Chương 7: CHƯƠNG 07
Trạm Lượng
20/06/2014
Thanh âm này…thanh âm này…
Cả người run lên, Mộ Thấm Âm suy yếu nắm lấy tay áo Đinh Khôi, cả người muốn xụi lơ. Vì sao? vì sao để nàng gặp người nàng không muốn thấy nhất? tuy rằng người nọ cũng ở kinh thành nhưng sao lại trùng hợp như vậy? nàng đã thực sự cố gắng tránh đi, cố gắng từ bỏ a…
Cắn chặt môi, nàng không dám quay đầu, hai mắt hoen lệ. Không thể khóc, nhất định không thể, nàng đã từng nói sẽ không vì hắn mà khóc nữa.
“Mộ cô nương?” nhận thấy nàng khác thường, Đinh Khôi quay lại, thấy nàng cố giữ bình tĩnh, đưa mắt nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh thì thấy một nam nhân cao lớn, dung mạo tuấn dật nhưng lạnh lùng, nghiêm khắc. Hắn lập tức hiểu được thân phận của nam nhân này.
“Thấm Âm, ta tìm ngươi thật lâu, rất lâu…một năm qua ngươi đi đâu vậy? Thấm Âm, ngươi không quay đầu lại sao? không quay đầu nhìn ta một lần sao?” Đông Phương Thanh lại lên tiếng, cố nén xúc động muốn xông lên gắt gao ôm chặt nàng vào lòng, không dám tin thiên hạ hắn tìm kiếm một năm nay không có tin tức giờ lại đang đứng trước mặt hắn.
Hắn bàn chuyện làm ăn với người ta ở trà lâu đối diện, vừa xong, đang tính rời đi thì ngạc nhiên vì trước Tĩnh An hầu phủ lại xôn xao, nên mới liếc mắt nhìn một cái, không ngờ lại thấy nàng.
Cảm tạ ông trời. Nàng bình an vô sự. Từ sau khi nàng mất tích, lo lắng trong lòng hắn rốt cuộc cũng buông xuống, nhưng sao nàng lại quen với người của An Tĩnh hầu phủ? Một năm qua nàng đều ở nơi này sao?
Nghe tiếng nói vốn từng rất quen thuộc giờ lại có chút xa lạ gọi tên nàng, Mộ Thấm Âm cố nén khóc, không quay đầu.
“Thấm Âm!” Bỗng nhiên, Đông Phương Thanh hét lớn, không tin rằng nàng ngay cả nhìn hắn cũng không muốn “ ngươi đan giận, đang oán ta sao? ta đã nói rồi, cho dù cưới vợ thì tâm của ta cũng chỉ có ngươi” đáng chết, nàng sao có thể tuyệt tình như vậy, ngay cả gặp cũng không thèm gặp hắn.
Nghe vậy, Mộ Thấm Âm trong lòng chua chát dị thường, cho bản thân mình cũng vì Cổ tiểu thư chưa từng gặp mặt kia…Không, hiện tại là chủ mẫu của Đông Phương gia mới phải.
“Thanh ca……” nàng mỉm cười chua chát “ nói chuyện xin cân nhắc, đừng làm tổn thương tâm của phu nhân, nàng vô tội. Nếu lúc trước đã quyết định cười nàng thì nên đem tâm đặt trên người nàng, chuyện chúng ta…đã qua rồi”
Còn chưa nói xong, nàng như không chống đỡ được nữa, nghiêng ngả lảo đảo đi vào hầu phủ trong sự ngạc nhiên của mọi người, từ đầu tới cuối cũng không quay đầu nhìn lại.
“Thấm Âm –” Đông Phương Thanh lo lắng kêu to, đang tính đi vào tìm người nhưng ngay cửa lớn đã bị một đại hán to khỏe ngăn cản.
“Đừng cản ta” trợn mắt, tràn ngập địch ý nhìn nam nhân trước mắt, lúc nãy hắn không phải không nhìn thấy Thấm Âm nắm tay áo nam nhân này tin cậy thế nào, điều này làm cho lòng hắn rất không thoải mái.
“Vị công tử này, lúc này trong lòng Mộ cô nương rất bối rối, ngươi có nói gì nàng cũng không nghe lọt tai. Nếu muốn nói chuyện với nàng, chi bằng ngày khác hãy đến” Đinh Khôi bình tĩnh phân tích, trong lòng lại thấy phiền muộn. Chết tiệt, vì sao hắn cảm thấy mình đang nói một đường làm một nẻo. Hắn rõ ràng muốn lập tức mang Mộ cô nương và tiểu Tuyết Nhi rời xa kinh thành, làm cho nam nhân này vĩnh viễn không thể tìm được mẹ con nàng.
“Ngày khác?” Sẵng giọng liếc mắt nhìn Đinh Khôi, như hoài nghi hắn nhất định sẽ lập tức mang Mộ Thấm Âm rời đi.
“Đúng vậy! Ngày khác.” Giống như hiểu tâm tư của Đông Phương Thanh, Đinh Khôi không khỏi cười khổ “ yên tâm, nàng sẽ không biến mất” trốn tránh cũng đã một năm, cũng nên đối mặt giải quyết vấn đề, như vậy với ai cũng đều tốt.
Trầm ngâm trong chốc lát, Đông Phương Thanh xoay người nhìn Đan Định Viễn nãy giờ vẫn lặng yên đứng nhìn “ Hầu gia, ngươi cam đoan” từng gặp mặt Đan Định Viễn vài lần, hai người cũng coi như là sơ giao, biết một lời hứa của hắn đáng giá ngàn vàng, cho nên muốn hắn chính miệng cam đoan.
“Đương nhiên!” Mỉm cười, Đan Định Viễn như nghĩ tới chuyện gì đó mà vẻ mặt trở nên tinh quái..Ha ha, thật thú vị, thủ phủ đệ nhất kinh thành đối đầu với thợ săn của Trường Bạch sơn, tâm của giai nhân rốt cuộc sẽ giành cho ai? Có kịch hay để xem rồi.
“Như vậy, ngày mai Đông Phương Thanh sẽ lại đăng môn bái phỏng” quyết định đưa ra ngày hẹn ước, hắn xoay người rời đi, tin tưởng nhân cách của Đan Định Viễn.
“Chuyện này là sao? nam nhân kia là ai?” nhìn thân ảnh lạnh lùng rời đi, Chu Hỉ Nhi tựa vào ngực trượng phu la to.
Liếc mắt nhìn sư muội nhiều chuyện một cái, Đinh Khôi không nói gì nữa, xoay người đi vào trong.
“Hắc! Sư huynh, ngươi đừng không nói tiếng nào a…” không chiếm được đáp án, Chu Hỉ Nhi không cam lòng, đang tính đuổi theo để tra ra manh mối lại không thoát khỏi vòng tay của phu quân, nên bất mãn cong môi “ gì vậy?”
“Đừng nháo” Đan Định Viễn hảo tâm gợi ý “ Hỉ Nhi, ngươi nhớ xem một năm trước chuyện huyên náo nhất kinh thành là gì?”
“Một năm trước a……” Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng có ấn tượng “ ta nhớ rồi, chính là thủ phủ kinh thành Đông Phương Thanh ra bố cáo, nói ai giúp hắn tìm được cô nương hắn yêu thì sẽ tặng vạn lượng hoàng kim”
“Đúng rồi” Đan Định Viễn tiếp tục “ ngươi nhớ vị cô nương kia tên gì không?”
“Hình như kêu là Mộ Thấm Âm…Mộ Thấm Âm” bỗng dưng nàng hét lên chói tai, khó trách lúc trước nàng cảm thấy cái tên này rất quen tai, thì ra chính là nhân vật chính được truy tìm một năm trước a.
“Đáng giận! Sớm biết vậy ta đã đem nàng tới Đông Phương phủ lãnh thưởng” nghĩ tới vạn lượng hoàng kim đã bay mất mà tiếc hận.
“Thật không?” nhịn không được lại trêu chọc “ hạnh phúc tương lai của sư huynh ngươi lại không bằng vạn lượng hoàng kim sao?’
“Đúng nha!” biết mình nói hớ nên kiều nhan có chút xấu hổ.
“Ngươi nói hoa sẽ vào tay ai? thợ săn chống lại cự phú, sư huynh có vẻ bất lợi à nha…”
“Nói bậy! cự phú đã có chính thất phu nhân cho nên ta thấy sư huynh có lợi thế hơn” nói thế nào cũng phải bênh vực người trong nhà chứ.
“Ân…… Nói vậy cũng phải” gật đầu đồng ý lại giải thích tiếp “ huống hồ ngày thường sư huynh cũng hay nghiên cứu về hoa cỏ, khẳng định sẽ am hiểu về hoa, hoa nhi nhất định sẽ tự nguyện về bên hắn…”
“ngươi ngụy biện…”
“Ngụy biện? Đây chính là chân lý……”
Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, khua tay múa chân cùng đi vào trong phủ, chuẩn bị tinh thần xem vở kịch “ hoa vào tay ai”. Nói không chừng còn phải nhờ bọn họ ra tay hỗ trợ, hắc hắc, vậy thì không thành vấn đề, dù sao cánh tay cũng hướng vào trong.
* * * * * * ** * * *
Cả buổi chiều, dưới sự dây dưa không ngớt của Chu Hỉ Nhi, cuối cùng Đinh Khôi cũng tóm tắt cho nàng biết hắn và Mộ Thấm Âm quen biết nhau thế nào, thu lưu nàng cả năm nay ra sao, mà Đinh Khôi từ chỗ sư muội cũng biết được chuyện của Mộ Thấm Âm và Đông Phương Thanh”
“Sư huynh, nghe đồn Đông Phương Thanh nghiêm khắc, lãnh khốc, thủ đoạn mua bán cao minh, vô tình, vì lợi ích kinh doanh vô cùng kiên nhẫn lại rất dụng tâm cho đến khi đạt được mục đích mới thôi, nhưng hắn lại chỉ nhu tình với một mình Mộ cô nương, ngay cả đối với chính thất phu nhân hắn cũng đối xử lạnh lùng, trong lòng cũng chỉ có một mình Mộ cô nương.
“Nếu ngươi đối với Mộ cô nương thực sự có ý, người này chính là tình địch của ngươi, ngươi trăm ngàn đừng lơ là, phải tập trung sức lực a, nếu cần thì sư muội ta nhất định sẽ dốc hết lòng tương trợ”
“Nói bậy bạ gì đó? Ta và Mộ cô nương không phải như ngươi nghĩ”
“Phải không? Sư huynh, ngươi đừng vội phản bác, ngươi dám nói ngươi hoàn toàn với Mộ cô nương sao? rành rành ra đó rồi mà còn chói, đến lúc người trong lòng quay về với Đông Phương Thanh thì đừng có hối hận”
Tiếng cười của Chu Hỉ Nhi vẫn quanh quẩn bên tai Đinh Khôi làm cho tâm tình của hắn không thể bình tĩnh được nữa, như ba đào dậy sóng.
“Hỉ Nhi này, rõ ràng là cố ý muốn quấy nhiễu ta…” nhịn không được nhỏ giọng than, tâm tư cũng không khống chế được mà nghĩ tới thân ảnh tinh tế kia…
Gặp lại người yêu cũ, nàng có đau lòng hay không? nàng đã quên được tình cũ chưa?liệu tiếng khóc trong đêm đã ngưng ở đông bắc giá lạnh có lại tái diễn ở phương nam ấm áp không?
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy trong lòng buồn bực không thôi, hai mắt trầm tĩnh trở nên tối tăm. Đi một hồi đã đi tới trước cửa phòng nàng, thấy cửa đóng chặt, bên trong lặng yên không tiếng động…nàng tự nhốt mình bên trong rồi âm thầm rơi lệ sao?
Bộ pháp không tự giác dừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn cánh cửa đóng chặt, kiềm nén cảm xúc muốn gõ cửa, hắn cố ép mình quay đầu, đi về phòng mình.
Đẩy cửa phòng đã thấy tiều oa nhi đang nhìn hắn cười tươi như hoa, miệng y y a a những âm thanh vô nghĩa, hai tay không ngừng đưa về phía hắn, thể hiện rất rõ ý tứ: Đinh thúc thúc, ôm ta.
“Mộ cô nương, sao ngươi lại ở trong phòng ta?” kinh ngạc kêu lên, vội vàng tiến tới đỡ lấy tiểu oa nhi không an phận sắp tuột khỏi tay mẫu thân.
“Đinh đại ca, ta chờ ngươi lâu rồi” Mộ Thấm Âm mỉm cười nhưng hai mắt lại đỏ heo, nhòe lệ.
“Chờ ta? Có việc gì sao?” túy ý để tiểu Tuyết Nhi nằm úp sấp trên vai, gặm gặm cắn cắn, nước miếng làm ướt đẫm vai áo, Đinh Khôi nhìn Mộ Thấm Âm, ánh mắt khó hiểu.
Lảng tránh ánh mắt của hắn, Mộ Thấm Âm chần chừ một lát mới lấy hết dũng khí nói “ Đinh đại ca, chúng ta về đông bắc đi”
“Ngươi muốn khi nào đi?” nhìn biểu tình của nàng như hận không thể rời đi ngay lập tức
“Hiện tại?” Biết là mình không đúng nhưng kinh thành này nàng không thể ở lại được nữa
“Ngươi muốn trốn đến khi nào?” thở dài, Đinh Khôi kéo nàng ngồi xuống bên bàn, bắt nàng phải đối mặt với vấn đề.
“Đinh đại ca……”
“Ngươi tránh ở chỗ ta đã một năm, cũng đã đến lúc nên đối diện với hắn để giải quyết vấn đề, cứ trốn tránh không phải là biện pháp tốt”. Khó có lúc Đinh Khôi không thủ lễ mà lại đưa tay lau nước mắt cho nàng, ôn hòa khuyên giải “ yêu ghét tình thù, ân ân óa oán…dù là thế nào cũng nên giáp mặt nói cho rõ, nếu không hắn vẫn sẽ tiếp tục tuy tìm ngươi, mà ngươi cả đời cũng không quên được chuyện cũ, như vậy thì có ý nghĩa gì? Mà vị Cổ gia tiểu thư kia cũng sẽ cả đời bị tướng công lạnh lùng, đây là kết quả mà ngươi muốn sao? chẳng phải lúc trước ngươi không muốn tổn thương cô nương vô tội nên mới bỏ đi sao?”
Ai…… Nàng thiện lương suy bụng ta ra bụng người, lựa chọn trốn đi, không muốn làm tổn thương nữ nhân khác nhưng khúc mắc tình cảm không phải chỉ có bỏ đi là xong, cũng không do một mình nàng quyết định. Nếu không thì Đông Phương Thanh đã không đối đãi lạnh lùng với phu nhân của mình.
“Đinh đại ca……” Nghe vậy, Mộ Thấm Âm không biết làm sao cho phải.
“Cẩn thận suy nghĩ xem bản thân mình muốn gì, được không?”
“Ân.” Gật đầu rơi lệ, khóe miệng lại mỉm cười “ Đinh đại ca, ta biết mình muốn gì, nếu không lúc trước ta đã không bỏ đi, ngươi yên tâm, ta sẽ nói rõ với Thanh ca”
Nàng nói vậy là có ý gì? Có nghĩa là tâm ý rời khỏi Đông Phương Thanh chưa từng thay đổi sao? Đinh Khôi lặng người nhưng lòng như nở hoa….
“Ai nha! Thì ra hai người ở chỗ này a” bỗng dưng Chu Hỉ Nhi kiều nhan thanh lệ từ ngoài đi vào, cười nói “ mau, tiệc đón gió tẩy trần đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn thiếu hai nhân vật chính là các ngươi thôi, đừng để mọi người phải chờ lâu a”. Ha ha bộ dáng sư huynh ôm tiểu oa nhi thật ra dáng người cha đảm đang nha, động tác rất thành thục, ngay cả Định Viễn còn không bằng hắn.
Nhìn sắc trời quả thật đã tối, Đinh Khôi mỉm cười ôn hòa “ Mộ cô nương, cùng dừng bữa thôi”
Dứt lời, hắn ôm tiểu Tuyết Nhi dẫn đầu rời đi, Mộ Thấm Âm cũng vội vàng lau nước mắt đi theo hắn, vừa đi vừa cẩn thận lau nước miếng cho tiểu Tuyết Nhi, có cả bờ vai bị ướt đẫm của Đinh Khôi nữa, mà Đinh Khôi cũng để mặc nàng lau, không né tránh.
Ai nha nha! Ba người này ở chung một chỗ thật giống một gia đình a, nếu không nói ra thì không ai nghĩ tiểu Tuyết Nhi không phải là con của Đinh Khôi.
Chu Hỉ Nhi đi sau, cảm thấy cơ hội của sư huynh cao hôn Đông Phương Thanh, như mà…
Nàng thở dài “ sư huynh làm sao vậy? ở chung đã một năm, còn gọi người ta là Mộ cô nương xa lạ như vậy, một câu Mộ cô nương thốt ra thì sao có thể nói chuyện yêu đương được nữa, phải tìm cơ hội nhắc nhở hắn mới được”
Lẩm bẩm một mình, Chu Hỉ Nhi chợt nhớ nghe nói trước khi quen biết nàng thì Định Viễn nổi tiếng phong lưu hoa tâm, chắc chắn rất biết cách nói lời dỗ ngọt các cô nương. Quyết định đêm nay bắt hắn viết ra để sư huynh tham khảo.
* * * * * * * * * * * *
Hôm sau, trong lương đình ở hoa viên
“Cầm lấy” đem một xấp giấy kín đầy chữ quăng trước mặt Đinh Khôi, vẻ mặt Đan Định Viễn bi phẫn dị thường
“Cái gì?” Hồ nghi cầm lên xem, đọc xong những dòng chữ trên đó thì thân hình to lớn đột nhiên cứng ngắc, còn nhìn thấy rõ ràng là đang nổ da gà.
Đan Định Viễn sao có thể viết ra những lời lẽ “ kinh tởm” như vậy để đưa cho hắn? không phải giới tính của hắn có vấn đề chứ? Hỉ Nhi gả cho hắn có ổn không? Đinh Khôi trong lòng suy nghĩ đủ chuyện, ánh mắt lo lắng…
“Thỉnh ngươi đem những ý nghĩ đen tối trong đầu xóa bỏ ngay đi” nhìn biểu tình đã biết hắn đang nghĩ gì, Đan Định Viễn càng thêm tức giận “ cái này đều là đêm qua Hỉ Nhi ép ta viết ra, nói là để cho ngươi tham khảo”. Không viết xong thì không thể lên giường ôm nàng ngủ, mà đáng giận là không viết thật đa dạng thì không được, hại hắn thức trắng cả đêm, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng còn phải bất đắc dĩ lôi luôn những từ phong lưu ở kỹ viện ra viết.
Hỉ Nhi lại muốn bày trò gì? Nhìn Đan Định Viễn bực tức, Đinh Khôi cũng không khỏ buồn bực, nhịn không được lại liếc mắt nhìn thêm một cái, phát hiện ngay cả những từ hạ lưu cũng có.
Không biết là xấu hổ hay là vui sướng khi người gặp họa, Đinh Khôi ho khan vài tiếng rồi mới mở miệng “ để ta tham khảo? ta muốn tham khảo mấy cái ngày để làm gì?” Đó chẳng phải là tình ý chốn khuê phòng của vợ chồng sao? nghĩ tới liền cả người phát run.
“Nàng nói muốn ngươi chọn một cách khác để gọi Mộ Thấm Âm, đừng có Mộ cô nương nữa, nghe rất xa lạ, không chút tình cảm gì”
“Cái gì nói chuyện yêu đương? Kêu nàng đừng hồ nháo!” Bỗng dưng, khuôn mặt đỏ bừng, có chút không tự nhiên.
Nhìn hắn đỏ mặt, Đan Định Viễn mỉm cười quỷ dị “ Hỉ Nhi có hồ nháo hay không, ngươi hẳn biết rõ…
“Các ngươi thực sự hiểu lầm……” theo bản năng liền phủ nhận nhưng lại lúng túng. Hiểu lầm sao? bọn họ có thực sự hiểu lầm không? chẳng lẽ hắn thực sự đối với Mộ Thấm Âm không có cảm tình nam nữ? thực ra hắn biết không phải vậy,chỉ là hắn không chịu thừa nhận mà thôi.
Thấy hắn hoảng hốt, giật mình, Đan Định Viễn mỉm cười, biết hắn đã nhận ra tâm ý của mình.
Cười khổ lắc đầu, Đinh Khôi không nói gì thở dài…… mình đang rơi vào tình cảnh gì? Khúc mắc tình cảm giữa Đông Phương Thanh và Mộ Thấm Âm còn chưa giải quyết xong, hắn sao có thể bày tỏ tình cảm của mình, gia tăng áp lực cho nàng.
“Thuận theo tự nhiên đi!” Thì thầm thở dài, xem như gián tiếp thừa nhận.
Đan Định Viễn có chút đồng tình, đang định nói gì đó thì bỗng dưng truyền đến âm thanh ngọt ngào
“Thuận theo tự nhiên cái gì?” Ôm nữ nhi chậm rãi đến gần, Mộ Thấm Âm nghe Đinh Khôi thở dài thì không khỏi tò mò
“Không, không có gì!” vừa thừa nhận tâm ý với nàng, không ngờ nàng ngay lập tức xuất hiện, Đinh Khôi không khỏi lúng túng, nói chuyện lắp bắp.
“Phải không?” thấy thần sắc hắn không thích hợp, Mộ Thấm Âm cẩn thận xem xét rồi lập tức hoảng sợ đưa tay sờ lên trán hắn “ Đinh đại ca, ngươi phát sốt sao?” mặt hắn nóng quá, chẳng lẽ là bị phong hàn?
Bật cười thành tiếng, Đan Định Viễn vội lấy quạt che miệng, cố nén cười.
Không để ý biểu hiện kỳ lạ của hắn, nàng chỉ chú ý một mình Đinh Khôi “ Đinh đại ca, ta mời đại phu đến khám cho ngươi được không?” lo lắng đến mức quên hắn cũng là một đại phu.
“Ta, ta không sao! Vừa mới phơi nắng lâu hơi lâu nên thân mình mới nóng như vậy” liếc mắt trừng Đan Định Viễn một cái, Đinh Khôi kéo tay nàng xuống, tiếp nhận tiểu oa nhi vì không muốn nàng mỏi tay lại cũng để che giấu tình trạng quẫn bách và hai lỗ tai đang ửng hồng.
“Thực sự không có việc gì sao?” Nàng vẫn là có chút lo lắng. Tuy rằng Đinh đại ca thân mình cường tráng, một năm qua cũng không thấy hắn ốm đau gì, nhưng mấy ngày nay bôn ba ngược xuôi, nghĩ cách cứu mẹ con nàng, nói không chừng tích lũy nhiều mệt nhọc mà giờ phát bệnh cũng không chứng.
“Không có việc gì, ta là đại phu, đương nhiên hiểu rõ thân thể của mình” đem khuôn mắt đỏ bừng áp lên hai má phấn nộn của tiểu Tuyết Nhi, hắn lẩm bẩm mơ hồ.
Đúng vậy! nàng gấp đến độ quên mất Đinh đại ca biết y thuật, sao có thể không rõ tình trạng của mình, thế mà còn nói tìm đại phu cho hắn, thật sự là làm trò cười mà.
“Thực không có việc gì là tốt rồi! Ta đây an tâmnàng không khỏi có chút mặt đỏ
“Không có việc gì, không có việc gì! Nhìn thân hình sư huynh là biết có thể đánh chết trâu, sao sinh bệnh được” Đan Định Viễn nén cười nhảy ra phá rối “ bất quá Mộ cô nương quan tâm sư huynh như thế sẽ làm cho hắn trong lòng rất cao hứng”
Hắn muốn nói gì? Liếc mắt nhìn Đan Định Viễn một cái, Đinh Khôi cảm thấy hắn cười rất gian
“Đinh đại ca chiếu cố mẹ con ta như thế, ta quan tâm hắn cũng là phải mà “ nàng cười ôn nhu, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
“Ha ha…… Nói như vậy cũng phải nhưng mà Mộ cô nương cũng không thể ở lại bên cạnh sư huynh vĩnh viễn” dừng lại, thu hút sự chú ý của nàng xong, Đan Định Viễn mới không nhanh không chậm mỉm cười nói “ sư huynh cái gì cũng tốt nhưng lại không có người bạn ở bên cạnh chiếu cố cho hắn, Hỉ Nhi thường nói với ta, sư huynh một mình sống nơi hoang sơn dã lĩnh nếu có bị bệnh hay bị thương mà không có người ở bên chăm sóc thì làm thế nào? nhân dịp lần này hắn đến kinh thành, Hỉ Nhi muốn tìm giúp hắn một nương tử, sau này ngày đông giá ré cũng có người cùng bầu bạn”
“Cưới, cưới nương tử?” Đinh đại ca sắp thành thân? Mộ Thấm Âm không biết sao trong lòng lại thấy đau, Đinh đại ca muốn thành thân…muốn thành thân
“Định Viễn, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Đinh Khôi lăng ngạc, không ngờ Đan Định Viễn dám tung tin đồn nhảm.
“Hỉ Nhi thật sự là hồ nháo!” Hắn đỏ lên nghiêm mặt tức giận, thật không biết nên đối với sư muội nhiều chuyện kia như thế nào.
Thấy sắc mặt Mộ Thấm Âm thoáng tái nhợt, Đan Định Viễn đoán là nàng cũng có chút cảm tình với Đinh Khôi, trong lòng không khỏi mừng rỡ, tính nói thêm thì đã có một tiểu nha hoàn vội vàng chạy tới.
“Hầu gia, Đông Phương công tử đăng mô bái phỏng, nói là muốn gặp Mộ cô nương” tiểu nha hoàn thở phì phò, hai mắt liếc nhìn Mộ Thấm Âm, đây chính là nhân vật làm cho dân chúng kinh thành bàn tán, tìm kiếm suốt một năm qua a, rồi nhịn không được mà âm thầm đánh giá…quả là một đại mỹ nhân, khó trách Đông Phương công tử lại lưu luyến như vậy.
“Còn chưa tới buổi trưa mà” Đan Định Viễn chế giễu ai đó nóng lòng “ mời hắn đến đây đi”
“Dạ” tiểu nha hoàn gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Mộ Thấm Âm nghe vậy thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong đầu không ngừng bị hai âm thanh kích thích cùng một lúc, Đinh đại ca sắp thành thân, Thanh ca tìm tới… Đinh đại ca sắp thành thân, Thanh ca tìm tới…
Thấy nàng sắc mặt tái nhợt, Đinh Khôi nghĩ nàng nghe tin Đông Phương Thanh tới mà như thế, vội vàng an ủi “ các ngươi cần phải đối mặt nói chuyện rõ ràng, làm cho mình có thể quyết định dứt khoát, vui vẻ được không?”
“Ta hiểu” nàng mỉm cười chua chát
Trầm lặng nhìn nàng hồi lâu, như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nàng như cuối cùng Đinh Khôi lại nói với Đan Định Viễn “ chúng ta đi thôi”. Dứt lời, xoay người ôm tiểu Tuyết Nhi rời đi.
“Đinh đại ca!” Bỗng dưng, nàng bắt lấy hắn, đáy mắt tràn ngập bất an. “Ngươi ở lại được không?”
“Không!” Lắc đầu, hắn ôn hòa, trầm tĩnh nói. “Các ngươi nên bình tĩnh nói chuyện riêng với nhau”
“Có lẽ vậy!” Nghe vậy, nàng buông tay cười khổ.
Cười cười, Đinh Khôi không nói thêm cái gì, rời đi.
“Ha ha…… Ta cũng nên đi!” Chậm rãi đứng dậy, chậm rãi trải lướt qua bên cạnh Mộ Thấm Âm, ngữ khí của Đan Định Viễn bỗng nhiên nhỏ lại “ một nam nhân tốt, ngươi nên giữ cho chắc”
Dứt lời, phe phẩy quạt rời đi, để lại một mình Mộ Thấm Âm ngạc nhiên khó hiểu
Hắn đang nói ai? Là Thanh ca sao? Không có khả năng! Hắn cùng Thanh ca giao tình không nhiều, sao phải giúp Thanh ca nói chuyện? vậy chẳng lẽ hắn nói Đinh đại ca? thật không, nếu là thật vậy hắn đang ám chỉ điều gì?
Cả người run lên, Mộ Thấm Âm suy yếu nắm lấy tay áo Đinh Khôi, cả người muốn xụi lơ. Vì sao? vì sao để nàng gặp người nàng không muốn thấy nhất? tuy rằng người nọ cũng ở kinh thành nhưng sao lại trùng hợp như vậy? nàng đã thực sự cố gắng tránh đi, cố gắng từ bỏ a…
Cắn chặt môi, nàng không dám quay đầu, hai mắt hoen lệ. Không thể khóc, nhất định không thể, nàng đã từng nói sẽ không vì hắn mà khóc nữa.
“Mộ cô nương?” nhận thấy nàng khác thường, Đinh Khôi quay lại, thấy nàng cố giữ bình tĩnh, đưa mắt nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh thì thấy một nam nhân cao lớn, dung mạo tuấn dật nhưng lạnh lùng, nghiêm khắc. Hắn lập tức hiểu được thân phận của nam nhân này.
“Thấm Âm, ta tìm ngươi thật lâu, rất lâu…một năm qua ngươi đi đâu vậy? Thấm Âm, ngươi không quay đầu lại sao? không quay đầu nhìn ta một lần sao?” Đông Phương Thanh lại lên tiếng, cố nén xúc động muốn xông lên gắt gao ôm chặt nàng vào lòng, không dám tin thiên hạ hắn tìm kiếm một năm nay không có tin tức giờ lại đang đứng trước mặt hắn.
Hắn bàn chuyện làm ăn với người ta ở trà lâu đối diện, vừa xong, đang tính rời đi thì ngạc nhiên vì trước Tĩnh An hầu phủ lại xôn xao, nên mới liếc mắt nhìn một cái, không ngờ lại thấy nàng.
Cảm tạ ông trời. Nàng bình an vô sự. Từ sau khi nàng mất tích, lo lắng trong lòng hắn rốt cuộc cũng buông xuống, nhưng sao nàng lại quen với người của An Tĩnh hầu phủ? Một năm qua nàng đều ở nơi này sao?
Nghe tiếng nói vốn từng rất quen thuộc giờ lại có chút xa lạ gọi tên nàng, Mộ Thấm Âm cố nén khóc, không quay đầu.
“Thấm Âm!” Bỗng nhiên, Đông Phương Thanh hét lớn, không tin rằng nàng ngay cả nhìn hắn cũng không muốn “ ngươi đan giận, đang oán ta sao? ta đã nói rồi, cho dù cưới vợ thì tâm của ta cũng chỉ có ngươi” đáng chết, nàng sao có thể tuyệt tình như vậy, ngay cả gặp cũng không thèm gặp hắn.
Nghe vậy, Mộ Thấm Âm trong lòng chua chát dị thường, cho bản thân mình cũng vì Cổ tiểu thư chưa từng gặp mặt kia…Không, hiện tại là chủ mẫu của Đông Phương gia mới phải.
“Thanh ca……” nàng mỉm cười chua chát “ nói chuyện xin cân nhắc, đừng làm tổn thương tâm của phu nhân, nàng vô tội. Nếu lúc trước đã quyết định cười nàng thì nên đem tâm đặt trên người nàng, chuyện chúng ta…đã qua rồi”
Còn chưa nói xong, nàng như không chống đỡ được nữa, nghiêng ngả lảo đảo đi vào hầu phủ trong sự ngạc nhiên của mọi người, từ đầu tới cuối cũng không quay đầu nhìn lại.
“Thấm Âm –” Đông Phương Thanh lo lắng kêu to, đang tính đi vào tìm người nhưng ngay cửa lớn đã bị một đại hán to khỏe ngăn cản.
“Đừng cản ta” trợn mắt, tràn ngập địch ý nhìn nam nhân trước mắt, lúc nãy hắn không phải không nhìn thấy Thấm Âm nắm tay áo nam nhân này tin cậy thế nào, điều này làm cho lòng hắn rất không thoải mái.
“Vị công tử này, lúc này trong lòng Mộ cô nương rất bối rối, ngươi có nói gì nàng cũng không nghe lọt tai. Nếu muốn nói chuyện với nàng, chi bằng ngày khác hãy đến” Đinh Khôi bình tĩnh phân tích, trong lòng lại thấy phiền muộn. Chết tiệt, vì sao hắn cảm thấy mình đang nói một đường làm một nẻo. Hắn rõ ràng muốn lập tức mang Mộ cô nương và tiểu Tuyết Nhi rời xa kinh thành, làm cho nam nhân này vĩnh viễn không thể tìm được mẹ con nàng.
“Ngày khác?” Sẵng giọng liếc mắt nhìn Đinh Khôi, như hoài nghi hắn nhất định sẽ lập tức mang Mộ Thấm Âm rời đi.
“Đúng vậy! Ngày khác.” Giống như hiểu tâm tư của Đông Phương Thanh, Đinh Khôi không khỏi cười khổ “ yên tâm, nàng sẽ không biến mất” trốn tránh cũng đã một năm, cũng nên đối mặt giải quyết vấn đề, như vậy với ai cũng đều tốt.
Trầm ngâm trong chốc lát, Đông Phương Thanh xoay người nhìn Đan Định Viễn nãy giờ vẫn lặng yên đứng nhìn “ Hầu gia, ngươi cam đoan” từng gặp mặt Đan Định Viễn vài lần, hai người cũng coi như là sơ giao, biết một lời hứa của hắn đáng giá ngàn vàng, cho nên muốn hắn chính miệng cam đoan.
“Đương nhiên!” Mỉm cười, Đan Định Viễn như nghĩ tới chuyện gì đó mà vẻ mặt trở nên tinh quái..Ha ha, thật thú vị, thủ phủ đệ nhất kinh thành đối đầu với thợ săn của Trường Bạch sơn, tâm của giai nhân rốt cuộc sẽ giành cho ai? Có kịch hay để xem rồi.
“Như vậy, ngày mai Đông Phương Thanh sẽ lại đăng môn bái phỏng” quyết định đưa ra ngày hẹn ước, hắn xoay người rời đi, tin tưởng nhân cách của Đan Định Viễn.
“Chuyện này là sao? nam nhân kia là ai?” nhìn thân ảnh lạnh lùng rời đi, Chu Hỉ Nhi tựa vào ngực trượng phu la to.
Liếc mắt nhìn sư muội nhiều chuyện một cái, Đinh Khôi không nói gì nữa, xoay người đi vào trong.
“Hắc! Sư huynh, ngươi đừng không nói tiếng nào a…” không chiếm được đáp án, Chu Hỉ Nhi không cam lòng, đang tính đuổi theo để tra ra manh mối lại không thoát khỏi vòng tay của phu quân, nên bất mãn cong môi “ gì vậy?”
“Đừng nháo” Đan Định Viễn hảo tâm gợi ý “ Hỉ Nhi, ngươi nhớ xem một năm trước chuyện huyên náo nhất kinh thành là gì?”
“Một năm trước a……” Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng có ấn tượng “ ta nhớ rồi, chính là thủ phủ kinh thành Đông Phương Thanh ra bố cáo, nói ai giúp hắn tìm được cô nương hắn yêu thì sẽ tặng vạn lượng hoàng kim”
“Đúng rồi” Đan Định Viễn tiếp tục “ ngươi nhớ vị cô nương kia tên gì không?”
“Hình như kêu là Mộ Thấm Âm…Mộ Thấm Âm” bỗng dưng nàng hét lên chói tai, khó trách lúc trước nàng cảm thấy cái tên này rất quen tai, thì ra chính là nhân vật chính được truy tìm một năm trước a.
“Đáng giận! Sớm biết vậy ta đã đem nàng tới Đông Phương phủ lãnh thưởng” nghĩ tới vạn lượng hoàng kim đã bay mất mà tiếc hận.
“Thật không?” nhịn không được lại trêu chọc “ hạnh phúc tương lai của sư huynh ngươi lại không bằng vạn lượng hoàng kim sao?’
“Đúng nha!” biết mình nói hớ nên kiều nhan có chút xấu hổ.
“Ngươi nói hoa sẽ vào tay ai? thợ săn chống lại cự phú, sư huynh có vẻ bất lợi à nha…”
“Nói bậy! cự phú đã có chính thất phu nhân cho nên ta thấy sư huynh có lợi thế hơn” nói thế nào cũng phải bênh vực người trong nhà chứ.
“Ân…… Nói vậy cũng phải” gật đầu đồng ý lại giải thích tiếp “ huống hồ ngày thường sư huynh cũng hay nghiên cứu về hoa cỏ, khẳng định sẽ am hiểu về hoa, hoa nhi nhất định sẽ tự nguyện về bên hắn…”
“ngươi ngụy biện…”
“Ngụy biện? Đây chính là chân lý……”
Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, khua tay múa chân cùng đi vào trong phủ, chuẩn bị tinh thần xem vở kịch “ hoa vào tay ai”. Nói không chừng còn phải nhờ bọn họ ra tay hỗ trợ, hắc hắc, vậy thì không thành vấn đề, dù sao cánh tay cũng hướng vào trong.
* * * * * * ** * * *
Cả buổi chiều, dưới sự dây dưa không ngớt của Chu Hỉ Nhi, cuối cùng Đinh Khôi cũng tóm tắt cho nàng biết hắn và Mộ Thấm Âm quen biết nhau thế nào, thu lưu nàng cả năm nay ra sao, mà Đinh Khôi từ chỗ sư muội cũng biết được chuyện của Mộ Thấm Âm và Đông Phương Thanh”
“Sư huynh, nghe đồn Đông Phương Thanh nghiêm khắc, lãnh khốc, thủ đoạn mua bán cao minh, vô tình, vì lợi ích kinh doanh vô cùng kiên nhẫn lại rất dụng tâm cho đến khi đạt được mục đích mới thôi, nhưng hắn lại chỉ nhu tình với một mình Mộ cô nương, ngay cả đối với chính thất phu nhân hắn cũng đối xử lạnh lùng, trong lòng cũng chỉ có một mình Mộ cô nương.
“Nếu ngươi đối với Mộ cô nương thực sự có ý, người này chính là tình địch của ngươi, ngươi trăm ngàn đừng lơ là, phải tập trung sức lực a, nếu cần thì sư muội ta nhất định sẽ dốc hết lòng tương trợ”
“Nói bậy bạ gì đó? Ta và Mộ cô nương không phải như ngươi nghĩ”
“Phải không? Sư huynh, ngươi đừng vội phản bác, ngươi dám nói ngươi hoàn toàn với Mộ cô nương sao? rành rành ra đó rồi mà còn chói, đến lúc người trong lòng quay về với Đông Phương Thanh thì đừng có hối hận”
Tiếng cười của Chu Hỉ Nhi vẫn quanh quẩn bên tai Đinh Khôi làm cho tâm tình của hắn không thể bình tĩnh được nữa, như ba đào dậy sóng.
“Hỉ Nhi này, rõ ràng là cố ý muốn quấy nhiễu ta…” nhịn không được nhỏ giọng than, tâm tư cũng không khống chế được mà nghĩ tới thân ảnh tinh tế kia…
Gặp lại người yêu cũ, nàng có đau lòng hay không? nàng đã quên được tình cũ chưa?liệu tiếng khóc trong đêm đã ngưng ở đông bắc giá lạnh có lại tái diễn ở phương nam ấm áp không?
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy trong lòng buồn bực không thôi, hai mắt trầm tĩnh trở nên tối tăm. Đi một hồi đã đi tới trước cửa phòng nàng, thấy cửa đóng chặt, bên trong lặng yên không tiếng động…nàng tự nhốt mình bên trong rồi âm thầm rơi lệ sao?
Bộ pháp không tự giác dừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn cánh cửa đóng chặt, kiềm nén cảm xúc muốn gõ cửa, hắn cố ép mình quay đầu, đi về phòng mình.
Đẩy cửa phòng đã thấy tiều oa nhi đang nhìn hắn cười tươi như hoa, miệng y y a a những âm thanh vô nghĩa, hai tay không ngừng đưa về phía hắn, thể hiện rất rõ ý tứ: Đinh thúc thúc, ôm ta.
“Mộ cô nương, sao ngươi lại ở trong phòng ta?” kinh ngạc kêu lên, vội vàng tiến tới đỡ lấy tiểu oa nhi không an phận sắp tuột khỏi tay mẫu thân.
“Đinh đại ca, ta chờ ngươi lâu rồi” Mộ Thấm Âm mỉm cười nhưng hai mắt lại đỏ heo, nhòe lệ.
“Chờ ta? Có việc gì sao?” túy ý để tiểu Tuyết Nhi nằm úp sấp trên vai, gặm gặm cắn cắn, nước miếng làm ướt đẫm vai áo, Đinh Khôi nhìn Mộ Thấm Âm, ánh mắt khó hiểu.
Lảng tránh ánh mắt của hắn, Mộ Thấm Âm chần chừ một lát mới lấy hết dũng khí nói “ Đinh đại ca, chúng ta về đông bắc đi”
“Ngươi muốn khi nào đi?” nhìn biểu tình của nàng như hận không thể rời đi ngay lập tức
“Hiện tại?” Biết là mình không đúng nhưng kinh thành này nàng không thể ở lại được nữa
“Ngươi muốn trốn đến khi nào?” thở dài, Đinh Khôi kéo nàng ngồi xuống bên bàn, bắt nàng phải đối mặt với vấn đề.
“Đinh đại ca……”
“Ngươi tránh ở chỗ ta đã một năm, cũng đã đến lúc nên đối diện với hắn để giải quyết vấn đề, cứ trốn tránh không phải là biện pháp tốt”. Khó có lúc Đinh Khôi không thủ lễ mà lại đưa tay lau nước mắt cho nàng, ôn hòa khuyên giải “ yêu ghét tình thù, ân ân óa oán…dù là thế nào cũng nên giáp mặt nói cho rõ, nếu không hắn vẫn sẽ tiếp tục tuy tìm ngươi, mà ngươi cả đời cũng không quên được chuyện cũ, như vậy thì có ý nghĩa gì? Mà vị Cổ gia tiểu thư kia cũng sẽ cả đời bị tướng công lạnh lùng, đây là kết quả mà ngươi muốn sao? chẳng phải lúc trước ngươi không muốn tổn thương cô nương vô tội nên mới bỏ đi sao?”
Ai…… Nàng thiện lương suy bụng ta ra bụng người, lựa chọn trốn đi, không muốn làm tổn thương nữ nhân khác nhưng khúc mắc tình cảm không phải chỉ có bỏ đi là xong, cũng không do một mình nàng quyết định. Nếu không thì Đông Phương Thanh đã không đối đãi lạnh lùng với phu nhân của mình.
“Đinh đại ca……” Nghe vậy, Mộ Thấm Âm không biết làm sao cho phải.
“Cẩn thận suy nghĩ xem bản thân mình muốn gì, được không?”
“Ân.” Gật đầu rơi lệ, khóe miệng lại mỉm cười “ Đinh đại ca, ta biết mình muốn gì, nếu không lúc trước ta đã không bỏ đi, ngươi yên tâm, ta sẽ nói rõ với Thanh ca”
Nàng nói vậy là có ý gì? Có nghĩa là tâm ý rời khỏi Đông Phương Thanh chưa từng thay đổi sao? Đinh Khôi lặng người nhưng lòng như nở hoa….
“Ai nha! Thì ra hai người ở chỗ này a” bỗng dưng Chu Hỉ Nhi kiều nhan thanh lệ từ ngoài đi vào, cười nói “ mau, tiệc đón gió tẩy trần đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn thiếu hai nhân vật chính là các ngươi thôi, đừng để mọi người phải chờ lâu a”. Ha ha bộ dáng sư huynh ôm tiểu oa nhi thật ra dáng người cha đảm đang nha, động tác rất thành thục, ngay cả Định Viễn còn không bằng hắn.
Nhìn sắc trời quả thật đã tối, Đinh Khôi mỉm cười ôn hòa “ Mộ cô nương, cùng dừng bữa thôi”
Dứt lời, hắn ôm tiểu Tuyết Nhi dẫn đầu rời đi, Mộ Thấm Âm cũng vội vàng lau nước mắt đi theo hắn, vừa đi vừa cẩn thận lau nước miếng cho tiểu Tuyết Nhi, có cả bờ vai bị ướt đẫm của Đinh Khôi nữa, mà Đinh Khôi cũng để mặc nàng lau, không né tránh.
Ai nha nha! Ba người này ở chung một chỗ thật giống một gia đình a, nếu không nói ra thì không ai nghĩ tiểu Tuyết Nhi không phải là con của Đinh Khôi.
Chu Hỉ Nhi đi sau, cảm thấy cơ hội của sư huynh cao hôn Đông Phương Thanh, như mà…
Nàng thở dài “ sư huynh làm sao vậy? ở chung đã một năm, còn gọi người ta là Mộ cô nương xa lạ như vậy, một câu Mộ cô nương thốt ra thì sao có thể nói chuyện yêu đương được nữa, phải tìm cơ hội nhắc nhở hắn mới được”
Lẩm bẩm một mình, Chu Hỉ Nhi chợt nhớ nghe nói trước khi quen biết nàng thì Định Viễn nổi tiếng phong lưu hoa tâm, chắc chắn rất biết cách nói lời dỗ ngọt các cô nương. Quyết định đêm nay bắt hắn viết ra để sư huynh tham khảo.
* * * * * * * * * * * *
Hôm sau, trong lương đình ở hoa viên
“Cầm lấy” đem một xấp giấy kín đầy chữ quăng trước mặt Đinh Khôi, vẻ mặt Đan Định Viễn bi phẫn dị thường
“Cái gì?” Hồ nghi cầm lên xem, đọc xong những dòng chữ trên đó thì thân hình to lớn đột nhiên cứng ngắc, còn nhìn thấy rõ ràng là đang nổ da gà.
Đan Định Viễn sao có thể viết ra những lời lẽ “ kinh tởm” như vậy để đưa cho hắn? không phải giới tính của hắn có vấn đề chứ? Hỉ Nhi gả cho hắn có ổn không? Đinh Khôi trong lòng suy nghĩ đủ chuyện, ánh mắt lo lắng…
“Thỉnh ngươi đem những ý nghĩ đen tối trong đầu xóa bỏ ngay đi” nhìn biểu tình đã biết hắn đang nghĩ gì, Đan Định Viễn càng thêm tức giận “ cái này đều là đêm qua Hỉ Nhi ép ta viết ra, nói là để cho ngươi tham khảo”. Không viết xong thì không thể lên giường ôm nàng ngủ, mà đáng giận là không viết thật đa dạng thì không được, hại hắn thức trắng cả đêm, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng còn phải bất đắc dĩ lôi luôn những từ phong lưu ở kỹ viện ra viết.
Hỉ Nhi lại muốn bày trò gì? Nhìn Đan Định Viễn bực tức, Đinh Khôi cũng không khỏ buồn bực, nhịn không được lại liếc mắt nhìn thêm một cái, phát hiện ngay cả những từ hạ lưu cũng có.
Không biết là xấu hổ hay là vui sướng khi người gặp họa, Đinh Khôi ho khan vài tiếng rồi mới mở miệng “ để ta tham khảo? ta muốn tham khảo mấy cái ngày để làm gì?” Đó chẳng phải là tình ý chốn khuê phòng của vợ chồng sao? nghĩ tới liền cả người phát run.
“Nàng nói muốn ngươi chọn một cách khác để gọi Mộ Thấm Âm, đừng có Mộ cô nương nữa, nghe rất xa lạ, không chút tình cảm gì”
“Cái gì nói chuyện yêu đương? Kêu nàng đừng hồ nháo!” Bỗng dưng, khuôn mặt đỏ bừng, có chút không tự nhiên.
Nhìn hắn đỏ mặt, Đan Định Viễn mỉm cười quỷ dị “ Hỉ Nhi có hồ nháo hay không, ngươi hẳn biết rõ…
“Các ngươi thực sự hiểu lầm……” theo bản năng liền phủ nhận nhưng lại lúng túng. Hiểu lầm sao? bọn họ có thực sự hiểu lầm không? chẳng lẽ hắn thực sự đối với Mộ Thấm Âm không có cảm tình nam nữ? thực ra hắn biết không phải vậy,chỉ là hắn không chịu thừa nhận mà thôi.
Thấy hắn hoảng hốt, giật mình, Đan Định Viễn mỉm cười, biết hắn đã nhận ra tâm ý của mình.
Cười khổ lắc đầu, Đinh Khôi không nói gì thở dài…… mình đang rơi vào tình cảnh gì? Khúc mắc tình cảm giữa Đông Phương Thanh và Mộ Thấm Âm còn chưa giải quyết xong, hắn sao có thể bày tỏ tình cảm của mình, gia tăng áp lực cho nàng.
“Thuận theo tự nhiên đi!” Thì thầm thở dài, xem như gián tiếp thừa nhận.
Đan Định Viễn có chút đồng tình, đang định nói gì đó thì bỗng dưng truyền đến âm thanh ngọt ngào
“Thuận theo tự nhiên cái gì?” Ôm nữ nhi chậm rãi đến gần, Mộ Thấm Âm nghe Đinh Khôi thở dài thì không khỏi tò mò
“Không, không có gì!” vừa thừa nhận tâm ý với nàng, không ngờ nàng ngay lập tức xuất hiện, Đinh Khôi không khỏi lúng túng, nói chuyện lắp bắp.
“Phải không?” thấy thần sắc hắn không thích hợp, Mộ Thấm Âm cẩn thận xem xét rồi lập tức hoảng sợ đưa tay sờ lên trán hắn “ Đinh đại ca, ngươi phát sốt sao?” mặt hắn nóng quá, chẳng lẽ là bị phong hàn?
Bật cười thành tiếng, Đan Định Viễn vội lấy quạt che miệng, cố nén cười.
Không để ý biểu hiện kỳ lạ của hắn, nàng chỉ chú ý một mình Đinh Khôi “ Đinh đại ca, ta mời đại phu đến khám cho ngươi được không?” lo lắng đến mức quên hắn cũng là một đại phu.
“Ta, ta không sao! Vừa mới phơi nắng lâu hơi lâu nên thân mình mới nóng như vậy” liếc mắt trừng Đan Định Viễn một cái, Đinh Khôi kéo tay nàng xuống, tiếp nhận tiểu oa nhi vì không muốn nàng mỏi tay lại cũng để che giấu tình trạng quẫn bách và hai lỗ tai đang ửng hồng.
“Thực sự không có việc gì sao?” Nàng vẫn là có chút lo lắng. Tuy rằng Đinh đại ca thân mình cường tráng, một năm qua cũng không thấy hắn ốm đau gì, nhưng mấy ngày nay bôn ba ngược xuôi, nghĩ cách cứu mẹ con nàng, nói không chừng tích lũy nhiều mệt nhọc mà giờ phát bệnh cũng không chứng.
“Không có việc gì, ta là đại phu, đương nhiên hiểu rõ thân thể của mình” đem khuôn mắt đỏ bừng áp lên hai má phấn nộn của tiểu Tuyết Nhi, hắn lẩm bẩm mơ hồ.
Đúng vậy! nàng gấp đến độ quên mất Đinh đại ca biết y thuật, sao có thể không rõ tình trạng của mình, thế mà còn nói tìm đại phu cho hắn, thật sự là làm trò cười mà.
“Thực không có việc gì là tốt rồi! Ta đây an tâmnàng không khỏi có chút mặt đỏ
“Không có việc gì, không có việc gì! Nhìn thân hình sư huynh là biết có thể đánh chết trâu, sao sinh bệnh được” Đan Định Viễn nén cười nhảy ra phá rối “ bất quá Mộ cô nương quan tâm sư huynh như thế sẽ làm cho hắn trong lòng rất cao hứng”
Hắn muốn nói gì? Liếc mắt nhìn Đan Định Viễn một cái, Đinh Khôi cảm thấy hắn cười rất gian
“Đinh đại ca chiếu cố mẹ con ta như thế, ta quan tâm hắn cũng là phải mà “ nàng cười ôn nhu, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
“Ha ha…… Nói như vậy cũng phải nhưng mà Mộ cô nương cũng không thể ở lại bên cạnh sư huynh vĩnh viễn” dừng lại, thu hút sự chú ý của nàng xong, Đan Định Viễn mới không nhanh không chậm mỉm cười nói “ sư huynh cái gì cũng tốt nhưng lại không có người bạn ở bên cạnh chiếu cố cho hắn, Hỉ Nhi thường nói với ta, sư huynh một mình sống nơi hoang sơn dã lĩnh nếu có bị bệnh hay bị thương mà không có người ở bên chăm sóc thì làm thế nào? nhân dịp lần này hắn đến kinh thành, Hỉ Nhi muốn tìm giúp hắn một nương tử, sau này ngày đông giá ré cũng có người cùng bầu bạn”
“Cưới, cưới nương tử?” Đinh đại ca sắp thành thân? Mộ Thấm Âm không biết sao trong lòng lại thấy đau, Đinh đại ca muốn thành thân…muốn thành thân
“Định Viễn, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Đinh Khôi lăng ngạc, không ngờ Đan Định Viễn dám tung tin đồn nhảm.
“Hỉ Nhi thật sự là hồ nháo!” Hắn đỏ lên nghiêm mặt tức giận, thật không biết nên đối với sư muội nhiều chuyện kia như thế nào.
Thấy sắc mặt Mộ Thấm Âm thoáng tái nhợt, Đan Định Viễn đoán là nàng cũng có chút cảm tình với Đinh Khôi, trong lòng không khỏi mừng rỡ, tính nói thêm thì đã có một tiểu nha hoàn vội vàng chạy tới.
“Hầu gia, Đông Phương công tử đăng mô bái phỏng, nói là muốn gặp Mộ cô nương” tiểu nha hoàn thở phì phò, hai mắt liếc nhìn Mộ Thấm Âm, đây chính là nhân vật làm cho dân chúng kinh thành bàn tán, tìm kiếm suốt một năm qua a, rồi nhịn không được mà âm thầm đánh giá…quả là một đại mỹ nhân, khó trách Đông Phương công tử lại lưu luyến như vậy.
“Còn chưa tới buổi trưa mà” Đan Định Viễn chế giễu ai đó nóng lòng “ mời hắn đến đây đi”
“Dạ” tiểu nha hoàn gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Mộ Thấm Âm nghe vậy thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong đầu không ngừng bị hai âm thanh kích thích cùng một lúc, Đinh đại ca sắp thành thân, Thanh ca tìm tới… Đinh đại ca sắp thành thân, Thanh ca tìm tới…
Thấy nàng sắc mặt tái nhợt, Đinh Khôi nghĩ nàng nghe tin Đông Phương Thanh tới mà như thế, vội vàng an ủi “ các ngươi cần phải đối mặt nói chuyện rõ ràng, làm cho mình có thể quyết định dứt khoát, vui vẻ được không?”
“Ta hiểu” nàng mỉm cười chua chát
Trầm lặng nhìn nàng hồi lâu, như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với nàng như cuối cùng Đinh Khôi lại nói với Đan Định Viễn “ chúng ta đi thôi”. Dứt lời, xoay người ôm tiểu Tuyết Nhi rời đi.
“Đinh đại ca!” Bỗng dưng, nàng bắt lấy hắn, đáy mắt tràn ngập bất an. “Ngươi ở lại được không?”
“Không!” Lắc đầu, hắn ôn hòa, trầm tĩnh nói. “Các ngươi nên bình tĩnh nói chuyện riêng với nhau”
“Có lẽ vậy!” Nghe vậy, nàng buông tay cười khổ.
Cười cười, Đinh Khôi không nói thêm cái gì, rời đi.
“Ha ha…… Ta cũng nên đi!” Chậm rãi đứng dậy, chậm rãi trải lướt qua bên cạnh Mộ Thấm Âm, ngữ khí của Đan Định Viễn bỗng nhiên nhỏ lại “ một nam nhân tốt, ngươi nên giữ cho chắc”
Dứt lời, phe phẩy quạt rời đi, để lại một mình Mộ Thấm Âm ngạc nhiên khó hiểu
Hắn đang nói ai? Là Thanh ca sao? Không có khả năng! Hắn cùng Thanh ca giao tình không nhiều, sao phải giúp Thanh ca nói chuyện? vậy chẳng lẽ hắn nói Đinh đại ca? thật không, nếu là thật vậy hắn đang ám chỉ điều gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.