Chương 32: Hot boy khoa
Tống Cửu Cận
02/11/2019
Đây là lần thứ ba Tống Kiểu Kiểu phải vén giữ tóc mình, cô hơi hối hận
vì không mang theo dây thun, nếu mang theo dây thun thì bây giờ cô đã có thể bới đống tóc phiền toái này lên buộc gọn rồi.
Lục Kinh Tả đột nhiên nói: "Đợi tớ một lát."
"Hả?" Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu nhìn cậu.
Lục Kinh Tả cười với cô một cái, sau đó đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Kiểu Kiểu nghiêng người nhìn bóng dáng thẳng tắp của cậu: "... Là sao?"
Sau vài phút, Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy cậu từ cửa bước vào.
"Cậu đi đâu vậy?"
Lục Kinh Tả ngồi xuống, lấy một dây thun đen từ trong túi ra đưa cho cô.
Trong mắt Tống Kiểu Kiểu lộ ra chút ngạc nhiên: "Cậu... đi ra ngoài mua dây thun sao?"
"Uhm, cậu đã cầm tóc của mình tới lui ba lần rồi."
Khóe miệng Tống Kiểu Kiểu nhếch lên, đôi mắt chớp chớp vài cái, cô đưa tay nhận dây thun trong lòng bàn tay cậu, thư thả vuốt tóc lên buộc gọn vào: "Cậu mua ở đâu thế?"
"Có một cửa hàng trang sức đằng trước, lúc đi ngang qua có nhìn thấy."
Điện thoại đặt trên bàn của Tống Kiểu Kiểu chợt sáng lên, là nhóm nhỏ trong ký túc xá của các cô.
Phương Du Nhiên: Ăn chưa? @suicao
Thang Viên Viên: Ăn nhiều chút nha ~
Tần Mẫn: Đẹp mê người* luôn nha ~
(* Câu này trong truyện tác giả dùng thành ngữ "Tú sắc khả xan", có hai ý: Ý thứ nhất là chỉ người phụ nữ có sắc đẹp hoặc sự quyến rũ mê người, ý thứ hai là miêu tả phong cảnh thanh tú tươi đẹp. Trong trường hợp này mình nghĩ có thể Tần Mẫn nói dáng của Kiểu Kiểu đẹp như chương trước có đề cập, hoặc cũng có thể ám chỉ lúc Kiểu Kiểu và Kinh Tả bên nhau nhìn đẹp đôi, nói chung cái nào cũng được.)
"Có chuyện gì sao?"
Tống Kiểu Kiểu hồi âm tin nhắn: "Không có gì, trả lời tin nhắn cho nhóm nhỏ trong ký túc xá của tớ thôi."
Vào lúc ăn xong tính tiền, nhân viên phục vụ nhìn vào hóa đơn trên máy tính, nói: "Tổng cộng 387 đồng."
Tống Kiểu Kiểu nhìn về phía Lục Kinh Tả, hai người bọn họ cùng nhau liền ăn hết 387 đồng ư? Đây cũng tham ăn quá mức rồi!
Lục Kinh Tả lấy điện thoại ra quét mã hai chiều trả tiền, cả hai chầm chậm đi về trường.
Lúc tạt ngang qua phố ẩm thực, Lục Kinh Tả kéo cô vào một nhà hàng tôm hùm, Tống Kiểu Kiểu vội giữ chặt tay cậu: "Không ăn nữa đâu... no rồi no rồi."
"Không phải cho cậu ăn?"
"Hả?"
"Mang về cho ba người bạn cùng phòng của cậu ăn, chắc mấy cô ấy sẽ thích."
"Ah."
Khi đến cửa ký túc xá, Lục Kinh Tả lúc này mới đưa tôm hùm đất trong tay cho cô: "Được rồi, lên đi."
Tống Kiểu Kiểu xách tôm hùm đất: "Vậy tớ lên nhé."
"Uhm."
Sau khi đi vào, cô lên tiếng chào cô quản lý, đi vài bước về trước, cô không nhịn được ngoảnh đầu lại nhìn một chút, ấy vậy mà vừa nhìn lại thấy Lục Kinh Tả vẫn đứng ngay nơi cũ dõi theo, tầm mắt hai người giao nhau.
Cô thấy cậu cười với mình, cười như vậy khiến Tống Kiểu Kiểu sợ đến mức xách tôm hùm đất nhảy hai ba cái lên lầu ký túc xá.
Lục Kinh Tả nhìn hành động của cô thu vào mắt, ý cười nơi khóe miệng không khỏi sâu thêm.
***
Tống Kiểu Kiểu xách tôm hùm đất quay về ký túc xá, ba người đều đang ở trong ký túc xá.
Phương Du Nhiên ngửi thấy mùi thơm mê người: "Sủi cảo nhỏ, buổi tối cậu ăn tôm hùm đất sao?"
Tống Kiểu Kiểu lấy tôm hùm đất vừa nhắc đến ra lắc lắc: "Không ăn, nhưng mà có mang về cho các cậu."
Ba người lập tức đồng bộ từ trên giường xuống, ngoan ngoãn ngồi ngay giữa bàn ăn đợi nhảy vào.
Tống Kiểu Kiểu bật cười, cô đặt tôm hùm đất lên bàn.
Ba người bắt đầu tìm bao tay, sau đó mừng rỡ lột tôm hùm. Tuy rằng Tống Kiểu Kiểu đã ăn no rồi, nhưng cô vẫn kéo ghế ra ngồi xuống.
"Sủi cảo nhỏ, ăn tối cùng cậu chính là anh chàng kia phải không?" Phương Du Nhiên nói rề rề.
Vẻ mặt Tống Kiểu Kiểu ngạc nhiên: "Sao cậu biết... ah..." Cô bị cô ấy nhét một miếng thịt tôm.
Ba người liếc nhìn nhau, lặng lẽ mỉm cười.
"Tớ không chỉ biết là anh chàng ấy, mà tớ còn biết là anh chàng ngày hôm qua chúng ta gặp mặt trong siêu thị, chính là người đầu tiên đi về phía cậu."
Tống Kiểu Kiểu kinh ngạc thật sự, cô bỗng nhiên nhớ đến trước đó lúc đang ăn, mấy cô ấy có gửi tin nhắn trong nhóm, thoáng chốc hiểu rõ: "Có phải các cậu đã nhìn thấy không hả?"
"Đúng vậy, đầu nhỏ như hạt dưa nhưng cũng không tính là ngốc." Phương Du Nhiên bật cười một tiếng.
Tống Kiểu Kiểu có chút xoắn quýt, cô bất giác cuộn ngón tay thanh mảnh lại.
"Sủi cảo nhỏ, nói thật đi, cậu cùng cậu ấy rốt cuộc là quan hệ gì vậy?"
"Là quan hệ bạn bè mà thôi."
"Chỉ đơn giản là bạn bè thôi sao?"
"Uhm, thật sự là bạn bè."
"Nếu thật sự chỉ là bạn bè, vì sao còn đặc biệt mang đồ ăn về cho bọn tớ?"
"Hả?" Tống Kiểu Kiểu hơi mơ hồ, hai chuyện này khác biệt gì ư?
"Chẳng lẽ cậu không nhìn ra, cậu ấy mời bọn tớ ăn nhưng trên thực tế là vì cậu sao?"
Tống Kiểu Kiểu càng choáng hơn: "Vì... tớ?"
Ba người nhìn vẻ mặt mù mờ của cô, không khỏi thở dài, Phương Du Nhiên xích lại gần cô một chút: "Lẽ nào cậu không nhìn ra cậu ấy thích cậu sao?"
"Cái này --" Tống Kiểu Kiểu bỗng nhiên bật dậy, chiếc ghế phát ra một loạt tiếng ma sát với mặt đất: "Sao... sao có thể được?" Chân tay cô có chút lúng túng mà cầm lấy bình thủy của mình: "Vậy... vậy thì... tớ xuống dưới rót nước nóng."
Ba người nhìn bóng dáng mỏng manh kia, Tần Mẫn nói: "Có phải dọa cậu ấy rồi không?"
Thang Viên Viên chấm đuôi tôm vào nước sốt rồi nhét vào miệng: "Chắc vậy."
Phương Du Nhiên nhíu mày: "Linh cảm của tớ không sai mà, tớ cảm thấy anh chàng kia thích sủi cảo nhỏ. Nhưng mà không biết vì sao, tớ thấy anh chàng đó nhìn khá quen mắt ấy nhỉ?"
Thang Viên Viên bật cười: "Hôm nay trên đường cậu thấy mười người đẹp trai, thì cậu đã nói quen mắt hết chín người rồi."
Tần Mẫn không nhịn được cười "hì hì" một tiếng.
***
Chập tối, Phương Du Nhiên từ ngoài cửa xông vào: "Sủi cảo nhỏ, tớ hỏi cậu, anh chàng thanh mai trúc mã với cậu kia có phải tên là Lục Kinh Tả không? Trường cao trung số 1?"
Tống Kiểu Kiểu càng bị cô ấy làm sợ hãi thêm: "Ah? Đúng rồi! Sao vậy?"
Phương Du Nhiên mang máy tính bảng của mình gác trên bàn, hai người kia cũng nhào đến: "Lục Kinh Tả, chính là thủ khoa đại học thành phố của chúng ta! Tổng điểm 480 mà thi được 452 đấy ư!"
Trên máy tính bảng có rất nhiều tin tức về Lục Kinh Tả, có cả tấm ảnh chụp màn hình lúc cậu tiếp nhận phỏng vấn, còn có vài tấm hơi mờ nhưng bối cảnh ảnh chính là ở Đại học S, trên diễn đàn còn có cả thông tin của cậu.
Lục Kinh Tả, thủ khoa đại học thành phố, lấy thành tích hạng nhất toàn trường để bước vào Đại học S, hiện đang học lớp tài chính số 2.
"Sủi cảo nhỏ, cậu chính là bạn cùng bàn thi đậu Đại học S được Lục Kinh Tả hướng dẫn một năm đấy ư?"
"Chuyện này... chuyện này mà cậu cũng biết sao?"
Phương Du Nhiên chỉ vào tấm ảnh chụp màn hình trên máy tính bảng, gõ nhẹ một cái.
Tống Kiểu Kiểu nhìn qua, tấm ảnh chụp màn hình chính là ảnh cô tiếp nhận phỏng vấn, mà Lục Kinh Tả còn đứng bên cạnh cô.
Vừa mới khai giảng vài ngày mà Lục Kinh Tả đã hoàn toàn nổi tiếng, trên Tieba hay trên diễn đàn của trường đều là hình của cậu. Mấy cô gái hoặc là bị tướng mạo của cậu thu hút triệt để, hoặc là bị thành tích của cậu làm cho hâm mộ, leo thẳng lên vị trí hot boy số một khoa tài chính, trở thành hot boy học bá có bộ đôi giá trị nhan sắc lẫn chỉ số IQ xứng với tên thực.
Về phần Tống Kiểu Kiểu cũng đã sớm chìm ngập trong lực lượng fan hâm mộ cuồng nhiệt của Lục Kinh Tả.
Qua một thời gian, thông tin huấn luyện quân sự được báo xuống, vào ngày mười tháng chín, kỳ huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng sẽ được tiến hành, địa điểm ngay tại Đại học S. Toàn thể tân sinh viên kêu gào hàng loạt, đây vừa hay là quãng thời gian nóng nhất, nếu mà sĩ quan huấn luyện nghiêm khắc, sau nửa tháng chắc phải thay hẳn một lớp da.
Trước kỳ huấn luyện quân sự, vài người trong bọn cô bắt đầu điên cuồng mua kem chống nắng, ngày nào cũng phải ba chân bốn cẳng bôi một lớp kem chống nắng mới được.
Sĩ quan huấn luyện của bọn họ là người đàn ông họ Trương, tốt nghiệp Học viện Cảnh sát Vũ trang, nghe nói hiện tại đang là trung đội trưởng của Lực lượng Cảnh sát Vũ trang, hơn nữa còn nổi tiếng nghiêm khắc.
Giữa trưa, ánh nắng mặt trời chiếu xuống gắt gao, nhưng lúc này bọn họ vẫn đứng chịu trận trong tư thế quân đội với nhiệt độ rực lửa, tư thế quân đội đúng chuẩn là bọn họ phải đứng như vậy trong vòng nửa tiếng. Sau hai mươi phút có hơi không chịu nổi, chân đứng bắt đầu tê rần, mà cho dù trên đỉnh đầu có mũ quân đội thì vẫn có thể cảm nhận được độ nóng đến phỏng người. Tống Kiểu Kiểu cảm giác mình sắp bị phơi khô rồi, giọt mồ hôi to như hạt đậu men theo hai má rơi xuống, thấm ướt mép cổ áo đồng phục quân đội, cô nuốt cổ họng một cách khó khăn, thậm chí đến cả giọng cũng khàn đặc đi.
"Có một người động đậy, tất cả mọi người đều tăng thời gian thêm năm phút nữa."
Bởi vì sĩ quan Trương nói một câu như vậy, lúc đầu bên dưới còn có người hơi chộn rộn ngay lập tức đã cứng đờ lại, bọn họ hiện tại khó chịu bức bối, nhưng nếu vì bản thân mình mà liên lụy tất cả mọi người thì bọn họ sẽ càng khó chịu hơn.
Cuối cùng khi sĩ quan Trương cúi đầu nhìn đồng hồ bấm giờ trên tay lần nữa, ông mới lên tiếng: "Được rồi, huấn luyện giữa trưa đến đây là kết thúc, giải tán tại chỗ!"
Chỉ với một câu của ông mà hàng ngũ vốn dĩ còn nghiêm chỉnh thoáng chốc đã chia năm xẻ bảy, ai ai cũng duỗi tay tự đấm bóp bả vai và bắp đùi của mình, Tống Kiểu Kiểu cũng không ngoại lệ, lúc này cô cảm thấy xương cốt cùng cơ bắp toàn thân đều đau nhức âm ỷ.
Buổi chiều sau khi quay về ký túc xá, mấy người đều mang theo quần áo và vật dụng vệ sinh ngay lập tức xông vào nhà tắm. Nhà tắm nữ của Đại học S là nhà tắm công cộng lớn, chỉ có điều là phân theo năm, có tất cả bốn nhà tắm, sinh viên từ năm nhất đến năm tư trên cơ bản đều tách ra hết.
Trên đường đi, Thang Viên Viên hình như nhớ đến chuyện gì buồn cười: "Này, hôm nay các cậu có biết chuyện của hai học trưởng năm ba không?"
"Chuyện gì vậy?"
"Còn chẳng phải hôm nay lúc tân sinh viên bọn mình huấn luyện quân sự vừa khát vừa phơi nắng sao, hai học trưởng đó một người bưng trái dưa hấu đi theo đến trước mặt các tân sinh viên rêu rao gây sự chú ý, nếu chỉ một lần còn có thể là vô tình, nhưng bọn họ lại cứ thế lượn lờ qua nhiều lớp, thời điểm sắp lượn đến chỗ bọn mình thì bị mấy thầy cô phòng giáo vụ bắt được, các cậu có biết mấy thầy cô phòng giáo vụ xử phạt bọn họ thế nào không?"
Ba người lắc đầu, nhưng trong mắt đều mang theo vẻ khoái chí.
Thang Viên Viên bật cười một tiếng, nói: "Mấy thầy cô phòng giáo vụ ném hai người đó ra huấn luyện quân sự chung với các lớp tân sinh viên."
Nói đến đây, bọn họ không khỏi phì cười: "Đáng đời, ai bảo bọn họ nghịch ngợm làm gì?"
"Thì có ai nói sai đâu chứ?"
Các cô cười nói đi vào, đúng lúc chạm mặt mấy cô gái đối diện vừa mới tắm rửa xong đi ra, bọn họ dường như đang bàn luận gì đó.
"Này, các cậu có nghe nói gì chưa?"
"Nghe nói cái gì?"
"Chẳng phải hôm nay là huấn luyện quân sự sao? Hoa khôi của khoa mỹ thuật hội họa đã tự mình đi đưa nước cho hot boy khoa tài chính Lục Kinh Tả, các cậu nói xem thế không phải là cô ấy thích Lục Kinh Tả sao?"
"Thật hay xạo đó?"
"Tớ gạt cậu làm gì chứ? Lúc ấy rất nhiều người có mặt, bọn họ cũng nhìn thấy mà."
"Hoa khôi khoa mỹ thuật hội họa, tân sinh viên giống bọn mình ư? Phải tên là An Thấm không?"
"Đúng rồi đó, chính xác là An Thấm, tớ nghe nói lúc trước cô ấy còn là hoa khôi trường cao trung số 2 nữa."
Lục Kinh Tả đột nhiên nói: "Đợi tớ một lát."
"Hả?" Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu nhìn cậu.
Lục Kinh Tả cười với cô một cái, sau đó đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Kiểu Kiểu nghiêng người nhìn bóng dáng thẳng tắp của cậu: "... Là sao?"
Sau vài phút, Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy cậu từ cửa bước vào.
"Cậu đi đâu vậy?"
Lục Kinh Tả ngồi xuống, lấy một dây thun đen từ trong túi ra đưa cho cô.
Trong mắt Tống Kiểu Kiểu lộ ra chút ngạc nhiên: "Cậu... đi ra ngoài mua dây thun sao?"
"Uhm, cậu đã cầm tóc của mình tới lui ba lần rồi."
Khóe miệng Tống Kiểu Kiểu nhếch lên, đôi mắt chớp chớp vài cái, cô đưa tay nhận dây thun trong lòng bàn tay cậu, thư thả vuốt tóc lên buộc gọn vào: "Cậu mua ở đâu thế?"
"Có một cửa hàng trang sức đằng trước, lúc đi ngang qua có nhìn thấy."
Điện thoại đặt trên bàn của Tống Kiểu Kiểu chợt sáng lên, là nhóm nhỏ trong ký túc xá của các cô.
Phương Du Nhiên: Ăn chưa? @suicao
Thang Viên Viên: Ăn nhiều chút nha ~
Tần Mẫn: Đẹp mê người* luôn nha ~
(* Câu này trong truyện tác giả dùng thành ngữ "Tú sắc khả xan", có hai ý: Ý thứ nhất là chỉ người phụ nữ có sắc đẹp hoặc sự quyến rũ mê người, ý thứ hai là miêu tả phong cảnh thanh tú tươi đẹp. Trong trường hợp này mình nghĩ có thể Tần Mẫn nói dáng của Kiểu Kiểu đẹp như chương trước có đề cập, hoặc cũng có thể ám chỉ lúc Kiểu Kiểu và Kinh Tả bên nhau nhìn đẹp đôi, nói chung cái nào cũng được.)
"Có chuyện gì sao?"
Tống Kiểu Kiểu hồi âm tin nhắn: "Không có gì, trả lời tin nhắn cho nhóm nhỏ trong ký túc xá của tớ thôi."
Vào lúc ăn xong tính tiền, nhân viên phục vụ nhìn vào hóa đơn trên máy tính, nói: "Tổng cộng 387 đồng."
Tống Kiểu Kiểu nhìn về phía Lục Kinh Tả, hai người bọn họ cùng nhau liền ăn hết 387 đồng ư? Đây cũng tham ăn quá mức rồi!
Lục Kinh Tả lấy điện thoại ra quét mã hai chiều trả tiền, cả hai chầm chậm đi về trường.
Lúc tạt ngang qua phố ẩm thực, Lục Kinh Tả kéo cô vào một nhà hàng tôm hùm, Tống Kiểu Kiểu vội giữ chặt tay cậu: "Không ăn nữa đâu... no rồi no rồi."
"Không phải cho cậu ăn?"
"Hả?"
"Mang về cho ba người bạn cùng phòng của cậu ăn, chắc mấy cô ấy sẽ thích."
"Ah."
Khi đến cửa ký túc xá, Lục Kinh Tả lúc này mới đưa tôm hùm đất trong tay cho cô: "Được rồi, lên đi."
Tống Kiểu Kiểu xách tôm hùm đất: "Vậy tớ lên nhé."
"Uhm."
Sau khi đi vào, cô lên tiếng chào cô quản lý, đi vài bước về trước, cô không nhịn được ngoảnh đầu lại nhìn một chút, ấy vậy mà vừa nhìn lại thấy Lục Kinh Tả vẫn đứng ngay nơi cũ dõi theo, tầm mắt hai người giao nhau.
Cô thấy cậu cười với mình, cười như vậy khiến Tống Kiểu Kiểu sợ đến mức xách tôm hùm đất nhảy hai ba cái lên lầu ký túc xá.
Lục Kinh Tả nhìn hành động của cô thu vào mắt, ý cười nơi khóe miệng không khỏi sâu thêm.
***
Tống Kiểu Kiểu xách tôm hùm đất quay về ký túc xá, ba người đều đang ở trong ký túc xá.
Phương Du Nhiên ngửi thấy mùi thơm mê người: "Sủi cảo nhỏ, buổi tối cậu ăn tôm hùm đất sao?"
Tống Kiểu Kiểu lấy tôm hùm đất vừa nhắc đến ra lắc lắc: "Không ăn, nhưng mà có mang về cho các cậu."
Ba người lập tức đồng bộ từ trên giường xuống, ngoan ngoãn ngồi ngay giữa bàn ăn đợi nhảy vào.
Tống Kiểu Kiểu bật cười, cô đặt tôm hùm đất lên bàn.
Ba người bắt đầu tìm bao tay, sau đó mừng rỡ lột tôm hùm. Tuy rằng Tống Kiểu Kiểu đã ăn no rồi, nhưng cô vẫn kéo ghế ra ngồi xuống.
"Sủi cảo nhỏ, ăn tối cùng cậu chính là anh chàng kia phải không?" Phương Du Nhiên nói rề rề.
Vẻ mặt Tống Kiểu Kiểu ngạc nhiên: "Sao cậu biết... ah..." Cô bị cô ấy nhét một miếng thịt tôm.
Ba người liếc nhìn nhau, lặng lẽ mỉm cười.
"Tớ không chỉ biết là anh chàng ấy, mà tớ còn biết là anh chàng ngày hôm qua chúng ta gặp mặt trong siêu thị, chính là người đầu tiên đi về phía cậu."
Tống Kiểu Kiểu kinh ngạc thật sự, cô bỗng nhiên nhớ đến trước đó lúc đang ăn, mấy cô ấy có gửi tin nhắn trong nhóm, thoáng chốc hiểu rõ: "Có phải các cậu đã nhìn thấy không hả?"
"Đúng vậy, đầu nhỏ như hạt dưa nhưng cũng không tính là ngốc." Phương Du Nhiên bật cười một tiếng.
Tống Kiểu Kiểu có chút xoắn quýt, cô bất giác cuộn ngón tay thanh mảnh lại.
"Sủi cảo nhỏ, nói thật đi, cậu cùng cậu ấy rốt cuộc là quan hệ gì vậy?"
"Là quan hệ bạn bè mà thôi."
"Chỉ đơn giản là bạn bè thôi sao?"
"Uhm, thật sự là bạn bè."
"Nếu thật sự chỉ là bạn bè, vì sao còn đặc biệt mang đồ ăn về cho bọn tớ?"
"Hả?" Tống Kiểu Kiểu hơi mơ hồ, hai chuyện này khác biệt gì ư?
"Chẳng lẽ cậu không nhìn ra, cậu ấy mời bọn tớ ăn nhưng trên thực tế là vì cậu sao?"
Tống Kiểu Kiểu càng choáng hơn: "Vì... tớ?"
Ba người nhìn vẻ mặt mù mờ của cô, không khỏi thở dài, Phương Du Nhiên xích lại gần cô một chút: "Lẽ nào cậu không nhìn ra cậu ấy thích cậu sao?"
"Cái này --" Tống Kiểu Kiểu bỗng nhiên bật dậy, chiếc ghế phát ra một loạt tiếng ma sát với mặt đất: "Sao... sao có thể được?" Chân tay cô có chút lúng túng mà cầm lấy bình thủy của mình: "Vậy... vậy thì... tớ xuống dưới rót nước nóng."
Ba người nhìn bóng dáng mỏng manh kia, Tần Mẫn nói: "Có phải dọa cậu ấy rồi không?"
Thang Viên Viên chấm đuôi tôm vào nước sốt rồi nhét vào miệng: "Chắc vậy."
Phương Du Nhiên nhíu mày: "Linh cảm của tớ không sai mà, tớ cảm thấy anh chàng kia thích sủi cảo nhỏ. Nhưng mà không biết vì sao, tớ thấy anh chàng đó nhìn khá quen mắt ấy nhỉ?"
Thang Viên Viên bật cười: "Hôm nay trên đường cậu thấy mười người đẹp trai, thì cậu đã nói quen mắt hết chín người rồi."
Tần Mẫn không nhịn được cười "hì hì" một tiếng.
***
Chập tối, Phương Du Nhiên từ ngoài cửa xông vào: "Sủi cảo nhỏ, tớ hỏi cậu, anh chàng thanh mai trúc mã với cậu kia có phải tên là Lục Kinh Tả không? Trường cao trung số 1?"
Tống Kiểu Kiểu càng bị cô ấy làm sợ hãi thêm: "Ah? Đúng rồi! Sao vậy?"
Phương Du Nhiên mang máy tính bảng của mình gác trên bàn, hai người kia cũng nhào đến: "Lục Kinh Tả, chính là thủ khoa đại học thành phố của chúng ta! Tổng điểm 480 mà thi được 452 đấy ư!"
Trên máy tính bảng có rất nhiều tin tức về Lục Kinh Tả, có cả tấm ảnh chụp màn hình lúc cậu tiếp nhận phỏng vấn, còn có vài tấm hơi mờ nhưng bối cảnh ảnh chính là ở Đại học S, trên diễn đàn còn có cả thông tin của cậu.
Lục Kinh Tả, thủ khoa đại học thành phố, lấy thành tích hạng nhất toàn trường để bước vào Đại học S, hiện đang học lớp tài chính số 2.
"Sủi cảo nhỏ, cậu chính là bạn cùng bàn thi đậu Đại học S được Lục Kinh Tả hướng dẫn một năm đấy ư?"
"Chuyện này... chuyện này mà cậu cũng biết sao?"
Phương Du Nhiên chỉ vào tấm ảnh chụp màn hình trên máy tính bảng, gõ nhẹ một cái.
Tống Kiểu Kiểu nhìn qua, tấm ảnh chụp màn hình chính là ảnh cô tiếp nhận phỏng vấn, mà Lục Kinh Tả còn đứng bên cạnh cô.
Vừa mới khai giảng vài ngày mà Lục Kinh Tả đã hoàn toàn nổi tiếng, trên Tieba hay trên diễn đàn của trường đều là hình của cậu. Mấy cô gái hoặc là bị tướng mạo của cậu thu hút triệt để, hoặc là bị thành tích của cậu làm cho hâm mộ, leo thẳng lên vị trí hot boy số một khoa tài chính, trở thành hot boy học bá có bộ đôi giá trị nhan sắc lẫn chỉ số IQ xứng với tên thực.
Về phần Tống Kiểu Kiểu cũng đã sớm chìm ngập trong lực lượng fan hâm mộ cuồng nhiệt của Lục Kinh Tả.
Qua một thời gian, thông tin huấn luyện quân sự được báo xuống, vào ngày mười tháng chín, kỳ huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng sẽ được tiến hành, địa điểm ngay tại Đại học S. Toàn thể tân sinh viên kêu gào hàng loạt, đây vừa hay là quãng thời gian nóng nhất, nếu mà sĩ quan huấn luyện nghiêm khắc, sau nửa tháng chắc phải thay hẳn một lớp da.
Trước kỳ huấn luyện quân sự, vài người trong bọn cô bắt đầu điên cuồng mua kem chống nắng, ngày nào cũng phải ba chân bốn cẳng bôi một lớp kem chống nắng mới được.
Sĩ quan huấn luyện của bọn họ là người đàn ông họ Trương, tốt nghiệp Học viện Cảnh sát Vũ trang, nghe nói hiện tại đang là trung đội trưởng của Lực lượng Cảnh sát Vũ trang, hơn nữa còn nổi tiếng nghiêm khắc.
Giữa trưa, ánh nắng mặt trời chiếu xuống gắt gao, nhưng lúc này bọn họ vẫn đứng chịu trận trong tư thế quân đội với nhiệt độ rực lửa, tư thế quân đội đúng chuẩn là bọn họ phải đứng như vậy trong vòng nửa tiếng. Sau hai mươi phút có hơi không chịu nổi, chân đứng bắt đầu tê rần, mà cho dù trên đỉnh đầu có mũ quân đội thì vẫn có thể cảm nhận được độ nóng đến phỏng người. Tống Kiểu Kiểu cảm giác mình sắp bị phơi khô rồi, giọt mồ hôi to như hạt đậu men theo hai má rơi xuống, thấm ướt mép cổ áo đồng phục quân đội, cô nuốt cổ họng một cách khó khăn, thậm chí đến cả giọng cũng khàn đặc đi.
"Có một người động đậy, tất cả mọi người đều tăng thời gian thêm năm phút nữa."
Bởi vì sĩ quan Trương nói một câu như vậy, lúc đầu bên dưới còn có người hơi chộn rộn ngay lập tức đã cứng đờ lại, bọn họ hiện tại khó chịu bức bối, nhưng nếu vì bản thân mình mà liên lụy tất cả mọi người thì bọn họ sẽ càng khó chịu hơn.
Cuối cùng khi sĩ quan Trương cúi đầu nhìn đồng hồ bấm giờ trên tay lần nữa, ông mới lên tiếng: "Được rồi, huấn luyện giữa trưa đến đây là kết thúc, giải tán tại chỗ!"
Chỉ với một câu của ông mà hàng ngũ vốn dĩ còn nghiêm chỉnh thoáng chốc đã chia năm xẻ bảy, ai ai cũng duỗi tay tự đấm bóp bả vai và bắp đùi của mình, Tống Kiểu Kiểu cũng không ngoại lệ, lúc này cô cảm thấy xương cốt cùng cơ bắp toàn thân đều đau nhức âm ỷ.
Buổi chiều sau khi quay về ký túc xá, mấy người đều mang theo quần áo và vật dụng vệ sinh ngay lập tức xông vào nhà tắm. Nhà tắm nữ của Đại học S là nhà tắm công cộng lớn, chỉ có điều là phân theo năm, có tất cả bốn nhà tắm, sinh viên từ năm nhất đến năm tư trên cơ bản đều tách ra hết.
Trên đường đi, Thang Viên Viên hình như nhớ đến chuyện gì buồn cười: "Này, hôm nay các cậu có biết chuyện của hai học trưởng năm ba không?"
"Chuyện gì vậy?"
"Còn chẳng phải hôm nay lúc tân sinh viên bọn mình huấn luyện quân sự vừa khát vừa phơi nắng sao, hai học trưởng đó một người bưng trái dưa hấu đi theo đến trước mặt các tân sinh viên rêu rao gây sự chú ý, nếu chỉ một lần còn có thể là vô tình, nhưng bọn họ lại cứ thế lượn lờ qua nhiều lớp, thời điểm sắp lượn đến chỗ bọn mình thì bị mấy thầy cô phòng giáo vụ bắt được, các cậu có biết mấy thầy cô phòng giáo vụ xử phạt bọn họ thế nào không?"
Ba người lắc đầu, nhưng trong mắt đều mang theo vẻ khoái chí.
Thang Viên Viên bật cười một tiếng, nói: "Mấy thầy cô phòng giáo vụ ném hai người đó ra huấn luyện quân sự chung với các lớp tân sinh viên."
Nói đến đây, bọn họ không khỏi phì cười: "Đáng đời, ai bảo bọn họ nghịch ngợm làm gì?"
"Thì có ai nói sai đâu chứ?"
Các cô cười nói đi vào, đúng lúc chạm mặt mấy cô gái đối diện vừa mới tắm rửa xong đi ra, bọn họ dường như đang bàn luận gì đó.
"Này, các cậu có nghe nói gì chưa?"
"Nghe nói cái gì?"
"Chẳng phải hôm nay là huấn luyện quân sự sao? Hoa khôi của khoa mỹ thuật hội họa đã tự mình đi đưa nước cho hot boy khoa tài chính Lục Kinh Tả, các cậu nói xem thế không phải là cô ấy thích Lục Kinh Tả sao?"
"Thật hay xạo đó?"
"Tớ gạt cậu làm gì chứ? Lúc ấy rất nhiều người có mặt, bọn họ cũng nhìn thấy mà."
"Hoa khôi khoa mỹ thuật hội họa, tân sinh viên giống bọn mình ư? Phải tên là An Thấm không?"
"Đúng rồi đó, chính xác là An Thấm, tớ nghe nói lúc trước cô ấy còn là hoa khôi trường cao trung số 2 nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.