Chương 3: Sư Phụ Của Huyền Thoại
Duy Công Tử
18/02/2024
Fred bước vào nhà hỏi ông lão:" Tại sao ông biết về tôi?"
Ông lão đáp lời:" Ngươi nghĩ cái danh Quyền Vương là cái gì cơ chứ." Nói xong ông bật cười to.
Fred nghe thấy hai từ Quyền Vương cảm thấy sững sờ:" Lẽ...lẽ nào ông là một trong 4 chủ nhân của các thần khí Thợ săn cấp S Hugo Kenminener, kẻ đã một mình tiêu diệt quái vật cấp độ hủy diệt 10 năm trước?."
Ông lão đứng dậy và lại gần nhìn vào mắt cậu cau mày rồi nói:" Chỉ là cái quá khứ thôi giờ ta chỉ là một chủ trang trại gà bình thường nên đừng có nhắc về ta của quá khứ nữa mà hãy nói đến hiện tại này."
Fred hỏi Hugo về mình đang ở đâu? Và tại sao mình lại ở đây? Muốn Hugo chỉ Fred đường về quê hương gặp lại gia đình. Fred đập tay xuống bàn và nói dõng dạc:" NÀY, ta không biết ngươi đã trải qua chuyện gì nhưng với sức lực hiện tại của ngươi không thể động đến một ngón chân của tên Giáp Đen cấp độ hủy diệt đó đâu vì vậy hãy ngồi xuống nghe ta nói."
Fred quay lưng bỏ qua lời của Hugo và bước ra khỏi nhà định tìm đường trở về. Thì Fred cảm nhận được một áp lực khổng lồ đang đè nặng trên vai mình. Trong bất giác Fred triệu hồi thanh kiếm và trong tư thế phòng thủ. Hugo lao tới búng ngón tay lên trán Fred. Đó chỉ là một cái búng ngón tay thôi mà Fred đã cảm thấy đau đớn như đứng trước cửa tử. Cậu ngã khụy xuống thở hổn hển và ngước nhìn một cựu thợ săn huyền thoại trước mặt.
Phải mất một hồi lâu Fred trấn tĩnh lại rồi theo Hugo ngồi vào bàn trong nhà. Hugo vuốt chiếc râu bạc rồi nói:" Bọn trẻ thời nay thật ngông cuồng... Haizz... mà thôi bỏ đi. Ta rất tiếc phải nói điều này khi mà hai hôm trước quân binh quốc gia tới Bermuda cứu viện thì họ đã không thấy một ai, trước mắt họ là một ngôi làng tro tàn không có dấu hiệu của sự sống.Vậy mà ngươi là một con trai của thợ săn cấp B duy nhất ở đó lại ngồi trước mặt ta ở đây. Chắc hẳn định mệnh đã sắp đặt ta gặp ngươi là có lý do cả.Đến đây thôi ngươi vào nhà nghỉ ngơi đi ta đi bắt vài con gà chuẩn bị bữa tối."
Hugo vừa đi không lâu Fred đã ôm đầu gục trên bàn mà khóc. Cậu không tin vào những gì mình vừa được nghe kể và oán trách mình đã quá yếu không bảo vệ được những điều quan trọng của mình. Đêm hôm đó Fred không ngủ được,cậu đi một mình vào trong rừng ngồi xuống bên một bờ ao rồi nhìn mặt nước ao phản chiếu ánh trăng mà trầm tư một mình. Hugo nép mình ở một cái cây gần đó thở dài rồi đi về nhà.
Sáng hôm sau khi Hugo vừa từ thị trấn về đã thấy Fred đứng giữa sân. Fred thấy Hugo vừa về cậu chạy tới đập đầu xuống đất rồi nói dõng dạc:" Hugo đại nhân xin ngài hãy dạy tôi có được sức mạnh của một thợ săn cấp S như ngài."
Hugo nghĩ rằng Fred khi trải qua cú sốc tâm lý về mất đi những gì mình yêu thương nhất sẽ đa sầu đa cảm sống một cuộc sống ảm đạm rồi chết nhưng ông đã lầm. Hugo đỡ Fred dậy và nói:"Ta chắc chắn rằng ánh sáng đã không chọn sai người, ta gặp được ngươi có lẽ là do định mệnh sắp đặt. Việc của ta là đào tạo ngươi thành Thợ Săn mạnh nhất."
Hugo lấy một hơi sâu và nói to:" Ta là Hugo Kenminener, ta sẽ nhận Fred Junior làm đệ tử."
Fred cúi đầu gập 3 lạy trước mặt Hugo.Hugo vuốt râu bạc cười và nói:" Gọi ta một tiếng sư phụ nào, Fred."
Fred dõng dạc gọi to:" Sư phuuuụ."
Sau đó hai thầy trò vào nhà dọn cơm rồi cười nói vui vẻ. Ngày hôm đó đã phá vỡ cuộc sống tẻ nhạt của Hugo trong suốt 10 năm qua. Fred như là ánh sáng mới của Hugo từ sau khi ông ấy gặp phải biến cố đó rồi phải ở ẩn.
Sáng hôm sau Hugo đã tới bên giường của cậu đá vào thành giường gọi Fred:" Dậy đi tên lười biếng, đến giờ luyện tập rồi."
Hugo lật tấm chăn lên không thấy Fred đâu thì ông lại nghe được tiếng động ngoài sân. Hugo đi ra ngoài sân thì thấy Fred đã dậy từ bao giờ cởi trần và đang hít đất rồi đếm:" 100 cái..... 101 cái...."
Hugo cũng thấy ẩn tượng về tinh thần rèn luyện cơ thể của Fred. Hugo vỗ tay một cái rồi nói:" Thế đủ rồi tập luyện quá nhiều vào thể lực cũng không giúp ích gì cho cậu đâu.Theo ta."
Fred đứng dậy lau mồ hôi trên chán và đi theo Hugo sâu trong rừng, đến một khoảng đất trống Hugo mới kêu Fred dừng lại rồi ông dùng tay không bắn ra một tia lửa nhỏ rồi kẻ xung quanh chỗ Fred đứng. Hugo ngồi trên một tảng đá nhỏ và nói:" Bài tập đầu tiên để giúp ngươi mạnh lên đó là khả năng sử dụng tay không đánh bại kẻ địch khi không có vũ khí.Nhắm mắt lại và ngươi không được rời khỏi vòng tròn đó. Nếu ngươi rời khỏi vòng tròn thì nó sẽ thiêu sống ngươi."
Nói xong Hugo ném cho Fred một túi cơm nếp rồi bỏ đi và hẹn 1 tuần sau sẽ quay lại kiểm tra cậu.
Ông lão đáp lời:" Ngươi nghĩ cái danh Quyền Vương là cái gì cơ chứ." Nói xong ông bật cười to.
Fred nghe thấy hai từ Quyền Vương cảm thấy sững sờ:" Lẽ...lẽ nào ông là một trong 4 chủ nhân của các thần khí Thợ săn cấp S Hugo Kenminener, kẻ đã một mình tiêu diệt quái vật cấp độ hủy diệt 10 năm trước?."
Ông lão đứng dậy và lại gần nhìn vào mắt cậu cau mày rồi nói:" Chỉ là cái quá khứ thôi giờ ta chỉ là một chủ trang trại gà bình thường nên đừng có nhắc về ta của quá khứ nữa mà hãy nói đến hiện tại này."
Fred hỏi Hugo về mình đang ở đâu? Và tại sao mình lại ở đây? Muốn Hugo chỉ Fred đường về quê hương gặp lại gia đình. Fred đập tay xuống bàn và nói dõng dạc:" NÀY, ta không biết ngươi đã trải qua chuyện gì nhưng với sức lực hiện tại của ngươi không thể động đến một ngón chân của tên Giáp Đen cấp độ hủy diệt đó đâu vì vậy hãy ngồi xuống nghe ta nói."
Fred quay lưng bỏ qua lời của Hugo và bước ra khỏi nhà định tìm đường trở về. Thì Fred cảm nhận được một áp lực khổng lồ đang đè nặng trên vai mình. Trong bất giác Fred triệu hồi thanh kiếm và trong tư thế phòng thủ. Hugo lao tới búng ngón tay lên trán Fred. Đó chỉ là một cái búng ngón tay thôi mà Fred đã cảm thấy đau đớn như đứng trước cửa tử. Cậu ngã khụy xuống thở hổn hển và ngước nhìn một cựu thợ săn huyền thoại trước mặt.
Phải mất một hồi lâu Fred trấn tĩnh lại rồi theo Hugo ngồi vào bàn trong nhà. Hugo vuốt chiếc râu bạc rồi nói:" Bọn trẻ thời nay thật ngông cuồng... Haizz... mà thôi bỏ đi. Ta rất tiếc phải nói điều này khi mà hai hôm trước quân binh quốc gia tới Bermuda cứu viện thì họ đã không thấy một ai, trước mắt họ là một ngôi làng tro tàn không có dấu hiệu của sự sống.Vậy mà ngươi là một con trai của thợ săn cấp B duy nhất ở đó lại ngồi trước mặt ta ở đây. Chắc hẳn định mệnh đã sắp đặt ta gặp ngươi là có lý do cả.Đến đây thôi ngươi vào nhà nghỉ ngơi đi ta đi bắt vài con gà chuẩn bị bữa tối."
Hugo vừa đi không lâu Fred đã ôm đầu gục trên bàn mà khóc. Cậu không tin vào những gì mình vừa được nghe kể và oán trách mình đã quá yếu không bảo vệ được những điều quan trọng của mình. Đêm hôm đó Fred không ngủ được,cậu đi một mình vào trong rừng ngồi xuống bên một bờ ao rồi nhìn mặt nước ao phản chiếu ánh trăng mà trầm tư một mình. Hugo nép mình ở một cái cây gần đó thở dài rồi đi về nhà.
Sáng hôm sau khi Hugo vừa từ thị trấn về đã thấy Fred đứng giữa sân. Fred thấy Hugo vừa về cậu chạy tới đập đầu xuống đất rồi nói dõng dạc:" Hugo đại nhân xin ngài hãy dạy tôi có được sức mạnh của một thợ săn cấp S như ngài."
Hugo nghĩ rằng Fred khi trải qua cú sốc tâm lý về mất đi những gì mình yêu thương nhất sẽ đa sầu đa cảm sống một cuộc sống ảm đạm rồi chết nhưng ông đã lầm. Hugo đỡ Fred dậy và nói:"Ta chắc chắn rằng ánh sáng đã không chọn sai người, ta gặp được ngươi có lẽ là do định mệnh sắp đặt. Việc của ta là đào tạo ngươi thành Thợ Săn mạnh nhất."
Hugo lấy một hơi sâu và nói to:" Ta là Hugo Kenminener, ta sẽ nhận Fred Junior làm đệ tử."
Fred cúi đầu gập 3 lạy trước mặt Hugo.Hugo vuốt râu bạc cười và nói:" Gọi ta một tiếng sư phụ nào, Fred."
Fred dõng dạc gọi to:" Sư phuuuụ."
Sau đó hai thầy trò vào nhà dọn cơm rồi cười nói vui vẻ. Ngày hôm đó đã phá vỡ cuộc sống tẻ nhạt của Hugo trong suốt 10 năm qua. Fred như là ánh sáng mới của Hugo từ sau khi ông ấy gặp phải biến cố đó rồi phải ở ẩn.
Sáng hôm sau Hugo đã tới bên giường của cậu đá vào thành giường gọi Fred:" Dậy đi tên lười biếng, đến giờ luyện tập rồi."
Hugo lật tấm chăn lên không thấy Fred đâu thì ông lại nghe được tiếng động ngoài sân. Hugo đi ra ngoài sân thì thấy Fred đã dậy từ bao giờ cởi trần và đang hít đất rồi đếm:" 100 cái..... 101 cái...."
Hugo cũng thấy ẩn tượng về tinh thần rèn luyện cơ thể của Fred. Hugo vỗ tay một cái rồi nói:" Thế đủ rồi tập luyện quá nhiều vào thể lực cũng không giúp ích gì cho cậu đâu.Theo ta."
Fred đứng dậy lau mồ hôi trên chán và đi theo Hugo sâu trong rừng, đến một khoảng đất trống Hugo mới kêu Fred dừng lại rồi ông dùng tay không bắn ra một tia lửa nhỏ rồi kẻ xung quanh chỗ Fred đứng. Hugo ngồi trên một tảng đá nhỏ và nói:" Bài tập đầu tiên để giúp ngươi mạnh lên đó là khả năng sử dụng tay không đánh bại kẻ địch khi không có vũ khí.Nhắm mắt lại và ngươi không được rời khỏi vòng tròn đó. Nếu ngươi rời khỏi vòng tròn thì nó sẽ thiêu sống ngươi."
Nói xong Hugo ném cho Fred một túi cơm nếp rồi bỏ đi và hẹn 1 tuần sau sẽ quay lại kiểm tra cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.