Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!
Chương 56
Thúy Vy06032008
23/08/2023
Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, anh đã đi đến kiểm tra xem là cô đã ngủ
chưa, anh nhẹ nhàng xia đầu cô, hai mất cô vẫn nhắm chặt như mi mắt lại
hơi giật giật nên anh biết là cô chưa ngủ.
Nhưng anh không vạch trần cô mà leo lên giường, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, cho cô dễ ngủ hơn.
...
Cho đến khuya, khi anh đã ngủ say, cô mới ngồi bật dậy.
Thật ra cô không hề ngủ, cũng chưa hoàng toàn tỉnh rượu.
Cô bò lên người anh, trong ánh sáng mập mờ của đèn ngủ cô vẫn có thể nhìn rõ gương mặt góc cạnh của anh, thật sự rất đẹp, đẹp đến nao lòng.
Mộng Dao nuốt một ngụm nước bọt, cô bạo gan mò tay xuống phía dưới, sờ tay vào nơi ở giữa hai chân anh.
Còn chưa kịp làm gì thì cô đã bị anh nắm chặt lấy cổ tay, anh gằn giọng: "Em đang làm gì vậy?"
Cô ngẩng đầu lên, trong ánh sáng mờ ảo cô đã nhìn ra được sự khó chịu của anh, nhưng cô không dừng lại, tiếp tục khiến cho thứ đó của anh ngóc đầu dậy.
"Đình Kiêu, anh không cần làm gì cả, em sẽ giúp anh. Được không?"
Ngô Đình Kiêu cau mày, anh ngồi dậy, siết chặt lấy tay cô hơn, không cho cô động đậy lung tung: "Sở Mộng Dao, sao em cứ phải như vậy? Có phải anh đã chiều em quá nên em không biết nghe lời là gì có phải không?"
Anh cũng không muốn nặng lời với cô, nhưng không như vậy, anh sợ mình sẽ mềm lòng. Và ngày hôm sau khi tỉnh rượu, cô sẽ hối hận.
"Em... Tại sao chứ? Chúng ta là người yêu của nhau, tại sao lại không thể? Hay là anh sợ phải chịu trách nhiệm? Em không cần anh chịu trách nhiệm đâu, thật đó."
"Không phải như vậy, hiện tại em không được tỉnh táo, Dao Dao, nghe lời anh. Đừng như vậy nữa."
Mộng Dao hất tay anh ra, cô cảm thấy tức giận: "Được, nếu anh đã không muốn, em sẽ đi tìm người khác. Anh đừng tưởng Sở Mộng Dao em chỉ có thể yêu một mình anh."
Ngô Đình Kiêu không cho cô bỏ đi, anh kéo cô đè xuống giường.
"Tìm người khác? Em muốn tìm ai?" Giọng nói của anh mang theo một chút kích động.
Cô ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn anh: "Ai cũng được, dù sao anh cũng không muốn em."
Ngô Đình Kiêu siết chặt hai cô tay cô đưa lên đỉnh đầu, anh thở gấp, sau đó thì mạnh bạo chiếm lấy đôi môi cô.
"Ai nói là anh không muốn? Anh chỉ sợ em sẽ hối hận thôi." Hơi thở anh gấp gáp, khiến cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang phả ra hơi nóng.
"Em không hối hận. Em muốn anh làm như vậy." Cô rút cổ tay ra khỏi tay anh, choàng lấy cổ của anh, nhẹ nhàng tách bờ môi anh ra.
Ngô Đình Kiêu không chần chừ nữa, anh nhanh chóng đáp trả lại cô, sau đó thì cởi áo ra quăng xuống sàn.
Một tay anh ôm lấy vòng eo con kiến của cô, một tay không chịu yên phận mà thò tay vào trong váy của cô.
Sau đó còn giúp cô lột bỏ những mảnh vải trên người, đặt cô nằm dưới thân mình. Đôi mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào cô khiến cô vô cùng ngại ngùng.
"Nếu bây giờ em suy nghĩ lại... vẫn còn kịp." Anh muốn tôn trong cô, không muốn ép buộc cô làm những điều mà cô không muốn.
Mộng Dao mím môi, dưới ánh sáng vàng của đèn ngủ, mặt cô đỏ ửng, giọng nói vô cùng chắc chắn, cô nói: "Em muốn cảm nhận hết thảy, anh cho em đi."
Khoé miệng anh cong lên, anh vùi đầu vào cổ của cô, hơi thở của anh rất nóng, khiến cô không khỏi rùng mình.
Tay anh xoa bóp ngực cô, nhẹ nhàng cắn vào xương quay xanh của cô rồi lại **** *** nhũ hoa đang nhô lên.
"Dạng chân ra đi em."
Cô như bị anh thôi miên, ngoan ngoãn nghe theo lời anh, mặc cho anh liếm láp nơi tư mật của mình, một chút phản kháng cũng không có.
"Ưm... a... đừng..."
Khi anh cho lưỡi vào trong, cô đã không chịu được mà cong eo, ngoan chân co quắp lại, cổ họng phát ra âm thanh kì lạ mà chính cô cũng không thể chịu nổi.
Cô mím chặt môi, tay siết chặt vào ga giường, không dám nhìn xuống phía dưới, vì cô thật sự rất xấu hổ.
Ngô Đình Kiêu vừa liếm láp h.ộ.t l.e vừa cho ngoan tay vào trong thăm dò.
"Ứm..."
"Của em ướt hết rồi này, phải làm sao đây?"
Cô không trả lời mà cắn chặt môi, lắc đầu ý nói là không biết.
Chợt, anh rút ngoan tay ra, cúi người xuống nhẹ nhàng tách đôi môi của cô ra: "Ngoan, Dao Dao đừng cắn môi, mau há miệng ra đi em."
Tầm nhìn của cô dần trở nên mơ hồ, cô vâng lời anh, há miệng ra.
"Thè lưỡi ra." Anh lại nói.
Khi cô vừa làm theo lời anh nói thì anh đã mút lấy đầu lưỡi cô, điên cuồng trao lưỡi và chiếm lấy đôi môi cô.
Bên dưới, anh không ngừng cho thứ to lớn kia cạ ở bên ngoài miệng hang.
Một giây sau, anh đang chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng cho tất cả vào trong.
"Ưm... sâu... sâu quá..."
Khi anh động đậy, cô đã không nhịn được mà rên vài tiếng.
Anh gác hai chân cô ở hai bên hông, động tác nhẹ nhàng chợt nhanh hơn khiến cô không thích ứng kịp.
"Á... đừng... chậm... chậm chút."
"Dao Dao, đừng kiềm chế, mau rên to hơn đi, anh muốn nghe." Cô gái ở trước mắt anh thật sự vô cùng dễ thương, dễ thương đến mức khiến anh nhịn không được mà muốn bắt nạt cô.
Anh không những động nhanh hơn mà còn ấn nhẹ bụng dưới của cô.
"Anh có thể cảm nhận được cái của em đang ở bên trong em nè. Có sướng không em?"
Cô không trả lời, chỉ khẽ rên vài tiếng, sau đó thì dang rộng cánh tay ra: "Hôn em... hôn em đi!"
Anh mỉm cười khoái chí, cúi người xuống hôn nồng nhiệt nhưng thân dưới vẫn không ngừng thúc sâu vào.
Bên trong cô rất ấm áp, nó đang co giật dữ dội.
"Á... không xong rồi, có thứ gì đó đang ra, anh mau... ư... mau dừng lại đi."
Anh không những không dừng lại mà còn động mạnh hơn lúc nãy, điên cuồng đưa dục vọng vào sâu bên trong cơ thể cô.
"Đừng kiềm chế, em có thể ra thoải mái."
Mộng Dao ôm lấy cổ anh, một dòng nước bắn ra tung toé, làm ướt cả người của anh.
"Em thật là hư nha! Ra nhiều như vậy... đúng là đáng yêu." Anh hôn lên mí mắt cô, nói lời không đúng đắn.
Mộng Dao thở hổn hển, cảm giác như đã bị anh đâm thủng, cô hỏi: "Có phải như vậy là đủ rồi đúng không?"
Anh mỉm cười, không nhịn được mà cắn vào cổ của cô, chỉ muốn nhét cô vào bụng.
"Em nghĩ sao?"
"Vẫn... vẫn chưa đủ sao?" Cô ngờ nghệch, thật sự là không còn một chút sức nào.
"Không phải em muốn giúp anh sao? Chưa gì đã muốn bỏ cuộc rồi?"
Cô lắc đầu: "Không phải vậy đâu."
"Anh biết là cơ thể em không được khoẻ, không sao, anh không miễn cưỡng em." Anh thở dài, thấy cô như vậy anh thật sự không đành lòng.
Nhưng cô lại ôm chặt lấy anh không chịu buông: "Em muốn nữa, anh đừng dừng lại, cho em thêm đi. Được không?"
"Vậy lần này... anh sẽ nhẹ nhàng."
Anh ôm lấy cơ thể cô, chầm chầm cho vào và động nhẹ, thao tác thật sự vô cùng dịu dàng và nâng niu, cứ như là sợ bị anh chơi hỏng vậy.
Vì nếu anh làm thật, cô chắc chắn sẽ không chịu nổi với sức trâu bò của anh.
"Dao Dao, anh yêu em, yêu em chết đi được."
"Ưm... em... em cũng vậy, em cũng yêu anh."
Nhưng anh không vạch trần cô mà leo lên giường, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, cho cô dễ ngủ hơn.
...
Cho đến khuya, khi anh đã ngủ say, cô mới ngồi bật dậy.
Thật ra cô không hề ngủ, cũng chưa hoàng toàn tỉnh rượu.
Cô bò lên người anh, trong ánh sáng mập mờ của đèn ngủ cô vẫn có thể nhìn rõ gương mặt góc cạnh của anh, thật sự rất đẹp, đẹp đến nao lòng.
Mộng Dao nuốt một ngụm nước bọt, cô bạo gan mò tay xuống phía dưới, sờ tay vào nơi ở giữa hai chân anh.
Còn chưa kịp làm gì thì cô đã bị anh nắm chặt lấy cổ tay, anh gằn giọng: "Em đang làm gì vậy?"
Cô ngẩng đầu lên, trong ánh sáng mờ ảo cô đã nhìn ra được sự khó chịu của anh, nhưng cô không dừng lại, tiếp tục khiến cho thứ đó của anh ngóc đầu dậy.
"Đình Kiêu, anh không cần làm gì cả, em sẽ giúp anh. Được không?"
Ngô Đình Kiêu cau mày, anh ngồi dậy, siết chặt lấy tay cô hơn, không cho cô động đậy lung tung: "Sở Mộng Dao, sao em cứ phải như vậy? Có phải anh đã chiều em quá nên em không biết nghe lời là gì có phải không?"
Anh cũng không muốn nặng lời với cô, nhưng không như vậy, anh sợ mình sẽ mềm lòng. Và ngày hôm sau khi tỉnh rượu, cô sẽ hối hận.
"Em... Tại sao chứ? Chúng ta là người yêu của nhau, tại sao lại không thể? Hay là anh sợ phải chịu trách nhiệm? Em không cần anh chịu trách nhiệm đâu, thật đó."
"Không phải như vậy, hiện tại em không được tỉnh táo, Dao Dao, nghe lời anh. Đừng như vậy nữa."
Mộng Dao hất tay anh ra, cô cảm thấy tức giận: "Được, nếu anh đã không muốn, em sẽ đi tìm người khác. Anh đừng tưởng Sở Mộng Dao em chỉ có thể yêu một mình anh."
Ngô Đình Kiêu không cho cô bỏ đi, anh kéo cô đè xuống giường.
"Tìm người khác? Em muốn tìm ai?" Giọng nói của anh mang theo một chút kích động.
Cô ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn anh: "Ai cũng được, dù sao anh cũng không muốn em."
Ngô Đình Kiêu siết chặt hai cô tay cô đưa lên đỉnh đầu, anh thở gấp, sau đó thì mạnh bạo chiếm lấy đôi môi cô.
"Ai nói là anh không muốn? Anh chỉ sợ em sẽ hối hận thôi." Hơi thở anh gấp gáp, khiến cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang phả ra hơi nóng.
"Em không hối hận. Em muốn anh làm như vậy." Cô rút cổ tay ra khỏi tay anh, choàng lấy cổ của anh, nhẹ nhàng tách bờ môi anh ra.
Ngô Đình Kiêu không chần chừ nữa, anh nhanh chóng đáp trả lại cô, sau đó thì cởi áo ra quăng xuống sàn.
Một tay anh ôm lấy vòng eo con kiến của cô, một tay không chịu yên phận mà thò tay vào trong váy của cô.
Sau đó còn giúp cô lột bỏ những mảnh vải trên người, đặt cô nằm dưới thân mình. Đôi mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào cô khiến cô vô cùng ngại ngùng.
"Nếu bây giờ em suy nghĩ lại... vẫn còn kịp." Anh muốn tôn trong cô, không muốn ép buộc cô làm những điều mà cô không muốn.
Mộng Dao mím môi, dưới ánh sáng vàng của đèn ngủ, mặt cô đỏ ửng, giọng nói vô cùng chắc chắn, cô nói: "Em muốn cảm nhận hết thảy, anh cho em đi."
Khoé miệng anh cong lên, anh vùi đầu vào cổ của cô, hơi thở của anh rất nóng, khiến cô không khỏi rùng mình.
Tay anh xoa bóp ngực cô, nhẹ nhàng cắn vào xương quay xanh của cô rồi lại **** *** nhũ hoa đang nhô lên.
"Dạng chân ra đi em."
Cô như bị anh thôi miên, ngoan ngoãn nghe theo lời anh, mặc cho anh liếm láp nơi tư mật của mình, một chút phản kháng cũng không có.
"Ưm... a... đừng..."
Khi anh cho lưỡi vào trong, cô đã không chịu được mà cong eo, ngoan chân co quắp lại, cổ họng phát ra âm thanh kì lạ mà chính cô cũng không thể chịu nổi.
Cô mím chặt môi, tay siết chặt vào ga giường, không dám nhìn xuống phía dưới, vì cô thật sự rất xấu hổ.
Ngô Đình Kiêu vừa liếm láp h.ộ.t l.e vừa cho ngoan tay vào trong thăm dò.
"Ứm..."
"Của em ướt hết rồi này, phải làm sao đây?"
Cô không trả lời mà cắn chặt môi, lắc đầu ý nói là không biết.
Chợt, anh rút ngoan tay ra, cúi người xuống nhẹ nhàng tách đôi môi của cô ra: "Ngoan, Dao Dao đừng cắn môi, mau há miệng ra đi em."
Tầm nhìn của cô dần trở nên mơ hồ, cô vâng lời anh, há miệng ra.
"Thè lưỡi ra." Anh lại nói.
Khi cô vừa làm theo lời anh nói thì anh đã mút lấy đầu lưỡi cô, điên cuồng trao lưỡi và chiếm lấy đôi môi cô.
Bên dưới, anh không ngừng cho thứ to lớn kia cạ ở bên ngoài miệng hang.
Một giây sau, anh đang chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng cho tất cả vào trong.
"Ưm... sâu... sâu quá..."
Khi anh động đậy, cô đã không nhịn được mà rên vài tiếng.
Anh gác hai chân cô ở hai bên hông, động tác nhẹ nhàng chợt nhanh hơn khiến cô không thích ứng kịp.
"Á... đừng... chậm... chậm chút."
"Dao Dao, đừng kiềm chế, mau rên to hơn đi, anh muốn nghe." Cô gái ở trước mắt anh thật sự vô cùng dễ thương, dễ thương đến mức khiến anh nhịn không được mà muốn bắt nạt cô.
Anh không những động nhanh hơn mà còn ấn nhẹ bụng dưới của cô.
"Anh có thể cảm nhận được cái của em đang ở bên trong em nè. Có sướng không em?"
Cô không trả lời, chỉ khẽ rên vài tiếng, sau đó thì dang rộng cánh tay ra: "Hôn em... hôn em đi!"
Anh mỉm cười khoái chí, cúi người xuống hôn nồng nhiệt nhưng thân dưới vẫn không ngừng thúc sâu vào.
Bên trong cô rất ấm áp, nó đang co giật dữ dội.
"Á... không xong rồi, có thứ gì đó đang ra, anh mau... ư... mau dừng lại đi."
Anh không những không dừng lại mà còn động mạnh hơn lúc nãy, điên cuồng đưa dục vọng vào sâu bên trong cơ thể cô.
"Đừng kiềm chế, em có thể ra thoải mái."
Mộng Dao ôm lấy cổ anh, một dòng nước bắn ra tung toé, làm ướt cả người của anh.
"Em thật là hư nha! Ra nhiều như vậy... đúng là đáng yêu." Anh hôn lên mí mắt cô, nói lời không đúng đắn.
Mộng Dao thở hổn hển, cảm giác như đã bị anh đâm thủng, cô hỏi: "Có phải như vậy là đủ rồi đúng không?"
Anh mỉm cười, không nhịn được mà cắn vào cổ của cô, chỉ muốn nhét cô vào bụng.
"Em nghĩ sao?"
"Vẫn... vẫn chưa đủ sao?" Cô ngờ nghệch, thật sự là không còn một chút sức nào.
"Không phải em muốn giúp anh sao? Chưa gì đã muốn bỏ cuộc rồi?"
Cô lắc đầu: "Không phải vậy đâu."
"Anh biết là cơ thể em không được khoẻ, không sao, anh không miễn cưỡng em." Anh thở dài, thấy cô như vậy anh thật sự không đành lòng.
Nhưng cô lại ôm chặt lấy anh không chịu buông: "Em muốn nữa, anh đừng dừng lại, cho em thêm đi. Được không?"
"Vậy lần này... anh sẽ nhẹ nhàng."
Anh ôm lấy cơ thể cô, chầm chầm cho vào và động nhẹ, thao tác thật sự vô cùng dịu dàng và nâng niu, cứ như là sợ bị anh chơi hỏng vậy.
Vì nếu anh làm thật, cô chắc chắn sẽ không chịu nổi với sức trâu bò của anh.
"Dao Dao, anh yêu em, yêu em chết đi được."
"Ưm... em... em cũng vậy, em cũng yêu anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.