Chương 60: Cuộc chiến trên giường
Fresh Quả Quả
07/11/2015
Bên ngoài, một tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời đêm, chiếu sáng cả trời đất, rõ như ban ngày.
Thẩm Mạc biết hôm nay cả Giang Tiểu Tư và Mạc Dương đều ở lại tiệm, không về nhà, không dám lơ là một chút nào, luôn canh chừng ở phía ngoài. Nước mưa xối xả rơi xuống dưới mái hiên, làm ướt nhẹp ống quần anh. Anh đã nghe lén được hết thảy hành động giữa hai người kia, nhưng lại không thể làm gì, chỉ biết cắn chặt răng, thầm mắng cả ngàn lần rằng, con bé Giang Tiểu Tư này thật ngu ngốc. Nếu biết trước quan hệ giữa họ tiến triển nhanh như vậy, anh đã nói rõ thân phận thực sự của Mạc Dương cho cô rồi. Nhưng anh cũng biết, chỉ cần Giang Tiểu Tư thật sự thích, thân phận gì cũng chẳng ngăn cản nổi cô.
Đúng lúc này, một tiếng thét thê lương thảm thiết từ trên lầu truyền tới. Máu trong người Thẩm Mạc gần như lập tức đóng băng, anh phá cửa vào, xông thẳng lên lầu.
Trước mắt, Mạc Dương đang quỳ rạp trên đất mà run rẩy, trên lưng hắn bị cắm một móc câu năm lưỡi đang tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh. Lúc này, Giang Tiểu Tư đã lùi vào góc tường, đang trợn mắt nhìn Thẩm Mạc, hiển nhiên rằng, sự xuất hiện của anh khiến cô khá ngạc nhiên.
“Sao thầy lại tới đây.?”
Thẩm Mạc không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ lo lắng không biết Giang Tiểu Tư có bị thương không, nhanh chóng vọt tới, nhưng không ngờ lại đụng phải một bức tường trong suốt, bị bắn ngược trở lại.
Anh cúi đầu xuống nhìn, trên sàn chăng một vòng tơ hồng, một đầu dây đang nằm trong tay Giang Tiểu Tư, bèn quát lên: “Giang Tiểu Tư. Em đang làm gì vậy.”
Cơ thể Giang Tiểu Tư hơi run lên, từ trước tới giờ, cô chưa từng thấy Thẩm Mạc tức giận như thế này. Cả nửa người anh đều ẩm ướt, tóc dán lên mặt, gân xanh trên cổ hằn lên rõ ràng, tay anh đấm mạnh một quyền lên vách tường đang tỏa ra vầng hào quang nhàn nhạt.
Lúc này, kẻ quỳ trên mặt đất, Mac Dương, đang gắng sức vươn tay lên định nhổ móc câu trên lưng ra. Vẻ mặt Giang Tiểu Tư tỏ ra hơi kích động, không kịp giải thích gì thêm với Thẩm Mạc, hai đầu tơ hồng đã bị cô thắt lại nút thắt, cô và Mạc Dương đều bị nhốt ở bên trong, nhất thời không thể thoát ra được.
Việc quan trọng bây giờ là phải khống chế được hắn ta trước đã. Giang Tiểu Tư lấy từ trong ngăn tủ đầu giường một sợi xích bạc đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận tiến lên hai bước, định trói Mạc Dương lại.
Thẩm Mạc hoảng hốt, lúc này anh mới hiểu ra, hóa ra Giang Tiểu Tư đã sớm nhận ra Mạc Dương chính là Mai Tân, cô tiếp cận hắn, là để giăng một cái bẫy. Trời ạ. Chẳng lẽ cô mạo hiểm lớn như vậy là để bắt Mai Tân giúp anh sao? Chẳng lẽ cô nghĩ rằng chỉ dựa vào sức mình mà có thể khống chế được Mai Tân sao? Đồ ngốc này. Thẩm Mạc cắn nát ngón tay, gắng sức vẽ bùa trên vách tường trong suốt.
Bỗng nhiên, Tiểu Quỷ đột nhiên bay ra từ trong nôi, thân thể nó giờ đã mờ nhạt đến mức gần như chẳng thể nhìn ra. Nó mơ màng nhìn quanh, không biết trong lúc mình ngủ đã xảy ra chuyện gì. Nó cảm thấy bản thân mình càng ngày càng yếu ớt, nhưng nó lại không muốn rời xa Giang Tiểu Tư, khó khăn lắm mới có một người đối xử tốt với nó trên cõi đời này như vậy. Giang Tiểu Tư cũng hoảng hốt, rõ ràng hôm nay cô đã bảo nó ở nhà mà. Sợ nó bị Mạc Dương tấn công, cô vội vàng gọi nó trốn ra phía sau mình.
Mặc dù Mạc Dương đã có Tử Âm Văn Chương hộ thân nên chỉ bị thương bên ngoài, nhưng móc câu năm lưỡi này cũng thật lợi hại, xỏ xuyên qua cả linh hồn và thân thể của hắn, khiến hồn phách của hắn bị cố định tại cái xác này, không thể thoát ra nổi. Gương mặt của hắn trở nên rất dữ tợn, dường như toàn thân hắn đang ngập trong một ngọn lửa hừng hực, thấy Giang Tiểu Tư định dùng xích bạc trói mình, hắn đánh ra một chưởng, uy lực không nhỏ. Tuy rằng Giang Tiểu Tư đã kịp thời né tránh, nhưng cách một cm mà tay áo vẫn bị đốt trọi.
“Tiểu Tư.” Thẩm Mạc ở bên ngoài chứng kiến, trái tim suýt bật ra khỏi cổ họng.
Giang Tiểu Tư đọc khẩu quyết, ném xích bạc về phía Mạc Dương, sợi xích vừa chạm vào mục tiêu thì bỗng như một con rắn, cuốn lấy cơ thể hắn, hắn càng giãy dụa, sợi xích càng siết chặt. Mấy thứ này cô đều mượn ở chỗ Diệu Yên. May mà tất cả đều thuận lợi như những gì cô dự tính, tuy rằng sự xuất hiện của Tiểu Quỷ và Thẩm Mạc không hề có trong kế hoạch.
Mạc Dương như con thú bị vây hãm, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, điên cuồng nhảy ra phía ngoài cửa sổ, hắn muốn chạy trốn, nhưng lại đập phải vách tường trong suốt, ngã xuống mặt đất. Giang Tiểu Tư không ngờ hắn bị trói chặt đến thế mà vẫn mạnh mẽ như vậy, may mà mình đã giăng sẵn kết giới. Thấy cuối cùng cũng khống chế được Mạc Dương, cô vẫn chưa bình tĩnh lại được, định cởi bỏ tơ hồng để Thẩm Mạc vào. Nhưng nút thắt quá chặt, dao cũng không cắt được, chỉ đành dùng tới răng để cắn.
Đột nhiên, cô nghe thấy Thẩm Mạc hét lớn: “Tiểu Tư. Cẩn thận.”
Giang Tiểu Tư vội quay đầu lại, thấy Mạc Dương đã đứng lên từ bao giờ, cơ thể hắn phình to lên, cơ bắp gồ lên, phá nát xiềng xích.
Giang Tiểu Tư kinh ngạc mở lớn hai mắt, ngũ trảo kim câu trên lưng hắn đã được rút ra, giờ phút này đang nằm trên tay Tiểu Quỷ.
“Tiểu Quỷ, em……”
Tiểu Quỷ nhìn vẻ mặt của Giang Tiểu Tư, biết hình như mình đã làm chuyện sai lầm rồi, vội vàng ném móc câu xuống đất.
Hai mắt Mạc Dương đỏ lòm, lúc này, hắn đã tới trước mặt Giang Tiểu Tư, tung ra một chưởng.
“Tiểu Tư.” Thẩm Mạc gần như phát điên, tập trung tất cả sức mạnh đẩy vào bức tường trong suốt. Cuối cùng, kết giới cũng từ từ nứt ra từ lá bùa máu, bức tường giống như tấm kính thủy tinh, vỡ tan tành, những mảnh vụn phép xẹt qua hai tay anh, làm hai bàn tay đầm đìa máu thịt.
Nhưng vẫn chậm, Giang Tiểu Tư bị luồng khí nóng cuồn cuộn tỏa ra từ người Mạc Dương áp bức, liên tục lùi về phía sau. Tiểu Quỷ liều mình lao ra trước mặt cô ngăn cản. Nhưng bàn tay Mạc Dương vẫn thẳng tắp, xỏ xuyên qua hồn phách nó, chỉ hơi chậm lại, rồi lập tức đập mạnh vào vai Giang Tiểu Tư.
Bùa hộ mệnh và hạt châu trên người Giang Tiểu Tư chợt lóe lên, giúp cô đỡ được một nửa chưởng lực. Nhưng Giang Tiểu Tư vẫn phun ra một ngụm máu tươi, thân mình bị bật ra, đập vào vách tường, sau đó rơi xuống.
Chưa để cô kịp thở, Mạc Dương lại tiếp tục đá mạnh tới, nhưng đã bị Thẩm Mạc chắn phía trước cô đánh bật ra xa hai mét.
“Mai Tân.” Thẩm Mạc gầm lên, lao vọt tới, một tay tóm lấy cánh tay trái của hắn, mạnh mẽ moi ra Tử Âm Văn Chương được chôn chặt trong da thịt thân thể kia, máu thịt lập tức văng ra khắp nơi.
Đồng thời, hồn phách Mai Tân cũng thoát ra khỏi thân thể Mạc Dương, hắn nhìn Thẩm Mạc lúc này đã lửa giận ngút trời, biết mình không phải là đối thủ, lúc trước, vất vả lắm mới tránh được một kiếp, lúc này, vẫn nên “tẩu vi thượng” thôi (chạy là thượng sách). Như mũi tên rời cung, hắn bay vọt ra ngoài cửa sổ, nháy mắt đã biến mất trong màn mưa.
Tuy rằng biết lúc này là cơ hội báo thù tốt nhất, Thẩm Mạc cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đuổi theo nữa, chỉ muốn mau mau đi tới chỗ Giang Tiểu Tư, xem tình hình vết thương của cô. Nhưng Giang Tiểu Tư lúc này lại đang nhìn chằm chằm về phía trước, hô lên một tiếng, Tiểu Quỷ.
Vừa rồi, vì muốn làm suy yếu chưởng lực của Mạc Dương, Tiểu Quỷ đã dùng hết tất cả sức mạnh, bị thương rất nặng. Nó cúi đầu nhìn lại chính mình, thân thể của nó giờ phút này đã mong manh như sương khói. Nó biết, mình không thể tiếp tục ở lại nhân thế được nữa. Lúc trước, Mạc Dương biết rằng nó không nỡ rời khỏi Giang Tiểu Tư, hắn nói hắn có cách, có thể giúp nó vĩnh viễn ở lại bên cạnh Giang Tiểu Tư, chỉ cần sau này nó phải nghe lời hắn hết thảy. Cho nên, lúc nãy nó mới nghe lệnh của hắn, nhổ ngũ trảo câu (móc câu năm lưỡi) trên người hắn ra.
Nó chỉ biết rằng Giang Tiểu Tư và người này đang yêu nhau, cảm tình giữa hai người rất tốt, mà không hề biết rằng đó chỉ là cái bẫy của Giang Tiểu Tư. Nó cũng không biết, móc câu trên người Mạc Dương là do Giang Tiểu Tư nhân lúc hai người hôn môi cắm vào, hắn bảo rút thì rút thôi, nào ngờ nó lại bị lợi dụng, gây ra họa lớn, còn hại Giang Tiểu Tư bị thương.
Nó rất áy náy, nhưng nó không muốn phải rời xa Giang Tiểu Tư như vậy….
Mẹ, cùng đi với con thôi.
Đột nhiên, Tiểu Quỷ hóa thành một luồng khí lạnh, quấn lấy ngón út tay trái của Giang Tiểu Tư, định câu hồn phách của cô đi.
“Nghiệp chướng. Đến giờ còn muốn hại người.” Thẩm Mạc giận dữ, nắm lấy Tử Âm Văn Chương, Tử Âm Văn Chương biến lớn lên, áp thật mạnh lên quỷ anh.
“Đừng.” Giang Tiểu Tư thê lương thét lên, vươn hai tay ra muốn bảo vệ quỷ anh. Trong cái khoảnh khắc Tiểu Quỷ bị Tử Âm Văn Chương áp xuống, nó thét lên một tiếng khóc xé ruột xé gan, sau đó, trong nháy mắt đã hồn phi phách tán, chẳng còn để lại vết tích gì nữa.
Thẩm Mạc vẫn chưa bình tâm lại, tiến đến ôm Giang Tiểu Tư đang khóc lớn vào ngực, hiếm khi tay anh hơi run run như bây giờ, nghĩ lại chuyện vừa rồi, anh vẫn không nén nổi sợ hãi.
“Tiểu Quỷ, vì sao lại giết nó…..” Giang Tiểu Tư giãy dụa, đá đánh, cô biết bản tính lệ thuộc của Tiểu Quỷ đối với cô, nó chỉ không nỡ, mới nghĩ rằng, không thể cùng nhau sống, vậy thì cùng nhau chết. Tiểu Quỷ còn chưa thật hiểu biết, vì sao Thẩm Mạc lại giết nó.
Thẩm Mạc không nói lời nào, chỉ ôm chặt cô vào lòng. Suýt nữa anh đã mất đi cô.
“Yêu ma quỷ quái, chết cũng không tiếc, tôi chỉ cần em còn sống là tốt rồi.”
Mặt Thẩm Mạc lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều, nhưng vòng ôm của anh lại càng thêm ấm áp, Giang Tiểu Tư vẫn đang tiếp tục đấm đá, bỗng nhiên rùng mình một cái.
Thẩm Mạc biết hôm nay cả Giang Tiểu Tư và Mạc Dương đều ở lại tiệm, không về nhà, không dám lơ là một chút nào, luôn canh chừng ở phía ngoài. Nước mưa xối xả rơi xuống dưới mái hiên, làm ướt nhẹp ống quần anh. Anh đã nghe lén được hết thảy hành động giữa hai người kia, nhưng lại không thể làm gì, chỉ biết cắn chặt răng, thầm mắng cả ngàn lần rằng, con bé Giang Tiểu Tư này thật ngu ngốc. Nếu biết trước quan hệ giữa họ tiến triển nhanh như vậy, anh đã nói rõ thân phận thực sự của Mạc Dương cho cô rồi. Nhưng anh cũng biết, chỉ cần Giang Tiểu Tư thật sự thích, thân phận gì cũng chẳng ngăn cản nổi cô.
Đúng lúc này, một tiếng thét thê lương thảm thiết từ trên lầu truyền tới. Máu trong người Thẩm Mạc gần như lập tức đóng băng, anh phá cửa vào, xông thẳng lên lầu.
Trước mắt, Mạc Dương đang quỳ rạp trên đất mà run rẩy, trên lưng hắn bị cắm một móc câu năm lưỡi đang tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh. Lúc này, Giang Tiểu Tư đã lùi vào góc tường, đang trợn mắt nhìn Thẩm Mạc, hiển nhiên rằng, sự xuất hiện của anh khiến cô khá ngạc nhiên.
“Sao thầy lại tới đây.?”
Thẩm Mạc không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ lo lắng không biết Giang Tiểu Tư có bị thương không, nhanh chóng vọt tới, nhưng không ngờ lại đụng phải một bức tường trong suốt, bị bắn ngược trở lại.
Anh cúi đầu xuống nhìn, trên sàn chăng một vòng tơ hồng, một đầu dây đang nằm trong tay Giang Tiểu Tư, bèn quát lên: “Giang Tiểu Tư. Em đang làm gì vậy.”
Cơ thể Giang Tiểu Tư hơi run lên, từ trước tới giờ, cô chưa từng thấy Thẩm Mạc tức giận như thế này. Cả nửa người anh đều ẩm ướt, tóc dán lên mặt, gân xanh trên cổ hằn lên rõ ràng, tay anh đấm mạnh một quyền lên vách tường đang tỏa ra vầng hào quang nhàn nhạt.
Lúc này, kẻ quỳ trên mặt đất, Mac Dương, đang gắng sức vươn tay lên định nhổ móc câu trên lưng ra. Vẻ mặt Giang Tiểu Tư tỏ ra hơi kích động, không kịp giải thích gì thêm với Thẩm Mạc, hai đầu tơ hồng đã bị cô thắt lại nút thắt, cô và Mạc Dương đều bị nhốt ở bên trong, nhất thời không thể thoát ra được.
Việc quan trọng bây giờ là phải khống chế được hắn ta trước đã. Giang Tiểu Tư lấy từ trong ngăn tủ đầu giường một sợi xích bạc đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận tiến lên hai bước, định trói Mạc Dương lại.
Thẩm Mạc hoảng hốt, lúc này anh mới hiểu ra, hóa ra Giang Tiểu Tư đã sớm nhận ra Mạc Dương chính là Mai Tân, cô tiếp cận hắn, là để giăng một cái bẫy. Trời ạ. Chẳng lẽ cô mạo hiểm lớn như vậy là để bắt Mai Tân giúp anh sao? Chẳng lẽ cô nghĩ rằng chỉ dựa vào sức mình mà có thể khống chế được Mai Tân sao? Đồ ngốc này. Thẩm Mạc cắn nát ngón tay, gắng sức vẽ bùa trên vách tường trong suốt.
Bỗng nhiên, Tiểu Quỷ đột nhiên bay ra từ trong nôi, thân thể nó giờ đã mờ nhạt đến mức gần như chẳng thể nhìn ra. Nó mơ màng nhìn quanh, không biết trong lúc mình ngủ đã xảy ra chuyện gì. Nó cảm thấy bản thân mình càng ngày càng yếu ớt, nhưng nó lại không muốn rời xa Giang Tiểu Tư, khó khăn lắm mới có một người đối xử tốt với nó trên cõi đời này như vậy. Giang Tiểu Tư cũng hoảng hốt, rõ ràng hôm nay cô đã bảo nó ở nhà mà. Sợ nó bị Mạc Dương tấn công, cô vội vàng gọi nó trốn ra phía sau mình.
Mặc dù Mạc Dương đã có Tử Âm Văn Chương hộ thân nên chỉ bị thương bên ngoài, nhưng móc câu năm lưỡi này cũng thật lợi hại, xỏ xuyên qua cả linh hồn và thân thể của hắn, khiến hồn phách của hắn bị cố định tại cái xác này, không thể thoát ra nổi. Gương mặt của hắn trở nên rất dữ tợn, dường như toàn thân hắn đang ngập trong một ngọn lửa hừng hực, thấy Giang Tiểu Tư định dùng xích bạc trói mình, hắn đánh ra một chưởng, uy lực không nhỏ. Tuy rằng Giang Tiểu Tư đã kịp thời né tránh, nhưng cách một cm mà tay áo vẫn bị đốt trọi.
“Tiểu Tư.” Thẩm Mạc ở bên ngoài chứng kiến, trái tim suýt bật ra khỏi cổ họng.
Giang Tiểu Tư đọc khẩu quyết, ném xích bạc về phía Mạc Dương, sợi xích vừa chạm vào mục tiêu thì bỗng như một con rắn, cuốn lấy cơ thể hắn, hắn càng giãy dụa, sợi xích càng siết chặt. Mấy thứ này cô đều mượn ở chỗ Diệu Yên. May mà tất cả đều thuận lợi như những gì cô dự tính, tuy rằng sự xuất hiện của Tiểu Quỷ và Thẩm Mạc không hề có trong kế hoạch.
Mạc Dương như con thú bị vây hãm, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, điên cuồng nhảy ra phía ngoài cửa sổ, hắn muốn chạy trốn, nhưng lại đập phải vách tường trong suốt, ngã xuống mặt đất. Giang Tiểu Tư không ngờ hắn bị trói chặt đến thế mà vẫn mạnh mẽ như vậy, may mà mình đã giăng sẵn kết giới. Thấy cuối cùng cũng khống chế được Mạc Dương, cô vẫn chưa bình tĩnh lại được, định cởi bỏ tơ hồng để Thẩm Mạc vào. Nhưng nút thắt quá chặt, dao cũng không cắt được, chỉ đành dùng tới răng để cắn.
Đột nhiên, cô nghe thấy Thẩm Mạc hét lớn: “Tiểu Tư. Cẩn thận.”
Giang Tiểu Tư vội quay đầu lại, thấy Mạc Dương đã đứng lên từ bao giờ, cơ thể hắn phình to lên, cơ bắp gồ lên, phá nát xiềng xích.
Giang Tiểu Tư kinh ngạc mở lớn hai mắt, ngũ trảo kim câu trên lưng hắn đã được rút ra, giờ phút này đang nằm trên tay Tiểu Quỷ.
“Tiểu Quỷ, em……”
Tiểu Quỷ nhìn vẻ mặt của Giang Tiểu Tư, biết hình như mình đã làm chuyện sai lầm rồi, vội vàng ném móc câu xuống đất.
Hai mắt Mạc Dương đỏ lòm, lúc này, hắn đã tới trước mặt Giang Tiểu Tư, tung ra một chưởng.
“Tiểu Tư.” Thẩm Mạc gần như phát điên, tập trung tất cả sức mạnh đẩy vào bức tường trong suốt. Cuối cùng, kết giới cũng từ từ nứt ra từ lá bùa máu, bức tường giống như tấm kính thủy tinh, vỡ tan tành, những mảnh vụn phép xẹt qua hai tay anh, làm hai bàn tay đầm đìa máu thịt.
Nhưng vẫn chậm, Giang Tiểu Tư bị luồng khí nóng cuồn cuộn tỏa ra từ người Mạc Dương áp bức, liên tục lùi về phía sau. Tiểu Quỷ liều mình lao ra trước mặt cô ngăn cản. Nhưng bàn tay Mạc Dương vẫn thẳng tắp, xỏ xuyên qua hồn phách nó, chỉ hơi chậm lại, rồi lập tức đập mạnh vào vai Giang Tiểu Tư.
Bùa hộ mệnh và hạt châu trên người Giang Tiểu Tư chợt lóe lên, giúp cô đỡ được một nửa chưởng lực. Nhưng Giang Tiểu Tư vẫn phun ra một ngụm máu tươi, thân mình bị bật ra, đập vào vách tường, sau đó rơi xuống.
Chưa để cô kịp thở, Mạc Dương lại tiếp tục đá mạnh tới, nhưng đã bị Thẩm Mạc chắn phía trước cô đánh bật ra xa hai mét.
“Mai Tân.” Thẩm Mạc gầm lên, lao vọt tới, một tay tóm lấy cánh tay trái của hắn, mạnh mẽ moi ra Tử Âm Văn Chương được chôn chặt trong da thịt thân thể kia, máu thịt lập tức văng ra khắp nơi.
Đồng thời, hồn phách Mai Tân cũng thoát ra khỏi thân thể Mạc Dương, hắn nhìn Thẩm Mạc lúc này đã lửa giận ngút trời, biết mình không phải là đối thủ, lúc trước, vất vả lắm mới tránh được một kiếp, lúc này, vẫn nên “tẩu vi thượng” thôi (chạy là thượng sách). Như mũi tên rời cung, hắn bay vọt ra ngoài cửa sổ, nháy mắt đã biến mất trong màn mưa.
Tuy rằng biết lúc này là cơ hội báo thù tốt nhất, Thẩm Mạc cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đuổi theo nữa, chỉ muốn mau mau đi tới chỗ Giang Tiểu Tư, xem tình hình vết thương của cô. Nhưng Giang Tiểu Tư lúc này lại đang nhìn chằm chằm về phía trước, hô lên một tiếng, Tiểu Quỷ.
Vừa rồi, vì muốn làm suy yếu chưởng lực của Mạc Dương, Tiểu Quỷ đã dùng hết tất cả sức mạnh, bị thương rất nặng. Nó cúi đầu nhìn lại chính mình, thân thể của nó giờ phút này đã mong manh như sương khói. Nó biết, mình không thể tiếp tục ở lại nhân thế được nữa. Lúc trước, Mạc Dương biết rằng nó không nỡ rời khỏi Giang Tiểu Tư, hắn nói hắn có cách, có thể giúp nó vĩnh viễn ở lại bên cạnh Giang Tiểu Tư, chỉ cần sau này nó phải nghe lời hắn hết thảy. Cho nên, lúc nãy nó mới nghe lệnh của hắn, nhổ ngũ trảo câu (móc câu năm lưỡi) trên người hắn ra.
Nó chỉ biết rằng Giang Tiểu Tư và người này đang yêu nhau, cảm tình giữa hai người rất tốt, mà không hề biết rằng đó chỉ là cái bẫy của Giang Tiểu Tư. Nó cũng không biết, móc câu trên người Mạc Dương là do Giang Tiểu Tư nhân lúc hai người hôn môi cắm vào, hắn bảo rút thì rút thôi, nào ngờ nó lại bị lợi dụng, gây ra họa lớn, còn hại Giang Tiểu Tư bị thương.
Nó rất áy náy, nhưng nó không muốn phải rời xa Giang Tiểu Tư như vậy….
Mẹ, cùng đi với con thôi.
Đột nhiên, Tiểu Quỷ hóa thành một luồng khí lạnh, quấn lấy ngón út tay trái của Giang Tiểu Tư, định câu hồn phách của cô đi.
“Nghiệp chướng. Đến giờ còn muốn hại người.” Thẩm Mạc giận dữ, nắm lấy Tử Âm Văn Chương, Tử Âm Văn Chương biến lớn lên, áp thật mạnh lên quỷ anh.
“Đừng.” Giang Tiểu Tư thê lương thét lên, vươn hai tay ra muốn bảo vệ quỷ anh. Trong cái khoảnh khắc Tiểu Quỷ bị Tử Âm Văn Chương áp xuống, nó thét lên một tiếng khóc xé ruột xé gan, sau đó, trong nháy mắt đã hồn phi phách tán, chẳng còn để lại vết tích gì nữa.
Thẩm Mạc vẫn chưa bình tâm lại, tiến đến ôm Giang Tiểu Tư đang khóc lớn vào ngực, hiếm khi tay anh hơi run run như bây giờ, nghĩ lại chuyện vừa rồi, anh vẫn không nén nổi sợ hãi.
“Tiểu Quỷ, vì sao lại giết nó…..” Giang Tiểu Tư giãy dụa, đá đánh, cô biết bản tính lệ thuộc của Tiểu Quỷ đối với cô, nó chỉ không nỡ, mới nghĩ rằng, không thể cùng nhau sống, vậy thì cùng nhau chết. Tiểu Quỷ còn chưa thật hiểu biết, vì sao Thẩm Mạc lại giết nó.
Thẩm Mạc không nói lời nào, chỉ ôm chặt cô vào lòng. Suýt nữa anh đã mất đi cô.
“Yêu ma quỷ quái, chết cũng không tiếc, tôi chỉ cần em còn sống là tốt rồi.”
Mặt Thẩm Mạc lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều, nhưng vòng ôm của anh lại càng thêm ấm áp, Giang Tiểu Tư vẫn đang tiếp tục đấm đá, bỗng nhiên rùng mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.