Thỏa Thuận Kết Hôn Không Làm Phiền Lẫn Nhau
Chương 1:
Bạch Lộc
03/02/2023
Lúc đến cửa Cục dân chính, thời tiết rất nóng, Bắc Tinh Nhiên bị phơi nắng đến mức đầu óc có chút choáng váng, hình như bị cảm nắng rồi.
Cậu muốn lấy điện thoại ra xem thời gian, ngón tay đụng phải hộp kim loại trong túi, lại thu tay về.
Đến khi chạm vào điện thoại, cậu mới nhớ ra trong nhà đã bị cắt điện nước, nên có chút mất ý thức về thời gian.
Đây vẫn chưa là điều thê thảm nhất, thảm nhất chính là cậu đã bị chủ nhà đuổi ra khỏi cửa, khiến cậu trở thành “lưu lạc đầu đường” theo đúng nghĩa đen.
Bắc Tinh Nhiên đứng ngây người trong chốc lát, mặt trời ngày càng lên cao, nhiệt độ cũng theo đó mà tăng lên như bị lửa đốt.
Ngay khi cậu đang đoán xem bây giờ là mấy giờ, đột nhiên thoáng thấy một chiếc xe chạy tới rồi dừng lại ven đường.
Cậu quay đầu nhìn sang, chỉ thấy cửa sổ phó lái của xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú bên trong.
Đó là đối tượng kết hôn của cậu hôm nay.
Du Gia Xuyên.
“Tinh Nhiên!” Anh ta gọi Bắc Tinh Nhiên một tiếng, nhưng cậu phản ứng có chút chậm chạp, sau đó hồi lâu mới gật đầu lại với anh.
Du Gia Xuyên cười với cậu, giải thích: “Đường tới đây có chút kẹt xe, cậu chờ có lâu không? Xin lỗi, bên này không thể đỗ xe. Sau khi đỗ xe tôi sẽ đi tìm cậu.”
Bắc Tinh Nhiên “Ồ” một tiếng, đưa mắt nhìn Du Gia Xuyên lái xe đi khuất dạng.
Lần này Du Gia Xuyên trở về rất nhanh, hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, quần tây màu đen, cả bộ đều là trang phục công sở, nhưng lại rất nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, khí chất tao nhã lịch sự.
Lúc trở về, trên tay Du Gia Xuyên mang theo một chai nước khoáng lạnh.
Gặp Bắc Tinh Nhiên, Du Gia Xuyên đưa chai nước khoáng trong tay cho cậu, nói: “Ngốc quá, không biết tìm chỗ nào mát đợi tôi. Uống chút nước cho mát đi.”
Bắc Tinh Nhiên nhìn bọt nước chảy ra từ chai nước khoáng, cậu cảm thấy mình rất khát, cúi đầu nhận lấy, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.
Du Gia Xuyên chờ cậu mở nắp chai, hớp một ngụm nước rồi mới mở miệng nói: “Tôi gọi điện thoại cho cậu, định nói sẽ đến muộn một lát, sao lại tắt máy?”
Bắc Tinh Nhiên lắc đầu với anh, nước mát chảy từ đầu lưỡi xuống cổ họng, khiến nhiệt độ toàn thân giảm xuống một chút, nói: “Không phải tắt máy.”
Là thiếu tiền nên điện thoại không hoạt động được, cộng thêm không có chỗ sạc pin.
Du Gia Xuyên hiểu được nên gật đầu, Bắc Tinh Nhiên thầm nói anh hiểu cái gì?
Du Gia Xuyên rất tự nhiên dẫn cậu ta vào Cục dân chính, vừa đi vừa thuận miệng nói: “Có mang theo hộ khẩu chưa?”
“Có mang theo.” Bắc Tinh Nhiên lấy hộ khẩu từ trong túi ra đưa cho anh ta.
Du Gia Xuyên đưa tay nhận lấy sổ hộ khẩu của cậu, tiện tay mở ra xác nhận một chút, thấy chủ hộ tên là Bắc Tinh Nhiên, lại lật về phía sau, quả nhiên cũng chỉ có một trang của Bắc Tinh Nhiên, phía sau đều trống không.
“Cậu là chủ hộ?” Giọng điệu anh có chút kinh ngạc.
Bắc Tinh Nhiên gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Lúc ba mẹ ly hôn, sợ phiền phức nên đã chuyển tôi ra ngoài.”
Lại nhìn về phía Du Gia Xuyên: “Hai mươi hai tuổi đã có thể kết hôn, cũng có thể một mình làm chủ hộ mà không phải sao?”
Du Gia Xuyên nghe ra được ý tứ trong lời nói, mỉm cười gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, Tinh Nhiên a.”
Anh còn chưa nói hết câu thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Du Gia Xuyên lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua người gọi, cười áy náy với Bắc Tinh Nhiên: “Là điện thoại của mẹ tôi.”
Sau khi ấn nút trả lời, một giọng nữ từ trong điện thoại truyền ra: “Tiểu Xuyên, cô gái lần trước mẹ nói với con...”
Tựa hồ như không nghĩ tới mẹ anh lại nói thẳng chuyện xem mắt như vậy, Du Gia Xuyên vội vàng áp điện thoại lên tai, đi cách xa Bắc Tinh Nhiên mấy bước, mới nói chuyện điện thoại với mẹ.
“Con đã gặp rồi mẹ, cô ấy không có hứng thú với con, ừm, cô ấy rất tốt cũng ưu tú, nhưng mà... ừm, mẹ nói đi.” Du Gia Xuyên dừng lại một chút.
Hình như sau khi đối phương nói xong, anh bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con không kén chọn, chỉ là không gặp được người thích hợp, được rồi, hiện tại con có việc, lần sau nói với mẹ.”
Sau khi cúp điện thoại, Du Gia Xuyên đi nhanh tới hai bước, trở lại bên cạnh Bắc Tinh Nhiên, nói: “Thấy chưa, mẹ tôi cứ thúc giục tôi kết hôn thật nhanh, chỉ cần tôi không kết hôn, cuộc sống sẽ không thể nào yên tĩnh được.”
Thế nên anh mới nghĩ ra cách kết hôn với tôi, để lừa gạt ba mẹ anh sao? Bắc Tinh Nhiên đưa mắt nhìn anh ta.
Du Gia Xuyên tựa hồ nhìn ra suy nghĩ Bắc Tinh Nhiên, nói: “Giống như tối hôm qua tôi nói với cậu, kết hôn trước để ứng phó một thời gian, hai năm sau chúng ta sẽ ly hôn.”
Anh lại thở dài, dùng ngón tay ấn trán mình nói: “Không phải tôi lừa gạt cậu, nhưng năm nay tôi cũng ba mươi tuổi rồi, mẹ tôi giống như chờ không được nữa, nếu không giả kết hôn sẽ bị ép đi coi mắt thêm mấy lần, rất phiền phức. Chi bằng chúng ta giả kết hôn, như vậy có thể giúp tôi giải được thế cục khó khăn trước mắt.”
“Hơn nữa...” Du Gia Xuyên quay đầu nhìn Bắc Tinh Nhiên, cười nói: “Tôi cũng không thể tùy tiện tìm người lạ kết hôn, cho dù là giả đi nữa.”
“Không phải thấy tôi đáng thương sao?” Bắc Tinh Nhiên hoàn toàn không tin lời anh ta nói, hiện tại trên người cậu không một xu dính túi còn nợ nần, người thân trong nhà đều tránh không kịp, sợ bị dính vào phiền phức, Du Gia Xuyên làm sao có thể muốn cưới cậu.
Làm ăn kiểu này đúng là thiệt thòi.
Du Gia Xuyên nghe xong lời cậu nói, bộ dáng rất bất lực, nói: “Hôm qua không phải tôi đã giải thích rồi sao, không phải tôi thương hại cậu, mọi người làm việc đều phải có lợi ích. Tôi cho cậu một cuộc sống tốt thì cậu phải giả làm Du phu nhân giúp tôi, giúp tôi ứng phó thật tốt với mẹ và mấy người khác, để cho hai năm tiếp theo của chúng ta thật yên bình.”
Bắc Tinh Nhiên mở to mắt nhìn Du Gia Xuyên, tựa hồ muốn nhìn ra ý đồ thật sự của anh.
Nhưng vẻ mặt Du Gia Xuyên chân thật, thần thái tự nhiên, không có nửa điểm chột dạ.
Được rồi, Bắc Tinh Nhiên gật đầu, cụp đôi mi đen nhánh xuống nói: "Cảm ơn anh.”
“Đã nói hai bên đều có lợi, không cần cảm ơn.” Du Gia Xuyên nói, “Trước kia tôi gặp cậu, cũng chưa từng thấy cậu lễ phép như vậy, hôm nay là lần thứ hai tôi nghe cậu nói “cảm ơn” đó.”
Nghe Du Gia Xuyên nhắc tới cuộc sống trước kia, trong đầu Bắc Tinh Nhiên lại hiện lên hình ảnh hai người gặp nhau năm xưa.
Du Gia Xuyên là hàng xóm nhà cậu, có tiền, ở biệt thự ba tầng tốt nhất trong tiểu khu, tuổi còn trẻ đã có công ty của mình, nghe nói làm ăn rất lớn, ai gặp anh ta cũng khen là một người trẻ tài cao có triển vọng.
Có "con nhà người ta" như vậy làm hàng xóm, cuộc sống của Bắc Tinh Nhiên muốn không nước sôi lửa bỏng cũng khó.
Ví dụ như, mấy dì hàng xóm khi nhìn thấy cậu ở tiểu khu liền thân thiết chào hỏi: "Đây không phải là bạn nhỏ hàng xóm của Du tiên sinh sao, lên đại học chưa?"
Bắc Tinh Nhiên không cam lòng, chẳng lẽ cậu không có tên sao?
Về đến nhà, ngay cả ba mẹ ruột cũng nói: "Nếu Tinh Nhiên có phần giống Gia Xuyên, chúng ta có thể nhắm mắt xuôi tay rồi.”
Bắc Tinh Nhiên càng tức giận hơn, cũng mặc kệ ba mẹ đứng ở cửa hàn huyên với Du Gia Xuyên, cúi đầu nói "Nhường một chút", sau đó cũng mặc kệ người khác có nghe thấy hay không, đẩy vai Du Gia Xuyên ra, sải bước vọt lên lầu hai, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Khi cậu đóng cửa phòng lại thì nghe ba mẹ nói "Con xem con xem, đứa nhỏ này một chút lễ phép cũng không có, Gia Xuyên, con..." Mặc kệ người bên ngoài nói gì, dù sao Du Gia Xuyên ngàn tốt vạn tốt, còn cậu thì không làm được gì cả.
Tuy rằng những điều này đều không phải lỗi của Du Gia Xuyên, nhưng nhiều nhân tố chồng lên nhau, khiến thái độ của Bắc Tinh Nhiên đối với Du Gia Xuyên rất vi diệu.
Nghĩ đến ba mẹ, hốc mắt Bắc Tinh Nhiên có chút nóng lên, cậu vội vàng thu hồi những hồi ức này, nhìn về phía Du Gia Xuyên nói: "Trước đây tôi không biết rõ anh, nhưng cũng rất lễ phép mà.”
Du Gia Xuyên thấy cậu nguyện ý nói chuyện với mình, thở phào nhẹ nhõm, nói: "'Lễ phép' là chỉ nhìn thấy tôi chứ chưa bao giờ chào hỏi tôi.”
Bắc Tinh Nhiên không cho là đúng, cúi đầu nhìn hoa văn trên sàn nhà, nói: "Không quen, tại sao phải chào hỏi?"
Nghĩ đến Dư Gia Xuyên cảm thấy cậu thất lễ mà vẫn nguyện ý cầu hôn mình, không khỏi nói: "Anh cảm thấy tôi thất lễ, sao còn nguyện ý cưới tôi?"
Du Gia Xuyên đang cùng cậu xếp hàng, nghe vậy cong mắt nhìn qua: "Đúng vậy, tại sao nhỉ?”
Đây là kiểu trả lời gì vậy, Bắc Tinh Nhiên ghét điểm này của anh ta nhất, anh luôn nói một cách mơ hồ, khiến người nghe không thể hiểu được.
Du Gia Xuyên thấy sắc mặt cậu vẫn hoạt bát như trước, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, nhịn không được trêu chọc cậu, nói: "So với người khác, cậu ngay cả chào hỏi cũng lười chào tôi, càng không đề cập đến trao đổi những chuyện khác, nếu như là cậu, cậu sẽ chọn ai?"
Hả? Hóa ra là sợ bị người khác đeo bám, còn cậu thì không có sao? Bắc Tinh Nhiên còn chưa từ góc độ này suy nghĩ đến nguyên nhân Du Gia Xuyên tìm cậu, nhưng sau khi anh ta nói như vậy, hình như quả thật rất có lý.
Du Gia Xuyên nhìn vẻ mặt cậu bừng tỉnh đại ngộ, đối với lời nói của anh tin là thật, nhịn không được cười lắc đầu, đưa tay kéo cổ tay cậu, kéo cậu đến bên cạnh mình.
“Cậu đang chắn lối người phía sau đó." Du Gia Xuyên nói, rồi buông lỏng cổ tay Bắc Tinh Nhiên ra.
Bắc Tinh Nhiên bị anh kéo đi, mới phát hiện ra mình quá mải mê suy nghĩ, đã quên bản thân cậu xếp hàng, thiếu chút nữa bị tụt lại phía sau.
Không khỏi ngượng ngùng liếc mắt nhìn Du Gia Xuyên, mở miệng cảm ơn, lại nhớ Du Gia Xuyên bảo cậu đừng cám ơn với anh nữa, đành phải nói: "Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ phối hợp với anh thật tốt.”
Du Gia Xuyên nghe người kia nói xong, nhìn cậu một hồi, cười gật đầu, nói: "Cố lên.”
Lúc này, đến lượt bọn họ vào đăng kí nên không ai nói gì nữa, từng bước từng bước đi qua quy trình, lấy được hai giấy chứng nhận kết hôn tượng trưng cho hôn nhân kia.
Bắc Tinh Nhiên giữ giấy đăng ký kết hôn cũng vô dụng, vì vậy đã đem phần của mình giao cho Du Gia Xuyên, bảo anh giữ lại.
Du Gia Xuyên lấy giấy chứng nhận kết hôn, dẫn cậu đến chỗ đỗ xe.
Trên đường, Du Gia Xuyên nói: "Mặc dù là kết hôn giả, nhưng cũng không thể quá giả, ý của tôi là, sau này cậu ở chung với tôi."
Anh liếc mắt nhìn Bắc Tinh Nhiên, giải thích: "Chia phòng ngủ, bình thường công việc của tôi rất bận rộn, sẽ không ở cùng với cậu trong một không gian lâu đâu.”
Bắc Tinh Nhiên không có ý kiến, ngay từ đầu cậu đã không có chỗ ở, tối hôm qua mới chuyển vào nhà Du Gia Xuyên.
Bất quá, Bắc Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng nếu tôi nhập học...”
Trường học có ký túc xá, Bắc Tinh Nhiên trước kia từng sống ở đó.
Du Gia Xuyên trầm ngâm một lát, nói: "Tôi cũng cần trở về ở, không thể ở ký túc xá. Nếu không thì quá giả, nào có vợ chồng mới cưới một năm đầu đã ly thân.”
Bắc Tinh Nhiên nghe Du Gia Xuyên mặt không đổi sắc nói ra chữ "vợ chồng mới cưới", cậu một mặt thán phục thái độ thích ứng của Du Gia Xuyên, một mặt lại có chút ngượng ngùng.
Cậu muốn lấy điện thoại ra xem thời gian, ngón tay đụng phải hộp kim loại trong túi, lại thu tay về.
Đến khi chạm vào điện thoại, cậu mới nhớ ra trong nhà đã bị cắt điện nước, nên có chút mất ý thức về thời gian.
Đây vẫn chưa là điều thê thảm nhất, thảm nhất chính là cậu đã bị chủ nhà đuổi ra khỏi cửa, khiến cậu trở thành “lưu lạc đầu đường” theo đúng nghĩa đen.
Bắc Tinh Nhiên đứng ngây người trong chốc lát, mặt trời ngày càng lên cao, nhiệt độ cũng theo đó mà tăng lên như bị lửa đốt.
Ngay khi cậu đang đoán xem bây giờ là mấy giờ, đột nhiên thoáng thấy một chiếc xe chạy tới rồi dừng lại ven đường.
Cậu quay đầu nhìn sang, chỉ thấy cửa sổ phó lái của xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú bên trong.
Đó là đối tượng kết hôn của cậu hôm nay.
Du Gia Xuyên.
“Tinh Nhiên!” Anh ta gọi Bắc Tinh Nhiên một tiếng, nhưng cậu phản ứng có chút chậm chạp, sau đó hồi lâu mới gật đầu lại với anh.
Du Gia Xuyên cười với cậu, giải thích: “Đường tới đây có chút kẹt xe, cậu chờ có lâu không? Xin lỗi, bên này không thể đỗ xe. Sau khi đỗ xe tôi sẽ đi tìm cậu.”
Bắc Tinh Nhiên “Ồ” một tiếng, đưa mắt nhìn Du Gia Xuyên lái xe đi khuất dạng.
Lần này Du Gia Xuyên trở về rất nhanh, hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, quần tây màu đen, cả bộ đều là trang phục công sở, nhưng lại rất nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, khí chất tao nhã lịch sự.
Lúc trở về, trên tay Du Gia Xuyên mang theo một chai nước khoáng lạnh.
Gặp Bắc Tinh Nhiên, Du Gia Xuyên đưa chai nước khoáng trong tay cho cậu, nói: “Ngốc quá, không biết tìm chỗ nào mát đợi tôi. Uống chút nước cho mát đi.”
Bắc Tinh Nhiên nhìn bọt nước chảy ra từ chai nước khoáng, cậu cảm thấy mình rất khát, cúi đầu nhận lấy, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.
Du Gia Xuyên chờ cậu mở nắp chai, hớp một ngụm nước rồi mới mở miệng nói: “Tôi gọi điện thoại cho cậu, định nói sẽ đến muộn một lát, sao lại tắt máy?”
Bắc Tinh Nhiên lắc đầu với anh, nước mát chảy từ đầu lưỡi xuống cổ họng, khiến nhiệt độ toàn thân giảm xuống một chút, nói: “Không phải tắt máy.”
Là thiếu tiền nên điện thoại không hoạt động được, cộng thêm không có chỗ sạc pin.
Du Gia Xuyên hiểu được nên gật đầu, Bắc Tinh Nhiên thầm nói anh hiểu cái gì?
Du Gia Xuyên rất tự nhiên dẫn cậu ta vào Cục dân chính, vừa đi vừa thuận miệng nói: “Có mang theo hộ khẩu chưa?”
“Có mang theo.” Bắc Tinh Nhiên lấy hộ khẩu từ trong túi ra đưa cho anh ta.
Du Gia Xuyên đưa tay nhận lấy sổ hộ khẩu của cậu, tiện tay mở ra xác nhận một chút, thấy chủ hộ tên là Bắc Tinh Nhiên, lại lật về phía sau, quả nhiên cũng chỉ có một trang của Bắc Tinh Nhiên, phía sau đều trống không.
“Cậu là chủ hộ?” Giọng điệu anh có chút kinh ngạc.
Bắc Tinh Nhiên gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Lúc ba mẹ ly hôn, sợ phiền phức nên đã chuyển tôi ra ngoài.”
Lại nhìn về phía Du Gia Xuyên: “Hai mươi hai tuổi đã có thể kết hôn, cũng có thể một mình làm chủ hộ mà không phải sao?”
Du Gia Xuyên nghe ra được ý tứ trong lời nói, mỉm cười gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, Tinh Nhiên a.”
Anh còn chưa nói hết câu thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Du Gia Xuyên lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua người gọi, cười áy náy với Bắc Tinh Nhiên: “Là điện thoại của mẹ tôi.”
Sau khi ấn nút trả lời, một giọng nữ từ trong điện thoại truyền ra: “Tiểu Xuyên, cô gái lần trước mẹ nói với con...”
Tựa hồ như không nghĩ tới mẹ anh lại nói thẳng chuyện xem mắt như vậy, Du Gia Xuyên vội vàng áp điện thoại lên tai, đi cách xa Bắc Tinh Nhiên mấy bước, mới nói chuyện điện thoại với mẹ.
“Con đã gặp rồi mẹ, cô ấy không có hứng thú với con, ừm, cô ấy rất tốt cũng ưu tú, nhưng mà... ừm, mẹ nói đi.” Du Gia Xuyên dừng lại một chút.
Hình như sau khi đối phương nói xong, anh bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con không kén chọn, chỉ là không gặp được người thích hợp, được rồi, hiện tại con có việc, lần sau nói với mẹ.”
Sau khi cúp điện thoại, Du Gia Xuyên đi nhanh tới hai bước, trở lại bên cạnh Bắc Tinh Nhiên, nói: “Thấy chưa, mẹ tôi cứ thúc giục tôi kết hôn thật nhanh, chỉ cần tôi không kết hôn, cuộc sống sẽ không thể nào yên tĩnh được.”
Thế nên anh mới nghĩ ra cách kết hôn với tôi, để lừa gạt ba mẹ anh sao? Bắc Tinh Nhiên đưa mắt nhìn anh ta.
Du Gia Xuyên tựa hồ nhìn ra suy nghĩ Bắc Tinh Nhiên, nói: “Giống như tối hôm qua tôi nói với cậu, kết hôn trước để ứng phó một thời gian, hai năm sau chúng ta sẽ ly hôn.”
Anh lại thở dài, dùng ngón tay ấn trán mình nói: “Không phải tôi lừa gạt cậu, nhưng năm nay tôi cũng ba mươi tuổi rồi, mẹ tôi giống như chờ không được nữa, nếu không giả kết hôn sẽ bị ép đi coi mắt thêm mấy lần, rất phiền phức. Chi bằng chúng ta giả kết hôn, như vậy có thể giúp tôi giải được thế cục khó khăn trước mắt.”
“Hơn nữa...” Du Gia Xuyên quay đầu nhìn Bắc Tinh Nhiên, cười nói: “Tôi cũng không thể tùy tiện tìm người lạ kết hôn, cho dù là giả đi nữa.”
“Không phải thấy tôi đáng thương sao?” Bắc Tinh Nhiên hoàn toàn không tin lời anh ta nói, hiện tại trên người cậu không một xu dính túi còn nợ nần, người thân trong nhà đều tránh không kịp, sợ bị dính vào phiền phức, Du Gia Xuyên làm sao có thể muốn cưới cậu.
Làm ăn kiểu này đúng là thiệt thòi.
Du Gia Xuyên nghe xong lời cậu nói, bộ dáng rất bất lực, nói: “Hôm qua không phải tôi đã giải thích rồi sao, không phải tôi thương hại cậu, mọi người làm việc đều phải có lợi ích. Tôi cho cậu một cuộc sống tốt thì cậu phải giả làm Du phu nhân giúp tôi, giúp tôi ứng phó thật tốt với mẹ và mấy người khác, để cho hai năm tiếp theo của chúng ta thật yên bình.”
Bắc Tinh Nhiên mở to mắt nhìn Du Gia Xuyên, tựa hồ muốn nhìn ra ý đồ thật sự của anh.
Nhưng vẻ mặt Du Gia Xuyên chân thật, thần thái tự nhiên, không có nửa điểm chột dạ.
Được rồi, Bắc Tinh Nhiên gật đầu, cụp đôi mi đen nhánh xuống nói: "Cảm ơn anh.”
“Đã nói hai bên đều có lợi, không cần cảm ơn.” Du Gia Xuyên nói, “Trước kia tôi gặp cậu, cũng chưa từng thấy cậu lễ phép như vậy, hôm nay là lần thứ hai tôi nghe cậu nói “cảm ơn” đó.”
Nghe Du Gia Xuyên nhắc tới cuộc sống trước kia, trong đầu Bắc Tinh Nhiên lại hiện lên hình ảnh hai người gặp nhau năm xưa.
Du Gia Xuyên là hàng xóm nhà cậu, có tiền, ở biệt thự ba tầng tốt nhất trong tiểu khu, tuổi còn trẻ đã có công ty của mình, nghe nói làm ăn rất lớn, ai gặp anh ta cũng khen là một người trẻ tài cao có triển vọng.
Có "con nhà người ta" như vậy làm hàng xóm, cuộc sống của Bắc Tinh Nhiên muốn không nước sôi lửa bỏng cũng khó.
Ví dụ như, mấy dì hàng xóm khi nhìn thấy cậu ở tiểu khu liền thân thiết chào hỏi: "Đây không phải là bạn nhỏ hàng xóm của Du tiên sinh sao, lên đại học chưa?"
Bắc Tinh Nhiên không cam lòng, chẳng lẽ cậu không có tên sao?
Về đến nhà, ngay cả ba mẹ ruột cũng nói: "Nếu Tinh Nhiên có phần giống Gia Xuyên, chúng ta có thể nhắm mắt xuôi tay rồi.”
Bắc Tinh Nhiên càng tức giận hơn, cũng mặc kệ ba mẹ đứng ở cửa hàn huyên với Du Gia Xuyên, cúi đầu nói "Nhường một chút", sau đó cũng mặc kệ người khác có nghe thấy hay không, đẩy vai Du Gia Xuyên ra, sải bước vọt lên lầu hai, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Khi cậu đóng cửa phòng lại thì nghe ba mẹ nói "Con xem con xem, đứa nhỏ này một chút lễ phép cũng không có, Gia Xuyên, con..." Mặc kệ người bên ngoài nói gì, dù sao Du Gia Xuyên ngàn tốt vạn tốt, còn cậu thì không làm được gì cả.
Tuy rằng những điều này đều không phải lỗi của Du Gia Xuyên, nhưng nhiều nhân tố chồng lên nhau, khiến thái độ của Bắc Tinh Nhiên đối với Du Gia Xuyên rất vi diệu.
Nghĩ đến ba mẹ, hốc mắt Bắc Tinh Nhiên có chút nóng lên, cậu vội vàng thu hồi những hồi ức này, nhìn về phía Du Gia Xuyên nói: "Trước đây tôi không biết rõ anh, nhưng cũng rất lễ phép mà.”
Du Gia Xuyên thấy cậu nguyện ý nói chuyện với mình, thở phào nhẹ nhõm, nói: "'Lễ phép' là chỉ nhìn thấy tôi chứ chưa bao giờ chào hỏi tôi.”
Bắc Tinh Nhiên không cho là đúng, cúi đầu nhìn hoa văn trên sàn nhà, nói: "Không quen, tại sao phải chào hỏi?"
Nghĩ đến Dư Gia Xuyên cảm thấy cậu thất lễ mà vẫn nguyện ý cầu hôn mình, không khỏi nói: "Anh cảm thấy tôi thất lễ, sao còn nguyện ý cưới tôi?"
Du Gia Xuyên đang cùng cậu xếp hàng, nghe vậy cong mắt nhìn qua: "Đúng vậy, tại sao nhỉ?”
Đây là kiểu trả lời gì vậy, Bắc Tinh Nhiên ghét điểm này của anh ta nhất, anh luôn nói một cách mơ hồ, khiến người nghe không thể hiểu được.
Du Gia Xuyên thấy sắc mặt cậu vẫn hoạt bát như trước, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, nhịn không được trêu chọc cậu, nói: "So với người khác, cậu ngay cả chào hỏi cũng lười chào tôi, càng không đề cập đến trao đổi những chuyện khác, nếu như là cậu, cậu sẽ chọn ai?"
Hả? Hóa ra là sợ bị người khác đeo bám, còn cậu thì không có sao? Bắc Tinh Nhiên còn chưa từ góc độ này suy nghĩ đến nguyên nhân Du Gia Xuyên tìm cậu, nhưng sau khi anh ta nói như vậy, hình như quả thật rất có lý.
Du Gia Xuyên nhìn vẻ mặt cậu bừng tỉnh đại ngộ, đối với lời nói của anh tin là thật, nhịn không được cười lắc đầu, đưa tay kéo cổ tay cậu, kéo cậu đến bên cạnh mình.
“Cậu đang chắn lối người phía sau đó." Du Gia Xuyên nói, rồi buông lỏng cổ tay Bắc Tinh Nhiên ra.
Bắc Tinh Nhiên bị anh kéo đi, mới phát hiện ra mình quá mải mê suy nghĩ, đã quên bản thân cậu xếp hàng, thiếu chút nữa bị tụt lại phía sau.
Không khỏi ngượng ngùng liếc mắt nhìn Du Gia Xuyên, mở miệng cảm ơn, lại nhớ Du Gia Xuyên bảo cậu đừng cám ơn với anh nữa, đành phải nói: "Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ phối hợp với anh thật tốt.”
Du Gia Xuyên nghe người kia nói xong, nhìn cậu một hồi, cười gật đầu, nói: "Cố lên.”
Lúc này, đến lượt bọn họ vào đăng kí nên không ai nói gì nữa, từng bước từng bước đi qua quy trình, lấy được hai giấy chứng nhận kết hôn tượng trưng cho hôn nhân kia.
Bắc Tinh Nhiên giữ giấy đăng ký kết hôn cũng vô dụng, vì vậy đã đem phần của mình giao cho Du Gia Xuyên, bảo anh giữ lại.
Du Gia Xuyên lấy giấy chứng nhận kết hôn, dẫn cậu đến chỗ đỗ xe.
Trên đường, Du Gia Xuyên nói: "Mặc dù là kết hôn giả, nhưng cũng không thể quá giả, ý của tôi là, sau này cậu ở chung với tôi."
Anh liếc mắt nhìn Bắc Tinh Nhiên, giải thích: "Chia phòng ngủ, bình thường công việc của tôi rất bận rộn, sẽ không ở cùng với cậu trong một không gian lâu đâu.”
Bắc Tinh Nhiên không có ý kiến, ngay từ đầu cậu đã không có chỗ ở, tối hôm qua mới chuyển vào nhà Du Gia Xuyên.
Bất quá, Bắc Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng nếu tôi nhập học...”
Trường học có ký túc xá, Bắc Tinh Nhiên trước kia từng sống ở đó.
Du Gia Xuyên trầm ngâm một lát, nói: "Tôi cũng cần trở về ở, không thể ở ký túc xá. Nếu không thì quá giả, nào có vợ chồng mới cưới một năm đầu đã ly thân.”
Bắc Tinh Nhiên nghe Du Gia Xuyên mặt không đổi sắc nói ra chữ "vợ chồng mới cưới", cậu một mặt thán phục thái độ thích ứng của Du Gia Xuyên, một mặt lại có chút ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.