Thoái Hóa Toàn Cầu (Bản Dịch)

Chương 20: Tin Tức Về Thuốc Kích Hoạt

Khứu Sắc Vi

12/06/2021

“Được, chúng tôi sẽ đi! Đầy tháng của đứa nhỏ thì chú, dì như chúng tôi cũng

cần tặng lễ vật mà!”

Trong chốc lát, tất cả mọi người, có cả Hạ Hoành Ngưu đều tỏ vẻ là ba ngày sau

nhất định sẽ tới nhà chơi nhưng tất cả đều không chú ý tới một tia tàn khốc

lóe qua trong mắt Thượng Ất.

Một, hai, ba… có tất cả tám “Thịt mồi”, toàn bộ dính câu. Có tám người làm mồi

nhử thì khi tận thế tới vào ba ngày sau, Thượng Ất lợi dụng sóng từ trường và

thuốc kích hoạt để hoàn thành tiến hóa, hắn cũng không cần phải quá mức phân

tâm đề phòng thú thoái hóa tập kích, tỉ lệ trở thành dị năng giả cũng sẽ tăng

lên ít nhất là 50%. Một khi tiến hóa thành công, dù chỉ là tác dụng tăng cường

thể chất bình thường nhất thì Thượng Ất vẫn có lòng tin sẽ cắm được dùi trong

bộ phận dị năng giả tại tận thế.

Rất nhanh, trong phòng đã khôi phục không khí hài hòa ban đầu, đợi tới khi các

món do Thượng Ất chọn được bưng lên bàn thì loại không khí hòa thuận này lại

đạt tới đỉnh. Nâng ly cạn chén với nhau, tâm sự với nhau, ngay cả Trần Phóng

cũng bị Đỗ Giai Tuệ và Bành Lỵ thuyết phục mà uống một ly rượu nho đắt tiền.

Trên bàn rượu, Thượng Ất cũng có thu hoạch ngoài ý muốn, Đỗ Giai Tuệ có tính

cách nóng nảy đúng lúc bàn luận công việc của mình, trong khi mọi người đang

thảo luận về công việc của mình thì vô tình nhắc tới thuốc kích hoạt mà Thượng

Ất vẫn luôn quan tâm.

“Mình nói này, gần đây nếu mấy cậu có ra ngoài ăn uống gì thì phải chú ý kỹ

nhé! Đồng nghiệp làm ở ban kiểm tra vệ sinh đường phố có nói với mình là mấy

ngày nay họ tăng ca tới mức sắp điên rồi, còn nói là bên trên phát hiện một

lại virut cúm gia cầm mới, tính truyền nhiễm rất mạnh nhưng vẫn chưa có thuốc

kháng sinh. Nếu như ăn trúng gà, vịt không sạch sẽ hoặc chưa nấu chín thì sẽ

bị nhiễm loại virut này, chỉ sống được nhiều nhất là ba ngày thôi đó!”

Đỗ Giai Tuệ vừa nói vừa duỗi ba ngón tay mập mạp ra, đầu ngón tay có dính chút

mỡ, rõ ràng là còn chưa kịp liếm sạch.

“Đỗ Giai Tuệ, sao cậu thích nói chuyện giật gân thế, làm sao có loại virut lợi

hại như vậy chứ? Nếu thật sự nguy hiểm như vậy thì sao chính phủ không thông

báo nhắc nhở người dân chứ?”

Rõ ràng Bành Lỵ không tin lời Đỗ Giai Tuệ nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng.

Mấy năm nay, Trung Quốc thật sự không hề yên bình, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất

hiện loại virut cảm cúm mới, lỡ mà bị nhiễm thì rất khó khỏi bệnh trong thời

gian ngắn.

“Thôi đi, mình có lừa dối người khác cũng sẽ không gạt các cậu đâu! Mình nói

cho các cậu biết…” Đỗ Giai Tuệ nói nhỏ, thấp giọng nhìn xung quanh, vẻ mặt



nghiêm túc nói tiếp: “Hôm qua, bọn mình cũng đã nhận được thông báo, nghe nói

vào buổi sáng hai ngày nữa, chính phủ sẽ phát xuống một loại vắc xin kiểu mới,

đến lúc đó, tất cả nhân viên trong khu bọn mình đều phải bỏ hết ngày nghỉ,

trong vòng ba ngày phát hết vắc xin cho toàn bộ dân cư trong khu vực quản lý.”

“Mấy chục ngàn vắc - xin? Mỗi người một phần à?”

Đám người hai mặt nhìn nhau, loại chuyện phân phát vắc xin với số lượng lớn

như thế này cũng là lần đầu tiên từ lúc Trung Quốc thành lập tới giờ.

“Chứ còn gì nữa, mà còn yêu cầu là khi phân phát xong từng người thì phải ký

tên xác nhận nữa! Bà nó chứ, mấy người ngồi làm quan ở trên kia nhất định là

bị lừa đá vào đầu rồi, tất cả người trong ban chúng tôi chỉ có mấy chục người,

cô đây cho dù không ngủ không nghỉ ba ngày cũng không phát xong đâu!” Đỗ Giai

Tuệ hơi ngửa đầu, ly rượu nho đỏ tươi giá trị hơn một trăm đồng cứ thế mà biến

mất trong khóe miệng cô ấy.

“Đỗ Giai Tuệ, loại vắc xin này có đáng tin cậy không, nếu có ai đó không tình

nguyện tiêm vào thì sao?” Nhà Hạ Hoành Ngưu nằm trong khu của Đỗ Giai Tuệ,

nghe thấy tin này, Hạ Hoành Ngưu cũng có chút lo lắng. Dù sao loại thuốc chưa

từng nghe tới này có tác dụng phụ không thì ai biết được.

“Vậy thì mình cũng không rõ lắm, mình chỉ biết là ngày mai sẽ bắt đầu phân

phát vắc - xin đợt này, trong thành phố thì cảnh sát, phòng dịch và mấy bộquản

lý đường phố sẽ cùng triển khai. Nhìn kiểu này thì chắc là sẽ cưỡng chế chấp

hành nhưng bây giờ dân cư lưu động của thủ đô nhiều như vậy, ai có thể đảm bảo

mọi người đều sẽ tiêm vắc xin này chứ?Hạ Hoành Ngưu, nếu cậu sợ vắc - xin có

vấn đề thì bây giờ hãy lập tức mua vé máy bay rời khỏi Thủ đô đi, nghe nói vắc

- xin lần này chỉ phát cho dân khẩu trong Thủ đô thôi, các thành phố khác thì

chưa có đâu!”

Đỗ Giai Tuệ hình như có chút buồn bực, cô ấy bưng chai rượu lên, rót tràn ra

cả ly, chuẩn bị dùng một hơi uống sạch nhưng lại bị Thượng Ất kế bên ngăn cản.

“Đỗ Giai Tuệ, loại vắc xin cô nhắc tới được cất ở đâu vậy? Nếu tôi muốn nhiều

một chút… thì cô có thể lấy giúp tôi không?”

“Nơi trữ thuốc à? Muốn nhiều một chút sao? Anh muốn làm gì thế? A, tôi biết

rồi, chẳng lẽ anh muốn trữ hàng để sau này bán lại, kiếm một khoản lớn trong

tương lai?”

Đỗ Giai Tuệ uống hơi nhiều, trên gương mặt đỏ bừng đều là vẻ mỉa mai, cô ấy

cười ha ha chỉ vào Thượng Ất: “Đừng nói là anh muốn làm giống sự kiện Rễ bản

lam, nhân cơ hội này mà kiếm tiền nha! Anh tỉnh táo lại đi, những vắc xin được

phát miễn phí thế này thì cũng có nghĩa là có thể tùy tiện điều chế ra mà còn



không cần thu phí nữa kìa! Đến lúc đó, chắc chắn anh cũng sẽ mất luôn cả cái

quần đùi đấy, ha ha ha!”

“Đỗ Giai Tuệ nói đúng đấy, Thượng Ất à, anh đừng có ý đồ gì với thuốc miễn phí

do nhà nước phát. Cho dù là khi anh đã kiếm được tiền, nếu tương lại bị vạch

trần thì khẳng định sẽ bị xử lý đó! Thủ đô rất khác với những nơi khác, mọi

người sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại chuyện chiếm đoạt tài nguyên công cộng

để kiếm lợi riêng như thế này đâu!”

Bành Lỵ khuyên nhủ Thượng Ất, đồng thời có chút lo lắng nhìn mẹ con Thượng Ất,

trong lòng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ Hạ Hoành Ngưu thật sự đoán trúng rồi, vị

Thượng Ất này sẽ vì thiếu tiền nên mất lý trí mà có ý đồ với loại chuyện liên

quan tới phía trên này. Nếu là như thế, lỡ mà xảy ra chuyện gì thì mẹ con Trần

Phóng biết làm sao đây?

“Ha ha, mọi người hiểu lầm rồi, tôi hỏi chuyện vắc xin là vì họ hàng của nhà

bạn tôi. Đỗ Giai Tuệ, cô còn chưa nói cho tôi biết vắc - xin được cất ở đâu?”

Thượng Ất bình tĩnh cười hỏi, trong lòng lại như có sống to gió lớn, khó mà

bình tĩnh được.

Gì mà vắc - xin chứ? Đó chính là thuốc kích hoạt mà người sống sót xem như bảo

bối trong tận thế đấy!

Ba ngày sau, trên bầu trời Trái Đất sẽ xuất hiện một ngôi sao băng thần bí.

Bắt đầu từ thời điểm đó, ngôi sao băng có thể tích chỉ bằng một phần mười lăm

của Trái Đất này sẽ bắt đầu chuyển động quanh Trái Đất, còn tỏa ra một loại

sóng từ trường mà các nhà khoa học gọi là “X” một cách có quy luật. Mà đời sau

gọi sóng từ trường này là “Sóng tử thần” vì nó sẽ không hề có bất kỳ ảnh hưởng

nào đối với kiến trúc, sản phẩm khoa học kỹ thuật trên Địa Cầu mà lại dẫn đến

việc thoái hóa gien của tất cả các sinh vật sống trên toàn cầu, trong đó có cả

loài người. Loài người lại lo lắng, sợ hãi mà phát hiện ra thứ duy nhất có thể

giúp mình không biến thành quái vật chính là loại vắc - xin mà Thủ đô phân

phát trước đó. Mà khi ấy, loại thuốc phổ thông này đã trở thành loại thuốc

kích hóa ngàn vàng khó cầu, cho dù là một căn nhà giá trị mấy chục triệu tại

thủ đô cũng không thể đổi lại một bình thuốc nho nhỏ kia.

Mà hiện tại, cơ hội lại bày ra trước mặt Thượng Ất nhưng Đỗ Giai Tuệ có vẻ sẽ

không giúp hắn chuyện này: “Không được, nếu tôi lén bán vắc - xin cho anh thì

tôi chắc chắn sẽ bị mất việc!”

Mặc dù Đỗ Giai Tuệ đã uống tới mức choáng váng đầu óc nhưng cô ấy vẫn còn lại

một chút lý trí. Thời buổi này, khả năng giám sát xã hội đã rất mạnh, hành vi

không làm tròn trách nhiệm như vậy, Đỗ Giai Tuệ thật sự không dám thử, xử lý

không tốt thì sẽ vào tù ngồi mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thoái Hóa Toàn Cầu (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook