Chương 11
Hoàng Dung Ân (Sea Ice)
30/01/2021
Sau vài ngày đấu tranh suy nghĩ, cuối cùng Nemo cũng quyết định cho cu Tin đi nhà trẻ. Cô cảm thấy dù sao Thái Sơn cũng không phải loại người sẽ dùng trẻ con để uy hiếp, vả lại Chris nói cũng có lí. Bây giờ khác xa so với trước đây, nếu để đủ tuổi rồi cho cu Tin học lớp một thì sợ là con sẽ thua kém bạn bè. Vì thế Nemo quyết định cho con đi nhà trẻ, nhưng mà là nhà trẻ tư nhân.
Cô nghĩ, tư nhân dù sao cũng bỏ tiền nhiều hơn, vậy nên họ sẽ lo lắng cho con trai cô chu đáo hơn là công lập.
Ngày hôm nay là đúng một tuần cu Tin đi nhà trẻ, thằng bé có vẻ rất thích đi học. Mỗi chiều Nemo đi đón, cu cậu đều ríu rít kể lại hôm nay ở nhà trẻ đã xảy ra những gì, cậu bé kết bạn mới ra sao,… tất cả đều kể cho mẹ nghe. Tuy là bé con cứ líu lo liên hồi, nhưng Nemo hoàn toàn không cảm thấy phiền phức khi phải nghe đi nghe lại, ngược lại cô cảm thấy rất là hạnh phúc.
Xe vừa dừng lại chờ đèn đỏ, Nemo quay sang hỏi con trai: “Tối nay con muốn ăn gì?”
“Tối nay con muốn ăn mì tôm.”
Cô nhíu mày: “Sao lại ăn mì tôm? Mì tôm nóng lắm, không tốt, không ngon.”
Cậu bé nghe vậy liền bĩu môi: “Nhưng mà hồi đó ở với bà ngoại, bà hay nấu mì tôm cho con ăn. Bà nấu mì tôm ngon lắm, còn bỏ thêm trứng ốp la với hành lá nữa. Ngon ơi là ngon.”
“Vậy là cu Tin nhớ bà ngoại rồi đúng không?”
Cu cậu không đáp, gật đầu. Nemo đưa tay xoa đầu con trai: “Vậy cuối tuần này về quê thăm bà ngoại, được không?”
Nemo vừa mới dứt lời, cu Tin liền vui lên hẳn, cậu bé đưa hai tay lên cao, mặt cười tươi rói: “Yeah! Sắp được về quê thăm bà ngoại rồi! Hoan hô!”
Đèn xanh, Nemo thu lại nụ cười trên mặt, chân ga vừa mới đạp nhẹ thì bất chợt có một người từ bên trong lao ra, cô vội đạp thắng, may mắn chỉ là va chạm nhẹ.
“Cu Tin ngồi im trên xe, đợi mẹ một chút.” Cô quay sang dặn dò con trai rồi sau đó lập tức đẩy cửa xe xuống xem xét tình hình.
Người vừa lao ra là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, thân hình mập mạp, Nemo bước đến muốn đỡ bà ấy dậy nhưng còn chưa kịp chạm vào người thì đối phương đã hét lên.
“Trời ơi là trời! Đi đứng kiểu gì vậy? Không thấy người già đang qua đường à? Đền tiền thuốc đi! Trời ơi là trời!”
Nghe vậy, Nemo liền thu tay lại, cô khoanh tay rồi tựa người vào đầu xe nhìn người phụ nữ kia la hét một hồi. Mà người này thấy Nemo vẫn đứng yên đó, trong khi những người khác đã tập trung lại xem náo nhiệt, người này càng la hét thảm thiết hơn.
“Cô đụng tôi xong rồi bây giờ còn đứng đó nhìn được hả? Đền tiền thuốc đi.”
Nemo bật cười, người dân xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao. Cô nói: “Bác à, đèn chuyển sang đỏ rồi mà bác còn cố ý qua đường, là bác sai. Tôi còn chưa bắt bác đền tiền sửa xe mà bác đã muốn tôi đền tiền thuốc cho bác?”
Nemo vừa dứt lời, một người đàn ông trẻ tuổi liền tiến lên đỡ bác gái kia dậy, sau đó quay sang cô: “Nè cô, dù sao bác cũng là người lớn tuổi, xin lỗi bác đi.”
“Nhỏ tuổi hơn thì sai à? Có muốn kiểm tra lại camera hành trình không?”
Người đàn ông kia nghe vậy thì im lặng. Lúc này, một cô bé tầm mười ba, mười bốn tuổi chen chúc trong đám đông đến đỡ lấy tay bác gái: “Bà nội, bà nội có sao không? Có bị đau ở đâu không?”
Bác gái kia lập tức ôm lấy đầu gối: “Cô gái này đụng trúng bà mà còn đổ lỗi cho bà, nhìn bề ngoài đẹp đẽ như vậy nhưng mà tâm địa lại độc ác.”
Cô gái kia cũng tiếp lời: “Chị đụng trúng người rồi thì đền tiền đi, lỡ bà nội tôi mà có gì là tôi kiện chị đi tù mọt gông.”
Nemo nghe vậy cũng không đáp lời, cô đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy đám người tụ tập xem trò càng lúc càng đông, hiển nhiên là không có ý giúp đỡ cô hay bác gái này. Cô gái kia thấy Nemo không có ý bồi thường, liền gắt gỏng: “Nè, đừng có tưởng lớn tuổi thì tôi sẽ nể nang chị nhé. Bồi thường tiền đi.”
“Chuyện này cũng không có gì to tát, vả lại nhìn bác gái trông cũng không giống như bị thương, cô chịu gật đầu xin lỗi thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không rồi, không phải là tốt sao?” Người đàn ông trẻ tuổi kia lại lên tiếng.
Nemo đưa mắt nhìn anh ta, anh ta đeo khẩu trang nên cô không biết mặt mũi, nhưng dựa vào giọng nói thì chắc cũng còn trẻ. Cô đáp: “Đừng lo chuyện bao đồng, chuyện của ai người đấy giải quyết. Không liên quan thì cút.”
Mấy người đứng gần đó nghe vậy thì xôn xao, người này nói với người kia, cũng có vài người giải tán nhưng số đó chẳng đáng vào đâu. Người đàn ông kia lại nói: “Nhìn cô cũng không phải không có tiền, đưa cho bác ấy mấy trăm ngàn tiền thuốc coi như xong chuyện đi.”
Người này vừa mới dứt lời, cô bé mười mấy tuổi kia đã đi đến, sau đó tát một cái vào mặt Nemo. Cu Tin bên trong xe nhìn thấy mẹ bị người ta đánh thì bật khóc, nhưng mà mẹ đã dặn là không được ra ngoài nên bé con chỉ biết ngồi trong xe nhìn mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc này cửa xe mở ra, một người đàn ông vươn tay ôm lấy cậu bé.
Còn Nemo, bất ngờ bị tát một cái khiến cô loạng choạng suýt chút nữa là ngã, đầu Nemo vì cái tát kia mà nghiêng hẳn sang một bên. Cô đưa tay lau khóe môi rồi nhìn cô gái.
Cô gái nói: “Không đền tiền thuốc thì cái tát này coi như hòa, nhìn chị còn trẻ như vậy mà đã đi xe hơi đắt tiền, chắc cũng chỉ là thuộc dạng gái bán thân cặp kè đại gia thôi chứ cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.”
Người đàn ông lên tiếng bênh vực lúc nãy nghe vậy, chân mày anh liền nhíu lại. Cô gái kia tát Nemo một cái xong có vẻ rất hả hê, trước khi xoay người bỏ đi còn hung hăng liếc Nemo một cái, suýt chút nữa là mắt rơi ra ngoài.
Nhưng mà Nemo nào có bỏ qua dễ dàng như vậy. Ngay từ đầu cô đã muốn tiến lên đỡ bác gái kia dậy, lỗi là do hai bà cháu nhà này ăn vạ sai người. Nemo vươn tay túm lấy mái tóc cột đuôi ngựa của cô gái, cô ta cũng loạng choạng vài cái, còn chưa đứng vững đã bị Nemo giáng cho một cái tát.
Cái tát này vô cùng mượt mà, đến mức cô gái xoay một góc chín mươi độ rồi ngã xuống mặt đường. Đám người xung quanh thấy vậy thì vội lùi lại mấy bước liền. Nemo bị tát một cái, bây giờ trả lại một cái là xong rồi? Không, cô bước đến lần nữa túm lấy tóc cô bé, khóe miệng cô gái bị tát mới đây đã sưng tấy lên, còn bị rách. Máu từ khóe miệng tứa ra, một mùi tanh nồng quen thuộc xộc vào mũi khiến Nemo nhớ lại những ngày tháng cô giết người cho Thái Sơn.
Nemo vốn định giáng cho cái tát thứ hai, nhưng mà bác gái kia đã nhanh chóng chạy đến ôm lấy tay cô rồi ríu rít xin lỗi. Nemo quay sang nhìn người phụ nữ này, cô nói: “Bác lớn tuổi, tôi sẽ không động đến bác. Nhưng cháu gái của bác đánh tôi một cái, tôi phải lấy lại cả vốn lẫn lời.”
Dứt lời, Nemo đẩy người phụ nữ sang một bên, rồi vung tay liên tiếp tát vào hai bên má của cô gái. Đến cái thứ tư, người đàn ông kia lại bước ra túm lấy cánh tay Nemo, anh bỏ khẩu trang xuống.
Cả hai người bốn mắt nhìn nhau, Nemo lúc này mới buông bàn tay đang nắm chặt tóc của cô gái. Cô nhìn Chris, anh lúc này buông tay cô ra, lấy ví tiền rồi đưa cho hai bà cháu kia một sấp tiền mệnh giá năm trăm ngàn. Tất nhiên là hai người này không dám ở lại lâu nữa, cầm tiền xong liền nhanh chóng chạy đi mất. Đám người tụ tập xem náo nhiệt cũng dần tản đi.
Nemo nhìn anh không nói gì, Chris lên tiếng: “Nếu như anh không ngăn em lại, có phải em định đánh đến khi cô gái kia rụng hết răng mới thôi không?”
“Anh cũng chứng kiến từ đầu tới cuối, là ai sai, là ai động thủ trước.”
Người đàn ông nghe vậy thì chống hông, anh nhíu mày: “Em thiếu tiền à? Thấy họ ăn vạ như vậy cứ đưa cho mấy trăm ngàn không phải là được rồi sao? Cần gì phải làm lớn chuyện lên?”
“Có nhiều tiền thì mấy trăm ngàn là ít à? Có những người phải dựa vào mấy trăm ngàn đó mà sống cả tháng trời, nuôi mấy miệng ăn trong gia đình. Còn hai bà cháu lúc nãy là do gây sự với tôi trước, tôi chỉ dạy bảo một chút mà thôi. Anh đừng xen vào việc của tôi quá nhiều, tôi cảnh cáo anh đấy, tôi không thích đâu.”
Nemo dứt lời, cô xoay người định trở lại xe thì Chris níu tay cô lại, anh nói: “Tại sao anh và em lại cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt thế này chứ?”
Cô nghe vậy thì dừng bước, xoay người nhìn anh: “Thế mới nói, chúng ta không hợp nhau.”
Dứt lời, cô dứt khoát hất tay anh ra, sau đó quay trở về xe thì không thấy cu Tin đâu. Nemo như phát điên lao đến mở cửa xe, ghế ngồi phía sau cũng không có hình bóng của con trai. Chris thấy vậy thì tiến đến, Nemo cảm giác khóe mắt cô nóng lên, nhưng cô không cho phép bản thân mình rơi lệ lúc này.
“Có chuyện gì vậy?” Chris túm lấy cánh tay cô, anh hỏi.
“Tinh Anh… Tinh Anh bị ai bắt mất rồi.”
Người đàn ông nhíu mày: “Sao có thể chứ? Em thử tìm xung quanh xem Tinh Anh có đi lung tung hay không…”
Nemo đẩy anh ra, khóe mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn không rơi một giọt nước mắt nào. Cô nói: “Nó là con tôi, tôi biết nó thế nào.”
Vừa mới dứt lời, điện thoại trong túi xách của cô vang lên, có người gọi đến. Nemo gấp rút mở điện thoại ra, là số lạ.
Cô nghĩ, tư nhân dù sao cũng bỏ tiền nhiều hơn, vậy nên họ sẽ lo lắng cho con trai cô chu đáo hơn là công lập.
Ngày hôm nay là đúng một tuần cu Tin đi nhà trẻ, thằng bé có vẻ rất thích đi học. Mỗi chiều Nemo đi đón, cu cậu đều ríu rít kể lại hôm nay ở nhà trẻ đã xảy ra những gì, cậu bé kết bạn mới ra sao,… tất cả đều kể cho mẹ nghe. Tuy là bé con cứ líu lo liên hồi, nhưng Nemo hoàn toàn không cảm thấy phiền phức khi phải nghe đi nghe lại, ngược lại cô cảm thấy rất là hạnh phúc.
Xe vừa dừng lại chờ đèn đỏ, Nemo quay sang hỏi con trai: “Tối nay con muốn ăn gì?”
“Tối nay con muốn ăn mì tôm.”
Cô nhíu mày: “Sao lại ăn mì tôm? Mì tôm nóng lắm, không tốt, không ngon.”
Cậu bé nghe vậy liền bĩu môi: “Nhưng mà hồi đó ở với bà ngoại, bà hay nấu mì tôm cho con ăn. Bà nấu mì tôm ngon lắm, còn bỏ thêm trứng ốp la với hành lá nữa. Ngon ơi là ngon.”
“Vậy là cu Tin nhớ bà ngoại rồi đúng không?”
Cu cậu không đáp, gật đầu. Nemo đưa tay xoa đầu con trai: “Vậy cuối tuần này về quê thăm bà ngoại, được không?”
Nemo vừa mới dứt lời, cu Tin liền vui lên hẳn, cậu bé đưa hai tay lên cao, mặt cười tươi rói: “Yeah! Sắp được về quê thăm bà ngoại rồi! Hoan hô!”
Đèn xanh, Nemo thu lại nụ cười trên mặt, chân ga vừa mới đạp nhẹ thì bất chợt có một người từ bên trong lao ra, cô vội đạp thắng, may mắn chỉ là va chạm nhẹ.
“Cu Tin ngồi im trên xe, đợi mẹ một chút.” Cô quay sang dặn dò con trai rồi sau đó lập tức đẩy cửa xe xuống xem xét tình hình.
Người vừa lao ra là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, thân hình mập mạp, Nemo bước đến muốn đỡ bà ấy dậy nhưng còn chưa kịp chạm vào người thì đối phương đã hét lên.
“Trời ơi là trời! Đi đứng kiểu gì vậy? Không thấy người già đang qua đường à? Đền tiền thuốc đi! Trời ơi là trời!”
Nghe vậy, Nemo liền thu tay lại, cô khoanh tay rồi tựa người vào đầu xe nhìn người phụ nữ kia la hét một hồi. Mà người này thấy Nemo vẫn đứng yên đó, trong khi những người khác đã tập trung lại xem náo nhiệt, người này càng la hét thảm thiết hơn.
“Cô đụng tôi xong rồi bây giờ còn đứng đó nhìn được hả? Đền tiền thuốc đi.”
Nemo bật cười, người dân xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao. Cô nói: “Bác à, đèn chuyển sang đỏ rồi mà bác còn cố ý qua đường, là bác sai. Tôi còn chưa bắt bác đền tiền sửa xe mà bác đã muốn tôi đền tiền thuốc cho bác?”
Nemo vừa dứt lời, một người đàn ông trẻ tuổi liền tiến lên đỡ bác gái kia dậy, sau đó quay sang cô: “Nè cô, dù sao bác cũng là người lớn tuổi, xin lỗi bác đi.”
“Nhỏ tuổi hơn thì sai à? Có muốn kiểm tra lại camera hành trình không?”
Người đàn ông kia nghe vậy thì im lặng. Lúc này, một cô bé tầm mười ba, mười bốn tuổi chen chúc trong đám đông đến đỡ lấy tay bác gái: “Bà nội, bà nội có sao không? Có bị đau ở đâu không?”
Bác gái kia lập tức ôm lấy đầu gối: “Cô gái này đụng trúng bà mà còn đổ lỗi cho bà, nhìn bề ngoài đẹp đẽ như vậy nhưng mà tâm địa lại độc ác.”
Cô gái kia cũng tiếp lời: “Chị đụng trúng người rồi thì đền tiền đi, lỡ bà nội tôi mà có gì là tôi kiện chị đi tù mọt gông.”
Nemo nghe vậy cũng không đáp lời, cô đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy đám người tụ tập xem trò càng lúc càng đông, hiển nhiên là không có ý giúp đỡ cô hay bác gái này. Cô gái kia thấy Nemo không có ý bồi thường, liền gắt gỏng: “Nè, đừng có tưởng lớn tuổi thì tôi sẽ nể nang chị nhé. Bồi thường tiền đi.”
“Chuyện này cũng không có gì to tát, vả lại nhìn bác gái trông cũng không giống như bị thương, cô chịu gật đầu xin lỗi thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không rồi, không phải là tốt sao?” Người đàn ông trẻ tuổi kia lại lên tiếng.
Nemo đưa mắt nhìn anh ta, anh ta đeo khẩu trang nên cô không biết mặt mũi, nhưng dựa vào giọng nói thì chắc cũng còn trẻ. Cô đáp: “Đừng lo chuyện bao đồng, chuyện của ai người đấy giải quyết. Không liên quan thì cút.”
Mấy người đứng gần đó nghe vậy thì xôn xao, người này nói với người kia, cũng có vài người giải tán nhưng số đó chẳng đáng vào đâu. Người đàn ông kia lại nói: “Nhìn cô cũng không phải không có tiền, đưa cho bác ấy mấy trăm ngàn tiền thuốc coi như xong chuyện đi.”
Người này vừa mới dứt lời, cô bé mười mấy tuổi kia đã đi đến, sau đó tát một cái vào mặt Nemo. Cu Tin bên trong xe nhìn thấy mẹ bị người ta đánh thì bật khóc, nhưng mà mẹ đã dặn là không được ra ngoài nên bé con chỉ biết ngồi trong xe nhìn mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc này cửa xe mở ra, một người đàn ông vươn tay ôm lấy cậu bé.
Còn Nemo, bất ngờ bị tát một cái khiến cô loạng choạng suýt chút nữa là ngã, đầu Nemo vì cái tát kia mà nghiêng hẳn sang một bên. Cô đưa tay lau khóe môi rồi nhìn cô gái.
Cô gái nói: “Không đền tiền thuốc thì cái tát này coi như hòa, nhìn chị còn trẻ như vậy mà đã đi xe hơi đắt tiền, chắc cũng chỉ là thuộc dạng gái bán thân cặp kè đại gia thôi chứ cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.”
Người đàn ông lên tiếng bênh vực lúc nãy nghe vậy, chân mày anh liền nhíu lại. Cô gái kia tát Nemo một cái xong có vẻ rất hả hê, trước khi xoay người bỏ đi còn hung hăng liếc Nemo một cái, suýt chút nữa là mắt rơi ra ngoài.
Nhưng mà Nemo nào có bỏ qua dễ dàng như vậy. Ngay từ đầu cô đã muốn tiến lên đỡ bác gái kia dậy, lỗi là do hai bà cháu nhà này ăn vạ sai người. Nemo vươn tay túm lấy mái tóc cột đuôi ngựa của cô gái, cô ta cũng loạng choạng vài cái, còn chưa đứng vững đã bị Nemo giáng cho một cái tát.
Cái tát này vô cùng mượt mà, đến mức cô gái xoay một góc chín mươi độ rồi ngã xuống mặt đường. Đám người xung quanh thấy vậy thì vội lùi lại mấy bước liền. Nemo bị tát một cái, bây giờ trả lại một cái là xong rồi? Không, cô bước đến lần nữa túm lấy tóc cô bé, khóe miệng cô gái bị tát mới đây đã sưng tấy lên, còn bị rách. Máu từ khóe miệng tứa ra, một mùi tanh nồng quen thuộc xộc vào mũi khiến Nemo nhớ lại những ngày tháng cô giết người cho Thái Sơn.
Nemo vốn định giáng cho cái tát thứ hai, nhưng mà bác gái kia đã nhanh chóng chạy đến ôm lấy tay cô rồi ríu rít xin lỗi. Nemo quay sang nhìn người phụ nữ này, cô nói: “Bác lớn tuổi, tôi sẽ không động đến bác. Nhưng cháu gái của bác đánh tôi một cái, tôi phải lấy lại cả vốn lẫn lời.”
Dứt lời, Nemo đẩy người phụ nữ sang một bên, rồi vung tay liên tiếp tát vào hai bên má của cô gái. Đến cái thứ tư, người đàn ông kia lại bước ra túm lấy cánh tay Nemo, anh bỏ khẩu trang xuống.
Cả hai người bốn mắt nhìn nhau, Nemo lúc này mới buông bàn tay đang nắm chặt tóc của cô gái. Cô nhìn Chris, anh lúc này buông tay cô ra, lấy ví tiền rồi đưa cho hai bà cháu kia một sấp tiền mệnh giá năm trăm ngàn. Tất nhiên là hai người này không dám ở lại lâu nữa, cầm tiền xong liền nhanh chóng chạy đi mất. Đám người tụ tập xem náo nhiệt cũng dần tản đi.
Nemo nhìn anh không nói gì, Chris lên tiếng: “Nếu như anh không ngăn em lại, có phải em định đánh đến khi cô gái kia rụng hết răng mới thôi không?”
“Anh cũng chứng kiến từ đầu tới cuối, là ai sai, là ai động thủ trước.”
Người đàn ông nghe vậy thì chống hông, anh nhíu mày: “Em thiếu tiền à? Thấy họ ăn vạ như vậy cứ đưa cho mấy trăm ngàn không phải là được rồi sao? Cần gì phải làm lớn chuyện lên?”
“Có nhiều tiền thì mấy trăm ngàn là ít à? Có những người phải dựa vào mấy trăm ngàn đó mà sống cả tháng trời, nuôi mấy miệng ăn trong gia đình. Còn hai bà cháu lúc nãy là do gây sự với tôi trước, tôi chỉ dạy bảo một chút mà thôi. Anh đừng xen vào việc của tôi quá nhiều, tôi cảnh cáo anh đấy, tôi không thích đâu.”
Nemo dứt lời, cô xoay người định trở lại xe thì Chris níu tay cô lại, anh nói: “Tại sao anh và em lại cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt thế này chứ?”
Cô nghe vậy thì dừng bước, xoay người nhìn anh: “Thế mới nói, chúng ta không hợp nhau.”
Dứt lời, cô dứt khoát hất tay anh ra, sau đó quay trở về xe thì không thấy cu Tin đâu. Nemo như phát điên lao đến mở cửa xe, ghế ngồi phía sau cũng không có hình bóng của con trai. Chris thấy vậy thì tiến đến, Nemo cảm giác khóe mắt cô nóng lên, nhưng cô không cho phép bản thân mình rơi lệ lúc này.
“Có chuyện gì vậy?” Chris túm lấy cánh tay cô, anh hỏi.
“Tinh Anh… Tinh Anh bị ai bắt mất rồi.”
Người đàn ông nhíu mày: “Sao có thể chứ? Em thử tìm xung quanh xem Tinh Anh có đi lung tung hay không…”
Nemo đẩy anh ra, khóe mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn không rơi một giọt nước mắt nào. Cô nói: “Nó là con tôi, tôi biết nó thế nào.”
Vừa mới dứt lời, điện thoại trong túi xách của cô vang lên, có người gọi đến. Nemo gấp rút mở điện thoại ra, là số lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.