Chương 41: Em thích Lý Bạch vậy cơ à?
Lục Manh Tinh
02/07/2021
Giản Ngôn Chi ngồi trên sô-pha ăn trái cây, còn người vốn ngồi ở góc bên kia là Hà Uyên không biết đã âm thầm chuyển tới ngồi cạnh cô từ lúc nào. Giờ những người khác đều đang tập trung làm chuyện của mình rồi.
Giản Ngôn Chi giả vờ bình tĩnh theo dõi bộ phim đang phát, nhưng thực tế thì tâm trạng cô đã bắt đầu háo hức mong chờ rồi.
"Tiền đâu." Người bên cạnh bất thình lình hỏi một câu với giọng cười lẫn trong lời nói.
Giản Ngôn Chi liếc nhìn anh, "Hả?"
"Chẳng phải bà chủ muốn mang tiền sang đây để mua thân thể của tôi à." Hà Uyên lườm cô, ánh mắt đó như đang oán trách cô không hiểu ý gì hết.
Giản Ngôn Chi hốt hoảng quay lại nhìn những người khác ở gần đó, mặt phiếm hồng, "Anh, anh nói nhỏ thôi."
Hà Uyên nhìn dáng vẻ bất lực này của cô, nhẹ giọng cười, ngả người dựa vào lưng ghế sô-pha.
Khoảng cách giữa Giản Ngôn Chi và anh giờ chỉ bằng hai cái nắm tay, Hà Uyên nhìn xuống dưới, đập vào mắt là bàn tay đang túm lấy viền ghế của cô. Còn cạnh tay cô là phần đùi trắng trẻo nõn nà.
Đang mùa hè, cô mặc quần đùi jeans nhạt màu, vì thế đôi chân thon thả cứ vậy mà được dịp phô diễn ra bên ngoài, đang độ xuân thì tươi mơn mởn, da thịt trông vừa mịn màng lại đàn hồi tốt.
Hà Uyên mím môi, buộc chính mình phải nhìn sang chỗ khác.
"Cho anh quả anh đào." Giản Ngôn Chi đang ăn ngon lành thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh thốt ra một câu như vậy.
Giản Ngôn Chi quay đầu lại, nhìn anh một lúc lâu rồi mới đưa cái đĩa trong tay về phía anh.
Anh nhướng mày, không giơ tay ra lấy.
"Rốt cuộc là anh có ăn không hả." Giản Ngôn Chi hỏi.
"Ăn chứ." Hà Uyên hạ thấp giọng rồi nói, "hay là em đút cho anh một quả đi."
Giản Ngôn Chi trợn tròn mắt, cứ như vừa nghe thấy chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm vậy, cô vội vàng quay đầu lại nhìn Lâm Mậu và những người khác, rồi lại quay sang trừng mắt nhìn anh.
Hà Uyên cười cười nhìn cô, "không dám à."
Giản Ngôn Chi quay trở lại với màn ảnh trước mặt, vành tai đỏ như sắp rỉ máu.
Hà Uyên nhìn cô không rời mắt, lâu nay ở trụ sở Giản Ngôn Chi thoải mái tự nhiên như ở nhà, la rồi hét, lâu lâu còn chửi tục vài câu, có thể nói cô đã hòa nhập được với hội Lão Dao rồi. Vì thế giờ nhìn cô đứng ngồi không yên, xấu hổ đỏ mặt thế này đúng là mới mẻ thật.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên có một quả anh đào xuất hiện trước mặt, anh ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy người bên cạnh cứ như đang làm ăn trộm vậy, mắt thì nhìn chằm chằm về phía của mấy đứa kia, tay thì cầm anh đào quơ qua quơ lại.
Hà Uyên cười mỉm, nghiêng người cắn quả anh đào trước mặt.
Giản Ngôn Chi nghĩ thầm Hà Uyên thích vẽ chuyện như vậy từ khi nào, tim thì lại đập loạn liên hồi, cảm nhận sự giày vò kích thích của tình yêu.
Cô lại lấy thêm một quả đưa ra phía sau.
Đột nhiên thấy đầu ngón tay nong nóng, mềm mềm mà lại ươn ướt, Giản Ngôn Chi giật nảy mình, đứng phắt dậy. Vì động tác đột ngột này của cô, đĩa anh đào để trên đùi cô cũng theo đó mà đổ ập xuống đất.
"Ớ? Sao đấy?" Lão Dao nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn.
Một quả anh đào lăn đến cạnh chân Lão Dao, Lão Dao cúi xuống nhặt lên, "đang chơi tiên nữ rải hoa đấy hả."
Giản Bác Dịch quay qua nhìn một cái rồi lại quay về nhìn màn hình máy tính, miệng không quên khịa một câu, "chỉ được cái phá hoại."
Hà Uyên ngước lên nhìn cô, dáng vẻ hết sức nghiêm túc, "Làm gì vậy Giản Ngôn Chi, không ăn thì cũng đừng có vứt hết xuống đất thế chứ."
Giản Ngôn Chi tức nghẹn, rốt cuộc là ai ăn anh đào mà lại còn cắn luôn cả tay của cô hả!
"Anh dọn dẹp đi, em về trước đây!" Giản Ngôn Chi nói xong, không nhìn bất kì ai mà chạy thẳng ra cửa.
Lão Dao cười ha ha nhìn theo bóng lưng của cô, lòng nghĩ thầm con bé này gan thật, dám sai bảo đội trưởng luôn.
Cơ mà quay đầu lại, Lão Dao nhìn thấy vị đội trưởng không ai sai bảo được của nhà mình đang cúi xuống nhặt đĩa lên, rồi nhặt từng quả từng quả anh đào bỏ vào đĩa. Nếu nhìn kĩ thì còn đang tủm tỉm cười nữa.
Lão Dao, "???"
Lục Tuyết gọi điện cho Giản Ngôn Chi.
Sau khi thi đại học xong, cô bé này ngay lập tức bung xõa, cùng một đám bạn học bay ra nước ngoài chơi một thời gian, hôm qua mới về đến nhà.
"Sao rồi, giờ mới chịu gọi cho chị à."
Lục Tuyết cười hề hề, "Thì gọi hỏi xem chị và Uyên thần của bọn em dạo này như nào rồi á."
Giản Ngôn Chi bổ nhào lên giường, "Như nào là như nào, thì như vậy đó, đợt vừa rồi cả hai bọn chị đều bận tối mắt tối mũi mà, nên là..."
"Chậc, hẹn hò, hai người bọn chị cần một buổi hẹn hò." Lục Tuyết nghĩ nghĩ rồi lại tự bác bỏ luôn, "không được, như chị mà muốn ra ngoài hẹn hò thì khó lắm."
"......"
"À đúng rồi, thật ra lần này em gọi cho chị là tính bảo chị qua chỗ em chơi á." Lục Tuyết úp úp mở mở, "ngày mai là sinh nhật em mà, khó khăn lắm bố em mới đồng ý cho em đi chơi qua đêm, mình nướng thịt ngoài trời, party, chị thấy sao?"
"Lại sinh nhật." Giản Ngôn Chi bĩu môi, "đây là lần sinh nhật thứ ba của mày trong năm nay rồi đấy, nghiêm túc xíu cho chị nhờ cái."
"Em mặc kệ, em nói sinh nhật là sinh nhật. Chị đến nha, chỗ này được lắm luôn á, biệt thự giữa núi, không khí trong lành, còn có cả hồ bơi ngoài trời nữa."
"Ừm——"
"Ở đây chỉ có ba đứa bạn của em thôi, hồi trước chị có gặp rồi á, mấy đứa bạn chí cốt của em." Lục Tuyết tiếp lời, "gọi cả hội của Uyên thần đến luôn, xem như là một kì nghỉ ngắn giữa bộn bề công việc đi."
"Chị đâu biết các anh ấy có thời gian rảnh hay không đâu."
"Có chứ, giờ tạm thời đâu có trận nào đâu." Lục Tuyết nói, "em gọi điện hỏi anh họ xem thế nào."
Không biết Lục Tuyết đã nói gì với Giản Bác Dịch, mấy phút sau, Hà Uyên gửi tin nhắn cho cô.
"Ngày mai đừng có ngủ nướng, đúng giờ xuất phát."
Giản Ngôn Chi ngớ người, "xuất phát?? Đi đâu?"
Bên kia im lặng một chốc rồi đáp, "em gái em bảo em mời bọn anh đi nghỉ mát cuối tuần cơ mà."
Giản Ngôn Chi, "......"
"Sao vậy?"
"Anh đồng ý rồi hả?"
"Hỏi nhảm."
"Ờ, vậy thì chắc chắn em sẽ không ngủ nướng đâu."
"Ừm."
"Mấy giờ?"
"Giản Ngôn Chi, là em mời thật đó hả?"
"......"
Kì nghỉ ngắn hiếm có của DSG, theo lí mà nói mời đi dễ dàng như vậy quả là chuyện lạ. Sau đó Giản Ngôn Chi mới biết, con nhỏ Lục Tuyết kia đã lôi đủ thứ ra để dụ dỗ, nào là thợ mát-xa, rồi thì đầu bếp cao cấp, SPA các kiểu... đủ mọi hình thức chơi bời hưởng thụ, chỉ cần là thứ bạn nghĩ tới được, không có gì là nó không lôi ra cả.
Cuối cùng nó còn chốt lại một câu, chị em mời, các anh cứ tận hưởng đi!
Giản Bác Dịch cứ vậy mà cắn câu, những người còn lại tất nhiên cũng muốn đi thư giãn thả lỏng tinh thần rồi, còn về người khó đối phó nhất là Hà Uyên, vừa nghe đến hai từ "chị em" là đã gật đầu cái rụp rồi.
Thế là hơn hai giờ chiều ngày hôm sau, năm người của DSG thêm Giản Ngôn Chi nhà đối diện, ngồi lên xe cùng đi đến biệt thự giữa núi mà Lục Tuyết nói.
Hơn hai tiếng sau, đoàn người đến nơi.
"Dồi ôi, cuối cùng mọi người cũng tới, em đứng ở cửa đợi lâu lắm rồi í." Lục Tuyết chạy tới, mở cửa xe giúp họ, trông rất ra dáng chủ nhà.
Đằng sau cô bé là ba đứa khác, hai nữ một nam cũng đang nghển cổ chờ đợi.
"Chị Ngôn Chi." Một cô bé trong số đó vẫy tay với cô, cô bé này tên là Lý Hợp Dã, là bạn nối khố của Lục Tuyết nên cũng đã gặp Giản Ngôn Chi khá nhiều lần.
"Mấy đứa đến cả rồi à." Giản Ngôn Chi xuống xe, đi về phía mấy đứa nhỏ.
"Vâng! Lục Tuyết bảo có khách quý tới nên bọn em ra đây chờ từ sớm rồi." Lý Hợp Dã vừa nói vừa nhìn ra đằng sau cô, "trời, chị Ngôn Chi, anh đẹp trai đó là ai thế! Nhìn mẹ nó muốn rụng trứng ghê á."
"Đừng có học mấy cái thói xấu của Lục Tuyết, con gái không được nói tục như thế." Giản Ngôn Chi cốc nhẹ vào đầu cô bé, rồi nói, "Anh ấy hả...là bạn chị."
Mấy đứa cậu ấm cô chiêu này chắc không chơi game, không quan tâm đến thể thao điện tử nên mới không biết bọn họ.
"Ồ, bạn trai chị hả?" Lý Hợp Dã nhỏ giọng hỏi.
Giản Ngôn Chi hắng giọng, "...Đừng nói linh tinh."
Đang nói chuyện thì nhóm người đằng sau cũng đã đi qua bên này.
Dụng cụ nướng thịt đã được chuẩn bị xong, người đến thì sẽ bắt đầu nướng. Nhưng cả nhóm đều thuộc hội siêng ăn nhác làm, nướng được một lúc thì ai cũng than mệt rồi bỏ đó chạy đi chơi. May mà vẫn còn có đầu bếp làm giúp, nếu không thì cả bọn chắc chỉ có nước chết đói.
"Thợ mát-xa vẫn chưa đến đủ, những ai chưa đi mát-xa được thì qua làm ván game đi."
"Tới luôn." Lão Dao đáp nhanh nhất, "em gái, giờ mình chơi trò gì."
"Tất nhiên là Vương Giả Vinh Diệu rồi, nói cho mọi người biết, dạo này trình em lên lắm rồi, mọi người cứ chờ được gánh là ok."
Giản Ngôn Chi, "...hơ hơ."
Trước đề nghị cực lực của Lục Tuyết, những người đang ngồi ở phòng khách lấy điện thoại ra rồi chơi game giữa khung cảnh tươi đẹp, bầu không khí trong lành của vùng núi...
"Em chơi Angela nha." Angela trong tay Lục Tuyết lần trước để lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ mọi người, nên lần này nghe thấy cô bé lại chọn tiếp, ai cũng nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
"Chậc, giờ em chơi ngon lành cành đào lắm rồi!"
Lão Dao, "Ừ...không sao, gánh được gánh được."
Lục Tuyết, "......"
Giản Ngôn Chi để mặc cho Lục Tuyết gáy, còn mình thì khóa vào Hoàng Trung rồi nhìn sang Hà Uyên.
Lúc này một câu nói bỗng phát ra từ điện thoại Hà Uyên, "Kiếm Đại Hà rơi xuống từ trời cao——*"
Ủa? Lý Bạch? A lô?
Giản Ngôn Chi, "......"
Lão Dao, "ơ lão đại, anh không chơi Hoa Mộc Lan nữa à?"
Hà Uyên, "Lý Bạch mạnh hơn."
Lục Tuyết hết nhìn Hà Uyên lại nhìn Giản Ngôn Chi, "ôi chà, hợp với ID của chị em ghê luôn ó!"
Lâm Mậu vừa nghe đã giãy nảy, "Em, em muốn chơi Lý Bạch, em cũng muốn làm chồng của Ngôn Chi nhà mình."
"Bốp!"
"Ui da." Lâm Mậu ôm đầu nhìn Hà Uyên, tủi thân cực kì, "sao lại đánh em nữa..."
"Chơi game thì lo chơi đi, chồng cái gì mà chồng, mới tí tuổi đầu." Hà Uyên nói đầy vẻ đường hoàng.
Lâm Mậu, "Em chỉ muốn thử thôi mà..."
Hà Uyên lạnh mặt, "chú có chắc là chú biết chơi?"
Lâm Mậu gật đầu như gà mổ thóc, "biết chứ biết chứ, này có gì khó đâu, lão đại, anh cho em thử hả?"
Hà Uyên khựng lại vài giây rồi nhả ra hai chữ trước ánh mắt mong chờ của Lâm Mậu, "không cho."
Lục Tuyết lắc đầu nhìn Lâm Mậu, ôi, tội nghiệp đường giữa nhà mình ghê.
Giản Ngôn Chi lẳng lặng cúi đầu nhìn avatar của Hà Uyên, ờmmmm... Lý Bạch nhà cô đẹp trai quá, nhất là hôm nay.
Trận game này, tất nhiên là Lý Bạch gánh cả đội trên vai rồi.
Sau khi chứng kiến anh tàn sát tứ phương, Giản Ngôn Chi lại nhìn anh đầy kinh ngạc, hơn nữa vẻ mặt còn giống hệt với lần chơi Hoa Mộc Lan thần sầu của anh, "anh lén luyện chơi Lý Bạch từ bao giờ đấy."
Hà Uyên cười lạnh, "đã nói với em rồi còn gì, game này không có chiều sâu kĩ năng."
Giản Ngôn Chi cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, cô dùng trăm phương nghìn kế cũng không thể thông thạo được Lý Bạch đó?
"Anh đừng có xem thường Vương Giả Vinh Diệu thế chứ, với cả, thật sự là Lý Bạch được xem là tướng có độ khó cao, chắc chắn là anh trốn trong chăn lén luyện rồi chứ gì."
"Khó?" Hà Uyên nhìn cô cười cười, nói đầy gợi đòn, "có lẽ là với em thôi."
Giản Ngôn Chi như bị đâm vài nhát vào tim, hơn thua cho bằng được, "xì, không biết là ai ta, bảo là cả đời này sẽ không chơi Lý Bạch đâu, mới đó mà đã lén đi luyện cách chơi rồi."
Hà Uyên, "......"
Lâm Mậu sáp lại, "Ai? Ai nói cả đời này sẽ không chơi Lý Bạch vậy?"
Hà Uyên, "...Không phải việc của chú."
Lâm Mậu, "Ò."
Thắng ván game, mùi thịt nướng thơm phức từ bên ngoài lan vào phòng, mọi người đều đói cả rồi, ai nấy đều quăng điện thoại xuống chạy ra ngoài đi ăn.
Giản Ngôn Chi cũng định ra ăn cơ mà vừa đứng dậy đã bị người khác kéo tay rồi.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy Hà Uyên đang nắm cổ tay cô, nhếch miệng, "thấy em thích Lý Bạch như thế, hay là anh dạy em nhé?"
"Em không học."
Hà Uyên nghe xong thì tỏ vẻ thông cảm, "sợ IQ không đủ học không nổi?"
"Sao có——"
"Thôi được, sau này cứ để anh chơi là được rồi, dù sao thì thân phận của anh cũng phù hợp hơn."
Giản Ngôn Chi lập tức bị nghẹn không nói nên lời, đỏ mặt nhìn ra bên ngoài.
Tiếng cười rôm rả của mọi người vọng vào đây, nhưng từ vị trí nướng thịt thì không thể nhìn thấy bọn cô được.
Hà Uyên cũng đưa mắt nhìn theo cô, sau đó tiếp tục nhìn cô, nói, "nếu đã không có ai nghe thấy, hay là, gọi một tiếng anh nghe xem?"
Giản Ngôn Chi quay lại nhìn anh, ngây người, "gọi cái gì?"
Hà Uyên đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, anh nhỏ giọng, nói, "Em quên ID của em là gì rồi à."
Giản Ngôn Chi đáp theo phản xạ, "Lý Bạch là chồng tui."
"Ừ đúng rồi." Hà Uyên nhéo má cô, như là dỗ dành lại như là lừa gạt, "Anh đã dùng Lý Bạch gánh em thắng một trận rồi, em cũng nên gọi một tiếng——chồng cho anh nghe thử chứ?"
===Dải phân cách===
Tác giả có lời muốn nói:
Hà Uyên: Gọi đi, gọi nhanh đi, gọi nhanh đi mà!!!!!
Đồng chí tác giả: Đã cưới nhau đâu, gọi cái qq (ngồi cắn hạt dưa hóng chuyện)
Chú thích:
*Kiếm Đại Hà rơi xuống từ trời cao: nguyên văn 大河之剑天上来 (đại hà chi kiếm thiên thượng lai), đây là câu thoại của tướng Lý Bạch trong VGVD, câu thoại này được chỉnh sửa từ câu thơ 黄河之水天上来 (Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai: nước sông Hoàng Hà từ trên trời đổ xuống) trong bài thơ 《将进酒》(Tương Tiến Tửu) của Lý Bạch. Ngoài ra, 大河 (đại hà, nghĩa là sông lớn) là một cách gọi khác của sông Hoàng Hà.
Giản Ngôn Chi giả vờ bình tĩnh theo dõi bộ phim đang phát, nhưng thực tế thì tâm trạng cô đã bắt đầu háo hức mong chờ rồi.
"Tiền đâu." Người bên cạnh bất thình lình hỏi một câu với giọng cười lẫn trong lời nói.
Giản Ngôn Chi liếc nhìn anh, "Hả?"
"Chẳng phải bà chủ muốn mang tiền sang đây để mua thân thể của tôi à." Hà Uyên lườm cô, ánh mắt đó như đang oán trách cô không hiểu ý gì hết.
Giản Ngôn Chi hốt hoảng quay lại nhìn những người khác ở gần đó, mặt phiếm hồng, "Anh, anh nói nhỏ thôi."
Hà Uyên nhìn dáng vẻ bất lực này của cô, nhẹ giọng cười, ngả người dựa vào lưng ghế sô-pha.
Khoảng cách giữa Giản Ngôn Chi và anh giờ chỉ bằng hai cái nắm tay, Hà Uyên nhìn xuống dưới, đập vào mắt là bàn tay đang túm lấy viền ghế của cô. Còn cạnh tay cô là phần đùi trắng trẻo nõn nà.
Đang mùa hè, cô mặc quần đùi jeans nhạt màu, vì thế đôi chân thon thả cứ vậy mà được dịp phô diễn ra bên ngoài, đang độ xuân thì tươi mơn mởn, da thịt trông vừa mịn màng lại đàn hồi tốt.
Hà Uyên mím môi, buộc chính mình phải nhìn sang chỗ khác.
"Cho anh quả anh đào." Giản Ngôn Chi đang ăn ngon lành thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh thốt ra một câu như vậy.
Giản Ngôn Chi quay đầu lại, nhìn anh một lúc lâu rồi mới đưa cái đĩa trong tay về phía anh.
Anh nhướng mày, không giơ tay ra lấy.
"Rốt cuộc là anh có ăn không hả." Giản Ngôn Chi hỏi.
"Ăn chứ." Hà Uyên hạ thấp giọng rồi nói, "hay là em đút cho anh một quả đi."
Giản Ngôn Chi trợn tròn mắt, cứ như vừa nghe thấy chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm vậy, cô vội vàng quay đầu lại nhìn Lâm Mậu và những người khác, rồi lại quay sang trừng mắt nhìn anh.
Hà Uyên cười cười nhìn cô, "không dám à."
Giản Ngôn Chi quay trở lại với màn ảnh trước mặt, vành tai đỏ như sắp rỉ máu.
Hà Uyên nhìn cô không rời mắt, lâu nay ở trụ sở Giản Ngôn Chi thoải mái tự nhiên như ở nhà, la rồi hét, lâu lâu còn chửi tục vài câu, có thể nói cô đã hòa nhập được với hội Lão Dao rồi. Vì thế giờ nhìn cô đứng ngồi không yên, xấu hổ đỏ mặt thế này đúng là mới mẻ thật.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên có một quả anh đào xuất hiện trước mặt, anh ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy người bên cạnh cứ như đang làm ăn trộm vậy, mắt thì nhìn chằm chằm về phía của mấy đứa kia, tay thì cầm anh đào quơ qua quơ lại.
Hà Uyên cười mỉm, nghiêng người cắn quả anh đào trước mặt.
Giản Ngôn Chi nghĩ thầm Hà Uyên thích vẽ chuyện như vậy từ khi nào, tim thì lại đập loạn liên hồi, cảm nhận sự giày vò kích thích của tình yêu.
Cô lại lấy thêm một quả đưa ra phía sau.
Đột nhiên thấy đầu ngón tay nong nóng, mềm mềm mà lại ươn ướt, Giản Ngôn Chi giật nảy mình, đứng phắt dậy. Vì động tác đột ngột này của cô, đĩa anh đào để trên đùi cô cũng theo đó mà đổ ập xuống đất.
"Ớ? Sao đấy?" Lão Dao nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn.
Một quả anh đào lăn đến cạnh chân Lão Dao, Lão Dao cúi xuống nhặt lên, "đang chơi tiên nữ rải hoa đấy hả."
Giản Bác Dịch quay qua nhìn một cái rồi lại quay về nhìn màn hình máy tính, miệng không quên khịa một câu, "chỉ được cái phá hoại."
Hà Uyên ngước lên nhìn cô, dáng vẻ hết sức nghiêm túc, "Làm gì vậy Giản Ngôn Chi, không ăn thì cũng đừng có vứt hết xuống đất thế chứ."
Giản Ngôn Chi tức nghẹn, rốt cuộc là ai ăn anh đào mà lại còn cắn luôn cả tay của cô hả!
"Anh dọn dẹp đi, em về trước đây!" Giản Ngôn Chi nói xong, không nhìn bất kì ai mà chạy thẳng ra cửa.
Lão Dao cười ha ha nhìn theo bóng lưng của cô, lòng nghĩ thầm con bé này gan thật, dám sai bảo đội trưởng luôn.
Cơ mà quay đầu lại, Lão Dao nhìn thấy vị đội trưởng không ai sai bảo được của nhà mình đang cúi xuống nhặt đĩa lên, rồi nhặt từng quả từng quả anh đào bỏ vào đĩa. Nếu nhìn kĩ thì còn đang tủm tỉm cười nữa.
Lão Dao, "???"
Lục Tuyết gọi điện cho Giản Ngôn Chi.
Sau khi thi đại học xong, cô bé này ngay lập tức bung xõa, cùng một đám bạn học bay ra nước ngoài chơi một thời gian, hôm qua mới về đến nhà.
"Sao rồi, giờ mới chịu gọi cho chị à."
Lục Tuyết cười hề hề, "Thì gọi hỏi xem chị và Uyên thần của bọn em dạo này như nào rồi á."
Giản Ngôn Chi bổ nhào lên giường, "Như nào là như nào, thì như vậy đó, đợt vừa rồi cả hai bọn chị đều bận tối mắt tối mũi mà, nên là..."
"Chậc, hẹn hò, hai người bọn chị cần một buổi hẹn hò." Lục Tuyết nghĩ nghĩ rồi lại tự bác bỏ luôn, "không được, như chị mà muốn ra ngoài hẹn hò thì khó lắm."
"......"
"À đúng rồi, thật ra lần này em gọi cho chị là tính bảo chị qua chỗ em chơi á." Lục Tuyết úp úp mở mở, "ngày mai là sinh nhật em mà, khó khăn lắm bố em mới đồng ý cho em đi chơi qua đêm, mình nướng thịt ngoài trời, party, chị thấy sao?"
"Lại sinh nhật." Giản Ngôn Chi bĩu môi, "đây là lần sinh nhật thứ ba của mày trong năm nay rồi đấy, nghiêm túc xíu cho chị nhờ cái."
"Em mặc kệ, em nói sinh nhật là sinh nhật. Chị đến nha, chỗ này được lắm luôn á, biệt thự giữa núi, không khí trong lành, còn có cả hồ bơi ngoài trời nữa."
"Ừm——"
"Ở đây chỉ có ba đứa bạn của em thôi, hồi trước chị có gặp rồi á, mấy đứa bạn chí cốt của em." Lục Tuyết tiếp lời, "gọi cả hội của Uyên thần đến luôn, xem như là một kì nghỉ ngắn giữa bộn bề công việc đi."
"Chị đâu biết các anh ấy có thời gian rảnh hay không đâu."
"Có chứ, giờ tạm thời đâu có trận nào đâu." Lục Tuyết nói, "em gọi điện hỏi anh họ xem thế nào."
Không biết Lục Tuyết đã nói gì với Giản Bác Dịch, mấy phút sau, Hà Uyên gửi tin nhắn cho cô.
"Ngày mai đừng có ngủ nướng, đúng giờ xuất phát."
Giản Ngôn Chi ngớ người, "xuất phát?? Đi đâu?"
Bên kia im lặng một chốc rồi đáp, "em gái em bảo em mời bọn anh đi nghỉ mát cuối tuần cơ mà."
Giản Ngôn Chi, "......"
"Sao vậy?"
"Anh đồng ý rồi hả?"
"Hỏi nhảm."
"Ờ, vậy thì chắc chắn em sẽ không ngủ nướng đâu."
"Ừm."
"Mấy giờ?"
"Giản Ngôn Chi, là em mời thật đó hả?"
"......"
Kì nghỉ ngắn hiếm có của DSG, theo lí mà nói mời đi dễ dàng như vậy quả là chuyện lạ. Sau đó Giản Ngôn Chi mới biết, con nhỏ Lục Tuyết kia đã lôi đủ thứ ra để dụ dỗ, nào là thợ mát-xa, rồi thì đầu bếp cao cấp, SPA các kiểu... đủ mọi hình thức chơi bời hưởng thụ, chỉ cần là thứ bạn nghĩ tới được, không có gì là nó không lôi ra cả.
Cuối cùng nó còn chốt lại một câu, chị em mời, các anh cứ tận hưởng đi!
Giản Bác Dịch cứ vậy mà cắn câu, những người còn lại tất nhiên cũng muốn đi thư giãn thả lỏng tinh thần rồi, còn về người khó đối phó nhất là Hà Uyên, vừa nghe đến hai từ "chị em" là đã gật đầu cái rụp rồi.
Thế là hơn hai giờ chiều ngày hôm sau, năm người của DSG thêm Giản Ngôn Chi nhà đối diện, ngồi lên xe cùng đi đến biệt thự giữa núi mà Lục Tuyết nói.
Hơn hai tiếng sau, đoàn người đến nơi.
"Dồi ôi, cuối cùng mọi người cũng tới, em đứng ở cửa đợi lâu lắm rồi í." Lục Tuyết chạy tới, mở cửa xe giúp họ, trông rất ra dáng chủ nhà.
Đằng sau cô bé là ba đứa khác, hai nữ một nam cũng đang nghển cổ chờ đợi.
"Chị Ngôn Chi." Một cô bé trong số đó vẫy tay với cô, cô bé này tên là Lý Hợp Dã, là bạn nối khố của Lục Tuyết nên cũng đã gặp Giản Ngôn Chi khá nhiều lần.
"Mấy đứa đến cả rồi à." Giản Ngôn Chi xuống xe, đi về phía mấy đứa nhỏ.
"Vâng! Lục Tuyết bảo có khách quý tới nên bọn em ra đây chờ từ sớm rồi." Lý Hợp Dã vừa nói vừa nhìn ra đằng sau cô, "trời, chị Ngôn Chi, anh đẹp trai đó là ai thế! Nhìn mẹ nó muốn rụng trứng ghê á."
"Đừng có học mấy cái thói xấu của Lục Tuyết, con gái không được nói tục như thế." Giản Ngôn Chi cốc nhẹ vào đầu cô bé, rồi nói, "Anh ấy hả...là bạn chị."
Mấy đứa cậu ấm cô chiêu này chắc không chơi game, không quan tâm đến thể thao điện tử nên mới không biết bọn họ.
"Ồ, bạn trai chị hả?" Lý Hợp Dã nhỏ giọng hỏi.
Giản Ngôn Chi hắng giọng, "...Đừng nói linh tinh."
Đang nói chuyện thì nhóm người đằng sau cũng đã đi qua bên này.
Dụng cụ nướng thịt đã được chuẩn bị xong, người đến thì sẽ bắt đầu nướng. Nhưng cả nhóm đều thuộc hội siêng ăn nhác làm, nướng được một lúc thì ai cũng than mệt rồi bỏ đó chạy đi chơi. May mà vẫn còn có đầu bếp làm giúp, nếu không thì cả bọn chắc chỉ có nước chết đói.
"Thợ mát-xa vẫn chưa đến đủ, những ai chưa đi mát-xa được thì qua làm ván game đi."
"Tới luôn." Lão Dao đáp nhanh nhất, "em gái, giờ mình chơi trò gì."
"Tất nhiên là Vương Giả Vinh Diệu rồi, nói cho mọi người biết, dạo này trình em lên lắm rồi, mọi người cứ chờ được gánh là ok."
Giản Ngôn Chi, "...hơ hơ."
Trước đề nghị cực lực của Lục Tuyết, những người đang ngồi ở phòng khách lấy điện thoại ra rồi chơi game giữa khung cảnh tươi đẹp, bầu không khí trong lành của vùng núi...
"Em chơi Angela nha." Angela trong tay Lục Tuyết lần trước để lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ mọi người, nên lần này nghe thấy cô bé lại chọn tiếp, ai cũng nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
"Chậc, giờ em chơi ngon lành cành đào lắm rồi!"
Lão Dao, "Ừ...không sao, gánh được gánh được."
Lục Tuyết, "......"
Giản Ngôn Chi để mặc cho Lục Tuyết gáy, còn mình thì khóa vào Hoàng Trung rồi nhìn sang Hà Uyên.
Lúc này một câu nói bỗng phát ra từ điện thoại Hà Uyên, "Kiếm Đại Hà rơi xuống từ trời cao——*"
Ủa? Lý Bạch? A lô?
Giản Ngôn Chi, "......"
Lão Dao, "ơ lão đại, anh không chơi Hoa Mộc Lan nữa à?"
Hà Uyên, "Lý Bạch mạnh hơn."
Lục Tuyết hết nhìn Hà Uyên lại nhìn Giản Ngôn Chi, "ôi chà, hợp với ID của chị em ghê luôn ó!"
Lâm Mậu vừa nghe đã giãy nảy, "Em, em muốn chơi Lý Bạch, em cũng muốn làm chồng của Ngôn Chi nhà mình."
"Bốp!"
"Ui da." Lâm Mậu ôm đầu nhìn Hà Uyên, tủi thân cực kì, "sao lại đánh em nữa..."
"Chơi game thì lo chơi đi, chồng cái gì mà chồng, mới tí tuổi đầu." Hà Uyên nói đầy vẻ đường hoàng.
Lâm Mậu, "Em chỉ muốn thử thôi mà..."
Hà Uyên lạnh mặt, "chú có chắc là chú biết chơi?"
Lâm Mậu gật đầu như gà mổ thóc, "biết chứ biết chứ, này có gì khó đâu, lão đại, anh cho em thử hả?"
Hà Uyên khựng lại vài giây rồi nhả ra hai chữ trước ánh mắt mong chờ của Lâm Mậu, "không cho."
Lục Tuyết lắc đầu nhìn Lâm Mậu, ôi, tội nghiệp đường giữa nhà mình ghê.
Giản Ngôn Chi lẳng lặng cúi đầu nhìn avatar của Hà Uyên, ờmmmm... Lý Bạch nhà cô đẹp trai quá, nhất là hôm nay.
Trận game này, tất nhiên là Lý Bạch gánh cả đội trên vai rồi.
Sau khi chứng kiến anh tàn sát tứ phương, Giản Ngôn Chi lại nhìn anh đầy kinh ngạc, hơn nữa vẻ mặt còn giống hệt với lần chơi Hoa Mộc Lan thần sầu của anh, "anh lén luyện chơi Lý Bạch từ bao giờ đấy."
Hà Uyên cười lạnh, "đã nói với em rồi còn gì, game này không có chiều sâu kĩ năng."
Giản Ngôn Chi cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, cô dùng trăm phương nghìn kế cũng không thể thông thạo được Lý Bạch đó?
"Anh đừng có xem thường Vương Giả Vinh Diệu thế chứ, với cả, thật sự là Lý Bạch được xem là tướng có độ khó cao, chắc chắn là anh trốn trong chăn lén luyện rồi chứ gì."
"Khó?" Hà Uyên nhìn cô cười cười, nói đầy gợi đòn, "có lẽ là với em thôi."
Giản Ngôn Chi như bị đâm vài nhát vào tim, hơn thua cho bằng được, "xì, không biết là ai ta, bảo là cả đời này sẽ không chơi Lý Bạch đâu, mới đó mà đã lén đi luyện cách chơi rồi."
Hà Uyên, "......"
Lâm Mậu sáp lại, "Ai? Ai nói cả đời này sẽ không chơi Lý Bạch vậy?"
Hà Uyên, "...Không phải việc của chú."
Lâm Mậu, "Ò."
Thắng ván game, mùi thịt nướng thơm phức từ bên ngoài lan vào phòng, mọi người đều đói cả rồi, ai nấy đều quăng điện thoại xuống chạy ra ngoài đi ăn.
Giản Ngôn Chi cũng định ra ăn cơ mà vừa đứng dậy đã bị người khác kéo tay rồi.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy Hà Uyên đang nắm cổ tay cô, nhếch miệng, "thấy em thích Lý Bạch như thế, hay là anh dạy em nhé?"
"Em không học."
Hà Uyên nghe xong thì tỏ vẻ thông cảm, "sợ IQ không đủ học không nổi?"
"Sao có——"
"Thôi được, sau này cứ để anh chơi là được rồi, dù sao thì thân phận của anh cũng phù hợp hơn."
Giản Ngôn Chi lập tức bị nghẹn không nói nên lời, đỏ mặt nhìn ra bên ngoài.
Tiếng cười rôm rả của mọi người vọng vào đây, nhưng từ vị trí nướng thịt thì không thể nhìn thấy bọn cô được.
Hà Uyên cũng đưa mắt nhìn theo cô, sau đó tiếp tục nhìn cô, nói, "nếu đã không có ai nghe thấy, hay là, gọi một tiếng anh nghe xem?"
Giản Ngôn Chi quay lại nhìn anh, ngây người, "gọi cái gì?"
Hà Uyên đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, anh nhỏ giọng, nói, "Em quên ID của em là gì rồi à."
Giản Ngôn Chi đáp theo phản xạ, "Lý Bạch là chồng tui."
"Ừ đúng rồi." Hà Uyên nhéo má cô, như là dỗ dành lại như là lừa gạt, "Anh đã dùng Lý Bạch gánh em thắng một trận rồi, em cũng nên gọi một tiếng——chồng cho anh nghe thử chứ?"
===Dải phân cách===
Tác giả có lời muốn nói:
Hà Uyên: Gọi đi, gọi nhanh đi, gọi nhanh đi mà!!!!!
Đồng chí tác giả: Đã cưới nhau đâu, gọi cái qq (ngồi cắn hạt dưa hóng chuyện)
Chú thích:
*Kiếm Đại Hà rơi xuống từ trời cao: nguyên văn 大河之剑天上来 (đại hà chi kiếm thiên thượng lai), đây là câu thoại của tướng Lý Bạch trong VGVD, câu thoại này được chỉnh sửa từ câu thơ 黄河之水天上来 (Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai: nước sông Hoàng Hà từ trên trời đổ xuống) trong bài thơ 《将进酒》(Tương Tiến Tửu) của Lý Bạch. Ngoài ra, 大河 (đại hà, nghĩa là sông lớn) là một cách gọi khác của sông Hoàng Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.