Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!
Chương 39
Thúy Vy06032008
17/08/2023
Ngô Đình Kiêu kéo cô lên xe, còn chưa khởi động máy thì cô đã cau mày lên
tiếng: "Ngô Đình Kiêu, có phải là anh hơi quá đáng rồi không?"
Anh nhìn cô khẽ nở nụ cười rùng rợn: "Quá đáng? Sao vậy? Cô lo lắng cho hắn đến vậy?"
"Anh ấy không có lỗi gì trong chuyện này cả, rõ ràng người làm sai là anh mà, sao anh có thể đánh người chứ?" Cô cảm thấy anh vô cùng vô lí, lúc nào cũng tức giận vô cớ, đã vậy còn đánh người.
"Cô tức giận gì chứ? Vì hắn mà tứ giận sao? Có phải là cô thích hắn rồi không? Cảm thấy đau lòng?" Anh trừng mắt về phía cô, gương mặt hiện lên hai chữ đáng sợ khiến cho Mộng Dao hơi run rẩy, tay cô siết chặt vào dây an toàn, cố gắng điều chỉnh hơi thở.
"Anh đừng có vô lí như vậy. Chuyện của anh và Cao Lệ Nam thì liên quan gì đến chúng tôi chứ? Anh chỉ đang lấy tôi ra làm một lá chắn mà thôi. Không đúng sao?" Mắt cô đỏ hoe, không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Cô cảm thấy rất khó chịu, cô có cảm giác như mình thật sự là người thứ ba chen chân vào mối quan hệ giữa anh và cô ta, những lời xì xào bàn tán đó khiến cô như bị đẩy xuống vực thẳm. Cô thật sự không thích cảm giác mờ ám không rõ ràng này, không muốn làm tình nhân của anh nữa.
Anh đột nhiên nhoài người về phía cô, mặt đối mặt, anh nói: "Vậy ý cô là gì? Cô cảm thấy bất mãn? Cô muốn lao vào vòng tay của Giang Quân Phong?"
Mộng Dao ngoảnh mặt đi, nước mắt lưng tròng: "Tôi không nói vậy."
Ngô Đình Kiêu tức giận, anh bóp lấy cổ của cô: "Cô không nói vậy? Cô không nói vậy nhưng trong lòng cô lại nghĩ vậy đúng chứ?"
Mộng Dao vùng vẫy, cô nắm lấy cổ tay anh muốn thoát ra: "Cho dù có như vậy thì đã sao chứ? Cho dù tôi có thích anh ấy thật thì như thế nào? Anh không có cái quyền ngăn cản tôi thích một ai đó đâu. Đúng, tôi là con mồi của anh, là món đồ chơi của anh, nhưng tôi là con người, là một con người được làm bằng da bằng thịt, tôi có trái tim, tôi biết yêu thương, chứ không phải là một kẻ máu lạnh, đầy thú tính như anh."
Ngô Đình Kiêu nổi điên, anh siết chặt lấy cổ của cô hơn: "Được, được lắm, thì ra trước giờ cô vẫn luôn nghĩ vậy. Cô thích loài người đó nên cảm thấy hắn rất tốt, còn tôi là một kẻ độc ác, vô tình phải không? Nếu vậy thì cô cứ đi tìm hắn đi, xem hắn thật sự tốt đến cỡ nào."
Anh mở cửa xe, mạnh tay đẩy cô xuống nền đất lạnh lẽo.
Chỉ một giây sau, anh đã có xe chạy mất.
Mộng Dao ho sặc sụa, sau đó thì chậm rãi đứng dậy, cô cởi đôi giày cao gót đáng ghét ra xách trên tay và đi chân trần, cố lê bước trên đôi chân khập khiễng đầy vết xước.
Gần đây anh đã quá tốt với cô nên cô cảm thấy có lẽ anh cũng không đến mức là không có tình người. Nhưng xem ra cô đã sai rồi, anh vốn dĩ là một con quái vật, khi nổi điên sẽ không nương tay với bất kì ai.
Một cơn gió lạnh lướt qua da thịt khiến cô càng tỉnh táo hơn, cô muốn thoát khỏi anh, muốn sống một cuộc sống bình thường, cô không muốn tiếp tục phục tùng cho quái vật, tiếp tục bị coi là một tiểu tình nhân rẻ tiền.
Có lẽ là cô có hơi ích kỷ, nhưng khi bà biết cô ra nông nỗi như ngày hôm nay, chắc chắn cũng sẽ không vui.
Cô bước đi theo ánh sáng của đèn đường, chậm rãi tiến từng bước, sau đó lại ngẩng đầu nhìn bầu trời ở trên cao, đêm nay trời không trăng, không sao, đúng là u ám như tâm trạng của cô bây giờ.
...
Bên phía của Ngô Đình Kiêu, anh vốn rất tức giận, nhưng chỉ một lúc sau anh đã hối hận, anh không nên mạnh tay với cô như vậy, còn đuổi cô xuống xe. Nếu như cô thật sự đi tìm Giang Quân Phong thì sao?
Nghĩ vậy nên anh càng cảm thấy hối hận, lập tức quay đầu xe lại, anh không thể để con mồi của mình rơi vào tay kẻ khác một cách dễ dàng như vậy.
...
Lúc này Mộng Dao vẫn còn đi lang thang trên đường.
Bỗng từ phía sau có một chiếc xe chạy đến, dừng ngay chỗ của cô.
Cô tò mò nghiêng đầu nhìn vào trong xe, một người đàn ông lịch lãm bước ra, là Giang Quân Phong.
Anh bước đến nắm lấy cổ tay cô: "Cô bị thương rồi, để tôi đưa cô về."
Mộng Dao rút tay ra, cô cẩn thận lùi về sau, phân vân không dám vội ra quyết định: "Tôi..."
"Cô đi cùng tôi đi, tôi sẽ không như Ngô Đình Kiêu, tôi sẽ đối tốt với cô." Giang Quân Phong đã nhận ra lòng mình, anh ta đã thích cô từ lần đầu tiên gặp mặt. Anh ta chỉ muốn bảo vệ cô, lấy chân thành để đổi lấy chân tình.
Giang Quân Phong tiến lên nắm lấy tay cô, tưởng chừng như anh ta đã thành công thuyết phục cô.
Nhưng đột nhiên, một chiếc Roll - Royce chạy đến, Mộng Dao vừa nhìn đã biết đó là xe của ai.
Quả nhiên, người bước xuống xe là Ngô Đình Kiêu, anh hậm hực bước đến ôm lấy eo cô và trừng mắt với Giang Quân Phong: "Tao đã nói là đừng có đụng vào cô ấy. Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cứ chờ đó đi, tao sẽ cho mày biết, chọc vào Ngô Đình Kiêu này thì sẽ có kết cục gì."
Nói xong, anh lập tức đưa Mộng Dao lên xe và cho xe chạy.
Giang Quân Phong siết chặt tay, chỉ hận thế lực của anh ta không bằng Ngô Đình Kiêu, không thể làm gì được ngoài trơ mắt đứng nhìn Mộng Dao bị đưa đi.
Anh nhìn cô khẽ nở nụ cười rùng rợn: "Quá đáng? Sao vậy? Cô lo lắng cho hắn đến vậy?"
"Anh ấy không có lỗi gì trong chuyện này cả, rõ ràng người làm sai là anh mà, sao anh có thể đánh người chứ?" Cô cảm thấy anh vô cùng vô lí, lúc nào cũng tức giận vô cớ, đã vậy còn đánh người.
"Cô tức giận gì chứ? Vì hắn mà tứ giận sao? Có phải là cô thích hắn rồi không? Cảm thấy đau lòng?" Anh trừng mắt về phía cô, gương mặt hiện lên hai chữ đáng sợ khiến cho Mộng Dao hơi run rẩy, tay cô siết chặt vào dây an toàn, cố gắng điều chỉnh hơi thở.
"Anh đừng có vô lí như vậy. Chuyện của anh và Cao Lệ Nam thì liên quan gì đến chúng tôi chứ? Anh chỉ đang lấy tôi ra làm một lá chắn mà thôi. Không đúng sao?" Mắt cô đỏ hoe, không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Cô cảm thấy rất khó chịu, cô có cảm giác như mình thật sự là người thứ ba chen chân vào mối quan hệ giữa anh và cô ta, những lời xì xào bàn tán đó khiến cô như bị đẩy xuống vực thẳm. Cô thật sự không thích cảm giác mờ ám không rõ ràng này, không muốn làm tình nhân của anh nữa.
Anh đột nhiên nhoài người về phía cô, mặt đối mặt, anh nói: "Vậy ý cô là gì? Cô cảm thấy bất mãn? Cô muốn lao vào vòng tay của Giang Quân Phong?"
Mộng Dao ngoảnh mặt đi, nước mắt lưng tròng: "Tôi không nói vậy."
Ngô Đình Kiêu tức giận, anh bóp lấy cổ của cô: "Cô không nói vậy? Cô không nói vậy nhưng trong lòng cô lại nghĩ vậy đúng chứ?"
Mộng Dao vùng vẫy, cô nắm lấy cổ tay anh muốn thoát ra: "Cho dù có như vậy thì đã sao chứ? Cho dù tôi có thích anh ấy thật thì như thế nào? Anh không có cái quyền ngăn cản tôi thích một ai đó đâu. Đúng, tôi là con mồi của anh, là món đồ chơi của anh, nhưng tôi là con người, là một con người được làm bằng da bằng thịt, tôi có trái tim, tôi biết yêu thương, chứ không phải là một kẻ máu lạnh, đầy thú tính như anh."
Ngô Đình Kiêu nổi điên, anh siết chặt lấy cổ của cô hơn: "Được, được lắm, thì ra trước giờ cô vẫn luôn nghĩ vậy. Cô thích loài người đó nên cảm thấy hắn rất tốt, còn tôi là một kẻ độc ác, vô tình phải không? Nếu vậy thì cô cứ đi tìm hắn đi, xem hắn thật sự tốt đến cỡ nào."
Anh mở cửa xe, mạnh tay đẩy cô xuống nền đất lạnh lẽo.
Chỉ một giây sau, anh đã có xe chạy mất.
Mộng Dao ho sặc sụa, sau đó thì chậm rãi đứng dậy, cô cởi đôi giày cao gót đáng ghét ra xách trên tay và đi chân trần, cố lê bước trên đôi chân khập khiễng đầy vết xước.
Gần đây anh đã quá tốt với cô nên cô cảm thấy có lẽ anh cũng không đến mức là không có tình người. Nhưng xem ra cô đã sai rồi, anh vốn dĩ là một con quái vật, khi nổi điên sẽ không nương tay với bất kì ai.
Một cơn gió lạnh lướt qua da thịt khiến cô càng tỉnh táo hơn, cô muốn thoát khỏi anh, muốn sống một cuộc sống bình thường, cô không muốn tiếp tục phục tùng cho quái vật, tiếp tục bị coi là một tiểu tình nhân rẻ tiền.
Có lẽ là cô có hơi ích kỷ, nhưng khi bà biết cô ra nông nỗi như ngày hôm nay, chắc chắn cũng sẽ không vui.
Cô bước đi theo ánh sáng của đèn đường, chậm rãi tiến từng bước, sau đó lại ngẩng đầu nhìn bầu trời ở trên cao, đêm nay trời không trăng, không sao, đúng là u ám như tâm trạng của cô bây giờ.
...
Bên phía của Ngô Đình Kiêu, anh vốn rất tức giận, nhưng chỉ một lúc sau anh đã hối hận, anh không nên mạnh tay với cô như vậy, còn đuổi cô xuống xe. Nếu như cô thật sự đi tìm Giang Quân Phong thì sao?
Nghĩ vậy nên anh càng cảm thấy hối hận, lập tức quay đầu xe lại, anh không thể để con mồi của mình rơi vào tay kẻ khác một cách dễ dàng như vậy.
...
Lúc này Mộng Dao vẫn còn đi lang thang trên đường.
Bỗng từ phía sau có một chiếc xe chạy đến, dừng ngay chỗ của cô.
Cô tò mò nghiêng đầu nhìn vào trong xe, một người đàn ông lịch lãm bước ra, là Giang Quân Phong.
Anh bước đến nắm lấy cổ tay cô: "Cô bị thương rồi, để tôi đưa cô về."
Mộng Dao rút tay ra, cô cẩn thận lùi về sau, phân vân không dám vội ra quyết định: "Tôi..."
"Cô đi cùng tôi đi, tôi sẽ không như Ngô Đình Kiêu, tôi sẽ đối tốt với cô." Giang Quân Phong đã nhận ra lòng mình, anh ta đã thích cô từ lần đầu tiên gặp mặt. Anh ta chỉ muốn bảo vệ cô, lấy chân thành để đổi lấy chân tình.
Giang Quân Phong tiến lên nắm lấy tay cô, tưởng chừng như anh ta đã thành công thuyết phục cô.
Nhưng đột nhiên, một chiếc Roll - Royce chạy đến, Mộng Dao vừa nhìn đã biết đó là xe của ai.
Quả nhiên, người bước xuống xe là Ngô Đình Kiêu, anh hậm hực bước đến ôm lấy eo cô và trừng mắt với Giang Quân Phong: "Tao đã nói là đừng có đụng vào cô ấy. Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cứ chờ đó đi, tao sẽ cho mày biết, chọc vào Ngô Đình Kiêu này thì sẽ có kết cục gì."
Nói xong, anh lập tức đưa Mộng Dao lên xe và cho xe chạy.
Giang Quân Phong siết chặt tay, chỉ hận thế lực của anh ta không bằng Ngô Đình Kiêu, không thể làm gì được ngoài trơ mắt đứng nhìn Mộng Dao bị đưa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.