Chương 10: Trong Lòng Có Người
Annie Dinh
08/10/2023
Đúng là Thoại Uyên rất có năng lực làm Hoàng Phi vui vẻ. Là chính cô
khiến anh phải trêu cô. Thoại Uyên đang xem anh như trưởng bối nên mới
sợ anh phải không? Được thôi, cảm giác nắm thóp người ta thật ra cũng
vui sướng. Hoàng Phi vờ như không biết Thoại Uyên đang la cà bên ngoài,
giọng anh vẫn nhẹ nhàng:
"Chưa học nhóm xong sao Uyên?"
"Dạ sắp.. sắp xong."
Sao lại cà lăm đến mức này? Hoàng Phi nén cười xém chút bị sặc. Lẽ ra anh không muốn dọa cô, nhưng ai bảo cô sợ anh.
"Uyên đang học gì với bạn vậy?"
Một câu hỏi quan tâm bình thường, nhưng với Thoại Uyên hiện tại câu này như đang khủng bố tinh thần cô. Làm sao trả lời cho được, bởi vì cô có đang học gì đâu. Thoại Uyên cố vận dụng não bộ để nghĩ cách làm sao cho Hoàng Phi khỏi nghi ngờ. Thế nhưng trời thường bất dung gian, đúng lúc cô đang nói hùng hồn thì một đám bạn trẻ nhí nhố đi ngang, vừa đi vừa bàn thảo nên mua vé xem phim gì. Tiếng nghị luân sôi nổi nên đương nhiên Hoàng Phi nghe không sót một lời nào, dù là qua điện thoại.
"Trường Uyên có rạp chiếu phim nữa sao?" Hoàng Phi hỏi sốc hông.
Thoại Uyên á khẩu. Chuyện xui chưa dừng lại ở đây. Khi cô còn đang nghĩ cách che lấp sai phạm thì đúng lúc này mấy người bạn trong nhóm bước ra khỏi phòng chiếu phim rồi đi tới bên cạnh cô. Giọng một cô oang oang:
"Ê Uyên sao đang khúc hấp dẫn gần kết thúc bồ lại chạy ra?"
Cô nàng nói xong thấy Thoại Uyên đang ấp úng cầm điện thoại, lại nghĩ chắc là điện thoại của bà ngoại Diệt Tuyệt, thế nên ngậm chặt mồm. Mấy người còn lại cũng lặng lẽ không ai bảo ai, ra dấu đứng xa xa cầu phúc cho Thoại Uyên.
Hoàng Phi ở bên kia đầu dây vừa buồn cười vừa tự nhủ thì ra Thoại Uyên cũng không hiền lành, còn biết tranh thủ cơ hội. Vừa xổ lồng đã vội bay đi quên đường về.
Thoại Uyên cũng hiểu chuyện đã bại lộ. Người ta xin cho mình đi học, vậy mà mình lại đi xem phim. Mình đã lợi dụng cơ hội làm bậy. Nhưng cô cũng thật sự oan uổng. Cô đi học đàng hoàng, chỉ là học xong không chịu về nhà sớm mà thôi. Có điều giờ nói gì cũng sai và đã sai thì phải xin lỗi.
"Uyên xin lỗi! Em không cố ý gạt anh. Hôm nay đúng là bọn em học nhóm. Học xong còn thời gian nên cả bọn rủ nhau đi ăn chè rồi xem phim.. Em có đi học đàng hoàng, không phải gạt anh đâu mà." Thoại Uyên rụt rè nhận sai.
"Ồ đi ăn chè xong rồi còn xem phim nữa à?"
Hoàng Phi hơi nhấn mạnh nhưng không cố ý định tội, chỉ muốn đùa Thoại Uyên. Tiếc rằng cô có tịch nên mới rối rắm và tự hù dọa chính mình. Giọng cô lí nhí: "Dạ, chỉ có.. có một ly chè và xem một bộ phim."
"Phim gì?" Hoàng Phi như hỏi cung.
"Dạ I love you too (Em cũng yêu anh). "
"Anh nghe không rõ." Bên kia đầu dây Hoàng Phi cố kìm nén.
"I love you too." Thoại Uyên lặp lại.
"Thanks (Cám ơn)!" Hoàng Phi nhẹ nhàng. Nghe kỹ còn có vẻ sung sướng kín đáo, kèm theo nụ cười lưu manh phía sau.
Thoại Uyên không hiểu sao anh lại cám ơn mình và cũng không có tâm tình quản. Cô đang lo Hoàng Phi sẽ méc với bà ngoại Diệt Tuyệt, nên không hề nhận ra anh đang trêu mình. Cô chỉ cố gắng nghĩ cách năn nỉ làm sao để Hoàng Phi đừng tố giác cô đã lang thang ngoài đường sau giờ học.
"Anh Phi ơi, chuyện hôm nay anh đừng nói với ngoại của Uyên được không?"
Tất nhiên Hoàng Phi sẽ không nói, nhưng ai bảo cô quá ngoan ngoãn lành tính, bởi vậy anh cứ thích chọc cô. Hoàng Phi giả vờ đắn đo, hại con tim Thoại Uyên đập liên tục trong lồng ngực. Sau vài giây trầm lặng như đã hù dọa đủ, anh mới hắn giọng:
"Chỉ lần này thôi đó. Uyên cũng biết anh dùng uy tín của mình xin ngoại cho Uyên học nhóm, vậy mà học xong Uyên không chịu về, còn lén đi xem phim. Nếu ai bắt gặp rồi tới tai ngoại, có phải anh trở thành kẻ nói dối, tiếp tay cho Uyên lừa ngoại không?"
Chỉ đi xem phim có chút xíu giờ thành tội đồ. Hoàng Phi dùng từ đao to búa lớn cứ như Thoại Uyên đã dối trên lừa dưới bày ra chuyện động trời. Nói gì thì nói Thoại Uyên đúng là kẻ có tội nên thành thật nhận sai:
"Dạ Uyên hứa không có lần sau. Anh Phi đừng đừng méc với ngoại của Uyên nha?"
Giọng cô nài nỉ nghe vào tai thật tội nghiệp và cũng thật êm tai. Tự nhiên Hoàng Phi thấy tâm can ngứa ngáy. Nếu có một điều ước, anh ước gì mình đang đứng trước mặt Thoại Uyên và một tay xoa đầu cô, tay còn lại sẽ bẹo gò má bầu bĩnh của cô cho đến lúc nó hồng lên thì thôi.
"Giờ Uyên tranh thủ về đi. Phải cẩn thận đó. Tối em học bài xong anh sẽ gọi."
Thoại Uyên được đại xá vội vàng cám ơn anh rối rít, rồi mới tắt điện thoại chạy theo các bạn ra về. Cả đám cứ tưởng cô vừa thoái khỏi ma trảo của bà ngoại Diệt Tuyệt nên đầy cảm thông. Nhưng một giây sau nhịn không được lại chọc ghẹo vài câu.
Thoại Uyên giống như đứa con nít, từng tuổi này còn chịu sự giám sát chặt chẽ của gia đình. Kỳ thực tại cô quá ngoan, nên người lớn nhà cô có thể áp dụng luật lệ lên người cô. Nếu là mấy đứa con gái khác thì còn lâu mới nghe lời tuyệt đối như vậy.
Thoại Uyên bị bạn bè trêu chọc cũng không hờn. Hiện tại cô chỉ cảm thấy lòng vui sướng vì đã an toàn. Hoàng Phi hứa sẽ không tố cáo với ngoại, như vậy cô sẽ không bị mắng. Thoại Uyên chỉ nghĩ đến khía cạnh đã vượt qua được cửa ải nguy hiểm, mà không thấy được sự bất thường trong cách Hoàng Phi cư xử với mình.
Hai người chẳng phải người yêu thật sự, vậy mà gần đây anh dành rất nhiều thời gian cho Thoại Uyên. Mỗi tối anh đều gọi điện thoại về nói chuyện với cô. Thời gian còn lại trong ngày anh cũng tranh thủ nhắn tin. Thoại Uyên là gà mờ và ngây thơ, nên không biết được mấy loại tình cảm lắt léo vượt mức bạn bè này.
Nhưng Hoàng Phi lớn hơn cô gần mười tuổi, đương nhiên anh hiểu vì sao mình lại dành nhiều thời gian cho Thoại Uyên, còn quan tâm cô hơn bình thường. Lúc đầu anh chỉ gọi về trò chuyện như một cách giết thời gian lúc rảnh rỗi. Dần dần nó trở thành thói quen và bây giờ là một phần không thể thiếu trong sinh hoạt hằng ngày của anh.
Mỗi lần nói chuyện với Thoại Uyên, Hoàng Phi đều rất vui. Đến lúc tắt máy, trên môi anh vẫn còn treo nụ cười. Ngày trước anh chỉ gọi về vài phút buổi tối, nhưng thời gian này anh đã tận dụng từng phút giây để nghe giọng Thoại Uyên. Những lúc chạy trên đường đi làm hay tan sở về nhà, nếu cô không bận học, Hoàng Phi đều tranh thủ nói chuyện với cô.
Chiều nay cũng vậy, rõ ràng buổi sáng anh đã trêu cô, vậy mà buổi chiều đoạn đường từ sở làm về nhà không quá xa, Thoại Uyên cũng chuẩn bị ăn sáng rồi đến trường, không có thời gian nhiều nhưng Hoàng Phi vẫn không ngăn được ước muốn gọi cho cô.
Anh kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện linh tinh của Thoại Uyên cho đến khi cô vội vàng gác máy vì sợ trễ giờ ăn sáng với gia đình và bà ngoại Diệt Tuyệt sẽ làm thịt cô.
Xe Hoàng Phi lúc này cũng đã đến nhà. Anh đẩy cửa bước xuống, trong đầu lại hiện lên cảnh Thoại Uyên phóng xuống lầu thật nhanh, rồi sau đó thấy bà ngoại Diệt Tuyệt, bước chân cô tự nhiên nhẹ nhàng như chú mèo con. Hình ảnh đó đó thật sự dễ thương. Môi Hoàng Phi bất giác vểnh lên.
Lúc anh bước qua cửa nhà chính, ba mẹ đang ngồi ở phòng khách thấy được nụ cười còn vươn trên khóe môi con trai nên ngạc nhiên.
"Có chuyện gì mà con vui vậy Phi?" Bà Thông hỏi.
"Dạ đâu có gì." Hoàng Phi chối nhưng nụ cười lúc này vẫn chưa tắt.
"Tí nữa ăn tối xong con chở ba mẹ qua nhà bác Lâm nhé Phi." Ông Thông nhờ vả.
Hoàng Phi vội từ chối. Làm sao được, ăn tối xong là thời gian anh hẹn hò với Thoại Uyên. Anh đâu muốn ra đường vào giờ đó.
"Để cuối tuần con chở ba mẹ qua nhà bác Lâm."
"Sao tối nay không đi được?" Ông Thông khó hiểu.
"Tối chạy qua đó ngồi không được bao lâu. Cuối tuần có nhiều thời gian hơn rồi mình đi ba."
"Con làm gì dạo này có vẻ bận rộn. Ăn tối xong liền vội vã rút về phòng và ở biệt trong ấy. Con có chuyện gì không? Lúc trước còn ra ngoài với mấy đứa bạn, sao gần đây không thấy con tụ tập?" Bà Thông chất vấn, cố tìm ra sự bất thường của con trai.
"Con có chuyện gì đâu." Hoàng Phi phân trần: "Con ở trên phòng gọi về Việt Nam thôi mà."
"Này nói thật cho mẹ biết, có phải con thích con bé bà nội chọn cho rồi phải không?" Bà Thông hỏi dò.
Hoàng Phi cười cười không trả lời. Bà Thông không muốn buông tha cái đề tài này: "Không phải con thích Lan Anh sao? Mấy lúc gần đây không thấy con qua lại với con bé. Mẹ thấy nó cũng xinh và hợp với con. Con bé gốc Việt, mẹ nghĩ nội sẽ vui và không phản đối đâu."
"Con với Lan Anh không có gì." Hoàng Phi vội vàng đính chính như sợ mẹ sẽ hiểu lầm.
Lúc nãy nhắc đến Thoại Uyên thì anh cười vui sướng. Còn giờ bị ghép đôi với cô bạn bên Mỹ thì lại chối đây đẩy. Phải chăng anh ngầm thừa nhận nên mới không phản đối? Thật ra Hoàng Phi cũng chưa rõ tình cảm của mình dành cho Thoại Uyên đang ở mức báo động nào. Nhưng anh cảm nhận được một điều là bản thân rất vui khi trò chuyện với cô. Và nếu không gọi điện cho cô, anh cảm thấy thiếu vắng, mất mát.
Có những lúc vừa thức dậy bị một loạt công việc đè nặng, nhưng rồi nghĩ đến tối sẽ được nói chuyện với cô khiến lòng anh lâng lâng và tràn đầy năng lượng, sẵn sàng vượt qua mọi áp lực cuộc sống. Đôi lúc giữa giờ trưa Hoàng Phi cũng gửi cho Thoại Uyên vài tin nhắn vu vơ và miệng thì mỉm cười trong vô thức.
Hay có đôi khi cô kể với anh những chuyện nhảm nhí linh tinh chẳng thú vị, thế nhưng anh không cảm thấy phiền, còn kiên nhẫn làm quân sư bày cách cho cô. Nghĩ đến Thoại Uyên khiến khuôn mặt Hoàng Phi vui tươi. Biểu hiện của anh quá rõ ràng nên ông bà Thông nhận ra con trai có tình cảm đặc biệt với cô bé bên Việt Nam. Bà Thông nhịn không được lại chọc:
"Cuối năm nay mẹ phải về Việt Nam xem con bé kia thế nào mà có thể thu phục được thằng con trai út khó tính này mới được."
"Con khó tính khi nào?" Hoàng Phi không cho là đúng.
"Con mà không khó tính thì còn ai vào đây? Từ nào giờ có cô nào lọt vào mắt xanh của con được đâu. Ngay cả con bé Lan Anh hoàn hảo như vậy mà con có chịu tới với người ta đâu." Bà Thông ca thán.
Hoàng Phi không phản bác lời mẹ, nhưng thâm tâm không đồng tình. Ngày trước anh cũng nghĩ Lan Anh phù hợp với mình, nhưng rồi anh phát hiện ra tâm tư của cô không đơn giản. Anh biết mình chỉ là một trong những vệ tinh chung quanh và cô vẫn đang lựa chọn.
Đây là điều không sai. Phụ nữ có quyền lựa chọn người đàn ông tốt nhất để kết hôn. Cái anh bất mãn là sự nhập nhằng trong các mối quan hệ của Lan Anh, trong cách cô đối xử với đàn ông. Dù bọn anh chưa tuyến bố chính thức, nhưng cô đã bật đèn xanh cho anh, để anh hiểu mình là người cô có tình cảm.
Không phải anh nhận sai tín hiệu. Rõ ràng người thân của anh cũng nghĩ hai đứa là một đôi. Vậy mà sau đó anh phát hiện, cô cũng làm vậy với bạn thân của anh. Vì thế anh dừng lại. Anh không phán xét Lan Anh, mà chỉ nghĩ nếu đã có tình cảm với ai đó thì không nên cho người khác cơ hội.
Lan Anh thì ngược lại, cô cho tất cả đàn ông vây quanh cơ hội để chinh phục. Hoàng Phi không thích trở thành một trong những đối tượng này bèn rút lui. Dù sao chuyện đó đã qua, anh bây giờ cũng đang có người thích, nên chuyện của Lan Anh không còn quan trọng.
"Vậy tháng 12 này vợ chồng mình về thăm mẹ, sẵn tiện nhìn mặt con dâu tương lai luôn." Ông Thông đề nghị.
"Con dâu tương lai đâu mà tương lai. Ba mẹ đừng nói lung tung. Tụi con chưa có gì."
Miệng Hoàng Phi đẩy ra nhưng lòng như đang có một dòng suối mát lành vừa chảy qua. Thật ra anh chưa nghĩ tới chuyện kết hôn với Thoại Uyên, chỉ là anh vui khi nói chuyện với cô. Anh không phải kiểu người vội vàng. Anh sẽ tìm hiểu kỹ càng trước khi tiến tới hôn nhân.
Anh không muốn khẳng định sớm. Hiện tại đúng là anh không bài xích khi ba mẹ gán ghép mình và Thoại Uyên. Nhưng ai biết tương lai thế nào. Có khi sau một thời gian nữa anh lại cảm thấy không hợp với cô, thì chuyện hôn nhân sao thành cho được.
Anh biết bản thân có chút ngạo mạn. Thoại Uyên vô tư không biết anh muốn tìm hiểu cô. Ban đầu cô dựa dẫm vào anh chỉ để qua mặt bà ngoại. Về sau được anh giúp đỡ nhiều, cô gần như lệ thuộc vào anh. Những chuyện vụn vặt nhỏ nhặt trong cuộc sống, Thoại Uyên đều kể hết cho anh nghe và làm theo lời anh khuyên. Cô tin tưởng anh một cách tuyệt đối.
Hoàng Phi hiểu Thoại Uyên chỉ đang xem mình như anh trai lớn, vì trước giờ cô không có anh trai. Mấy người trong gia đình đều bận rộn và xem Thoại Uyên là trẻ con, bởi vậy chẳng buồn để ý đến cảm nhận của cô. Thoại Uyên lại chưa trưởng thành trong suy nghĩ, nên vô tư kể hết mọi chuyện trải qua hằng ngày cho anh nghe.
Vì Thoại Uyên không biết nội tâm của Hoàng Phi, nên anh mới có thể tính kế người ta. Anh sẽ không vội vàng mà đợi thêm thời gian để hiểu rõ lòng mình. Nếu thích Thoại Uyên, anh sẽ tìm cách buộc cô bên cạnh. Nếu thấy chán, anh sẽ không dành thời gian cho Thoại Uyên nữa.
Hoàng Phi hiểu mình hành xử như vậy có hơi quá đáng, nhưng chuyện này là lẽ thường tình. Anh chưa hứa hẹn gì với Thoại Uyên, cũng không đưa bất kỳ tín hiệu nào khiến cô hiểu lầm. Cô cũng không có tình cảm với anh, cho nên anh có quyền làm thế. Anh đã qua thời kỳ bồng bột, nếu không yêu sẽ không ủy khuất bản thân.
Bây giờ anh cảm thấy vui khi trò chuyện cùng Thoại Uyên, nhưng điều đó không có nghĩa là cảm xúc tốt đẹp này sẽ kéo dài. Chỉ là vừa nãy Hoàng Phi chưa có ý định về Việt Nam nhưng giờ nghe ba mẹ đề cập, tự nhiên anh cũng muốn mua vé máy bay ngay lập tức và mong tháng 12 mau đến để tháp tùng cùng ba mẹ.
"Chưa học nhóm xong sao Uyên?"
"Dạ sắp.. sắp xong."
Sao lại cà lăm đến mức này? Hoàng Phi nén cười xém chút bị sặc. Lẽ ra anh không muốn dọa cô, nhưng ai bảo cô sợ anh.
"Uyên đang học gì với bạn vậy?"
Một câu hỏi quan tâm bình thường, nhưng với Thoại Uyên hiện tại câu này như đang khủng bố tinh thần cô. Làm sao trả lời cho được, bởi vì cô có đang học gì đâu. Thoại Uyên cố vận dụng não bộ để nghĩ cách làm sao cho Hoàng Phi khỏi nghi ngờ. Thế nhưng trời thường bất dung gian, đúng lúc cô đang nói hùng hồn thì một đám bạn trẻ nhí nhố đi ngang, vừa đi vừa bàn thảo nên mua vé xem phim gì. Tiếng nghị luân sôi nổi nên đương nhiên Hoàng Phi nghe không sót một lời nào, dù là qua điện thoại.
"Trường Uyên có rạp chiếu phim nữa sao?" Hoàng Phi hỏi sốc hông.
Thoại Uyên á khẩu. Chuyện xui chưa dừng lại ở đây. Khi cô còn đang nghĩ cách che lấp sai phạm thì đúng lúc này mấy người bạn trong nhóm bước ra khỏi phòng chiếu phim rồi đi tới bên cạnh cô. Giọng một cô oang oang:
"Ê Uyên sao đang khúc hấp dẫn gần kết thúc bồ lại chạy ra?"
Cô nàng nói xong thấy Thoại Uyên đang ấp úng cầm điện thoại, lại nghĩ chắc là điện thoại của bà ngoại Diệt Tuyệt, thế nên ngậm chặt mồm. Mấy người còn lại cũng lặng lẽ không ai bảo ai, ra dấu đứng xa xa cầu phúc cho Thoại Uyên.
Hoàng Phi ở bên kia đầu dây vừa buồn cười vừa tự nhủ thì ra Thoại Uyên cũng không hiền lành, còn biết tranh thủ cơ hội. Vừa xổ lồng đã vội bay đi quên đường về.
Thoại Uyên cũng hiểu chuyện đã bại lộ. Người ta xin cho mình đi học, vậy mà mình lại đi xem phim. Mình đã lợi dụng cơ hội làm bậy. Nhưng cô cũng thật sự oan uổng. Cô đi học đàng hoàng, chỉ là học xong không chịu về nhà sớm mà thôi. Có điều giờ nói gì cũng sai và đã sai thì phải xin lỗi.
"Uyên xin lỗi! Em không cố ý gạt anh. Hôm nay đúng là bọn em học nhóm. Học xong còn thời gian nên cả bọn rủ nhau đi ăn chè rồi xem phim.. Em có đi học đàng hoàng, không phải gạt anh đâu mà." Thoại Uyên rụt rè nhận sai.
"Ồ đi ăn chè xong rồi còn xem phim nữa à?"
Hoàng Phi hơi nhấn mạnh nhưng không cố ý định tội, chỉ muốn đùa Thoại Uyên. Tiếc rằng cô có tịch nên mới rối rắm và tự hù dọa chính mình. Giọng cô lí nhí: "Dạ, chỉ có.. có một ly chè và xem một bộ phim."
"Phim gì?" Hoàng Phi như hỏi cung.
"Dạ I love you too (Em cũng yêu anh). "
"Anh nghe không rõ." Bên kia đầu dây Hoàng Phi cố kìm nén.
"I love you too." Thoại Uyên lặp lại.
"Thanks (Cám ơn)!" Hoàng Phi nhẹ nhàng. Nghe kỹ còn có vẻ sung sướng kín đáo, kèm theo nụ cười lưu manh phía sau.
Thoại Uyên không hiểu sao anh lại cám ơn mình và cũng không có tâm tình quản. Cô đang lo Hoàng Phi sẽ méc với bà ngoại Diệt Tuyệt, nên không hề nhận ra anh đang trêu mình. Cô chỉ cố gắng nghĩ cách năn nỉ làm sao để Hoàng Phi đừng tố giác cô đã lang thang ngoài đường sau giờ học.
"Anh Phi ơi, chuyện hôm nay anh đừng nói với ngoại của Uyên được không?"
Tất nhiên Hoàng Phi sẽ không nói, nhưng ai bảo cô quá ngoan ngoãn lành tính, bởi vậy anh cứ thích chọc cô. Hoàng Phi giả vờ đắn đo, hại con tim Thoại Uyên đập liên tục trong lồng ngực. Sau vài giây trầm lặng như đã hù dọa đủ, anh mới hắn giọng:
"Chỉ lần này thôi đó. Uyên cũng biết anh dùng uy tín của mình xin ngoại cho Uyên học nhóm, vậy mà học xong Uyên không chịu về, còn lén đi xem phim. Nếu ai bắt gặp rồi tới tai ngoại, có phải anh trở thành kẻ nói dối, tiếp tay cho Uyên lừa ngoại không?"
Chỉ đi xem phim có chút xíu giờ thành tội đồ. Hoàng Phi dùng từ đao to búa lớn cứ như Thoại Uyên đã dối trên lừa dưới bày ra chuyện động trời. Nói gì thì nói Thoại Uyên đúng là kẻ có tội nên thành thật nhận sai:
"Dạ Uyên hứa không có lần sau. Anh Phi đừng đừng méc với ngoại của Uyên nha?"
Giọng cô nài nỉ nghe vào tai thật tội nghiệp và cũng thật êm tai. Tự nhiên Hoàng Phi thấy tâm can ngứa ngáy. Nếu có một điều ước, anh ước gì mình đang đứng trước mặt Thoại Uyên và một tay xoa đầu cô, tay còn lại sẽ bẹo gò má bầu bĩnh của cô cho đến lúc nó hồng lên thì thôi.
"Giờ Uyên tranh thủ về đi. Phải cẩn thận đó. Tối em học bài xong anh sẽ gọi."
Thoại Uyên được đại xá vội vàng cám ơn anh rối rít, rồi mới tắt điện thoại chạy theo các bạn ra về. Cả đám cứ tưởng cô vừa thoái khỏi ma trảo của bà ngoại Diệt Tuyệt nên đầy cảm thông. Nhưng một giây sau nhịn không được lại chọc ghẹo vài câu.
Thoại Uyên giống như đứa con nít, từng tuổi này còn chịu sự giám sát chặt chẽ của gia đình. Kỳ thực tại cô quá ngoan, nên người lớn nhà cô có thể áp dụng luật lệ lên người cô. Nếu là mấy đứa con gái khác thì còn lâu mới nghe lời tuyệt đối như vậy.
Thoại Uyên bị bạn bè trêu chọc cũng không hờn. Hiện tại cô chỉ cảm thấy lòng vui sướng vì đã an toàn. Hoàng Phi hứa sẽ không tố cáo với ngoại, như vậy cô sẽ không bị mắng. Thoại Uyên chỉ nghĩ đến khía cạnh đã vượt qua được cửa ải nguy hiểm, mà không thấy được sự bất thường trong cách Hoàng Phi cư xử với mình.
Hai người chẳng phải người yêu thật sự, vậy mà gần đây anh dành rất nhiều thời gian cho Thoại Uyên. Mỗi tối anh đều gọi điện thoại về nói chuyện với cô. Thời gian còn lại trong ngày anh cũng tranh thủ nhắn tin. Thoại Uyên là gà mờ và ngây thơ, nên không biết được mấy loại tình cảm lắt léo vượt mức bạn bè này.
Nhưng Hoàng Phi lớn hơn cô gần mười tuổi, đương nhiên anh hiểu vì sao mình lại dành nhiều thời gian cho Thoại Uyên, còn quan tâm cô hơn bình thường. Lúc đầu anh chỉ gọi về trò chuyện như một cách giết thời gian lúc rảnh rỗi. Dần dần nó trở thành thói quen và bây giờ là một phần không thể thiếu trong sinh hoạt hằng ngày của anh.
Mỗi lần nói chuyện với Thoại Uyên, Hoàng Phi đều rất vui. Đến lúc tắt máy, trên môi anh vẫn còn treo nụ cười. Ngày trước anh chỉ gọi về vài phút buổi tối, nhưng thời gian này anh đã tận dụng từng phút giây để nghe giọng Thoại Uyên. Những lúc chạy trên đường đi làm hay tan sở về nhà, nếu cô không bận học, Hoàng Phi đều tranh thủ nói chuyện với cô.
Chiều nay cũng vậy, rõ ràng buổi sáng anh đã trêu cô, vậy mà buổi chiều đoạn đường từ sở làm về nhà không quá xa, Thoại Uyên cũng chuẩn bị ăn sáng rồi đến trường, không có thời gian nhiều nhưng Hoàng Phi vẫn không ngăn được ước muốn gọi cho cô.
Anh kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện linh tinh của Thoại Uyên cho đến khi cô vội vàng gác máy vì sợ trễ giờ ăn sáng với gia đình và bà ngoại Diệt Tuyệt sẽ làm thịt cô.
Xe Hoàng Phi lúc này cũng đã đến nhà. Anh đẩy cửa bước xuống, trong đầu lại hiện lên cảnh Thoại Uyên phóng xuống lầu thật nhanh, rồi sau đó thấy bà ngoại Diệt Tuyệt, bước chân cô tự nhiên nhẹ nhàng như chú mèo con. Hình ảnh đó đó thật sự dễ thương. Môi Hoàng Phi bất giác vểnh lên.
Lúc anh bước qua cửa nhà chính, ba mẹ đang ngồi ở phòng khách thấy được nụ cười còn vươn trên khóe môi con trai nên ngạc nhiên.
"Có chuyện gì mà con vui vậy Phi?" Bà Thông hỏi.
"Dạ đâu có gì." Hoàng Phi chối nhưng nụ cười lúc này vẫn chưa tắt.
"Tí nữa ăn tối xong con chở ba mẹ qua nhà bác Lâm nhé Phi." Ông Thông nhờ vả.
Hoàng Phi vội từ chối. Làm sao được, ăn tối xong là thời gian anh hẹn hò với Thoại Uyên. Anh đâu muốn ra đường vào giờ đó.
"Để cuối tuần con chở ba mẹ qua nhà bác Lâm."
"Sao tối nay không đi được?" Ông Thông khó hiểu.
"Tối chạy qua đó ngồi không được bao lâu. Cuối tuần có nhiều thời gian hơn rồi mình đi ba."
"Con làm gì dạo này có vẻ bận rộn. Ăn tối xong liền vội vã rút về phòng và ở biệt trong ấy. Con có chuyện gì không? Lúc trước còn ra ngoài với mấy đứa bạn, sao gần đây không thấy con tụ tập?" Bà Thông chất vấn, cố tìm ra sự bất thường của con trai.
"Con có chuyện gì đâu." Hoàng Phi phân trần: "Con ở trên phòng gọi về Việt Nam thôi mà."
"Này nói thật cho mẹ biết, có phải con thích con bé bà nội chọn cho rồi phải không?" Bà Thông hỏi dò.
Hoàng Phi cười cười không trả lời. Bà Thông không muốn buông tha cái đề tài này: "Không phải con thích Lan Anh sao? Mấy lúc gần đây không thấy con qua lại với con bé. Mẹ thấy nó cũng xinh và hợp với con. Con bé gốc Việt, mẹ nghĩ nội sẽ vui và không phản đối đâu."
"Con với Lan Anh không có gì." Hoàng Phi vội vàng đính chính như sợ mẹ sẽ hiểu lầm.
Lúc nãy nhắc đến Thoại Uyên thì anh cười vui sướng. Còn giờ bị ghép đôi với cô bạn bên Mỹ thì lại chối đây đẩy. Phải chăng anh ngầm thừa nhận nên mới không phản đối? Thật ra Hoàng Phi cũng chưa rõ tình cảm của mình dành cho Thoại Uyên đang ở mức báo động nào. Nhưng anh cảm nhận được một điều là bản thân rất vui khi trò chuyện với cô. Và nếu không gọi điện cho cô, anh cảm thấy thiếu vắng, mất mát.
Có những lúc vừa thức dậy bị một loạt công việc đè nặng, nhưng rồi nghĩ đến tối sẽ được nói chuyện với cô khiến lòng anh lâng lâng và tràn đầy năng lượng, sẵn sàng vượt qua mọi áp lực cuộc sống. Đôi lúc giữa giờ trưa Hoàng Phi cũng gửi cho Thoại Uyên vài tin nhắn vu vơ và miệng thì mỉm cười trong vô thức.
Hay có đôi khi cô kể với anh những chuyện nhảm nhí linh tinh chẳng thú vị, thế nhưng anh không cảm thấy phiền, còn kiên nhẫn làm quân sư bày cách cho cô. Nghĩ đến Thoại Uyên khiến khuôn mặt Hoàng Phi vui tươi. Biểu hiện của anh quá rõ ràng nên ông bà Thông nhận ra con trai có tình cảm đặc biệt với cô bé bên Việt Nam. Bà Thông nhịn không được lại chọc:
"Cuối năm nay mẹ phải về Việt Nam xem con bé kia thế nào mà có thể thu phục được thằng con trai út khó tính này mới được."
"Con khó tính khi nào?" Hoàng Phi không cho là đúng.
"Con mà không khó tính thì còn ai vào đây? Từ nào giờ có cô nào lọt vào mắt xanh của con được đâu. Ngay cả con bé Lan Anh hoàn hảo như vậy mà con có chịu tới với người ta đâu." Bà Thông ca thán.
Hoàng Phi không phản bác lời mẹ, nhưng thâm tâm không đồng tình. Ngày trước anh cũng nghĩ Lan Anh phù hợp với mình, nhưng rồi anh phát hiện ra tâm tư của cô không đơn giản. Anh biết mình chỉ là một trong những vệ tinh chung quanh và cô vẫn đang lựa chọn.
Đây là điều không sai. Phụ nữ có quyền lựa chọn người đàn ông tốt nhất để kết hôn. Cái anh bất mãn là sự nhập nhằng trong các mối quan hệ của Lan Anh, trong cách cô đối xử với đàn ông. Dù bọn anh chưa tuyến bố chính thức, nhưng cô đã bật đèn xanh cho anh, để anh hiểu mình là người cô có tình cảm.
Không phải anh nhận sai tín hiệu. Rõ ràng người thân của anh cũng nghĩ hai đứa là một đôi. Vậy mà sau đó anh phát hiện, cô cũng làm vậy với bạn thân của anh. Vì thế anh dừng lại. Anh không phán xét Lan Anh, mà chỉ nghĩ nếu đã có tình cảm với ai đó thì không nên cho người khác cơ hội.
Lan Anh thì ngược lại, cô cho tất cả đàn ông vây quanh cơ hội để chinh phục. Hoàng Phi không thích trở thành một trong những đối tượng này bèn rút lui. Dù sao chuyện đó đã qua, anh bây giờ cũng đang có người thích, nên chuyện của Lan Anh không còn quan trọng.
"Vậy tháng 12 này vợ chồng mình về thăm mẹ, sẵn tiện nhìn mặt con dâu tương lai luôn." Ông Thông đề nghị.
"Con dâu tương lai đâu mà tương lai. Ba mẹ đừng nói lung tung. Tụi con chưa có gì."
Miệng Hoàng Phi đẩy ra nhưng lòng như đang có một dòng suối mát lành vừa chảy qua. Thật ra anh chưa nghĩ tới chuyện kết hôn với Thoại Uyên, chỉ là anh vui khi nói chuyện với cô. Anh không phải kiểu người vội vàng. Anh sẽ tìm hiểu kỹ càng trước khi tiến tới hôn nhân.
Anh không muốn khẳng định sớm. Hiện tại đúng là anh không bài xích khi ba mẹ gán ghép mình và Thoại Uyên. Nhưng ai biết tương lai thế nào. Có khi sau một thời gian nữa anh lại cảm thấy không hợp với cô, thì chuyện hôn nhân sao thành cho được.
Anh biết bản thân có chút ngạo mạn. Thoại Uyên vô tư không biết anh muốn tìm hiểu cô. Ban đầu cô dựa dẫm vào anh chỉ để qua mặt bà ngoại. Về sau được anh giúp đỡ nhiều, cô gần như lệ thuộc vào anh. Những chuyện vụn vặt nhỏ nhặt trong cuộc sống, Thoại Uyên đều kể hết cho anh nghe và làm theo lời anh khuyên. Cô tin tưởng anh một cách tuyệt đối.
Hoàng Phi hiểu Thoại Uyên chỉ đang xem mình như anh trai lớn, vì trước giờ cô không có anh trai. Mấy người trong gia đình đều bận rộn và xem Thoại Uyên là trẻ con, bởi vậy chẳng buồn để ý đến cảm nhận của cô. Thoại Uyên lại chưa trưởng thành trong suy nghĩ, nên vô tư kể hết mọi chuyện trải qua hằng ngày cho anh nghe.
Vì Thoại Uyên không biết nội tâm của Hoàng Phi, nên anh mới có thể tính kế người ta. Anh sẽ không vội vàng mà đợi thêm thời gian để hiểu rõ lòng mình. Nếu thích Thoại Uyên, anh sẽ tìm cách buộc cô bên cạnh. Nếu thấy chán, anh sẽ không dành thời gian cho Thoại Uyên nữa.
Hoàng Phi hiểu mình hành xử như vậy có hơi quá đáng, nhưng chuyện này là lẽ thường tình. Anh chưa hứa hẹn gì với Thoại Uyên, cũng không đưa bất kỳ tín hiệu nào khiến cô hiểu lầm. Cô cũng không có tình cảm với anh, cho nên anh có quyền làm thế. Anh đã qua thời kỳ bồng bột, nếu không yêu sẽ không ủy khuất bản thân.
Bây giờ anh cảm thấy vui khi trò chuyện cùng Thoại Uyên, nhưng điều đó không có nghĩa là cảm xúc tốt đẹp này sẽ kéo dài. Chỉ là vừa nãy Hoàng Phi chưa có ý định về Việt Nam nhưng giờ nghe ba mẹ đề cập, tự nhiên anh cũng muốn mua vé máy bay ngay lập tức và mong tháng 12 mau đến để tháp tùng cùng ba mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.