Thoáng Chốc Phải Lòng Em

Chương 66: Giản Bác Dịch

Lục Manh Tinh

02/07/2021

Giản Bác Dịch đã đặt chỗ ở một nhà hàng món âu từ trước.

Vào nhà hàng, hai anh em kia ngồi đối diện, anh ngại ngùng đưa thực đơn cho họ, "Ích Dao, anh nhớ lần trước anh hỏi em thích ăn gì thì em có nói là thích ăn món âu, nhà hàng này là bạn anh giới thiệu cho anh đấy, nghe bảo là ngon lắm, em xem xem thích ăn món gì thì cứ gọi nhé."

Phó Ích Dao hắng giọng, đưa thực đơn cho Phó Ích Chu, "Anh trai em thích món âu lắm, anh, anh gọi đi."

Phó Ích Chu cũng không khách sáo, nhận lấy thực đơn rồi gọi hai phần ăn sau đó đưa lại cho Giản Bác Dịch, "Anh tự gọi phần của mình đi."

Giản Bác Dịch "ờ" một tiếng, nghĩ thầm trong bụng, người ta làm anh trai đúng là có tâm có tầm thật, nhìn lại mình... lúc lão đại cua Giản Ngôn Chi ông anh trai là mình dễ dãi quá mà.

Thức ăn được dọn lên, ba người im lặng bắt đầu dùng bữa.

Giản Bác Dịch ăn mà chẳng nếm ra nổi mùi vị gì.

Lần 'từ ảo thành thật' này không giống với những gì anh tưởng tượng, lúc đầu anh cứ nghĩ mình và bé phô mai sẽ anh anh em em, tình trong như đã mặt ngoài còn e. Giờ thì hay rồi, không những chả cọ ra được tia lửa nào, đã thế lại còn có hẳn một cái bóng đèn to tổ bố.

"Anh Giản." Phó Ích Dao bỗng nhiên lên tiếng, "Thật ra em có biết anh đấy, em không hay xem các giải đấu thể thao điện tử nhưng em biết anh là anh trai của Giản Ngôn Chi."

Giản Bác Dịch ngước mắt lên nhìn cô, "À, vậy hả...anh cứ tưởng là em không biết anh chứ."

Chơi game với cô lâu như thế rồi, cô dường như không hề hay biết gì đến cái ID nổi tiếng khắp chốn của anh, hơn nữa trước giờ không hề đề cập đến chuyện anh là game thủ chuyên nghiệp, làm Giản Bác Dịch cứ tưởng cô không biết anh là ai.

"Em thích Giản Ngôn Chi lắm, chị ấy đẹp thật sự luôn ấy, lại còn giỏi nữa chứ."

"Đâu có đâu có, thật ra nó cũng bình thương thôi." Giản Bác Dịch nhỏ giọng, "em đáng yêu hơn nó nhiều."

"Dạ?"

"Ăn đi ăn đi, món tráng miệng này ngon thật em ha." Giản Bác Dịch đẩy món tráng miệng về phía Phó Ích Dao.

Lúc thu tay về thì phát hiện Phó Ích Chu cứ nhìn mình mãi, ánh mắt của tên này âm u cực kì, gây cảm giác rất áp lực, làm anh tự dưng cũng thấy hơi hoang mang.

Nhưng rồi anh lại nghĩ, tên này đang học đại học, chắc là nhỏ tuổi hơn anh, thế thì việc gì anh phải sợ nó chứ??

"Ây da, không còn sớm nữa, hôm nay em còn giờ tự học buổi tối." Phó Ích Dao thốt lên.

"Vậy hả, vậy thì để anh đưa em về."

"Dạ...thôi để em tự về cũng được, không cần phiền đến anh đâu ạ."

"Không sao không sao, anh đang rảnh lắm." Giản Bác Dịch cầm áo khoác rồi đứng dậy đi tính tiền.

Xe lại đậu ở bãi giữ chỗ cổng trường, Giản Bác Dịch cũng không về ngay mà nằng nặc đòi đưa người ta đến tận lớp.

"Lớp em ở ngay trên lầu rồi, không cần tiễn em nữa đâu, em đi trước đây." Phó Ích Dao vẫy tay với Giản Bác Dịch và Phó Ích Chu, "Anh hai, người ta là khách, anh đưa anh ấy ra cổng trường đi."

Giản Bác Dịch, "Không..."

Phó Ích Chu, "Biết rồi."

Giản Bác Dịch, "......"

Phó Ích Dao đi rồi, Giản Bác Dịch chợt thấy bầu không khí yên ắng hẳn đi.

"Đường này tôi biết, cứ để tôi tự về là được rồi."

Nhưng đi được vài bước Giản Bác Dịch phát hiện có người đi theo mình, anh quay đầu lại, "Không cần khách sáo vậy đâu, thật đó."

"Anh bảo có mang theo đồ ngon đến đây cơ mà, đồ đâu." Phó Ích Chu đột nhiên nói.

Giản Bác Dịch ngớ ra hai giây rồi đập một phát rõ mạnh vào đầu mình, "Giời ạ, cậu không nói là tôi quên béng mất chuyện này rồi, tôi đã để sẵn mấy đồ ăn vặt ngon ngon mà tôi bảo sẽ tặng cho bé phô mai ở cốp xe rồi. Ủa khoan đã, sao cậu biết?"

Phó Ích Chu, "...Tôi đọc tin nhắn."

Giản Bác Dịch, "......"

Chậc, lại còn đọc trộm nhật kí trò chuyện của em gái nữa? Đúng là kẻ cuồng em gái mà.

"Được rồi, vậy cậu đi với tôi, lát cậu cầm vào cho em ấy."

"Ừ."

Hai người đi về phía cổng trường, Giản Bác Dịch còn đang lo sẽ lúng túng, không ngờ Phó Ích Dao lại chủ động bắt chuyện, "Thích Ích Dao rồi à?"

"Hả?" Giản Bác Dịch không ngờ cậu ta lại đi thẳng vào vấn đề như thế nên nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, "Thì, thì cũng không phải bất chợt đâu, có lẽ cậu không biết chứ bọn tôi ở trên mạng chơi chung với nhau lâu lắm rồi."

"Tôi biết."



"Em ấy kể cậu nghe hả?"

Phó Ích Chu không nói gì.

Giản Bác Dịch cũng không bận tâm mà nói tiếp, "bé phô mai, à không phải, ý tôi là Ích Dao ấy, chơi game với em ấy tôi vui lắm, với cả tôi thấy em ấy chơi gà gà nhìn đáng yêu vãi luôn."

Phó Ích Chu, "Gà gà?"

Giản Bác Dịch không nhìn thấy sắc mặt hơi đen lại của Phó Ích Chu, tiếp tục nói, "Thật ra gà cũng không sao hết, tôi thích là thích cái cảm giác thành tựu khi gánh được em ấy!"

Phó Ích Chu nghiêng đầu sang một bên, "...Ồ."

"Bạn Phó này, cậu làm anh nên có nghi ngờ đối với tôi, chuyện này tôi hiểu! Nhưng tôi đảm bảo, tôi thật lòng với em ấy."

"Vậy sao, vậy nếu như nó không biết chơi game thì sao."

Giản Bác Dịch sửng sốt, "Không có cái nếu như đó đâu, vì em ấy biết chơi mà..."

Phó Ích Chu đột nhiên cười lạnh, "Thế là giờ anh muốn theo đuổi em gái tôi?"

Giản Bác Dịch đằng hắng, "Nói thẳng ra như vậy thì đúng là có hơi ngại thật, này, hay là cậu giúp tôi đi, nói cho tôi biết em ấy thích ăn gì, thích làm gì đi?"

"Tại sao tôi phải giúp anh?"

Giản Bác Dịch khoác vai cậu ta, "Đàn ông với nhau cả mà, giúp tôi đi, tôi mời cậu ăn cơm, còn không thì cậu ra điều kiện đi, cậu muốn sao cũng được hết, thế nào hả!"

Phó Ích Chu đẩy tay anh ra, đi thẳng, "Tính sau đi."

Giản Bác Dịch vội vàng đi theo, "Đừng vậy mà, tôi là người tốt, thật đấy, tôi là người siêu siêu tốt luôn á."

Tiễn Giản Bác Dịch về xong, Phó Ích Chu cầm theo một hộp đồ ngọt trở lại. Trên đường đi thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của Phó Ích Dao.

"Anh, Giản Bác Dịch về chưa."

"Về rồi."

"Hôm nay lúc ở thư viện bọn anh làm quả 'bạn gei gặp mặt' trong truyền thuyết đó hả?"

"......"

"Xin lỗi xin lỗi, đáng lí em không nên xuất hiện mới phải, tại đúng lúc em đi trả sách, nhìn thấy anh ở đó nên em mới gọi á."

"Không sao."

"Vậy anh nói chưa, chuyện anh chính là 'Bánh Mì Phô Mai' á?"

"Định hôm nay nói rồi."

"Vậy sao cuối cùng lại hông nói."

"Anh ta nghĩ đó là em, thì cứ để vậy đi."

"Này này này, đó đâu phải em, em có biết chơi game đâu. Đúng thật là, hồi đầu đáng ra anh không nên bảo em gửi cái voice chat đó cho anh ta mới phải."

Phó Ích Chu hơi khựng lại rồi trả lời, "Lúc đó cần anh ta bảo kê đánh xếp hạng."

"Thế rồi sau đó thì sao, anh đã lên hạng rồi sao vẫn còn chơi cùng người ta làm cái gì thế?"

"Có người gánh, việc gì mà không dùng?"

"Gian xảo."

"Lo học đi, đừng có nghịch điện thoại nữa."

"Em biết rồi biết rồi, vậy anh nhớ sau này phải nói rõ với người ta đấy."

"Ừ."

Một khoảng thời gian sau đó, Giản Bác Dịch năm lần bảy lượt đến tìm Phó Ích Chu rồi mời cậu ta đi ăn, ý đồ của anh chỉ có một, đó là tìm kiếm cơ hội lại gần Phó Ích Dao thông qua Phó Ích Chu.

Hôm nay, anh lại đến rủ Phó Ích Chu đi ăn trưa.

"Hay là, rủ cả em gái cậu đi ăn chung luôn đi?" Giản Bác Dịch đề nghị.

"Không được, nó đi diễn ở tỉnh khác rồi."



"À, sao em ấy chả nói gì với tôi cả nhỉ, hôm qua bọn tôi mới chơi game chung với nhau mà..."

"Chắc tại đi gấp quá."

"Ầu." Giản Bác Dịch hơi buồn, "thế là vé xem phim bị hớ mất rồi, tôi muốn đi xem phim mà..."

Phó Ích Chu nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục ăn.

"Ê, mua rồi thì không thể bỏ phí được, Ích Chu, chiều đi xem phim đi?"

Bàn tay đang cầm đũa của Phó Ích Chu khựng lại, "Hai thằng con trai với nhau thì đi xem phim cái gì."

"Xem cậu nói kìa, tại sao không đi xem được? Rạp chiếu phim sinh ra dành riêng cho mấy cặp yêu nhau hay gì?" Giản Bác Dịch lườm cậu ta, "Tôi mặc kệ, chiều nay nhất định phải đi xem đấy."

Phó Ích Chu làm lơ anh.

Giản Bác Dịch chọc chọc vào vai cậu ta, "đi đi mà, đừng lơ nhau vậy chứ, được anh đây mời đi xem phim là chuyện tốt ngàn năm có một đấy."

"Bạn ơi đi chung với mình đi mà, một mình đi xem phim thì buồn lắm ó."

"Đi nha? Đi đi nha? Lần sau tôi mời cậu bữa nữa?"

Phó Ích Chu rốt cuộc cũng ngước mắt lên nhìn anh một cái, cậu ta gác đũa, ngả người dựa ra sau, "Lắm mồm."

"......"

"Đi nha."

"Nha?"

"Đi xem phim."

Lúc hai người đến nơi thì còn hai mươi phút nữa mới đến giờ chiếu phim.

"Ra chỗ kia ngồi chờ đi."

"Ừ." Phó Ích Chu gật đầu, đột nhiên nói, "Uống gì không."

Giản Bác Dịch, "Có có có, ê, thêm một bắp rang bơ nữa."

"Đồ ăn của con gái mà anh cũng thích?" Phó Ích Chu ngạc nhiên.

Giản Bác Dịch mém nữa là trợn trắng mắt khinh bỉ, "Trên bắp rang bơ có viết chỉ dành cho con gái hả?"

"Được thôi."

Phó Ích Chu đi qua chỗ quầy mua thức ăn nước uống, Giản Bác Dịch nhìn theo bóng lưng của cậu ta, lắc đầu, "Sao cái thằng nhóc này lạ lùng thế nhỉ?"

Phó Ích Chu quay trở lại, để bắp rang bơ xuống trước mặt anh, sau đó ngồi xuống cạnh anh. Hai anh chàng đẹp trai ngồi cùng nhau, những người đến xem phim đều không kìm được mà lén nhìn họ, thậm chí còn có hai cô gái nhỏ giọng bàn tán về chủ đề "có phải là một cặp hay không" nữa.

Hai cô gái đó không nói lớn tiếng, nhưng bằng một cách thần kì nào đó những gì họ nói đều lọt vào tai hai anh bạn này.

Phó Ích Chu sắc mặt bình tĩnh, Giản Bác Dịch liếc nhìn hai bạn nữ kia một cái, sau đó cười nham nhở khoác vai Phó Ích Chu, "Em yêu ơi, đút cho anh miếng bắp rang bơ đi."

Hai cô gái kia đỏ hết cả mặt, "Á...là thật đó là thật đó."

Giản Bác Dịch, "Đút đi."

Phó Ích Chu, "......"

Phó Ích Chu mãi không động đậy gì, Giản Bác Dịch cũng không làm khó cậu ta, tự lấy một miếng bắp rang bỏ vào miệng, "ôi, ngon quá đi mất."

Phó Ích Chu, "......"

Người bên cạnh hơi cứng đờ lại, nhìn kĩ thì vành tai còn hơi đỏ lên nữa! Giản Bác Dịch cười như vừa phát hiện ra châu lục mới vậy, "Anh đùa thôi, không ngờ chú lại thẹn thùng vậy đấy. Anh kể chú nghe, ở trụ sở bọn anh hay đùa như vậy lắm! Xin lỗi nha, thói quen khó bỏ."

Phó Ích Chu lấy tay anh ra, liếc nhìn anh, "Hay đùa như vậy?"

Giản Bác Dịch, "Anh đây nam nữ gì cũng chơi được tuốt, chú không biết đó thôi, với ngoại hình này của anh có đi với ai thì cũng bị ghép đôi hết. Chú biết lần bị ghép đôi buồn cười nhất của anh là lần nào không, là lần anh bị ghép với lão đại của bọn anh, à là Hà Uyên đấy, chậc chậc... dân mạng đúng là thú dzị mà, cái kiểu 'cả thế giới này nợ tiền tôi' của anh ấy thì làm sao mà lọt vào mắt anh được."

Giản Bác Dịch nói xong mới nhận ra hình như mình nói hơi nhiều, cậu bạn này là anh vợ tương lai của mình, lỡ mà cậu ta tưởng mình thích đàn ông thật thì làm sao chịu giúp mình theo đuổi em gái cậu ta được.

Giản Bác Dịch vội vàng đính chính, "khụ khụ, đùa thôi, anh không có hứng thú gì với đàn ông đâu! Anh vẫn đang chờ được em gái của chú xem trọng mà."

Sắc mặt Phó Ích Chu hơi sầm xuống, cậu ta đột nhiên đứng dậy, "Phim bắt đầu chiếu rồi, đi thôi."

"Này này này." Giản Bác Dịch cầm lấy đồ ăn rồi đi theo, "Nãy anh đùa thôi, thật á, anh là trai thẳng, thuần chủng luôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thoáng Chốc Phải Lòng Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook