Thố Vương Tiên Lộ

Chương 70: Truy đuổi và cái kết

Naophang23

11/11/2018

Ánh nắng chiều tà làm không gian nhuộm một màu vàng đỏ, Bạch Thành chẳng còn ồn ào náo nhiệt, Huyết nhục vương vãi khắp nơi, xen lẫn màu đỏ của máu, những con sâu đang bò lúc nhúc, kích cở đã to bằng ngón tay. Lúc dài lúc ngắn đang hút lấy những giọt máu lênh láng ngoài đường.

Hơn một ngày chính tà giao chiến. Người của Ma Môn đã rút lui, mục đích của họ là thân thể dành cho Ma Thú. Tên đó cứ như vậy mà bỏ chạy lúc hỗn loạn. chỉ là Cửu Huyền Môn lại cản trở gây khó dễ cho việc này. Nhưng cũng may mắn là người dân Bạch Thành đã nàm trong tầm khống chế, Mượng sức của họ cản trở đám người Tiên Môn. Nhưng thực lực của mấy trưởng lão không phải tầm thường, một người đã khó đối phó lại có ba người. Dường như đã biết trước truyện này nên mới phái nhiều người đến một nơi hẻo lánh như Bạch Thành.

Ma Môn tu luyện theo một hướng khác với Tiên đạo. Nhưng cái đáng sợ hơn là thủ đoạn ra tay của họ lại âm hiểm, không phải đối diện cường công, mà là âm thầm ám sat, hạ độc từ từ. Dù lực chiến có không bằng nhưng Tiên Môn cũng không có thể đánh bại dễ dàng. Phải dùng đến trận pháp “ Tam Diệt Trận” lọai trận pháp đối phó với ma thú duy trì hơn nửa ngày mới đẩy lui đám người của Huyết diện Hắc Y đường

Tổn thất hai bên khá nghiêm trọng, Cả luyện võ Các đông nghịt người như vậy. mà bước ra chỉ còn vài chục người Những người này sẽ rời khỏi Bạch Thành đi theo Cửu huyền Môn đến một địa phận khác gần Tông Môn sinh sống. Ở lại đây không còn đường sống nữa khắp nơi chỉ là Thâu Tâm Thi Cổ, cũng may sau một ngày không hấp thu được huyết nhục,thi cổ sẽ khô héo mà chết, nếu không thì đó thực sự là mối họa cho các thành trì lân cận. Thiên Phổ cách xa nơi này bảy ngày đường nên không phai lo lắng, chỉ cần mọi người trong bạch thành rời đi hết thì cùng lắm nửa tháng là không còn một con thi cổ nào nữa.

Khi đám ma nhân đã bị trận pháp diệt hết, Huyết Diện Hắc Y đường cũng rút lui, thực lực của họ còn chưa đủ mạnh để đánh một trận kẻ sống người chết với Cửu Huyền Môn, nhưng dám chắc là đám người này không thể tạo thêm áp lực gì đối họ lúc này nữa. Giờ họ cũng lui về địa Bàn Hắc Ưng đợi U Minh trưởng lão mang người trở về là xong. Trận chiến này thược hạ cũng có vài người tổn thương, Nhưng Lục Tú vẫn bình ổn không có vấn đề gì nghiêm trọng. nếu ma tính của ma thú phat tác thì vẫn có thể cùng đường chủ hợp lực không chế

Trong lúc bọn họ dưỡng thương thì có ba người lạ mặt đi vào. Đây cốn là địa bàn bí mật dưới bạch thành sao lại có người biết mà đi xuống

“ Huyết Diện lâu quá mới gặp”

Bóng ảnh vừa mới hiện ra trước ánh sánh xanh lục. Một người tóc hung đỏ một người tóc trắng bạc, đi ở giữa là một lão già râu dài lưng còng tay trai cầm theo một chiếc gậy hình đầu lâu màu tím, cũng đeo một chiếc mặt nạ màu đen che nửa trên của khuôn mặt

“Khô Lâu lão quái, ngươi đến đây làm gì”

Khô Lâu trưởng lão, đường chủ của Khô Lâu Đường, giống với Huyết Diện Hắc Y đường cũng là một chi nhánh nhỏ của Ma Môn, hai bên xưa nay ít qua lại, cớ gì lại gặp Huyết Hiện hôm nay, và tại nơi bí mật này cơ chứ

“Thủ đoạn của ngươi cũng tàn độc thật, mấy ngàn người cứ như vậy mà bị ngươi diệt sạch”

“Vậy thì sao chứ? Người ra tay giết họ cũng không phải cũng không phải bọn ta”

Lão giả còng lưng đi ra giữa trung tâm một cách tự nhiên, chẳng hề e ngại bất cứ người nào ở đây

“Ta vẫn chưa hiểu sao ngươi lại ra mặt đối với Tông Môn, Hiện giờ thực lực của Ma Môn vẫn còn yếu. Ngươi làm như vậy sẽ khiến bọn người tự xung là chính đạo chú ý? Ngươi có biết không?”

“Đừng vòng vo nữa. Lão đến đây làm gì?”

Lão giả ngước mặt lên trời cười dài một tiếng, làm lộ ra hàm răng khiêm tốn về số lượng của mình

“Lão nghe nói, ngươi đang nắm trong tay tâm mạch ma thú. Lại đang rục rịch tìm kiếm thân thẻ nhân loại để cấy ghép tâm mạch. Nhưng cái gã Hiến Tế của ngươi hình như không có ở đây”

Huyết Diện cau mày,

“Sao Lão biết về kẻ bị Hiến Tế? Mà Lão vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”

“Vì sao ta biết không quan trọng. Đại sự cấy ghép mới quan trọng”

Bàn tay gầy gó đưa cây gậy đầu lâu chỉ về phía thanh niên tóc màu hung đỏ, lúc này vẫn đứng im như một pho tượng chưa hề nhúc nhích, khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc nào

“Ta mang tới đây một kẻ rất phù hợp… Sát khí nặng nề nếu cho Tâm Mạch ma thú vào cơ thể người này chẳng lo đến việc ma tính phản phệ. Thêm nữa ngươi này là người của Ma Môn hắn tình nguyện làm việc này. Không như cái tên Hiến Tế của ngươi bỏ chạy mất dạng, phải khiến ngươi tốn không ít công sức tìm về, lạiphải lo lắng việc khống chế hắn ”

Huyết Diện nhìn người thanh niên tóc hung đỏ, Người này quả thật là thích hợp hơn rất nhiều. NHưng lão già Khô Lâu sao lại tự nhiên lại đem người đến đây. Lão giả lưng còng nhìn thấy đốiphương không nói gì, cũng hiểu ý

“Ngươi yên tâm, tất cả chỉ là vì sự Hưng Thinh của Ma Môn, ngươi có tâm mạch ta có thân thể, chúng ta kết hợp lại cùng nhau thống nhất Ma giới, Đánh lên Tiên Giới, khi đó chẳng cần phải sống chui lủi ở những nơi tối tăm như vậy nữa”

Tốn bao tâm tư hồi sinh tâm mạch Ma thú giờ lại phải giao nộp ra, tuy ngoài mặt là vì Ma Môn nhưng người này là người của Khô Lâu đường, nếu hắn không bị ma tính phản lại thì lý trí không bị mất đi, sau này Khô Lâu đường sẽ như hổ mọc thêm cánh. Huyết Diện tất nhiên không can tâm

“Huyết Diện nhà ngươi tốn bao tâm tư, ta cũng không ép buộc, nhưng Tâm Mạch ma thú hồi sinh không dễ, chẳng lẽ ngươi lại để nó tắt đi lần nữa sao. Nếu Hiến Tế không mang về được thì thật là lãng phí”

Những điều này không phải là không có lý, mất một thời gian dài mới có thể làm tâm mạch hồi sinh ổn định, giờ không có thân thể phù hợp thì sẽ lại tắt đi thôi.

“Cho ta ba ngày, nếu U Minh trưởng lão không mang người trở về thì ta sẽ đồng ý với Lão giao ra tâm mạch Ma thú. Ngược lại nếu ta có vật Hiến Tế thì Khô Lâu đường không được nhúng tay vào”

“Được thôi, nhưng người cũng đừng trông chờ lâu quá, U Minh trưởng lão tuổi cao sức yếu ta e là khó hoàn thành sứ mệnh”



Đã ba ngày, kể từ lúc Bạch Thành có biến, Tiểu Thất không hề dừng lại nghỉ chút nào, vận dụng Thượng Thủy Phiêu Vân Hành ba ngày ba đêm nội khí của Tử Nguyệt Phi Hoàn truyền sang đã dùng hết. Cả người mệt mỏi nằm xuống bên dòng suối, đã đạt đến giới hạn của bản thân giờ này không nghỉ ngơi thì đôi chân sẽ bị liệt, không còn đi lại được nữa

Những người đuổi theo hắn cũng không ngờ lại có một người chạy nhanh và dai sức đến như vậy, Bốn người Tiên Môn một người Ma Môn bản lĩnh phi hành khác xa người tu luyện thông thường nhưng cũng chưa có sử dụng một thời gian dài như cả ngày bao giờ chứ đừng nói đến ba ngày. Khoảng cách càng ngày càng xa

“Ngoài Liễu sư ca giờ ta mới biết Bạch Thành có một dị nhân chạy liền mấy ngày mấy đêm như vậy”



Dương Tùng nghe Khúc Hồi nói vậy liền thêm vào

“ Người của Ma Môn từ nào lại lợi hại như vậy?”

“ Các đệ đừng thở dài nữa, Hắn ta có thần khí trong tay đương nhiên thực lực sẽ tăng lên không ít, Chúng ta phải nhanh chân lên, để hắn hồi phục lại thì vĩnh viễn không tìm được nữa đâu. Đừng để trưởng lão và Tông Môn thất vọng”

KHúc hồi có ý khinh thường

“Chỉ là một kẻ mượn nội khí của Thần Binh, ngoại vật rồi cũng dùng hết, đệ nghĩ giờ này hắn đang nằm nghỉ đâu đó rồi,

Minh Hiên hiểu Tâm tư của Tương Sinh nên nghiêm túc đỡ lờ

“ Hai Huynh đừng chủ quan, vẫn nên đề phòng chuyện bất chắc xảy ra. Nên nhớ tên kia là Tế Phẩm Ma Môn, thân phận không có đơn giản đâu”

“ Minh Hiên nói đúng đấy, Ngoài chúng ta vẫn còn một nhân vật khác bám theo hắn, phải tranh thủ thời gian mới được”

Đúng là còn một người khác cũng đang tìm Tiểu Thất, U Minh trưởng lão niên kỉ đã cao, nhưng người ta nói gừng càng già càng cay, thực lực tuy không còn ở trạng thái đỉnh cao nhưng kinh nghiệm thì đầy mình, tốc độ phi hành nhanh hơn mấy đệ tử Cửu Huyền Môn một chút rất nhanh đã đuổi kịp Tiểu Thất, cũng như đối phương phi hành ba ngày ba đêm nhưng tốc độ chậm hơn.

Nhìn Thấy một người nằm dài trên bờ suối, đầu tóc bù xù lại không mặc áo, nom dáng chính là người mà mình đang cần tìm

“ Hê hê, Tiểu tử làm ta bất ngờ đấy, khiến lão phu tốn không ít sức mới đuổi kịp ngươi”

Lồm cồm bò dậy, Tiểu Thất nằm nghỉ một thời gian, giờ đã khôi phục được một chút sức lực. NGước nhìn lão giả trước mặt, dáng người gầy nhom nhem hai mắt lộ ra như sắp rơi ra ngoài, Không giống người tu đạo, Người theo đuổi hắn chỉ ngoài Tiên Môn thì người này chắc là người của Huyết Diện Hắc Y đến tìm hắn làm Tế Phẩm

“ Ta không phải người của Ma Môn, rốt cục Các ngươi tìm ta làm gì”

U Minh Trưởng lão cười nham nhở

“Ngươi không phải người của Ma Môn, nhưng thân thể của ngươi rất thích hợp cho việc thay thế Tâm Mạch Ma Thú. “

Đây là loại hình đoạt xác, nhưng cách thay nội tạng này quả thật có chút lạnh người. Hơn nữa lại là tâm mạch như vậy thì chẳng khác nào chết một lần, trở thành một người hoàn toàn khác. Chắc chắn mục đích không tốt đẹp gì. Tiểu Thất nhìn lão giả trước mặt, đối với uy áp của người khác, hắn chẳng có cảm xúc gì.

“Các ngươi làm mấy chuyện này chỉ là nhắm vào ta thôi sao”

“LÀ Tiên Môn ra tay hạ sát mọi người Bạch Thành, Chúng ta cần ngươi gia nhập để chống lại bọ Tiên Môn, có như vậy ta mới không phải dùng biện pháp mạnh ép buộc”

“Lũ sâu độc cũng là việc làm của các ngươi. Hết Bạch Thành rồi lại muốn khống chế ta, Hừ Tiên Môn, Ma Môn cái gì chứ. Nói cho ngươi biết ta không để cho các ngươi được như ý đâu”

U Minh Trưởng lão cười rống lên. Nhìn Tiểu Thất lắc đầu

“ Ngươi vẫn chưa biết tình thế của mình sao? Ngươi chỉ có con đường là theo ta về phân đà Ma Môn mà thôi”

Bỗng từ xa vang lên một giọng nói, Theo đó một nhóm người từ trên cao xuât hiện lại bên bờ suối, đứng phía sau Của Tiểu Thất, Những người này chính là đệ tử Cửu Huyền Môn, nhanh như vậy cũng đã đuổi kịp hắn rồi. Ai đấy đều nhìn bằng ánh mắt không hề thiện cảm

“Cả hai ngươi đừng mong rời khỏi đây “

Tiểu Thất rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, trước có trưởng lão Ma Môn, phía sau có đệ tử Cửu Huyền Môn, hai bên đều không có ý tốt với hắn, cũng may bọn họ không cùng một phe. Tiên hay Ma trước giờ luôn đối lập cứ thấy nhau là lao vào vòng chiến.

“Đâu đến lượt Tiên Môn các ngời mở miệng ở đây, mau cút cho ta”

U Minh trưỡng lão phát ống tay áo, một luồng khí lục sắc bay tới phía bốn người đệ tử. Theo đó một đạo dây xích dài phía đầu gắn một bàn tay sắc nhọn bằng huyền thiết lao tới, bấu lấy vai của Khúc Hồi, một mảng y phụ lập tức bị xé nát, vệt máu loang lổ chảy dài từ vai xuống, miện vết thương có tiếng xèo xèo, Không gian xung quanh bị ngập trong làn khói xanh tầm nhìn bị hán chế rất nhiều

”Cẩn thận vũ khí của hắn có độc “

Khúc hồi tay ôm lấy bả vai đang chảy máu, đổ gục xuống hét lên đau đớn

“ Hê Hê không chỉ vũ khí mà cả làn khí này tất cả đều là mê dược của ta, chuyên để đối phó với đám người Tiên Môn các ngươi”

“ Khụ Khụ… Chết rồi.Ta không dùng được khí”

Đối với tu tiên giả, không vận được khí thì khác nào người thường, thêm nữa ngoài trừ Tương sinh từng luyện thể trong thời gian dài ở bạch Thành, vẫn dùng ngoài công đối phó được với trưởng lão, nhưng người khác đều chỉ có cách lùi lại phía sau. U Minh trưởng lão sở trường ngoại công lại thêm khí độc phụ trợ đang chiếm tiên cơ

LÀn khói xanh dần tan đi, tuy hơi mờ nhưng có thể nhìn thấy được diễn biến. Đang thắng thế thì U Minh Trưởng lão chợt thấy nhói ở sau lưng, Thấy đối phương sơ hở Liễu Tương Sinh dùng lực chém xuống khiến lão phải lùi lại mấy bước rồi cả người đổ gục xuống, không nhìn người ra đòn ánh mắt lão di dời sang Tiểu Thất oán hận

“ Ngươi…. Bách… Diện…”



Chỉ nói được từng đó U Minh trưởng lão miệng sùi bọt rồi chết tại chỗ, cái chết không nhắm mắt, da người chuyển sang màu tím. Tiểu Thất đã qua độc luyện dù là đan dược hay độc dược đều không có tác dụng với thân thể hắn. Hồi nãy dùng Ngân Hồ Phi Châm, loại ám khí kịch độc của Bách Diện hắn có được ở Thiên Phổ Thành một ngân châm đã giết chết một trưởng lão Ma Môn.

“ Ta không biết vì sao lão giả này lại chết, nhưng ta không có ý để ngươi sống sót mà rời khỏi đây”

Nghe Liễu Tương Sinh Mạnh Miệng như vậy, Tiểu Thất chỉ nhếch mép cười, Ngoảnh mặt lại nhìn đám người Cửu Huyền Môn mấy ngày trước còn cao cao tại thượng, nhưng lúc này trong mắt hắn chẳng có chút cân lượng nào

“Đám người các ngươi không vận được khí. Vậy thì người chết là các ngươi mới đúng”

Tiểu Thất đi lại gần đứng trước mặt bốn người, giờ này mạng sống của những người này đã nằm trong tay hắn, phóng ra phi tiêu là đoạt được mạng dễ như trở bàn tay. Nhưng như vậy thì dễ dàng quá

“ Ngươi là Liễu Tương Sinh phải không. Đánh hay lắm… Chắc ở Tiên Môn cũng như Bạch Thành luôn oai phong, được ngàn người ngưỡng mộ”

Liễu Tương sinh có cảm giác không tự tin khi đứng trước người này, đúng là mấy ngày trước hai kích đánh bay tên này khỏi lôi đài còn có ý khinh thường. Nhưng giờ không còn nội khí chỉ có ngoại công trong lòng có chút bất an.

“ Hôm nay để ta cho thiên tài nhà người biết cảm giác bị người khác coi rẻ là như thế nào”

Nhục thể chưa hoàn toàn hồi phục nhưng đối phó với đám người này không có vấn đề gì. Tay cầm lấy Phi Hoàn, Tiểu Thất lao tới chém xuống một đòn, chỉ là nhục thể nhưng hiện tại về nhục thể ai có thể đọ lại với hắn chứ

“ Keeng “

Binh khí chạm nhau, Tiểu thất vẫn không hề hấn gì nhìn đối phương bị đánh lui, choáng váng mội lúc mới đứng vững, đôi mắt mở to lộ ra đồng tử màu xanh lục, môt chiêu thôi mà cánh tay đã tê rần. Chính mình còn như vậy, thì Mộng Lăng hồi thi đấu gặp tên này mà vẫn trụ được chắc chịu không ít khổ sở. Người này không dùng nội khí mà dùng nhục thể để đấu với một võ sư?

Mấy đệ tử trước vốn sùng bái Liễu Tương Sinh, trong lúc nguy khốn cũng là người duy nhất đứng ra đánh với trưởng lão ma môn cũng không có thối lui, luôn là một chỗ dựa trong lòng mọi người. Nay lại bị một người khác đánh lui, trong lòng có chút hoảng sợ trước khí lực người này không dám thở mạnh

“Ở Bạch Thành ngươi oai phong lắm mà sao giờ lại có vẻ bủn rủn chân tay vậy”

Tiểu Thất phóng phi hoàn về trước, thân ảnh cũng lướt theo, giờ đám người này không có nội khí bộ pháp chắc chắc không thể thi triển được, Mà tin chắc rằng đôi phương không dám đỡ mà chỉ có thể né tránh mà thôi. Đúng như dự đoán Liễu Tương Sinh chỉ nghiêng người né tránh, đồng thời đâm kiếm vào tâm mạch đối phương, động tác nhanh nhẹn dứt khoát không có ý lưu thủ với người của ma môn

Tiểu Thất đã suy tính khi phóng phi hoàn, nên liệu trước tình huống lấy tay chụp lấy thân kiếm, ngăn đối phương thu tay. Hai người lại đối mắt, nhưng lần này người run sợ không phải là hắn. Khẽ nở nụ cười đắc ý, Tiểu Thất tung cước làm Liễu tương sinh phải tung người né tránh nhưng đôi tay vẫn không bỏ thanh kiếm. Nhưng lúc này phi hoàn lại bay ngược trở lại buộc hắn phải bỏ đi binh khí xoanh người lăng không né tránh

Đã buông bỏ binh khí vậy thì phân định đã rõ. Đối phương chưa tiếp đất Tiểu Thất đã lao tới giáng thêm một cước đầy uy lực so cước lực chưa ai làm hắn lo ngại, huống chi đối phương không có cơ hội hoàn thủ, trúng một cước Liễu Tương Sinh gục ngã, chưa kịp đứng lên thì thanh kiếm đã phóng tới cắm xuống đất, ngay trước mặt.

“ CÁc ngươi tự sát hay để ta ra tay”

Tiểu Thất lạnh lùng nói, khiến mấy người cẩm thấy chút khó thở, Cửu Huyền Môn cũng là một thế lực của Tiên Môn, đi đến đâu cũng được ngàn người ngưỡng mộ,hôm nay số mệnh của mấy đệ tử lại rơi vào tay của một kẻ vô danh tại một nơi hẻo lánh thế này. Thế sự thật là khó đoán trước

“Muốn chém muốn giết thì tùy, sao phải nhiều lời”

Ba người đồng thanh duy chỉ có Liễu Tương Sinh vẫn im bắt không nói gì

“ Được lắm để ta cho các ngươi toại nguyện, ”

Tiểu Thất xoay phi hoàn từ từ tiến tới.

“Đối với những kẻ chỉ dựa vào khí mà ra oai thì chết không đáng tiếc, có điều vị Liễu sư ca của các ngươi không có đi cùng mà bảo vệ các ngươi đâu, Riêng hắn ta sẽ chỉ phế đi đôi tay cho hắn một cuộc sống an nhàn hà hà..”

Tiểu Thất cười ma quái, lướt tới xoay người chém rụng đầu mấy tên đệ tử

“ Lên đường vui vẻ”

Nhác thấy mấy người đồng môn đầu lìa khỏi cổ, dù là nữ nhân Minh Hiên con của đại trưởng lão cũng không thoát khỏi. Thủ đoạn hạ thủ vô cùng lãnh khốc, lần đầu thiên cổ họng Liễu Tương Sinh trở nên khô khốc khó thở, dù là đối mặt với yêu thú cũng chưa có cảm giác như vậy

“ Sao ngươi không giết ta đi”

Tiểu Thất thở hắt ra nói một tràng dài

“Đừng nghĩ ta nhân từ, chỉ là ta muốn xem một thiên tài bị phế đi thì sẽ sống thế nào? Thêm nữa, nhắc với mấy lão già ở Tông Môn, đừng tìm ta mà lấy lại thần khí làm gì. Sớm muộn ta cũng xông lên Cửu Huyền Môn giết đến chó gà không tha. Liệu mà sống mấy ngày cho tốt đi ”

“A… A tên ma môn cuồng vọng, không giết ta sau ngày ngươi sẽ hối hận”

Nhẹ nhàng phế đi đôi tay, Tiểu Thất chỉ cười cười để lại một câu rồi ung dung bỏ đi

“ Hối hận?...hừ, ai hối hận ta hay là ngươi”

Để lại bốn xác người, men theo bờ suối về phía hạ nguồn Bóng Tiểu Thất nhỏ dần rồi biến mất sau bụi cây,

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thố Vương Tiên Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook