Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!
Chương 17
Thúy Vy06032008
12/08/2023
Sáng hôm sau, Nhược Hy rón rén đi xuống lầu, cẩn thận xem xem Ngô Đình Kiêu
còn ở biệt thự không mới dám đi xuống. Vì chuyện của tối hôm qua nên cô
cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Chắc là anh ấy đi làm rồi nhỉ?" Cô lẩm bẩm sau đó vui vẻ bước xuống lầu.
"Dậy rồi à?" Chợt, một giọng nói trầm thấp vang lên, khiến cô đứng hình ngay tại chỗ.
Cô chậm rãi quay đầu lại thì nhìn thấy anh đang ở trong nhà bếp, vẫn còn đang mặc tạp dề.
"Dậy rồi thì ngồi vào bàn đi! Thức ăn sáng sắp xong rồi." Anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, đúng là gừng càng già càng cay. Chắc chắn đối với phụ nữ, anh đã quen thuộc đến mức cảm thấy đó là chuyện bình thường.
Mộng Dao ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, sau đó thì anh bưng ra cho cô một tô mỳ thịt bò.
"Ăn đi! Thịt bò bổ máu." Anh không ăn nhưng vẫn cởi tạp dề ra ngồi đối diện cô.
"Tôi... tôi không ăn có được không?" Cô nhỏ giọng, từ đâu đến cúi vẫn không dám nhìn anh.
"Tại sao? Chê à?" Anh không vui, trước giờ anh rất ít khi vào bếp, cô chính là người duy nhất được thưởng thức tay nghề nấu nướng của anh vậy mà lại không biết điều.
"Đầu... đầu lưỡi tôi bị đau. Không muốn ăn."
Anh chợt nhớ ra tối qua anh đã cắn vào đầu lưỡi cô không thương tiếc, còn biến thái mút đầu lưỡi của cô. Anh khịt mũi vài cái, nội tâm hơi ngượng ngùng: "Không sao, thổi nguội rồi ăn. Hay là cô muốn tôi đút cho cô?"
"Không.. không cần đâu. Tôi tự ăn được." Cô ngoan ngoãn cầm đũa lên, ăn cho vừa bụng anh.
Ngô Đình Kiêu ngã lưng về phía sau, anh châm một điếu thuốc, tự nhiên phả khói ra không trung, ánh mắt mơ màng đầy hưởng thụ.
"Khụ! Khụ! Khụ!" Mộng Dao không ngửi được mùi của khói thuốc nên bị cảm thấy rất khó chịu.
Anh thấy vậy nên vội bỏ điếu thuốc vào ly nước, dập tắt nó. Cũng không biết từ khi nào mà anh lại để ý đến cảm nhận của người khác đến vậy, cứ như anh không còn là anh nữa.
Anh nhàm chán chống tay lên cằm, ngắm nhìn cô ăn.
Đôi môi căng mọng, hai má hơi phồng ra, biểu cảm giận dỗi không nguyện ý, nhìn tổng thể đúng là rất đáng yêu.
Ngô Đình Kiêu cắn ngón tay trỏ, nheo mắt lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ mọng của Mộng Dao, nhìn đến mức ngẩn người, tưởng tượng đến lúc hôn cô, sẽ có cảm giác như thế nào. Anh dùng ngón tay chạm vào môi mình, tưởng tượng cảm giác mềm mại khi chạm vào môi cô, khiến cho khoé môi khẽ cong lên, ánh mắt nhìn cô dần mất đi nhân tính.
Nhược Hy lén ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nhìn mình, biểu cảm trên gương mặt rất kì lạ khiến cô không khỏi giật mình, đang ăn thì bị sặc.
"Khụ... khụ khụ... khụ!"
Mộng Dao ho sặc sụa làm cho Ngô Đình Kiêu bừng tỉnh, anh vội vàng đi đến cầm lấy ly nước đưa cho cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Ăn chậm thoii, tôi đâu có tranh với cô."
"Cảm... cảm ơn." Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi khép hờ vẫn còn dính nước.
Anh đưa tay lau đi giọt nước còn dính trên môi cô, sau đó lại miết nhẹ, không nỡ buông ra.
"Anh... anh sao vậy? Mặt tôi dính gì à?" Cô tròn mắt nhìn anh, tim hơi đập loạn.
Đột nhiên, anh đặt ngón tay cái ở giữa môi cô, khẽ nâng cằm cô lên và cúi người xuống hôn lên ngón tay trỏ, khoảng cách giữa anh và cô... rất gần, chỉ cần bất cẩn một chút là môi sẽ chạm môi.
Sau đó anh đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng sờ má cô, giọng nói dịu dàng: "Sau này chỉ có tôi mới được chạm vào cô, những người đàn ông khác đều không được, nghe rõ chưa?"
Mộng Dao bĩu môi: "Dù sao anh cũng đâu cho tôi ra ngoài, tôi cũng đâu gặp được ai."
"Sao hả? Vậy bình thường cô vẫn cho những kẻ đó đụng vào cô?" Anh hơi cau mày, lộ ra vẻ mặt khó coi.
"Không, không phải vậy. Chỉ là bạn bè đụng chạm bình thường thôi." Cô vội giải thích, không muốn bị anh hiểu lầm.
Anh bật cười sau đó lại đi đến chỗ đối diện, ngồi vắt chéo chân, thong thả ngả lưng về sau: "Bạn bè? Tôi nói cho cô biết, đã là đàn ông thì không có thằng nào tốt đâu. Đừng để đến lúc nó đè cô dưới thán rồi mới hối hận khóc lóc." Anh cũng là đàn ông nên hiểu rất rõ đàn ông đều là loại cầm thú, làm sao cô có thể biết được là họ đang suy nghĩ những gì trong đầu.
"Vậy... anh cũng là người xấu sao? Anh cũng giống bọn họ?"
Sự ngây thơ của cô khiến cho anh cảm thấy thích thú. Nhìn cô là anh đã biết cô là một cô gái ngây thơ, không hiểu đàn ông, đặc biệt là dễ bị dụ dỗ. Nếu như để rơi vào tay những kẻ điên thì xem như hết phim.
"Ha! Tôi từng nói tôi là người tốt sao? Cô quên tôi là ma cà rồng sao?" Anh nhoài người về phía cô, cố tình nhe bộ răng nanh đáng sợ ra: "Nhưng cô thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ có tôi mới có thể chiếm tiện nghi của cô, chỉ có tôi mới được quyền chạm vào cô. Đã nhớ kĩ chưa?"
Vừa dứt lời anh đã chạm nhẹ vào cổ của cô, kéo cô về phía của mình, vùi đầu vào cổ cô, mê luyến cảm nhận vị ngọt tanh của máu.
Mộng Dao đau đớn bấu lấy váy, nhưng lần này, cô dường như cảm nhận được sự dịu dàng và kiềm chế. Không giống với những lần trước, khiến tim cô chợt lỗi một nhịp.
"Chắc là anh ấy đi làm rồi nhỉ?" Cô lẩm bẩm sau đó vui vẻ bước xuống lầu.
"Dậy rồi à?" Chợt, một giọng nói trầm thấp vang lên, khiến cô đứng hình ngay tại chỗ.
Cô chậm rãi quay đầu lại thì nhìn thấy anh đang ở trong nhà bếp, vẫn còn đang mặc tạp dề.
"Dậy rồi thì ngồi vào bàn đi! Thức ăn sáng sắp xong rồi." Anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, đúng là gừng càng già càng cay. Chắc chắn đối với phụ nữ, anh đã quen thuộc đến mức cảm thấy đó là chuyện bình thường.
Mộng Dao ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, sau đó thì anh bưng ra cho cô một tô mỳ thịt bò.
"Ăn đi! Thịt bò bổ máu." Anh không ăn nhưng vẫn cởi tạp dề ra ngồi đối diện cô.
"Tôi... tôi không ăn có được không?" Cô nhỏ giọng, từ đâu đến cúi vẫn không dám nhìn anh.
"Tại sao? Chê à?" Anh không vui, trước giờ anh rất ít khi vào bếp, cô chính là người duy nhất được thưởng thức tay nghề nấu nướng của anh vậy mà lại không biết điều.
"Đầu... đầu lưỡi tôi bị đau. Không muốn ăn."
Anh chợt nhớ ra tối qua anh đã cắn vào đầu lưỡi cô không thương tiếc, còn biến thái mút đầu lưỡi của cô. Anh khịt mũi vài cái, nội tâm hơi ngượng ngùng: "Không sao, thổi nguội rồi ăn. Hay là cô muốn tôi đút cho cô?"
"Không.. không cần đâu. Tôi tự ăn được." Cô ngoan ngoãn cầm đũa lên, ăn cho vừa bụng anh.
Ngô Đình Kiêu ngã lưng về phía sau, anh châm một điếu thuốc, tự nhiên phả khói ra không trung, ánh mắt mơ màng đầy hưởng thụ.
"Khụ! Khụ! Khụ!" Mộng Dao không ngửi được mùi của khói thuốc nên bị cảm thấy rất khó chịu.
Anh thấy vậy nên vội bỏ điếu thuốc vào ly nước, dập tắt nó. Cũng không biết từ khi nào mà anh lại để ý đến cảm nhận của người khác đến vậy, cứ như anh không còn là anh nữa.
Anh nhàm chán chống tay lên cằm, ngắm nhìn cô ăn.
Đôi môi căng mọng, hai má hơi phồng ra, biểu cảm giận dỗi không nguyện ý, nhìn tổng thể đúng là rất đáng yêu.
Ngô Đình Kiêu cắn ngón tay trỏ, nheo mắt lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ mọng của Mộng Dao, nhìn đến mức ngẩn người, tưởng tượng đến lúc hôn cô, sẽ có cảm giác như thế nào. Anh dùng ngón tay chạm vào môi mình, tưởng tượng cảm giác mềm mại khi chạm vào môi cô, khiến cho khoé môi khẽ cong lên, ánh mắt nhìn cô dần mất đi nhân tính.
Nhược Hy lén ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nhìn mình, biểu cảm trên gương mặt rất kì lạ khiến cô không khỏi giật mình, đang ăn thì bị sặc.
"Khụ... khụ khụ... khụ!"
Mộng Dao ho sặc sụa làm cho Ngô Đình Kiêu bừng tỉnh, anh vội vàng đi đến cầm lấy ly nước đưa cho cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Ăn chậm thoii, tôi đâu có tranh với cô."
"Cảm... cảm ơn." Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi khép hờ vẫn còn dính nước.
Anh đưa tay lau đi giọt nước còn dính trên môi cô, sau đó lại miết nhẹ, không nỡ buông ra.
"Anh... anh sao vậy? Mặt tôi dính gì à?" Cô tròn mắt nhìn anh, tim hơi đập loạn.
Đột nhiên, anh đặt ngón tay cái ở giữa môi cô, khẽ nâng cằm cô lên và cúi người xuống hôn lên ngón tay trỏ, khoảng cách giữa anh và cô... rất gần, chỉ cần bất cẩn một chút là môi sẽ chạm môi.
Sau đó anh đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng sờ má cô, giọng nói dịu dàng: "Sau này chỉ có tôi mới được chạm vào cô, những người đàn ông khác đều không được, nghe rõ chưa?"
Mộng Dao bĩu môi: "Dù sao anh cũng đâu cho tôi ra ngoài, tôi cũng đâu gặp được ai."
"Sao hả? Vậy bình thường cô vẫn cho những kẻ đó đụng vào cô?" Anh hơi cau mày, lộ ra vẻ mặt khó coi.
"Không, không phải vậy. Chỉ là bạn bè đụng chạm bình thường thôi." Cô vội giải thích, không muốn bị anh hiểu lầm.
Anh bật cười sau đó lại đi đến chỗ đối diện, ngồi vắt chéo chân, thong thả ngả lưng về sau: "Bạn bè? Tôi nói cho cô biết, đã là đàn ông thì không có thằng nào tốt đâu. Đừng để đến lúc nó đè cô dưới thán rồi mới hối hận khóc lóc." Anh cũng là đàn ông nên hiểu rất rõ đàn ông đều là loại cầm thú, làm sao cô có thể biết được là họ đang suy nghĩ những gì trong đầu.
"Vậy... anh cũng là người xấu sao? Anh cũng giống bọn họ?"
Sự ngây thơ của cô khiến cho anh cảm thấy thích thú. Nhìn cô là anh đã biết cô là một cô gái ngây thơ, không hiểu đàn ông, đặc biệt là dễ bị dụ dỗ. Nếu như để rơi vào tay những kẻ điên thì xem như hết phim.
"Ha! Tôi từng nói tôi là người tốt sao? Cô quên tôi là ma cà rồng sao?" Anh nhoài người về phía cô, cố tình nhe bộ răng nanh đáng sợ ra: "Nhưng cô thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ có tôi mới có thể chiếm tiện nghi của cô, chỉ có tôi mới được quyền chạm vào cô. Đã nhớ kĩ chưa?"
Vừa dứt lời anh đã chạm nhẹ vào cổ của cô, kéo cô về phía của mình, vùi đầu vào cổ cô, mê luyến cảm nhận vị ngọt tanh của máu.
Mộng Dao đau đớn bấu lấy váy, nhưng lần này, cô dường như cảm nhận được sự dịu dàng và kiềm chế. Không giống với những lần trước, khiến tim cô chợt lỗi một nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.