Thố Vương Tiên Lộ

Chương 127: Ma Vực Bỏ hoang

Naophang23

17/12/2018

Tiểu Thất mở mắt ra, hắn đã đi ra bên ngoài quả cầu

“ Người đã qua được luyện hồn”

Giọng nói của Tàn Hồn pháp bảo làm Tiểu Thất cảm khái

“Ta vào đó được bao lâu rồi”

Tàn Hồn trả lời

“ Chỉ bằng một cái chớp mắt mà thôi? Ngươi đi ra rất là nhanh đấy”

Ánh mắt đợm buồn Tiểu Thất nói

“ Chỉ một cái chớp mắt mà.. ta cứ ngỡ mình sống được bao nhiêu kiếp rồi”

Tiểu Thất nói lần này là thật, tuy không rõ hắn đi vào bao lâu, nhưng thời gian hắn chìm vào một cảnh do chính mình tạo ra là không thể được, cũng may kiếp trước hắn tự kỷ vào bản thân, mội thứ qua tốt đẹp lại khiến hắn không thoải mái, không thì đã chìm trong mộng ảo chẳng muốn thoát ra. Cửa ải cuối cùng là chống lại sự cám dỗ của bản thân, không đau đớn nhưng lại khó thoát.

Xem qua vô vàn mộng cảnh, lúc này Tiểu Thất nghi ngờ chính bản thân mình, có phải là do hắn không có lý tưởng rỗ ràng nên mới không bị cám dỗ mê hoặc. Vậy hắn tu luyện công pháp là mục đích gì? Ngày đầu là để ngao du, nhưng về sau lại bị cuốn vào Ma Môn,. Việc này không phải do hắn tự nguyện. Có người lợi dụng hắn để xắp xếp một việc gì đó

Muốn thoải mái đi khắp đại lục thì thực lực hắn đã có rồi, nhưng những kẻ đã lợi dụng hắn, tàn sát Bạch Thành, đẩy hắn trở thành kẻ thù chung của mọi người thì không có cách nào bỏ qua được.

Linh hồn Tiểu Thất không còn bị lực hút của quả cầu ảnh hưởng nữa, nên quay lại cơ thể không có trở ngại gì

Đứng dậy đi về phía đống thi thể cao ngut, phía bên trên chắc hẳn là chỗ ra vào. Bàn tay của Tiểu Thất nắm chặt. Ngày mà hắn trở về Quy Nguyên Đại lục giải quyết đám người Ma Môn sắp đến rồi

Bước được vài bước hắn ngước lên nhìn quả cầu nói lớn

“Ngươi có muốn ra bên ngoài không?”

Tàn Hồn Trả lời

“Chủ nhân để ta ở đây cùng với Ma Thú Viễn Cổ Mộ Địa… ta không có ý rời khỏi đây? Nếu được thì ngươi bảo bọn chúng đừng làm phiền ta nữa”

Tiểu Thất thở một hơi dài, hiểu ý rồi bỏ đi.

Thượng Thủy Phiêu Vân hành, dùng nó thì Tiểu Thất không khó để đi đến đống thi thể chất thành núi, nhưng xung quanh chẳng có thi thể nào mới cả, hắn đi xuống nơi này đã lâu, không lẽ họ đã dừng giết yêu nhân, yêu thú

Vận khí vào đôi chân, Tiểu Thất phi người lên trên, nơi trước đây là miệng giếng

“bịch”

Cảm thấy không ổn, Miệng giếng đã bị che kín lại rồi. Thảo nào không có thi thể nào mới. Đám cự nhân đó là đợt cuối cùng có được oán hồn trong cơ thể…

Tiểu Thất rơi xuống phía dưới, suy nghĩ một chút, rồi quanh chân hấp thu ma khí. Không gian này chỉ có một lối ra, mà nay lại bị chặn rồi. Phía dưới không có đất đá rơi xuống xem ra là bị ai đó bịt lại. Hiện giờ hắn phái hấp thu lại một chút ma khí rồi xông thẳng lên trên

Linh Hồn đã qua tôi luyện hiện giờ có thể dùng ma khí thoải mái mà vẫn không lo bị Ma Tính cắn nuốt

Nơi này nhiều thi thể như vậy không tu luyện thì hơi phí? Ma tranh thủ thời gian này tu luyện lại một số kỹ xảo chiến đấu mới được. Rất nhanh thôi sẽ ác đấu với đám người Ma Môn… Còn Tiên Môn nếu bọn họ xen ngang thì hắn cũng không ngại

Từng luống khí màu đen một lần nữa cuồn cuồn chạy vào trong cơ thể của Tiểu Thất, Một thời gian trước hắn hấp thu một lượng lớn ma khí mấy ngày liền, mà giờ đây vẫn có thể hấp thu tiếp dường như chẳng có dấu hiệu chậm lại

Một thời gian sau

“ Uỳnh… Uỳnh …”

Tiểu Thất dợt lại mấy chiêu thức, những tiếng động hồi này là do hắn phát ra công kích đánh lên lối ra. Thu nhiều ma khí như vậy, đánh ra vài đòn thật khiến hắn cảm thấy thoải mái mà cũng thập phần khó chịu vì chẳng thấy động tĩnh gì



“ Ngươi vẫn chưa đi sao?”

Giọng nói của tàn hồn lại vang lên, có lẽ chấn động vừa rồi làm kinh động thì phải

“Lối ra bị người khác che đi, giờ ta phải phá đường ra bên ngoài”

Vẻ Mặt Tiểu Thất hơi đanh lại có phần khó chịu. Hắn không thể bị nhôt ở đây mãi được

“Ngươi không phá được nó phải không?”

Không thể không thừa nhận, hắn liên tục phát ra công kích mà không thể phá được làm hắn hơi buồn bực. Bên trên kia là thứ gì không biết nữa. Sức của hắn có thể đánh tan được một tảng đá cơ mà. Hay là ma khí công kích quá yếu

“Có ma khí trong người cũng phải biết cách sử dụng, mới có thể phát huy ra uy lực thực sự… Thay vì phát ra chưởng đánh phá… thì ngươi hãy ngưng khí thành một thứ gì đó thật sắc và nhọn… Theo ta quan sát kỹ thuật ngưng khí của ngươi cũng chỉ là biết sơ qua, chưa đạt được sự tinh tế. Ngưng ra được binh khí nhưng binh khí đó lại cũ và nát chẳng khác gì đồ bỏ… đem nó ra công kích nhìn có vẻ màu mè nhưng lại quá tốn sức, hiều quả không cao”

Tiểu Thất nghe lại những lời này cảm thấy rất hợp lý. Hắn ngưng ra phi hoàn công kích thì chẳng thể chém nổi thân thể cự nhân, không phải nó yếu mà là hình dạng của phi hoàn ngưng khí không được sắc bén như Tử Nguyệt Phi Hoàn hắn vận không ít sức mà chỉ làm tổn thương huyết nhục cự nhân. Đến chiêu Tử Nguyệt Đoạn Hồn tuy cắt được cự nhân ra làm đôi nhưng hắn chẳng dám dùng đến lần thứ hai. Nó tiêu hao quá nhiều sức và ma khí

“Làm thế nào mới phát huy được uy lực tối đa của khí”

Vấn đề này Tiểu Thất cũng chư từng để tâm, Hắn luyện khí là tự học, bắt trước Tiên Môn ngưng khí thành công kích mà chẳng hiểu rõ nguồn gốc cũng như mục đích thực sự của công kích bằng khí. Nhưng chiêu mà hắn học được để lòe đám yêu nhân hay mấy gã tu vi thấp hơn hắn thì được, chứ đối mặt với cao nhân thì họ chẳng để vào mắt

Tàn Hồn im lặng hồi lâu rồi chầm chậm giải thích

‘” Ngươi tu khí để làm gì?”

Câu hỏi này hắn đã tự hỏi và tự trả lời rất nhiều

“Để bản thân mạnh hơn, để ta được tự do”

“Ngươi không hiểu được thế nào là mạnh… chắc hẳn cũng chẳng hiểu vì sao lại có nhiều người tu luyện điên cuồng đến vậy?”

“Mấy chuyện đó cần gì phải quan tâm, ta chỉ cần có bản lĩnh đi đến nơi mà ta muồn, làm nhưng gì mà ta thích”

Tàn hồn cười dài vừa pha lần tiếu ý kèm với thương hại

“Phải? cần gì quan tâm cơ chứ… Nhưng thứ mà ngươi muốn, ngươi đâu có làm được. Ngươi làm được đã không đến đây? Đã không gặp được ta?”

“Ngươi nói cũng đúng”

Tàn hồn đắc ý

“ Đương nhiên…Ngươi muốn tự do thì ngươi phải đủ mạnh, muốn biết mạnh hay yếu phải xem những kẻ cản đường ngươi là ai, họ mạnh hay là yếu”

Tiểu Thất im lặng lắng nghe lời nói của Tàn Hồn

“Ta không biết thời đại này, tu khí dùng để làm gì… nhưng thời viễn cổ, nhân loại tu khí, yêu nhân tu khí cũng chỉ muốn có được sức mạnh có thể làm biến dổi vận vật. Bản thân họ quá nhỏ bé trước sức mạnh của thiên địa luân chuyển…Pháp tắc mà họ ngộ ra giúp họ có thể dời non, lấp biển. Mới đầu là như vậy và nó rất đơn giản nên có rất nhiều nhân vật đã hóa thần… còn hiện giờ thì

Tiểu Thất tiếp lời

“Thiên địa chỉ có một, mà kẻ thấu hiểu lại càng nhiều”

“Đúng vậy cho nên mấy vị đã hóa thần đã tìm ra thế giới khác rộng lớn hơn… Va họ đã mang đi pháp tắc lĩnh ngộ… để không còn xuất hiện thêm vị thần nào nữa tranh giành với họ.”

Vậy thì làm thần cũng đâu có gì là tốt,

“Thứ mà ngươi học… ngưng khí hóa hình… Công kích của nó so với khí dùng để di dời vận vật cái nào lợi hại hơn”



Chuyện này còn phải nói ư? rõ ràng là muối bỏ biển mà

“Nói vậy cho ngươi biết tầm nhìn của bản thân mình đang ở đâu? Nhìn được càng xa thì ngươi mói có thể tiến xa được”

Nhìn theo chiều hướng này, thế giới còn rộng lớn nhiều lắm.Đại lục mà hắn đang ở lại quá nhỏ bé mất thôi, nhỏ bé đến mức một vị thần chẳng thèm ngó tới

Khi hắn đứng càng cao thì nhìn được càng xa. Nhưng lúc này hắn lại nhìn xuống”Hiện giờ hắn vẫn đang ở ngưng khí giai đoạn, công kích chưa đủ sắc bén vậy thì hãy làm cho nó sắc bén” Với linh hồn đã mạnh mẽ hơn Tiểu Thất tạp trung tối đa để ngưng ra một phi hoàn, chỉ cỡ lòng ban tay nhưng cố gắng làm cho nó sắc bén hết mức có thể

Nhìn phi hoàn lơ lững giữa lòng bàn tay, Tiếu Thất nhân thấy ngưng khí thành hình thì dễ nhưng làm cho nó đạt mức tinh chuẩn thì rất khó, phải tập trung cường độ cao trong thời gian dài mới tạo ra được. Chỉ có lần đầu là khó khăn, càng về sau khi đã quen với trạng thái đó thì thời gian tạo ra phi hoàn cũng sẽ nhanh hơn

Lại một thời gian nữa qua đi

“Ta đi đây”

Tiểu Thất đứng dưới lối ra,ngoảnh đầu nhìn quả cầu lần cuối

Không ai đáp lại hắn, Tiểu Thất đưa mắt nhìn lên phía trên,khóa chặt miệng giếng vào tầm mắt. Cánh tay phải duỗi ra một phí hoàn nhỏ bằng lòng bàn tay bắt đầu xoay tròn. Tiểu thất xoay người phóng phí hoàn lên trên

Càng tới gần miệng giếng phi hoàn xoay tròn dữ dội rồi to dần ra

“Uỳnh…”

Đất đá vỡ vụn rơi xuống, Tiếu Thất tung người đi lên phía trên. Ma khí trong người dồi dào hắn vận khí vào đôi chân chẳng mấy chốc đã xông ra ngoài trở lại chỗ tòa tháp ở Ma Vực

Nhìn lại miệng giếng, hắn thấy một khối đá lớn, loại đá màu đen nặng và cứng, To gấp hàng chục lần lối vào Ma Thú mộ Địa. Khối này chắc đến năm sáu cự nhân phải dùng sức mới khiêng vào được.

Điều làm hắn ngạng nhiên là tòa Tháp và cả Ma vực đã vắng vẻ đi rất nhiều. chẳng còn thế lực tranh đấu,Ngày hắn bị bắt rồi nhảy xuống giếng còn ồn ào đông đúc, nay chẳng có như vậy nữa. Chỉ còn nghe mấy chi chít của Tiểu Quỷ đang lang thang khắp các hốc đá tìm kiếm những gì còn sót lại.

“Đám ma thú đi đâu hết rồi, chẳng phải nơi này có ma khí thu hút bọn chúng sao?”

Nhưng phía dưới kia chỉ toàn cự nhân, giờ cũng đã biến mất. Không lẽ chúng nhận ra không hề có ma khí, thứ chúng nhận được chỉ toàn là oán hồn bất tán. Nơi này đã tồn tại gần nghìn năm sao có thể nói bỏ là bỏ đi ngay được

Tiểu thất ở lại dưới tầng một, đi dò xét một lượt. Tử Nguyệt phi hoàn ngày đó đã bị cướp đi mất, giờ này không biết đang ở nơi nào. Thứ đó là vũ khí đầu tiên của hắn không thể bỏ dễ dàng được. Tuy giờ hắn có thẻ ngưng thành vũ khí, nhưng không sử dụng thuận tay như Tử Nguyệt Phi Hoàn. Thêm nữa nó còn có khả năng hấp thu nội khí sau này còn dùng đến nhiều

Tầng một nhìn qua thì sơ sài nhưng thực chất lại rất rộng lớn. Từ chỗ tòa tháp có rất nhiều lối đi dẫn đến các phòng ốc khác, Tất nhiên không có gì tốt đẹp ở dưới này cả. Phòng gần hắn nhất là bàn mổ, chuyên dùng để “xử” thi thể yêu nhân biến chúng thành “ người heo” chả trách nơi này lại là nơi tạo ra ma khí. Thi thể chất đống đã thành xác khô, Cho thấy bọn họ đã bỏ đi khá lâu, ít nhất cũng chục ngày rồi.

Đi sâu vào bên trong vách vực, hắn nhìn thấy quái vật” cỗ máy sinh sản” họ là yêu nhân nhưng cơ thể lại được khâu lại với nhau thành một khối, tất cả đều là giống cái. Vậy ra đám cự nhân ở giếng luyện hồn lại là từ chỗ này mà ra… nhưng kẻ phía trên không biết sống chết lại thi nhau đi xuống phía dưới hòng có được ma khí, nhưng đâu ngờ bọn họ mãi mãi chẳng có được. Nòi giống của yêu nhân mạnh nhất sẽ có thể đi xuống giếng

Nhưng hỡi ôi! Làm gì có ma khí cho bọn chúng, tất cả chỉ là oán hồn bất tán mà thôi. Mà dù bọn chúng có mạnh lên thật thì cũng chịu sự khống chế của kẻ khác, hai gã hậu nhân của Huyết Tộc có thể thâu tóm, kiểm soát linh hồn oán hận bên trong nhục thể, bắt chúng phục tùng. Tốn bao công sức bọn chúng định làm gì, tại sao lại rời đi, tại sao lại bịt lại miệng giếng không cho hắn thoát ra

Rời sang phòng kế là một lò rèn thô sơ, Huyền Thiết vẫn còn. Đây chắc hẳn là lò luyện vũ khí, giáp ngục. Nơi này là do con người tạo ra, chắc hẳn thời cơ trở về đại lục bên kia đã tới với bọn họ rồi sao? Như vậy là bọn chúng đã lên đường rồi.

Trong đống nguyên liệu, Tiểu Thất tìm thấy phi hoàn của mình đang nằm đó. Có lẽ đám yêu nhân không biết được sự lợi hại của phi hoàn nên mới đem nó lại đây, định chế lại một binh khí. Cũng may là chưa bị bọn chúng làm nóng chảy, vẫn còn nguyên vẹn

Cầm lấy phi hoàn, Tiểu Thất đi tới căn phòng cuối cùng. Bên ngoài toàn là kho chứa vũ khí. Đa số là Thiết phủ nhưng đã bị chuyển đi gần hết, những thứ đó hắn không có bận tâm, căn phòng cuối cùng mới đang chú ý.

Căn phòng duy nhất có cửa đá. Bên trong là tài liệu một số đồ dùng của hai tên hậu nhân huyết tộc. Noi này có những ghi chép bằng văn tự cổ mà hắn không thể hiểu được, đoán rằng đó là bí pháp khống chế linh hồn dùng để khống chế cự nhân. Trên đó còn có hình xăm mặt quỷ làm Tiểu Thất chú ý hơn cả

Xâu chuỗi sự việc với nhau, Tiểu Thất cho rằng, Huyết Diện Hắc Y đường của Ma Môn có liên quan đến Huyết Tộc, Có lẽ khi Bắc Phong xua đuổi Huyết Tộc chạy nạn đi khắp nơi, và một trong số bọn chúng có đã đến Thiên Phổ gia nhập vào Ma Môn

Bên cạnh đó hắn còn thấy vô số Thủy Linh Châu và U Linh Bảo Giám, hai kiện đồ vật mà hắn mang từ Thiên Phổ về Bạch Thành, tiếp tay cho bọn họ ‘làm càn” ở Bạch Thành. Ngày đó họ dùng sâu độc, còn ở đây lại dùng oán hồn… xem ra hai đồ vật này có khả năng đặc biệt nào đó

Ngoài ra còn một số đồ vật lỉnh kỉnh khác, nhưng Tiểu Thất chỉ xem qua rồi thôi, hắn thu lấy quyển bí tịch và hai kiện đồ vật, những thứ còn lại không quan trọng đem thiêu hủy hết.

Ma quân vực chủ có khả năng là một hậu nhân Huyết Tộc, Hắn đã dẫn đám cự nhân bỏ đi, vậy thì nơi này giờ là của Tiểu Thất. Với Thực lực hiện tại hắn đã không còn e ngại thế lực nào ở đây nữa, kẻ mạnh nhất đã rời đi rồi

Hắn sẽ xây lại một Ma Vực mới, Man Hổ nan địch quần hồ, dù hắn có mạnh thì cũng không thể chống lại được cả Tiên Môn hoặc Ma Môn. Đến Ma Thần cũng đánh ngang ngửa với một vị sắp hóa thần, còn Tiểu Thất vẫn chưa đạt đến trình độ như Ma Thần sao có thể chống lại, Tiên Môn chắc hẳn không thiếu cao nhân dị sĩ đang ngộ đạo không xuất thế. Còn Ma Môn chắc cũng tồn tại một nhân vật có được Tâm Mạch Ma Thú viễn cổ, Dạng tu luyện nửa Thần nửa Ma chưa từng xuất hiện bao giờ, nếu kẻ đó mạnh lên e rằng sớm muộn cũng chạm mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thố Vương Tiên Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook