Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!
Chương 53
Thúy Vy06032008
22/08/2023
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Mộng Dao vẫn cảm thấy có một chút gì
lưu luyến, cô cảm thấy nam nữ chính thật là hạnh phúc, cùng nhau tổ chức hôn lễ, có một cái kết vô cùng viên mãn. Nhưng đó là trong phim, vậy
ngoài đời thực thì sao? Cô cũng muốn tình yêu của cô có một kết thúc có
hậu giống như vậy.
Cơ mà những người yêu nhau đều phải vượt qua chông gai, trắc trở mới đến được với nhau, cô thật sự không biết điều gì đang chờ cô ở phía trước.
Mộng Dao cùng Ngô Đình Kiêu nắm tay đi dạo trên con phố đông đúc khiến rất nhiều người nhìn thấy và ngưỡng mộ. Cô cũng rất vui khi được cùng anh bước đi một cách bình yên như này. Có cảm giác như, không gì có thể chia cắt tình yêu của đôi lứa và có cảm giác như mọi người đang chứng kiến niềm hạnh phúc tràn đầy của hai người.
Mộng Dao cảm thấy phấn khích, đột nhiên cô dừng lại, nũng nịu đung đưa cánh tay của anh qua lại: "Hay là... chúng ta chụp một tấm hình làm kỷ niệm đi, được không?"
"Được." Anh mỉm cười, chiều theo ý cô và lấy điện thoại ra cùng cô chụp một tấm hình giữa phố xá.
Kĩ thuật chụp ảnh của anh cũng không tệ, tấm hình được chụp thật sự rất đẹp.
"Wow! Đẹp thật, không ngờ chúng ta cũng đẹp đôi như vậy." Cô vui vẻ nói, miệng lúc nào cũng nở nụ cười thật tươi, đó chính là dáng vẻ của một cô gái khi yêu.
"Còn phải nói sao?" Anh thao tác gì đó trên điện thoại, sau đó thì đăng tấm hình vừa chụp lên mạng xã hội với dòng trạng thái: "Tôi đã tìm được cô gái của đời mình."
Đây là lần đầu tiên anh đăng trạng thái lên mạng xã hội, chia sẻ về cuộc sống của mình. Trước đây anh chỉ dùng mạng xã hội để nhắn tin và bàn giao công việc, trong đây toàn là nhân viên của tập đoàn và đối tác làm ăn và có thêm một lượng lớn người theo dõi. Vậy mà không ngờ anh lại đăng ảnh công khai, còn viết dòng trạng thái sến súa như vậy.
"Anh thật sự đã đăng lên rồi sao?" Cô hơi bất ngờ, cô không nghĩ một người khô khan sắp ba mươi như anh lại có thể làm ra những chuyện này.
"Đúng vậy, anh muốn cho cả thế giới này biết, em là bạn gái của anh." Anh ôm lấy eo cô, không cho cô thoát khỏi vòng tay của anh.
"Chắc chắn sẽ có người nói là em không xứng cho coi." Cô nửa đùa nửa thật, vì cô biết anh là ông chủ lớn, còn cô thì chẳng là gì cả.
Anh véo vào má cô, tức giận nói: "Em quan tâm đến lời nói của người khác làm gì? Em chỉ cần quan tâm đến anh thôi, hiểu không? Sau này không có phép em nghĩ linh tinh nữa, đã biết chưa?"
Cô khẽ gật đầu, sau đó cũng ôm chặt lấy eo của anh: "Mong thời gian có thể trôi chậm một chút, để em có thể ở bên anh thật lâu, thật lâu."
Anh đẩy cô ra và đan chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cùng cô tiếp tục bước đi: "Nếu em muốn, chúng ta có thể đi chậm một chút."
"Nếu cứ như vậy thì chắc đến sáng chúng ta mới có thể về đến nhà mất."
Cô và anh cùng nhau bước đi trên con đường tràn ngập ánh sáng, cùng nhau tận hưởng thời gian hạnh phúc bên nhau.
Chợt, cô nhìn thấy một tiệm váy cưới, chiếc vấy cưới được trưng bày ở trước cửa kính thật sự vô cùng xinh đẹp và lộng lẫy. Nếu được khoác lên người bộ váy cưới màu trắng xinh đẹp đó, thì chứng tỏ, người phụ nữ đó chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Theo ánh mắt của cô, Ngô Đình Kiêu cũng nhìn vào trong, thật sự không có ai là không thích váy cưới, ngay cả anh cũng cảm thấy rất thích khi nhìn thấy bộ váy cưới này. Anh đã tưởng tượng ra được hình ảnh khi cô mặc chiếc váy cưới này và tiến lên lễ đường, đúng là mỹ cảnh.
"Thích nó đến vậy sao?" Anh cúi đầu xuống, đối diện với gương mặt tràn đầy mộng ước của cô.
Mộng Dao khẽ mỉm cười và gật đầu: "Anh nói xem, khi mặc bộ váy cưới này lên người... sẽ có cảm giác gì?"
"Em muốn biết không? Vậy thì kết hôn cùng anh đi." Trong lời nói của anh có mang theo một chút đùa cợt nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, anh đang mong chờ câu trả lời của cô, hồi hộp đến mức tim bất giác đập nhanh.
Mộng Dao e thẹn mỉm cười, cô đẩy anh ra và đi nhanh về con đường phía trước: "Ai nói em muốn kết hôn với anh chứ?"
Ngô Đình Kiêu thở dài, anh vốn không nên đặt nhiều hy vọng vào câu hỏi vu vơ này như vậy. Anh nên biết là cô vẫn cần thời gian để chấp nhận mọi thứ, vì sau khi mất trí nhớ, cuộc sống của cô đã bị xáo trộn rất nhiều và cô cảm thấy những thứ xung quanh đều rất xa lạ, thậm chí là ngay bản thân cô, cô cũng cảm thấy không quen, mọi thứ cô biết được về bản thân mình đều là do anh kể lại, cứ như một vở kịch được sắp đặt sẵn và cô có cảm giác không hề chân thực. Vậy nên cô vẫn đang cố gắng tìm lại kí ức của mình, cô muốn nhớ lại gì đó.
Đi thêm được vài bước, phía trước có một cô gái sang chảnh bước ra từ thương hiệu thời trang nổi tiếng ở gần đó. Phía sau cô ta có rất nhiều vệ sĩ đi theo hầu hạ, không khác gì một bà hoàng, khi đi mua sắm cũng cần có người đi theo xách đồ.
Cô ta liếc mắt nhìn sang cô, sau đó thì nở nụ cười khinh bỉ: "Ha! Lâu rồi không gặp nhỉ?"
Nhìn thấy Cao Lệ Nam, anh liền bước lên phía trước, kéo cô ra sau lưng, baie vệ cho cô.
Hành động này khiến cô ta bật cười, sau đó thì đi đến gần hơn: "Anh đúng là chu đáo với tình nhân bé nhỏ của mình nhỉ? Anh sợ tôi sẽ làm gì cô ta sao?"
"Cao Lệ Nam!" Anh gằn giọng, một chút thiện cảm cũng không có.
Anh làm cho cô ta cảm thấy vô cùng tức giận, cô ta nhìn sang Mộng Dao, nhếch môi đầy sự giễu cợt: "Cô đúng là một đứa cháu có hiếu, bà vừa mất đã đi dẹo trai, thân mật cùng vị hôn phu của người khác, cô không biết xấu hổ đến vậy luôn à?"
Mộng Dao tròn mắt nhìn cô ta, cô không hiểu cô ta đang nói gì cả, cô muốn lên tiếng hỏi lại thì anh đã trầm giọng: "Đủ rồi đấy, đừng ở đây nói lung tung nữa."
"Nói lung tung? Tôi có nói lung tung sao? Cô ta chính là tình nhân, cướp mất vị hôn phu của người khác, không phải à? Cô ta đáng lẽ nên chết theo bà của cô ta luôn mới đúng, sao vẫn có thể mặt dày sống đến tận bây giờ được vậy?"
Dáng vẻ của cô ta vô cùng xấc xược và đáng ghét, khiến anh chỉ muốn bước lên bóp chết cô ta, nhưng anh lại không thể hành động bạo lực như vậy trước mặt cô nên anh đã kiềm chế lại, hai tay siết chặt.
Mộng Dao đứng ở sau lưng anh, cứ có cảm giác như là bị cô ta nhìn thấu tất cả, cứ có cảm giác như là bị bất gian tại trận, không còn đường chối cãi. Nhưng bạn trai của cô từ khi nào đã trở thành vị hôn phu của cô ta rồi? Còn tình nhân, ai là tình nhân, cô sao?
Mộng Dao cố gắng suy nghĩ, chợt, trong đầu cô hiện lên một hình ảnh gì đó nhưng lại bị cơn đau đầu làm vụt tắt, cô ôm lấy đầu, cơn đau dữ dội khiến cô không thể đứng vững.
Ngô Đình Kiêu vội vàng ôm lấy cô, lo lắng đến mức trên trán đổ mồ hôi lạnh: "Mộng Dao, Mộng Dao, em sao vậy?"
"Em... em đau đầu quá, không thể nhớ ra gì cả, em không biết cô ta đang nói gì." Mộng Dao ôm lấy đầu, cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước kia.
"Mộng Dao, em nghe anh, đừng suy nghĩ nữa, đừng nghe những gì cô ta nói, em hiểu không?" Ngô Đình Kiêu có chút hoảng sợ, anh đang sợ cô sẽ nhớ ra gì đó và phát hiện ra anh đang lừa gạt cô.
Cao Lệ Nam thật sự không thể tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mắt nữa, cô ta nhìn hai người bằng nửa con mắt và hống hách nói: "Hừ! Tôi sẽ không để cho các người vui vẻ lâu đâu, vì vậy hãy tận hưởng đi."
Nói xong, cô ta bước lên xe và chiếc xe sang trong lập tức chạy mất.
"Đình Kiêu, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Không phải em là trẻ mồ côi sao? Bà em... em có bà sao?" Cô nắm lấy cánh tay anh, ánh mất khẩn khiết muốn biết sự thật.
Ngô Đình Kiêu không trả lời, anh ôm chặt cô vào lòng: "Em có tin anh không?"
Mộng Dao khẽ gật đầu, đương nhiên là cô tin anh, anh là người mà cô tin tưởng nhất.
"Vậy thì em nghe lời anh, đừng suy nghĩ lung tung nữa, cô ta chỉ đang nói bừa thôi, những lời cô ta nói đều là vô căn cứ. Em đã hiểu chưa?" Anh dịu dàng xoa đầu cô, vỗ về cô, tuy cô không nói gì, cũng chẳng có phản ửng nào nhưng anh biết rõ, trong lòng cô vẫn đang có khúc mắc chưa giải được, chắc chắn là cô đang nghi ngờ anh.
Cơ mà những người yêu nhau đều phải vượt qua chông gai, trắc trở mới đến được với nhau, cô thật sự không biết điều gì đang chờ cô ở phía trước.
Mộng Dao cùng Ngô Đình Kiêu nắm tay đi dạo trên con phố đông đúc khiến rất nhiều người nhìn thấy và ngưỡng mộ. Cô cũng rất vui khi được cùng anh bước đi một cách bình yên như này. Có cảm giác như, không gì có thể chia cắt tình yêu của đôi lứa và có cảm giác như mọi người đang chứng kiến niềm hạnh phúc tràn đầy của hai người.
Mộng Dao cảm thấy phấn khích, đột nhiên cô dừng lại, nũng nịu đung đưa cánh tay của anh qua lại: "Hay là... chúng ta chụp một tấm hình làm kỷ niệm đi, được không?"
"Được." Anh mỉm cười, chiều theo ý cô và lấy điện thoại ra cùng cô chụp một tấm hình giữa phố xá.
Kĩ thuật chụp ảnh của anh cũng không tệ, tấm hình được chụp thật sự rất đẹp.
"Wow! Đẹp thật, không ngờ chúng ta cũng đẹp đôi như vậy." Cô vui vẻ nói, miệng lúc nào cũng nở nụ cười thật tươi, đó chính là dáng vẻ của một cô gái khi yêu.
"Còn phải nói sao?" Anh thao tác gì đó trên điện thoại, sau đó thì đăng tấm hình vừa chụp lên mạng xã hội với dòng trạng thái: "Tôi đã tìm được cô gái của đời mình."
Đây là lần đầu tiên anh đăng trạng thái lên mạng xã hội, chia sẻ về cuộc sống của mình. Trước đây anh chỉ dùng mạng xã hội để nhắn tin và bàn giao công việc, trong đây toàn là nhân viên của tập đoàn và đối tác làm ăn và có thêm một lượng lớn người theo dõi. Vậy mà không ngờ anh lại đăng ảnh công khai, còn viết dòng trạng thái sến súa như vậy.
"Anh thật sự đã đăng lên rồi sao?" Cô hơi bất ngờ, cô không nghĩ một người khô khan sắp ba mươi như anh lại có thể làm ra những chuyện này.
"Đúng vậy, anh muốn cho cả thế giới này biết, em là bạn gái của anh." Anh ôm lấy eo cô, không cho cô thoát khỏi vòng tay của anh.
"Chắc chắn sẽ có người nói là em không xứng cho coi." Cô nửa đùa nửa thật, vì cô biết anh là ông chủ lớn, còn cô thì chẳng là gì cả.
Anh véo vào má cô, tức giận nói: "Em quan tâm đến lời nói của người khác làm gì? Em chỉ cần quan tâm đến anh thôi, hiểu không? Sau này không có phép em nghĩ linh tinh nữa, đã biết chưa?"
Cô khẽ gật đầu, sau đó cũng ôm chặt lấy eo của anh: "Mong thời gian có thể trôi chậm một chút, để em có thể ở bên anh thật lâu, thật lâu."
Anh đẩy cô ra và đan chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cùng cô tiếp tục bước đi: "Nếu em muốn, chúng ta có thể đi chậm một chút."
"Nếu cứ như vậy thì chắc đến sáng chúng ta mới có thể về đến nhà mất."
Cô và anh cùng nhau bước đi trên con đường tràn ngập ánh sáng, cùng nhau tận hưởng thời gian hạnh phúc bên nhau.
Chợt, cô nhìn thấy một tiệm váy cưới, chiếc vấy cưới được trưng bày ở trước cửa kính thật sự vô cùng xinh đẹp và lộng lẫy. Nếu được khoác lên người bộ váy cưới màu trắng xinh đẹp đó, thì chứng tỏ, người phụ nữ đó chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Theo ánh mắt của cô, Ngô Đình Kiêu cũng nhìn vào trong, thật sự không có ai là không thích váy cưới, ngay cả anh cũng cảm thấy rất thích khi nhìn thấy bộ váy cưới này. Anh đã tưởng tượng ra được hình ảnh khi cô mặc chiếc váy cưới này và tiến lên lễ đường, đúng là mỹ cảnh.
"Thích nó đến vậy sao?" Anh cúi đầu xuống, đối diện với gương mặt tràn đầy mộng ước của cô.
Mộng Dao khẽ mỉm cười và gật đầu: "Anh nói xem, khi mặc bộ váy cưới này lên người... sẽ có cảm giác gì?"
"Em muốn biết không? Vậy thì kết hôn cùng anh đi." Trong lời nói của anh có mang theo một chút đùa cợt nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, anh đang mong chờ câu trả lời của cô, hồi hộp đến mức tim bất giác đập nhanh.
Mộng Dao e thẹn mỉm cười, cô đẩy anh ra và đi nhanh về con đường phía trước: "Ai nói em muốn kết hôn với anh chứ?"
Ngô Đình Kiêu thở dài, anh vốn không nên đặt nhiều hy vọng vào câu hỏi vu vơ này như vậy. Anh nên biết là cô vẫn cần thời gian để chấp nhận mọi thứ, vì sau khi mất trí nhớ, cuộc sống của cô đã bị xáo trộn rất nhiều và cô cảm thấy những thứ xung quanh đều rất xa lạ, thậm chí là ngay bản thân cô, cô cũng cảm thấy không quen, mọi thứ cô biết được về bản thân mình đều là do anh kể lại, cứ như một vở kịch được sắp đặt sẵn và cô có cảm giác không hề chân thực. Vậy nên cô vẫn đang cố gắng tìm lại kí ức của mình, cô muốn nhớ lại gì đó.
Đi thêm được vài bước, phía trước có một cô gái sang chảnh bước ra từ thương hiệu thời trang nổi tiếng ở gần đó. Phía sau cô ta có rất nhiều vệ sĩ đi theo hầu hạ, không khác gì một bà hoàng, khi đi mua sắm cũng cần có người đi theo xách đồ.
Cô ta liếc mắt nhìn sang cô, sau đó thì nở nụ cười khinh bỉ: "Ha! Lâu rồi không gặp nhỉ?"
Nhìn thấy Cao Lệ Nam, anh liền bước lên phía trước, kéo cô ra sau lưng, baie vệ cho cô.
Hành động này khiến cô ta bật cười, sau đó thì đi đến gần hơn: "Anh đúng là chu đáo với tình nhân bé nhỏ của mình nhỉ? Anh sợ tôi sẽ làm gì cô ta sao?"
"Cao Lệ Nam!" Anh gằn giọng, một chút thiện cảm cũng không có.
Anh làm cho cô ta cảm thấy vô cùng tức giận, cô ta nhìn sang Mộng Dao, nhếch môi đầy sự giễu cợt: "Cô đúng là một đứa cháu có hiếu, bà vừa mất đã đi dẹo trai, thân mật cùng vị hôn phu của người khác, cô không biết xấu hổ đến vậy luôn à?"
Mộng Dao tròn mắt nhìn cô ta, cô không hiểu cô ta đang nói gì cả, cô muốn lên tiếng hỏi lại thì anh đã trầm giọng: "Đủ rồi đấy, đừng ở đây nói lung tung nữa."
"Nói lung tung? Tôi có nói lung tung sao? Cô ta chính là tình nhân, cướp mất vị hôn phu của người khác, không phải à? Cô ta đáng lẽ nên chết theo bà của cô ta luôn mới đúng, sao vẫn có thể mặt dày sống đến tận bây giờ được vậy?"
Dáng vẻ của cô ta vô cùng xấc xược và đáng ghét, khiến anh chỉ muốn bước lên bóp chết cô ta, nhưng anh lại không thể hành động bạo lực như vậy trước mặt cô nên anh đã kiềm chế lại, hai tay siết chặt.
Mộng Dao đứng ở sau lưng anh, cứ có cảm giác như là bị cô ta nhìn thấu tất cả, cứ có cảm giác như là bị bất gian tại trận, không còn đường chối cãi. Nhưng bạn trai của cô từ khi nào đã trở thành vị hôn phu của cô ta rồi? Còn tình nhân, ai là tình nhân, cô sao?
Mộng Dao cố gắng suy nghĩ, chợt, trong đầu cô hiện lên một hình ảnh gì đó nhưng lại bị cơn đau đầu làm vụt tắt, cô ôm lấy đầu, cơn đau dữ dội khiến cô không thể đứng vững.
Ngô Đình Kiêu vội vàng ôm lấy cô, lo lắng đến mức trên trán đổ mồ hôi lạnh: "Mộng Dao, Mộng Dao, em sao vậy?"
"Em... em đau đầu quá, không thể nhớ ra gì cả, em không biết cô ta đang nói gì." Mộng Dao ôm lấy đầu, cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước kia.
"Mộng Dao, em nghe anh, đừng suy nghĩ nữa, đừng nghe những gì cô ta nói, em hiểu không?" Ngô Đình Kiêu có chút hoảng sợ, anh đang sợ cô sẽ nhớ ra gì đó và phát hiện ra anh đang lừa gạt cô.
Cao Lệ Nam thật sự không thể tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mắt nữa, cô ta nhìn hai người bằng nửa con mắt và hống hách nói: "Hừ! Tôi sẽ không để cho các người vui vẻ lâu đâu, vì vậy hãy tận hưởng đi."
Nói xong, cô ta bước lên xe và chiếc xe sang trong lập tức chạy mất.
"Đình Kiêu, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Không phải em là trẻ mồ côi sao? Bà em... em có bà sao?" Cô nắm lấy cánh tay anh, ánh mất khẩn khiết muốn biết sự thật.
Ngô Đình Kiêu không trả lời, anh ôm chặt cô vào lòng: "Em có tin anh không?"
Mộng Dao khẽ gật đầu, đương nhiên là cô tin anh, anh là người mà cô tin tưởng nhất.
"Vậy thì em nghe lời anh, đừng suy nghĩ lung tung nữa, cô ta chỉ đang nói bừa thôi, những lời cô ta nói đều là vô căn cứ. Em đã hiểu chưa?" Anh dịu dàng xoa đầu cô, vỗ về cô, tuy cô không nói gì, cũng chẳng có phản ửng nào nhưng anh biết rõ, trong lòng cô vẫn đang có khúc mắc chưa giải được, chắc chắn là cô đang nghi ngờ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.