Chương 4
Hoàng Dung Ân (Sea Ice)
05/01/2021
“Má nó, đúng đau luôn đấy. Đợi xong hôm nay rồi mày chết…”
“Đã đi được chưa?” Nemo bỗng lên tiếng ngắt lời Anna, Chris ngay sau đó cũng nói theo: “Gần tám giờ rồi, chuẩn bị hành động.”
Câu nói vừa dứt, tất cả đều như robot được bật công tắt, ai nấy trở về vị trí, không khí thoải mái vừa nãy nay đã được thay bằng bầu không khí căng thẳng. Ai nấy cũng đều chau mày, tập trung cao độ vào nhiệm vụ.
Ngoại trừ Kim, Mun và một người hộ vệ thì Chris, Nemo, Anna và hai người còn lại đều lên xe, di chuyển đến bảo tàng Aurora.
Tại trung tâm thành phố, tám giờ tối.
Lái xe vào bãi, Chris đưa tay lên điều chỉnh lại tai nghe Bluetooth rồi nói: “Đã vào bãi giữ xe, năm phút nữa sẽ đến sảnh lớn.”
Bên này, Kim đang chăm chú vào màn hình laptop. Lúc này đã chia thành nhiều ô nhỏ, mỗi ô tương ứng một camera ở bảo tàng. Cậu nói: “Viên kim cương được đặt ở sảnh lớn của tầng hai.”
“Cái gì?” Chris nghe xong có vẻ khá ngạc nhiên: “Không phải để ở trong két sắt à?”
“Đúng chín giờ sẽ được một đội hộ vệ mang đến tầng hầm, rồi đưa vào tủ kính.” Mun nói.
Trở lại bảo tàng, lúc này năm người kia đã sớm tản ra, ai làm việc nấy, riêng Nemo và Anna thẳng tiến xuống tầng hầm, chờ đợi thời cơ thích hợp.
Bước vào thang máy, Nemo mới lấy trong túi áo ra cái tai nghe Bluetooth rồi gắn lên tai. Anna thấy vậy liền chau mày: “Không phải nói vướng víu sao, vậy mà vẫn đeo à? Làm màu.”
“Không muốn đổ máu lần nữa thì câm mồm.” Nemo nhẹ nhàng nói, sau đó liếc mắt một cái liền thấy Anna có ý giở trò, cô liền xoay người rồi ép cô ấy vào sát cửa kính thang máy. Nemo hơi cúi người, thổi một hơi nóng vài tai Anna rồi nói: “Ở đây có camera, không phải nói mày rành nghề lắm sao?”
Anna bất chợt bị ép vào thang máy nhất thời không biết phải làm gì, cô liếc mắt thì thấy chiếc camera đang nhấp nháy đèn đỏ phía trên góc trái của thang máy, Anna liền đẩy Nemo ra rồi chỉnh lại mái tóc của mình: “Khỏi nhắc.”
Mà lúc này, thông qua chiếc laptop, cả Kim và Mun đều trông thấy cảnh tượng vừa rồi. Mun liền ghé sát tai Kim rồi nói nhỏ: “Nè, có khi nào sau này hai người này “chơi bê đê” với nhau không?”
Kim không nhìn cô, cậu đáp: “Chris để ý Nemo từ mười năm trước rồi, trước khi Anna vào căn cứ.”
Bên đây, Chris nghe đoạn đối thoại kia xong thì anh khẽ chau mày, sau đó bật cười: “Tập trung chuyên môn.”
“Nghe chưa? Ở đó nói xàm nói điên.” Kim ôm laptop rồi chủ động ngồi dịch ra một khoảng, cách Mun cũng không xa lắm. Mun chỉ bĩu môi rồi sau đó quay về xe nghỉ ngơi.
Thật ra cô cũng chỉ thuộc dạng “thực tập sinh” thôi, đợi sau này khi nào Kim không còn khả năng nữa thì cô sẽ thế chỗ anh. Tuy Mun gia nhập căn cứ đã hơn ba năm nhưng số lần cô tham gia nhiệm vụ thì hình như là không có. Đa số chỉ toàn đi theo rồi ngồi bên cạnh nhìn mọi người tập trung cao độ, chán chết.
Đúng 20 giờ 59 phút, Kim thông qua tai nghe nói với nhóm người của Chris: “Còn năm mươi lăm giây nữa điện sẽ tắt, hai người có năm phút để lấy viên kim cương. Năm mươi giây đến ngược, bắt đầu.”
Nemo cần thận từng bước chân, trong miệng nhẩm đếm ngược: “… bốn, ba, hai, một!”
“Bụp” một tiếng, toàn bộ bảo tàng đều mất điện. Ngay thời điểm này, cả Anna và Nemo đều phối hợp ăn ý, một người bẻ khóa một người ở phía sau hổ trợ. Chưa đầy một phút, cánh cửa đóng chặt ngăn cách viên kim cương với bên ngoài được mở ra. Nemo vẫn luôn đứng sau hổ trợ, Anna thuần thục tiến vào, không lâu sau đó cô nhanh chóng bước ra.
“Xong rồi, chuồn nhanh.”
Dứt lời, Anna liền xoay người muốn đi sang hành lang phía bên trái, vừa mới nhấc chân đã bị Nemo kéo lại: “Leo lên.”
“Tại sao?”
Nemo vốn không có thời gian giải thích nhiều, chỉ mạnh tay giật cửa thông gió rồi leo lên trước, sau đó kéo cô nàng rời đi.
Thời điểm cả hai vừa đóng lại nắp thông gió, toàn bộ đèn trong bảo tàng đồng loạt bật sáng. Những người chịu trách nhiệm ngày hôm nay đa phần đều phải trấn an khách tham quan. Quản lí bảo tàng đi đến bên cạnh người dẫn đầu đoàn hộ vệ phụ trách mang viên kim cương vào tầng hầm.
Ông ta ghé sát tai người đó rồi hỏi: “Viên kim cương vẫn ổn chứ?”
Tên hộ vệ gật đầu: “Ổn, sau khi chúng tôi rời khỏi thì mọi thứ vẫn bình thường, ở tầng hầm ngoài chúng tôi ra thì không có ai cả.”
Quản lí bảo tàng hơi nhíu mày: “Đi kiểm tra lại đi.”
Chưa đầy mười phút sau tên hộ vệ quay lại, hướng phía quản lí giơ dấu “OK”. Quản lí lúc này mới hài lòng gật đầu.
Mà lúc này, đám người của Chris đã rời khỏi bảo tàng, đang trên đường trở về căn cứ.
Đến khi xe đã rời khỏi trung tâm thành phố, Anna mới lên tiếng: “Tại sao không rời khỏi bằng hành lang? Lúc vào cũng đi đường đó mà.”
Nemo nhắm mắt nghỉ ngơi, miệng mấp máy: “Cô ta là siêu trộm thật à?”
“Không biết, trước giờ chưa hề xảy ra sơ suất nào.”
“Hôm nay thì suýt đấy.”
Chris nhìn cô rồi khẽ cười, Anna ngồi phía sau vẫn chưa từ bỏ: “Lúc nãy không có thời gian giải thích vì phải chạy, bây giờ an toàn rồi cũng không thể nói à?”
“Lúc nãy trên hành lang có tiếng người đang chạy đến, không nghe thấy à?”
Anna nhíu mày, Chris thấy vậy liền nói: “Bởi vậy mới nói, em chỉ cần vận dụng kinh nghiệm mười năm qua của em, kết hợp với học nghề vài tháng thì chắc chắn em sẽ trở thành một thiên tài.”
Kết nối Bluetooth vẫn chưa ngắt, đầu dây bên kia Kim lên tiếng: “Lúc nãy đoàn người vận chuyển kim cương vào két sau khi thấy mất điện thì có lẽ sẽ quay lại, hai người tránh được lúc đi vào nhưng khi vừa cúp điện khả năng cao bọn họ sẽ quay lại để xem viên kim cương. Cho nên cách tốt nhất là đi ra từ lỗ thông gió, như vậy sẽ an toàn hơn.” Ngưng một lúc Kim lại tiếp tục: “Này, những lần trước chị thoát kiểu gì vậy?”
“Thì vào đường nào ra đường đấy, còn phải hỏi. Mày đã thấy tao thất bại bao giờ chưa?”
“Hôm nay thì suýt đấy.”
Nemo khẽ nhíu mày rồi lấy tai nghe xuống, cô tiện tay vứt sang một bên rồi lấy điện thoại giấu trong bốt ra, mở nguồn.
Về đến căn cứ đã gần mười hai giờ đêm, sau khi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Nemo chậm rãi bước vào phòng nghỉ.
Nhìn thấy vẻ mặt chứa đầy tâm sự của cô, Chris cầm ly cà phê vừa pha xong đưa đến, anh hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Nemo không đáp lời anh, cô hỏi: “Mười hai giờ rồi còn uống cà phê, không muốn ngủ à?”
Người đàn ông bật cười: “Quen rồi.”
Tuy là nói vậy nhưng Nemo vẫn đưa tay ra nhận lấy ly cà phê nóng vừa pha, khói trắng còn bốc lên nghi ngút. Cô đứng tựa người trước cửa kính, khói từ ly cà phê bốc lên, bám vào cửa kính khiến nó bị mờ đi một mảng lớn.
Một lúc lâu sau Nemo mới mở lời: “Tôi muốn đưa một người đến đây, anh có thể giúp không?”
“Ai vậy?” Chris đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn. Anh nói tiếp: “Chỉ cần là người vô hại thì đều được.”
“Con trai tôi.”
Nghe vậy, người đàn ông ngay lập tức đứng hình mất vài giây. Trong suốt mười năm qua anh luôn dõi theo cô, cô có con từ khi nào mà anh lại không biết chứ?
Mãi một lúc sau, người đàn ông mới lên tiếng: “Em… có con từ khi nào vậy?”
“Đã đi được chưa?” Nemo bỗng lên tiếng ngắt lời Anna, Chris ngay sau đó cũng nói theo: “Gần tám giờ rồi, chuẩn bị hành động.”
Câu nói vừa dứt, tất cả đều như robot được bật công tắt, ai nấy trở về vị trí, không khí thoải mái vừa nãy nay đã được thay bằng bầu không khí căng thẳng. Ai nấy cũng đều chau mày, tập trung cao độ vào nhiệm vụ.
Ngoại trừ Kim, Mun và một người hộ vệ thì Chris, Nemo, Anna và hai người còn lại đều lên xe, di chuyển đến bảo tàng Aurora.
Tại trung tâm thành phố, tám giờ tối.
Lái xe vào bãi, Chris đưa tay lên điều chỉnh lại tai nghe Bluetooth rồi nói: “Đã vào bãi giữ xe, năm phút nữa sẽ đến sảnh lớn.”
Bên này, Kim đang chăm chú vào màn hình laptop. Lúc này đã chia thành nhiều ô nhỏ, mỗi ô tương ứng một camera ở bảo tàng. Cậu nói: “Viên kim cương được đặt ở sảnh lớn của tầng hai.”
“Cái gì?” Chris nghe xong có vẻ khá ngạc nhiên: “Không phải để ở trong két sắt à?”
“Đúng chín giờ sẽ được một đội hộ vệ mang đến tầng hầm, rồi đưa vào tủ kính.” Mun nói.
Trở lại bảo tàng, lúc này năm người kia đã sớm tản ra, ai làm việc nấy, riêng Nemo và Anna thẳng tiến xuống tầng hầm, chờ đợi thời cơ thích hợp.
Bước vào thang máy, Nemo mới lấy trong túi áo ra cái tai nghe Bluetooth rồi gắn lên tai. Anna thấy vậy liền chau mày: “Không phải nói vướng víu sao, vậy mà vẫn đeo à? Làm màu.”
“Không muốn đổ máu lần nữa thì câm mồm.” Nemo nhẹ nhàng nói, sau đó liếc mắt một cái liền thấy Anna có ý giở trò, cô liền xoay người rồi ép cô ấy vào sát cửa kính thang máy. Nemo hơi cúi người, thổi một hơi nóng vài tai Anna rồi nói: “Ở đây có camera, không phải nói mày rành nghề lắm sao?”
Anna bất chợt bị ép vào thang máy nhất thời không biết phải làm gì, cô liếc mắt thì thấy chiếc camera đang nhấp nháy đèn đỏ phía trên góc trái của thang máy, Anna liền đẩy Nemo ra rồi chỉnh lại mái tóc của mình: “Khỏi nhắc.”
Mà lúc này, thông qua chiếc laptop, cả Kim và Mun đều trông thấy cảnh tượng vừa rồi. Mun liền ghé sát tai Kim rồi nói nhỏ: “Nè, có khi nào sau này hai người này “chơi bê đê” với nhau không?”
Kim không nhìn cô, cậu đáp: “Chris để ý Nemo từ mười năm trước rồi, trước khi Anna vào căn cứ.”
Bên đây, Chris nghe đoạn đối thoại kia xong thì anh khẽ chau mày, sau đó bật cười: “Tập trung chuyên môn.”
“Nghe chưa? Ở đó nói xàm nói điên.” Kim ôm laptop rồi chủ động ngồi dịch ra một khoảng, cách Mun cũng không xa lắm. Mun chỉ bĩu môi rồi sau đó quay về xe nghỉ ngơi.
Thật ra cô cũng chỉ thuộc dạng “thực tập sinh” thôi, đợi sau này khi nào Kim không còn khả năng nữa thì cô sẽ thế chỗ anh. Tuy Mun gia nhập căn cứ đã hơn ba năm nhưng số lần cô tham gia nhiệm vụ thì hình như là không có. Đa số chỉ toàn đi theo rồi ngồi bên cạnh nhìn mọi người tập trung cao độ, chán chết.
Đúng 20 giờ 59 phút, Kim thông qua tai nghe nói với nhóm người của Chris: “Còn năm mươi lăm giây nữa điện sẽ tắt, hai người có năm phút để lấy viên kim cương. Năm mươi giây đến ngược, bắt đầu.”
Nemo cần thận từng bước chân, trong miệng nhẩm đếm ngược: “… bốn, ba, hai, một!”
“Bụp” một tiếng, toàn bộ bảo tàng đều mất điện. Ngay thời điểm này, cả Anna và Nemo đều phối hợp ăn ý, một người bẻ khóa một người ở phía sau hổ trợ. Chưa đầy một phút, cánh cửa đóng chặt ngăn cách viên kim cương với bên ngoài được mở ra. Nemo vẫn luôn đứng sau hổ trợ, Anna thuần thục tiến vào, không lâu sau đó cô nhanh chóng bước ra.
“Xong rồi, chuồn nhanh.”
Dứt lời, Anna liền xoay người muốn đi sang hành lang phía bên trái, vừa mới nhấc chân đã bị Nemo kéo lại: “Leo lên.”
“Tại sao?”
Nemo vốn không có thời gian giải thích nhiều, chỉ mạnh tay giật cửa thông gió rồi leo lên trước, sau đó kéo cô nàng rời đi.
Thời điểm cả hai vừa đóng lại nắp thông gió, toàn bộ đèn trong bảo tàng đồng loạt bật sáng. Những người chịu trách nhiệm ngày hôm nay đa phần đều phải trấn an khách tham quan. Quản lí bảo tàng đi đến bên cạnh người dẫn đầu đoàn hộ vệ phụ trách mang viên kim cương vào tầng hầm.
Ông ta ghé sát tai người đó rồi hỏi: “Viên kim cương vẫn ổn chứ?”
Tên hộ vệ gật đầu: “Ổn, sau khi chúng tôi rời khỏi thì mọi thứ vẫn bình thường, ở tầng hầm ngoài chúng tôi ra thì không có ai cả.”
Quản lí bảo tàng hơi nhíu mày: “Đi kiểm tra lại đi.”
Chưa đầy mười phút sau tên hộ vệ quay lại, hướng phía quản lí giơ dấu “OK”. Quản lí lúc này mới hài lòng gật đầu.
Mà lúc này, đám người của Chris đã rời khỏi bảo tàng, đang trên đường trở về căn cứ.
Đến khi xe đã rời khỏi trung tâm thành phố, Anna mới lên tiếng: “Tại sao không rời khỏi bằng hành lang? Lúc vào cũng đi đường đó mà.”
Nemo nhắm mắt nghỉ ngơi, miệng mấp máy: “Cô ta là siêu trộm thật à?”
“Không biết, trước giờ chưa hề xảy ra sơ suất nào.”
“Hôm nay thì suýt đấy.”
Chris nhìn cô rồi khẽ cười, Anna ngồi phía sau vẫn chưa từ bỏ: “Lúc nãy không có thời gian giải thích vì phải chạy, bây giờ an toàn rồi cũng không thể nói à?”
“Lúc nãy trên hành lang có tiếng người đang chạy đến, không nghe thấy à?”
Anna nhíu mày, Chris thấy vậy liền nói: “Bởi vậy mới nói, em chỉ cần vận dụng kinh nghiệm mười năm qua của em, kết hợp với học nghề vài tháng thì chắc chắn em sẽ trở thành một thiên tài.”
Kết nối Bluetooth vẫn chưa ngắt, đầu dây bên kia Kim lên tiếng: “Lúc nãy đoàn người vận chuyển kim cương vào két sau khi thấy mất điện thì có lẽ sẽ quay lại, hai người tránh được lúc đi vào nhưng khi vừa cúp điện khả năng cao bọn họ sẽ quay lại để xem viên kim cương. Cho nên cách tốt nhất là đi ra từ lỗ thông gió, như vậy sẽ an toàn hơn.” Ngưng một lúc Kim lại tiếp tục: “Này, những lần trước chị thoát kiểu gì vậy?”
“Thì vào đường nào ra đường đấy, còn phải hỏi. Mày đã thấy tao thất bại bao giờ chưa?”
“Hôm nay thì suýt đấy.”
Nemo khẽ nhíu mày rồi lấy tai nghe xuống, cô tiện tay vứt sang một bên rồi lấy điện thoại giấu trong bốt ra, mở nguồn.
Về đến căn cứ đã gần mười hai giờ đêm, sau khi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Nemo chậm rãi bước vào phòng nghỉ.
Nhìn thấy vẻ mặt chứa đầy tâm sự của cô, Chris cầm ly cà phê vừa pha xong đưa đến, anh hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Nemo không đáp lời anh, cô hỏi: “Mười hai giờ rồi còn uống cà phê, không muốn ngủ à?”
Người đàn ông bật cười: “Quen rồi.”
Tuy là nói vậy nhưng Nemo vẫn đưa tay ra nhận lấy ly cà phê nóng vừa pha, khói trắng còn bốc lên nghi ngút. Cô đứng tựa người trước cửa kính, khói từ ly cà phê bốc lên, bám vào cửa kính khiến nó bị mờ đi một mảng lớn.
Một lúc lâu sau Nemo mới mở lời: “Tôi muốn đưa một người đến đây, anh có thể giúp không?”
“Ai vậy?” Chris đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn. Anh nói tiếp: “Chỉ cần là người vô hại thì đều được.”
“Con trai tôi.”
Nghe vậy, người đàn ông ngay lập tức đứng hình mất vài giây. Trong suốt mười năm qua anh luôn dõi theo cô, cô có con từ khi nào mà anh lại không biết chứ?
Mãi một lúc sau, người đàn ông mới lên tiếng: “Em… có con từ khi nào vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.