.
Thượng Vân Trạch nắm chặt tay của hắn, cau mày, “Sao lại bị nứt da rồi.”
“Khi còn bé thì đã bị, về sau hàng năm cứ đến mùa đông đều sẽ như thế này.” Mộc Thanh Sơn không để ý, “Đầu xuân thì sẽ tốt hơn.”
“Vậy nên xoa bóp nhiều một chút.” Ôn Liễu Niên đột nhiên xuất hiện ở phía sau hai người.
“Đại nhân.” Mộc Thanh Sơn giật mình, nhanh chóng đứng lên.
“Có thể giúp lưu thông máu.” Ôn Liễu Niên vừa đi ra bên ngoài vừa nói.
Mộc Thanh Sơn tự mình xoa xoa da tay khô nứt.
“Tốt nhất có thể nhờ Thượng bảo chủ làm giúp.” Ôn đại nhân cũng không quay đầu lại nói, ”Sư gia sợ là không hiểu, người tập võ có nội lực.”
Thật sao? Mộc Thanh Sơn nghi hoặc.
Thượng bảo chủ trong lòng rất là vui sướng, độ hảo cảm với Ôn Liễu Niên dần dần tăng lên.
Quả thật là quan từ địa phương lớn tới, rất biết cách quan sát.
Cứ như thế này, đừng nói là làm y phục mùa đông cho người trong phủ nha, coi như là lần lượt phát bạc cho dân chúng trong thành, cũng không phải không có khả năng a…
Mộc Thanh Sơn nhìn hắn, “Thượng bảo chủ nếu bận —— ”
“Ta không bận chút nào.” Thượng Vân Trạch nụ cười thoảng như mây gió, “Quả thật là rãnh rỗi đến phát chán.”
“Bảo chủ!” Vừa dứt lời, một tiểu đệ tử vội vội vàng vàng chạy vào, “Phương đàn chủ phái người truyền lời, nói bên trong bảo hôm trước có hai nhóm đệ tử nổi lên xung đột, thỉnh bảo chủ mau trở về một chuyến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.