Chương 98: Nhân Phẩm có vấn đề
Naophang23
02/12/2018
Tiểu Tần đang ở trên lưng của gã, không có đôi tay thật là bất tiện,
Nhưng tạy sao Mạc Lam lại đưa cho hắn, trong khi thường ngày vẫn mang nó đến tửu lầu. Trước nay vẫn thế sao bây giờ lại thay đổi.Lúc này đã tỉnh táo phần nào, hắn cũng bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ về thân phận của nữ
nhân này. Tính tình có chút cổ quái nhưng có điều gì đó khác lạ mà hắn
chưa nhận ra đó là thứ gì. “có đúng là chỉ tình cờ cứu mình về đây
không”
Cảm thấy đứa nhỏ đang cử động trên lưng của hắn, nhưng vẫn chưa có nói được rõ ràng. Người ở sau lưng làm sao thấy mặt, làm sao có thể biết được nó có ổn hay không, nhỡ đâu mắc tè thì khổ cho hắn. Nữ nhân có tý điên khùng nhưng rất chăm chút cho đứa nhỏ, chắc cũng rõ tình huống như vậy chứ?
Ngôi nhà này khá biệt lập với bên ngoài không biết những người xung quanh có biết gì về nữ nhân sống ở đây không? Nhân tiện nhờ người ta bỏ đứa nhỏ xuống cho hắn.
Ngôi nhà gần nhất cũng đi mất trăm bước, ở đây là phía tây Thiên Phổ Thành, khu vực này người sinh sống có vẻ thưa thớt hơn các khu vực khác, Nguyên nhân là do trước đây đã có một cuộc thảm sát tây thành biến thành bể máu, người ta nói đây là địa bàn của Ma Môn nên ai cũng sợ bị liên lụy rồi có người lại đồn thổi nơi này có ma quỷ. Chỉ có nạn dân cuộc sống khó khăn nên mới sinh sống ở nơi tồi tàn như thế
Tửu lầu mà nữ nhân ở cùng hắn đến làm việc thì đi sâu vào phía trong thành một chút, vì đã nhờ hắn trông nom nên, hắn không có đi đến đó. Coi như là trông trẻ giúp người đó vậy
Dừng chân tại một quán nước lụp xụp, nơi có một bà lão đang ngồi bán nước, với mấy cái bánh. Thường thì sẽ không bao giờ hắn ngồi ở đây nhưng mấy ngày qua làm hắn đã thay đổi không ít. Ngồi xuống chiếc ghế lỏng lẻo, nghe tiếng kẽo kẹt rõ rệt. Lão bà mở lời
“Cậu.. ngồi đi… ăn bánh với uống cốc nước nhé..”
Dáng người đã còn, hàm răng đã vơi đi hơn nửa, ánh ắt buồn rầu ẩn xấu trong làn gia nhăn nheo. Có lẽ hôm nay không có nhiều người ghé qua tiệm của bà
“Dạ thôi…Bà lão, cho ta hỏi thăm một chút? Ta mới đến đây mấy hôm vẫn chưa biết vì sao nơi này lại ít người qua lại như vậy?”
Việc buôn bán chỉ là phụ, bà bán hàng chủ yếu là muốn làm gì đó cho thấy mình vẫn còn làm được việc mà thôi, với lại ở nhà buồn chán ra ngoài này có người qua lại, lâu lâu ngồi nói chuyện cũng đỡ buồn chán.
“Nơi này chỉ có.. nạn dân sinh sống là chủ yếu… ban ngày họ đi làm việc ở chỗ khác rồi…Buổi tối mới đông hơn”
“ Ra là vậy”
“Lão và mấy người con cũng là từ nơi khác đến đây, sống cũng gần chục năm rồi… Nghe người ta bảo nơi này trừng là địa bàn của người trong Ma Môn, các thế lực trong thành lấy cớ đó để diệt đi một góc của Thiên Phổ Thành… Dường như nhiều người chết oan nên thi thoảng âm hồn vẫn hay qua lại quẫy nhiễu… mọi người chẳng dám ở lại nơi này”
Vậy là hắn đang ở một nơi từng là địa bàn của một trong các thế lực của Ma Môn sao? Nhưng bọn chúng đã bị diệt trừ đi rồi
“Mà dạo này trong thành cũng ít người từ bên ngoài tới nên đã bớt náo nhiệt đi rồi… Nửa năm trước Thiên Phổ Các đã dời đi khỏi Thiên Phổ Thành không rõ lý do…Các chủ ở đó được mệnh danh là vạn sự thông, cái chi cũng biết nên mọi người trong thành, ngoài thành đến hỏi ý kiến nhiều lắm… Sinh khí mấy cửa hàng khấm khá trông thấy… họ bỏ đi rồi tự nhiên thấy vắng lạ thường”
Nghe bà lão nói thì đó hẳn là một thế lực rất có sức ảnh hưởng trong thành. Việc làm ăn tốt như vậy sao lại bỏ đi nơi khác. Liễu tương sinh chỉ thoáng suy nghĩ rồi quay lại việc chính
“Bà lão.. giúp ta mang đứa bé xuống được không,?”
Hắn đi tới khom người xuống để bà tháo tấm khăn, bế đứa nhỏ xuống… nó không khóc, đôi mắt to tròn ngây ngô, ngồi trên ghế nhìn xung quanh tỏ vẻ thích thú
“Tiểu Tần đây mà… Lại đây với bà nào..?”
Ắm lấy đứa bé, bà lão lại cười móm mém
“Bà… biết Tiểu Tần sao?”
“Thằng nhỏ là con của Mạc Lam… dạo trước vẫn gửi ở đây nhờ ta trông hộ… Sao cậu lại đi với nó… Ta chưa gặp qua cậu lần nào thì phải”
“Nói ra thật hổ thẹn… ta gặp nạn… lang thang đến Thiên Phổ thì may mắn được người đó cứu giúp”
Bà Lão nhìn sang hắn, dường như rất tinh ý nhận ra đôi tay của hắn có vấn đề, nhưng bà không tiện nói ra
“Mạc Lam… Nó là đứa hiền lành tốt tính mà giời chẳng thương cậu ơi?... Hai người đến Thiên Phổ chưa được bao lâu thì phu quân nó lại gặp nạn mất sớm… Sự tình thế nào thì chưa rõ nghe nói là phu quân nó và vài người nạn dân bỏ mạng ngoài thành chết mất xác… Lại đúng vào lúc nó đang mang Tiểu Tần… Vất vả lắm mới nuôi nổi được mấy năm… Từ đó đến giờ nó cứ lúc tỉnh lúc điên. “
Thấy nam nhân có vẻ im lặng bà lão thôi không kể nữa
“Thấy nó giao đứa nhỏ cho cậu, chắc lại nhận cậu là phu quân rồi có phải không?”
“Trước đây cũng có vài người như ta sao?”
Bà Lão mỉm cười
“Ta cũng thấy nó dẫn vài nam nhân về… Nhưng chưa được bao lâu thì họ lại bỏ đi luôn miệng chửi nó là đồ điên… Lâu dần cũng chẳng ai đến nhà nó nữa”
Vậy là cũng từng có nhiều người trước hắn được nữ nhân đối xử như vậy, Người này làm ở tửu lầu, chắc chắn không lo cái ăn, nhìn qua thì nhan sắc cũng không đến nỗi nào. Điều kiện tốt như vậy sao họ lại bỏ đi, Hay bên trong còn có ẩn tình gì
Lúc này một nam nhân mặt rỗ vừa ngồi đó hồi lâu đủ nghe câu truyện thấy thế liền thêm vào
“Chàng trai, Ta thấy người cũng nên đi sớm đi, Tuy bên ngoài ăn nói nọi ngào chàng chàng.. thiếp thiếp nhưng cô ta mà phát khùng lên dí dao vào cổ, chết lúc nào không hay đâu? Ta thấy có khi ả tự tay giết chồng mình rồi quăng xác ra ngoài thành cũng nên?”
“Có chuyện đó sao?”
“Không tin ra hỏi mấy người khác xem… Câu trả lời cũng chỉ như vậy thôi… Lão tử chưa gặp qua nhưng nhìn mấy gã kia chạy toán loạn ta cũng nghi lắm…”
Xem nam tử này nói như vậy xem ra rất có thể là thật, Bà lão chắc cũng biết nhưng cùng thân phận nên có thể cảm thông, nghe nam tử nói vậy bà cũng chẳng phản bác gì. Chuyện này chắc có ẩn tình
Ngồi bên ngoài một lúc, lần này hắn nhờ bà lão buộc lại tấm khăn quàng nhưng đữa trẻ thì ở trước ngực hắn, chỉ ít hắn cũng có thể cúi người thả nó xuống. Trông thấy đôi tay hắn không cử động được, nam tử thờ dài có chút khinh bỉ
…
Chuyện ngoài quán nước làm hắn phải đề phòng, Những gì hắn nghe được giúp hắn hiểu phần nào hoàn cảnh của nữ nhân, nhưng tính tình cổ quái có lẽ nàng ta chưa phát tác ra nên hắn mới còn an toàn.
Trở về căn nhà đổ nát, tự nhiên hắn muốn làm điều gì đó giúp cho Mạc Lam, Phong bế kinh mạch ở hai tay thì cơ thể hắn vẫn hoạt động bình thường, Hết đôi tay vẫn còn đôi chân, trong lúc chờ hắn ngưng được khí thành hình, thì vẫn có thể làm gì đó bằng đôi chân
Hơn lúc nào hết, hiện giờ hắn hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác tập trung khi tu luyện đã trở lại với hắn. Thời gian này rảnh rỗi vậy thì hãy sáng tạo ra một loại thối pháp, gặp nguy hiểm có thể phòng thân hoặc thi triển thân pháp ứng biến
Từng là thiên tài không phải là danh hão, ngộ tính và tốc độ tu luyện hơn hẳn người khác. Đôi chân của hắn đã linh hoạt trở lại như thời kỳ còn ở đỉnh cao
Đôi chân hắn có thể chẻ củi, Di chuyển đồ dùng, dọn dẹp lại khu vực bên ngoài trông đã gọn gàng hơn không ít.
“ Ngày đầu tiên luyện như vậy cũng tạm ổn rồi, thân thể ta đang dần ổn định trở lại không nên vội vàng hấp tấp”
Tiểu Tần ngồi trên tấm phản gỗ, có vẻ rất thích thú mỗi khi hắn thi triển cước lực để làm việc, Có thể nghe những tiếng động loảng xoảng do hắn chưa quen, làm nó cười phá lên, chẳng lẽ là cười nhạo sao? Mà nhìn đứa trẻ này ngoan thật, không có kêu gào, khóc nhè như mấy đứa khác. Mới tý tuổi đã có tâm lý vững như vậy sau này…
Ánh mắt hai người nhìn nhau, làm Tương Sinh phải chột dạ, rồi nở nụ cười. Cũng lâu rồi mới nở nụ cười. Trong Tông Môn hay ở Liễu phủ hắn đều làm vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm, mà không khí ở đó không làm hắn cười lên được, Đâu đâu cũng là uy áp cường giả, cười cũng là cho có vậy thôi
“Lớn lên chút nữa ta sẽ dạy bản lĩnh cho ngươi? Thế nào?”
Chỉ thấy Tiều Tần cười tít mắt, dường như hiểu lời nói của hắn thì phải. Có điều xưng hô kiểu cha con thì chưa hay lắm. Nữ nhân cũng có thể phát khùng bất cứ lúc nào
Cảm thấy đứa nhỏ đang cử động trên lưng của hắn, nhưng vẫn chưa có nói được rõ ràng. Người ở sau lưng làm sao thấy mặt, làm sao có thể biết được nó có ổn hay không, nhỡ đâu mắc tè thì khổ cho hắn. Nữ nhân có tý điên khùng nhưng rất chăm chút cho đứa nhỏ, chắc cũng rõ tình huống như vậy chứ?
Ngôi nhà này khá biệt lập với bên ngoài không biết những người xung quanh có biết gì về nữ nhân sống ở đây không? Nhân tiện nhờ người ta bỏ đứa nhỏ xuống cho hắn.
Ngôi nhà gần nhất cũng đi mất trăm bước, ở đây là phía tây Thiên Phổ Thành, khu vực này người sinh sống có vẻ thưa thớt hơn các khu vực khác, Nguyên nhân là do trước đây đã có một cuộc thảm sát tây thành biến thành bể máu, người ta nói đây là địa bàn của Ma Môn nên ai cũng sợ bị liên lụy rồi có người lại đồn thổi nơi này có ma quỷ. Chỉ có nạn dân cuộc sống khó khăn nên mới sinh sống ở nơi tồi tàn như thế
Tửu lầu mà nữ nhân ở cùng hắn đến làm việc thì đi sâu vào phía trong thành một chút, vì đã nhờ hắn trông nom nên, hắn không có đi đến đó. Coi như là trông trẻ giúp người đó vậy
Dừng chân tại một quán nước lụp xụp, nơi có một bà lão đang ngồi bán nước, với mấy cái bánh. Thường thì sẽ không bao giờ hắn ngồi ở đây nhưng mấy ngày qua làm hắn đã thay đổi không ít. Ngồi xuống chiếc ghế lỏng lẻo, nghe tiếng kẽo kẹt rõ rệt. Lão bà mở lời
“Cậu.. ngồi đi… ăn bánh với uống cốc nước nhé..”
Dáng người đã còn, hàm răng đã vơi đi hơn nửa, ánh ắt buồn rầu ẩn xấu trong làn gia nhăn nheo. Có lẽ hôm nay không có nhiều người ghé qua tiệm của bà
“Dạ thôi…Bà lão, cho ta hỏi thăm một chút? Ta mới đến đây mấy hôm vẫn chưa biết vì sao nơi này lại ít người qua lại như vậy?”
Việc buôn bán chỉ là phụ, bà bán hàng chủ yếu là muốn làm gì đó cho thấy mình vẫn còn làm được việc mà thôi, với lại ở nhà buồn chán ra ngoài này có người qua lại, lâu lâu ngồi nói chuyện cũng đỡ buồn chán.
“Nơi này chỉ có.. nạn dân sinh sống là chủ yếu… ban ngày họ đi làm việc ở chỗ khác rồi…Buổi tối mới đông hơn”
“ Ra là vậy”
“Lão và mấy người con cũng là từ nơi khác đến đây, sống cũng gần chục năm rồi… Nghe người ta bảo nơi này trừng là địa bàn của người trong Ma Môn, các thế lực trong thành lấy cớ đó để diệt đi một góc của Thiên Phổ Thành… Dường như nhiều người chết oan nên thi thoảng âm hồn vẫn hay qua lại quẫy nhiễu… mọi người chẳng dám ở lại nơi này”
Vậy là hắn đang ở một nơi từng là địa bàn của một trong các thế lực của Ma Môn sao? Nhưng bọn chúng đã bị diệt trừ đi rồi
“Mà dạo này trong thành cũng ít người từ bên ngoài tới nên đã bớt náo nhiệt đi rồi… Nửa năm trước Thiên Phổ Các đã dời đi khỏi Thiên Phổ Thành không rõ lý do…Các chủ ở đó được mệnh danh là vạn sự thông, cái chi cũng biết nên mọi người trong thành, ngoài thành đến hỏi ý kiến nhiều lắm… Sinh khí mấy cửa hàng khấm khá trông thấy… họ bỏ đi rồi tự nhiên thấy vắng lạ thường”
Nghe bà lão nói thì đó hẳn là một thế lực rất có sức ảnh hưởng trong thành. Việc làm ăn tốt như vậy sao lại bỏ đi nơi khác. Liễu tương sinh chỉ thoáng suy nghĩ rồi quay lại việc chính
“Bà lão.. giúp ta mang đứa bé xuống được không,?”
Hắn đi tới khom người xuống để bà tháo tấm khăn, bế đứa nhỏ xuống… nó không khóc, đôi mắt to tròn ngây ngô, ngồi trên ghế nhìn xung quanh tỏ vẻ thích thú
“Tiểu Tần đây mà… Lại đây với bà nào..?”
Ắm lấy đứa bé, bà lão lại cười móm mém
“Bà… biết Tiểu Tần sao?”
“Thằng nhỏ là con của Mạc Lam… dạo trước vẫn gửi ở đây nhờ ta trông hộ… Sao cậu lại đi với nó… Ta chưa gặp qua cậu lần nào thì phải”
“Nói ra thật hổ thẹn… ta gặp nạn… lang thang đến Thiên Phổ thì may mắn được người đó cứu giúp”
Bà Lão nhìn sang hắn, dường như rất tinh ý nhận ra đôi tay của hắn có vấn đề, nhưng bà không tiện nói ra
“Mạc Lam… Nó là đứa hiền lành tốt tính mà giời chẳng thương cậu ơi?... Hai người đến Thiên Phổ chưa được bao lâu thì phu quân nó lại gặp nạn mất sớm… Sự tình thế nào thì chưa rõ nghe nói là phu quân nó và vài người nạn dân bỏ mạng ngoài thành chết mất xác… Lại đúng vào lúc nó đang mang Tiểu Tần… Vất vả lắm mới nuôi nổi được mấy năm… Từ đó đến giờ nó cứ lúc tỉnh lúc điên. “
Thấy nam nhân có vẻ im lặng bà lão thôi không kể nữa
“Thấy nó giao đứa nhỏ cho cậu, chắc lại nhận cậu là phu quân rồi có phải không?”
“Trước đây cũng có vài người như ta sao?”
Bà Lão mỉm cười
“Ta cũng thấy nó dẫn vài nam nhân về… Nhưng chưa được bao lâu thì họ lại bỏ đi luôn miệng chửi nó là đồ điên… Lâu dần cũng chẳng ai đến nhà nó nữa”
Vậy là cũng từng có nhiều người trước hắn được nữ nhân đối xử như vậy, Người này làm ở tửu lầu, chắc chắn không lo cái ăn, nhìn qua thì nhan sắc cũng không đến nỗi nào. Điều kiện tốt như vậy sao họ lại bỏ đi, Hay bên trong còn có ẩn tình gì
Lúc này một nam nhân mặt rỗ vừa ngồi đó hồi lâu đủ nghe câu truyện thấy thế liền thêm vào
“Chàng trai, Ta thấy người cũng nên đi sớm đi, Tuy bên ngoài ăn nói nọi ngào chàng chàng.. thiếp thiếp nhưng cô ta mà phát khùng lên dí dao vào cổ, chết lúc nào không hay đâu? Ta thấy có khi ả tự tay giết chồng mình rồi quăng xác ra ngoài thành cũng nên?”
“Có chuyện đó sao?”
“Không tin ra hỏi mấy người khác xem… Câu trả lời cũng chỉ như vậy thôi… Lão tử chưa gặp qua nhưng nhìn mấy gã kia chạy toán loạn ta cũng nghi lắm…”
Xem nam tử này nói như vậy xem ra rất có thể là thật, Bà lão chắc cũng biết nhưng cùng thân phận nên có thể cảm thông, nghe nam tử nói vậy bà cũng chẳng phản bác gì. Chuyện này chắc có ẩn tình
Ngồi bên ngoài một lúc, lần này hắn nhờ bà lão buộc lại tấm khăn quàng nhưng đữa trẻ thì ở trước ngực hắn, chỉ ít hắn cũng có thể cúi người thả nó xuống. Trông thấy đôi tay hắn không cử động được, nam tử thờ dài có chút khinh bỉ
…
Chuyện ngoài quán nước làm hắn phải đề phòng, Những gì hắn nghe được giúp hắn hiểu phần nào hoàn cảnh của nữ nhân, nhưng tính tình cổ quái có lẽ nàng ta chưa phát tác ra nên hắn mới còn an toàn.
Trở về căn nhà đổ nát, tự nhiên hắn muốn làm điều gì đó giúp cho Mạc Lam, Phong bế kinh mạch ở hai tay thì cơ thể hắn vẫn hoạt động bình thường, Hết đôi tay vẫn còn đôi chân, trong lúc chờ hắn ngưng được khí thành hình, thì vẫn có thể làm gì đó bằng đôi chân
Hơn lúc nào hết, hiện giờ hắn hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác tập trung khi tu luyện đã trở lại với hắn. Thời gian này rảnh rỗi vậy thì hãy sáng tạo ra một loại thối pháp, gặp nguy hiểm có thể phòng thân hoặc thi triển thân pháp ứng biến
Từng là thiên tài không phải là danh hão, ngộ tính và tốc độ tu luyện hơn hẳn người khác. Đôi chân của hắn đã linh hoạt trở lại như thời kỳ còn ở đỉnh cao
Đôi chân hắn có thể chẻ củi, Di chuyển đồ dùng, dọn dẹp lại khu vực bên ngoài trông đã gọn gàng hơn không ít.
“ Ngày đầu tiên luyện như vậy cũng tạm ổn rồi, thân thể ta đang dần ổn định trở lại không nên vội vàng hấp tấp”
Tiểu Tần ngồi trên tấm phản gỗ, có vẻ rất thích thú mỗi khi hắn thi triển cước lực để làm việc, Có thể nghe những tiếng động loảng xoảng do hắn chưa quen, làm nó cười phá lên, chẳng lẽ là cười nhạo sao? Mà nhìn đứa trẻ này ngoan thật, không có kêu gào, khóc nhè như mấy đứa khác. Mới tý tuổi đã có tâm lý vững như vậy sau này…
Ánh mắt hai người nhìn nhau, làm Tương Sinh phải chột dạ, rồi nở nụ cười. Cũng lâu rồi mới nở nụ cười. Trong Tông Môn hay ở Liễu phủ hắn đều làm vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm, mà không khí ở đó không làm hắn cười lên được, Đâu đâu cũng là uy áp cường giả, cười cũng là cho có vậy thôi
“Lớn lên chút nữa ta sẽ dạy bản lĩnh cho ngươi? Thế nào?”
Chỉ thấy Tiều Tần cười tít mắt, dường như hiểu lời nói của hắn thì phải. Có điều xưng hô kiểu cha con thì chưa hay lắm. Nữ nhân cũng có thể phát khùng bất cứ lúc nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.