Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!
Chương 35
Thúy Vy06032008
16/08/2023
Sau khi cuộc mây mưa kết thúc, Mộng Dao đã mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Ngô Đình Kiêu mặc lại quần áo sáu đó lấy chiếc áo vest đắp lên cho cô và giúp cô cởi trói.
Vì lúc nãy anh có hơi hăng máu nên tay cô đã bị dây thắc lưng siết đến bầm tím, rướm cả máu.
Anh đau lòng thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bết dính trên gương mặt cô, sau đó cúi người xuống hôn lên trán cô.
Chắc anh cũng không biết, lúc này trong ánh mắt anh có bao nhiêu sự dịu dàng, bao nhiêu sự yêu thương và si mê, tất cả đều dành cho một mình Mộng Dao cô.
Sau đó anh đi đến bàn làm việc, gọi cho cho Lưu Tịnh Văn.
"Cậu mua một bộ váy đến đây, nhớ là kín đáo một chút."
"Váy? Làm gì?" Lúc nào Lưu Tịnh Văn cũng thích tò mò, vì là bạn vè nên nhiều lúc anh ta cũng không coi Ngô Đình Kiêu là sếp.
"Chậc! Có mua được không? Không được thì tôi nhờ người khác." Anh bực bội nói.
"Được, nhưng mà là size gì?"
"Nhỏ nhất."
Nói xong, anh liền tắt máy.
Chỉ một lúc sau, tiếng gõ cửa đã vang lên, là Lưu Tịnh Văn.
Anh vội đi ra mở cửa và cầm lấy túi đồ: "Cậu không cần vào đâu, đi làm việc đi."
"Ngô Đình Kiêu, cậu hay thật đó, hôm nay còn dám làm vậy trước mặt các vị cổ đông. Sớm muộn thôi, cậu sẽ thành Trụ Vương cho xem." Lưu Tịnh Văn không đi ngay mà nói lời châm chọc.
"Bớt nói nhảm. Cút đi!" Ngô Đình Kiêu bực mình đóng sầm cửa lại.
"Rầm!"
"Ưm... trời sập sao?"
Tiếng đóng cửa lớn quá nên anh đã vô tình làm Mộng Dao tỉnh giấc, cô ôm lays chiếc áo vest của anh ngồi vậy. Dáng vẻ còn mê người hơn cả lúc nãy khiến anh có chút...
"Khụ! Khụ! Tỉnh rồi à? Tôi mua quần áo cho cô rồi này, thay vào đi." Cô đi đến đưa túi đồ cho cô, mặt ngoảnh đi chỗ khác, tai đỏ ửng.
Mộng Dao tinh mắt, cô nhìn thấy được điều đó nên không nhịn được mà cong khoé môi: "Ngô Đình Kiêu, tôi phát hiện ra rồi."
Anh nhướng mày nhìn cô: "Phát hiện ra gì?"
Cô mỉm cười một cách tinh nghịch, nhìn anh như thể đã nhìn thấy được những điều trong lòng anh, cô chậm rãi nói: "Ngô Đình Kiêu, có phải là anh... thích..."
Nghe đến đây, cơ mặt anh bỗng căng cứng lại, khẩn trương một cách lạ thường, hơi thở hồi hộp dường sắp bị người khác phát hiện ra bí mật của mình.
"Có phải là anh thích những cô gái trẻ không? Trâu già gặm cỏ non?" Cô tự hào nói, cứ như là phát hiện ra một bí mật lớn, tự cho mình là đúng.
Ngô Đình Kiêu thở phào, anh quăng túi đồ sang cho cô rồi trở về chỗ ngồi: "Đúng là tào lao."
Mộng Dao có hơi thất vọng: "Không phải sao?"
Ngô Đình Kiêu ngó lơ cô, anh châm một điếu thuốc, phì phèo khói thuốc, đôi mắt đen láy của anh thoát ẩn thoát hiện sau màu khói trắng, cứ như là quỷ dữ đòi mạng.
Mộng Dao nhỏ giọng: "Tôi... tôi muốn thay quần áo, anh quay mặt đi chỗ khác được không?"
Anh khoa hiểu nhìn cô, sau đó lại bật cười: "Ha! Còn có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa nhìn qua sao?"
"Nhưng mà... nhưng mà... nhưng mà tôi..." Cô xấu hổ đến mức không nói nên lời. Nếu anh không quay mặt đi chỗ khác, cô nhất quyết không thay quần áo.
"Được, được, được. Nghe cô hết." Anh xoay ghế lại nhìn ra khung cảnh bên ngoài tấm kính, nhâm nhi điếu thuốc trong tay.
Cô quan sát anh một lúc, chắc chắn là anh không nhìn lén mới yên tâm thay quần áo.
Nhưng vào thời khắc này, từng giây từng phút trôi qua sao lại chậm đến vậy. Anh nuốt nước bọt, vẫn không nhịn được mà xoay ghế lại nhìn một cái.
Những lỡ nhìn rồi thì không thể dứt ra được, tuy cô xoay lưng lại với anh nhưng dáng người này... khiến người ta không thể nào chịu nổi, chỉ muốn cắn một cái.
Ngô Đình Kiêu đứng dậy, anh dùng thuật dịch chuyển, chỉ một giây đã bước đến ôm chầm lấy cô từ phía sau, hít hà mùi thơm quyến rũ trên người cô.
"Anh... anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra." Cô dùng hết sức đẩy anh ra nhưng lại mặt dày bám lấy.
"Để tôi giúp cô thay đồ." Anh giúp cô cài dây áo ngực, sau đó lại giúp cô mặc váy.
Eo cô nhỏ đến mức size nhỏ nhất mà vẫn bị rộng eo: "Xem ra tôi phải mời một nhà thiết kế về thiết kế riêng cho cô mới được."
Anh vén tóc cô sang một bên, nhẹ nhàng kéo khoá váy lên, anh xoay người cô lại, khi ánh mắt anh va chạm với ánh mắt của cô, anh không hiểu vì sao mà tim bắt đầu đập nhanh, cảm giác lâng lâng vui sướng vô cùng kì lạ.
Mùi thuốc lá trên người anh hoà quyện cùng mùi hương quyến rũ trên người cô, tạo ra một bầu không khí ám muội, cứ như đã hiểu rõ nhưng lại không hiểu. Kì lạ vô cùng.
"Anh... anh sao vậy?" Mộng Dao khẽ mấp máy môi, ánh mắt ngơ ngác và ngây thơ đó làm cho anh lại phát điên phát cuồng lên.
Anh không nhịn được mà ôm chặt lấy eo cô, cắn vào cổ cô.
"Á... đau..." Mộng Dao cắn chặt môi, tay bấu chặt áo của anh, đau đến mức nước mắt không kiểm soát được mà rơi ra khỏi hốc mắt.
Sau khi dứt ra, cô đã không chịu nổi mà ngất lịm đi trong vòng tay của anh.
Ngô Đình Kiêu đỡ lấy cô, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng đau đớn. Trước đây anh luôn muốn máu của cô, chỉ cần thoả mãn cơn thèm khát của bản thân là được, anh không quan tâm nhiều là cô sống hay chết. Nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy đau lòng, anh không thật sự muốn hút máu của cô. Anh không muốn nhìn thấy cô chịu bất kì đau đớn nào
Ngô Đình Kiêu mặc lại quần áo sáu đó lấy chiếc áo vest đắp lên cho cô và giúp cô cởi trói.
Vì lúc nãy anh có hơi hăng máu nên tay cô đã bị dây thắc lưng siết đến bầm tím, rướm cả máu.
Anh đau lòng thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bết dính trên gương mặt cô, sau đó cúi người xuống hôn lên trán cô.
Chắc anh cũng không biết, lúc này trong ánh mắt anh có bao nhiêu sự dịu dàng, bao nhiêu sự yêu thương và si mê, tất cả đều dành cho một mình Mộng Dao cô.
Sau đó anh đi đến bàn làm việc, gọi cho cho Lưu Tịnh Văn.
"Cậu mua một bộ váy đến đây, nhớ là kín đáo một chút."
"Váy? Làm gì?" Lúc nào Lưu Tịnh Văn cũng thích tò mò, vì là bạn vè nên nhiều lúc anh ta cũng không coi Ngô Đình Kiêu là sếp.
"Chậc! Có mua được không? Không được thì tôi nhờ người khác." Anh bực bội nói.
"Được, nhưng mà là size gì?"
"Nhỏ nhất."
Nói xong, anh liền tắt máy.
Chỉ một lúc sau, tiếng gõ cửa đã vang lên, là Lưu Tịnh Văn.
Anh vội đi ra mở cửa và cầm lấy túi đồ: "Cậu không cần vào đâu, đi làm việc đi."
"Ngô Đình Kiêu, cậu hay thật đó, hôm nay còn dám làm vậy trước mặt các vị cổ đông. Sớm muộn thôi, cậu sẽ thành Trụ Vương cho xem." Lưu Tịnh Văn không đi ngay mà nói lời châm chọc.
"Bớt nói nhảm. Cút đi!" Ngô Đình Kiêu bực mình đóng sầm cửa lại.
"Rầm!"
"Ưm... trời sập sao?"
Tiếng đóng cửa lớn quá nên anh đã vô tình làm Mộng Dao tỉnh giấc, cô ôm lays chiếc áo vest của anh ngồi vậy. Dáng vẻ còn mê người hơn cả lúc nãy khiến anh có chút...
"Khụ! Khụ! Tỉnh rồi à? Tôi mua quần áo cho cô rồi này, thay vào đi." Cô đi đến đưa túi đồ cho cô, mặt ngoảnh đi chỗ khác, tai đỏ ửng.
Mộng Dao tinh mắt, cô nhìn thấy được điều đó nên không nhịn được mà cong khoé môi: "Ngô Đình Kiêu, tôi phát hiện ra rồi."
Anh nhướng mày nhìn cô: "Phát hiện ra gì?"
Cô mỉm cười một cách tinh nghịch, nhìn anh như thể đã nhìn thấy được những điều trong lòng anh, cô chậm rãi nói: "Ngô Đình Kiêu, có phải là anh... thích..."
Nghe đến đây, cơ mặt anh bỗng căng cứng lại, khẩn trương một cách lạ thường, hơi thở hồi hộp dường sắp bị người khác phát hiện ra bí mật của mình.
"Có phải là anh thích những cô gái trẻ không? Trâu già gặm cỏ non?" Cô tự hào nói, cứ như là phát hiện ra một bí mật lớn, tự cho mình là đúng.
Ngô Đình Kiêu thở phào, anh quăng túi đồ sang cho cô rồi trở về chỗ ngồi: "Đúng là tào lao."
Mộng Dao có hơi thất vọng: "Không phải sao?"
Ngô Đình Kiêu ngó lơ cô, anh châm một điếu thuốc, phì phèo khói thuốc, đôi mắt đen láy của anh thoát ẩn thoát hiện sau màu khói trắng, cứ như là quỷ dữ đòi mạng.
Mộng Dao nhỏ giọng: "Tôi... tôi muốn thay quần áo, anh quay mặt đi chỗ khác được không?"
Anh khoa hiểu nhìn cô, sau đó lại bật cười: "Ha! Còn có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa nhìn qua sao?"
"Nhưng mà... nhưng mà... nhưng mà tôi..." Cô xấu hổ đến mức không nói nên lời. Nếu anh không quay mặt đi chỗ khác, cô nhất quyết không thay quần áo.
"Được, được, được. Nghe cô hết." Anh xoay ghế lại nhìn ra khung cảnh bên ngoài tấm kính, nhâm nhi điếu thuốc trong tay.
Cô quan sát anh một lúc, chắc chắn là anh không nhìn lén mới yên tâm thay quần áo.
Nhưng vào thời khắc này, từng giây từng phút trôi qua sao lại chậm đến vậy. Anh nuốt nước bọt, vẫn không nhịn được mà xoay ghế lại nhìn một cái.
Những lỡ nhìn rồi thì không thể dứt ra được, tuy cô xoay lưng lại với anh nhưng dáng người này... khiến người ta không thể nào chịu nổi, chỉ muốn cắn một cái.
Ngô Đình Kiêu đứng dậy, anh dùng thuật dịch chuyển, chỉ một giây đã bước đến ôm chầm lấy cô từ phía sau, hít hà mùi thơm quyến rũ trên người cô.
"Anh... anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra." Cô dùng hết sức đẩy anh ra nhưng lại mặt dày bám lấy.
"Để tôi giúp cô thay đồ." Anh giúp cô cài dây áo ngực, sau đó lại giúp cô mặc váy.
Eo cô nhỏ đến mức size nhỏ nhất mà vẫn bị rộng eo: "Xem ra tôi phải mời một nhà thiết kế về thiết kế riêng cho cô mới được."
Anh vén tóc cô sang một bên, nhẹ nhàng kéo khoá váy lên, anh xoay người cô lại, khi ánh mắt anh va chạm với ánh mắt của cô, anh không hiểu vì sao mà tim bắt đầu đập nhanh, cảm giác lâng lâng vui sướng vô cùng kì lạ.
Mùi thuốc lá trên người anh hoà quyện cùng mùi hương quyến rũ trên người cô, tạo ra một bầu không khí ám muội, cứ như đã hiểu rõ nhưng lại không hiểu. Kì lạ vô cùng.
"Anh... anh sao vậy?" Mộng Dao khẽ mấp máy môi, ánh mắt ngơ ngác và ngây thơ đó làm cho anh lại phát điên phát cuồng lên.
Anh không nhịn được mà ôm chặt lấy eo cô, cắn vào cổ cô.
"Á... đau..." Mộng Dao cắn chặt môi, tay bấu chặt áo của anh, đau đến mức nước mắt không kiểm soát được mà rơi ra khỏi hốc mắt.
Sau khi dứt ra, cô đã không chịu nổi mà ngất lịm đi trong vòng tay của anh.
Ngô Đình Kiêu đỡ lấy cô, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng đau đớn. Trước đây anh luôn muốn máu của cô, chỉ cần thoả mãn cơn thèm khát của bản thân là được, anh không quan tâm nhiều là cô sống hay chết. Nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy đau lòng, anh không thật sự muốn hút máu của cô. Anh không muốn nhìn thấy cô chịu bất kì đau đớn nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.