Chương 6: Tiếng nước chảy lúc nửa đêm
Vô Danh Thị
05/10/2019
Cho đến lúc này Trần Vũ vẫn chưa thể nào hoàn hồn trở lại được. Cô nàng Trần Tiểu Phương này so với Trần Tiểu Phương lớp trưởng còn đáng sợ hơn nhiều. Dù sao thì Phương lớp trưởng cũng chỉ đanh đá một chút, hung ác một chút, nhưng không có lực lượng mạnh như vậy a!
Trần Vũ không tự giác được mà sờ sờ lên người mình một chút, cảm thấy bản thân không có hư hao chút nào, mới thở ra một hơi: “Thế giới này thật là đáng sợ!”
Trong khi Trần Vũ còn đang ở trong phòng lo lắng những chuyện không đầu không đuôi, thì ở bên ngoài phòng Trần Tiểu Phương vừa đi vừa vui vẻ huýt sáo, miệng cười khanh khách, nói: “Sảng khoái, thật là sảng khoái a! Nhìn cái bộ dáng của hắn lúc nãy làm ta buồn cười muốn chết a! Hì hì, lâu rồi không có chơi vui đến như vậy! Ta phải tìm trò gì đó mới lạ chơi thêm một lúc nữa mới được!”
Lúc này, Trần Minh cũng vừa chạy đi vừa lẩm bẩm trong miệng: “Hi vọng là nó sẽ chơi đùa có chừng mực, đừng có đùa chết người a!”
“Ầm!”
Trần Minh đột nhiên cảm thấy cả người như va phải tấm sắt, may là hắn khỏe mạnh cho nên cũng không có bị hất bay ra ngoài, chỉ lùi lại mấy bước. Đương khi hắn đang muốn quát tháo lên, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên hắn chỉ có thể nuốt một ngụm nước miếng, vội vội vàng vàng lùi lại phía sau mấy bước. Một giọng nói ồm ồm vang lên: “Người anh em, ngươi không sao chứ?”
Một gã đàn ông cao hơn hai thước, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, vai vác rìu lớn, ngực quấn một tấm da thú, trên eo thì vắt một tấm da báo, vẻ mặt có chút ngốc trệ nhìn Trần Minh cười. Trần Minh có chút chột dạ, vội vội vàng vàng xua xua tay, nói: “Không có gì, không có gì! Các vị đi đường cẩn thận, đi đường cẩn thận!”
Trần Minh nhanh chóng co giò mà chạy trối chết. Hắn biết rất rõ, những người này là đám người trong Hổ Báo quân đoàn, tất cả đều là thợ săn cao cấp, trong đó có một gã chiến sĩ Thiên Giai, một vị kiếm sĩ Thiên Giai và một vị pháp sư Thiên Giai. Những người này đối với một tên chiến sĩ sơ cấp đỉnh phong chuyên đi gác cổng như hắn mà nói, đúng là cao không thể nào với tới được. Hắn cắm đầu cắm cổ mà chạy trối chết, đợi đến khi chạy ra đến bên ngoài cổng khác, mới thở ra một hơi, tay không ngừng vỗ ngực, nói: “Thật là xui xẻo, hôm nay là ngày gì mà gặp toàn những người kỳ quái không vậy chứ?”
Trần Minh vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng lão Tần đứng ở một bên vỗ vai, nói: “Tiểu tử thúi, ngươi làm gì mà đi lâu như vậy? Ngươi có biết là ta đợi ngươi đến sốt hết cả ruột rồi hay không?”
Lão Tần vừa nói, hai mắt vừa đảo xung quanh, lão ta quả thật là bị dọa cho có chút không thể nào đứng yên được. Vừa nãy không chỉ là một người áo đen thần bí, đeo huy hiệu của Huyết Sát binh đoàn, còn cả đám người của Hổ Báo binh đoàn. Những người này là đám nhân vật lớn rất ít khi xuất hiện ở thành trấn ngoài biên ải, một khi bọn họ xuất hiện là nơi đó thường sẽ xuất hiện những chuyện rất kinh thiên động địa. Không biết là thời gian sắp tới nơi này có còn được yên bình nữa hay không. Cũng không đợi cho Trần Minh trả lời, lão Tần liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà. Lão muốn tranh thủ thu xếp mọi chuyện trong nhà, tùy thời có thể rời khỏi cái thôn hẻo lánh này.
Hết thảy những chuyện này Trần Vũ cũng không hề hay biết. Đây là lần đầu tiên cậu ta đi xa nhà đến như vậy, đã thế nơi này còn là một thế giới hoàn toàn xa lạ, không lấy một người thân thích. Đối với cuộc sống tiếp theo, Trần Vũ cũng có một chút lo lắng, cậu ta không biết cái hệ thống này thật sự có thể đưa mình trở về nhà được hay không. Vừa nghĩ đến chuyện này, cậu ta cảm thấy có chút nhớ nhà.
Đang lúc miên mang suy nghĩ, Trần Vũ cảm thấy cái bụng của mình đột nhiên sôi lên. Lúc này, Trần Vũ mới nhớ đến mình từ lúc đến thế giời này vẫn hoàn toàn chưa kịp ăn uống thứ gì. Nhưng hiện tại trên người cậu ta không có lấy một thứ gì có thể ăn được, cũng không biết phải mua nó ở nơi nào. Vả lại, thật sự thì cậu ta không hề có tiền.
“Không lẽ ta vừa mới xuyên không, liền sẽ vì đói mà chết như vậy sao?”
Vừa nghĩ đến chuyện này, Trần Vũ tự cười nhạo một tiếng. Quả thật là cậu ta chưa từng nghe nói qua có nhân vật chính nào xuyên không đến Dị Giới mà bị chết đói như vậy cả? Đây quả thật là một chuyện vô cùng buồn cười! Trần Vũ còn đang loay hoay tìm cách ra ngoài kiếm một chút thức ăn, thì nghe thấy có tiếng nước chảy róc rách ở ngay sau nhà. Trần Vũ cảm thấy vô cùng kỳ quái, nơi này bốn bề là vách núi, làm gì có con suối nào chạy qua đây? Chẳng lẽ nửa đêm nửa hôm lại có người đi ra sau núi đào đất lấy nước hay sao?
Trần Vũ có chút tò mò với cuộc sống ở thế giới này, nên hơi nhón chân bước xuống giường, nhưng vừa đi mấy bước, nhìn qua dấu tay vẫn con in vào trên cột gỗ, Trần Vũ cảm giác có chút lành lạnh ở sau gáy. Trần Vũ đưa tay sờ sờ lên dấu tay in trên cột gỗ, lại ước lượng với nắm tay của mình, trong miệng không ngừng tự lẩm bẩm: “Người ở Dị Giới không lẽ ai cũng có sức mạnh như vậy hay sao?”
Nói đến đây, Trần Vũ cũng không tự giác được, dùng nắm tay của mình đánh mạnh lên cột gỗ.
“Rầm!”
Cột gỗ rung động một cái, sau đó trên cột gỗ lưu lại một vết tay hơi mờ mờ. Mà tay của Trần Vũ cũng hơi rơm rơm vết máu. Lúc này, hai mắt Trần Vũ đã có chút mở lớn, đau đớn trên nắm tay cũng đã chẳng thèm để ý đến, mà tất cả tinh thần đều tập trung trên một đấm này. Trần Vũ có chút không thể tin vào trong mắt mình, từ trước đến nay cậu ta vốn là người không có thể chất đặc biệt, môn thể dục lúc nào cũng đội sổ. Nhưng một đấm vừa rồi đã cho thấy lực lượng của cậu ta đã đạt đến một trình độ khác hẳn ngày thường, nếu đem so sánh với mấy vận động viên đấm bốc cũng không thua kém một chút nào.
“Ta mạnh như vậy sao?”
Trần Vũ không tự chủ được mà thốt lên. Đáng tiếc là, Tiểu Nguyệt lại đem một tia ánh sáng trong lòng của hắn vừa mới lóe lên liền vội vàng dập tắt.
“Chủ nhân vẫn còn rất yếu! Lực lượng vừa rồi của chủ nhân chỉ tương xứng với người bình thường mạnh hơn một chút mà thôi. Nếu so sánh với đám võ giả ở mảnh thế giới này, đúng là yếu ớt đến đáng thương. Chủ nhân đừng cho rằng, cô gái vừa nãy là mạnh đến cỡ nào. Theo Tiểu Nguyệt quan sát, thì lực lượng của cô bé đó chỉ vừa đạt đến sơ cấp tầng sáu mà thôi. Mà ở thế giới này mỗi một võ giả được phân chia từ Sơ Cấp, Trung Cấp, Cao Cấp, Thiên Giai, Thánh Giai, Bán Thần và cuối cùng mới đạt đến Thần Cấp. Thần Cấp cũng chính là mục tiêu cuối cùng của chủ nhân. Mà mỗi một đẳng cấp như thế lại phân chia thành hạ đẳng, trung đẳng, cao đẳng, tương đương với tầng một đến tầng chín, đạt đến tàng thứ mười gọi là đỉnh phong. Con đường phía trước của chủ nhân còn rất dài. Ngài chỉ có thể tranh thủ hoàn thành thật nhiều nhiệm vụ, nhận được thật nhiều phần thưởng thì mới có thể đạt đến đẳng cấp cuối cùng, là Thần Cấp đó!”
Nói đến đây, Tiểu Nguyệt lại biến mất. Trần Vũ cũng không biết tại sao, từ lúc phân bố nhiệm vụ xong, Tiểu Nguyệt liền không còn xuất hiện trong đầu cảu hắn nữa. Mà chuyện này với Trần Vũ cũng không có vấn đề gì lớn. Coi như biết rõ mình vẫn còn rất yếu, nhưng sức mạnh vừa rồi đã làm cho Trần Vũ vui vẻ lên không ít. Con đường trở về nhà tuy dài, nhưng chỉ cần có hi vọng là được rồi.
Nghĩ ngợi xong xuôi, Trần Vũ mới bước nhanh ra ngoài, dù thế nào thì trước lúc trở về nhà, cũng không thể bị chết đói được. Hai chân bước nhanh, chẳng mấy chốc mà Trần Vũ đã đi đến chỗ phía sau nhà, nơi phát ra tiếng nước chảy róc rách, kèm theo đó là một mùi hương nhè nhè thổi qua cánh mũi. Cái mùi hương này có một chút hương vị của thiếu nữ, lại có chút gì đó là lạ, mà Trần Vũ cũng không biết đó rốt cuộc là thứ gì.
Trong lúc còn đang thất thần, bước chân của Trần Vũ vội vàng dừng lại. Mà một đôi mắt to tròn đang trợn trừng lên nhìn hắn một cách chăm chú. Sau đó là hai tiếng thét dài vang lên.
“Aaaaa!”
“Aaaaa!”
Trần Vũ không tự giác được mà sờ sờ lên người mình một chút, cảm thấy bản thân không có hư hao chút nào, mới thở ra một hơi: “Thế giới này thật là đáng sợ!”
Trong khi Trần Vũ còn đang ở trong phòng lo lắng những chuyện không đầu không đuôi, thì ở bên ngoài phòng Trần Tiểu Phương vừa đi vừa vui vẻ huýt sáo, miệng cười khanh khách, nói: “Sảng khoái, thật là sảng khoái a! Nhìn cái bộ dáng của hắn lúc nãy làm ta buồn cười muốn chết a! Hì hì, lâu rồi không có chơi vui đến như vậy! Ta phải tìm trò gì đó mới lạ chơi thêm một lúc nữa mới được!”
Lúc này, Trần Minh cũng vừa chạy đi vừa lẩm bẩm trong miệng: “Hi vọng là nó sẽ chơi đùa có chừng mực, đừng có đùa chết người a!”
“Ầm!”
Trần Minh đột nhiên cảm thấy cả người như va phải tấm sắt, may là hắn khỏe mạnh cho nên cũng không có bị hất bay ra ngoài, chỉ lùi lại mấy bước. Đương khi hắn đang muốn quát tháo lên, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên hắn chỉ có thể nuốt một ngụm nước miếng, vội vội vàng vàng lùi lại phía sau mấy bước. Một giọng nói ồm ồm vang lên: “Người anh em, ngươi không sao chứ?”
Một gã đàn ông cao hơn hai thước, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, vai vác rìu lớn, ngực quấn một tấm da thú, trên eo thì vắt một tấm da báo, vẻ mặt có chút ngốc trệ nhìn Trần Minh cười. Trần Minh có chút chột dạ, vội vội vàng vàng xua xua tay, nói: “Không có gì, không có gì! Các vị đi đường cẩn thận, đi đường cẩn thận!”
Trần Minh nhanh chóng co giò mà chạy trối chết. Hắn biết rất rõ, những người này là đám người trong Hổ Báo quân đoàn, tất cả đều là thợ săn cao cấp, trong đó có một gã chiến sĩ Thiên Giai, một vị kiếm sĩ Thiên Giai và một vị pháp sư Thiên Giai. Những người này đối với một tên chiến sĩ sơ cấp đỉnh phong chuyên đi gác cổng như hắn mà nói, đúng là cao không thể nào với tới được. Hắn cắm đầu cắm cổ mà chạy trối chết, đợi đến khi chạy ra đến bên ngoài cổng khác, mới thở ra một hơi, tay không ngừng vỗ ngực, nói: “Thật là xui xẻo, hôm nay là ngày gì mà gặp toàn những người kỳ quái không vậy chứ?”
Trần Minh vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng lão Tần đứng ở một bên vỗ vai, nói: “Tiểu tử thúi, ngươi làm gì mà đi lâu như vậy? Ngươi có biết là ta đợi ngươi đến sốt hết cả ruột rồi hay không?”
Lão Tần vừa nói, hai mắt vừa đảo xung quanh, lão ta quả thật là bị dọa cho có chút không thể nào đứng yên được. Vừa nãy không chỉ là một người áo đen thần bí, đeo huy hiệu của Huyết Sát binh đoàn, còn cả đám người của Hổ Báo binh đoàn. Những người này là đám nhân vật lớn rất ít khi xuất hiện ở thành trấn ngoài biên ải, một khi bọn họ xuất hiện là nơi đó thường sẽ xuất hiện những chuyện rất kinh thiên động địa. Không biết là thời gian sắp tới nơi này có còn được yên bình nữa hay không. Cũng không đợi cho Trần Minh trả lời, lão Tần liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà. Lão muốn tranh thủ thu xếp mọi chuyện trong nhà, tùy thời có thể rời khỏi cái thôn hẻo lánh này.
Hết thảy những chuyện này Trần Vũ cũng không hề hay biết. Đây là lần đầu tiên cậu ta đi xa nhà đến như vậy, đã thế nơi này còn là một thế giới hoàn toàn xa lạ, không lấy một người thân thích. Đối với cuộc sống tiếp theo, Trần Vũ cũng có một chút lo lắng, cậu ta không biết cái hệ thống này thật sự có thể đưa mình trở về nhà được hay không. Vừa nghĩ đến chuyện này, cậu ta cảm thấy có chút nhớ nhà.
Đang lúc miên mang suy nghĩ, Trần Vũ cảm thấy cái bụng của mình đột nhiên sôi lên. Lúc này, Trần Vũ mới nhớ đến mình từ lúc đến thế giời này vẫn hoàn toàn chưa kịp ăn uống thứ gì. Nhưng hiện tại trên người cậu ta không có lấy một thứ gì có thể ăn được, cũng không biết phải mua nó ở nơi nào. Vả lại, thật sự thì cậu ta không hề có tiền.
“Không lẽ ta vừa mới xuyên không, liền sẽ vì đói mà chết như vậy sao?”
Vừa nghĩ đến chuyện này, Trần Vũ tự cười nhạo một tiếng. Quả thật là cậu ta chưa từng nghe nói qua có nhân vật chính nào xuyên không đến Dị Giới mà bị chết đói như vậy cả? Đây quả thật là một chuyện vô cùng buồn cười! Trần Vũ còn đang loay hoay tìm cách ra ngoài kiếm một chút thức ăn, thì nghe thấy có tiếng nước chảy róc rách ở ngay sau nhà. Trần Vũ cảm thấy vô cùng kỳ quái, nơi này bốn bề là vách núi, làm gì có con suối nào chạy qua đây? Chẳng lẽ nửa đêm nửa hôm lại có người đi ra sau núi đào đất lấy nước hay sao?
Trần Vũ có chút tò mò với cuộc sống ở thế giới này, nên hơi nhón chân bước xuống giường, nhưng vừa đi mấy bước, nhìn qua dấu tay vẫn con in vào trên cột gỗ, Trần Vũ cảm giác có chút lành lạnh ở sau gáy. Trần Vũ đưa tay sờ sờ lên dấu tay in trên cột gỗ, lại ước lượng với nắm tay của mình, trong miệng không ngừng tự lẩm bẩm: “Người ở Dị Giới không lẽ ai cũng có sức mạnh như vậy hay sao?”
Nói đến đây, Trần Vũ cũng không tự giác được, dùng nắm tay của mình đánh mạnh lên cột gỗ.
“Rầm!”
Cột gỗ rung động một cái, sau đó trên cột gỗ lưu lại một vết tay hơi mờ mờ. Mà tay của Trần Vũ cũng hơi rơm rơm vết máu. Lúc này, hai mắt Trần Vũ đã có chút mở lớn, đau đớn trên nắm tay cũng đã chẳng thèm để ý đến, mà tất cả tinh thần đều tập trung trên một đấm này. Trần Vũ có chút không thể tin vào trong mắt mình, từ trước đến nay cậu ta vốn là người không có thể chất đặc biệt, môn thể dục lúc nào cũng đội sổ. Nhưng một đấm vừa rồi đã cho thấy lực lượng của cậu ta đã đạt đến một trình độ khác hẳn ngày thường, nếu đem so sánh với mấy vận động viên đấm bốc cũng không thua kém một chút nào.
“Ta mạnh như vậy sao?”
Trần Vũ không tự chủ được mà thốt lên. Đáng tiếc là, Tiểu Nguyệt lại đem một tia ánh sáng trong lòng của hắn vừa mới lóe lên liền vội vàng dập tắt.
“Chủ nhân vẫn còn rất yếu! Lực lượng vừa rồi của chủ nhân chỉ tương xứng với người bình thường mạnh hơn một chút mà thôi. Nếu so sánh với đám võ giả ở mảnh thế giới này, đúng là yếu ớt đến đáng thương. Chủ nhân đừng cho rằng, cô gái vừa nãy là mạnh đến cỡ nào. Theo Tiểu Nguyệt quan sát, thì lực lượng của cô bé đó chỉ vừa đạt đến sơ cấp tầng sáu mà thôi. Mà ở thế giới này mỗi một võ giả được phân chia từ Sơ Cấp, Trung Cấp, Cao Cấp, Thiên Giai, Thánh Giai, Bán Thần và cuối cùng mới đạt đến Thần Cấp. Thần Cấp cũng chính là mục tiêu cuối cùng của chủ nhân. Mà mỗi một đẳng cấp như thế lại phân chia thành hạ đẳng, trung đẳng, cao đẳng, tương đương với tầng một đến tầng chín, đạt đến tàng thứ mười gọi là đỉnh phong. Con đường phía trước của chủ nhân còn rất dài. Ngài chỉ có thể tranh thủ hoàn thành thật nhiều nhiệm vụ, nhận được thật nhiều phần thưởng thì mới có thể đạt đến đẳng cấp cuối cùng, là Thần Cấp đó!”
Nói đến đây, Tiểu Nguyệt lại biến mất. Trần Vũ cũng không biết tại sao, từ lúc phân bố nhiệm vụ xong, Tiểu Nguyệt liền không còn xuất hiện trong đầu cảu hắn nữa. Mà chuyện này với Trần Vũ cũng không có vấn đề gì lớn. Coi như biết rõ mình vẫn còn rất yếu, nhưng sức mạnh vừa rồi đã làm cho Trần Vũ vui vẻ lên không ít. Con đường trở về nhà tuy dài, nhưng chỉ cần có hi vọng là được rồi.
Nghĩ ngợi xong xuôi, Trần Vũ mới bước nhanh ra ngoài, dù thế nào thì trước lúc trở về nhà, cũng không thể bị chết đói được. Hai chân bước nhanh, chẳng mấy chốc mà Trần Vũ đã đi đến chỗ phía sau nhà, nơi phát ra tiếng nước chảy róc rách, kèm theo đó là một mùi hương nhè nhè thổi qua cánh mũi. Cái mùi hương này có một chút hương vị của thiếu nữ, lại có chút gì đó là lạ, mà Trần Vũ cũng không biết đó rốt cuộc là thứ gì.
Trong lúc còn đang thất thần, bước chân của Trần Vũ vội vàng dừng lại. Mà một đôi mắt to tròn đang trợn trừng lên nhìn hắn một cách chăm chú. Sau đó là hai tiếng thét dài vang lên.
“Aaaaa!”
“Aaaaa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.