Chương 43
Ngapica
16/12/2020
Hai người dùng trà được một lúc nữa liền rời khỏi trà lâu, Dạ Vi Tước trở lại xe ngựa, Kỳ Tử Nhạc trở lại hắc mã của mình.
Liêu Nhiên cùng Cung Sa, Lạc Mạn sau một hồi dạo một vòng lớn kinh thành, mua được rất nhiều món đồ ưng ý liền trở về. Liêu Nhiên vui đến mức lúc nào miệng cũng ríu rít, cả ba người đều mang theo tâm trạng vui vẻ phấn khởi chưa từng thấy trở lên xe ngựa.
"Mẫu hậu thật sự rất vui, kinh thành thật náo nhiệt!" Liêu Nhiên vừa trở vào xe ngựa đã lập tức kể cho mẫu hậu nghe chuyến đi của mình thú vị đến mức nào. Cung Sa, Lạc Mạn cũng vui vẻ không kém gì Liêu Nhiên, thỉnh thoảng còn bổ sung vài ý trong lời nói của Liêu Nhiên.
"Nương nương hạ nhân xuất phát." Hắc Y bên ngoài nói vọng vào.
Kỳ Tử Nhạc cùng hắc mã theo sát xe ngựa, rời khỏi kinh thành xa hoa đến một nơi có vẻ hoang vu hơn. Đoán tầm gần đến nơi muốn đến, mắt nhìn khung cảnh xung quanh vô cùng thơ mộng, dọc đường đi có rất nhiều cây cỏ hoa lá rất đẹp, Kỳ Tử Nhạc thúc ngựa về phía trước bảo Hắc, Bạch dừng xe lại.
"Nương nương Kỳ Tử Nhạc cần gặp người và Thái tử." Hắc Y lần nữa gõ nhẹ cánh cửa nói.
Xe đang chạy đột nhiên ngừng lại Dạ Vi Tước có chút khó hiểu nhưng lại nghe Hắc Y nói như vậy mới nhận ra được là Kỳ Tử Nhạc cho dừng xe. Liêu Nhiên nghe nhắc đến Kỳ Tử Nhạc liền có phản ứng, vội vàng kéo mành che cửa bên cạnh ra, lại thấy Kỳ Tử Nhạc đang ngồi trên con hắc mã cao lớn.
"Thúc thúc!"
Kỳ Tử Nhạc nhìn theo lại thấy cái đầu nhỏ ngay cánh cửa đang ló ra, ngoắc tay cười nói: "Mau ra đây!"
Dạ Vi Tước bị Liêu Nhiên dụ dỗ lôi kéo cuối cùng cũng phải bước theo ra ngoài, Kỳ Tử Nhạc thấy nàng cùng Liêu Nhiên bước ra cửa xe ngay lập tức thoát khỏi hắc mã, chạy tới đở lấy mẫu tử các nàng bước xuống xe ngựa.
"Thúc thúc ngồi trên hắc mã thật oai phong, ta cũng rất muốn như vậy." Liêu Nhiên cảm thán, ánh mắt mang theo ngưỡng mộ nhìn nàng.
"Có muốn không? Ta bế con lên." Kỳ Tử Nhạc nói dứt lời ôm lấy Liêu Nhiên đem hắn ngồi lên hắc mã. Dạ Vi Tước chứng kiến một màn này, đến khi kịp phản ứng mọi chuyện đã quá muộn để muốn ngăn cản, Kỳ Tử Nhạc thật sự đã mang hắn lên ngựa rồi.
"Tử Nhạc rất nguy hiểm mau thả hắn xuống!" Dạ Vi Tước hốt hoảng, gần như quát lên.
"Không sao đâu! Ta bảo đảm với nàng sẽ không sao đâu mà." Trong mắt Kỳ Tử Nhạc rất chắc chắn. Những chuyện nàng làm nhất định sẽ nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Không muốn dằng co cùng nàng nữa, một cái ngang ngược Kỳ Tử Nhạc đã ôm lấy nàng đặt trên yên ngựa cùng Liêu Nhiên.
Dạ Vi Tước ngồi trên yên ngựa nhưng vẫn chưa kịp hoàn hồn, hồn phách hình như đều bay đi hết, trong phút chốc ngừng hô hấp, cả người sững sờ cứng ngắt, thật muốn không thở nổi với Kỳ Tử Nhạc. Bị nàng mang lên yên ngựa luôn rồi, còn đường nào nữa mà lui.
"Tước nhi giữ chặt dây cương. Hắc mã của ta sẽ không gây ra chuyện gì đâu nàng hãy yên tâm." Kỳ Tử Nhạc ở dưới đất cầm dây ngựa nhìn lên. Ngựa của nàng rất ngoan ngoãn sẽ không cần phải lo lắng nhiều như vậy.
Dạ Vi Tước thật sự rất tức giận nhưng lại không thể phát ra, chỉ có thể bộc lộ sự tức giận của mình ở đôi mắt. Ánh mắt Dạ Vi Tước gần như muốn đóng băng, trừng mắt cảnh cáo Kỳ Tử Nhạc. Kỳ Tử Nhạc càng ngày càng lớn gan, xem lời nói của nàng tựa như gió bay, hoàn toàn không đáng cân nào cả. Mà Kỳ Tử Nhạc nhận được ánh mắt đáng sợ kia liền trưng ra bộ mặt ăn năng hối lỗi, hàm ý như cho ta hồ nháo một lần này nữa thôi.
"Tước nhi...nàng đừng giận. Ta sẽ lấy tính mạng mình ra bảo đảm an toàn cho mẫu tử nàng...sẽ không có sao đâu." Kỳ Tử Nhạc vẫn ngước nhìn Dạ Vi Tước đang trong tình trạng lạnh nhạt, ra sức năng nỉ, giận thật rồi.
Dạ Vi Tước không muốn đôi co nhiều lời, chỉ im lặng cam chịu nổi lo trong lòng đang dâng cao cuồn cuộn, cho dù nàng có la lên hay quát mắng thì nàng ấy cũng sẽ không chịu thả mình xuống đâu, lâu dần cũng hiểu được sự ngang ngược bá đạo của Kỳ Tử Nhạc cao ở mức nào. Dạ Vi Tước choàng hai tay qua hong Liêu Nhiên, giữ chặt lấy dây cương sẵn đó lại ôm hắn chặt hơn.
"Mẫu hậu thúc thúc nói không sao thì nhất định không sao đâu!" Liêu Nhiên hoàn toàn trái ngược với mẫu hậu đang lo lắng, khuôn mặt vô cùng phấn khích nhìn quanh.
Dạ Vi Tước tự hỏi vì đâu mà Liêu Nhiên lại tin tưởng nàng như vậy?
Kỳ Tử Nhạc thôi không nói nữa, cẩn thận dắt ngựa đi.
"Thúc thúc ở đây đẹp quá!" Liêu Nhiên hơi cuối người về trước nói nhỏ cho Kỳ Tử Nhạc nghe. Cảnh ở đây vô cùng đẹp.
Kỳ Tử Nhạc quay lại tươi cười với hắn, mục đích là vậy, chỉ muốn cho nàng cùng tiểu tử này có dịp thưởng thức cảnh thiên nhiên tươi đẹp cỡ nào.
"Lát nữa tới chỗ sẽ bất ngờ hơn nữa, chỗ đó thật sự rất đẹp."
Lại liếc nhìn Dạ Vi Tước một chút, nhưng nàng vẫn trước sau như một biểu cảm lạnh lùng đó, tay Kỳ Tử Nhạc khẽ đặt lên trên tay của nàng ôm lấy, nhẹ nhàng xoa xoa ngọc thủ xinh đẹp đó. Nàng thật sự dễ giận mà.
Nhưng Kỳ Tử Nhạc nào có biết mình vừa làm chuyện kinh động cỡ nào, Kỳ Tử Nhạc nàng là người luyện võ chuyện lên xuống ngựa là chuyện đơn giản thường tình nhưng đối với người chân yếu tay mềm như nàng, chuyện leo lên hắc mã to lớn như vậy thì chưa từng xảy ra, biểu làm sao mà không sợ hãi rồi sinh ra giận cho được.
Sau một lúc dắt ngựa cuối cùng cũng đến nơi muốn đến, nơi vừa đặt chân vừa nhìn thấy không khỏi bất ngờ, quả thực vô cùng đẹp, mỹ cảnh hiện thực trước mắt lòng liền rung động không thôi, thật sự có cảm xúc nói không nên lời, tuyệt cảnh chính là tuyệt cảnh, không hoạ thật sự rất uổng phí, Dạ Vi Tước nếu có đem theo giấy bút thì tốt biết mấy, nhưng thật đáng tiếc...
Trước mắt là một hồ nước vô cùng lớn, hai bên được dãy núi bao bọc, cây cỏ mọc lên rất xanh tốt, trong hồ ngay gần bờ còn có vài tảng đá lớn chòi lên khỏi mặt nước, màu xanh ngọc bích của nước trong vắt đến kì diệu, đứng trên bờ nhìn xuống có thể thấy được một ít cảnh vật bên dưới.
Đằng trước là bờ hồ ngọc bích, đằng sau là cả một thảo nguyên hoa tươi. Xa xa kia chính là bầu trời trong xanh, cảnh tượng này quá mức hoàn mỹ.
"Ở đây đẹp quá!" Liêu Nhiên vừa xuống ngựa nhìn hết một lược nơi đây không nhịn được thốt lên một câu cảm thán.
Mọi người ai cũng không thể không thán phục mỹ cảnh nơi đây, tranh thủ ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, cứ nhìn cho thỏa mãn đôi mắt mình, chỉ sợ sau này không có cơ hội đến đây nữa, lần đầu có khi được xem như là lần cuối không biết chừng.
Kỳ Tử Nhạc không có rảnh rỗi, nàng phải chạy đi chuẩn bị cung tên cho Liêu Nhiên như lời đã hứa, chính là dạy hắn sử dụng cung tên. Kỳ Tử Nhạc chuẩn bị xong xuôi, sớm đã đem tấm bia đặt ở nơi thích hợp, giao cung cho Liêu Nhiên tập luyện, Thủy Hỏa Hắc Bạch bốn người đều có hứng thú với việc tập luyện của thái tử, liền cùng nhau coi hắn tập luyện.
Kỳ Tử Nhạc giao trọng trách chỉ dạy lại cho bọn họ, nhanh chóng chạy đến bờ hồ nơi Dạ Vi Tước đang đứng. Chỉ là nhìn tấm lưng nàng nhưng trong lòng lại dâng lên cảm xúc lạ thường, Kỳ Tử Nhạc không thể nào lí giải được cảm giác trong lòng mình, chỉ cần người đó là Dạ Vi Tước nàng nhất định sẽ không ngừng động tâm, tim sẽ đập rất mạnh.
"Tước nhi." Kỳ Tử Nhạc từ đằng sau đi đến, muốn từ đằng sau ôm lấy hết thân thể đơn bạc kia vào người nhưng cuối cùng vẫn thôi, chỉ nhẹ giọng gọi một tiếng.
"Sao nàng lại tìm được nơi này? Ở đây quả thật rất đẹp, ta chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy." Dạ Vi Tước ánh mắt thẳng tắp nhìn phía khung cảnh mênh mông xa xa kia thưởng thức, nổi tức giận khi nãy thật sự đã bị nơi này làm cho tiêu biến mất.
"Là lúc trước ta thường xuyên đi khắp nơi du ngoạn, chỉ là lướt qua nơi đây nhưng lại vô tình phát hiện ra nó, không ngờ ở đây lại có tuyệt cảnh đẹp như vậy."
Kỳ Tử Nhạc nhớ lại khoảng thời gian trước kia, có khi nào nàng chịu ngồi im một nơi đâu, chỉ đơn thân độc mã cũng có thể đi khắp nơi, từ nơi xa hoa náo nhiệt cho đến nơi hoang vu hẻo lánh, có khi đã đi từ nam ra bắc lúc nào cũng không hay biết. Cảnh đẹp đã thấy nhiều đến không kể siết, nơi này thật ra chỉ là một phần nhỏ trong những lần ngao du giang hồ của nàng.
"Thích du ngoạn khắp nơi như vậy nhưng tại sao lại chịu vào cung, trong cung thật sự không nhàm chán sao?"
Dạ Vi Tước nghe Kỳ Tử Nhạc nói xong lúc này mới chịu quay đầu qua nhìn nàng, nói thế nào cũng thắc mắc muốn hỏi nàng. Cuộc sống trong cung không nhàm chán sao? Kỳ Tử Nhạc có thể chịu đựng được sao? Cuộc sống tự do tự tự tại ở bên ngoài thật sự rất tốt, nàng lại thích du sơn ngoạn thủy như thế lại ép buộc bản thân vào trong cung.
"Nàng biết rồi mà vẫn cố hỏi? Ta đây chẳng phải đều là vì nàng sao?" Kỳ Tử Nhạc gương mặt tươi cười ánh mắt tràn ngập thâm tình nhìn Dạ Vi Tước, không kể hết bao nhiêu yêu thương kìm nén ở ánh mắt đó, "Trong cung thật sự rất nhàm chán, nhưng, chỉ cần có nàng nhất định sẽ không nhàm chán. Chỉ cần nơi nào có nàng dù cho thâm cùng đáy cốc cũng không làm ta chán được!"
"Đừng nói linh tinh!" Dạ Vi Tước bật cười nhìn Kỳ Tử Nhạc, lấy lí do gì mà kì quái như vậy, thâm sâu đáy cốc sao? Chỉ được cái miệng nói linh tinh thì hay. Đến lúc đến được đáy cốc không chừng đã ba chân bốn giò bỏ chạy không thấy xác, ở đó mà còn vỗ ngực nói không chán sao?
Kỳ Tử Nhạc không đề phòng kịp, bất ngờ bị tung một chưởng vô hình vào ngực trái, chính xác là nàng đã ngừng hô hấp trong vài giây, trái tim bị trọng thương không nhẹ, Tước nhi sao lại cười như vậy, nàng sẽ té ngã xuống mất. Kỳ Tử Nhạc ngơ ngác đưa tay lên ngực trái giữ lấy trái tim đang đập loạn của mình, mà hành động này làm cho Dạ Vi Tước không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tử Nhạc có chuyện gì vậy!?" Vừa lúc nãy vẫn còn dẻo miệng nói mấy lời đường mật mà bây giờ lại chuyển sang biểu tình như vậy, làm cho Dạ Vi Tước một phen kinh hoảng, vội vàng nắm lấy cánh tay Kỳ Tử Nhạc giữ lại, không hiểu vì sao lại như vậy.
Kỳ Tử Nhạc được bàn tay mềm mại chạm vào, trái tim vẫn là không chịu nổi đã kích thứ hai, tay còn lại giữ lấy tay nàng càng ép xác vào tay kia, ép xác vào ngực trái, gương mặt cùng nụ cười hết sức thỏa mãn. Mà nụ cười này qua đôi mắt Dạ Vi Tước lại trở nên vô cùng gian tà.
"Kỳ Tử Nhạc vô lại, dám giở trò lừa gạt!" Dạ Vi Tước nhíu mày nhìn chăm chăm vào Kỳ Tử Nhạc mà nói.
"Ta giở trò khi nào chứ? Ai biểu khi nàng cười lại đẹp đến như vậy? Tim ta đau là đúng lắm rồi nào có gạt nàng đâu!?" Kỳ Tử Nhạc bị nụ cười đó làm cho đau tim không ít. Dạ Vi Tước rất ít khi thật lòng mà cười, nhưng một khi đã cười thì nhất định sẽ quyến luyến nhân sinh, không câu nhưng hồn phách cũng sẽ tự nguyện mà theo nàng.
Hoá ra đau tim rồi ôm ngực tất cả đều là do nàng gây ra sao? Kỳ Tử Nhạc đúng thật là vô lí! Dạ Vi Tước bổn củ soạn lại, không có nương tay nhéo thật mạnh vào eo nàng một cái liền bỏ đi. Lỡ đau sẵn rồi thêm một ít nữa chắc cũng không sao đâu.
Kỳ Tử Nhạc bị đánh nhéo đau nhưng môi lại cười vui vẻ như tìm được vàng, còn muốn nói nàng mau ngắt thêm vài cái nữa đi sẽ không sao đâu, nhưng nàng đã bỏ đi rồi. (bó tay bó tay)
Liêu Nhiên cùng Cung Sa, Lạc Mạn sau một hồi dạo một vòng lớn kinh thành, mua được rất nhiều món đồ ưng ý liền trở về. Liêu Nhiên vui đến mức lúc nào miệng cũng ríu rít, cả ba người đều mang theo tâm trạng vui vẻ phấn khởi chưa từng thấy trở lên xe ngựa.
"Mẫu hậu thật sự rất vui, kinh thành thật náo nhiệt!" Liêu Nhiên vừa trở vào xe ngựa đã lập tức kể cho mẫu hậu nghe chuyến đi của mình thú vị đến mức nào. Cung Sa, Lạc Mạn cũng vui vẻ không kém gì Liêu Nhiên, thỉnh thoảng còn bổ sung vài ý trong lời nói của Liêu Nhiên.
"Nương nương hạ nhân xuất phát." Hắc Y bên ngoài nói vọng vào.
Kỳ Tử Nhạc cùng hắc mã theo sát xe ngựa, rời khỏi kinh thành xa hoa đến một nơi có vẻ hoang vu hơn. Đoán tầm gần đến nơi muốn đến, mắt nhìn khung cảnh xung quanh vô cùng thơ mộng, dọc đường đi có rất nhiều cây cỏ hoa lá rất đẹp, Kỳ Tử Nhạc thúc ngựa về phía trước bảo Hắc, Bạch dừng xe lại.
"Nương nương Kỳ Tử Nhạc cần gặp người và Thái tử." Hắc Y lần nữa gõ nhẹ cánh cửa nói.
Xe đang chạy đột nhiên ngừng lại Dạ Vi Tước có chút khó hiểu nhưng lại nghe Hắc Y nói như vậy mới nhận ra được là Kỳ Tử Nhạc cho dừng xe. Liêu Nhiên nghe nhắc đến Kỳ Tử Nhạc liền có phản ứng, vội vàng kéo mành che cửa bên cạnh ra, lại thấy Kỳ Tử Nhạc đang ngồi trên con hắc mã cao lớn.
"Thúc thúc!"
Kỳ Tử Nhạc nhìn theo lại thấy cái đầu nhỏ ngay cánh cửa đang ló ra, ngoắc tay cười nói: "Mau ra đây!"
Dạ Vi Tước bị Liêu Nhiên dụ dỗ lôi kéo cuối cùng cũng phải bước theo ra ngoài, Kỳ Tử Nhạc thấy nàng cùng Liêu Nhiên bước ra cửa xe ngay lập tức thoát khỏi hắc mã, chạy tới đở lấy mẫu tử các nàng bước xuống xe ngựa.
"Thúc thúc ngồi trên hắc mã thật oai phong, ta cũng rất muốn như vậy." Liêu Nhiên cảm thán, ánh mắt mang theo ngưỡng mộ nhìn nàng.
"Có muốn không? Ta bế con lên." Kỳ Tử Nhạc nói dứt lời ôm lấy Liêu Nhiên đem hắn ngồi lên hắc mã. Dạ Vi Tước chứng kiến một màn này, đến khi kịp phản ứng mọi chuyện đã quá muộn để muốn ngăn cản, Kỳ Tử Nhạc thật sự đã mang hắn lên ngựa rồi.
"Tử Nhạc rất nguy hiểm mau thả hắn xuống!" Dạ Vi Tước hốt hoảng, gần như quát lên.
"Không sao đâu! Ta bảo đảm với nàng sẽ không sao đâu mà." Trong mắt Kỳ Tử Nhạc rất chắc chắn. Những chuyện nàng làm nhất định sẽ nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Không muốn dằng co cùng nàng nữa, một cái ngang ngược Kỳ Tử Nhạc đã ôm lấy nàng đặt trên yên ngựa cùng Liêu Nhiên.
Dạ Vi Tước ngồi trên yên ngựa nhưng vẫn chưa kịp hoàn hồn, hồn phách hình như đều bay đi hết, trong phút chốc ngừng hô hấp, cả người sững sờ cứng ngắt, thật muốn không thở nổi với Kỳ Tử Nhạc. Bị nàng mang lên yên ngựa luôn rồi, còn đường nào nữa mà lui.
"Tước nhi giữ chặt dây cương. Hắc mã của ta sẽ không gây ra chuyện gì đâu nàng hãy yên tâm." Kỳ Tử Nhạc ở dưới đất cầm dây ngựa nhìn lên. Ngựa của nàng rất ngoan ngoãn sẽ không cần phải lo lắng nhiều như vậy.
Dạ Vi Tước thật sự rất tức giận nhưng lại không thể phát ra, chỉ có thể bộc lộ sự tức giận của mình ở đôi mắt. Ánh mắt Dạ Vi Tước gần như muốn đóng băng, trừng mắt cảnh cáo Kỳ Tử Nhạc. Kỳ Tử Nhạc càng ngày càng lớn gan, xem lời nói của nàng tựa như gió bay, hoàn toàn không đáng cân nào cả. Mà Kỳ Tử Nhạc nhận được ánh mắt đáng sợ kia liền trưng ra bộ mặt ăn năng hối lỗi, hàm ý như cho ta hồ nháo một lần này nữa thôi.
"Tước nhi...nàng đừng giận. Ta sẽ lấy tính mạng mình ra bảo đảm an toàn cho mẫu tử nàng...sẽ không có sao đâu." Kỳ Tử Nhạc vẫn ngước nhìn Dạ Vi Tước đang trong tình trạng lạnh nhạt, ra sức năng nỉ, giận thật rồi.
Dạ Vi Tước không muốn đôi co nhiều lời, chỉ im lặng cam chịu nổi lo trong lòng đang dâng cao cuồn cuộn, cho dù nàng có la lên hay quát mắng thì nàng ấy cũng sẽ không chịu thả mình xuống đâu, lâu dần cũng hiểu được sự ngang ngược bá đạo của Kỳ Tử Nhạc cao ở mức nào. Dạ Vi Tước choàng hai tay qua hong Liêu Nhiên, giữ chặt lấy dây cương sẵn đó lại ôm hắn chặt hơn.
"Mẫu hậu thúc thúc nói không sao thì nhất định không sao đâu!" Liêu Nhiên hoàn toàn trái ngược với mẫu hậu đang lo lắng, khuôn mặt vô cùng phấn khích nhìn quanh.
Dạ Vi Tước tự hỏi vì đâu mà Liêu Nhiên lại tin tưởng nàng như vậy?
Kỳ Tử Nhạc thôi không nói nữa, cẩn thận dắt ngựa đi.
"Thúc thúc ở đây đẹp quá!" Liêu Nhiên hơi cuối người về trước nói nhỏ cho Kỳ Tử Nhạc nghe. Cảnh ở đây vô cùng đẹp.
Kỳ Tử Nhạc quay lại tươi cười với hắn, mục đích là vậy, chỉ muốn cho nàng cùng tiểu tử này có dịp thưởng thức cảnh thiên nhiên tươi đẹp cỡ nào.
"Lát nữa tới chỗ sẽ bất ngờ hơn nữa, chỗ đó thật sự rất đẹp."
Lại liếc nhìn Dạ Vi Tước một chút, nhưng nàng vẫn trước sau như một biểu cảm lạnh lùng đó, tay Kỳ Tử Nhạc khẽ đặt lên trên tay của nàng ôm lấy, nhẹ nhàng xoa xoa ngọc thủ xinh đẹp đó. Nàng thật sự dễ giận mà.
Nhưng Kỳ Tử Nhạc nào có biết mình vừa làm chuyện kinh động cỡ nào, Kỳ Tử Nhạc nàng là người luyện võ chuyện lên xuống ngựa là chuyện đơn giản thường tình nhưng đối với người chân yếu tay mềm như nàng, chuyện leo lên hắc mã to lớn như vậy thì chưa từng xảy ra, biểu làm sao mà không sợ hãi rồi sinh ra giận cho được.
Sau một lúc dắt ngựa cuối cùng cũng đến nơi muốn đến, nơi vừa đặt chân vừa nhìn thấy không khỏi bất ngờ, quả thực vô cùng đẹp, mỹ cảnh hiện thực trước mắt lòng liền rung động không thôi, thật sự có cảm xúc nói không nên lời, tuyệt cảnh chính là tuyệt cảnh, không hoạ thật sự rất uổng phí, Dạ Vi Tước nếu có đem theo giấy bút thì tốt biết mấy, nhưng thật đáng tiếc...
Trước mắt là một hồ nước vô cùng lớn, hai bên được dãy núi bao bọc, cây cỏ mọc lên rất xanh tốt, trong hồ ngay gần bờ còn có vài tảng đá lớn chòi lên khỏi mặt nước, màu xanh ngọc bích của nước trong vắt đến kì diệu, đứng trên bờ nhìn xuống có thể thấy được một ít cảnh vật bên dưới.
Đằng trước là bờ hồ ngọc bích, đằng sau là cả một thảo nguyên hoa tươi. Xa xa kia chính là bầu trời trong xanh, cảnh tượng này quá mức hoàn mỹ.
"Ở đây đẹp quá!" Liêu Nhiên vừa xuống ngựa nhìn hết một lược nơi đây không nhịn được thốt lên một câu cảm thán.
Mọi người ai cũng không thể không thán phục mỹ cảnh nơi đây, tranh thủ ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, cứ nhìn cho thỏa mãn đôi mắt mình, chỉ sợ sau này không có cơ hội đến đây nữa, lần đầu có khi được xem như là lần cuối không biết chừng.
Kỳ Tử Nhạc không có rảnh rỗi, nàng phải chạy đi chuẩn bị cung tên cho Liêu Nhiên như lời đã hứa, chính là dạy hắn sử dụng cung tên. Kỳ Tử Nhạc chuẩn bị xong xuôi, sớm đã đem tấm bia đặt ở nơi thích hợp, giao cung cho Liêu Nhiên tập luyện, Thủy Hỏa Hắc Bạch bốn người đều có hứng thú với việc tập luyện của thái tử, liền cùng nhau coi hắn tập luyện.
Kỳ Tử Nhạc giao trọng trách chỉ dạy lại cho bọn họ, nhanh chóng chạy đến bờ hồ nơi Dạ Vi Tước đang đứng. Chỉ là nhìn tấm lưng nàng nhưng trong lòng lại dâng lên cảm xúc lạ thường, Kỳ Tử Nhạc không thể nào lí giải được cảm giác trong lòng mình, chỉ cần người đó là Dạ Vi Tước nàng nhất định sẽ không ngừng động tâm, tim sẽ đập rất mạnh.
"Tước nhi." Kỳ Tử Nhạc từ đằng sau đi đến, muốn từ đằng sau ôm lấy hết thân thể đơn bạc kia vào người nhưng cuối cùng vẫn thôi, chỉ nhẹ giọng gọi một tiếng.
"Sao nàng lại tìm được nơi này? Ở đây quả thật rất đẹp, ta chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy." Dạ Vi Tước ánh mắt thẳng tắp nhìn phía khung cảnh mênh mông xa xa kia thưởng thức, nổi tức giận khi nãy thật sự đã bị nơi này làm cho tiêu biến mất.
"Là lúc trước ta thường xuyên đi khắp nơi du ngoạn, chỉ là lướt qua nơi đây nhưng lại vô tình phát hiện ra nó, không ngờ ở đây lại có tuyệt cảnh đẹp như vậy."
Kỳ Tử Nhạc nhớ lại khoảng thời gian trước kia, có khi nào nàng chịu ngồi im một nơi đâu, chỉ đơn thân độc mã cũng có thể đi khắp nơi, từ nơi xa hoa náo nhiệt cho đến nơi hoang vu hẻo lánh, có khi đã đi từ nam ra bắc lúc nào cũng không hay biết. Cảnh đẹp đã thấy nhiều đến không kể siết, nơi này thật ra chỉ là một phần nhỏ trong những lần ngao du giang hồ của nàng.
"Thích du ngoạn khắp nơi như vậy nhưng tại sao lại chịu vào cung, trong cung thật sự không nhàm chán sao?"
Dạ Vi Tước nghe Kỳ Tử Nhạc nói xong lúc này mới chịu quay đầu qua nhìn nàng, nói thế nào cũng thắc mắc muốn hỏi nàng. Cuộc sống trong cung không nhàm chán sao? Kỳ Tử Nhạc có thể chịu đựng được sao? Cuộc sống tự do tự tự tại ở bên ngoài thật sự rất tốt, nàng lại thích du sơn ngoạn thủy như thế lại ép buộc bản thân vào trong cung.
"Nàng biết rồi mà vẫn cố hỏi? Ta đây chẳng phải đều là vì nàng sao?" Kỳ Tử Nhạc gương mặt tươi cười ánh mắt tràn ngập thâm tình nhìn Dạ Vi Tước, không kể hết bao nhiêu yêu thương kìm nén ở ánh mắt đó, "Trong cung thật sự rất nhàm chán, nhưng, chỉ cần có nàng nhất định sẽ không nhàm chán. Chỉ cần nơi nào có nàng dù cho thâm cùng đáy cốc cũng không làm ta chán được!"
"Đừng nói linh tinh!" Dạ Vi Tước bật cười nhìn Kỳ Tử Nhạc, lấy lí do gì mà kì quái như vậy, thâm sâu đáy cốc sao? Chỉ được cái miệng nói linh tinh thì hay. Đến lúc đến được đáy cốc không chừng đã ba chân bốn giò bỏ chạy không thấy xác, ở đó mà còn vỗ ngực nói không chán sao?
Kỳ Tử Nhạc không đề phòng kịp, bất ngờ bị tung một chưởng vô hình vào ngực trái, chính xác là nàng đã ngừng hô hấp trong vài giây, trái tim bị trọng thương không nhẹ, Tước nhi sao lại cười như vậy, nàng sẽ té ngã xuống mất. Kỳ Tử Nhạc ngơ ngác đưa tay lên ngực trái giữ lấy trái tim đang đập loạn của mình, mà hành động này làm cho Dạ Vi Tước không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tử Nhạc có chuyện gì vậy!?" Vừa lúc nãy vẫn còn dẻo miệng nói mấy lời đường mật mà bây giờ lại chuyển sang biểu tình như vậy, làm cho Dạ Vi Tước một phen kinh hoảng, vội vàng nắm lấy cánh tay Kỳ Tử Nhạc giữ lại, không hiểu vì sao lại như vậy.
Kỳ Tử Nhạc được bàn tay mềm mại chạm vào, trái tim vẫn là không chịu nổi đã kích thứ hai, tay còn lại giữ lấy tay nàng càng ép xác vào tay kia, ép xác vào ngực trái, gương mặt cùng nụ cười hết sức thỏa mãn. Mà nụ cười này qua đôi mắt Dạ Vi Tước lại trở nên vô cùng gian tà.
"Kỳ Tử Nhạc vô lại, dám giở trò lừa gạt!" Dạ Vi Tước nhíu mày nhìn chăm chăm vào Kỳ Tử Nhạc mà nói.
"Ta giở trò khi nào chứ? Ai biểu khi nàng cười lại đẹp đến như vậy? Tim ta đau là đúng lắm rồi nào có gạt nàng đâu!?" Kỳ Tử Nhạc bị nụ cười đó làm cho đau tim không ít. Dạ Vi Tước rất ít khi thật lòng mà cười, nhưng một khi đã cười thì nhất định sẽ quyến luyến nhân sinh, không câu nhưng hồn phách cũng sẽ tự nguyện mà theo nàng.
Hoá ra đau tim rồi ôm ngực tất cả đều là do nàng gây ra sao? Kỳ Tử Nhạc đúng thật là vô lí! Dạ Vi Tước bổn củ soạn lại, không có nương tay nhéo thật mạnh vào eo nàng một cái liền bỏ đi. Lỡ đau sẵn rồi thêm một ít nữa chắc cũng không sao đâu.
Kỳ Tử Nhạc bị đánh nhéo đau nhưng môi lại cười vui vẻ như tìm được vàng, còn muốn nói nàng mau ngắt thêm vài cái nữa đi sẽ không sao đâu, nhưng nàng đã bỏ đi rồi. (bó tay bó tay)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.