Chương 85: Lãnh U
Naophang23
24/11/2018
Tiếu Thất bị Cự nhân dùng dây xích quấn quanh người kéo ra ngoài thành,
tạo thành một vết dài trên mặt tuyết. Phía sau hắn là Lãnh U đang bế xốc nữ nhân không ngừng đạp tuyết đi tới. Thoáng chốc đã theo kịp hắn, nhảy lên người của cự nhân thản nhiên ngồi trên vai. Tốc độ của người này
đâu có thua Thượng Thủy Phiêu Vân Hành của hắn, bản lĩnh như vậy mà vẫn
đi vào Tông Môn xin làm đệ tử. Vậy Bản Lĩnh tông môn còn có nhiều điều
cao minh hơn nữa, mới hấp dẫn được loại người thiên tài như thế này
Đã bị kéo xa cách Băng Phong chi thành vài dặm tên cự nhân theo hiệu lệnh của Lãnh U dừng lại ở một ngọn núi tuyết. Quần của hắn đã ướt đũng. Tất nhiên là do trượt một thời gian dài trên tuyết, không phải hắn sợ hãi. Lý trí đã trở lại hoàn toàn trở lại, hắn nhận ra được người đang đứng trước mặt mình,
Nữ nhân đang nằm trên vai cự nhân bị điểm huyệt giờ đang bất tỉnh. Còn Lãnh U đang từ từ tiến lại gần Tiểu Thất, mái tóc đung đưa theo làn gió, khuôn mặt vẫn băng lạnh như thường. Người này bắt hắn ra đây với mục đích gì, nhìn cách hắn nói chuyện dường như không coi người khác vào mắt, Lại sai cự nhân dùng dây xích to bản trói hắn lại không giống có ý tốt
“ Ngươi …Là Ma Nhân tộc?”
Giọng nói có phần lạnh lùng, Tiểu Thất đã tỉnh táo, hắn không biết chuyện gì vừa xảy ra ở Trong Thành khiến người khác lại hắt hủi hắn như vậy
“ Ta…KHông phải Ma nhân tộc gì đấy”
Lãnh U lại xấn tới
“ Ngươi không phải?... Vậy thì ngươi tại sao lại hóa điên muốn uống máu người khác?”
Tiểu Thất ngạc nhiên, không tin vào lời mình vừa nghe được
“ Ta… uống máu… người khác”
“ Ngươi không thấy trong người mình khác lạ sao?”
Tiểu Thất lờ mờ nhớ lại chuyện hồi nãy
“ Sau khí đánh tên kia hộc máu… tự nhiên ta lạ cảm thấy cổ họng khô khan lạ thường chỉ muốn tìm cái gì đó uống để giải tỏa cơn khát… ta vội lấy mấy nắm tuyết ắn thử nhưng không có đỡ… Sau đó ta…Ta…”
Những hình ảnh sau đó cũng dần hiện ra một cách mơ hồ, hắn lao tới định cắn vào cổ Lôi Cang… Rồi bị thanh kiếm của một đệ tử Tông môn ngăn lại…Hắn quay phắt sang phía cự nhân nhìn vào người đang gục trên vai
“ Người đó còn sống không…?”
Lãnh U quay mặt sang hướng khác, làn tóc đen che khuất không thấy cảm xúc
“ Không sao?... ngươi chỉ cắn vào tay của nàng ta, Mà ta không hiểu vì sao ngươi uống máu người này lại lấy lại được lý trí. Lẽ ra ma tính trong người của ngươi càng phải bạo nộ mới phải”
Tiểu Thất thả lỏng người hướng mắt lên thiên không, nằm dài trên nền tuyết
“ Ngươi cũng là đến lấy mạng ta phải không?...Ra tay đi”
Việc hắn tiếp xúc với huyết khí khiến thần trí điên loạn hắn đã phát hiện từ lâu,Không ngờ nay lại đến mức không khống chế được hành động, lần này là lần đầu hắn uống máu của đồng loại, lần sau chưa biết còn biến thành dạng gì đây. Liệu hắn có khi nào lại mất đi nhân tính hoàn toàn trở thành một ác ma nào đó… Người này đã trông thấy sự việc, lại là người của Tông Môn, chắc không tha cho hắn.
Lãnh U tiến lại gần cúi người bên cạnh hắn. Đưa tay cầm lấy đầu dây xích từ từ tháo bỏ ra. Dây này đâu phải nhỏ và nhẹ, nó rất to và nặng là khác. Vậy mà người này dáng người mảnh mai lại nhẹ nhàng tháo bỏ, trông chẳng tốn chút sức nào. Khiến Tiểu Thất vốn tự tin về nhục thể cũng thầm cảm thán “ Người này không có đơn giản, nhục thể có thể còn vượt xa hắn”
“ Ngươi không giết ta sao?”
Khi quăng bỏ sợ xích, bàn tay nhỏ nhắn của Lãnh U từ từ kéo áo của Tiểu Thất ra, làm lộ ra hình xăm mặt quỷ màu đỏ đã phai đi phần nào. Nhìn một lúc khóe miệng Lãnh U khẽ cong lên, nhưng thoáng chốc thôi lại trở lại lạnh lùng như cũ
“Không ngờ …ngươi lại có hình xăm này… Từ đâu ngươi có nó”
Tiểu Thất chần chừ, người này nhận ra ký hiệu của Ma Môn?... Vậy thì khó rồi.
“ Ta đến từ phía nam… Ngươi cũng là người của Ma Môn?”
Lãnh U im lặng hồi lâu ngắm nhìn Tiểu Thất làm hắn có chút ớn lạnh, hồi lâu hắn mới lên tiếng
“Xem ra có chút hiểu lầm…. ngươi không phải là người ở đây, và ta cũng không phải người trong Ma Môn mà ngươi nói”
Lãnh U thở một hơi quay lưng về phía cự nhân. Tiểu Thất thấy hồ nghi vội vàng đứng dậy
“ Ngươi biết gì đó về hình xăm này đúng không? Có thể nói cho ta được hay chăng?”
Lãnh U ngoảnh mặt lại một lúc rồi nói
“Vô danh tiểu tốt, thấy người từ ngoài đến Bắc Phong ta không lấy mạng người… Ngươi đi đi”
Mọi chuyện quá mơ hồ, Tiểu Thất không thể cứ thế mà đi được, hắn phải biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Người trước mặt hắn và cả hình xăm trên người cự nhân rất quen thuộc, Tiểu Thất chạy tới đưa tạy chạm vào vai Lãnh U, đôi vai nhỏ nhắn giống hệt của nữ nhân khiến Tiểu Thất chột dạ
Chưa kịp thu tay lại thì, Lãnh U đã xoay người vừa gạt tay của Tiểu Thất vừa tung một quyền đến trước mặt gã, Quyền đầu Tiểu Thất lui về sau né được, Nhưng nếu muốn nói chuyện dò hỏi thông tin thì phải cho đối phương biết hắn cũng không phải kẻ vô danh. Quyền thứ hai của Lãnh U hắn không né mà dùng quyền đối lại, lấy cứng đối cứng
“ Xoạt xoạt…”
Đôi chân tiểu Thất đồng thời trượt về sau tạo thành một vệt dài trên tuyết, cánh tay phải đối quyền lúc này đã tê rần, mấy ngón tay run run không tự chủ được. Nhìn lại đối phương vẫn đứng đấy, tay chắp ra sau khuôn mặt không cảm xúc, Quyền vừa rồi Tiểu thất dùng hết sức thì hắn bị gãy mất cánh tay. Cứng đối cứng mà đối phương trông rất bình thản
“ Ngươi là người có nắm đấm mạnh nhất ta từng gặp. Chuyện của ta chắc người biết ít nhiều, xin hãy nói cho ta biết… Ta không muốn một ngày nào đó mình trở thành một con quỷ…”
Lời nói chậm rãi, như muốn năn nỉ đối phương. Lãnh U vẫn chắp tay sau lưng nên Tiểu Thất không biết Cánh tay của Lãnh U sau va chạm hồi nãy cũng đã nổi gân xanh. NGười như vậy cũng đủ tư cách để hắn nói chuyện rồi
“ Ngươi cũng không tệ… Cũng được vậy ta sẽ làm phúc nói cho ngươi nghe”
Hai người tiến lại gần chỗ cự nhân, ngồi lên vai vừa đi về phía Đông vừa nói chuyện. Những câu chuyện về vùng đất Bắc Phong của Quy Nguyên Đại lục
“Chắc ngươi cũng biết Bắc Phong có 25 Tộc nhân, mối tộc có một kỹ xảo chiến đấu rất đặc trưng, cùng những khả năng kỳ lạ. Phong tộc di chuyển nhanh… Huyễn Tộc thì dùng đao kỳ ảo làm người ta rối mắt như đi vào mê trận… Lôi Tộc thì có khả năng truyền lôi điện vào đòn công kích…Còn Minh Tộc chúng ta thì dùng thuẫn và Thuần hóa yêu thú…
Trong các tộc nhân có một tộc gọi là Cự Nhân dáng người cao lớn, nhục thể hơn người bình thường nhưng trí tuệ của họ không được tốt nếu không muốn gọi là ngu ngốc… chính vì vậy họ rất dễ trở thành nô lệ cho các tộc nhân trong xây dựng, đào hang đá… Nhưng trong các tộc nhân có một bộ tộc là Huyết Tộc dùng Cự nhân làm công cụ cho việc đánh chiếm cách Bộ Tộc khác… Bọn họ có một bí pháp có thể thấu tóm được tâm trí cũng như hành động của Cự Nhân, khiến chúng trở nên điên cuồng, khát máu và hiếu chiến sau này người ta gọi chúng là Ma Nhân
Trong lúc còn chưa lớn mạnh, nhận thấy sự nguy hiểm của Huyết Tộc và Ma nhân, các bộ tộc đã hợp lực, đánh đuổi bọn họ đến vùng Băng Phong Chi Cực xa xôi ở phía Bắc một số khác lại chạy tán loạn khắp đại lục,Băng Phong chi cực lạnh giá quanh năm, nơi đó không có thức ăn chính là tử địa. Vì vậy không ai muốn đến đó cả. Năm tháng qua đi chẳng còn ai nhớ đường đi đến đó nữa”
“ vậy hình xăm của ta là như thế nào”
Tiểu Thất đã hiểu vì sao lại ít người biết đườg đi Băng Phong Chi Cực, nhưng việc hình xăm mặt quỷ vẫn làm hắn băn khoăn
“ Việc này phải kể đến bí pháp của Huyết Tộc, đến nay vẫn là một bí ẩn, Chỉ biết là một Cự Nhân sau khi bị dùng bí pháp lên người biến thành trở nên hung ác biến thành Ma nhân. Ma tính của họ thấm vào xương, dù có chết đi vẫn còn sót lại. Phần xương bị đốt thành tro vẫn Ma tính vẫn còn chưa tiêu tan. Đủ thấy bí pháp của Huyết Tộc lợi hại đến mức nào. Cự nhân đi theo ta là một con chưa biến thành Ma nhân, mới chỉ có vết to bám bên ngoài thôi, nhưng đã lau qua mấy lần vẫn còn hình thù để lại. Nếu là phần tro đấy mà ngấm vào trong người thì nó cũng sẽ biến thành Ma nhân có sức lực và sự hung ác y hệt”
Ngừng một lúc, Lãnh U hướng sang phía Tiểu Thất
“Ta cho rằng hình xăm cửa ngươi có một ít tro tàn của Ma Nhân pha lẫn trong đấy, xét về hình dạng của hình xăm thì ta lại càng chắc chắn nhận định của mình là không sai. Nếu ta đoán không sai thì cơ thể của người cũng giống với ma nhân, ngoài nhục thể cường đại thì còn không bị độc được tác động”
“ Đúng là ta không bị trúng độc… nhờ đó mà mấy lần thoát khỏi hiểm cảnh. Vậy là một ngày nào đó ta cũng thành một ma nhân, mất đi nhân tính? Sao ngươi còn thả cho ta đi”
Lãnh U lắc đầu
“ Không dấu gì ngươi… Lãnh U ta cũng chính là một Ma Nhân?”
Tiểu Thất hốt hoảng không tin vào mắt mình, người này thần lực hơn hắn nói là Ma nhân cũng hợp lý, nhưng sao hắn lại không bị mùi của máu làm điên loạn, ngược lại còn rất ung dung còn đến Tông Môn xin làm đệ tử
“Ngươi không tin cũng không ảnh hưởng gì đến ta… Bản Thân ta cũng không biết mình đã có dòng máu Ma Nhân trong người từ lúc nào, có thể là nhiễm tro bụi từ lúc nào không hay. Nhưng ta biết nó ở trong người ta từ rất lâu rồi. Khi ấy ta cùn vơi mấy đứa cùng tuổi khác đi dạo chơi bên ngoài, vô tình có một người bị ngã huyết dịch chảy ra làm ta có cảm giác thèm thuồng, không tự chủ được ta lao tới và ngươi biết rồi đấy, mấy đứa đi cùng ta hồi đó chẳng đứa nào còn sống cả.
Phụ Thân ta là tộc trưởng, phát hiện ra sự việc ta là ma nhân, liền giam ta lại mấy năm liền. Không cho ta tiếp xúc với Yêu Thú, hàng ngày chỉ có một người đến đưa thức ăn cho ta, người đó là muội muội của ta, nhưng rồi chính ta cũng làm mất người em gái của mình. Về sau có một vị cao nhân thần bí đi qua tộc của ta, nghe được truyện này liền nghĩ ra hạ sách phế đi vị giác và khứu giác của ta. Đổi lại còn truyền cho ta ít bản lĩnh.
Thì ra người này còn có vẻ khổ tâm hơn cả hắn nữa, Tự mình giét đi người quen để rồi cô độc một mình.
“Băng Phong Chi Môn rất lợi hại sao, mà mọi người và nhất là một người có bản lĩnh như người phải đi vào đó làm đệ tử”
“ Băng Phong Chi Môn là tông môn lớn nhất ở Bắc Phong, người khai lập ra là Băng Phong Lão Tổ cũng đã hơn nghìn năm trước, Nhưng khi đó mọi thứ được chỉ dại còn chưa có hê thống rõ ràng, đến thời của Tuyết Liên Tiên Tử thì mạch lạc hơn, Tông Môn chia làm hai hướng tu luyện Băng Phong Môn chuyên dùng Băng tuyết làm công kích, khống chế địch nhân, yêu thú. Một hướng khác là Huyền Phong Môn chỉ tu về khí, có thể tự do bay lượn hay đơn giản như Đệ tử cách không sử dụng kiếm để đối phó với ngươi vậy. Tuy chia làm hai hướng nhưng hoàn toàn có thể kết hợp lại bổ trợ với nhau. ta đến Băng Phong Chi Môn bái nhập làm đệ tử để rèn luyện tinh thần lực tự khống chế Ma Tính khi bạo phát.
Vậy ra nhữn g người hắn đang tìm kiếm đều có thọ mệnh hơn phàm nhân rất nhiều, một người đã hơn nghìn năm, còn người kia cũng đã mấy trăm năm. Tu chân đặt tới đỉnh cao liệu có được thọ ngang trời đất.
Đã bị kéo xa cách Băng Phong chi thành vài dặm tên cự nhân theo hiệu lệnh của Lãnh U dừng lại ở một ngọn núi tuyết. Quần của hắn đã ướt đũng. Tất nhiên là do trượt một thời gian dài trên tuyết, không phải hắn sợ hãi. Lý trí đã trở lại hoàn toàn trở lại, hắn nhận ra được người đang đứng trước mặt mình,
Nữ nhân đang nằm trên vai cự nhân bị điểm huyệt giờ đang bất tỉnh. Còn Lãnh U đang từ từ tiến lại gần Tiểu Thất, mái tóc đung đưa theo làn gió, khuôn mặt vẫn băng lạnh như thường. Người này bắt hắn ra đây với mục đích gì, nhìn cách hắn nói chuyện dường như không coi người khác vào mắt, Lại sai cự nhân dùng dây xích to bản trói hắn lại không giống có ý tốt
“ Ngươi …Là Ma Nhân tộc?”
Giọng nói có phần lạnh lùng, Tiểu Thất đã tỉnh táo, hắn không biết chuyện gì vừa xảy ra ở Trong Thành khiến người khác lại hắt hủi hắn như vậy
“ Ta…KHông phải Ma nhân tộc gì đấy”
Lãnh U lại xấn tới
“ Ngươi không phải?... Vậy thì ngươi tại sao lại hóa điên muốn uống máu người khác?”
Tiểu Thất ngạc nhiên, không tin vào lời mình vừa nghe được
“ Ta… uống máu… người khác”
“ Ngươi không thấy trong người mình khác lạ sao?”
Tiểu Thất lờ mờ nhớ lại chuyện hồi nãy
“ Sau khí đánh tên kia hộc máu… tự nhiên ta lạ cảm thấy cổ họng khô khan lạ thường chỉ muốn tìm cái gì đó uống để giải tỏa cơn khát… ta vội lấy mấy nắm tuyết ắn thử nhưng không có đỡ… Sau đó ta…Ta…”
Những hình ảnh sau đó cũng dần hiện ra một cách mơ hồ, hắn lao tới định cắn vào cổ Lôi Cang… Rồi bị thanh kiếm của một đệ tử Tông môn ngăn lại…Hắn quay phắt sang phía cự nhân nhìn vào người đang gục trên vai
“ Người đó còn sống không…?”
Lãnh U quay mặt sang hướng khác, làn tóc đen che khuất không thấy cảm xúc
“ Không sao?... ngươi chỉ cắn vào tay của nàng ta, Mà ta không hiểu vì sao ngươi uống máu người này lại lấy lại được lý trí. Lẽ ra ma tính trong người của ngươi càng phải bạo nộ mới phải”
Tiểu Thất thả lỏng người hướng mắt lên thiên không, nằm dài trên nền tuyết
“ Ngươi cũng là đến lấy mạng ta phải không?...Ra tay đi”
Việc hắn tiếp xúc với huyết khí khiến thần trí điên loạn hắn đã phát hiện từ lâu,Không ngờ nay lại đến mức không khống chế được hành động, lần này là lần đầu hắn uống máu của đồng loại, lần sau chưa biết còn biến thành dạng gì đây. Liệu hắn có khi nào lại mất đi nhân tính hoàn toàn trở thành một ác ma nào đó… Người này đã trông thấy sự việc, lại là người của Tông Môn, chắc không tha cho hắn.
Lãnh U tiến lại gần cúi người bên cạnh hắn. Đưa tay cầm lấy đầu dây xích từ từ tháo bỏ ra. Dây này đâu phải nhỏ và nhẹ, nó rất to và nặng là khác. Vậy mà người này dáng người mảnh mai lại nhẹ nhàng tháo bỏ, trông chẳng tốn chút sức nào. Khiến Tiểu Thất vốn tự tin về nhục thể cũng thầm cảm thán “ Người này không có đơn giản, nhục thể có thể còn vượt xa hắn”
“ Ngươi không giết ta sao?”
Khi quăng bỏ sợ xích, bàn tay nhỏ nhắn của Lãnh U từ từ kéo áo của Tiểu Thất ra, làm lộ ra hình xăm mặt quỷ màu đỏ đã phai đi phần nào. Nhìn một lúc khóe miệng Lãnh U khẽ cong lên, nhưng thoáng chốc thôi lại trở lại lạnh lùng như cũ
“Không ngờ …ngươi lại có hình xăm này… Từ đâu ngươi có nó”
Tiểu Thất chần chừ, người này nhận ra ký hiệu của Ma Môn?... Vậy thì khó rồi.
“ Ta đến từ phía nam… Ngươi cũng là người của Ma Môn?”
Lãnh U im lặng hồi lâu ngắm nhìn Tiểu Thất làm hắn có chút ớn lạnh, hồi lâu hắn mới lên tiếng
“Xem ra có chút hiểu lầm…. ngươi không phải là người ở đây, và ta cũng không phải người trong Ma Môn mà ngươi nói”
Lãnh U thở một hơi quay lưng về phía cự nhân. Tiểu Thất thấy hồ nghi vội vàng đứng dậy
“ Ngươi biết gì đó về hình xăm này đúng không? Có thể nói cho ta được hay chăng?”
Lãnh U ngoảnh mặt lại một lúc rồi nói
“Vô danh tiểu tốt, thấy người từ ngoài đến Bắc Phong ta không lấy mạng người… Ngươi đi đi”
Mọi chuyện quá mơ hồ, Tiểu Thất không thể cứ thế mà đi được, hắn phải biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Người trước mặt hắn và cả hình xăm trên người cự nhân rất quen thuộc, Tiểu Thất chạy tới đưa tạy chạm vào vai Lãnh U, đôi vai nhỏ nhắn giống hệt của nữ nhân khiến Tiểu Thất chột dạ
Chưa kịp thu tay lại thì, Lãnh U đã xoay người vừa gạt tay của Tiểu Thất vừa tung một quyền đến trước mặt gã, Quyền đầu Tiểu Thất lui về sau né được, Nhưng nếu muốn nói chuyện dò hỏi thông tin thì phải cho đối phương biết hắn cũng không phải kẻ vô danh. Quyền thứ hai của Lãnh U hắn không né mà dùng quyền đối lại, lấy cứng đối cứng
“ Xoạt xoạt…”
Đôi chân tiểu Thất đồng thời trượt về sau tạo thành một vệt dài trên tuyết, cánh tay phải đối quyền lúc này đã tê rần, mấy ngón tay run run không tự chủ được. Nhìn lại đối phương vẫn đứng đấy, tay chắp ra sau khuôn mặt không cảm xúc, Quyền vừa rồi Tiểu thất dùng hết sức thì hắn bị gãy mất cánh tay. Cứng đối cứng mà đối phương trông rất bình thản
“ Ngươi là người có nắm đấm mạnh nhất ta từng gặp. Chuyện của ta chắc người biết ít nhiều, xin hãy nói cho ta biết… Ta không muốn một ngày nào đó mình trở thành một con quỷ…”
Lời nói chậm rãi, như muốn năn nỉ đối phương. Lãnh U vẫn chắp tay sau lưng nên Tiểu Thất không biết Cánh tay của Lãnh U sau va chạm hồi nãy cũng đã nổi gân xanh. NGười như vậy cũng đủ tư cách để hắn nói chuyện rồi
“ Ngươi cũng không tệ… Cũng được vậy ta sẽ làm phúc nói cho ngươi nghe”
Hai người tiến lại gần chỗ cự nhân, ngồi lên vai vừa đi về phía Đông vừa nói chuyện. Những câu chuyện về vùng đất Bắc Phong của Quy Nguyên Đại lục
“Chắc ngươi cũng biết Bắc Phong có 25 Tộc nhân, mối tộc có một kỹ xảo chiến đấu rất đặc trưng, cùng những khả năng kỳ lạ. Phong tộc di chuyển nhanh… Huyễn Tộc thì dùng đao kỳ ảo làm người ta rối mắt như đi vào mê trận… Lôi Tộc thì có khả năng truyền lôi điện vào đòn công kích…Còn Minh Tộc chúng ta thì dùng thuẫn và Thuần hóa yêu thú…
Trong các tộc nhân có một tộc gọi là Cự Nhân dáng người cao lớn, nhục thể hơn người bình thường nhưng trí tuệ của họ không được tốt nếu không muốn gọi là ngu ngốc… chính vì vậy họ rất dễ trở thành nô lệ cho các tộc nhân trong xây dựng, đào hang đá… Nhưng trong các tộc nhân có một bộ tộc là Huyết Tộc dùng Cự nhân làm công cụ cho việc đánh chiếm cách Bộ Tộc khác… Bọn họ có một bí pháp có thể thấu tóm được tâm trí cũng như hành động của Cự Nhân, khiến chúng trở nên điên cuồng, khát máu và hiếu chiến sau này người ta gọi chúng là Ma Nhân
Trong lúc còn chưa lớn mạnh, nhận thấy sự nguy hiểm của Huyết Tộc và Ma nhân, các bộ tộc đã hợp lực, đánh đuổi bọn họ đến vùng Băng Phong Chi Cực xa xôi ở phía Bắc một số khác lại chạy tán loạn khắp đại lục,Băng Phong chi cực lạnh giá quanh năm, nơi đó không có thức ăn chính là tử địa. Vì vậy không ai muốn đến đó cả. Năm tháng qua đi chẳng còn ai nhớ đường đi đến đó nữa”
“ vậy hình xăm của ta là như thế nào”
Tiểu Thất đã hiểu vì sao lại ít người biết đườg đi Băng Phong Chi Cực, nhưng việc hình xăm mặt quỷ vẫn làm hắn băn khoăn
“ Việc này phải kể đến bí pháp của Huyết Tộc, đến nay vẫn là một bí ẩn, Chỉ biết là một Cự Nhân sau khi bị dùng bí pháp lên người biến thành trở nên hung ác biến thành Ma nhân. Ma tính của họ thấm vào xương, dù có chết đi vẫn còn sót lại. Phần xương bị đốt thành tro vẫn Ma tính vẫn còn chưa tiêu tan. Đủ thấy bí pháp của Huyết Tộc lợi hại đến mức nào. Cự nhân đi theo ta là một con chưa biến thành Ma nhân, mới chỉ có vết to bám bên ngoài thôi, nhưng đã lau qua mấy lần vẫn còn hình thù để lại. Nếu là phần tro đấy mà ngấm vào trong người thì nó cũng sẽ biến thành Ma nhân có sức lực và sự hung ác y hệt”
Ngừng một lúc, Lãnh U hướng sang phía Tiểu Thất
“Ta cho rằng hình xăm cửa ngươi có một ít tro tàn của Ma Nhân pha lẫn trong đấy, xét về hình dạng của hình xăm thì ta lại càng chắc chắn nhận định của mình là không sai. Nếu ta đoán không sai thì cơ thể của người cũng giống với ma nhân, ngoài nhục thể cường đại thì còn không bị độc được tác động”
“ Đúng là ta không bị trúng độc… nhờ đó mà mấy lần thoát khỏi hiểm cảnh. Vậy là một ngày nào đó ta cũng thành một ma nhân, mất đi nhân tính? Sao ngươi còn thả cho ta đi”
Lãnh U lắc đầu
“ Không dấu gì ngươi… Lãnh U ta cũng chính là một Ma Nhân?”
Tiểu Thất hốt hoảng không tin vào mắt mình, người này thần lực hơn hắn nói là Ma nhân cũng hợp lý, nhưng sao hắn lại không bị mùi của máu làm điên loạn, ngược lại còn rất ung dung còn đến Tông Môn xin làm đệ tử
“Ngươi không tin cũng không ảnh hưởng gì đến ta… Bản Thân ta cũng không biết mình đã có dòng máu Ma Nhân trong người từ lúc nào, có thể là nhiễm tro bụi từ lúc nào không hay. Nhưng ta biết nó ở trong người ta từ rất lâu rồi. Khi ấy ta cùn vơi mấy đứa cùng tuổi khác đi dạo chơi bên ngoài, vô tình có một người bị ngã huyết dịch chảy ra làm ta có cảm giác thèm thuồng, không tự chủ được ta lao tới và ngươi biết rồi đấy, mấy đứa đi cùng ta hồi đó chẳng đứa nào còn sống cả.
Phụ Thân ta là tộc trưởng, phát hiện ra sự việc ta là ma nhân, liền giam ta lại mấy năm liền. Không cho ta tiếp xúc với Yêu Thú, hàng ngày chỉ có một người đến đưa thức ăn cho ta, người đó là muội muội của ta, nhưng rồi chính ta cũng làm mất người em gái của mình. Về sau có một vị cao nhân thần bí đi qua tộc của ta, nghe được truyện này liền nghĩ ra hạ sách phế đi vị giác và khứu giác của ta. Đổi lại còn truyền cho ta ít bản lĩnh.
Thì ra người này còn có vẻ khổ tâm hơn cả hắn nữa, Tự mình giét đi người quen để rồi cô độc một mình.
“Băng Phong Chi Môn rất lợi hại sao, mà mọi người và nhất là một người có bản lĩnh như người phải đi vào đó làm đệ tử”
“ Băng Phong Chi Môn là tông môn lớn nhất ở Bắc Phong, người khai lập ra là Băng Phong Lão Tổ cũng đã hơn nghìn năm trước, Nhưng khi đó mọi thứ được chỉ dại còn chưa có hê thống rõ ràng, đến thời của Tuyết Liên Tiên Tử thì mạch lạc hơn, Tông Môn chia làm hai hướng tu luyện Băng Phong Môn chuyên dùng Băng tuyết làm công kích, khống chế địch nhân, yêu thú. Một hướng khác là Huyền Phong Môn chỉ tu về khí, có thể tự do bay lượn hay đơn giản như Đệ tử cách không sử dụng kiếm để đối phó với ngươi vậy. Tuy chia làm hai hướng nhưng hoàn toàn có thể kết hợp lại bổ trợ với nhau. ta đến Băng Phong Chi Môn bái nhập làm đệ tử để rèn luyện tinh thần lực tự khống chế Ma Tính khi bạo phát.
Vậy ra nhữn g người hắn đang tìm kiếm đều có thọ mệnh hơn phàm nhân rất nhiều, một người đã hơn nghìn năm, còn người kia cũng đã mấy trăm năm. Tu chân đặt tới đỉnh cao liệu có được thọ ngang trời đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.