Chương 13:
Hoàng Dung Ân (Sea Ice)
01/02/2021
Người đàn ông vươn tay cầm lấy bao thuốc lá, vốn định châm một điếu để hút thì lại nhớ đến người phụ nữ trước mặt mình kị nhất là thuốc lá, sau đó anh liền vứt luôn bao thuốc vào sọt rác bên cạnh.
Anh nói: “Đừng vội, ăn xuống no nê xong thì lăn ra ngủ rồi.”
“Bây giờ nó đang ở đâu? Tôi không có thời gian ở đây đùa giỡn cùng anh.”
Thái Sơn không đáp mà chỉ im lặng nhìn cô, Nemo tiếp tục nói: “Tôi thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày anh dùng trẻ con để uy hiếp người khác.”
Người đàn ông bật cười: “Anh đã uy hiếp em đâu? Sao lại nói khó nghe như vậy chứ?”
“Anh muốn gì?”
“Không muốn gì cả, chỉ muốn mời em ăn một bữa tối thôi. Cả ngày hôm nay chắc là em vẫn chưa ăn gì. Đi, để anh thay đồ sau đó cùng em ăn tối.”
Không nhịn được nữa, Nemo tức đến mức cầm lấy gạc tàn trên bàn trà rồi ném mạnh xuống sàn. Hai vật thể va chạm vào nhau tạo thành một thứ âm thanh vô cùng chói tai. Thái Sơn nhìn cô, sau nhìn cái gạc tàn bị ném xuống sàn để trút giận kia, trong lòng anh không khỏi trùng xuống.
“Em có ý gì?”
“Có phải sau khi ăn tối xong anh sẽ lại tiếp tục lấy Tinh Anh ra làm điều kiện để tôi trở về tổ chức không? Anh đừng quên người vứt bỏ tôi là anh, bây giờ lại tìm đủ mọi cách đưa tôi trở về tổ chức. Làm những việc vô bổ như thế này anh không cảm thấy nhàm chán à?”
Nói xong mấy lời này, Nemo tự cảm thấy bản thân cô có chút nóng vội, nhưng tất cả đều do cô lo lắng cho cu Tin. Bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu cô không nên đưa con đến bên cạnh mình, bởi vì như vậy chính là cô đang tự tay đẩy con trai mình vào nguy hiểm.
“Hai bà cháu lúc sáng có phải do anh cho người làm không?” Nemo nhíu mày nhìn anh, Thái Sơn nhìn ra được trong ánh mắt cô chứa đựng sự tức giận xen lẫn mệt mỏi, hoàn toàn không hề run sợ như trước đây khi ở bên cạnh anh.
“Nếu anh muốn bắt một đứa bé có cần phải thuê diễn viên dàn dựng như vậy không? Hơn nữa anh cũng không có theo dõi em, làm sao biết được lúc nào em đưa con trai ra ngoài mà hành động?”
“Vậy tại sao Tinh Anh lại ở chỗ anh?”
Người đàn ông đưa tay lên khẩy nhẹ mái tóc ướt, giọt nước bắn tứ tung, bắn cả lên mặt Nemo. Anh đáp: “Là Lilian tiện tay, thấy đáng yêu quá nên ôm về.”
“Tôi hỏi anh lần cuối, Tinh Anh đang ở đâu?”
Lúc này, người đàn ông mới nhíu mày: “Đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh, anh không thích đâu.”
Cô đứng lên, cầm lấy túi xách rồi từ trên cao nhìn xuống người đàn ông vẫn còn ngồi trên sô pha: “Ăn một bữa tối thôi, đúng không?”
Thái Sơn đứng dậy, bước đến tủ quần áo, anh nói: “Em xuống dưới trước đi.”
Nemo không nói thêm gì, cô xoay người bước ra khỏi cửa phòng. Lập tức phục vụ đứng bên ngoài, cũng chính là người đã đưa cô lên đây, anh ta thấy cô bước ra thì đi trước dẫn đường.
Nhà hàng – khách sạn Blue tọa lạc tại hướng Nam, cách trung tâm thành phố hai kí-lô-mét. Nơi này có tổng cộng mười lăm tầng, tầng trệt và tầng một được dùng làm nhà hàng, xung quanh hoàn toàn được lắp cửa kính trong suốt, từ bên trong có thể thấy cuộc sống nhộn nhịp về đêm của thành phố.
Nemo đi vào thang máy, theo sau người phục vụ bước đến bàn ăn đã chuẩn bị sẵn. Cô che giấu ánh mắt, âm thầm lướt quanh căn phòng một vòng, cảm thấy không có gì bất thường cô mới bước đến ngồi vào bàn.
Không lâu sau đó Thái Sơn cũng xuống đến, anh ta vừa ngồi vào bàn, thức ăn liền được mang lên. Trên bàn ăn không lâu sau đó được lắp đầy những món ăn thịnh soạn. Cô nhìn bàn ăn một hồi, nói: “Không ngờ hôm nay tôi lại được tiếp đãi một bữa ăn thịnh soạn như vậy, tôi nên cảm ơn anh nhỉ?”
“Em ăn nhanh đi rồi về, bây giờ cũng gần chín giờ rồi. Ăn xong có cần anh cho người đưa em về không?” Thái Sơn nói xong, anh gắp một miếng salad vào bát cho Nemo.
Cô chỉ nhìn, vẫn không động đũa: “Sợ tôi gặp nguy hiểm à?”
“Bây giờ em đã rời khỏi tổ chức rồi, kẻ thù xung quanh em nhiều vô số, anh đang lo lắng cho em đấy.”
Nemo cầm lấy nĩa, cô nhìn miếng salad được bao phủ bởi sốt kem kia rồi nói: “Trước đây những lúc anh đẩy tôi vào nguy hiểm, sao tôi không thấy anh lo lắng cho tôi thế này?”
Thái Sơn đặt lại dao nĩa xuống bàn, anh cầm ly nước lọc bên cạnh uống một ngụm: “Nhưng anh chưa bao giờ để em gặp nguy hiểm, có đúng không?”
Nemo không đáp, cô đẩy bát sang một bên, sau đó vươn tay lấy đĩa salad đến trước mặt, rồi cắm cúi ăn hết.
Người đàn ông thấy vậy thì bật cười: “Ăn khuya sợ béo à?”
Cô không đáp lời, anh cũng không nói thêm gì. Hai người cứ như vậy mà im lặng đến khi ăn xong bữa tối.
Trở về căn cứ đã gần mười hai giờ, Chris vẫn chưa về nhà. Anh tựa người vào cửa thang máy, tay day day thái dương, sắc mặt vô cùng mệt mỏi. Nemo lái xe vào căn cứ, ánh đèn vô tình hắt lên mặt khiến người đàn ông vội mở mắt. Nhìn thấy cô ôm cu Tin đã ngủ say ra khỏi xe, anh gấp rút tiến lên.
“Sao bây giờ mới về?”
“Không có gì, về đến đây là tốt rồi.”
“Để anh ôm Tinh Anh, cả ngày hôm nay em cũng mệt rồi.”
Nemo né tránh cánh tay đã vươn ra của anh, cô nhanh chóng tiến vào thang máy rồi nhấn nút: “Anh về nghỉ sớm đi, sau này đừng chờ tôi nữa. Tôi sẽ không thay đổi đâu.”
Cánh cửa thang máy dần khép lại, Chris vẫn còn chưa thu tay về. Anh chợt nhớ đến những lời lúc nãy Anna nói với anh. Cứ mãi chạy theo cô ấy như vậy là vì cái gì chứ?
Liên tiếp nhiều ngày sau đó Chris cũng không còn thường xuyên đến căn cứ tìm Nemo nữa, nếu hai người vô tình gặp nhau anh cũng chỉ hỏi thăm vài câu rồi sau đó bỏ đi. Đối với Nemo, thật sự trong lòng cô cũng cảm thấy có chút trống rỗng, nhưng nghĩ kỹ lại thì như vậy cũng tốt, Chris có vẻ đã từ bỏ việc đuổi theo cô rồi.
Vào một ngày đẹp trời giữa tháng Mười Hai, bên trong phòng họp tại căn cứ vẫn là hình ảnh người đàn ông bận rộn với phi vụ mới. Sau một hồi sơ lượt về kế hoạch, Chris ngồi lại vị trí ghế chủ tọa, anh nói: “Có thể năm nay chúng ta sẽ đón giáng sinh ở nơi đất khách quê người. Mọi người còn thắc mắc gì không?”
Ai nấy đều nhìn nhau rồi lắc đầu, Nemo lên tiếng: “Khi nào thì khởi hành?”
“Năm ngày nữa.”
Cô gật đầu: “Vậy ngày mai tôi sẽ về quê, đưa Tinh Anh cho bà ngoại giữ vài hôm.”
“Nếu không có gì thì mọi người về nghỉ ngơi, tranh thủ thu dọn những thứ cần thiết chuẩn bị lên đường. Chúng ta sẽ sang Đài Loan trước vài ngày để thông thuộc đường xá, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lập tức về nước.”
Chris nói xong thì đứng dậy rời khỏi phòng họp trước tiên, sau đó Anna liền đi theo phía sau anh. Nemo là người rời khỏi cuối cùng, vừa mới đóng cửa phòng lại, Mun từ phía sau bước đến chạm vào người cô khiến Nemo có chút bất ngờ.
“Có chuyện gì không?” Nemo hỏi.
Mun ngập ngừng một chút, cô nói: “Nếu một người mà chị không thích cứ suốt ngày bám theo chị như vậy thì chị có càng ghét người đó không?”
Nemo nghe vậy thì ngẩn ra một lúc, cô nói: “Sao lại hỏi chị chuyện này? Chị…” Đến đây, Nemo lại nhớ tới Chris, anh cũng kiên trì theo đuổi cô như vậy. Đúng là trước đây cô cảm thấy anh rất phiền phức, nhiều lúc thật sự muốn đánh ngất anh rồi ném ra ngoài. Nhưng mà khoảng thời gian này Chris không còn tìm cô thường xuyên như trước đây nữa, Nemo thật sự came thấy có chút trống trải.
Anh nói: “Đừng vội, ăn xuống no nê xong thì lăn ra ngủ rồi.”
“Bây giờ nó đang ở đâu? Tôi không có thời gian ở đây đùa giỡn cùng anh.”
Thái Sơn không đáp mà chỉ im lặng nhìn cô, Nemo tiếp tục nói: “Tôi thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày anh dùng trẻ con để uy hiếp người khác.”
Người đàn ông bật cười: “Anh đã uy hiếp em đâu? Sao lại nói khó nghe như vậy chứ?”
“Anh muốn gì?”
“Không muốn gì cả, chỉ muốn mời em ăn một bữa tối thôi. Cả ngày hôm nay chắc là em vẫn chưa ăn gì. Đi, để anh thay đồ sau đó cùng em ăn tối.”
Không nhịn được nữa, Nemo tức đến mức cầm lấy gạc tàn trên bàn trà rồi ném mạnh xuống sàn. Hai vật thể va chạm vào nhau tạo thành một thứ âm thanh vô cùng chói tai. Thái Sơn nhìn cô, sau nhìn cái gạc tàn bị ném xuống sàn để trút giận kia, trong lòng anh không khỏi trùng xuống.
“Em có ý gì?”
“Có phải sau khi ăn tối xong anh sẽ lại tiếp tục lấy Tinh Anh ra làm điều kiện để tôi trở về tổ chức không? Anh đừng quên người vứt bỏ tôi là anh, bây giờ lại tìm đủ mọi cách đưa tôi trở về tổ chức. Làm những việc vô bổ như thế này anh không cảm thấy nhàm chán à?”
Nói xong mấy lời này, Nemo tự cảm thấy bản thân cô có chút nóng vội, nhưng tất cả đều do cô lo lắng cho cu Tin. Bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu cô không nên đưa con đến bên cạnh mình, bởi vì như vậy chính là cô đang tự tay đẩy con trai mình vào nguy hiểm.
“Hai bà cháu lúc sáng có phải do anh cho người làm không?” Nemo nhíu mày nhìn anh, Thái Sơn nhìn ra được trong ánh mắt cô chứa đựng sự tức giận xen lẫn mệt mỏi, hoàn toàn không hề run sợ như trước đây khi ở bên cạnh anh.
“Nếu anh muốn bắt một đứa bé có cần phải thuê diễn viên dàn dựng như vậy không? Hơn nữa anh cũng không có theo dõi em, làm sao biết được lúc nào em đưa con trai ra ngoài mà hành động?”
“Vậy tại sao Tinh Anh lại ở chỗ anh?”
Người đàn ông đưa tay lên khẩy nhẹ mái tóc ướt, giọt nước bắn tứ tung, bắn cả lên mặt Nemo. Anh đáp: “Là Lilian tiện tay, thấy đáng yêu quá nên ôm về.”
“Tôi hỏi anh lần cuối, Tinh Anh đang ở đâu?”
Lúc này, người đàn ông mới nhíu mày: “Đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh, anh không thích đâu.”
Cô đứng lên, cầm lấy túi xách rồi từ trên cao nhìn xuống người đàn ông vẫn còn ngồi trên sô pha: “Ăn một bữa tối thôi, đúng không?”
Thái Sơn đứng dậy, bước đến tủ quần áo, anh nói: “Em xuống dưới trước đi.”
Nemo không nói thêm gì, cô xoay người bước ra khỏi cửa phòng. Lập tức phục vụ đứng bên ngoài, cũng chính là người đã đưa cô lên đây, anh ta thấy cô bước ra thì đi trước dẫn đường.
Nhà hàng – khách sạn Blue tọa lạc tại hướng Nam, cách trung tâm thành phố hai kí-lô-mét. Nơi này có tổng cộng mười lăm tầng, tầng trệt và tầng một được dùng làm nhà hàng, xung quanh hoàn toàn được lắp cửa kính trong suốt, từ bên trong có thể thấy cuộc sống nhộn nhịp về đêm của thành phố.
Nemo đi vào thang máy, theo sau người phục vụ bước đến bàn ăn đã chuẩn bị sẵn. Cô che giấu ánh mắt, âm thầm lướt quanh căn phòng một vòng, cảm thấy không có gì bất thường cô mới bước đến ngồi vào bàn.
Không lâu sau đó Thái Sơn cũng xuống đến, anh ta vừa ngồi vào bàn, thức ăn liền được mang lên. Trên bàn ăn không lâu sau đó được lắp đầy những món ăn thịnh soạn. Cô nhìn bàn ăn một hồi, nói: “Không ngờ hôm nay tôi lại được tiếp đãi một bữa ăn thịnh soạn như vậy, tôi nên cảm ơn anh nhỉ?”
“Em ăn nhanh đi rồi về, bây giờ cũng gần chín giờ rồi. Ăn xong có cần anh cho người đưa em về không?” Thái Sơn nói xong, anh gắp một miếng salad vào bát cho Nemo.
Cô chỉ nhìn, vẫn không động đũa: “Sợ tôi gặp nguy hiểm à?”
“Bây giờ em đã rời khỏi tổ chức rồi, kẻ thù xung quanh em nhiều vô số, anh đang lo lắng cho em đấy.”
Nemo cầm lấy nĩa, cô nhìn miếng salad được bao phủ bởi sốt kem kia rồi nói: “Trước đây những lúc anh đẩy tôi vào nguy hiểm, sao tôi không thấy anh lo lắng cho tôi thế này?”
Thái Sơn đặt lại dao nĩa xuống bàn, anh cầm ly nước lọc bên cạnh uống một ngụm: “Nhưng anh chưa bao giờ để em gặp nguy hiểm, có đúng không?”
Nemo không đáp, cô đẩy bát sang một bên, sau đó vươn tay lấy đĩa salad đến trước mặt, rồi cắm cúi ăn hết.
Người đàn ông thấy vậy thì bật cười: “Ăn khuya sợ béo à?”
Cô không đáp lời, anh cũng không nói thêm gì. Hai người cứ như vậy mà im lặng đến khi ăn xong bữa tối.
Trở về căn cứ đã gần mười hai giờ, Chris vẫn chưa về nhà. Anh tựa người vào cửa thang máy, tay day day thái dương, sắc mặt vô cùng mệt mỏi. Nemo lái xe vào căn cứ, ánh đèn vô tình hắt lên mặt khiến người đàn ông vội mở mắt. Nhìn thấy cô ôm cu Tin đã ngủ say ra khỏi xe, anh gấp rút tiến lên.
“Sao bây giờ mới về?”
“Không có gì, về đến đây là tốt rồi.”
“Để anh ôm Tinh Anh, cả ngày hôm nay em cũng mệt rồi.”
Nemo né tránh cánh tay đã vươn ra của anh, cô nhanh chóng tiến vào thang máy rồi nhấn nút: “Anh về nghỉ sớm đi, sau này đừng chờ tôi nữa. Tôi sẽ không thay đổi đâu.”
Cánh cửa thang máy dần khép lại, Chris vẫn còn chưa thu tay về. Anh chợt nhớ đến những lời lúc nãy Anna nói với anh. Cứ mãi chạy theo cô ấy như vậy là vì cái gì chứ?
Liên tiếp nhiều ngày sau đó Chris cũng không còn thường xuyên đến căn cứ tìm Nemo nữa, nếu hai người vô tình gặp nhau anh cũng chỉ hỏi thăm vài câu rồi sau đó bỏ đi. Đối với Nemo, thật sự trong lòng cô cũng cảm thấy có chút trống rỗng, nhưng nghĩ kỹ lại thì như vậy cũng tốt, Chris có vẻ đã từ bỏ việc đuổi theo cô rồi.
Vào một ngày đẹp trời giữa tháng Mười Hai, bên trong phòng họp tại căn cứ vẫn là hình ảnh người đàn ông bận rộn với phi vụ mới. Sau một hồi sơ lượt về kế hoạch, Chris ngồi lại vị trí ghế chủ tọa, anh nói: “Có thể năm nay chúng ta sẽ đón giáng sinh ở nơi đất khách quê người. Mọi người còn thắc mắc gì không?”
Ai nấy đều nhìn nhau rồi lắc đầu, Nemo lên tiếng: “Khi nào thì khởi hành?”
“Năm ngày nữa.”
Cô gật đầu: “Vậy ngày mai tôi sẽ về quê, đưa Tinh Anh cho bà ngoại giữ vài hôm.”
“Nếu không có gì thì mọi người về nghỉ ngơi, tranh thủ thu dọn những thứ cần thiết chuẩn bị lên đường. Chúng ta sẽ sang Đài Loan trước vài ngày để thông thuộc đường xá, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lập tức về nước.”
Chris nói xong thì đứng dậy rời khỏi phòng họp trước tiên, sau đó Anna liền đi theo phía sau anh. Nemo là người rời khỏi cuối cùng, vừa mới đóng cửa phòng lại, Mun từ phía sau bước đến chạm vào người cô khiến Nemo có chút bất ngờ.
“Có chuyện gì không?” Nemo hỏi.
Mun ngập ngừng một chút, cô nói: “Nếu một người mà chị không thích cứ suốt ngày bám theo chị như vậy thì chị có càng ghét người đó không?”
Nemo nghe vậy thì ngẩn ra một lúc, cô nói: “Sao lại hỏi chị chuyện này? Chị…” Đến đây, Nemo lại nhớ tới Chris, anh cũng kiên trì theo đuổi cô như vậy. Đúng là trước đây cô cảm thấy anh rất phiền phức, nhiều lúc thật sự muốn đánh ngất anh rồi ném ra ngoài. Nhưng mà khoảng thời gian này Chris không còn tìm cô thường xuyên như trước đây nữa, Nemo thật sự came thấy có chút trống trải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.