Chương 10
Chieck
29/05/2013
Im lặng…
- Anh! – Ki bất chợt quay sang tôi rồi nói: Em nói những điều này với anh không phải là cần sự thương hại của anh đối với Nhím. Tất cả những chuyện này, không một ai biết ngoài em.. Và hôm nay em nói những điều này cho anh.. anh có biết lí do tại sao không? – Tôi im lặng quay sang Ki, chăm chú.. Ki nói tiếp
- Có lẽ anh cũng không hiểu hết tình cảm của Nhím dành cho anh. Nó đã yêu anh gần 4 năm rồi. Nó đã vì anh mà cố gắng bao nhiêu lần, cũng đành từ bỏ bao nhiêu lần; vì anh mà những giọt nước mắt của nó rơi còn nhiều gấp mấy lần nụ cười. Em biết anh chưa từng dành một tình cảm đặc biệt gì cho nó.. Và anh càng không phải là một thằng con trai quá tốt, quá hoàn hảo.. Nhưng có một điều mà em cần phải cảnh cáo với anh… Nhím từ khi sinh ra đã chịu quá đủ đau khổ và bất hạnh rồi.. Nếu anh không thực sự quan tâm thì đừng đối xử tốt với nó.. đừng cho nó nhìn thấy hy vọng rồi kéo nó xuống đáy sâu của vực thẳm.. Em chỉ cần anh đối xử thành thật với nó là đủ.
- Này! Em yêu Nhím hả?
- Không? Thế anh có biết nó cũng đã từng dao động vì em không?
- Không? Nhưng tại sao em lại quan tâm quá mức đến một người con gái vậy?
- Với tư cách là một người bạn của Nhím.. Và có lẽ.. đồng cảm chăng? – Ki vừa nói vừa đứng dậy: Em có bài kiểm tra vào tiết cuối. Bà giúp việc sẽ đến đây nấu bữa tối cho Nhím.. Nhưng không có cơm trưa đâu.. Nhờ anh chăm sóc Nhím tới lúc em mang cơm trưa về đây cho anh..
Tôi im lặng, lấy khăn ngâm vào nước ấm rồi đắp lên trái cho Nhím. Ki bước ra ngoài.. đóng cửa phòng..
Nghe Ki nói vậy, tôi cũng thấy hơi bàng hoàng.. Tôi tưởng những chuyện như vậy chỉ có ở trong phim thôi chứ.. Những nhìn em nằm bất động, mê man trên giường thế kia.. tôi lại cảm thấy mình có lỗi sao ý.. Tôi không cảm nhận được nỗi đau mà em phải chịu đựng.. tôi không hiểu hết những suy nghĩ, hành động cũng như lời nói của em.. Tôi đã từng hỏi em: em không thể tin tưởng vào tình yêu hay sao? - Bây giờ thì tôi hiểu tại sao em nói với tôi rằng: “Nếu biết trước sẽ chia tay.. vậy cần chi sự bắt đầu”. Em còn hiểu thấu con người tôi hơn tôi nữa. Tôi không tin vào tình yêu là bởi vì do tôi cảm thấy không cần đến thứ tình cảm ấy. Còn em, em cần tình cảm, cần được yêu thương.. nhưng lại cố gắng chối bỏ, cố gắng để phủ nhận. Em quá yếu đuối sau cái vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng của em.
Nhưng tại sao Ki lại biết hết mọi chuyện về em.. Còn tôi.. tôi lại không biết gì! Ki hiểu hết tâm trạng của em.. hiểu trái tim của em.. Tôi lại chưa từng thử bước lại gần em.. ngược lại còn làm tổn thương em… Bỗng dưng, tôi muốn chăm sóc, bảo vệ em.. Tôi muốn thay Ki ở bên em..hiểu em.. yêu em! Phải chăng.. tôi đang vì em mà thay đổi?
- Ưm! – Nó nhúc nhích, đầu đau buốt.. từ từ mở mắt.. nó thấy anh đang ở bên nó.
- Em tỉnh rồi à! Đỡ mệt chưa? Còn đau chỗ nào không? – Anh nhẹ nhàng hỏi nó.
- Sao em lại ở đây? Mà sao anh cũng có mặt ở đây?
- Em ngất! Anh với Ki đưa em về! Đừng nói nữa! Nào uống thuốc đi! Em muốn ăn gì không? Để anh nấu cho
- Anh có biết nấu không? – Nó nhìn anh với ánh mắt dò hỏi.
- À! Thực ra thì.. hình như là không? – Anh lúng túng.
- Thôi! Em sợ cái hình như của anh lắm! Ăn vào sợ không bảo đảm đến tính mạng!
- Thế em thích ăn no mà chết hay đói chết nào?
- Thực ra thì ăn thức ăn dở để ói chết hay đói chết thì cũng có khác gì nhau đâu!
- Này..!
- Hì! Em đùa đấy! Dưới nhà em có mì tôm đấy! Anh có biết nấu không? Anh có đói thì nấu ăn cùng với em luôn! Anh cứ đi thẳng xuống cầu thang, nhìn về bên trái là thấy…
- Ừ!
Tôi nhìn thấy em cười, nụ cười yếu ớt nhưng bình thản đến lạ lùng..
- Mì đây rồi! Em ăn đi! Em dậy được không hay để anh bón!
- Thôi em không dám! Tổn thọ chết! Hì. Anh để ra bàn đi!
- Này! Từ từ!
Nó và anh đang ăn ngon lành! Nó thấy vui lắm, bình yên lắm.. Nó muốn mỉm cười ngay cả khi những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ rơi… Nhưng sợ rằng tất cả điều này cũng chỉ là một giấc mơ..
- Này!
- Dạ! – Nó giật mình.. thoát khỏi dòng suy nghĩ
- Em có sao không thế? Đau ở đâu! Hôm nay anh định đưa em đi viện nhưng Ki bảo em sợ bệnh viện..
- Vâng! – Em cúi đầu nói với tôi.
- Sao lại thế?
- Ngày trước.. Em nghe bố mẹ, chị gái của em nói.. anh trai em.. qua đời tại bệnh viện.. Từ đó.. em rất sợ đến nơi đó..
- Anh trai! Em có anh trai sao?
- Vâng! Nhưng anh mất lâu rồi! Trước khi em sinh ra.. – Nó lại muốn khóc rồi. Nó nhớ đến anh nó.. Anh nó bị bệnh Hemophilia - một bệnh rất hiếm gặp.. Tuy nhiên, lúc đó cả nhà không ai biết cả…Bố rất thích con trai.. bố mẹ đặt rất nhiều kì vọng vào anh.. Nhưng năm lên 5.. anh trốn ra ngoài chơi một mình .. khi đang chơi ở sân chơi, anh mải đuổi theo nhặt quả bóng và bị xe máy quệt.. Vết thương tuy không phải là nguy hiểm lắm so với người thường.. nhưng đối với anh.. đó là một tai nạn chí mạng.. anh ra đi rất nhanh.. Và một năm sau ngày anh mất, nó lại ra đời.. Không phải là một đứa con trai mà lại là con gái.. Một sự sống được đánh đổi bằng cái chết.. một sinh mạng được đánh đổi bằng một sinh mạng khác.. Một sự ra đời không mong muốn.. Và từ khi nó đủ lớn để hiểu về cái chết của anh nó.. nó không còn bước chân vào bệnh viện nữa.. Nó sợ anh nó..
- À! À! Nhà em sạch nhỉ?.. – Tôi bỗng nói một câu vô cùng ngốc nghếch để đánh thức sự suy tư của em..
- Hả ?
- Sạch bằng nhà anh đấy !
- Anh đang khen nhà em hay tự đề cao nhà của anh đấy ! Haha ! – Em bật cười trước câu nói vô nghĩa của tôi..
- Nhưng dù sao cũng đâu phải là em tự dọn..
- Chắc nhà anh thì anh tự dọn đấy !
- Không ! Anh không biết dọn nhà !
- Em thấy cái gì anh cũng không biết...Ít ra thì em cũng thường xuyên dọn nhà ! Nhà này là em sắp xếp hết ! Bà giúp việc chỉ quét phòng và lau phòng thôi ! Em không cho động đến đồ đạc trong nhà...
- Anh biết nhiều thứ lắm đấy.. Em không tưởng tượng được đâu.. Mà chắc bà giúp việc ghét em lắm..
- Nghĩ lại thì có vẻ như anh nói đúng.. Có lẽ em nên đuổi bà ta đi thôi..
- Này ! Ăn trưa rồi hả ? – Ki bước vào phòng và nói !
- Chú mày làm gì mà xuất hiện như ma vậy ? Hết hồn ! – Tôi nói
- Anh định làm gì mờ ám sao mà phải giật mình !
- Ngồi đi Ki ! Mua gì thế.. – Em nói xen vào.
- Mua thuốc ! Mua ít hoa quả ! Còn cả cháo với cơm nữa ! Mày ăn no chưa ?
- Mua lắm thế ! Tao vừa ăn mì tôm xong này !
- Sao anh không ra ngoài mua cháo cho Nhím ! Nó đang ốm sao ăn được mì tôm ! – Ki xù lông. :D
- Anh thấy em cầm chìa khóa đi mà !
- Đấy là chìa khóa của em ! Chìa khóa của Nhím em vẫn để ở nhà mà !
- Thì làm sao mà anh biết cái nhà này có đến hai cái chìa khóa..
- Không phải hai đâu.. có 3 4 cái lận.. Anh phải chú ý quan sát chứ..
- Anh có học khối xã hội như em đâu mà quan sát.. Anh không có khuynh hướng trở thành thám tử đâu..
- Khối xã hội là khối của con nhỏ kia kìa.. – Ki trỏ Nhím.. Còn em thì không ?
- Thôi ! Stop ! Bệnh nhân cần yên tĩnh ! Cãi nhau đau đầu quá à ! – Nhím nói.
- Để anh đỡ em !
- Thôi ! Em không yếu đuối thế đâu ! Vừa nãy uống thuốc hạ sốt nên giờ cũng đỡ rồi ! Anh giúp em dọn đống đồ này nhé ! Còn Ki ! Mày ăn chưa ! Nếu chưa ăn thì ăn mau đi ! Còn cháo để xuống tủ cho tao, tối tao măm ! Hoa quả thì rửa đi rồi gọt ra cho mọi người cùng ăn ! Với lại ! Bác sĩ Ki cho tao uống thuốc gì nào ?
- Mày ốm có tí mà ra giọng hành người khác !
- Này ! Thế để tao làm nhé ! Tao biết mày không nhẫn tâm để tao làm việc vất vả trong tình trạng thế này đâu !
- Tao nhẫn tâm mà ! Đây này ! Thuốc đây ! – Ki nói rồi chìa thuốc ra trước mặt Nhím. Tôi rót nước cho Nhím rồi giục Ki xuống nhà...
- Anh! – Ki bất chợt quay sang tôi rồi nói: Em nói những điều này với anh không phải là cần sự thương hại của anh đối với Nhím. Tất cả những chuyện này, không một ai biết ngoài em.. Và hôm nay em nói những điều này cho anh.. anh có biết lí do tại sao không? – Tôi im lặng quay sang Ki, chăm chú.. Ki nói tiếp
- Có lẽ anh cũng không hiểu hết tình cảm của Nhím dành cho anh. Nó đã yêu anh gần 4 năm rồi. Nó đã vì anh mà cố gắng bao nhiêu lần, cũng đành từ bỏ bao nhiêu lần; vì anh mà những giọt nước mắt của nó rơi còn nhiều gấp mấy lần nụ cười. Em biết anh chưa từng dành một tình cảm đặc biệt gì cho nó.. Và anh càng không phải là một thằng con trai quá tốt, quá hoàn hảo.. Nhưng có một điều mà em cần phải cảnh cáo với anh… Nhím từ khi sinh ra đã chịu quá đủ đau khổ và bất hạnh rồi.. Nếu anh không thực sự quan tâm thì đừng đối xử tốt với nó.. đừng cho nó nhìn thấy hy vọng rồi kéo nó xuống đáy sâu của vực thẳm.. Em chỉ cần anh đối xử thành thật với nó là đủ.
- Này! Em yêu Nhím hả?
- Không? Thế anh có biết nó cũng đã từng dao động vì em không?
- Không? Nhưng tại sao em lại quan tâm quá mức đến một người con gái vậy?
- Với tư cách là một người bạn của Nhím.. Và có lẽ.. đồng cảm chăng? – Ki vừa nói vừa đứng dậy: Em có bài kiểm tra vào tiết cuối. Bà giúp việc sẽ đến đây nấu bữa tối cho Nhím.. Nhưng không có cơm trưa đâu.. Nhờ anh chăm sóc Nhím tới lúc em mang cơm trưa về đây cho anh..
Tôi im lặng, lấy khăn ngâm vào nước ấm rồi đắp lên trái cho Nhím. Ki bước ra ngoài.. đóng cửa phòng..
Nghe Ki nói vậy, tôi cũng thấy hơi bàng hoàng.. Tôi tưởng những chuyện như vậy chỉ có ở trong phim thôi chứ.. Những nhìn em nằm bất động, mê man trên giường thế kia.. tôi lại cảm thấy mình có lỗi sao ý.. Tôi không cảm nhận được nỗi đau mà em phải chịu đựng.. tôi không hiểu hết những suy nghĩ, hành động cũng như lời nói của em.. Tôi đã từng hỏi em: em không thể tin tưởng vào tình yêu hay sao? - Bây giờ thì tôi hiểu tại sao em nói với tôi rằng: “Nếu biết trước sẽ chia tay.. vậy cần chi sự bắt đầu”. Em còn hiểu thấu con người tôi hơn tôi nữa. Tôi không tin vào tình yêu là bởi vì do tôi cảm thấy không cần đến thứ tình cảm ấy. Còn em, em cần tình cảm, cần được yêu thương.. nhưng lại cố gắng chối bỏ, cố gắng để phủ nhận. Em quá yếu đuối sau cái vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng của em.
Nhưng tại sao Ki lại biết hết mọi chuyện về em.. Còn tôi.. tôi lại không biết gì! Ki hiểu hết tâm trạng của em.. hiểu trái tim của em.. Tôi lại chưa từng thử bước lại gần em.. ngược lại còn làm tổn thương em… Bỗng dưng, tôi muốn chăm sóc, bảo vệ em.. Tôi muốn thay Ki ở bên em..hiểu em.. yêu em! Phải chăng.. tôi đang vì em mà thay đổi?
- Ưm! – Nó nhúc nhích, đầu đau buốt.. từ từ mở mắt.. nó thấy anh đang ở bên nó.
- Em tỉnh rồi à! Đỡ mệt chưa? Còn đau chỗ nào không? – Anh nhẹ nhàng hỏi nó.
- Sao em lại ở đây? Mà sao anh cũng có mặt ở đây?
- Em ngất! Anh với Ki đưa em về! Đừng nói nữa! Nào uống thuốc đi! Em muốn ăn gì không? Để anh nấu cho
- Anh có biết nấu không? – Nó nhìn anh với ánh mắt dò hỏi.
- À! Thực ra thì.. hình như là không? – Anh lúng túng.
- Thôi! Em sợ cái hình như của anh lắm! Ăn vào sợ không bảo đảm đến tính mạng!
- Thế em thích ăn no mà chết hay đói chết nào?
- Thực ra thì ăn thức ăn dở để ói chết hay đói chết thì cũng có khác gì nhau đâu!
- Này..!
- Hì! Em đùa đấy! Dưới nhà em có mì tôm đấy! Anh có biết nấu không? Anh có đói thì nấu ăn cùng với em luôn! Anh cứ đi thẳng xuống cầu thang, nhìn về bên trái là thấy…
- Ừ!
Tôi nhìn thấy em cười, nụ cười yếu ớt nhưng bình thản đến lạ lùng..
- Mì đây rồi! Em ăn đi! Em dậy được không hay để anh bón!
- Thôi em không dám! Tổn thọ chết! Hì. Anh để ra bàn đi!
- Này! Từ từ!
Nó và anh đang ăn ngon lành! Nó thấy vui lắm, bình yên lắm.. Nó muốn mỉm cười ngay cả khi những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ rơi… Nhưng sợ rằng tất cả điều này cũng chỉ là một giấc mơ..
- Này!
- Dạ! – Nó giật mình.. thoát khỏi dòng suy nghĩ
- Em có sao không thế? Đau ở đâu! Hôm nay anh định đưa em đi viện nhưng Ki bảo em sợ bệnh viện..
- Vâng! – Em cúi đầu nói với tôi.
- Sao lại thế?
- Ngày trước.. Em nghe bố mẹ, chị gái của em nói.. anh trai em.. qua đời tại bệnh viện.. Từ đó.. em rất sợ đến nơi đó..
- Anh trai! Em có anh trai sao?
- Vâng! Nhưng anh mất lâu rồi! Trước khi em sinh ra.. – Nó lại muốn khóc rồi. Nó nhớ đến anh nó.. Anh nó bị bệnh Hemophilia - một bệnh rất hiếm gặp.. Tuy nhiên, lúc đó cả nhà không ai biết cả…Bố rất thích con trai.. bố mẹ đặt rất nhiều kì vọng vào anh.. Nhưng năm lên 5.. anh trốn ra ngoài chơi một mình .. khi đang chơi ở sân chơi, anh mải đuổi theo nhặt quả bóng và bị xe máy quệt.. Vết thương tuy không phải là nguy hiểm lắm so với người thường.. nhưng đối với anh.. đó là một tai nạn chí mạng.. anh ra đi rất nhanh.. Và một năm sau ngày anh mất, nó lại ra đời.. Không phải là một đứa con trai mà lại là con gái.. Một sự sống được đánh đổi bằng cái chết.. một sinh mạng được đánh đổi bằng một sinh mạng khác.. Một sự ra đời không mong muốn.. Và từ khi nó đủ lớn để hiểu về cái chết của anh nó.. nó không còn bước chân vào bệnh viện nữa.. Nó sợ anh nó..
- À! À! Nhà em sạch nhỉ?.. – Tôi bỗng nói một câu vô cùng ngốc nghếch để đánh thức sự suy tư của em..
- Hả ?
- Sạch bằng nhà anh đấy !
- Anh đang khen nhà em hay tự đề cao nhà của anh đấy ! Haha ! – Em bật cười trước câu nói vô nghĩa của tôi..
- Nhưng dù sao cũng đâu phải là em tự dọn..
- Chắc nhà anh thì anh tự dọn đấy !
- Không ! Anh không biết dọn nhà !
- Em thấy cái gì anh cũng không biết...Ít ra thì em cũng thường xuyên dọn nhà ! Nhà này là em sắp xếp hết ! Bà giúp việc chỉ quét phòng và lau phòng thôi ! Em không cho động đến đồ đạc trong nhà...
- Anh biết nhiều thứ lắm đấy.. Em không tưởng tượng được đâu.. Mà chắc bà giúp việc ghét em lắm..
- Nghĩ lại thì có vẻ như anh nói đúng.. Có lẽ em nên đuổi bà ta đi thôi..
- Này ! Ăn trưa rồi hả ? – Ki bước vào phòng và nói !
- Chú mày làm gì mà xuất hiện như ma vậy ? Hết hồn ! – Tôi nói
- Anh định làm gì mờ ám sao mà phải giật mình !
- Ngồi đi Ki ! Mua gì thế.. – Em nói xen vào.
- Mua thuốc ! Mua ít hoa quả ! Còn cả cháo với cơm nữa ! Mày ăn no chưa ?
- Mua lắm thế ! Tao vừa ăn mì tôm xong này !
- Sao anh không ra ngoài mua cháo cho Nhím ! Nó đang ốm sao ăn được mì tôm ! – Ki xù lông. :D
- Anh thấy em cầm chìa khóa đi mà !
- Đấy là chìa khóa của em ! Chìa khóa của Nhím em vẫn để ở nhà mà !
- Thì làm sao mà anh biết cái nhà này có đến hai cái chìa khóa..
- Không phải hai đâu.. có 3 4 cái lận.. Anh phải chú ý quan sát chứ..
- Anh có học khối xã hội như em đâu mà quan sát.. Anh không có khuynh hướng trở thành thám tử đâu..
- Khối xã hội là khối của con nhỏ kia kìa.. – Ki trỏ Nhím.. Còn em thì không ?
- Thôi ! Stop ! Bệnh nhân cần yên tĩnh ! Cãi nhau đau đầu quá à ! – Nhím nói.
- Để anh đỡ em !
- Thôi ! Em không yếu đuối thế đâu ! Vừa nãy uống thuốc hạ sốt nên giờ cũng đỡ rồi ! Anh giúp em dọn đống đồ này nhé ! Còn Ki ! Mày ăn chưa ! Nếu chưa ăn thì ăn mau đi ! Còn cháo để xuống tủ cho tao, tối tao măm ! Hoa quả thì rửa đi rồi gọt ra cho mọi người cùng ăn ! Với lại ! Bác sĩ Ki cho tao uống thuốc gì nào ?
- Mày ốm có tí mà ra giọng hành người khác !
- Này ! Thế để tao làm nhé ! Tao biết mày không nhẫn tâm để tao làm việc vất vả trong tình trạng thế này đâu !
- Tao nhẫn tâm mà ! Đây này ! Thuốc đây ! – Ki nói rồi chìa thuốc ra trước mặt Nhím. Tôi rót nước cho Nhím rồi giục Ki xuống nhà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.