Chương 73
Ngapica
17/12/2020
"Khởi bẩm nương nương, phu nhân đang ở bên ngoài cửa cung muốn gặp người."
Lạc Mạn từ bên ngoài chạy thẳng vào tẩm điện khởi báo cho hoàng hậu
nương nương nghe. Hiện tại cũng chỉ mới qua giờ điểm tâm một lúc, mặt
trời cũng chỉ vừa lên cao, Phu nhân Thục Linh Nha đã ở bên ngoài chờ đợi muốn gặp nương nương.
"Người ở bên ngoài sao?" Dạ Vi Tước nghe tin mẫu thân đến, hơi bất ngờ hướng Lạc Mạn nói, "Em mau ra mời người vào đây."
Lạc Mạn dạ vâng một tiếng liền đi ngay. Lát sau quay lại đã có Thục Linh Nha đi ngay phía sau. Thục Linh Nha tính ra cũng gần nửa đời người nhưng thực sự làm cho người ta lầm tưởng, nhìn vóc dáng cùng gương mặt vẫn còn rất trẻ trung, tổng thể thực sự xinh đẹp. Dạ Vi Tước có lẽ cũng phần nào giống mẫu thân, nét đẹp rất đặc biệt, thu hút.
"Tham kiến nương nương." Thục Linh Kha khơi khụy gối theo phép tắc hành lễ.
"Mẫu thân mau miễn lễ." Dạ Vi Tước tươi cười rời khỏi ghế tiến đến đỡ mẫu thân, liền dìu dắt người qua ghế gần đó, xong xuôi đợi cho mẫu thân toạ bản thân mới trở về ngọc ỷ của mình.
"Nương nương hôm nay thật xinh đẹp." Thục Linh Nha nhìn sơ qua nữ nhi, đột nhiên thấy nàng có gì đó rất khác lạ hơn thường khi, chỉ nghĩ là do cách trang điểm nên mới thuận miệng khen một câu.
"Mẫu thân người thật là!" Dạ Vi Tước khe khẽ cười, "Như thế nào lại khen nữ nhi xinh đẹp. Làm cho ta thật nhớ về nhiều năm trước."
Lâu rồi không được ở cạnh mẫu thân thật lâu, không cùng người sớm tối, không được người chăm sóc tận tị kĩ càng nữa, cũng không được người thường xuyên khen nữ nhi của ta thật xinh đẹp khả ái, thoáng chốc thời gian trôi qua nhanh quá, nhưng kí ức vẫn còn vẹn nguyên.
"Tước nhi của ta càng lớn càng xinh đẹp, làm cho mẫu thân như ta đây rất tự hào." Thục Linh Nha dùng ánh mắt yêu chiều nhìn nữ nhi của mình. Trong mắt nàng Dạ Vi Tước thực sự vẫn còn rất nhỏ, chỉ dừng lại ở mức nhỏ nhắn. Tình yêu thương dành cho nữ nhi hiện ở đôi mắt âu yếm không kể siết.
"Người nói thật giống cô cô từng nói với Tước nhi. Lúc nhỏ cô cô cũng nói rằng Tước nhi sau này sẽ là niềm tự hào của cô cô...nhưng đáng tiếc..." Dạ Vi Tước nói đến đó, một câu cuối đột nhiên lời nói nghe ra rất buồn bã, nơi khoé mắt cũng bắt đầu cay cay.
Thục Linh Nha nhìn nữ nhi của mình đau lòng cũng đau lòng không kém. Tước nhi thực sự rất yêu thương cô cô của nàng, đã rất nhiều năm rồi nhưng mỗi một lần nhắc lại đều thấy đôi mắt đó nhuốm buồn, rưng rưng nước mắt.
"Tước nhi...cũng sắp đến ngày giỗ cô cô của con rồi."
"Mới đó đã hơn hai mươi năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, đến mức chợt nhận ra đã chừng ấy năm xa vắng rồi."
Tính đến đây hơn hai mươi năm vĩnh biệt, lúc đó nàng chỉ là đứa bé lên năm sáu tuổi. Đứa bé đó đặc biệt vô cùng yêu thích cô cô, yêu thích đến mức suốt ngày đều bám theo cô cô không rời, mà người cũng không hề thấy phiền hà, luôn luôn ôn nhu chỉ bảo mọi thứ, nụ cười mà người dành cho tiểu hài tử tựa như mặt trời sáng soi. Nàng vẫn còn nhớ in trong đầu nụ cười rạng ngời xinh đẹp, ánh mắt yêu thương, cử chỉ dịu dàng của người dành cho mình, bao nhiêu năm rồi vẫn là hình ảnh đó.
Mỗi ngày đều bám lấy cô cô hỏi luyên thuyên đủ thứ, mỗi ngày ở bên cô cô dường như đã trở thánh thói quen. Nhưng đột nhiên một ngày nọ, vẫn như thường khi sáng sớm thân ảnh bé nhỏ chạy đi tìm cô cô của nàng, nhưng nhận lại chỉ là căn phòng vắng, tiểu hài tử lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm mọi ngỏ ngách ở phủ lớn nhưng vẫn không thấy được bóng hình thân thuộc.
Rồi một ngày, hai ngày, ba ngày...nhiều ngày trôi qua, nàng vẫn chạy đi tìm, tìm mãi tìm mãi vẫn không tìm được cô cô, nàng bắt đầu oà khóc lớn, khóc nhiều thật nhiều, nàng nhớ cô cô đến mức khóc ngất đi. Rồi gia gia đến vỗ về bảo cô cô đã đi đến một nơi thật xa, xa thật xa, Tước nhi đừng tìm nữa.
Rồi không lâu sau đó, lại vắng thêm một thân ảnh người nàng yêu quý, nữ hài lại chạy đi tìm mẫu thân, hỏi gia gia người đâu rồi, mẫu thân ôm nàng vào lòng liên tục vỗ về, nói rằng gia gia cũng đi thật xa rồi. Nghe mẫu thân nói xong tiểu hài tử lập tức khóc róng lên, ngây thơ thốt lên gia gia, cô cô không thương Tước nhi nữa sao, sao lại bỏ đi như vậy?
Một đứa bé chỉ mới năm sáu tuổi, nghĩa của câu nói mà mẫu thân nói nàng chỉ hiểu như thế, nhưng lớn thêm một ít nữa, rốt cục nàng cũng hiểu được lời mà mẫu thân nói, một nơi xa thật xa, xa đến mức sẽ chẳng bao giờ gặp lại được nữa.
Ngày Dạ Vi Tước hiểu ra mọi chuyện đã là vài năm sau, nàng bắt đầu lạnh lùng hơn, ngoài vòng tay của phụ thân cùng mẫu thân nàng sẽ trở thành một người khác, cùng ở một lứa tuổi với những tiểu hài khác nhưng nàng không thích vui chơi đùa giỡn, nàng chỉ thích đọc sách học đàn học thư hoạ, cuộc sống của nàng dường như chỉ biết đến sách, đến mực, hoàn toàn là cô độc mà trưởng thành không có lấy một người kết giao.
Vốn đã có tư chất nên những lời mà gia gia cùng cô cô trước kia buân huơ nói cho nàng nghe, nàng đều ghi nhớ ở trong lòng, người nói sau này nhất định phải trở thành một người thật tài giỏi, trở thành nữ nhân cao quý nhất, cứ như vậy đứa nhỏ đó liên tục rèn luyện cố gắng cho bản thân hoàn thiện.
"Mẫu thân đến bây giờ người vẫn chưa nói cho nữ nhi biết nguyên do...nguyên do mà gia gia cùng cô cô đều rời bỏ nữ nhi đi. Người từng nói hai người bọn họ mắc bệnh mà mất đi, lí do này không thuyết phục!"
Dạ Vi Tước bất ngờ nói, làm cho gương mặt Thục Linh Nha đại biến bi thương. Thục Linh Nha đau khổ cuối đầu, đáng lí phải nói cho nữ nhi nghe lâu rồi mới phải, nhưng lúc đó Tước nhi còn quá nhỏ thì làm sao chống chịu đả kích lớn như vậy được, rồi cho đến ngày nàng xuất giá vào cung, cho tới lúc là nhất quốc chi hậu, có bao nhiêu thứ phải lo nghĩ tính toán, có bao nhiêu thứ cần nàng phải dụng tâm trí để ứng phó. Đến hôm nay nếu nữ nhi không hỏi nàng không biết khi nào mới nói thật cho nàng nghe.
"Tước nhi, mẫu thân sẽ nói cho con nghe tất cả mọi chuyện của năm xưa." Họ dừng lại một chút, Thục Linh Nha nghẹn ngào nói ra, "Cách đây hơn hai mươi năm về trước, gia gia cùng cô cô con đồng thời biến mất không phải là do bệnh...mà là...mà là bị người ta sát hại!"
"Sát hại? Người nói gia gia cùng cô cô bị sát hại!?" Dạ Vi Tước nghe đến đây ánh mắt mơ hồ nhìn mẫu thân, thân thể run lên, kích động thốt lên.
Thục Linh Nha gật đầu, ánh mắt trở nên căm phẫn, gằng mạnh từng lời nàng nói, "Chính là thổ phỉ kỳ sơn, chính là bọn chúng nhẫn tâm ra tay tàn độc sát hại gia gia cùng cô cô của con!"
"Làm sao có thể?" Dạ Vi Tước nghe đến đây ánh mắt như không thể tin những gì mình vừa nghe được, là từ bản năng khuôn miệng mấp máy thốt lên, đáy mắt lộ rõ hoang mang sợ hãi ít khi thấy được. Lại nghe mẫu thân nói tiếp.
"Câu chuyện cũng bắt đầu từ mối nghiệt duyên của cô cô cùng với Kỳ Nhiệm. Mà Kỳ Nhiệm hắn chính là nhi tử thứ hai của Kỳ Vương Khởi, lúc đó kỳ sơn là thổ phỉ do bọn họ cằm đầu. Kỳ Nhiệm không biết bằng cách nào mà lại có thể tiếp cận cô cô của con, hai người bọn họ lén lút qua lại với nhau, thời gian sau gia gia biết được chuyện này, cũng là lúc biết hai người bọn họ lén lút yêu nhau."
Hơi dừng lại một chút, Thục Linh Nha mới nói tiếp.
"Một người là nữ nhi của quan lại triều đình, một người là thổ phỉ theo lí mang tội của triều đình, như thế nào có thể xảy ra. Gia gia tức giận đến mức giam cô cô ở trong phòng không cho ra nửa bước. Nhưng Kỳ Nhiệm dám cả gan chạy vào phủ tìm người, bị gia gia phát hiện đánh cho trọng thương nặng mà chết. Kỳ sơn mang hận thù mất người, không lâu sau đó cô cô đột nhiên mất tích, chắc chắn là bọn người kỳ sơn bắt đi. Gia gia liền chạy đi tìm cô cô, rốt cục bị thổ phỉ mai phục mà chết. Cùng năm hai người trong Dạ gia mất đi, mà tất cả...tất cả...đều là do thổ phỉ kỳ sơn sát hại!"
"Mẫu thân không thể nào, không thể nào được!" Dạ Vi Tước bị hoảng loạn, đôi mắt đỏ rực rưng rưng kích động nói, theo lời nói lệ châu rơi lả chả xuống không ngừng. Tại sao lại có chuyện như vậy, sao lại có chuyện kỳ sơn sát hại gia gia và cô cô, là mơ có phải không? Nàng chừng nào cầu nguyện đây chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng không, đây là sự thật, sự thật do chính mẫu thân nàng nói ra.
Trong đầu nàng oanh oanh từng tiếng nổ lớn, trái tim co thắt muốn nghẹn thở. Hình bóng người lại xuất hiện trong đầu, nàng phải làm sao đây? Nàng phải làm như thế nào mới được?
"Tước nhi...đừng làm mẫu thân lo lắng." Thục Linh Nha nhìn sắc mặt xanh xao biến sắc của Dạ Vi Tước liền trở nên lo lắng tột độ, nước mắt từ lúc nãy đến bây giờ đã ước đẫm gương mặt của nàng rồi.
Bước đến ôm lấy nữ nhi của nàng, trong mắt nàng Dạ Vi Tước vẫn là tiểu nhi nữ bé nhỏ của mình. Vẫn chưa bao giờ hết lo lắng cho nàng được, kể cả khi trưởng thành thế này rồi. Nữ nhi của nàng nàng là người hiểu rõ nhất, Dạ Vi Tước sẽ không dễ dàng kích động như vậy đâu, càng không dễ dàng yếu đuối mà rơi lệ. Là nàng đang rất đau đớn, thống khổ, là đang chịu đả kích vào lòng rất rất lớn.
Cung Sa Lạc Mạn từ đầu tới cuối đều ở trong phòng chỉ là đứng khuất phía sau, đủ để nghe hết câu chuyện phu nhân nói với nương nương, nghe xong trái tim cả hai người còn không chịu nổi huống hồ là nương nương đang phải gồng mình gánh chịu. Tại sao lại có chuyên tàn nhẫn như vậy xảy ra. Nếu chuyện hận thù giữa Dạ gia và Kỳ sơn sẽ không đến mức nào đả kích nhưng là...là có liên quan đến một người nên nương nương mới kích động như vậy.
Kỳ Tử Nhạc chính là thổ phỉ kỳ sơn, nàng là nội tôn của Kỳ Vương Khởi, là cháu của Kỳ Nhiệm. Nương nướng của các nàng biết phải làm sao bây giờ
Cầm lấy khăn tay lao đi những giọt lệ trên má của nữ nhi, Thục Linh Nha cũng nghẹn đắng.
Dạ Vi Tước cầm lấy tay mẫu thân đang đặt trên má mình, nhẹ nhàng giữ lấy thật lâu, lúc sau mới yếu ớt mở miệng.
"Mẫu thân, nữ nhi mệt rồi muốn nghỉ ngơi một lúc. Nữ nhi sẽ không có vấn đề gì đâu nên người không cần phải lo lắng, người cũng nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Thục Linh Nha đi rồi, Cung Sa Lạc Mạn lúc này mới bước ra. Nhưng vẫn đứng đó không gọi không nói thêm gì cả, bởi vì đôi mắt nương nương đang nhắm nghiền lại, đôi bày tay nắm lấy thành ngọc ỷ chặt đến mức gân xanh nổi lên, thất thần ngồi đó.
Thật lâu sau đó, Dạ Vi Tước mới chịu khôi phục một ít bình tĩnh mở mắt ra, đôi mắt lại đượm một màu trầm, lại bậc cười, nụ cười đem chua xót lan tràn trên gương mặt tinh tú.
Tại sao lại như vậy? Có mơ nàng cũng không tưởng được...
"Người ở bên ngoài sao?" Dạ Vi Tước nghe tin mẫu thân đến, hơi bất ngờ hướng Lạc Mạn nói, "Em mau ra mời người vào đây."
Lạc Mạn dạ vâng một tiếng liền đi ngay. Lát sau quay lại đã có Thục Linh Nha đi ngay phía sau. Thục Linh Nha tính ra cũng gần nửa đời người nhưng thực sự làm cho người ta lầm tưởng, nhìn vóc dáng cùng gương mặt vẫn còn rất trẻ trung, tổng thể thực sự xinh đẹp. Dạ Vi Tước có lẽ cũng phần nào giống mẫu thân, nét đẹp rất đặc biệt, thu hút.
"Tham kiến nương nương." Thục Linh Kha khơi khụy gối theo phép tắc hành lễ.
"Mẫu thân mau miễn lễ." Dạ Vi Tước tươi cười rời khỏi ghế tiến đến đỡ mẫu thân, liền dìu dắt người qua ghế gần đó, xong xuôi đợi cho mẫu thân toạ bản thân mới trở về ngọc ỷ của mình.
"Nương nương hôm nay thật xinh đẹp." Thục Linh Nha nhìn sơ qua nữ nhi, đột nhiên thấy nàng có gì đó rất khác lạ hơn thường khi, chỉ nghĩ là do cách trang điểm nên mới thuận miệng khen một câu.
"Mẫu thân người thật là!" Dạ Vi Tước khe khẽ cười, "Như thế nào lại khen nữ nhi xinh đẹp. Làm cho ta thật nhớ về nhiều năm trước."
Lâu rồi không được ở cạnh mẫu thân thật lâu, không cùng người sớm tối, không được người chăm sóc tận tị kĩ càng nữa, cũng không được người thường xuyên khen nữ nhi của ta thật xinh đẹp khả ái, thoáng chốc thời gian trôi qua nhanh quá, nhưng kí ức vẫn còn vẹn nguyên.
"Tước nhi của ta càng lớn càng xinh đẹp, làm cho mẫu thân như ta đây rất tự hào." Thục Linh Nha dùng ánh mắt yêu chiều nhìn nữ nhi của mình. Trong mắt nàng Dạ Vi Tước thực sự vẫn còn rất nhỏ, chỉ dừng lại ở mức nhỏ nhắn. Tình yêu thương dành cho nữ nhi hiện ở đôi mắt âu yếm không kể siết.
"Người nói thật giống cô cô từng nói với Tước nhi. Lúc nhỏ cô cô cũng nói rằng Tước nhi sau này sẽ là niềm tự hào của cô cô...nhưng đáng tiếc..." Dạ Vi Tước nói đến đó, một câu cuối đột nhiên lời nói nghe ra rất buồn bã, nơi khoé mắt cũng bắt đầu cay cay.
Thục Linh Nha nhìn nữ nhi của mình đau lòng cũng đau lòng không kém. Tước nhi thực sự rất yêu thương cô cô của nàng, đã rất nhiều năm rồi nhưng mỗi một lần nhắc lại đều thấy đôi mắt đó nhuốm buồn, rưng rưng nước mắt.
"Tước nhi...cũng sắp đến ngày giỗ cô cô của con rồi."
"Mới đó đã hơn hai mươi năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, đến mức chợt nhận ra đã chừng ấy năm xa vắng rồi."
Tính đến đây hơn hai mươi năm vĩnh biệt, lúc đó nàng chỉ là đứa bé lên năm sáu tuổi. Đứa bé đó đặc biệt vô cùng yêu thích cô cô, yêu thích đến mức suốt ngày đều bám theo cô cô không rời, mà người cũng không hề thấy phiền hà, luôn luôn ôn nhu chỉ bảo mọi thứ, nụ cười mà người dành cho tiểu hài tử tựa như mặt trời sáng soi. Nàng vẫn còn nhớ in trong đầu nụ cười rạng ngời xinh đẹp, ánh mắt yêu thương, cử chỉ dịu dàng của người dành cho mình, bao nhiêu năm rồi vẫn là hình ảnh đó.
Mỗi ngày đều bám lấy cô cô hỏi luyên thuyên đủ thứ, mỗi ngày ở bên cô cô dường như đã trở thánh thói quen. Nhưng đột nhiên một ngày nọ, vẫn như thường khi sáng sớm thân ảnh bé nhỏ chạy đi tìm cô cô của nàng, nhưng nhận lại chỉ là căn phòng vắng, tiểu hài tử lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm mọi ngỏ ngách ở phủ lớn nhưng vẫn không thấy được bóng hình thân thuộc.
Rồi một ngày, hai ngày, ba ngày...nhiều ngày trôi qua, nàng vẫn chạy đi tìm, tìm mãi tìm mãi vẫn không tìm được cô cô, nàng bắt đầu oà khóc lớn, khóc nhiều thật nhiều, nàng nhớ cô cô đến mức khóc ngất đi. Rồi gia gia đến vỗ về bảo cô cô đã đi đến một nơi thật xa, xa thật xa, Tước nhi đừng tìm nữa.
Rồi không lâu sau đó, lại vắng thêm một thân ảnh người nàng yêu quý, nữ hài lại chạy đi tìm mẫu thân, hỏi gia gia người đâu rồi, mẫu thân ôm nàng vào lòng liên tục vỗ về, nói rằng gia gia cũng đi thật xa rồi. Nghe mẫu thân nói xong tiểu hài tử lập tức khóc róng lên, ngây thơ thốt lên gia gia, cô cô không thương Tước nhi nữa sao, sao lại bỏ đi như vậy?
Một đứa bé chỉ mới năm sáu tuổi, nghĩa của câu nói mà mẫu thân nói nàng chỉ hiểu như thế, nhưng lớn thêm một ít nữa, rốt cục nàng cũng hiểu được lời mà mẫu thân nói, một nơi xa thật xa, xa đến mức sẽ chẳng bao giờ gặp lại được nữa.
Ngày Dạ Vi Tước hiểu ra mọi chuyện đã là vài năm sau, nàng bắt đầu lạnh lùng hơn, ngoài vòng tay của phụ thân cùng mẫu thân nàng sẽ trở thành một người khác, cùng ở một lứa tuổi với những tiểu hài khác nhưng nàng không thích vui chơi đùa giỡn, nàng chỉ thích đọc sách học đàn học thư hoạ, cuộc sống của nàng dường như chỉ biết đến sách, đến mực, hoàn toàn là cô độc mà trưởng thành không có lấy một người kết giao.
Vốn đã có tư chất nên những lời mà gia gia cùng cô cô trước kia buân huơ nói cho nàng nghe, nàng đều ghi nhớ ở trong lòng, người nói sau này nhất định phải trở thành một người thật tài giỏi, trở thành nữ nhân cao quý nhất, cứ như vậy đứa nhỏ đó liên tục rèn luyện cố gắng cho bản thân hoàn thiện.
"Mẫu thân đến bây giờ người vẫn chưa nói cho nữ nhi biết nguyên do...nguyên do mà gia gia cùng cô cô đều rời bỏ nữ nhi đi. Người từng nói hai người bọn họ mắc bệnh mà mất đi, lí do này không thuyết phục!"
Dạ Vi Tước bất ngờ nói, làm cho gương mặt Thục Linh Nha đại biến bi thương. Thục Linh Nha đau khổ cuối đầu, đáng lí phải nói cho nữ nhi nghe lâu rồi mới phải, nhưng lúc đó Tước nhi còn quá nhỏ thì làm sao chống chịu đả kích lớn như vậy được, rồi cho đến ngày nàng xuất giá vào cung, cho tới lúc là nhất quốc chi hậu, có bao nhiêu thứ phải lo nghĩ tính toán, có bao nhiêu thứ cần nàng phải dụng tâm trí để ứng phó. Đến hôm nay nếu nữ nhi không hỏi nàng không biết khi nào mới nói thật cho nàng nghe.
"Tước nhi, mẫu thân sẽ nói cho con nghe tất cả mọi chuyện của năm xưa." Họ dừng lại một chút, Thục Linh Nha nghẹn ngào nói ra, "Cách đây hơn hai mươi năm về trước, gia gia cùng cô cô con đồng thời biến mất không phải là do bệnh...mà là...mà là bị người ta sát hại!"
"Sát hại? Người nói gia gia cùng cô cô bị sát hại!?" Dạ Vi Tước nghe đến đây ánh mắt mơ hồ nhìn mẫu thân, thân thể run lên, kích động thốt lên.
Thục Linh Nha gật đầu, ánh mắt trở nên căm phẫn, gằng mạnh từng lời nàng nói, "Chính là thổ phỉ kỳ sơn, chính là bọn chúng nhẫn tâm ra tay tàn độc sát hại gia gia cùng cô cô của con!"
"Làm sao có thể?" Dạ Vi Tước nghe đến đây ánh mắt như không thể tin những gì mình vừa nghe được, là từ bản năng khuôn miệng mấp máy thốt lên, đáy mắt lộ rõ hoang mang sợ hãi ít khi thấy được. Lại nghe mẫu thân nói tiếp.
"Câu chuyện cũng bắt đầu từ mối nghiệt duyên của cô cô cùng với Kỳ Nhiệm. Mà Kỳ Nhiệm hắn chính là nhi tử thứ hai của Kỳ Vương Khởi, lúc đó kỳ sơn là thổ phỉ do bọn họ cằm đầu. Kỳ Nhiệm không biết bằng cách nào mà lại có thể tiếp cận cô cô của con, hai người bọn họ lén lút qua lại với nhau, thời gian sau gia gia biết được chuyện này, cũng là lúc biết hai người bọn họ lén lút yêu nhau."
Hơi dừng lại một chút, Thục Linh Nha mới nói tiếp.
"Một người là nữ nhi của quan lại triều đình, một người là thổ phỉ theo lí mang tội của triều đình, như thế nào có thể xảy ra. Gia gia tức giận đến mức giam cô cô ở trong phòng không cho ra nửa bước. Nhưng Kỳ Nhiệm dám cả gan chạy vào phủ tìm người, bị gia gia phát hiện đánh cho trọng thương nặng mà chết. Kỳ sơn mang hận thù mất người, không lâu sau đó cô cô đột nhiên mất tích, chắc chắn là bọn người kỳ sơn bắt đi. Gia gia liền chạy đi tìm cô cô, rốt cục bị thổ phỉ mai phục mà chết. Cùng năm hai người trong Dạ gia mất đi, mà tất cả...tất cả...đều là do thổ phỉ kỳ sơn sát hại!"
"Mẫu thân không thể nào, không thể nào được!" Dạ Vi Tước bị hoảng loạn, đôi mắt đỏ rực rưng rưng kích động nói, theo lời nói lệ châu rơi lả chả xuống không ngừng. Tại sao lại có chuyện như vậy, sao lại có chuyện kỳ sơn sát hại gia gia và cô cô, là mơ có phải không? Nàng chừng nào cầu nguyện đây chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng không, đây là sự thật, sự thật do chính mẫu thân nàng nói ra.
Trong đầu nàng oanh oanh từng tiếng nổ lớn, trái tim co thắt muốn nghẹn thở. Hình bóng người lại xuất hiện trong đầu, nàng phải làm sao đây? Nàng phải làm như thế nào mới được?
"Tước nhi...đừng làm mẫu thân lo lắng." Thục Linh Nha nhìn sắc mặt xanh xao biến sắc của Dạ Vi Tước liền trở nên lo lắng tột độ, nước mắt từ lúc nãy đến bây giờ đã ước đẫm gương mặt của nàng rồi.
Bước đến ôm lấy nữ nhi của nàng, trong mắt nàng Dạ Vi Tước vẫn là tiểu nhi nữ bé nhỏ của mình. Vẫn chưa bao giờ hết lo lắng cho nàng được, kể cả khi trưởng thành thế này rồi. Nữ nhi của nàng nàng là người hiểu rõ nhất, Dạ Vi Tước sẽ không dễ dàng kích động như vậy đâu, càng không dễ dàng yếu đuối mà rơi lệ. Là nàng đang rất đau đớn, thống khổ, là đang chịu đả kích vào lòng rất rất lớn.
Cung Sa Lạc Mạn từ đầu tới cuối đều ở trong phòng chỉ là đứng khuất phía sau, đủ để nghe hết câu chuyện phu nhân nói với nương nương, nghe xong trái tim cả hai người còn không chịu nổi huống hồ là nương nương đang phải gồng mình gánh chịu. Tại sao lại có chuyên tàn nhẫn như vậy xảy ra. Nếu chuyện hận thù giữa Dạ gia và Kỳ sơn sẽ không đến mức nào đả kích nhưng là...là có liên quan đến một người nên nương nương mới kích động như vậy.
Kỳ Tử Nhạc chính là thổ phỉ kỳ sơn, nàng là nội tôn của Kỳ Vương Khởi, là cháu của Kỳ Nhiệm. Nương nướng của các nàng biết phải làm sao bây giờ
Cầm lấy khăn tay lao đi những giọt lệ trên má của nữ nhi, Thục Linh Nha cũng nghẹn đắng.
Dạ Vi Tước cầm lấy tay mẫu thân đang đặt trên má mình, nhẹ nhàng giữ lấy thật lâu, lúc sau mới yếu ớt mở miệng.
"Mẫu thân, nữ nhi mệt rồi muốn nghỉ ngơi một lúc. Nữ nhi sẽ không có vấn đề gì đâu nên người không cần phải lo lắng, người cũng nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Thục Linh Nha đi rồi, Cung Sa Lạc Mạn lúc này mới bước ra. Nhưng vẫn đứng đó không gọi không nói thêm gì cả, bởi vì đôi mắt nương nương đang nhắm nghiền lại, đôi bày tay nắm lấy thành ngọc ỷ chặt đến mức gân xanh nổi lên, thất thần ngồi đó.
Thật lâu sau đó, Dạ Vi Tước mới chịu khôi phục một ít bình tĩnh mở mắt ra, đôi mắt lại đượm một màu trầm, lại bậc cười, nụ cười đem chua xót lan tràn trên gương mặt tinh tú.
Tại sao lại như vậy? Có mơ nàng cũng không tưởng được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.