Chương 17
Lộc Linh
27/03/2022
Nhiễm Dao nghìn trốn vạn tránh, không ngờ lại bị bắt ngay tại sân bóng rổ.
Hôm đó ngày cuối tuần, đề phòng bị người nhà bắt đi ăn tối, cô cố ý ở lại trường học, nhưng thấy nhóm trường im lặng bấy lâu bỗng sôi nổi hẳn lên, nói hôm nay có trận đấu bóng rổ, nhiều trai đẹp, còn có một anh chàng vừa cao vừa soái.
Tình cờ cô đi mua bánh mì ở gần sân bóng rổ, vừa bước ra đã nghe thấy tiếng hò reo ở đó, nghĩ nghĩ rồi đi qua xem một lúc, mới dựa vào lưới sắt thì trận đấu đã kết thúc rồi.
Nhiễm Dao: …
Cô vốn muốn đợi thêm lát nữa, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của người nào đó trên sân.
Nhiễm Dao ngay lập tức thu lại ánh mắt, giả vờ bình tĩnh, quay người bước ra ngoài, chuẩn bị tăng tốc chạy đi.
Còn chưa kịp tăng tốc, cổ tay đã bị giữ lại.
Hơi thở quen thuộc, không cần quay lại cũng biết đó là ai.
Thiếu niên ngược sáng, đường nét như được phác họa.
Anh cau mày: "Em đang trốn anh?"
Nhiễm Dao: “...”
Đúng thế, biết em đang trốn anh thì đừng lại tìm em chứ!
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt dù hoảng sợ nhưng vẫn lộ ra ý cười, lắc đầu, cố gắng hết sức bộc lộ ánh mắt chân thành, "Không có, làm sao có thể."
Đợi hai giây, không có ai trả lời.
Cô ho hai tiếng: "Có chuyện gì vậy?"
“Không có chuyện gì thì không thể tìm em sao?”
Chàng trai dừng lại, “Em cứ luôn trốn anh...dây buộc tóc cũng không kịp trả em.”
“Cái này à…” Nhiễm Dao vội vàng nói, “Em còn nhiều lắm, không sao đâu.”
Anh kéo dài âm cuối, lời nói dường như có hàm ý khác, “Em không saooo à.”
Cô ấy ngẩng mặt lên.
Cố Tân Bạch: “Nhưng em đã hủy hoại danh tiết của anh, chuyện này tính sao?"
Sét đánh giữa trời quang.
Chỉ 13 chữ ngắn ngủi, Nhiễm Dao phải một lúc mới tiêu hóa được: “...Hủy hoại danh tiết của anh? Em?”
Cô làm gì??
Anh lười biếng ậm ừ, "Anh đã đeo dây chun nhỏ của em và mọi người đều biết rằng anh đã có bạn gái."
Chàng trai giơ tay lên, một sợi dây buộc tóc màu đen đeo trên cổ tay anh, đó là của cô.
Trên weibo quả thật có dây chun này, nhưng…
Nhưng đây là…
Lẽ nào đây chính là bắt chẹt trong truyền thuyết sao?
Đầu óc Nhiễm Dao tê dại, cô lẩm bẩm: “Em cũng không để anh đeo mang tới.”
“Bình thường không tìm được em, không phải anh chỉ có thể mang theo bên người sao?”
Anh hợp tình hợp lý nói, “Không phải quần áo nào cũng có túi”.
Nhiễm Dao không biết có phải não của cô đột nhiên bị chập điện hay không, nên lập tức hỏi: “Vậy bình thường anh tắm cũng đeo sao?”
Thiếu niên sững sờ, sau đó liếm liếm môi, nở nụ cười thoải mái, nghiêng người nhìn cô.
"Yêu cầu cao như vậy sao?"
"……"
"Chờ đã, trọng tâm hình như không đúng," cô kịp thời dừng lại, vươn tay muốn kéo, "Vậy anh trả lại cho em, anh lại độc thân."
Anh giơ cổ tay lên, thế là tránh được.
“Còn xem như không có chuyện gì, anh dễ bị đuổi đến thế sao, hả?”
Cô cảm thấy rằng người này đang cầm một cây gậy chọc mèo, và cô là con mèo đang bị vờn cho xoay mòng mòng.
Nhiễm Dao thở một hơi: “...Vậy anh muốn thế nào.”
“Ngày mai đi ra ngoài chơi,” Anh nói, “Còn nữa, đừng trốn anh.”
Cô nhếch môi nói được, chỉ chỉ cổ tay anh, “Bây giờ trả lại cho em được chưa?”
Anh biết cô đang nói đến dây chun nhỏ, anh cũng không cảm thấy lo lắng chút nào: "Chờ một chút, xem em có làm được những gì anh nói hay không."
Cô bĩu môi, buột miệng, “Nhưng nếu như bị nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng tới crush anh mà.”
“Em thật sự thấy ảnh hưởng.”
Anh nói, “Ngoài em ra, anh không có người khác.”
*
Vừa bị mất dây chun lại bị cõng cái nồi trên lưng, sau khi trở về ký túc xá, Nhiễm Dao cuối cùng không nhịn được mở ra group lớn của trường, vừa định trút giận, lại phát hiện tin tức lướt qua nhanh hơn.
[Hỡi các chị em, chậm một bước rồi huhuhuhu]
[Trên tay soái ca có dây chun, anh ấy có bạn gái rồi! DM!]
[Nhưng mọi người không cần nhụt chí, chỉ là người đẹp trai nhất đã có chủ. Tôi giúp bạn cùng phòng hỏi, mấy người còn lại cũng không tệ!CÒN! ĐỘC! THÂN!
[Chiếm vị trí thứ hai có ý nghĩa gì, muốn làm gì thì cứ làm người đẹp trai nhất đi.]
Nhiễm Dao: …
Cô đánh dấu chấm hỏi vào hộp thoại nhưng không gửi đi, chủ ý chỉ muốn cắt ảnh gửi cho Nghiêm Thanh, nhưng lại trượt tay gửi cho người trong cuộc.
Mặc dù cô đã thu hồi, nhưng Cố Tân Bạch vẫn thấy được.
Bên kia rất nhanh đã chuyển sang “Đối phương đang nhập”
Cố Tân Bạch: [Đi ngắm trai đẹp?]
Cố Tân Bạch gửi tin nhắn thoại.
“Làm bạn gái của anh, mỗi ngày tự ngắm là đủ rồi.”
Hôm đó ngày cuối tuần, đề phòng bị người nhà bắt đi ăn tối, cô cố ý ở lại trường học, nhưng thấy nhóm trường im lặng bấy lâu bỗng sôi nổi hẳn lên, nói hôm nay có trận đấu bóng rổ, nhiều trai đẹp, còn có một anh chàng vừa cao vừa soái.
Tình cờ cô đi mua bánh mì ở gần sân bóng rổ, vừa bước ra đã nghe thấy tiếng hò reo ở đó, nghĩ nghĩ rồi đi qua xem một lúc, mới dựa vào lưới sắt thì trận đấu đã kết thúc rồi.
Nhiễm Dao: …
Cô vốn muốn đợi thêm lát nữa, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của người nào đó trên sân.
Nhiễm Dao ngay lập tức thu lại ánh mắt, giả vờ bình tĩnh, quay người bước ra ngoài, chuẩn bị tăng tốc chạy đi.
Còn chưa kịp tăng tốc, cổ tay đã bị giữ lại.
Hơi thở quen thuộc, không cần quay lại cũng biết đó là ai.
Thiếu niên ngược sáng, đường nét như được phác họa.
Anh cau mày: "Em đang trốn anh?"
Nhiễm Dao: “...”
Đúng thế, biết em đang trốn anh thì đừng lại tìm em chứ!
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt dù hoảng sợ nhưng vẫn lộ ra ý cười, lắc đầu, cố gắng hết sức bộc lộ ánh mắt chân thành, "Không có, làm sao có thể."
Đợi hai giây, không có ai trả lời.
Cô ho hai tiếng: "Có chuyện gì vậy?"
“Không có chuyện gì thì không thể tìm em sao?”
Chàng trai dừng lại, “Em cứ luôn trốn anh...dây buộc tóc cũng không kịp trả em.”
“Cái này à…” Nhiễm Dao vội vàng nói, “Em còn nhiều lắm, không sao đâu.”
Anh kéo dài âm cuối, lời nói dường như có hàm ý khác, “Em không saooo à.”
Cô ấy ngẩng mặt lên.
Cố Tân Bạch: “Nhưng em đã hủy hoại danh tiết của anh, chuyện này tính sao?"
Sét đánh giữa trời quang.
Chỉ 13 chữ ngắn ngủi, Nhiễm Dao phải một lúc mới tiêu hóa được: “...Hủy hoại danh tiết của anh? Em?”
Cô làm gì??
Anh lười biếng ậm ừ, "Anh đã đeo dây chun nhỏ của em và mọi người đều biết rằng anh đã có bạn gái."
Chàng trai giơ tay lên, một sợi dây buộc tóc màu đen đeo trên cổ tay anh, đó là của cô.
Trên weibo quả thật có dây chun này, nhưng…
Nhưng đây là…
Lẽ nào đây chính là bắt chẹt trong truyền thuyết sao?
Đầu óc Nhiễm Dao tê dại, cô lẩm bẩm: “Em cũng không để anh đeo mang tới.”
“Bình thường không tìm được em, không phải anh chỉ có thể mang theo bên người sao?”
Anh hợp tình hợp lý nói, “Không phải quần áo nào cũng có túi”.
Nhiễm Dao không biết có phải não của cô đột nhiên bị chập điện hay không, nên lập tức hỏi: “Vậy bình thường anh tắm cũng đeo sao?”
Thiếu niên sững sờ, sau đó liếm liếm môi, nở nụ cười thoải mái, nghiêng người nhìn cô.
"Yêu cầu cao như vậy sao?"
"……"
"Chờ đã, trọng tâm hình như không đúng," cô kịp thời dừng lại, vươn tay muốn kéo, "Vậy anh trả lại cho em, anh lại độc thân."
Anh giơ cổ tay lên, thế là tránh được.
“Còn xem như không có chuyện gì, anh dễ bị đuổi đến thế sao, hả?”
Cô cảm thấy rằng người này đang cầm một cây gậy chọc mèo, và cô là con mèo đang bị vờn cho xoay mòng mòng.
Nhiễm Dao thở một hơi: “...Vậy anh muốn thế nào.”
“Ngày mai đi ra ngoài chơi,” Anh nói, “Còn nữa, đừng trốn anh.”
Cô nhếch môi nói được, chỉ chỉ cổ tay anh, “Bây giờ trả lại cho em được chưa?”
Anh biết cô đang nói đến dây chun nhỏ, anh cũng không cảm thấy lo lắng chút nào: "Chờ một chút, xem em có làm được những gì anh nói hay không."
Cô bĩu môi, buột miệng, “Nhưng nếu như bị nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng tới crush anh mà.”
“Em thật sự thấy ảnh hưởng.”
Anh nói, “Ngoài em ra, anh không có người khác.”
*
Vừa bị mất dây chun lại bị cõng cái nồi trên lưng, sau khi trở về ký túc xá, Nhiễm Dao cuối cùng không nhịn được mở ra group lớn của trường, vừa định trút giận, lại phát hiện tin tức lướt qua nhanh hơn.
[Hỡi các chị em, chậm một bước rồi huhuhuhu]
[Trên tay soái ca có dây chun, anh ấy có bạn gái rồi! DM!]
[Nhưng mọi người không cần nhụt chí, chỉ là người đẹp trai nhất đã có chủ. Tôi giúp bạn cùng phòng hỏi, mấy người còn lại cũng không tệ!CÒN! ĐỘC! THÂN!
[Chiếm vị trí thứ hai có ý nghĩa gì, muốn làm gì thì cứ làm người đẹp trai nhất đi.]
Nhiễm Dao: …
Cô đánh dấu chấm hỏi vào hộp thoại nhưng không gửi đi, chủ ý chỉ muốn cắt ảnh gửi cho Nghiêm Thanh, nhưng lại trượt tay gửi cho người trong cuộc.
Mặc dù cô đã thu hồi, nhưng Cố Tân Bạch vẫn thấy được.
Bên kia rất nhanh đã chuyển sang “Đối phương đang nhập”
Cố Tân Bạch: [Đi ngắm trai đẹp?]
Cố Tân Bạch gửi tin nhắn thoại.
“Làm bạn gái của anh, mỗi ngày tự ngắm là đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.