Chương 40: Đôi Mắt Lớn Trên Bầu Trời Sao
Khứu Sắc Vi
12/06/2021
“Không được! Anh không thấy Thượng Ất sắp bị bóp chết sao? Em muốn qua cứu anh
ấy!”
Bành Lỵ la lên, cô ấy nhặt một cái ghế từ trên mặt đất, lấy hết dũng khí xông
tới chỗ tiến sĩ L. Nhưng đúng lúc đó, một bóng đen lao ra từ trong góc tường,
động tác nhanh như tia chớp, vụt qua người Bành Lỵ. Bành Lỵ không thấy rõ hình
dáng của bóng đen kia, nâng tay phải lên che trước ngực theo bản năng, gần như
là cùng lúc cô ấy nâng tay phải lên che trước ngực thì máu đỏ phun ra từ trên
cánh tay cô ấy, nhuộm đỏ tay áo và trước ngực trong nháy mắt
“Thứ này… là mèo sao? Má nó, trong phòng có thêm con méo từ khi nào vậy? Bành
Lỵ, em có sao không, cánh tay có đau không?”
Vì khoảng cách nên Vương Vĩ cũng lờ mờ nhìn thấy được bóng đen tấn công Bành
Lỵ. Đó là một con mèo nuôi trong nhà màu trắng, đầu không quá lớn, chỉ lớn hơn
mèo nuôi bình thường một chút thôi.
Nhưng điều khiến Vương Vĩ kinh ngạc là hai lỗ tai của con mèo trắng này cực kỳ
dài, nhìn thoang qua giống như hai lỗ tai thỏ, dài nhỏ, mềm mại và có hình chữ
Bát*,rũ xuống hai bên đầu. Mà trên đỉnh lỗ tai còn mọc ra một đám lông tơ tinh
tế màu đỏ lửa, từ xa nhìn giống như hai đóa hoa hồng nhỏ cực kỳ đáng yêu. Đây
là một con mèo trắng có bề ngoài dễ dàng lừa tình người khác, rõ ràng là có vẻ
đáng yêu nhưng động tác lại cực kỳ hung ác, tàn nhẫn.
*Hình chữ Bát: 八 “Em không sao, suýt chút nữa là đã bị con mèo kia chộp trúng yết hầu rồi!”
Bành Lỵ che cánh tay, sắc mặt xanh trắng, trong lòng vẫn còn sợ hãi không
thôi.
Động tác của con mèo này quá nhanh, nếu không phải bản thân cô ấy phản ứng
nhanh thì sẽ bị nó trảo chúng yết hầu, như thế thì sẽ nguy hiểm. Nhưng con mèo
này chui từ đâu ra thế? Tại sao nó lại ngăn cô ấy tấn công tiến sĩ L? Chẳng lẽ
con mèo này là vật nuôi của tiến sĩ L
“Hừ, bây giờ biết sợ rồi sao? Tiểu Bạch, tới bên cạnh chủ nhân nào, nhớ kỹ,
không được cho ai tới gần chủ nhân, có thì mày lập tức cắn đứt cổ luôn, nghe
không?”
Tiến sĩ L vuốt ve đôi tai dài của con mèo trắng, huênh hoang nói: “Đám ngu
xuẩn mấy người cho rằng tiến sĩ L tôi đây phải dựa vào sự bảo vệ của tên Điền
Bá ngu ngốc kia à? Là chuyên gia sinh vật đứng đầu Trung Hoa, tôi có hang chục
bằng sáng chế về sinh vật, một trong số đó chính là dùng Pheromone để khống
chế di truyền của động vật cỡ nhỏ.”
“Pheromone di truyền sinh vật? Đó là thứ gì thế?”
Vương Vĩ tò mò hỏi, anh ta xuất thân từ khoa xã hội nên không thể hiểu được
danh từ đặc thù có khái niệm sinh học như thế, càng cảm thấy từ này không phù
hợp với cái vị tiến sĩ L thích giả khờ giả dại trước mặt mọi người kia.
“Đồ ngu, giải thích một khái niệm đơn giản trong lĩnh vực sinh vật học chỉ làm
lãng phí xự sống cho anh chỉ làm lãng phí sự sống của tôi thôi. Nói đơn giản
thì bản tiến sĩ đã nghiên cứu ra một loại thuốc để điều khiển động vật, tôi đã
dựa vào nó để khống chế con mèo trắng biến dị này, đã hiểu chưa? Hừ, nếu không
có tai nạn ngoài ý muốn này thì tôi hoàn toàn có thể lấy được giải thưởng
Nobel sinh học năm nay nhờ vào kết quả nghiên cứu này!”
Thì ra là thế… Thượng Ất nằm trên mặt đất cũng cảm thấy ngạc nhiên trong lòng.
Kẻ cởi trói cho tiến sĩ L chắc là con mèo trắng này rồi, mà con mèo trắng này
ở đâu ra vậy chứ? Thượng Ất đột nhiên nhớ tới lai lịch của con mèo trắng này,
lúc Triệu Lệ Quyên và hai người đàn bà kia gây chuyện thời gian trước, trong
đó có một người tên là Phùng Viện, bà ta còn hay ôm con mèo trắng này trong
ngực. Lúc đó, Thượng Ất còn đang nóng lòng muốn xử lý mấy người Triệu Lệ Quyên
nên cũng không thèm quan tâm con mèo trắng này trốn ở trong tầng hầm. Hiện
tại, vì phóng xạ của sóng từ ttrường mà con mèo này có hiện tượng thoái hóa
thành gen linh miêu Châu Phi, trở nên càng thêm hung ác, chưa hết, còn bị tiến
sĩ L này khống chế nữa. Ai, đúng là người tính không bằng trời tính! Điền Bá
cũng được, tiến sĩ L cũng được, người tới bắt hắn đúng là không có ai hiền
lành mà! Tiếc là hắn đã tiến hóa thất bại, hiện tại lại không thể cử động cơ
thế, nếu không thì… Đợi đã! Sao mình cảm thấy cả người cũng không còn đau như
vậy nữa, có thứ đi đó đáng chạy vào trong đầu mình… A, không!
“Ông!”, trong đầu Thượng Ất vang lên một tiếng, trước mắt đen kịt một mảnh.
Giờ phút này, tiến sĩ L đột nhiên biến mất, Bành Lỵ biến mất, Vương Vĩ biến
mất, thậm chí con mèo trắng kinh khủng kia cũng biến mất.
Một đồ án tinh không màu đen quỷ dị dột ngột xuất hiện trong não Thượng Ất.
Sáng tỏa! Thần bí! Sâu xa!
Giống như một bộ phim thực tế ảo đang trình chiếu, Thượng Ất trợn to hai mắt,
mờ mịt, luống cuống nhìn chung quanh. Tầng hầm quen thuộc đã không còn tung
tích, thay vào đó chính là một mảnh vũ trụ mênh mông, lạnh giá, vắng lặng và
mờ mịt. Phóng tầm mắt nhìn ca thì Thượng Ất thề rằng mình chưa từng thấy Ngân
Hà nào dày dặc, rực rỡ như thế này, vô số thiên thể tỏa ra ánh sáng nhu hòa
hoặc là hào quang chói mắt. Những tia sáng này tổ hợp lại với nhau tạo thành
một Ngân Hà rực rỡ nhất trên thế gian, không có bất kỳ từ ngữ nào có thể diễn
tả được. Mà trong thoáng chốc, Ngân Hà này lại từ từ nở ra, Thượng Ất cảm thấy
linh hồn mình đang bị hút vào. Thượng Ất còn cố gắng nắm lấy cai gì đó nhưng
lại không thể cảm giác được sự tồn tại của thân thể. Nhưng trong sự thanh tỉnh
của ý thức, Thượng Ất cảm thấy dường như mình ở khắp mọi nơi. Loại cảm giác
này rất kỳ diệu, tựa như một đứa trẻ mới học bơi, bổ toàn bộ cơ thể vào trong
dòng nước. Khi Thượng Ất còn đang hưởng thụ cảm giác này, một “Con mắt” to lớn
đột ngột mở ra trước mặt hắn, lẳng lặng nhìn hắn, dường như có tràn đầy bi
thương và hi vọng.
“Tôi là ai? Đây là đâu?”
Không biết tại sao, Thượng Ất cảm thấy “Con mắt” này có chút quen thuộc, hắn
cố gắng vươn tay muốn chạm vào nó nhưng “con mắt” đột nhiên nháy một cái, một
“Hạt bụi” lớn bằng hạt đậu xuất hiện ở giữa hắn và “Con mắt”
“Đây là thứ gì? Cảm giác rất quen thuộc, rất thân thiết, cứ như đang ở nhà
vậy…”
Thượng Ất còn muốn bắt lấy “Hạt bụi” để quan sát kỹ một chút thì trong hư
không đột ngột xuất hiện một dòng loạn lưu, “Hạt bụi” bắt đầu chuyển động
theo. Thượng Ất từ từ phát hiện ra là “Hạt bụi” này cũng không phải là chuyển
động hỗn loạn mà bên trong chuyển động của nó có một quy luật khó hình dung.
Thượng Ất còn chưa kịp biết rõ quy luật này là gì thì đột nhiên xuuất hiện
thêm nhiều “Hạt bụi”, bọn chúng bắt đầu tụ hợp lại ở chỗ “Hạt bụi” ban đầu.
Lớn dần, bắt đầu thành hình tròn. Không còn là vũ trụ màu đen mà càng không
phải là bụi bặm màu xám. Một tầng sức sống màu lam có thể cảm giác bắt đầu
xuất hiện, sau đó là màu xanh biếc, màu đỏ, màu tím… Mà lúc này, tất cả “Hạt
bụi” bên trong có vẻ “Nhẹ” đang bắt đầu chậm rãi lên cao, tựa như một đám mây
điềm đạm đang trôi nổi, mà những “Hạt bụi” nhìn có vẻ “Nặng” thì chậm rãi chìm
xuống, trông chúng rất nặng nề, vững chắc.
Rất nhanh sau đó, “Nhẹ” và “Nặng” bắt đầu lôi kéo lẫn nhau, đứt gãy, va chạm,
xung đột. Không ai trong bọn chúng nhường nhau, cực kỳ nóng tính. Cũng rất
nhanh sau đó nữa, “Hạt bụi nhẹ” chậm rãi bao vây “Hạt bụi nặng”, “Hạt bụi
nặng” lại đè ép lẫn nhau ở bên trong, bắt đầu tỏa nhiệt, thậm chí là thiêu
đốt. Tựa như hai chú cá con đang vui vẻ mà truy đuổi, đùa giỡn, chơi đùa không
ngừng.
Mà lúc này, một vòng đen trắng hiện ra trong một đám màu sắc, Thượng Ất đột
nhiên càm thấy hình như bản thân hắn biết nó là gì. Thượng Ất rất muốn la to
lên nhưng lại không la được, rõ ràng không có miệng nhưng lại có rất nhiều vật
đang chặn ngay yết hầu.
ấy!”
Bành Lỵ la lên, cô ấy nhặt một cái ghế từ trên mặt đất, lấy hết dũng khí xông
tới chỗ tiến sĩ L. Nhưng đúng lúc đó, một bóng đen lao ra từ trong góc tường,
động tác nhanh như tia chớp, vụt qua người Bành Lỵ. Bành Lỵ không thấy rõ hình
dáng của bóng đen kia, nâng tay phải lên che trước ngực theo bản năng, gần như
là cùng lúc cô ấy nâng tay phải lên che trước ngực thì máu đỏ phun ra từ trên
cánh tay cô ấy, nhuộm đỏ tay áo và trước ngực trong nháy mắt
“Thứ này… là mèo sao? Má nó, trong phòng có thêm con méo từ khi nào vậy? Bành
Lỵ, em có sao không, cánh tay có đau không?”
Vì khoảng cách nên Vương Vĩ cũng lờ mờ nhìn thấy được bóng đen tấn công Bành
Lỵ. Đó là một con mèo nuôi trong nhà màu trắng, đầu không quá lớn, chỉ lớn hơn
mèo nuôi bình thường một chút thôi.
Nhưng điều khiến Vương Vĩ kinh ngạc là hai lỗ tai của con mèo trắng này cực kỳ
dài, nhìn thoang qua giống như hai lỗ tai thỏ, dài nhỏ, mềm mại và có hình chữ
Bát*,rũ xuống hai bên đầu. Mà trên đỉnh lỗ tai còn mọc ra một đám lông tơ tinh
tế màu đỏ lửa, từ xa nhìn giống như hai đóa hoa hồng nhỏ cực kỳ đáng yêu. Đây
là một con mèo trắng có bề ngoài dễ dàng lừa tình người khác, rõ ràng là có vẻ
đáng yêu nhưng động tác lại cực kỳ hung ác, tàn nhẫn.
*Hình chữ Bát: 八 “Em không sao, suýt chút nữa là đã bị con mèo kia chộp trúng yết hầu rồi!”
Bành Lỵ che cánh tay, sắc mặt xanh trắng, trong lòng vẫn còn sợ hãi không
thôi.
Động tác của con mèo này quá nhanh, nếu không phải bản thân cô ấy phản ứng
nhanh thì sẽ bị nó trảo chúng yết hầu, như thế thì sẽ nguy hiểm. Nhưng con mèo
này chui từ đâu ra thế? Tại sao nó lại ngăn cô ấy tấn công tiến sĩ L? Chẳng lẽ
con mèo này là vật nuôi của tiến sĩ L
“Hừ, bây giờ biết sợ rồi sao? Tiểu Bạch, tới bên cạnh chủ nhân nào, nhớ kỹ,
không được cho ai tới gần chủ nhân, có thì mày lập tức cắn đứt cổ luôn, nghe
không?”
Tiến sĩ L vuốt ve đôi tai dài của con mèo trắng, huênh hoang nói: “Đám ngu
xuẩn mấy người cho rằng tiến sĩ L tôi đây phải dựa vào sự bảo vệ của tên Điền
Bá ngu ngốc kia à? Là chuyên gia sinh vật đứng đầu Trung Hoa, tôi có hang chục
bằng sáng chế về sinh vật, một trong số đó chính là dùng Pheromone để khống
chế di truyền của động vật cỡ nhỏ.”
“Pheromone di truyền sinh vật? Đó là thứ gì thế?”
Vương Vĩ tò mò hỏi, anh ta xuất thân từ khoa xã hội nên không thể hiểu được
danh từ đặc thù có khái niệm sinh học như thế, càng cảm thấy từ này không phù
hợp với cái vị tiến sĩ L thích giả khờ giả dại trước mặt mọi người kia.
“Đồ ngu, giải thích một khái niệm đơn giản trong lĩnh vực sinh vật học chỉ làm
lãng phí xự sống cho anh chỉ làm lãng phí sự sống của tôi thôi. Nói đơn giản
thì bản tiến sĩ đã nghiên cứu ra một loại thuốc để điều khiển động vật, tôi đã
dựa vào nó để khống chế con mèo trắng biến dị này, đã hiểu chưa? Hừ, nếu không
có tai nạn ngoài ý muốn này thì tôi hoàn toàn có thể lấy được giải thưởng
Nobel sinh học năm nay nhờ vào kết quả nghiên cứu này!”
Thì ra là thế… Thượng Ất nằm trên mặt đất cũng cảm thấy ngạc nhiên trong lòng.
Kẻ cởi trói cho tiến sĩ L chắc là con mèo trắng này rồi, mà con mèo trắng này
ở đâu ra vậy chứ? Thượng Ất đột nhiên nhớ tới lai lịch của con mèo trắng này,
lúc Triệu Lệ Quyên và hai người đàn bà kia gây chuyện thời gian trước, trong
đó có một người tên là Phùng Viện, bà ta còn hay ôm con mèo trắng này trong
ngực. Lúc đó, Thượng Ất còn đang nóng lòng muốn xử lý mấy người Triệu Lệ Quyên
nên cũng không thèm quan tâm con mèo trắng này trốn ở trong tầng hầm. Hiện
tại, vì phóng xạ của sóng từ ttrường mà con mèo này có hiện tượng thoái hóa
thành gen linh miêu Châu Phi, trở nên càng thêm hung ác, chưa hết, còn bị tiến
sĩ L này khống chế nữa. Ai, đúng là người tính không bằng trời tính! Điền Bá
cũng được, tiến sĩ L cũng được, người tới bắt hắn đúng là không có ai hiền
lành mà! Tiếc là hắn đã tiến hóa thất bại, hiện tại lại không thể cử động cơ
thế, nếu không thì… Đợi đã! Sao mình cảm thấy cả người cũng không còn đau như
vậy nữa, có thứ đi đó đáng chạy vào trong đầu mình… A, không!
“Ông!”, trong đầu Thượng Ất vang lên một tiếng, trước mắt đen kịt một mảnh.
Giờ phút này, tiến sĩ L đột nhiên biến mất, Bành Lỵ biến mất, Vương Vĩ biến
mất, thậm chí con mèo trắng kinh khủng kia cũng biến mất.
Một đồ án tinh không màu đen quỷ dị dột ngột xuất hiện trong não Thượng Ất.
Sáng tỏa! Thần bí! Sâu xa!
Giống như một bộ phim thực tế ảo đang trình chiếu, Thượng Ất trợn to hai mắt,
mờ mịt, luống cuống nhìn chung quanh. Tầng hầm quen thuộc đã không còn tung
tích, thay vào đó chính là một mảnh vũ trụ mênh mông, lạnh giá, vắng lặng và
mờ mịt. Phóng tầm mắt nhìn ca thì Thượng Ất thề rằng mình chưa từng thấy Ngân
Hà nào dày dặc, rực rỡ như thế này, vô số thiên thể tỏa ra ánh sáng nhu hòa
hoặc là hào quang chói mắt. Những tia sáng này tổ hợp lại với nhau tạo thành
một Ngân Hà rực rỡ nhất trên thế gian, không có bất kỳ từ ngữ nào có thể diễn
tả được. Mà trong thoáng chốc, Ngân Hà này lại từ từ nở ra, Thượng Ất cảm thấy
linh hồn mình đang bị hút vào. Thượng Ất còn cố gắng nắm lấy cai gì đó nhưng
lại không thể cảm giác được sự tồn tại của thân thể. Nhưng trong sự thanh tỉnh
của ý thức, Thượng Ất cảm thấy dường như mình ở khắp mọi nơi. Loại cảm giác
này rất kỳ diệu, tựa như một đứa trẻ mới học bơi, bổ toàn bộ cơ thể vào trong
dòng nước. Khi Thượng Ất còn đang hưởng thụ cảm giác này, một “Con mắt” to lớn
đột ngột mở ra trước mặt hắn, lẳng lặng nhìn hắn, dường như có tràn đầy bi
thương và hi vọng.
“Tôi là ai? Đây là đâu?”
Không biết tại sao, Thượng Ất cảm thấy “Con mắt” này có chút quen thuộc, hắn
cố gắng vươn tay muốn chạm vào nó nhưng “con mắt” đột nhiên nháy một cái, một
“Hạt bụi” lớn bằng hạt đậu xuất hiện ở giữa hắn và “Con mắt”
“Đây là thứ gì? Cảm giác rất quen thuộc, rất thân thiết, cứ như đang ở nhà
vậy…”
Thượng Ất còn muốn bắt lấy “Hạt bụi” để quan sát kỹ một chút thì trong hư
không đột ngột xuất hiện một dòng loạn lưu, “Hạt bụi” bắt đầu chuyển động
theo. Thượng Ất từ từ phát hiện ra là “Hạt bụi” này cũng không phải là chuyển
động hỗn loạn mà bên trong chuyển động của nó có một quy luật khó hình dung.
Thượng Ất còn chưa kịp biết rõ quy luật này là gì thì đột nhiên xuuất hiện
thêm nhiều “Hạt bụi”, bọn chúng bắt đầu tụ hợp lại ở chỗ “Hạt bụi” ban đầu.
Lớn dần, bắt đầu thành hình tròn. Không còn là vũ trụ màu đen mà càng không
phải là bụi bặm màu xám. Một tầng sức sống màu lam có thể cảm giác bắt đầu
xuất hiện, sau đó là màu xanh biếc, màu đỏ, màu tím… Mà lúc này, tất cả “Hạt
bụi” bên trong có vẻ “Nhẹ” đang bắt đầu chậm rãi lên cao, tựa như một đám mây
điềm đạm đang trôi nổi, mà những “Hạt bụi” nhìn có vẻ “Nặng” thì chậm rãi chìm
xuống, trông chúng rất nặng nề, vững chắc.
Rất nhanh sau đó, “Nhẹ” và “Nặng” bắt đầu lôi kéo lẫn nhau, đứt gãy, va chạm,
xung đột. Không ai trong bọn chúng nhường nhau, cực kỳ nóng tính. Cũng rất
nhanh sau đó nữa, “Hạt bụi nhẹ” chậm rãi bao vây “Hạt bụi nặng”, “Hạt bụi
nặng” lại đè ép lẫn nhau ở bên trong, bắt đầu tỏa nhiệt, thậm chí là thiêu
đốt. Tựa như hai chú cá con đang vui vẻ mà truy đuổi, đùa giỡn, chơi đùa không
ngừng.
Mà lúc này, một vòng đen trắng hiện ra trong một đám màu sắc, Thượng Ất đột
nhiên càm thấy hình như bản thân hắn biết nó là gì. Thượng Ất rất muốn la to
lên nhưng lại không la được, rõ ràng không có miệng nhưng lại có rất nhiều vật
đang chặn ngay yết hầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.