Chương 118
Ngapica
17/12/2020
Trời
càng lúc càng sẫm màu, trăng sớm đã lên cao, đêm nay trăng tròn sáng
trưng cả đường đi lối bước, chỉ một lúc dạo ở bên ngoài Hà Nguyệt Chiêu
đã chỉ dẫn rất nhiều thứ, Dạ Vi Tước cũng hiểu được không ít lối sống
hoang sơ mộc mạc mà mình chưa từng trải qua.
Trở lại Tiền gia trang thì trời đã rất trễ, Hà Nguyệt Chiêu đưa Dạ Vi Tước đến trước phòng, nói vài câu liền có ý rời đi.
Thấy Hà Nguyệt Chiêu bước đi, Dạ Vi Tước vội mở lời giữ người: "Nguyệt Chiêu tiểu thư."
Hà Nguyệt Chiêu vừa đi được vài bước, nghe phía sau có người gọi, vui vẻ ra mặt quay lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Ta thấy ở góc phòng có một cây đàn tỳ bà..." Dạ Vi Tước mở lời nhưng có một chút e ngại, lời nói ra rất chần chừ, chậm rãi.
"A...Vi Tước muốn dùng nó sao? Vậy thì cứ tự nhiên." Hà Nguyệt Chiêu nhanh nhẹn nắm bắt lời nói của người trước mặt, không cần nàng nói câu sau đã hiểu ý đem luôn đàn cho mượn.
Gặp qua chỉ mới vài lần, tiếp xúc không nhiều, nhưng đủ để Hà Nguyệt Chiêu biết được người trước mặt mình da mặt thật sự rất mỏng, vì thế mà không để nàng cảm thấy ngại, đích thân Hà Nguyệt Chiêu chạy vào trong phòng lấy nó.
"Tỳ bà này là của ta, nhưng ta lại đàn không được tốt lắm, có lẽ không yêu thích nên không thể đặt hết tâm trí vào mà gảy, nên từ lâu đã bỏ nó sang một bên, nhờ Vi Tước mà ta mới nhớ đến nó. Chắc hẳn Vi Tước gảy đàn rất tốt đúng không?"
Chẳng những tốt mà còn tuyệt hảo, cầm nghệ nhất định sẽ khiến ngươi kinh ngạc, cầm nhân nhất định sẽ khiến ngươi hoa mắt a.
Vừa nghe xong lời Hà Nguyệt Chiêu, Tố Nhi ở bên cạnh thầm trả lời, một bộ dạng ngẩng cao đầu tự hào, nương nương của mình là tuyệt nhất!
"Ta chỉ biết một ít, có thể tạm nghe được." Dạ Vi Tước lắc đầu phũ nhận.
"Đây, trao lại tỳ bà cho Vi Tước cô nương, trời đã rất trễ nên ta sẽ không làm phiền thêm nữa, mai ta sẽ trở lại sớm hơn, đến lúc đó nhất định phải gảy một khúc."
Hai tay Dạ Vi Tước nhận lấy tỳ bà, gật đầu đáp ứng lời Hà Nguyệt Chiêu.
"Nếu Vi Tước muốn gảy thì cứ việc tự nhiên, rất xa không thể nghe thấy, cứ yên tâm!" Trước khi rời đi, Hà Nguyệt Chiêu không quên quay lại nói, vừa nói vừa nháy mắt, tay chỉ qua phía chỗ của mình, giải thích cho lời vừa nói.
Dạ Vi Tước bật cười, có chút ngưỡng mộ Hà Nguyệt Chiêu lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, quả thật nàng là người rất tốt, càng như vậy Dạ Vi Tước càng thấy e ngại, mình thực sự chưa làm gì cho Hà Nguyệt Chiêu mà nàng đã tận tâm đối với mình như thế.
"Nương nương, chúng ta đến đằng kia thôi." Cung Sa dứt lời, biết ý định sắp tới của nương nương, hai tay đã muốn dìu nương nương bước đi đến phía có đặt chiếc ghế đá.
Dạ Vi Tước ngồi xuống ghế, thuận tiện hơn việc giữ tỳ bà trong tay. Nàng không nhớ lần cuối mình dùng nó đã bao lâu rồi, chỉ biết là lâu đến mức mình không nhớ nổi.
Hình ảnh này có chút quen thuộc, vẫn là trăng sáng, gió đêm, một thảm hoa cỏ bảo quanh. Chỉ khác là ở nơi khác, mang theo một thân phận khác.
Một thân ảnh mỏng manh đơn bạc, một đôi bàn tay tinh tế di trên dây đàn, cùng thanh âm thê lương vang vọng, tất cả đều dưới bầu trời màu mực mênh mông.
Dạ Vi Tước thử chạm vào, nhẹ tay gảy, thanh âm tỳ bà tức khắc vang vọng, khiến nàng bất giác mỉm cười.
Cảm giác khi nương nương gảy tỳ bà so với huyền cầm sẽ cho người ta hai thứ cảm xúc khác nhau.
Chỉ là ngẫu hứng nổi lên, Dạ Vi Tước chọn một khúc quen thuộc mà gảy.
Tiếng đàn theo uyển chuyển của đôi bàn tay mềm mại, vang vọng dưới bầu trời tĩnh lặng.
Thanh âm tỳ bà dễ nghe đến mức khiến người ta lưu luyến rung động theo từng tiếng đàn, Dạ Vi Tước một mực tập trung vào tỳ bà như thể bỏ quên tất cả mọi thứ lại phía sau.
Bất chợt từ đâu bên tai vang lên tiếng sáo, xen lẫn vào tiếng đàn tỳ bà, thanh âm xa lạ ấy liền đánh thức mọi thứ xung quanh.
Thanh âm mềm nhẹ của sáo ngọc từ từ vang lên bên tai, Dạ Vi Tước vừa nghe đã giật mình bất ngờ, tay đang gảy trên tỳ bà cũng vì vậy mà trật đi vài nhịp.
Sau vài giây Dạ Vi Tước mới kịp nhận ra giai điệu của nó.
Cảm nhận nhịp âm tiếng sáo là một khúc mình đang gảy, càng khiến Dạ Vi Tước kinh ngạc.
Tuy rằng có thắc mắc nhưng Dạ Vi Tước vẫn rất tập trung, chốc lát ngón tay lại uyển chuyển trở lại giai điệu cũ.
Nhất thời tạo nên một đoạn hoà âm, tiếng đàn đơn độc một lối như được tiếng sáo đến bao bọc lấy, như kéo ra khỏi từ u mê tan thương bao ngày.
Sự kết hợp hoàn mỹ êm tai đến không ngờ, tiếng sáo vang lên cao liền rơi xuống thấp làm bước đệm cho tiếng đàn ngân vang sâu.
Kết thúc một khúc nhạc, Dạ Vi Tước vẫn có chút mơ màng không rõ ở trong mắt, nhãn thần bất chợt quay đi hướng về phía mà tai cảm nhận rõ nhất.
Là ai? Ai là người dùng sáo ngọc đó? Thanh âm phát ra rất gần bên cạnh, có nghĩ, nàng nghĩ cũng không ra, nơi này làm gì có ai có khả năng, người trong gia trang lại càng không.
***
Ở phía xa, có một thân ảnh thật quen thuộc, đang muốn đem thân thể giấu vào màn đêm, nhưng ý định lại không thành, ánh trăng trên cao rọi xuống, đem đến một ít sáng tỏ.
Người vừa buông đi sáo ngọc xuống, môi nhếch lên mỉm cười chua xót.
Cánh tay Kỳ Tử Nhạc như mất đi khí lực, tay cầm sáo ngọc buông thả ở phía dưới. Nàng đứng ở một góc tối, sau một gốc đại thụ, đầu tóc rối, hai bên thái dương vẫn còn ướt đẫm mồ hôi như vừa mới chạy vội.
Tìm kiếm rất lâu, trấn không lớn nhưng để tìm một người không hề dễ dàng, loay hoay cuối cùng cũng tìm được rồi, nhưng lại thấy một màn thật khiến người ta đau đớn.
Nhìn nữ nhân của mình cười nói vui vẻ bên cạnh một người vô danh, trái tim nàng thật chịu không nổi, nó đau đến bóp nghẹn lồng ngực không thở được, Dạ Vi Tước rốt cục chỉ vì một nữ nhân mà đến một nơi hoang sơ như thế này sao?
Đang cuối đầu trong mớ suy nghĩ hỗn độn, tiếng động vang lên bên tai làm Kỳ Tử Nhạc giật mình, thính giác lúc này hoàn toàn nghe được là tiếng bước chân, nó ngày một gần hơn. Trái tim trong phút chốc giật thót lên, cả người Kỳ Tử Nhạc phát run lên, đến khi nhận ra, trước một khoảng trống đã là một thân ảnh.
Dạ Vi Tước vô thức bước theo phía thanh âm lớn nhất mà tai nghe được, không ngờ rằng sẽ là như vậy hiện trước mắt, chính là thân ảnh, là gương mặt vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ.
Khoảnh khắc ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào nhau, rối bời hoảng loạn trong mắt, hai người đều chôn chân tại chỗ, cách một khoảng không xa, không ai nói với ai một lời nào.
Không gian tĩnh lặng đến lạ thường, ánh mắt đôi người phản chiếu hình ảnh của nhau, ngay cả một lời cũng không ai thốt lên được, cứ như vậy hai thân ảnh như hai bức tượng hình người.
Ánh mắt Dạ Vi Tước sững sờ, cả người lặng đi khi thấy người trước mặt, mọi phòng tuyến như sụp đổ, một chút mạnh mẽ giả tạo gắng gượng cũng rơi xuống. Nơi khoé mắt Dạ Vi Tước có màu lệ, sớm đỏ hoe.
Hai tay Kỳ Tử Nhạc bóp chặt đến đau đớn, nàng mím môi rất chặt, cả người run rẩy như có luồng khí lạnh xâm chiếm cơ thể, trong tình cảnh như vầy không biết phải làm sao.
Cuối cùng cũng chịu không nổi, Kỳ Tử Nhạc vội bước đến, hai tay vòng qua vai ôm Dạ Vi Tước thật chặt.
"Cuối cùng cũng tìm được nàng rồi."
Hồi lâu Dạ Vi Tước vẫn không có một chút phản ứng, chỉ trân người tại chỗ.
Biểu hiện của Dạ Vi Tước khiến Kỳ Tử Nhạc hoảng sợ tột độ, buông đi thân thể nàng, không dám xem vẻ mặt nàng thế nào, đột ngột quỳ rạp xuống mặt đất, cuối đầu, cả hai tay đều chống xuống nền gạch.
"Ta là người mang đến rắc rối tai ương cho Dạ gia, nhưng ta không hại phụ thân nàng, cũng không chăm lửa thiêu đốt người nhà nàng, những chuyện đó ta đều không có làm!"
"Đứng lên, y phục lắm bẩn cả rồi."
Dạ Vi Tước nói nhỏ, khe khẽ lắc đầu, cánh môi khép chặt dường như muốn mở cũng là một việc khó khăn, trong mắt ngấn một tầng sương mỏng.
Lấy hết tất cả mạnh mẽ cuối cùng của mình, Dạ Vi Tước bước từng bước nhỏ về phía trước, đôi chân vốn rất nặng nề, tựa như tảng đá nặng đè lên, phải gắng gượng thật nhiều mới có thể bước được.
Dạ Vi Tước không nói gì cả, bước đến thật gần Kỳ Tử Nhạc, cứ như vậy bước đến trước mặt Kỳ Tử Nhạc mới dừng lại, đôi tay không chút khí lực cố nâng lên cao, Dạ Vi Tước lúc này giống như cành dương liễu trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống.
"Ta tin, ta luôn tin..."
Vòng tay ôm lấy cổ người trước mặt, khuôn miệng mấp máy nói vài từ, đầu tựa nơi vai Kỳ Tử Nhạc, chính lúc này, từng giọt từng giọt lệ châu nối tiếp nhau lặng lẽ chảy dọc xuống má, phút chốc gương mặt đã ướt đẫm nước mắt.
"...nhưng buộc phải không tin."
Mềm yếu đến không tưởng, lời của Dạ Vi Tước nhỏ nhẹ đến mức Kỳ Tử Nhạc nghe không rõ. Thứ dằng vặt trong người mình, rốt cuộc cũng có thể gỡ xuống một ít, mắt của Kỳ Tử Nhạc, đã khỏi rồi.
Hành động của Dạ Vi Tước trong phút chốc làm trái tim Kỳ Tử Nhạc trở nên loạn nhịp, cả tâm trí lẫn trái tim như được ngọt lửa lên lỏi vào mà trở nên ấm áp.
Kỳ Tử Nhạc có chút hốt hoảng ôm chặt lấy Dạ Vi Tước.
"Ta rất yêu Dạ Vi Tước, ta không thể từ bỏ được Dạ Vi Tước."
Chợt nhận ra, cảm xúc của mình vẫn còn tồn tại, chỉ là tất cả đều đặt nơi đây, nơi người trong lòng mình. Băng giá nơi tâm can, nơi trái tim tưởng chừng đã chết đi nhưng phút chốc vì người trước mặt mà như sống lại.
Trở lại Tiền gia trang thì trời đã rất trễ, Hà Nguyệt Chiêu đưa Dạ Vi Tước đến trước phòng, nói vài câu liền có ý rời đi.
Thấy Hà Nguyệt Chiêu bước đi, Dạ Vi Tước vội mở lời giữ người: "Nguyệt Chiêu tiểu thư."
Hà Nguyệt Chiêu vừa đi được vài bước, nghe phía sau có người gọi, vui vẻ ra mặt quay lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Ta thấy ở góc phòng có một cây đàn tỳ bà..." Dạ Vi Tước mở lời nhưng có một chút e ngại, lời nói ra rất chần chừ, chậm rãi.
"A...Vi Tước muốn dùng nó sao? Vậy thì cứ tự nhiên." Hà Nguyệt Chiêu nhanh nhẹn nắm bắt lời nói của người trước mặt, không cần nàng nói câu sau đã hiểu ý đem luôn đàn cho mượn.
Gặp qua chỉ mới vài lần, tiếp xúc không nhiều, nhưng đủ để Hà Nguyệt Chiêu biết được người trước mặt mình da mặt thật sự rất mỏng, vì thế mà không để nàng cảm thấy ngại, đích thân Hà Nguyệt Chiêu chạy vào trong phòng lấy nó.
"Tỳ bà này là của ta, nhưng ta lại đàn không được tốt lắm, có lẽ không yêu thích nên không thể đặt hết tâm trí vào mà gảy, nên từ lâu đã bỏ nó sang một bên, nhờ Vi Tước mà ta mới nhớ đến nó. Chắc hẳn Vi Tước gảy đàn rất tốt đúng không?"
Chẳng những tốt mà còn tuyệt hảo, cầm nghệ nhất định sẽ khiến ngươi kinh ngạc, cầm nhân nhất định sẽ khiến ngươi hoa mắt a.
Vừa nghe xong lời Hà Nguyệt Chiêu, Tố Nhi ở bên cạnh thầm trả lời, một bộ dạng ngẩng cao đầu tự hào, nương nương của mình là tuyệt nhất!
"Ta chỉ biết một ít, có thể tạm nghe được." Dạ Vi Tước lắc đầu phũ nhận.
"Đây, trao lại tỳ bà cho Vi Tước cô nương, trời đã rất trễ nên ta sẽ không làm phiền thêm nữa, mai ta sẽ trở lại sớm hơn, đến lúc đó nhất định phải gảy một khúc."
Hai tay Dạ Vi Tước nhận lấy tỳ bà, gật đầu đáp ứng lời Hà Nguyệt Chiêu.
"Nếu Vi Tước muốn gảy thì cứ việc tự nhiên, rất xa không thể nghe thấy, cứ yên tâm!" Trước khi rời đi, Hà Nguyệt Chiêu không quên quay lại nói, vừa nói vừa nháy mắt, tay chỉ qua phía chỗ của mình, giải thích cho lời vừa nói.
Dạ Vi Tước bật cười, có chút ngưỡng mộ Hà Nguyệt Chiêu lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, quả thật nàng là người rất tốt, càng như vậy Dạ Vi Tước càng thấy e ngại, mình thực sự chưa làm gì cho Hà Nguyệt Chiêu mà nàng đã tận tâm đối với mình như thế.
"Nương nương, chúng ta đến đằng kia thôi." Cung Sa dứt lời, biết ý định sắp tới của nương nương, hai tay đã muốn dìu nương nương bước đi đến phía có đặt chiếc ghế đá.
Dạ Vi Tước ngồi xuống ghế, thuận tiện hơn việc giữ tỳ bà trong tay. Nàng không nhớ lần cuối mình dùng nó đã bao lâu rồi, chỉ biết là lâu đến mức mình không nhớ nổi.
Hình ảnh này có chút quen thuộc, vẫn là trăng sáng, gió đêm, một thảm hoa cỏ bảo quanh. Chỉ khác là ở nơi khác, mang theo một thân phận khác.
Một thân ảnh mỏng manh đơn bạc, một đôi bàn tay tinh tế di trên dây đàn, cùng thanh âm thê lương vang vọng, tất cả đều dưới bầu trời màu mực mênh mông.
Dạ Vi Tước thử chạm vào, nhẹ tay gảy, thanh âm tỳ bà tức khắc vang vọng, khiến nàng bất giác mỉm cười.
Cảm giác khi nương nương gảy tỳ bà so với huyền cầm sẽ cho người ta hai thứ cảm xúc khác nhau.
Chỉ là ngẫu hứng nổi lên, Dạ Vi Tước chọn một khúc quen thuộc mà gảy.
Tiếng đàn theo uyển chuyển của đôi bàn tay mềm mại, vang vọng dưới bầu trời tĩnh lặng.
Thanh âm tỳ bà dễ nghe đến mức khiến người ta lưu luyến rung động theo từng tiếng đàn, Dạ Vi Tước một mực tập trung vào tỳ bà như thể bỏ quên tất cả mọi thứ lại phía sau.
Bất chợt từ đâu bên tai vang lên tiếng sáo, xen lẫn vào tiếng đàn tỳ bà, thanh âm xa lạ ấy liền đánh thức mọi thứ xung quanh.
Thanh âm mềm nhẹ của sáo ngọc từ từ vang lên bên tai, Dạ Vi Tước vừa nghe đã giật mình bất ngờ, tay đang gảy trên tỳ bà cũng vì vậy mà trật đi vài nhịp.
Sau vài giây Dạ Vi Tước mới kịp nhận ra giai điệu của nó.
Cảm nhận nhịp âm tiếng sáo là một khúc mình đang gảy, càng khiến Dạ Vi Tước kinh ngạc.
Tuy rằng có thắc mắc nhưng Dạ Vi Tước vẫn rất tập trung, chốc lát ngón tay lại uyển chuyển trở lại giai điệu cũ.
Nhất thời tạo nên một đoạn hoà âm, tiếng đàn đơn độc một lối như được tiếng sáo đến bao bọc lấy, như kéo ra khỏi từ u mê tan thương bao ngày.
Sự kết hợp hoàn mỹ êm tai đến không ngờ, tiếng sáo vang lên cao liền rơi xuống thấp làm bước đệm cho tiếng đàn ngân vang sâu.
Kết thúc một khúc nhạc, Dạ Vi Tước vẫn có chút mơ màng không rõ ở trong mắt, nhãn thần bất chợt quay đi hướng về phía mà tai cảm nhận rõ nhất.
Là ai? Ai là người dùng sáo ngọc đó? Thanh âm phát ra rất gần bên cạnh, có nghĩ, nàng nghĩ cũng không ra, nơi này làm gì có ai có khả năng, người trong gia trang lại càng không.
***
Ở phía xa, có một thân ảnh thật quen thuộc, đang muốn đem thân thể giấu vào màn đêm, nhưng ý định lại không thành, ánh trăng trên cao rọi xuống, đem đến một ít sáng tỏ.
Người vừa buông đi sáo ngọc xuống, môi nhếch lên mỉm cười chua xót.
Cánh tay Kỳ Tử Nhạc như mất đi khí lực, tay cầm sáo ngọc buông thả ở phía dưới. Nàng đứng ở một góc tối, sau một gốc đại thụ, đầu tóc rối, hai bên thái dương vẫn còn ướt đẫm mồ hôi như vừa mới chạy vội.
Tìm kiếm rất lâu, trấn không lớn nhưng để tìm một người không hề dễ dàng, loay hoay cuối cùng cũng tìm được rồi, nhưng lại thấy một màn thật khiến người ta đau đớn.
Nhìn nữ nhân của mình cười nói vui vẻ bên cạnh một người vô danh, trái tim nàng thật chịu không nổi, nó đau đến bóp nghẹn lồng ngực không thở được, Dạ Vi Tước rốt cục chỉ vì một nữ nhân mà đến một nơi hoang sơ như thế này sao?
Đang cuối đầu trong mớ suy nghĩ hỗn độn, tiếng động vang lên bên tai làm Kỳ Tử Nhạc giật mình, thính giác lúc này hoàn toàn nghe được là tiếng bước chân, nó ngày một gần hơn. Trái tim trong phút chốc giật thót lên, cả người Kỳ Tử Nhạc phát run lên, đến khi nhận ra, trước một khoảng trống đã là một thân ảnh.
Dạ Vi Tước vô thức bước theo phía thanh âm lớn nhất mà tai nghe được, không ngờ rằng sẽ là như vậy hiện trước mắt, chính là thân ảnh, là gương mặt vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ.
Khoảnh khắc ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào nhau, rối bời hoảng loạn trong mắt, hai người đều chôn chân tại chỗ, cách một khoảng không xa, không ai nói với ai một lời nào.
Không gian tĩnh lặng đến lạ thường, ánh mắt đôi người phản chiếu hình ảnh của nhau, ngay cả một lời cũng không ai thốt lên được, cứ như vậy hai thân ảnh như hai bức tượng hình người.
Ánh mắt Dạ Vi Tước sững sờ, cả người lặng đi khi thấy người trước mặt, mọi phòng tuyến như sụp đổ, một chút mạnh mẽ giả tạo gắng gượng cũng rơi xuống. Nơi khoé mắt Dạ Vi Tước có màu lệ, sớm đỏ hoe.
Hai tay Kỳ Tử Nhạc bóp chặt đến đau đớn, nàng mím môi rất chặt, cả người run rẩy như có luồng khí lạnh xâm chiếm cơ thể, trong tình cảnh như vầy không biết phải làm sao.
Cuối cùng cũng chịu không nổi, Kỳ Tử Nhạc vội bước đến, hai tay vòng qua vai ôm Dạ Vi Tước thật chặt.
"Cuối cùng cũng tìm được nàng rồi."
Hồi lâu Dạ Vi Tước vẫn không có một chút phản ứng, chỉ trân người tại chỗ.
Biểu hiện của Dạ Vi Tước khiến Kỳ Tử Nhạc hoảng sợ tột độ, buông đi thân thể nàng, không dám xem vẻ mặt nàng thế nào, đột ngột quỳ rạp xuống mặt đất, cuối đầu, cả hai tay đều chống xuống nền gạch.
"Ta là người mang đến rắc rối tai ương cho Dạ gia, nhưng ta không hại phụ thân nàng, cũng không chăm lửa thiêu đốt người nhà nàng, những chuyện đó ta đều không có làm!"
"Đứng lên, y phục lắm bẩn cả rồi."
Dạ Vi Tước nói nhỏ, khe khẽ lắc đầu, cánh môi khép chặt dường như muốn mở cũng là một việc khó khăn, trong mắt ngấn một tầng sương mỏng.
Lấy hết tất cả mạnh mẽ cuối cùng của mình, Dạ Vi Tước bước từng bước nhỏ về phía trước, đôi chân vốn rất nặng nề, tựa như tảng đá nặng đè lên, phải gắng gượng thật nhiều mới có thể bước được.
Dạ Vi Tước không nói gì cả, bước đến thật gần Kỳ Tử Nhạc, cứ như vậy bước đến trước mặt Kỳ Tử Nhạc mới dừng lại, đôi tay không chút khí lực cố nâng lên cao, Dạ Vi Tước lúc này giống như cành dương liễu trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống.
"Ta tin, ta luôn tin..."
Vòng tay ôm lấy cổ người trước mặt, khuôn miệng mấp máy nói vài từ, đầu tựa nơi vai Kỳ Tử Nhạc, chính lúc này, từng giọt từng giọt lệ châu nối tiếp nhau lặng lẽ chảy dọc xuống má, phút chốc gương mặt đã ướt đẫm nước mắt.
"...nhưng buộc phải không tin."
Mềm yếu đến không tưởng, lời của Dạ Vi Tước nhỏ nhẹ đến mức Kỳ Tử Nhạc nghe không rõ. Thứ dằng vặt trong người mình, rốt cuộc cũng có thể gỡ xuống một ít, mắt của Kỳ Tử Nhạc, đã khỏi rồi.
Hành động của Dạ Vi Tước trong phút chốc làm trái tim Kỳ Tử Nhạc trở nên loạn nhịp, cả tâm trí lẫn trái tim như được ngọt lửa lên lỏi vào mà trở nên ấm áp.
Kỳ Tử Nhạc có chút hốt hoảng ôm chặt lấy Dạ Vi Tước.
"Ta rất yêu Dạ Vi Tước, ta không thể từ bỏ được Dạ Vi Tước."
Chợt nhận ra, cảm xúc của mình vẫn còn tồn tại, chỉ là tất cả đều đặt nơi đây, nơi người trong lòng mình. Băng giá nơi tâm can, nơi trái tim tưởng chừng đã chết đi nhưng phút chốc vì người trước mặt mà như sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.