Chương 17: Chương 17: Trở về
Naophang23
11/10/2018
Thiên kiếp kết thúc, Ma thú hồi sinh, Thần binh xuất thế.
Ma thú đã ở đây rồi,Lúc nãy chịu công kích của thiên kiếp và Tam Diệt Trận, nó chỉ biết ôm đầu chịu đựng.Tuy giờ không còn chịu công kích của sấm sét, nó đã bị thương không nhẹ nhưng vẫn có sức vùng vẫy.
-Trưởng lão, Con Ma thú này ….
-....Nó là Ma thú Đế cấp…
Trưởng lão thở ra một ngụm trọc khí. Tốn không biết bao nhiêu sức lực, mà vẫn không diệt được. chỉ có thể là ma thú Cấp Đế. Nếu không giết được nó, nhân gian sẽ gặp tai họa.
Thời viễn cổ Ma thú chính là những yêu thú bị nhiễm ma lực, ma lực này từ một vùng không gian kỳ bí khác tới. Khi ấy, nhân loại, yêu thú đều biến thành con mồi, Trong lúc hiểm nghèo, có một vị tiên nhân, Hóa Thần Cảnh, dẫn đầu Tiên môn diệt trừ ma thú. Rất nhanh đã đẩy lùi tất cả.Nhưng ma lực của Ma Tôn bị đánh tan ra, không biến mất mà vẫn lẩn trốn đâu đó. Ma thú Cấp đế chỉ dưới Ma tôn, khi nó khôi phục ma lực hoàn toàn, Các tông môn phải hợp sức mới có thể miễn cưỡng trấn áp. Không ngờ lần này lại là một Ma thú cấp đế.
Phải hạ gục nó gang nhanh càng tốt, càng để lâu, sau thiên kiếp, ma thú khôi phụ lại càng nhanh. Trưởng lão cắn răng, vận toàn bộ chân khí gằn từng chữ:
“Các vị, Đây là sát chiêu cuối. hãy dồn hết tu vi ”
Đám võ sư đằng sau bắt đầu nhao nhao, vận chân khí đến cực điểm, tiếp lực cho trưởng lão
Chân khí của lão hình thành một cự kiếp bạch sắc khổng lồ xung quanh còn có tiến xọet xoẹt của lôi điện
Mặt mày ai ai cũng đều, căng như dây đàn, Thấy lực lượng đã đạt đến cực hạn, Trưởng lão khẽ xuất động cánh tay.
“ Lôi đình Chi Kiếm” Diệt!
Cự kiếm lao tới thân mình con Ma Thú cắt đôi. Ma Thú hú lên thảm thiết, vừa mới tái sinh đã bị diệt.
Trưởng lão thấy vậy, miệng phun ra một ngụm máu, nhưng khẽ mỉm cười. Mình vừa làm một việc hết sức kinh thiên. Diệt một Ma thú cấp Đế, việc này cũng đủ để lão trở thanh một nhân vật truyền kỳ rồi
“Trưởng lão, người bị thương rồi”
Đám Võ Sư nhanh chóng tiến đến đỡ lấy Trưởng Lão
-Vừa nãy có chút quá sức, Những việc còn lại xin nhờ Liễu Thanh Chủ
Mọi việc đã xong, Thương vong cũng không ít nhưng cuối cùng, mây đã tan, mọi người lại nhìn thấy ánh mặt trời,Cao tầng Bạch Thành nhanh chóng rời khỏi chỗ này, Ma thú xuất hiện căn bản không có lợi ích gì có thể thu hoạch. Thành chủ hạ lệnh mang xác Ma thú về, Đầm nước bỗng chốc lại trở về dáng vẻ im lặng vốn có.
…
Một lúc sau. Một nhóm người vận hắc y, đeo mặt nạ xuất hiện ngay đó. một chiếc mặt nạ màu đỏ khác biệt với những cái còn lại,
“Đường chủ, chúng ta chậm chân rồi.”
Giọng nói của một tên đeo mặt nạ trắng, hướng tới mặt nạ đỏ cung kính.
“Gần đây có Thành trì nào không?”
“ Gần đây là địa bàn của Bạch Thành có thể là do họ làm”
Nữ nhân đeo mặt nạ đỏ nghe thấy Bạch Thành, khẽ nhoẻn miệng cười,
“Đi Bạch Thành, có lẽ bọn chúng chưa đi lâu”
Vừa nói xong nhóm người như những bóng ma lập tức biến mất.
…
Hỗn độn thế giới không chỉ có một tông môn Cửu Huyền Môn, mà còn nhiều tông môn khác nữa, Chính có, tà cũng có. Thiên tượng lần này cũng không chỉ Cửu Huyền Môn mới biết được, Các Thế lực lớn từ nơi khác cũng không có bỏ qua cho Thiên kiếp lần này, do khoảng cách từ Cửu Huyền Môn tới Bạch thành gần hơn nên họ có mặt sớm hơn. Cho nên mấy ngày sau đó các thế lực các cũng đã xuất hiện tới Bạch thành, ít nhất cũng muốn biết thiên kiếp lần này là gì, nếu có bảo vật họ cũng không ngại cướp đoạt một cách trắng trợn
Bạch Thành trước giờ không có sự bảo hộ của tông môn nào,lại cách xa Thiên Triều, hàng năm đều bị yêu thú tấn công, quấy nhiễu, Thành chủ cho Đô úy đóng quân mười dặm ngoài thành đảm bảo an nguy cho toàn bộ bách tính. Số người chết trận cũng không phải ít. Nếu có sự bảo hộ của một Tông môn vậy sẽ càng an toàn hơn. Nhưng có thêm một tông môn, khác nữa cũng đến. Vậy sẽ khó xử lý rồi.
Cao tầng Bạch Thành đều có cảm tình tốt với người của Cửu Huyền Môn, Chính họ mới là người đã bỏ không biết bao nhiêu tâm tư, sức lực trong lần Thiên Kiếp này. Nhất là một trưởng lão vì dùng sức quá độ mà thổ huyết. Vậy mà sau khi làm xong lại có mấy thế lực khác đến dòm ngó đòi chia lợi quả là mặt dày đến mức không mọc được râu. Có điều thế lực của họ không phải một Bạch Thành có thể đối chọi được. Đến Tông môn như Cửu Huyền Môn cũng phải kiêng kỵ vài phần.
Thân là Thành chủ, Biểu hiện của Liễu Mặc sẽ quyết định thái độ của những người khác, nên ông không thể không thận trọng, Luôn giữ thế hòa hoãn. Cũng may lần này là Ma Thú viễn cổ tái sinh, mọi người cũng đã xác nhận, lại thêm thương thế của trưởng lão Cửu Huyền Môn. Bọn họ cũng đã lần lượt rời khỏi Bạch Thành.
…
Có lẽ mọi chuyện đã qua đi một cách nhẹ nhàng như thế, nếu như buổi lễ luận công ban thưởng không trùng hợp với ngày Cửu Huyền Môn rời thành.
Hôm ban thưởng, Thành chủ xuất ra không ít Bạch Kim, đan dược cho các võ sư tham gia. Đồng thời, Trưởng lão Cửu huyền môn cũng xác nhận việc sẽ làm bảo hộ cho Bạch Thành. Sự Tồn vong của Bạch Thành từ nay sẽ là trách nhiệm của Cửu Huyền Môn.
-Đến lượt ban thưởng cho người tìm ra vị trí xảy ra thiên kiếp…thưởng 5000 bạch kim, một lọ Tôi Thể Đan
“Thưởng như vậy cũng là có hậu a, chỉ cần tìm ra là đã có 5000 bạch kim rồi, rất nhiều tiền đó nha.
Lại còn một bình Tôi Thể Đan, tu luyện nhục thể rất co tác dụng.
Sao ta lại không có vận khí như vậy chứ…”
Tiếng bàn tán xôn xao, tất nhiên Cao tầng trong Bạch Thành không để vào tai. Ấy vậy mà tình cờ Trưởng lão lại nghe được câu chuyện, làm lão biến sắc.
“Ây za, nếu cái hang mà tên tiểu tử đó dẫn chúng ta đến cũng là nơi họ cần tìm thì giờ ta cũng có thưởng rồi.
Đất hình như cũng màu tím
Nhưng không gian xung quanh quả dị thường, càng đi vào càng tối….”
Trưởng lão hướng về, nơi phát ra câu chuyện thoắt cái đã tới trước mặt 3 người.
-Các ngươi nói tìm thấy một nơi cũng xảy ra thiên kiếp à? Kể cho ta nghe…
Đám người này chính là Ngưu đầu và những người bạn. Thấy một vị cao nhân nhgay trước mặt, Ngưu đầu run rẩy, khúm núm kể lại…
-Hôm đó trời hơi tối chúng tôi cũng không rõ, soi qua lửa thì có màu hơi tim tím, Chúng tôi có phóng tín hiệu, nhưng mãi không thấy ai tới, Lúc sau Lại thấy tín hiệu từ chỗ đầm nước bắn lên liên tục. Chúng tôi vội vàng qua bên đó
Trưởng lão ngẫm nghĩ một lúc, Rõ ràng lão chỉ thấy một tín hiệu phát ra từ đầm nước, Tên này nói hắn cũng phóng tín hiệu. Vậy xem ra không hợp lý rồi, Nhưng lão cũng gượng hỏi
-Các Ngươi còn nhớ chỗ đó không?
Một tên đứng cạnh Ngưu đầu tiếp lời
-Bẩm, chuyện này quả là kỳ lạ, Trên đường tìm kiếm chúng tôi có gặp một tên tiểu tử đi hái thảo dược va rau rừng, hắn có chỉ đến nơi hang núi hắn từng tới, chúng tôi nhìn theo hướng hắn chỉ thì không thấy ngọn núi nào. Bảo hắn dẫn đường thì đi một lúc sau quả thật đến một ngọn núi thật
Tiếng bàn tán lại vang lên
-Thôi đi, mấy ngươi bịa chuyện thì cũng phải bịa hợp lý một chút mơ hồ thế ai tin được
-Đúng vậy a, Ai lại vào khu săn bắn hái thảo dược cơ chứ.
-Lại còn nhìn không thấy, đi lại thấy.? max ảo.
-Muốn thưởng tiền đến mức phải kể một câu chuyện hoang đường lừa người ta. Nực cười quá đi
Trưởng lão cũng nghĩ vậy a. Nhưng nếu lới nói của họ là thật thì sao. Chuyến đi này đã là vô ích rồi, đi thêm một chút nữa cũng không có gì
-Các ngươi dẫn ta đến khu vực đó!
Đám Ngưu đầu lập tức dẫn đường. Thành chủ Liễu Mặc và Người của Cửu Huyền Môn đều đi theo. Còn buỗi lễ vẫn tiếp tục…
Theo sự chỉ dẫn, Họ đã đến nơi mà theo lời Ngưu đầu kể là vị trí khi họ Gặp tiểu tử hái thuốc. Hướng tay theo phía hắn từng chỉ quả thật là có một ngọn núi.
-Trưởng lão, người xem… vết tích tàn phá vẫn còn mới.
-Nơi này có thể đã xảy ra thiên kiếp.
Trưởng lão suy nghĩ một hồi lâu
“ Các ngươi tìm xem có vật gì bằng kim loại đáng nghi quanh đây không”
Đám đệ tử và Ngưu đầu bắt đầu lùng sục tìm kiếm, Liễu Mặc đứng bên cạnh có chút khó hiểu;
-Bẩm trưởng lão, không lẽ có tận hai vật xuất hiện trong một lần thiên kiếp sao.?
-Lần này Ma Thú viễn cổ cấp đế xuất hiện, nếu có sinh ra thêm một vật cũng không có gì lạ.
-Nhưng tại sao bọn quan nhân nói đã phóng tín hiệu mà chúng ta không nhận được.?
Ngừng một lúc vị trưởng lão như đã hiểu ra.
-Ta nghĩ tại đây đã xảy ra việc thần binh đã xuất thế. Trước khi xảy ra Thiên kiếp một canh giờ Linh lực của thần binh tích tụ trong ngàn năm trong núi đá sẽ được dồn nén lại. Nó mạnh đến mức có thể sinh ra ảo cảnh khiến người ngoài không thể nhận thấy, điều gì đã diễn ra trong này
Các đệ tử tìm một hồi lâu không thấy vật gì khả nghi, Trưởng lão lại thở dài.
“ Xem ra chúng ta lại là người đến sau “
“Có cao nhân nào đó đã đi trước chúng ta một bước”
Đúng lúc này Ngưu đầu trong từ trong đống đất đá tìm được thứ gì đó, liền hớn hở chạy lại.
“ Trưởng lão, thành chủ…Ta tìm được cái này”
Vội vàng kính cẩn đưa cho trưởng lão,
-Cái này là …lệnh bài, Thành chủ người ở Bạch Thành có biết cái này của người nào không?
Thành chủ Liễu Mặc nhìn tấm lệnh bài đăm chiêu, dấu hiệu này là…
-…Lăng Gia Chi Lệnh… là lệnh bài của Lăng gia.
Trưởng lão khẽ gật đầu, nếu là người Lăng gia trong Bạch Thành có thể thương lượng rồi. Ít ra cũng phải mang cái gì về cho tông môn chứ, không lẽ tay trắng trở về? Nghĩ tới Thần binh, Tâm trạng trưởng lão có chút thoải mái hơn rồi.
-Làm phiền Liễu Thành chủ, xắp xếp cho ta đến Lăng gia một chuyến
Ma thú đã ở đây rồi,Lúc nãy chịu công kích của thiên kiếp và Tam Diệt Trận, nó chỉ biết ôm đầu chịu đựng.Tuy giờ không còn chịu công kích của sấm sét, nó đã bị thương không nhẹ nhưng vẫn có sức vùng vẫy.
-Trưởng lão, Con Ma thú này ….
-....Nó là Ma thú Đế cấp…
Trưởng lão thở ra một ngụm trọc khí. Tốn không biết bao nhiêu sức lực, mà vẫn không diệt được. chỉ có thể là ma thú Cấp Đế. Nếu không giết được nó, nhân gian sẽ gặp tai họa.
Thời viễn cổ Ma thú chính là những yêu thú bị nhiễm ma lực, ma lực này từ một vùng không gian kỳ bí khác tới. Khi ấy, nhân loại, yêu thú đều biến thành con mồi, Trong lúc hiểm nghèo, có một vị tiên nhân, Hóa Thần Cảnh, dẫn đầu Tiên môn diệt trừ ma thú. Rất nhanh đã đẩy lùi tất cả.Nhưng ma lực của Ma Tôn bị đánh tan ra, không biến mất mà vẫn lẩn trốn đâu đó. Ma thú Cấp đế chỉ dưới Ma tôn, khi nó khôi phục ma lực hoàn toàn, Các tông môn phải hợp sức mới có thể miễn cưỡng trấn áp. Không ngờ lần này lại là một Ma thú cấp đế.
Phải hạ gục nó gang nhanh càng tốt, càng để lâu, sau thiên kiếp, ma thú khôi phụ lại càng nhanh. Trưởng lão cắn răng, vận toàn bộ chân khí gằn từng chữ:
“Các vị, Đây là sát chiêu cuối. hãy dồn hết tu vi ”
Đám võ sư đằng sau bắt đầu nhao nhao, vận chân khí đến cực điểm, tiếp lực cho trưởng lão
Chân khí của lão hình thành một cự kiếp bạch sắc khổng lồ xung quanh còn có tiến xọet xoẹt của lôi điện
Mặt mày ai ai cũng đều, căng như dây đàn, Thấy lực lượng đã đạt đến cực hạn, Trưởng lão khẽ xuất động cánh tay.
“ Lôi đình Chi Kiếm” Diệt!
Cự kiếm lao tới thân mình con Ma Thú cắt đôi. Ma Thú hú lên thảm thiết, vừa mới tái sinh đã bị diệt.
Trưởng lão thấy vậy, miệng phun ra một ngụm máu, nhưng khẽ mỉm cười. Mình vừa làm một việc hết sức kinh thiên. Diệt một Ma thú cấp Đế, việc này cũng đủ để lão trở thanh một nhân vật truyền kỳ rồi
“Trưởng lão, người bị thương rồi”
Đám Võ Sư nhanh chóng tiến đến đỡ lấy Trưởng Lão
-Vừa nãy có chút quá sức, Những việc còn lại xin nhờ Liễu Thanh Chủ
Mọi việc đã xong, Thương vong cũng không ít nhưng cuối cùng, mây đã tan, mọi người lại nhìn thấy ánh mặt trời,Cao tầng Bạch Thành nhanh chóng rời khỏi chỗ này, Ma thú xuất hiện căn bản không có lợi ích gì có thể thu hoạch. Thành chủ hạ lệnh mang xác Ma thú về, Đầm nước bỗng chốc lại trở về dáng vẻ im lặng vốn có.
…
Một lúc sau. Một nhóm người vận hắc y, đeo mặt nạ xuất hiện ngay đó. một chiếc mặt nạ màu đỏ khác biệt với những cái còn lại,
“Đường chủ, chúng ta chậm chân rồi.”
Giọng nói của một tên đeo mặt nạ trắng, hướng tới mặt nạ đỏ cung kính.
“Gần đây có Thành trì nào không?”
“ Gần đây là địa bàn của Bạch Thành có thể là do họ làm”
Nữ nhân đeo mặt nạ đỏ nghe thấy Bạch Thành, khẽ nhoẻn miệng cười,
“Đi Bạch Thành, có lẽ bọn chúng chưa đi lâu”
Vừa nói xong nhóm người như những bóng ma lập tức biến mất.
…
Hỗn độn thế giới không chỉ có một tông môn Cửu Huyền Môn, mà còn nhiều tông môn khác nữa, Chính có, tà cũng có. Thiên tượng lần này cũng không chỉ Cửu Huyền Môn mới biết được, Các Thế lực lớn từ nơi khác cũng không có bỏ qua cho Thiên kiếp lần này, do khoảng cách từ Cửu Huyền Môn tới Bạch thành gần hơn nên họ có mặt sớm hơn. Cho nên mấy ngày sau đó các thế lực các cũng đã xuất hiện tới Bạch thành, ít nhất cũng muốn biết thiên kiếp lần này là gì, nếu có bảo vật họ cũng không ngại cướp đoạt một cách trắng trợn
Bạch Thành trước giờ không có sự bảo hộ của tông môn nào,lại cách xa Thiên Triều, hàng năm đều bị yêu thú tấn công, quấy nhiễu, Thành chủ cho Đô úy đóng quân mười dặm ngoài thành đảm bảo an nguy cho toàn bộ bách tính. Số người chết trận cũng không phải ít. Nếu có sự bảo hộ của một Tông môn vậy sẽ càng an toàn hơn. Nhưng có thêm một tông môn, khác nữa cũng đến. Vậy sẽ khó xử lý rồi.
Cao tầng Bạch Thành đều có cảm tình tốt với người của Cửu Huyền Môn, Chính họ mới là người đã bỏ không biết bao nhiêu tâm tư, sức lực trong lần Thiên Kiếp này. Nhất là một trưởng lão vì dùng sức quá độ mà thổ huyết. Vậy mà sau khi làm xong lại có mấy thế lực khác đến dòm ngó đòi chia lợi quả là mặt dày đến mức không mọc được râu. Có điều thế lực của họ không phải một Bạch Thành có thể đối chọi được. Đến Tông môn như Cửu Huyền Môn cũng phải kiêng kỵ vài phần.
Thân là Thành chủ, Biểu hiện của Liễu Mặc sẽ quyết định thái độ của những người khác, nên ông không thể không thận trọng, Luôn giữ thế hòa hoãn. Cũng may lần này là Ma Thú viễn cổ tái sinh, mọi người cũng đã xác nhận, lại thêm thương thế của trưởng lão Cửu Huyền Môn. Bọn họ cũng đã lần lượt rời khỏi Bạch Thành.
…
Có lẽ mọi chuyện đã qua đi một cách nhẹ nhàng như thế, nếu như buổi lễ luận công ban thưởng không trùng hợp với ngày Cửu Huyền Môn rời thành.
Hôm ban thưởng, Thành chủ xuất ra không ít Bạch Kim, đan dược cho các võ sư tham gia. Đồng thời, Trưởng lão Cửu huyền môn cũng xác nhận việc sẽ làm bảo hộ cho Bạch Thành. Sự Tồn vong của Bạch Thành từ nay sẽ là trách nhiệm của Cửu Huyền Môn.
-Đến lượt ban thưởng cho người tìm ra vị trí xảy ra thiên kiếp…thưởng 5000 bạch kim, một lọ Tôi Thể Đan
“Thưởng như vậy cũng là có hậu a, chỉ cần tìm ra là đã có 5000 bạch kim rồi, rất nhiều tiền đó nha.
Lại còn một bình Tôi Thể Đan, tu luyện nhục thể rất co tác dụng.
Sao ta lại không có vận khí như vậy chứ…”
Tiếng bàn tán xôn xao, tất nhiên Cao tầng trong Bạch Thành không để vào tai. Ấy vậy mà tình cờ Trưởng lão lại nghe được câu chuyện, làm lão biến sắc.
“Ây za, nếu cái hang mà tên tiểu tử đó dẫn chúng ta đến cũng là nơi họ cần tìm thì giờ ta cũng có thưởng rồi.
Đất hình như cũng màu tím
Nhưng không gian xung quanh quả dị thường, càng đi vào càng tối….”
Trưởng lão hướng về, nơi phát ra câu chuyện thoắt cái đã tới trước mặt 3 người.
-Các ngươi nói tìm thấy một nơi cũng xảy ra thiên kiếp à? Kể cho ta nghe…
Đám người này chính là Ngưu đầu và những người bạn. Thấy một vị cao nhân nhgay trước mặt, Ngưu đầu run rẩy, khúm núm kể lại…
-Hôm đó trời hơi tối chúng tôi cũng không rõ, soi qua lửa thì có màu hơi tim tím, Chúng tôi có phóng tín hiệu, nhưng mãi không thấy ai tới, Lúc sau Lại thấy tín hiệu từ chỗ đầm nước bắn lên liên tục. Chúng tôi vội vàng qua bên đó
Trưởng lão ngẫm nghĩ một lúc, Rõ ràng lão chỉ thấy một tín hiệu phát ra từ đầm nước, Tên này nói hắn cũng phóng tín hiệu. Vậy xem ra không hợp lý rồi, Nhưng lão cũng gượng hỏi
-Các Ngươi còn nhớ chỗ đó không?
Một tên đứng cạnh Ngưu đầu tiếp lời
-Bẩm, chuyện này quả là kỳ lạ, Trên đường tìm kiếm chúng tôi có gặp một tên tiểu tử đi hái thảo dược va rau rừng, hắn có chỉ đến nơi hang núi hắn từng tới, chúng tôi nhìn theo hướng hắn chỉ thì không thấy ngọn núi nào. Bảo hắn dẫn đường thì đi một lúc sau quả thật đến một ngọn núi thật
Tiếng bàn tán lại vang lên
-Thôi đi, mấy ngươi bịa chuyện thì cũng phải bịa hợp lý một chút mơ hồ thế ai tin được
-Đúng vậy a, Ai lại vào khu săn bắn hái thảo dược cơ chứ.
-Lại còn nhìn không thấy, đi lại thấy.? max ảo.
-Muốn thưởng tiền đến mức phải kể một câu chuyện hoang đường lừa người ta. Nực cười quá đi
Trưởng lão cũng nghĩ vậy a. Nhưng nếu lới nói của họ là thật thì sao. Chuyến đi này đã là vô ích rồi, đi thêm một chút nữa cũng không có gì
-Các ngươi dẫn ta đến khu vực đó!
Đám Ngưu đầu lập tức dẫn đường. Thành chủ Liễu Mặc và Người của Cửu Huyền Môn đều đi theo. Còn buỗi lễ vẫn tiếp tục…
Theo sự chỉ dẫn, Họ đã đến nơi mà theo lời Ngưu đầu kể là vị trí khi họ Gặp tiểu tử hái thuốc. Hướng tay theo phía hắn từng chỉ quả thật là có một ngọn núi.
-Trưởng lão, người xem… vết tích tàn phá vẫn còn mới.
-Nơi này có thể đã xảy ra thiên kiếp.
Trưởng lão suy nghĩ một hồi lâu
“ Các ngươi tìm xem có vật gì bằng kim loại đáng nghi quanh đây không”
Đám đệ tử và Ngưu đầu bắt đầu lùng sục tìm kiếm, Liễu Mặc đứng bên cạnh có chút khó hiểu;
-Bẩm trưởng lão, không lẽ có tận hai vật xuất hiện trong một lần thiên kiếp sao.?
-Lần này Ma Thú viễn cổ cấp đế xuất hiện, nếu có sinh ra thêm một vật cũng không có gì lạ.
-Nhưng tại sao bọn quan nhân nói đã phóng tín hiệu mà chúng ta không nhận được.?
Ngừng một lúc vị trưởng lão như đã hiểu ra.
-Ta nghĩ tại đây đã xảy ra việc thần binh đã xuất thế. Trước khi xảy ra Thiên kiếp một canh giờ Linh lực của thần binh tích tụ trong ngàn năm trong núi đá sẽ được dồn nén lại. Nó mạnh đến mức có thể sinh ra ảo cảnh khiến người ngoài không thể nhận thấy, điều gì đã diễn ra trong này
Các đệ tử tìm một hồi lâu không thấy vật gì khả nghi, Trưởng lão lại thở dài.
“ Xem ra chúng ta lại là người đến sau “
“Có cao nhân nào đó đã đi trước chúng ta một bước”
Đúng lúc này Ngưu đầu trong từ trong đống đất đá tìm được thứ gì đó, liền hớn hở chạy lại.
“ Trưởng lão, thành chủ…Ta tìm được cái này”
Vội vàng kính cẩn đưa cho trưởng lão,
-Cái này là …lệnh bài, Thành chủ người ở Bạch Thành có biết cái này của người nào không?
Thành chủ Liễu Mặc nhìn tấm lệnh bài đăm chiêu, dấu hiệu này là…
-…Lăng Gia Chi Lệnh… là lệnh bài của Lăng gia.
Trưởng lão khẽ gật đầu, nếu là người Lăng gia trong Bạch Thành có thể thương lượng rồi. Ít ra cũng phải mang cái gì về cho tông môn chứ, không lẽ tay trắng trở về? Nghĩ tới Thần binh, Tâm trạng trưởng lão có chút thoải mái hơn rồi.
-Làm phiền Liễu Thành chủ, xắp xếp cho ta đến Lăng gia một chuyến
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.