Thợ Sửa Giày

Chương 89: Vốn liếng lấy vợ

Nha Đậu

25/07/2023

Ngoài những bức tường vẽ kín giày, thì còn một mặt tường trống không, tự dưng hơi trắng sáng quá đà giữa cửa hàng. Dù Lâm Tri không nói ra, nhưng Nhiếp Chấn Hoành đã loáng thoáng đoán được nguyên nhân cậu họa sĩ không vẽ nốt mặt tường này.

Tri Tri nhà anh, đã nghiêm túc ghi chép lại quá khứ của anh bằng hai bức tường, đồng thời cũng dành lại một bức, ý là để sau này miêu tả tương lai của anh.

Rõ ràng cậu là một người có thói quen cứ thấy gì là vùi đầu vẽ lên giấy ngay, vậy mà giờ lại để một mảng trắng lớn như thế. Bức tường trắng sạch trơn, giống nội tâm chưa từng che giấu bất kỳ điều gì của bé con, khiến người ta phải sa vào.

Nhiếp Chấn Hoành nắm tay Lâm Tri, cùng đóng rất nhiều đinh móc lên tường.

Một vài cây đinh trong số đó treo hai bức tranh cũ của Lâm Tri từng được anh trưng bày trong tiệm trước đây. Số đinh còn lại thì đều trống trơn. Từng chiếc móc sặc sỡ cao thấp đan xen, như chia ô trên bức tường, trái ngược hẳn với những đôi giày đủ mọi màu sắc ở hai mặt tường kia.

“Treo tranh ạ?”

Lâm Tri sờ móc treo, hỏi người đàn ông với vẻ không chắc lắm.

“Ừ.” Nhiếp Chấn Hoành buông búa, vuốt ve những ngón tay mềm mại trong tay mình, “Sau này chúng mình sẽ treo những bức tranh không có chỗ treo ở nhà em lên.”

“Nhưng mà…” Lâm Tri nghĩ bụng, nếu vậy thì không vẽ lên mặt tường này được nữa đâu.

“Không nhưng nhị gì hết.”

Nhiếp Chấn Hoành cúi đầu, chặn điều Lâm Tri định nói bằng môi mình.

Trái tim anh đã mềm nhũn và khát khô vì bị ve con trêu chọc, anh chỉ có thể hóa hết cảm xúc chan chứa trong lòng thành một thứ ngôn ngữ khác giữa môi và lưỡi, đáp lại sự chân thành của người tình đáng yêu nhà mình.

Tri Tri ngốc ạ.

Nhiếp Chấn Hoành nghĩ thầm, vẽ tương lai làm gì nữa.

Hiện tại và tương lai của anh, đã đến bên anh lâu rồi.

Kỳ nghỉ dài kết thúc, công việc trang hoàng mặt tiền cửa hàng về cơ bản đã hoàn thành. Tường đã hong gió lâu ngày, đám tủ gỗ giá gỗ Nhiếp Chấn Hoành phơi ở sân sau cũng khô dầu sáp cứng rồi.

(Hardwax Oil (dầu sáp cứng) có nguồn gốc từ châu Âu, là hỗn hợp được kết hợp từ 1 hay nhiều loại dầu thực vật khác nhau với các loại sáp thiên nhiên. Công thức này có thể chứa các chất làm khô, phẩm màu và dung môi VOC. Dùng để quét lên bề mặt gỗ, làm đẹp và bảo vệ gỗ.)

Hôm nay Nhiếp Chấn Hoành nhận được một cuộc điện thoại, bèn bắt đầu dọn dần từng giá gỗ từ sân sau vào tiệm, đóng đinh chúng lên tường, đặt giá trưng bày vào khoảng trống cuối cùng.

Lâm Tri không có chỗ để vẽ tranh, bèn bê ghế ra ngồi ngoài cửa, vừa bóc lạc, vừa xem anh Hoành nhà cậu làm việc.

Số lạc này ship nội thành, còn được gửi chung với một con gà quê đã vặt lông. Hai món này đều được bọc rất kỹ, gói trong thùng to. Thứ tới cùng chiếc thùng, là cuộc điện thoại từ bà Nhiếp.

Hình như bà biết con trai mình hay tặng đồ ăn cho người khác, nên ra lệnh cho Nhiếp Chấn Hoành là lần này không được phép cho ai cả, phải mang về nhà mình tiêu diệt sạch sẽ.

“Chỗ này toàn là quà bố mày vác lên từ quê đấy! Lạc mới thu hoạch, gà cũng là gà nuôi thả trong vườn, không mua được ở ngoài phố đâu, mày phải ăn hết cho bà đây! Không được phép mang biếu tặng ai hết, đã nghe chưa?!”



Nhiếp Chấn Hoành đang đóng đinh dở, anh bật loa ngoài, “Vầng” mấy chữ qua loa. Liêu Hạnh Mai nghe là biết thằng con mình lại tai nọ xọ tai kia rồi, bèn mắng vốn, “Rồi rồi, cút qua một bên! Tiểu Lâm đâu?”

Lâm Tri đang ngồi ngay cạnh đấy, dỏng tai rướn cổ tới gần di động, ngoan ngoãn đáp: “Dì ạ, cháu đây.”

Vì thế Liêu Hạnh Mai lại lặp lại mấy câu ấy với Lâm Tri lần nữa, cuối cùng dặn dò cậu, “Lạc nhiều Canxi, giúp xương cốt mau phát triển, cháu để ý bảo Chấn Hoành ăn nhiều vào nhé! Cả gà nữa, hai đứa lấy ra mà hầm, ăn cho bổ.”

Lâm Tri nghiêm túc ghi nhớ. Cậu cũng chẳng quan tâm người ở đầu dây kia có thấy được đâu, gật đầu đồng ý ngay, “Vâng ạ.”

Liêu Hạnh Mai vô thức khen một tiếng “Ngoan”. Khen xong lại thấy hơi sượng, bà chuyển hướng câu chuyện, nhiếc móc dạy dỗ Nhiếp Chấn Hoành vài câu rồi mới cúp máy.

Nhiếp Chấn Hoành đã quá quen phỏm này. Anh cất di động đi, không kiềm được lòng mình mà vuốt mái tóc tơ mềm của bé con, cười nói, “Tri Tri nhà mình đáng yêu thật đấy.”

Lâm Tri chớp chớp mắt, chẳng hiểu mô tê gì cả.

Nhiếp Chấn Hoành cũng không giải thích với cậu. Anh tìm một cái hốt tre, đổ gần hết túi lạc vào đấy rửa cho sạch bùn đất, rồi giao cho bé con, “Em bóc hết vỏ lạc đi, tối anh hầm canh gà.”

Lâm Tri nhận hốt, lại thưa “Vâng ạ”, khiến Nhiếp Chấn Hoành phải quành về, lê chân đi đến cửa ngăn ai kia lại, cúi đầu hôn một cái thật kêu.

*

Lạc tươi rất giòn, chỉ cần ấn ngón cái thôi là hạt lạc bọc vỏ đỏ bên trong sẽ rơi ra từ kẽ nứt.

Trước kia Lâm Tri cũng từng bóc lạc ở nhà, nhưng cậu chỉ bóc một hai củ thôi. Hôm nay ôm cả một sọt lạc to vàng béo mũm thế này, cậu không kìm được suy nghĩ muốn nghịch ngợm. Bóc được một lát, cậu bèn cắm ngón tay vào cái hốt đựng đầy nhân lạc, đống lạc vỏ đỏ nhân trắng bị cậu xáo qua xáo lại, lăn lộn trên lòng và mu bàn tay cậu, nhồn nhột ngưa ngứa.

Nhiếp Chấn Hoành đang tạm nghỉ thấy cảnh này, cũng cảm thấy ngưa ngứa nhồn nhột.

Anh ngồi trên thang, dứt khoát trề môi với Lâm Tri, nói, “Đói rồi, đút anh ăn mấy hạt đi.”

Vì thế người mới nãy còn đang nghịch ngợm lập tức rụt tay đứng dậy, nhanh nhẹn đi đến cạnh anh, cầm hạt lạc lên đút vào miệng Nhiếp Chấn Hoành.

Nhiếp Chấn Hoành hài lòng lắm. Anh vừa ăn lạc, vừa kín đáo thơm lên những đầu ngón tay trắng như tuyết của bé con. Anh cảm thấy mình như đang bị chứng vã da thịt vậy, cứ chỉ mong người trước mặt kề cận mình mãi thôi.

Còn Lâm Tri thì chẳng hề để ý đến việc mình đang bị bạn trai công khai sàm sỡ, mắt cậu lại hút vào những tấm ván gỗ đang được đóng đinh trên bức tường cạnh anh. Cậu bèn hỏi người đàn ông, “Anh tính để gì trên đấy vậy ạ?”

Vì tranh trải kín mặt tường, nếu che bức tường bằng đồ nội thất thì sẽ uổng phí tâm huyết trước đó của Lâm Tri. Tuy bản thân Lâm Tri chẳng hề để bụng, nhưng Nhiếp Chấn Hoành lại không nỡ. Vì thế Nhiếp Chấn Hoành sửa lại kế hoạch trang hoàng cửa tiệm. Giá trưng bày vốn thuộc kiểu đóng liền nay chuyển thành những miếng gỗ riêng rẽ, được anh đóng đinh cách quãng, toàn bộ đều được ghim vào những khoảng trống trên bức tranh tường.

Vừa để được đồ, vừa không che mất tranh. Về phần trưng bày thứ đồ gì thì ——

“Trưng giày đấy.”

Nhiếp Chấn Hoành ngậm một hạt lạc, nhưng anh không tự ăn, mà lại cúi đầu đút cho Lâm Tri bằng cách truyền qua đường miệng, nói bằng giọng đượm ý cười.

“Anh Hoành tính kinh doanh món mới, để… tích thêm vốn liếng nuôi vợ.”

Giọng anh vừa dứt, thì tiếng xe tải đạp thắng giảm tốc cũng vọng vào từ bên ngoài cửa hàng.



“Xe đang lùi xin chú ý, xe đang lùi xin chú ý ——” sau những tiếng xập xình, tiệm sửa giày mới tinh chào đón đợt khách đầu tiên.

Một nam một nữ, và cả đống hộp giày chất cao như núi trong chiếc xe tải đằng sau họ nữa.

“Trời đậu, anh tôi, anh sống kiểu gì thế này?!” Người đàn ông đầu trọc cao lớn vạm vỡ trong hai người đi vào cửa hàng, nhìn một vòng xung quanh, rồi bất mãn gào lên với Nhiếp Chấn Hoành, “Em còn tưởng anh ăn sung mặc sướng thế nào! Cái chỗ tàn tạ này mà là nơi cho anh ở hả? Mau mau, về công ty em đi, em vẫn để cổ phần cho anh…”

Bốp.

Anh ta còn chưa dứt lời, cánh tay cơ bắp hở ra ngoài đã bị một bàn tay thanh tú đập cho một cái. Trên cánh tay ấy có một mảng sậm hơn hẳn chỗ da xung quanh, Lâm Tri liếc thấy từ xa, rồi lại chuyển sự chú ý qua chỗ khác.

“Cao Hải, im ngay.”

Tuy giọng của người lên tiếng rất nhẹ nhàng, nhưng gã đầu trọc lại im ngay tức thì, rụt cổ như con chim cút, “Éc.”

Văn Nguyệt dạy dỗ ông chồng xong, thì mới chào hỏi Nhiếp Chấn Hoành. Hàng lông mày lá liễu cong cong, chị nở nụ cười thân thiết, “Lão Nhiếp, lâu lắm không gặp.”

Nhiếp Chấn Hoành thấy hai người, ánh mắt hơi phức tạp, lại xen cùng vẻ hoài niệm, “Lâu rồi không gặp, Đại Hải, chị Văn.”

“Cậu đây là?”

Văn Nguyệt đưa mắt về phía cậu thanh niên bên cạnh Nhiếp Chấn Hoành, mắt đượm vẻ dò hỏi. Nhiếp Chấn Hoành cúi đầu nhìn cậu nhóc cũng đang tò mò quan sát những người mới đến. Anh không hề do dự, quàng cánh tay lên vai Lâm Tri.

Sau đó giới thiệu cậu với hai người bạn cũ theo một kiểu rất đỗi tự nhiên.

“Người yêu em.”

Sau câu đấy, mặt Cao Hải luôn trong trạng thái mồm há to nhét vừa quả trứng gà. Anh ta cùng dọn những hộp giày trong xe tải vào sân sau cửa hàng với Nhiếp Chấn Hoành. Còn Văn Nguyệt vợ anh chàng thì bình tĩnh hơn nhiều. Chị bê hai cái ghế ra, kéo Lâm Tri ngồi xuống cạnh cửa, tiếp tục bóc lạc với cậu.

Nhìn hai ông chú đầu băm khệ nệ khiêng hàng đi ra đi vô, ánh mắt chị lộ vẻ hoài niệm. Rồi khi thấy bóng dáng khập khiễng bây giờ của Nhiếp Chấn Hoành, nét mặt chị lại thoáng u buồn.

Lâm Tri ngồi cạnh quan sát, không hé răng.

Sau màn giới thiệu vừa nãy, cậu cũng biết hai người đó đều là bạn học ngày xưa của anh Hoành, làm bạn với nhau lâu lắm rồi. Họ đều từng học cùng trường và gầy dựng sự nghiệp chung với anh. Cậu thấy ông anh đầu trọc kia luôn chuyện trò say sưa cạnh anh Hoành, bà chị này cũng dễ dàng xen vào cuộc đối thoại của họ bất cứ lúc nào, thì quyết định cúi đầu, tập trung bóc lạc.

Chẳng qua củ lạc cậu đang cầm có vẻ cũng không muốn mở miệng nữa. Cậu tách nó mãi bằng móng tay, mà nó chẳng suy suyển tẹo nào.

“Phải bóp ở đây này, ấn bằng khớp ngón ấy.”

Giọng nói nhỏ nhẹ vọng tới từ bên cạnh cậu, một bàn tay cũng đồng thời duỗi sang, “rắc” một tiếng là bóc được vỏ lạc cho cậu liền.

“Chị tên là Văn Nguyệt, chắc hẳn già hơn em nhiều. Em có thể gọi chị là chị Văn như Lão Nhiếp.” Người phụ nữ dường như cũng nhận ra cậu là người hướng nội và đang không được thoải mái lắm, nên chị không chủ động hỏi han Lâm Tri, mà chỉ vừa bóc lạc, vừa kể cho cậu nghe một câu chuyện không xa xôi lắm bằng chất giọng từ tốn nhẹ nhàng.

[HẾT CHƯƠNG 89]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thợ Sửa Giày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook