Chương 20
Lộc Linh
27/03/2022
Cho đến khi Cố Tân Bạch búng tay trước mặt cô, cô mới thoát khỏi ký ức của mình.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh nói, “Đồ ăn nguội rồi.”
“Không có gì đâu, em chỉ nghĩ về một số người…và chuyện không quan trọng thôi.”
Cho dù cô đã rung động mấy lần nhưng vẫn vui mừng vì đã thoát khỏi miệng cọp.
Anh dường như rất muốn biết điều gì đó, nhíu mày: “Có thể nói cho anh biết được không?”
“Chỉ là lúc đó gặp phải người không tốt đẹp gì.” Cô tóm tắt lại.
Nhưng anh đã đặt đũa xuống, các phụ huynh đang cười nói ồn ào bên kia, chỉ nhìn cô.
Ánh mắt này của anh, quả thực như đang đòi mạng.
Nhiễm Dao nhắm mắt lại, quyết định thoát khỏi sự tấn công của sắc đẹp: “Được rồi, được rồi, em nói, em nói,…”
“Thì là trước đó em đến nhà bà ngoại nghỉ hè, bị lũ lụt bao vây khắp tiểu khu, có người chơi cờ với em hàng ngày, kết quả sau này gặp mặt, em mới biết người này là hải vương, cũng có ý đồ khác với em, đại khái là thế đấy.”
Cố Tân Bạch cau mày: “… Gặp nhau?”
“Đúng rồi.”
“Hải vương?”
“…”
Anh thì thầm: “Sao lại gặp nhau được?”
“Rạp chiếu phim đó, lúc đó cậu ấy chạy tới, rõ ràng chưa bắt đầu, không biết là chạy cái gì, thấy em còn sững sỡ.” Nhiễm Dao nghĩ lại vẫn thấy kỳ lạ, “Dáng vẻ em kinh sợ đến thế à?”
Nhưng cô còn chưa nói xong, Cố Tân Bạch đã đứng dậy khỏi chỗ của mình, giống như không thể đợi thêm được giây phút nào nữa, “Anh ra ngoài một lát.”
Nhìn theo bóng lưng của anh, Nhiễm Dao nghĩ.
Em biết câu chuyện của mình thật nhàm chán, nhưng cũng đâu nhàm chán đến độ này đâu.
Qua hồi lâu không thấy anh quay lại, Nhiễm Dao đi ra ngoài gọi người phục vụ lấy mì, nói xong định đi dạo cho tiêu cơm, bất giác đi qua hành lang dài, đến sân viện của khách sạn.
Tình cờ gặp anh.
Chàng trai tựa lưng vào lan can, phía sau là hồ nước trong veo soi bóng ánh trăng.
Những ánh sao nhỏ bé rơi trên người anh.
Nhiễm Dao thử thăm dò đi tới: “…Sao anh đứng đây một mình?”
“Không có chuyện gì.” Anh cau mày, giữa hai hàng lông mày còn mang nét tức giận, dường như mới biết chuyện gì đó, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, hỏi cô: “Em ăn xong chưa?”
“Ăn xong lâu rồi, mọi người còn đang nói chuyện.”
Cố Tân Bạch chống tay phía sau, hơi ngẩng đầu lên: “Vậy thì nói tiếp đi.”
“Nói gì?” Nhiễm Dao dừng lại, “Chuyện của em sao? Đã kể hết rồi mà.”
Cố Tân Bạch nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mờ mịt.
Ngay từ đầu, Nhiễm Dao đã cảm thấy anh có gì không bình thường lắm:
“Hiếm khi thấy anh thế này, sao thế?”
Chàng trai cười cười, giọng nói mơ hồ: “Anh hơi tự trách, đã tin lầm người.”
“Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng có quá nhiều người không đáng tin cậy, không phải là vấn đề của chúng ta.” Nhiễm Dao không nhịn được cảm thông, “Anh thấy đấy, trước đây em cũng…”
Lời nói đến đây đột nhiên dừng lại, giọng mũi của Cố Tân Bạch trở nên nặng nề hơn, nghiêng sang nói: “Hả?”
Nhiễm Dao: “Chỉ là đột nhiên nhớ ra một điều rất kỳ lạ.”
Những ngón tay buông thõng bên người của anh động động, đáy mắt anh có tia lửa: “…Chuyện gì?”
“Theo lý mà nói, dáng dấp Đoạn Thừa An không tệ. Nhưng sau khi nhìn thấy cậu ấy, không còn cảm thấy như trước nữa. Tất cả đều được hỗ trợ bởi các filter trước đó.”
Nhiễm Dao vừa nói vừa nghĩ tới: “Chẳng lẽ, em có yêu cầu đối với khuôn mặt cao như vậy sao? Trước kia thích cậu ấy, chỉ vì thích bổ sung thêm kiến thức và ảo tưởng?”
“Điều đó cũng không cần…”
Trong lúc suy tư tự đưa bản thân mình vào ngõ cụt, cô im lặng nghĩ, anh cũng không nói gì.
Yên tĩnh hồi lâu, cho đến khi anh bỗng nhiên lên tiếng.
Đôi mắt Cố Tân Bạch mịt mờ: “Em đã bao giờ nghĩ về …”
Nhiễm Dao lấy lại tinh thần: “Hả?”
Giọng nói của chàng trai rơi trong màn đêm dày đặc uy nghiêm, giống như một chiếc móc câu, vén lên màn sương mù dày.
Cố Tân Bạch nhìn chằm chằm vào mắt cô, và nói từng chữ một:
“Có lẽ không phải cậu ta chơi cờ với em.”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh nói, “Đồ ăn nguội rồi.”
“Không có gì đâu, em chỉ nghĩ về một số người…và chuyện không quan trọng thôi.”
Cho dù cô đã rung động mấy lần nhưng vẫn vui mừng vì đã thoát khỏi miệng cọp.
Anh dường như rất muốn biết điều gì đó, nhíu mày: “Có thể nói cho anh biết được không?”
“Chỉ là lúc đó gặp phải người không tốt đẹp gì.” Cô tóm tắt lại.
Nhưng anh đã đặt đũa xuống, các phụ huynh đang cười nói ồn ào bên kia, chỉ nhìn cô.
Ánh mắt này của anh, quả thực như đang đòi mạng.
Nhiễm Dao nhắm mắt lại, quyết định thoát khỏi sự tấn công của sắc đẹp: “Được rồi, được rồi, em nói, em nói,…”
“Thì là trước đó em đến nhà bà ngoại nghỉ hè, bị lũ lụt bao vây khắp tiểu khu, có người chơi cờ với em hàng ngày, kết quả sau này gặp mặt, em mới biết người này là hải vương, cũng có ý đồ khác với em, đại khái là thế đấy.”
Cố Tân Bạch cau mày: “… Gặp nhau?”
“Đúng rồi.”
“Hải vương?”
“…”
Anh thì thầm: “Sao lại gặp nhau được?”
“Rạp chiếu phim đó, lúc đó cậu ấy chạy tới, rõ ràng chưa bắt đầu, không biết là chạy cái gì, thấy em còn sững sỡ.” Nhiễm Dao nghĩ lại vẫn thấy kỳ lạ, “Dáng vẻ em kinh sợ đến thế à?”
Nhưng cô còn chưa nói xong, Cố Tân Bạch đã đứng dậy khỏi chỗ của mình, giống như không thể đợi thêm được giây phút nào nữa, “Anh ra ngoài một lát.”
Nhìn theo bóng lưng của anh, Nhiễm Dao nghĩ.
Em biết câu chuyện của mình thật nhàm chán, nhưng cũng đâu nhàm chán đến độ này đâu.
Qua hồi lâu không thấy anh quay lại, Nhiễm Dao đi ra ngoài gọi người phục vụ lấy mì, nói xong định đi dạo cho tiêu cơm, bất giác đi qua hành lang dài, đến sân viện của khách sạn.
Tình cờ gặp anh.
Chàng trai tựa lưng vào lan can, phía sau là hồ nước trong veo soi bóng ánh trăng.
Những ánh sao nhỏ bé rơi trên người anh.
Nhiễm Dao thử thăm dò đi tới: “…Sao anh đứng đây một mình?”
“Không có chuyện gì.” Anh cau mày, giữa hai hàng lông mày còn mang nét tức giận, dường như mới biết chuyện gì đó, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, hỏi cô: “Em ăn xong chưa?”
“Ăn xong lâu rồi, mọi người còn đang nói chuyện.”
Cố Tân Bạch chống tay phía sau, hơi ngẩng đầu lên: “Vậy thì nói tiếp đi.”
“Nói gì?” Nhiễm Dao dừng lại, “Chuyện của em sao? Đã kể hết rồi mà.”
Cố Tân Bạch nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mờ mịt.
Ngay từ đầu, Nhiễm Dao đã cảm thấy anh có gì không bình thường lắm:
“Hiếm khi thấy anh thế này, sao thế?”
Chàng trai cười cười, giọng nói mơ hồ: “Anh hơi tự trách, đã tin lầm người.”
“Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng có quá nhiều người không đáng tin cậy, không phải là vấn đề của chúng ta.” Nhiễm Dao không nhịn được cảm thông, “Anh thấy đấy, trước đây em cũng…”
Lời nói đến đây đột nhiên dừng lại, giọng mũi của Cố Tân Bạch trở nên nặng nề hơn, nghiêng sang nói: “Hả?”
Nhiễm Dao: “Chỉ là đột nhiên nhớ ra một điều rất kỳ lạ.”
Những ngón tay buông thõng bên người của anh động động, đáy mắt anh có tia lửa: “…Chuyện gì?”
“Theo lý mà nói, dáng dấp Đoạn Thừa An không tệ. Nhưng sau khi nhìn thấy cậu ấy, không còn cảm thấy như trước nữa. Tất cả đều được hỗ trợ bởi các filter trước đó.”
Nhiễm Dao vừa nói vừa nghĩ tới: “Chẳng lẽ, em có yêu cầu đối với khuôn mặt cao như vậy sao? Trước kia thích cậu ấy, chỉ vì thích bổ sung thêm kiến thức và ảo tưởng?”
“Điều đó cũng không cần…”
Trong lúc suy tư tự đưa bản thân mình vào ngõ cụt, cô im lặng nghĩ, anh cũng không nói gì.
Yên tĩnh hồi lâu, cho đến khi anh bỗng nhiên lên tiếng.
Đôi mắt Cố Tân Bạch mịt mờ: “Em đã bao giờ nghĩ về …”
Nhiễm Dao lấy lại tinh thần: “Hả?”
Giọng nói của chàng trai rơi trong màn đêm dày đặc uy nghiêm, giống như một chiếc móc câu, vén lên màn sương mù dày.
Cố Tân Bạch nhìn chằm chằm vào mắt cô, và nói từng chữ một:
“Có lẽ không phải cậu ta chơi cờ với em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.