Chương 21: Giá Lạnh Đêm Đông
Nam Minh
06/10/2015
Buổi sáng hôm sau, đến trường, Linh nhìn thấy Nam liền nháy mắt với
hắn rồi vẻ mặt ngay lập tức lại trở về với vẻ thường ngày như giữa hai
người không hề có chuyện gì xảy ra. Thấy Linh như vậy, Nam cũng chỉ “hừ” nhẹ một cái rồi không có biểu hiện gì. Các thành viên lớp Tài Năng lúc
này ai cũng đang tích cực chuẩn bị cho chuyến du lịch nên không hề phát
hiện ra tín hiệu mờ nhạt giữa hai người.
Vấn đề quan tâm nhất của các thành viên lớp Tài Năng lúc này không phải là bài vở mà là chuyến đi du lịch. Vì mỗi người một ý kiến và một lý do nên để đem lại niềm vui, sự thoải mái cho các thành viên trong lớp là điều không dễ. Ngoài ra còn vấn đề thuê xe, đặt lộ trình, địa điểm ăn uống, thuê khách sạn,... đều có những phức tạp riêng và cần phải lường trước các khó khăn để có giải pháp thay thế. Dù vậy, với sự hoạt bát của mình, Linh vẫn giải quyết thấu đáo mọi vấn đề.
Chưa có chương trình mới nên các buổi học thường kết thúc rất sớm. Hết giờ học, Linh nhắc lại cho các thành viên trong lớp thời gian và lịch trình cụ thể của chuyến đi, sau đó ban cán sự lớp họp một lần nữa để chốt lại những vấn đề cuối cùng. Mọi chuyện cũng nhanh chóng được giải quyết, mọi người tạm biệt nhau và ra về.
“Nam, mình cần nói chuyện với bạn một lát!”, Linh nhìn Nam với ánh mắt nghiêm nghị, các thành viên trong lớp ai cũng nghĩ rằng cô đang tìm cách khuyên Nam đi du lịch cùng mọi người trong tư cách của một cô lớp trưởng nhiệt tình. Vẻ mặt ai cũng tỏ ra cảm phục Linh, để chuẩn bị cho chuyến du lịch cô đã phải làm rất nhiều việc vậy mà vẫn còn quan tâm đến từng thành viên trong lớp, đặc biệt là thanh viên cá biệt như Nam. Ngược lại với Linh là những ánh mắt nhìn Nam với vẻ chẳng mấy thân thiện gì, nhưng hắn chẳng buồn để ý, nhạt nhẽo bỏ qua tất cả những tia nhìn hình viên đạn đang chĩa vào mình. Các thành viên trong lớp dần về hết, trong phòng chỉ còn lại hai người, vẻ mặt Linh ngay lập tức thay đổi sang nét hòa ái.
“Mình muốn thương lượng với bạn.” đôi mắt ánh cô nàng lên những tia vui thích. Nam không đáp lại nhưng dáng vẻ thì như đã sẵn sàng nghe những điều Linh nói. Sau nhiều lần tiếp xúc, Linh cũng đã quen với sự lạnh lùng của hắn nên không lấy làm phiền lòng. “Tuy mình đã chuẩn bị rất kỹ cho chuyến du lịch và cũng tính tới các tình huống phát sinh. Nhưng thực tế so với dự tính là hai điều rất khác nhau, mình sợ có những vấn đề không lường trước được. Nếu có Nam đi cùng mình sẽ thấy an tâm hơn.”
Ngược lại với thái độ quan tâm và có vẻ khẩn cầu của Linh, vẻ mặt Nam vẫn bình thản và lạnh lùng. “Đó là vấn đề của bạn, tôi không quan tâm!”, hắn nói, giọng không chút thân thiện nào.
Nghe thấy vậy đôi mắt Linh trùng xuống, cô biết đề nghị Nam đi tham quan là một điều rất khó và trong lòng cũng không mấy tin tưởng mình sẽ thuyết phục được. “Mình biết đó là vấn đề của mình và mình phải tự giải quyết, nhưng dù cố gắng hết sức sợ rằng mình cũng không lường hết được tình huống phát sinh.” Cô hạ thấp giọng như một lời tâm tình, cực kỳ lay động lòng người, với một chàng trai khác nếu nghe những lời nói đó thật khó có thể từ chối được lời đề nghị của cô lớp trưởng tuyệt sắc này.
Tuy nhiên vẻ mặt của Nam vẫn không có lấy một chút biểu hiện nào của cảm xúc, “Nếu không có chuyện gì nữa thì tạm biệt!”, hắn nói lạnh lùng và đứng dậy.
“Có phải vì bạn không muốn người khác biết bạn đặc biệt nên mới xa lánh mọi người như vậy?”, Linh nhìn theo bóng Nam, hạ thấp giọng, đó đều là những lời xuất phát từ tận đáy lòng. Cuối cùng thì vẻ mặt Nam cũng có chút biến đổi, hắn đứng lại. Linh cảm thấy hắn có ý nghe mình nói. “Đó không phải cách tốt nhất, bạn càng xa lánh người khác, họ càng chú ý tới bạn và càng thấy bạn đặc biệt. Hãy hòa đồng, Nam à, chúng mình hãy là bạn tốt của nhau nhé!”, không chần chừ, cô nói tiếp:
“Bạn ư?”, giọng Nam như trùng xuống, “Không thể!”, hắn nói như thể nói với chính mình vậy rồi hờ hững bước đi.
“Mình biết Thợ Săn là người tốt! Nhiều người rất yêu mến anh ấy, mình cũng vậy!”
Linh đáp lại nhưng Nam đã bước ra khỏi lớp học.
Trở về nhà, Nam mở một tệp tài liệu đã được lưu trữ trong bộ não để tìm hiểu theo thói quen. Hắn vô tình mở ra tệp thư mục của Linh, trước đó hắn chỉ tìm hiểu nội dung sơ lược để xem có thông tin gì liên quan đến tổ chức mà hắn đang tìm kiếm chứ không thực sự đi sâu vào nội dung. Lúc này, sự tò mò khiến hắn mở ra xem xét cụ thể nội dung những kiến thức mà Linh lưu lại trong máy tính gồm những gì. Hắn nhận thấy Linh là một người rất hoài niệm, ngay cả những kiến thức, những bài kiểm tra từ hồi học phổ thông, bây giờ đã không còn giá trị nào nữa cô vẫn lưu lại, những tệp thư mục khác như video, hình ảnh hắn cũng thấy một điều tương tự. Trong thư mục ảnh, phân thành nhiều tệp nhỏ, trong đó có tệp ghi với nhan đề “ảnh tư liệu”, đó là những bức ảnh chụp những vật dụng thường ngày, đã một thời gắn bó nhưng đã hết hạn sử dụng hoặc bị thay thế bởi vật dụng tiện nghi hơn mà phải vứt đi cô cũng chụp lưu lại. Rất nhiều, rất nhiều thứ đã cho Nam thấy một thế giới nội tâm phong phú, tinh tế và dịu dàng. Thật trái ngược với thế giới khô cằn của hắn.
Tuy vẻ bề ngoài Nam vẫn giữ một thái độ lạnh nhạt nhưng những điều Linh nói khiến hắn phải suy nghĩ. Từ trước tới nay, hắn chỉ nhìn nhận con người từ vẻ bề ngoài, chưa một lần đi sâu vào thế giới riêng tư của người khác. Vì thế từ sau khi tìm hiểu các thông tin và hiểu phần nào con người Linh, hắn phần nào nảy sinh thiện cảm với cô, dù rằng tự bản thân hắn chưa ý thức được điều đó. Thế giới của Linh thật yên bình, phong phú và vui vẻ, là thế giới mà hắn đã từng khát vọng.
Tuy Nam đã hạn chế rất nhiều, thậm chí tới mức khắc nghiệt những cảm xúc, tình cảm của con người nhưng đi sâu vào thế giới của Linh vẫn làm tâm hồn hắn chấn động không thôi, trong lòng hắn dâng lên một nỗi buồn mơ hồ, một sự bồi hồi man mác, một sự mất mát trong quá khứ không nói lên lời.
Dù sinh ra bằng cách nào thì cơ thể của hắn vẫn là cơ thể thuần sinh học của một chàng trai mới lớn, với những biến động tâm lí không khác mấy so với người bình thường, chỉ là thói quen sống cô độc một mình, một cuộc sống triệt tiêu tình cảm nên hắn không nhận ra, nhưng lúc này, có một người con gái muốn hắn trở thành bạn. Tình bạn, đó là thứ trước khi năng lực đặc biệt xuất hiện hắn từng ao ước. Khi ấy, nỗi cô đơn của đứa trẻ mồ côi khiến cuộc sống của hắn trở nên quá nặng nề, hắn đã từng muốn có một người bạn để chia sẻ bớt gánh nặng của số phận, rồi năng lực đặc biệt xuất hiện, làm hắn xa dời dòng cảm xúc thường ngày của con người để theo đuổi những điều kỳ diệu mà năng lực đặc biệt mang lại.
Nhưng bây giờ, năng lực đặc biệt không những không phải là điều kỳ diệu mà trở thành một nỗi ám ảnh của số phận thì hắn không còn niềm vui nào nữa. Dần dần, hắn trở nên vô cảm.
Và bây giờ, liệu rằng hắn có cần một người bạn, một ước mơ của một thời thơ ấu và cũng đã chết từ rất lâu?
Linh, một cô gái cực kỳ xinh đẹp, vô cùng thông minh, rất năng động và tốt tính, được nhiều người yêu mến, hơn nữa lại biết bí mật của hắn.
“Nam à, chúng mình hãy là bạn tốt của nhau nhé!”
“Là bạn tốt của nhau nhé!”
“Là bạn tốt của nhau nhé!”
Những âm thanh trong trẻo không ngừng vang lên.
Đêm mùa đông, từng cơn gió mùa đông thổi khiến ngôi nhà trở nên lạnh lẽo như chính lòng hắn vậy.
Vấn đề quan tâm nhất của các thành viên lớp Tài Năng lúc này không phải là bài vở mà là chuyến đi du lịch. Vì mỗi người một ý kiến và một lý do nên để đem lại niềm vui, sự thoải mái cho các thành viên trong lớp là điều không dễ. Ngoài ra còn vấn đề thuê xe, đặt lộ trình, địa điểm ăn uống, thuê khách sạn,... đều có những phức tạp riêng và cần phải lường trước các khó khăn để có giải pháp thay thế. Dù vậy, với sự hoạt bát của mình, Linh vẫn giải quyết thấu đáo mọi vấn đề.
Chưa có chương trình mới nên các buổi học thường kết thúc rất sớm. Hết giờ học, Linh nhắc lại cho các thành viên trong lớp thời gian và lịch trình cụ thể của chuyến đi, sau đó ban cán sự lớp họp một lần nữa để chốt lại những vấn đề cuối cùng. Mọi chuyện cũng nhanh chóng được giải quyết, mọi người tạm biệt nhau và ra về.
“Nam, mình cần nói chuyện với bạn một lát!”, Linh nhìn Nam với ánh mắt nghiêm nghị, các thành viên trong lớp ai cũng nghĩ rằng cô đang tìm cách khuyên Nam đi du lịch cùng mọi người trong tư cách của một cô lớp trưởng nhiệt tình. Vẻ mặt ai cũng tỏ ra cảm phục Linh, để chuẩn bị cho chuyến du lịch cô đã phải làm rất nhiều việc vậy mà vẫn còn quan tâm đến từng thành viên trong lớp, đặc biệt là thanh viên cá biệt như Nam. Ngược lại với Linh là những ánh mắt nhìn Nam với vẻ chẳng mấy thân thiện gì, nhưng hắn chẳng buồn để ý, nhạt nhẽo bỏ qua tất cả những tia nhìn hình viên đạn đang chĩa vào mình. Các thành viên trong lớp dần về hết, trong phòng chỉ còn lại hai người, vẻ mặt Linh ngay lập tức thay đổi sang nét hòa ái.
“Mình muốn thương lượng với bạn.” đôi mắt ánh cô nàng lên những tia vui thích. Nam không đáp lại nhưng dáng vẻ thì như đã sẵn sàng nghe những điều Linh nói. Sau nhiều lần tiếp xúc, Linh cũng đã quen với sự lạnh lùng của hắn nên không lấy làm phiền lòng. “Tuy mình đã chuẩn bị rất kỹ cho chuyến du lịch và cũng tính tới các tình huống phát sinh. Nhưng thực tế so với dự tính là hai điều rất khác nhau, mình sợ có những vấn đề không lường trước được. Nếu có Nam đi cùng mình sẽ thấy an tâm hơn.”
Ngược lại với thái độ quan tâm và có vẻ khẩn cầu của Linh, vẻ mặt Nam vẫn bình thản và lạnh lùng. “Đó là vấn đề của bạn, tôi không quan tâm!”, hắn nói, giọng không chút thân thiện nào.
Nghe thấy vậy đôi mắt Linh trùng xuống, cô biết đề nghị Nam đi tham quan là một điều rất khó và trong lòng cũng không mấy tin tưởng mình sẽ thuyết phục được. “Mình biết đó là vấn đề của mình và mình phải tự giải quyết, nhưng dù cố gắng hết sức sợ rằng mình cũng không lường hết được tình huống phát sinh.” Cô hạ thấp giọng như một lời tâm tình, cực kỳ lay động lòng người, với một chàng trai khác nếu nghe những lời nói đó thật khó có thể từ chối được lời đề nghị của cô lớp trưởng tuyệt sắc này.
Tuy nhiên vẻ mặt của Nam vẫn không có lấy một chút biểu hiện nào của cảm xúc, “Nếu không có chuyện gì nữa thì tạm biệt!”, hắn nói lạnh lùng và đứng dậy.
“Có phải vì bạn không muốn người khác biết bạn đặc biệt nên mới xa lánh mọi người như vậy?”, Linh nhìn theo bóng Nam, hạ thấp giọng, đó đều là những lời xuất phát từ tận đáy lòng. Cuối cùng thì vẻ mặt Nam cũng có chút biến đổi, hắn đứng lại. Linh cảm thấy hắn có ý nghe mình nói. “Đó không phải cách tốt nhất, bạn càng xa lánh người khác, họ càng chú ý tới bạn và càng thấy bạn đặc biệt. Hãy hòa đồng, Nam à, chúng mình hãy là bạn tốt của nhau nhé!”, không chần chừ, cô nói tiếp:
“Bạn ư?”, giọng Nam như trùng xuống, “Không thể!”, hắn nói như thể nói với chính mình vậy rồi hờ hững bước đi.
“Mình biết Thợ Săn là người tốt! Nhiều người rất yêu mến anh ấy, mình cũng vậy!”
Linh đáp lại nhưng Nam đã bước ra khỏi lớp học.
Trở về nhà, Nam mở một tệp tài liệu đã được lưu trữ trong bộ não để tìm hiểu theo thói quen. Hắn vô tình mở ra tệp thư mục của Linh, trước đó hắn chỉ tìm hiểu nội dung sơ lược để xem có thông tin gì liên quan đến tổ chức mà hắn đang tìm kiếm chứ không thực sự đi sâu vào nội dung. Lúc này, sự tò mò khiến hắn mở ra xem xét cụ thể nội dung những kiến thức mà Linh lưu lại trong máy tính gồm những gì. Hắn nhận thấy Linh là một người rất hoài niệm, ngay cả những kiến thức, những bài kiểm tra từ hồi học phổ thông, bây giờ đã không còn giá trị nào nữa cô vẫn lưu lại, những tệp thư mục khác như video, hình ảnh hắn cũng thấy một điều tương tự. Trong thư mục ảnh, phân thành nhiều tệp nhỏ, trong đó có tệp ghi với nhan đề “ảnh tư liệu”, đó là những bức ảnh chụp những vật dụng thường ngày, đã một thời gắn bó nhưng đã hết hạn sử dụng hoặc bị thay thế bởi vật dụng tiện nghi hơn mà phải vứt đi cô cũng chụp lưu lại. Rất nhiều, rất nhiều thứ đã cho Nam thấy một thế giới nội tâm phong phú, tinh tế và dịu dàng. Thật trái ngược với thế giới khô cằn của hắn.
Tuy vẻ bề ngoài Nam vẫn giữ một thái độ lạnh nhạt nhưng những điều Linh nói khiến hắn phải suy nghĩ. Từ trước tới nay, hắn chỉ nhìn nhận con người từ vẻ bề ngoài, chưa một lần đi sâu vào thế giới riêng tư của người khác. Vì thế từ sau khi tìm hiểu các thông tin và hiểu phần nào con người Linh, hắn phần nào nảy sinh thiện cảm với cô, dù rằng tự bản thân hắn chưa ý thức được điều đó. Thế giới của Linh thật yên bình, phong phú và vui vẻ, là thế giới mà hắn đã từng khát vọng.
Tuy Nam đã hạn chế rất nhiều, thậm chí tới mức khắc nghiệt những cảm xúc, tình cảm của con người nhưng đi sâu vào thế giới của Linh vẫn làm tâm hồn hắn chấn động không thôi, trong lòng hắn dâng lên một nỗi buồn mơ hồ, một sự bồi hồi man mác, một sự mất mát trong quá khứ không nói lên lời.
Dù sinh ra bằng cách nào thì cơ thể của hắn vẫn là cơ thể thuần sinh học của một chàng trai mới lớn, với những biến động tâm lí không khác mấy so với người bình thường, chỉ là thói quen sống cô độc một mình, một cuộc sống triệt tiêu tình cảm nên hắn không nhận ra, nhưng lúc này, có một người con gái muốn hắn trở thành bạn. Tình bạn, đó là thứ trước khi năng lực đặc biệt xuất hiện hắn từng ao ước. Khi ấy, nỗi cô đơn của đứa trẻ mồ côi khiến cuộc sống của hắn trở nên quá nặng nề, hắn đã từng muốn có một người bạn để chia sẻ bớt gánh nặng của số phận, rồi năng lực đặc biệt xuất hiện, làm hắn xa dời dòng cảm xúc thường ngày của con người để theo đuổi những điều kỳ diệu mà năng lực đặc biệt mang lại.
Nhưng bây giờ, năng lực đặc biệt không những không phải là điều kỳ diệu mà trở thành một nỗi ám ảnh của số phận thì hắn không còn niềm vui nào nữa. Dần dần, hắn trở nên vô cảm.
Và bây giờ, liệu rằng hắn có cần một người bạn, một ước mơ của một thời thơ ấu và cũng đã chết từ rất lâu?
Linh, một cô gái cực kỳ xinh đẹp, vô cùng thông minh, rất năng động và tốt tính, được nhiều người yêu mến, hơn nữa lại biết bí mật của hắn.
“Nam à, chúng mình hãy là bạn tốt của nhau nhé!”
“Là bạn tốt của nhau nhé!”
“Là bạn tốt của nhau nhé!”
Những âm thanh trong trẻo không ngừng vang lên.
Đêm mùa đông, từng cơn gió mùa đông thổi khiến ngôi nhà trở nên lạnh lẽo như chính lòng hắn vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.