Chương 134: Băng Nhi
Naophang23
24/12/2018
Ngày trước, khi mới đến Yêu Giới đại lục, khi ấy hắn còn đang tu luyện
linh khí, số lượng không nhiều đều phải cân nhắc kỹ rồi mới sử dụng. Lúc đó đi bộ từ vùng Bắc Phong cũng mất vài tháng mới đến được bên này.
Thời thế đã khác, ma khí trong người hùng hậu, Tiểu Thất thoải mái dùng Thượng Thủy Phiêu Vân hành đến cực đại lao nhanh trên nền truyết trắng
Sau hai ngày di chuyển đã đi tới Con sóng ngăn đôi giữa Băng Phong Chi Cực và đại lục của Yêu Giới
Không gian hùng vĩ ngày nào giờ đây chẳng làm Tiểu Thất cảm khái được. Ngao du thì ngao du nhưng tâm không thoải mái thưởng thức thì cảnh đẹp đến đâu cũng chẳng nhận ra. Nhiều lúc yêu đời thì một cảnh vật đơn giản thường ngày cũng thấy thuận mắt vô cùng.
Còn sóng cao ngày nào nay đã bị đục vài lỗ lớn đâm thẳng sang bờ bên kia, Nhưng thông đạo này hiển nhiên do đám yêu nhân và người của Huyết Tộc tạo nên
Dừng chân nghỉ ngơi tiện thể thăm dò một chút tình hình xung quanh
“Đám tử giác đầu dường như đã đến đây không dưới một lần”
Tuyết Quái gật đầu
“ hơn ngàn năm nay bọn chúng đã bao lần gắng sức vượt qua Vách ngăn này nhưng đều thất bại, chưa đi đến nơi đã bị Băng Phong Kết giới làm đông cứng, Nay bọn chúng đi qua được xem ra lão giả kia gặp nạn rồi”
Nhìn lên nhưng đường hầm đâm thẳng về phía trước Tiểu Thất thầm nhận định
“Xem vết tích chúng để lại số lượng không hề ít, không ngờ một ma vực lại có thể chưa động đảo nhiêu ma nhân đến thế, mấy tên ta gặp ở dưới giếng luyện hồn chỉ là một số ít. Tuy không có ma khí thực sự nhưng nhục thể cường đại cùng với vô số oán hồn trong người chúng chỉ sợ người đó gặp chuyện chẳng lành mất ”
“ Người đó… có phải là lão giả không? bản lĩnh lão ghê gớm chắc sẽ không sảy ra chuyện gì”
Tiểu Thất lắc đầu nhìn về phái xa xăm nơi cuối đường hầm
“Chỉ sợ lão đã đi lên thần giới, người kế nghiệm không đủ bản lĩnh chế ngự đám ma nhân đó, người đó còn rất trẻ chỉ sợ hai người hậu nhân huyết tộc giở trò khống chế linh hồn thì nguy to”
Tiểu Thất lại vận khí chạy vụt vào trong đường hầm băng cố gắng trở về gặp được Băng nhi sớm từng nào hay từng đấy
Ma nhân đến đại lục bên kia tàn sát hắn không có để tâm, nhưng Băng nhi vốn là người bất hạnh may mắn gặp được lão tổ đó là duyên của nàng, Tất nhiên có sự giúp đỡ của Tiểu Thất. Nếu lúc này bbij hậu nhân huyết tộc vây công, với bản tính của nàng chắc chắn không thể ngăn được
Tình cảm với nữ nhân này hắn không đặt quá nhiều, đặc biệt là sau khi lão tổ phó thác vận mệnh cho nàng hắn lại chẳng tơ tưởng thêm. Nhưng dẫu sao cùng là người đồng hành theo hắn trong phần lớn thời gian Tiểu Thất ở Băng Phong, giờ nàng gặp nạn Tiểu Thất không thể làm ngơ
Lão Tổ từng nói, có hai vị tiên tử và Băng Phong Chi môn tọa chấn sẽ ngăn được, Tuyết liên tiên tử cách xa nơi này lại đang bế quan liệu có thể tương cứu, Băng Phong Chi Môn còn không dám đặt chân tới Bưng Phong Chi cực, suy đi tính lại chỉ có Băng Nhi là đơn độc chống cường địch
Càng nghĩ trong lòng tiểu Thất càng nóng hơn, hình ảnh của nữ nhân làm hắn đẩy nhanh cước bộ tiến về phía trước
Dọc đường hắn chẳng nói câu nào chỉ lo đi thật nhanh, Tuyết quái cũng cảm thấy lạ lùng. Chưa bao giờ thấy người này lo lắng đến như vậy? Tên này dù có chết vẫn hởn nhơ chẳng lo lắng giờ lại vì một người mà chạy đi trên nền tuyết như thể trời đắp sập xuống đè chết hắn.
…
Đi đã lâu ngày, Tiểu Thất chẳng còn nhớ rõ địa điểm của lão tổ gặp hắn, chỉ bết nơi đó có núi cao giống như trước mặt, lại thêm mấy chục ma nhân bị đông cứng trơ trọi giữa trời tuyết Tiểu Thất nắm chắc mình đã đến nơi
Đám ma nhân đông như vậy tmaf chỉ sót vài chục tên, chắc hẳn nữ nhân đó đã không cầm cự được
Tiểu Thất thở dốc, dùng di hồn dò xét không gian xung quanh nhưng tất cả chỉ là khoảng không tĩnh lặng, sự im lặng càng làm Tiểu Thất lo lắng
Trong không gian rộng lớn Tiểu Thất gọi to
“ BĂNG Nhi… BĂNG PHONG LÃO TỔ”
Đảo người đua mắt nhìn quanh hòng tìm kiếm nhân ảnh, nhưng vẫn chỉ là một mảng tuyết trắng. Gọi thêm vài lượt nhưng vẫn chỉ là im lặng
Tuyết Quái từ phái sau đuổi tới nơi
“Đừng gọi nữa, Ngươi thử đến chỗ ở của lão giả xem thế nào?”
Tiểu Thất hốt hoảng hỏi lại
“ Chỗ đó là ở đâu?”
Tuyết quái vung tay chỉ tới phía đỉnh núi từ đó mở ra một vùng không gian biến ảo lạ thường. Hai người lập tức lăng không bay vào bên trong
Không gian quen thuộc lại hiện ra trước mặt Tiểu Thất, hướng về phái ngôi nhà nhỏ trắng xóa phía trên, Tiểu Thất vội bay vọt lên
“ BĂNG Nhi… LÃO TỔ…”
Đáp lại tiếng gọi, một âm thanh yếu ớt vọng tới
“ Thố Vương…Đại…nhân”
ĐẢo mắt nhìn một lượt, Tiểu Thất lạo tới bên chiếc giường băng nơi nữ nhân đang nằm đó, đôi môi mấp máy khi nhìn nàng nhợt nhạt đến lạ thường. chắc hẳn đã xảy ra một cuộc ác đấu
“ Ngươi… Băng Nhi…”
Nữ nhân ho khan một tiếng rồi gượng ngồi dậy, nhìn thấy bộ dạng khác ngươi làm nàng có chút bối rối, song đôi mắt kia có lẽ chẳng thể nào quên được
“ Là ngươi đấy ư”
Đôi tay lạnh lẽo run run cố gắng chạm vào người Tiểu Thất, một cảm giác lạnh buốt truyền vào người hắn. Tiểu Thất gượng cười
“Ta quay trở lại rồi đây…”
Gắng nở nụ cười mãn nguyện,nữ nhân run run nói
“Cuối cùng tiểu nữ đợi đến ngày này, những tưởng kiếp này sẽ không được gặp lại người nữa
Nắm lấy bàn nhỏ nhắn, khóe mắt của hắn rưng rưng khi thấy đôi mắt của nữ nhân đã đục ngầu, vô hồn tự bao giờ
“Ngươi …sao rồi “
Thân thể nữ nhân run lên từng cơn, khắp cơ thể tỏa ra hàn khí
“Tiểu nữ… lạnh quá…”
Tiểu Thất thoáng ngác nhiên khí hiểu, chẳng phải có băng thạch trong người sẽ không cảm thấy lạnh là gì ư? Sao nữ nhân lại kêu thấy lạnh? Tiểu Thất cởi lớp áo da lông bên ngoài của mình khoác lên người cô gái nhưng cái lạnh vẫn làm nữ nhân run lên từng hồi
Tiểu Thất lại gần nhìn đăm chiêu hồi lâu rồi ôm nữ nhân vào lòng, cơ thể chạm nhau cái lạnh buối giá truyền sang người của hắn
“Là đám ma nhân từ yêu giới … Băng phong lão tổ đã đi đâu sao lại để ngươi một mình? ”
Nữ nhân cố gắng nhở nhẹ hơn để luồng hàn khí không phả vào người Tiểu Thất nhưng chẳng dấu được bao nhiêu phần, đôi tay nhỏ nhắn chậm rãi ôm lấy người của hắn
“ Lão tổ lên thần giới không lâu… thì có đám ma nhân từ đâu kéo đến… Tiểu nữ không tài nào ngăn nổi… nên… khụ khụ”
Lại ho khan một tiếng, Tiểu Thất nhíu mày những phỏng đóan của hắn là đúng, đám người huyết tộc vì lý do nào đó biết được lão tổ đi lên thần giới nên mới dẫn ma nhân đi qua Băng Phong chi cực, Tiểu thất an ủi
“ Có ta ở đây, ngươi sẽ không sao đâu”
Nữ nhân lại nói
“đại nhân.. bọn chúng về Bắc Phong… xin người hãy cứu lấy Phong Tộc, tiểu nữ vô năng không bảo trụ được Bắc Phong… không thực hiện được di ngôn của lão tổ…”
Tiểu Thất vội trấn an
“ Ngươi đừng gắng sức, để ta trị thương cho ngươi trước đã”
Nữ nhân ngắt lời
“ Đại nhân… tiểu nữ muốn…nói…”
Giọng nói nhỏ dần rồi ngắt quãng. Thân thể nữ nhân vô lực chẳng còn chút hơi thở, cánh tay đang oomg hắn nay đã buông thõng cả người nằm bất động trong lòng của hắn
“Băng nhi… ngươi…”
Tuyết quái đứng xem từ nãy lắc đầu không thôi, tuy chẳng hiểu nhân loại phức tạp như thế nào, song với một người có băng thạch trong người như nữ nhân trước mặt, nó lại hiểu rõ hiện trạng
“Người đó đã chết được mấy ngày, ngươi đừng gọi nữa… vô ích thôi”
Tiểu Thất nhìn lại khuôn mặt của nữ nhân, lươt qua đôi mắt đục ngầu làm hắn không thể nào chấp nhận được thực tại,
“ Ngươi nói sao?”
Tuyết quái vẫn ung dung
“Là công kích linh hồn…linh hồn của nàng bị thiêu rụi gần hết, chỉ lưu lại một chấp niệm ở Băng Thạch trong người, không có linh hồn, người đó không khống chế được hàn khí trong người chẳng mấy chốc sẽ hóa thành tảng băng mà chết”
Tiểu thất nhìn nữ nhân bất động,khuôn mặt hắn chợt biến đổi không ngừng trong tâm trí chợt thoáng một tia hỗn loạn” Tại sao những nữ nhân mà hắn có ấn tượng tốt đẹp lại cứ bỏ hắn mà đi,Băng nhi mệnh khổ sống được mấy năm đã ít những tưởng gặp được lão tổ cuộc sống của nàng sẽ đổi thay, ai ngờ lại …
Tuyết quái thấy mặt hắn biến đổi khó coi như vậy liền nói
“ băng thạch trong người chưa tan, người có muốn nghe tậm nguyện cuối của người đó hay không?”
Tiểu Thất đứng dậy nhìn nữ nhân thật lâu như để thu lấy hình bóng cuối cùng này, tuyết quái gọi như vậy hắn muốn nghe nhưng lại sợ, hắn sợ mình đã bỏ lỡ một thứ gì đó có thể làm hắn day dứt. Tiểu Thất lắc đầu
“muộn rồi… những lời đó chắc ta không bao giờ nghe được ”
Tiểu Thất để nàng năm ngay ngắn rồi quay người phóng ra bên ngoài thật nhanh
Tuyết quái nhìn theo cũng chẳng hiểu nổi phản ứng này, Chợt nghe tiếng Hét thật to ở bên ngoài truyền lại, phóng mắt nhìn ra thì chỉ thấy Tiểu Thất ở đó, đang diên cuồng tung chiuee loạn xạ phá hủy mấy tiên ma nhân đã đông cứng
Tuyết quái nhìn theo khó hiểu rổi ngoảnh mặt vào chỗ giường băng, nơi thân thể người con gái nằm đó. Tuyết quái nhìn thật lâu chẳng biết nó suy nghĩ thứ gì
Thời thế đã khác, ma khí trong người hùng hậu, Tiểu Thất thoải mái dùng Thượng Thủy Phiêu Vân hành đến cực đại lao nhanh trên nền truyết trắng
Sau hai ngày di chuyển đã đi tới Con sóng ngăn đôi giữa Băng Phong Chi Cực và đại lục của Yêu Giới
Không gian hùng vĩ ngày nào giờ đây chẳng làm Tiểu Thất cảm khái được. Ngao du thì ngao du nhưng tâm không thoải mái thưởng thức thì cảnh đẹp đến đâu cũng chẳng nhận ra. Nhiều lúc yêu đời thì một cảnh vật đơn giản thường ngày cũng thấy thuận mắt vô cùng.
Còn sóng cao ngày nào nay đã bị đục vài lỗ lớn đâm thẳng sang bờ bên kia, Nhưng thông đạo này hiển nhiên do đám yêu nhân và người của Huyết Tộc tạo nên
Dừng chân nghỉ ngơi tiện thể thăm dò một chút tình hình xung quanh
“Đám tử giác đầu dường như đã đến đây không dưới một lần”
Tuyết Quái gật đầu
“ hơn ngàn năm nay bọn chúng đã bao lần gắng sức vượt qua Vách ngăn này nhưng đều thất bại, chưa đi đến nơi đã bị Băng Phong Kết giới làm đông cứng, Nay bọn chúng đi qua được xem ra lão giả kia gặp nạn rồi”
Nhìn lên nhưng đường hầm đâm thẳng về phía trước Tiểu Thất thầm nhận định
“Xem vết tích chúng để lại số lượng không hề ít, không ngờ một ma vực lại có thể chưa động đảo nhiêu ma nhân đến thế, mấy tên ta gặp ở dưới giếng luyện hồn chỉ là một số ít. Tuy không có ma khí thực sự nhưng nhục thể cường đại cùng với vô số oán hồn trong người chúng chỉ sợ người đó gặp chuyện chẳng lành mất ”
“ Người đó… có phải là lão giả không? bản lĩnh lão ghê gớm chắc sẽ không sảy ra chuyện gì”
Tiểu Thất lắc đầu nhìn về phái xa xăm nơi cuối đường hầm
“Chỉ sợ lão đã đi lên thần giới, người kế nghiệm không đủ bản lĩnh chế ngự đám ma nhân đó, người đó còn rất trẻ chỉ sợ hai người hậu nhân huyết tộc giở trò khống chế linh hồn thì nguy to”
Tiểu Thất lại vận khí chạy vụt vào trong đường hầm băng cố gắng trở về gặp được Băng nhi sớm từng nào hay từng đấy
Ma nhân đến đại lục bên kia tàn sát hắn không có để tâm, nhưng Băng nhi vốn là người bất hạnh may mắn gặp được lão tổ đó là duyên của nàng, Tất nhiên có sự giúp đỡ của Tiểu Thất. Nếu lúc này bbij hậu nhân huyết tộc vây công, với bản tính của nàng chắc chắn không thể ngăn được
Tình cảm với nữ nhân này hắn không đặt quá nhiều, đặc biệt là sau khi lão tổ phó thác vận mệnh cho nàng hắn lại chẳng tơ tưởng thêm. Nhưng dẫu sao cùng là người đồng hành theo hắn trong phần lớn thời gian Tiểu Thất ở Băng Phong, giờ nàng gặp nạn Tiểu Thất không thể làm ngơ
Lão Tổ từng nói, có hai vị tiên tử và Băng Phong Chi môn tọa chấn sẽ ngăn được, Tuyết liên tiên tử cách xa nơi này lại đang bế quan liệu có thể tương cứu, Băng Phong Chi Môn còn không dám đặt chân tới Bưng Phong Chi cực, suy đi tính lại chỉ có Băng Nhi là đơn độc chống cường địch
Càng nghĩ trong lòng tiểu Thất càng nóng hơn, hình ảnh của nữ nhân làm hắn đẩy nhanh cước bộ tiến về phía trước
Dọc đường hắn chẳng nói câu nào chỉ lo đi thật nhanh, Tuyết quái cũng cảm thấy lạ lùng. Chưa bao giờ thấy người này lo lắng đến như vậy? Tên này dù có chết vẫn hởn nhơ chẳng lo lắng giờ lại vì một người mà chạy đi trên nền tuyết như thể trời đắp sập xuống đè chết hắn.
…
Đi đã lâu ngày, Tiểu Thất chẳng còn nhớ rõ địa điểm của lão tổ gặp hắn, chỉ bết nơi đó có núi cao giống như trước mặt, lại thêm mấy chục ma nhân bị đông cứng trơ trọi giữa trời tuyết Tiểu Thất nắm chắc mình đã đến nơi
Đám ma nhân đông như vậy tmaf chỉ sót vài chục tên, chắc hẳn nữ nhân đó đã không cầm cự được
Tiểu Thất thở dốc, dùng di hồn dò xét không gian xung quanh nhưng tất cả chỉ là khoảng không tĩnh lặng, sự im lặng càng làm Tiểu Thất lo lắng
Trong không gian rộng lớn Tiểu Thất gọi to
“ BĂNG Nhi… BĂNG PHONG LÃO TỔ”
Đảo người đua mắt nhìn quanh hòng tìm kiếm nhân ảnh, nhưng vẫn chỉ là một mảng tuyết trắng. Gọi thêm vài lượt nhưng vẫn chỉ là im lặng
Tuyết Quái từ phái sau đuổi tới nơi
“Đừng gọi nữa, Ngươi thử đến chỗ ở của lão giả xem thế nào?”
Tiểu Thất hốt hoảng hỏi lại
“ Chỗ đó là ở đâu?”
Tuyết quái vung tay chỉ tới phía đỉnh núi từ đó mở ra một vùng không gian biến ảo lạ thường. Hai người lập tức lăng không bay vào bên trong
Không gian quen thuộc lại hiện ra trước mặt Tiểu Thất, hướng về phái ngôi nhà nhỏ trắng xóa phía trên, Tiểu Thất vội bay vọt lên
“ BĂNG Nhi… LÃO TỔ…”
Đáp lại tiếng gọi, một âm thanh yếu ớt vọng tới
“ Thố Vương…Đại…nhân”
ĐẢo mắt nhìn một lượt, Tiểu Thất lạo tới bên chiếc giường băng nơi nữ nhân đang nằm đó, đôi môi mấp máy khi nhìn nàng nhợt nhạt đến lạ thường. chắc hẳn đã xảy ra một cuộc ác đấu
“ Ngươi… Băng Nhi…”
Nữ nhân ho khan một tiếng rồi gượng ngồi dậy, nhìn thấy bộ dạng khác ngươi làm nàng có chút bối rối, song đôi mắt kia có lẽ chẳng thể nào quên được
“ Là ngươi đấy ư”
Đôi tay lạnh lẽo run run cố gắng chạm vào người Tiểu Thất, một cảm giác lạnh buốt truyền vào người hắn. Tiểu Thất gượng cười
“Ta quay trở lại rồi đây…”
Gắng nở nụ cười mãn nguyện,nữ nhân run run nói
“Cuối cùng tiểu nữ đợi đến ngày này, những tưởng kiếp này sẽ không được gặp lại người nữa
Nắm lấy bàn nhỏ nhắn, khóe mắt của hắn rưng rưng khi thấy đôi mắt của nữ nhân đã đục ngầu, vô hồn tự bao giờ
“Ngươi …sao rồi “
Thân thể nữ nhân run lên từng cơn, khắp cơ thể tỏa ra hàn khí
“Tiểu nữ… lạnh quá…”
Tiểu Thất thoáng ngác nhiên khí hiểu, chẳng phải có băng thạch trong người sẽ không cảm thấy lạnh là gì ư? Sao nữ nhân lại kêu thấy lạnh? Tiểu Thất cởi lớp áo da lông bên ngoài của mình khoác lên người cô gái nhưng cái lạnh vẫn làm nữ nhân run lên từng hồi
Tiểu Thất lại gần nhìn đăm chiêu hồi lâu rồi ôm nữ nhân vào lòng, cơ thể chạm nhau cái lạnh buối giá truyền sang người của hắn
“Là đám ma nhân từ yêu giới … Băng phong lão tổ đã đi đâu sao lại để ngươi một mình? ”
Nữ nhân cố gắng nhở nhẹ hơn để luồng hàn khí không phả vào người Tiểu Thất nhưng chẳng dấu được bao nhiêu phần, đôi tay nhỏ nhắn chậm rãi ôm lấy người của hắn
“ Lão tổ lên thần giới không lâu… thì có đám ma nhân từ đâu kéo đến… Tiểu nữ không tài nào ngăn nổi… nên… khụ khụ”
Lại ho khan một tiếng, Tiểu Thất nhíu mày những phỏng đóan của hắn là đúng, đám người huyết tộc vì lý do nào đó biết được lão tổ đi lên thần giới nên mới dẫn ma nhân đi qua Băng Phong chi cực, Tiểu thất an ủi
“ Có ta ở đây, ngươi sẽ không sao đâu”
Nữ nhân lại nói
“đại nhân.. bọn chúng về Bắc Phong… xin người hãy cứu lấy Phong Tộc, tiểu nữ vô năng không bảo trụ được Bắc Phong… không thực hiện được di ngôn của lão tổ…”
Tiểu Thất vội trấn an
“ Ngươi đừng gắng sức, để ta trị thương cho ngươi trước đã”
Nữ nhân ngắt lời
“ Đại nhân… tiểu nữ muốn…nói…”
Giọng nói nhỏ dần rồi ngắt quãng. Thân thể nữ nhân vô lực chẳng còn chút hơi thở, cánh tay đang oomg hắn nay đã buông thõng cả người nằm bất động trong lòng của hắn
“Băng nhi… ngươi…”
Tuyết quái đứng xem từ nãy lắc đầu không thôi, tuy chẳng hiểu nhân loại phức tạp như thế nào, song với một người có băng thạch trong người như nữ nhân trước mặt, nó lại hiểu rõ hiện trạng
“Người đó đã chết được mấy ngày, ngươi đừng gọi nữa… vô ích thôi”
Tiểu Thất nhìn lại khuôn mặt của nữ nhân, lươt qua đôi mắt đục ngầu làm hắn không thể nào chấp nhận được thực tại,
“ Ngươi nói sao?”
Tuyết quái vẫn ung dung
“Là công kích linh hồn…linh hồn của nàng bị thiêu rụi gần hết, chỉ lưu lại một chấp niệm ở Băng Thạch trong người, không có linh hồn, người đó không khống chế được hàn khí trong người chẳng mấy chốc sẽ hóa thành tảng băng mà chết”
Tiểu thất nhìn nữ nhân bất động,khuôn mặt hắn chợt biến đổi không ngừng trong tâm trí chợt thoáng một tia hỗn loạn” Tại sao những nữ nhân mà hắn có ấn tượng tốt đẹp lại cứ bỏ hắn mà đi,Băng nhi mệnh khổ sống được mấy năm đã ít những tưởng gặp được lão tổ cuộc sống của nàng sẽ đổi thay, ai ngờ lại …
Tuyết quái thấy mặt hắn biến đổi khó coi như vậy liền nói
“ băng thạch trong người chưa tan, người có muốn nghe tậm nguyện cuối của người đó hay không?”
Tiểu Thất đứng dậy nhìn nữ nhân thật lâu như để thu lấy hình bóng cuối cùng này, tuyết quái gọi như vậy hắn muốn nghe nhưng lại sợ, hắn sợ mình đã bỏ lỡ một thứ gì đó có thể làm hắn day dứt. Tiểu Thất lắc đầu
“muộn rồi… những lời đó chắc ta không bao giờ nghe được ”
Tiểu Thất để nàng năm ngay ngắn rồi quay người phóng ra bên ngoài thật nhanh
Tuyết quái nhìn theo cũng chẳng hiểu nổi phản ứng này, Chợt nghe tiếng Hét thật to ở bên ngoài truyền lại, phóng mắt nhìn ra thì chỉ thấy Tiểu Thất ở đó, đang diên cuồng tung chiuee loạn xạ phá hủy mấy tiên ma nhân đã đông cứng
Tuyết quái nhìn theo khó hiểu rổi ngoảnh mặt vào chỗ giường băng, nơi thân thể người con gái nằm đó. Tuyết quái nhìn thật lâu chẳng biết nó suy nghĩ thứ gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.