Chương 26: Cuộc hẹn đêm Giáng Sinh
Fresh Quả Quả
03/11/2015
Sắp tới lễ Noel, cuối cùng Địch Phàm cũng cố lấy hết dũng khí gọi điện cho Giang Tiểu Tư.
“Tiểu Tư….”
“Tiểu Địch, lâu rồi không gặp. Anh về nhà sao?”
“Ừ, về nhà ăn tết. Đêm giáng sinh em có rảnh không? Nhà anh mở tiệc, em và chú Giang có thể tới dự không?”
“Lâu rồi em cũng chưa đi Italy, em rất muốn đi đó, nhưng dạo này bận học quá, hơn nữa đêm giáng sinh em có hẹn rồi. Anh cho em gửi lời hỏi thăm tới cha mẹ anh nha. Em đã gửi quà giáng sinh cho anh rồi đó, nhớ kiểm tra và nhận nha.”
Địch Phàm muốn hỏi hôm đó cô có hẹn với ai, lại không dám, tự oán hận vò đầu bứt tóc, sao mình luôn nhút nhát như vậy chứ?.
Giang Tiểu Tư tắt điện thoại, tiếp tục đứng trước gương nghịch ngợm với hàng mi giả của mình. Sắp tới lễ Noel rồi, cô muốn học được cách tự trang điểm sao cho mình trông thật xinh đẹp.
Giang Lưu tựa bên cạnh cửa, miệng ngậm kẹo que, hơi bất đắc dĩ nhìn cô.
“Lông mi của con đã đủ dài đủ dầy rồi, sao còn đeo thêm đồ giả làm gì?”
Giang Tiểu Tư lắc đầu như trống bỏi, cô phải mất một tiếng mới biết cách dán mi, sau đó lục lọi trong đống đồ trang điểm cao cấp của Diệu Yên, tìm được một cây mascara màu đen, tô tô vẽ vẽ, cuối cùng lại vụng tay vụng chân đến nỗi biến mình thành một con gấu trúc.
Giang Lưu buồn cười đến nỗi suýt đánh rơi chiếc kẹo que trong miệng: “Đang yên đang lành sao con lại phải trang điểm?”
“Ba, ba đừng cười nữa, mau đến đây giúp con, đêm giáng sinh con có một cuộc hẹn”
“Đúng là ‘phụ nữ trang điểm vì người mình yêu’, nhóc con cũng muốn học đòi tô son điểm phấn.”
Giang Lưu nhướn mày, cười tủm tỉm đi tới, cẩn thận lau đôi mắt gấu mèo của Giang Tiểu Tư bằng bông tẩy trang, sau đó cầm lấy mascara từ tay cô, động tác cực kỳ thành thục. Thực ra, anh đã trang điểm cho người chết rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên trang điểm cho người sống. Đôi mắt đen láy của Giang Tiểu Tư nhìn anh, chớp chớp rồi lại chớp chớp.
“Ngoan, cố nhịn đi, đừng chớp mắt.”
“Aiz, không biết nữ nhân Diệu Yên kia mỗi sáng làm sao chịu nổi cực hình này nữa.”
“Muốn đẹp đương nhiên phải chịu khổ một chút chứ, chưa từng nghe câu ‘trên đời này không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười’ sao? Con hẹn với ai vậy, có thể nói cho ba biết không?”
“Con còn chưa hẹn thành công đây.”
“Không phải là Thẩm Mạc chứ?” Giang Lưu nhíu mày.
“Đương nhiên không phải.”
“RH-?”
“Đúng là chỉ có ba hiểu con.[Hôn gió]”
Giang Lưu nhẹ cả người, không phải Thẩm Mạc là được rồi.
“Con đã lớn rồi, yêu đương ba cũng không phản đối, nhưng dù làm gì, tuyệt đối không được giấu ba.”
“Vâng, vâng, được rồi”
Giang Lưu tiện tay cầm một chiếc kẹp con bướm trên bàn hớt tóc mái của Giang Tiểu Tư lên, búng nhẹ lên trán cô. Người ta thường nói ‘Nữ nhân thập bát biến’ (Con gái khi đến 18 tuổi sẽ hoàn toàn thay đổi, theo ý xinh đẹp hơn J ), nhưng vì tốc độ trưởng thành của Giang Tiểu Tư quá chậm, trong lòng anh, hình ảnh cô gần như luôn cố định, chưa hề thay đổi.
Nhẹ nhàng cầm cây mascara chải mi cho cô, hàng mi dài của Giang Tiểu Tư run nhè nhẹ, giống như đôi cánh bướm, mỗi lần chớp mắt dường như có một lớp bột tím sáng lấp lánh bay vào không trung, lan rộng ra trước mắt anh, hình thành một màn sương. Mặt Giang Tiểu Tư dần dần mờ đi, trong khoảnh khắc hòa làm một với khuôn mặt Liễu Chi. Nụ cười vô tư, nét mặt hạnh phúc, khuôn mặt hơi ngẩng nở rộ như đóa sen hồng, khi ấy anh chỉ im lặng canh giữ một bên, lặng lẽ nhìn Triệu Tật họa mi cho cô.
Tay bỗng nhiên run lên, một vệt đen dính lên khóe mắt Giang Tiểu Tư, thật giống như lệ chi. (Nốt ruồi bên dưới khóe mắt, giống giọt lệ)
Giang Lưu trả mascara cho Giang Tiểu Tư: “Tiểu Tư ngoan, từ từ tự vẽ đi, đằng nào sau này cũng phải học.”
Giang Tiểu Tư ngơ ngẩn gật đầu, nhìn Giang Lưu đi ra cửa, tiếp tục lấy hộp son nước ra, tự tô môi mình thành mông khỉ.
Buổi sáng ngày Noel, thời tiết bỗng nhiên thay đổi, hình như sắp có tuyết rơi. Nhưng việc này cũng không ngăn được tâm lý yêu cái đẹp của Giang Tiểu Tư, cô nhảy lên đôi giày cao gót, mặc vào chiếc váy ngắn màu sắc rực rỡ, trông rất có không khí lễ hội. Giang Lưu giúp cô làm kiểu tóc quăn đáng yêu, Giang Tiểu tư đội lên một chiếc mũ có hai quả bông, với lấy túi xách đi ra ngoài.
“Tiểu tư, chờ chút, mang thêm khăn quàng và ô nữa, lát nữa có lẽ thời tiết sẽ thay đổi.”
“Vâng.” Giang Tiểu Tư chớp chớp đôi hàng mi dài, lần này cô không dùng lông mi giả nữa, trang điểm toàn thân đều xuất phát từ bút tích của Giang lão ba, trang điểm nhẹ nhàng, tự nhiên, đáng yêu tươi sáng, tuyệt đối vô địch, trông thật giống búp bê.
“Đi đường cẩn thận.”
Giang Tiểu Tư vừa quay lại hôn gió vừa nhảy lên xe đạp điện khởi động: “Ba yên tâm. Con sẽ thành công, dẫn con rể về cho ba.”
Giang Lưu bất đắc dĩ cười lắc đầu, thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi làm.
Thẩm Mạc kinh ngạc nhìn Giang Tiểu Tư hùng hùng hổ hổ đi vào phòng học, người luôn luôn mặc theo phong cách nam sinh như cô không ngờ cũng biết trang điểm. Với sự trợ giúp của giầy cao gót, vóc dáng cô cũng dong dỏng cao, tuy rằng vẫn ’trước sau như một’ nhưng cũng đã có nét thiếu nữ, đáng yêu mà trẻ trung tươi mới.
Giờ học hôm nay Giang Tiểu Tư chẳng tiếp thu được gì, hết nhìn đông tới nhìn tây. Nếu không viết chữ vẽ tranh trên giấy thì cũng cúi đầu che miệng cười trộm, căn bản chẳng nghe giảng, Thẩm Mạc tràn đầy ý nghĩ muốn lấy phấn ném vào đầu Giang Tiểu Tư.
Đến trưa, chuông hết tiết còn chưa vang lên, Giang Tiểu Tư đã liên tục nhìn đồng hồ, có vẻ như rất sốt ruột. Quả nhiên, Thẩm Mạc vừa nói tan học, cô đã cầm lấy túi xách, áo khoác chuẩn bị đi.
“Giang Tiểu Tư.” Thẩm Mạc gọi cô lại.
“Chuyện gì ạ? Giáo sư? Chiều này em sẽ tới văn phòng thầy được không?” Hai chân Giang Tiểu Tư đi tới đi lui.
“Em vội đi toilet sao?”
“A, không phải, em đến thư viện.”
Thẩm Mạc nhướn mày, vẻ mặt khinh bỉ không tin.
“Thật đó, thật đó.” Giang Tiểu Tư không dám giương mắt lên nhìn anh. Hôm nay Thẩm Mạc vẫn mặc nguyên cây đen đường trang, rõ ràng đó là kiểu dáng giản dị, anh mặc vào lại mang lại hiệu quả áp bức, giống như cảm giác thuần phục người khác, nhưng vẫn đẹp đến nỗi khiến người ta chảy máu mũi.
Giang Tiểu Tư cố gắng ngăn tim mình không đập nhanh hơn, nhắc nhở bản thân RH- tốt nhất đang chờ mình ở thư viện, còn RH- ở đây có thể đánh chết mình, cô uống không nổi.
“Sao lại trang điểm và ăn mặc giống như cây thông Noel thế này?” Thẩm Mạc nhíu mày.
“Đêm nay em có hẹn ạ.”
“Có hẹn?” Thẩm Mạc cao giọng, bỗng nhiên nhớ tới Diệp Miêu và Lí Nguyệt Y, không biết là nên dặn Giang Tiểu Tư buổi tối đừng chạy loạn bên ngoài hay là dặn dò cô nhớ mang theo áo mưa. Bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, anh xua xua tay đi ra khỏi giảng đường.
Giang Tiểu Tư chạy tới thư viện, soái ca vẫn chưa đến, chắc anh ấy đi ăn cơm trưa, nhưng sách và túi của anh ấy vẫn đặt ở chỗ thường ngày này. Giang Tiểu Tư vội vàng chạy tới, đem bức thư tình được viết cẩn thận đặt dưới quyển sách của anh, lại sợ anh không nhìn thấy, cố tình để lộ ra một góc. Không ngờ lại đụng trúng lúc soái ca đang trở lại, Giang Tiểu Tư hốt hoảng, cười lấp liếm, vẫy vẫy tay chào anh, sau đó chạy như bay.
Chưa tới năm giờ, Giang Tiểu Tư đã đứng chờ trước cây hạch đào của trường. Lòng cô hơi bất an, chắc không phải anh ấy không đến chứ?
Sắc trời đen tối vô cùng, nhưng trên cây vẫn tỏa ra ánh sáng đèn màu long lanh, thật giống tâm trạng lúc này của Giang Tiểu tư, vừa hưng phấn vừa chờ mong. Một giờ trôi qua, quả nhiên soái ca thư viện không tới.
Chẳng lẽ anh ấy không thấy thư của cô? Hoặc không biết mình viết cho anh ấy? Không thể nào, rõ ràng đã bị anh ấy bắt gặp. Chẳng lẽ anh ấy ngại mình quá nhỏ? Nhưng dù muốn từ chối ít nhất anh ấy cũng phải nói ra chứ. Hay là đêm nay anh ấy đi chơi với cô gái khác?”
Giang Tiểu Tư càng nghĩ càng đau lòng, hình ảnh kem RH- trong đầu đang dần dần tan chảy.
Trời càng lúc càng tối đen, cuối cùng tuyết bắt đầu rơi. Giang Tiểu Tư trơ trọi ngồi xổm dưới đèn đường, vẽ vòng tròn trên tuyết, nhìn từng đôi vai sánh vai đi qua, thật náo nhiệt.
Đợi mãi đến 10 giờ, đôi chân ngồi năm tiếng đồng hồ đã trở nên tê rần, anh ta vẫn chưa tới.
Xem ra, lần đầu tiên thổ lộ này chỉ có thể chấm dứt bằng thất bại. Giang Tiểu Tư cảm thấy bản thân mình thật tội nghiệp, thật đáng thương.
“Giang Tiểu Tư, em ngồi đây làm gì, trồng nấm sao?”
Một thân hình thon dài che khuất ngọn đèn trước mặt, Giang Tiểu tư ngẩng đầu lên. Thẩm Mạc đứng trước mặt cô, không biết tại sao lại có cảm giác cao như vậy. Anh mặc một chiếc áo khoác dài đen, hai tay đút trong túi, vẫn mang vẻ lạnh băng dọa người như vậy, ngay cả những bông tuyết đang rơi cũng đi đường vòng, không dám dừng lại trên người anh.
“Giáo sư……..” Giang Tiểu Tư nhìn anh, hai mắt lấp lánh nước làm Thẩm Mạc cảm thấy chói mắt.
“Không phải bị ngã trật chân chứ, không phải em có hẹn sao?” Thẩm Mạc cố gắng hạ giọng chậm rãi nói.
“Em thất tình ……..” Giang Tiểu Tư cúi đầu, tiếp tục khổ sở.
Thẩm Mạc khinh thường cười một tiếng, một đứa nhóc con cũng biết nói thất tình.
“Đứng lên đi, đừng ngồi ở đây ngáng đường.” Thẩm Mạc nhấc cô dậy không nhẹ nhàng chút nào, nhẹ tay phủi những bông tuyết dính trên tóc và quần áo cô, nhìn làn da bị đông lạnh mà óng ánh trong suốt, thật giống như pho tượng tuyết hình đứa trẻ.
“Em không thấy lạnh sao?” Thẩm Mạc nhíu mày không khách khí trách móc.
Giang Tiểu Tư phờ phạc, ỉu xìu lắc đầu. Cô là cương thi a, làm sao dễ bị lạnh như vậy.
Thẩm Mạc nhìn đôi mi rủ của Giang Tiểu Tư, phía trên phủ đầy bông tuyết, đưa tay nhẹ nhàng phủi, mang theo một làn gió mát lạnh. Giang Tiểu tư giật mình ngẩng đầu, vừa lúc môi chạm vào lòng bàn tay anh, lòng bỗng hoảng hốt, lùi lại hai bước.
Thẩm Mạc vẫn không hay biết, tiếp tục phủi tuyết trên lưng cô. Dưới ánh đèn mờ nhạt, Giang Tiểu Tư nhìn lên, hình dáng anh dường như được khác họa bởi một đường viền sáng vàng. Bóng hình màu đen mờ ảo xuất trần, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng bình yên và an toàn.
Thời gian dường như ngừng lại, Giang Tiểu Tư đột nhiên thấy đau xót trong lòng, dường như nhớ tới cái gì đó, hô hấp dồn dập, cô khó khăn xoay người, lại ngồi xổm xuống đất, không dám nhìn anh.
Thẩm Mạc thấy cô hình như bị đả kích thật, sợ cô bị cảm, mở áo măng tô ra, nhấc Giang Tiểu Tư lên giống như mọi khi, kẹp dưới nách, đi về phía sau núi hướng nhà mình.
“Thầy muốn đưa em đi về nhà sao?” Giang Tiểu Tư giãy dụa.
“Đừng có nháo, giãy nữa là tôi ném em xuống hồ nước đó.” Thẩm Mạc lạnh lùng uy hiếp.
Giang Tiểu Tư mím môi. Cô vừa thất tình, người này không thể dịu dàng hơn một chút sao?
Mặt cọ cọ vào áo măng tô của Thẩm Mạc, chất liệu thật tốt, ấm áp dễ chịu, Giang Tiểu Tư cảm thấy dường như trên đầu mình có một lều trại nhỏ, đột nhiên rất muốn ở lại nơi này mãi mãi.
Tiểu Tư vẫn tiếp tục bị vác trong tư thế bất nhã đầu phía sau mông phía trước, nhưng áo măng tô của Thẩm Mạc đã phủ lên phía trên che khuất, cô chỉ thấy mặt đất, thấy tuyết trắng sáng lòe lòe dưới ánh đèn, thật giống như vàng. Còn có cả dấu chân Thẩm Mạc khắc trên tuyết. Cô nhìn theo từng bước, từng bước, dần dần ngẩn ngơ.
Thế giới xung quanh thật im lặng, thậm chí cô có thể nghe được cả tiếng bông tiếp sàn sạt cọ trên lá trúc, còn có tiếng động duy nhất là tiếng Thẩm Mạc bước đi, mỗi một dấu chân đều như dẫm nát lòng cô.
“Tiểu Tư….”
“Tiểu Địch, lâu rồi không gặp. Anh về nhà sao?”
“Ừ, về nhà ăn tết. Đêm giáng sinh em có rảnh không? Nhà anh mở tiệc, em và chú Giang có thể tới dự không?”
“Lâu rồi em cũng chưa đi Italy, em rất muốn đi đó, nhưng dạo này bận học quá, hơn nữa đêm giáng sinh em có hẹn rồi. Anh cho em gửi lời hỏi thăm tới cha mẹ anh nha. Em đã gửi quà giáng sinh cho anh rồi đó, nhớ kiểm tra và nhận nha.”
Địch Phàm muốn hỏi hôm đó cô có hẹn với ai, lại không dám, tự oán hận vò đầu bứt tóc, sao mình luôn nhút nhát như vậy chứ?.
Giang Tiểu Tư tắt điện thoại, tiếp tục đứng trước gương nghịch ngợm với hàng mi giả của mình. Sắp tới lễ Noel rồi, cô muốn học được cách tự trang điểm sao cho mình trông thật xinh đẹp.
Giang Lưu tựa bên cạnh cửa, miệng ngậm kẹo que, hơi bất đắc dĩ nhìn cô.
“Lông mi của con đã đủ dài đủ dầy rồi, sao còn đeo thêm đồ giả làm gì?”
Giang Tiểu Tư lắc đầu như trống bỏi, cô phải mất một tiếng mới biết cách dán mi, sau đó lục lọi trong đống đồ trang điểm cao cấp của Diệu Yên, tìm được một cây mascara màu đen, tô tô vẽ vẽ, cuối cùng lại vụng tay vụng chân đến nỗi biến mình thành một con gấu trúc.
Giang Lưu buồn cười đến nỗi suýt đánh rơi chiếc kẹo que trong miệng: “Đang yên đang lành sao con lại phải trang điểm?”
“Ba, ba đừng cười nữa, mau đến đây giúp con, đêm giáng sinh con có một cuộc hẹn”
“Đúng là ‘phụ nữ trang điểm vì người mình yêu’, nhóc con cũng muốn học đòi tô son điểm phấn.”
Giang Lưu nhướn mày, cười tủm tỉm đi tới, cẩn thận lau đôi mắt gấu mèo của Giang Tiểu Tư bằng bông tẩy trang, sau đó cầm lấy mascara từ tay cô, động tác cực kỳ thành thục. Thực ra, anh đã trang điểm cho người chết rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên trang điểm cho người sống. Đôi mắt đen láy của Giang Tiểu Tư nhìn anh, chớp chớp rồi lại chớp chớp.
“Ngoan, cố nhịn đi, đừng chớp mắt.”
“Aiz, không biết nữ nhân Diệu Yên kia mỗi sáng làm sao chịu nổi cực hình này nữa.”
“Muốn đẹp đương nhiên phải chịu khổ một chút chứ, chưa từng nghe câu ‘trên đời này không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười’ sao? Con hẹn với ai vậy, có thể nói cho ba biết không?”
“Con còn chưa hẹn thành công đây.”
“Không phải là Thẩm Mạc chứ?” Giang Lưu nhíu mày.
“Đương nhiên không phải.”
“RH-?”
“Đúng là chỉ có ba hiểu con.[Hôn gió]”
Giang Lưu nhẹ cả người, không phải Thẩm Mạc là được rồi.
“Con đã lớn rồi, yêu đương ba cũng không phản đối, nhưng dù làm gì, tuyệt đối không được giấu ba.”
“Vâng, vâng, được rồi”
Giang Lưu tiện tay cầm một chiếc kẹp con bướm trên bàn hớt tóc mái của Giang Tiểu Tư lên, búng nhẹ lên trán cô. Người ta thường nói ‘Nữ nhân thập bát biến’ (Con gái khi đến 18 tuổi sẽ hoàn toàn thay đổi, theo ý xinh đẹp hơn J ), nhưng vì tốc độ trưởng thành của Giang Tiểu Tư quá chậm, trong lòng anh, hình ảnh cô gần như luôn cố định, chưa hề thay đổi.
Nhẹ nhàng cầm cây mascara chải mi cho cô, hàng mi dài của Giang Tiểu Tư run nhè nhẹ, giống như đôi cánh bướm, mỗi lần chớp mắt dường như có một lớp bột tím sáng lấp lánh bay vào không trung, lan rộng ra trước mắt anh, hình thành một màn sương. Mặt Giang Tiểu Tư dần dần mờ đi, trong khoảnh khắc hòa làm một với khuôn mặt Liễu Chi. Nụ cười vô tư, nét mặt hạnh phúc, khuôn mặt hơi ngẩng nở rộ như đóa sen hồng, khi ấy anh chỉ im lặng canh giữ một bên, lặng lẽ nhìn Triệu Tật họa mi cho cô.
Tay bỗng nhiên run lên, một vệt đen dính lên khóe mắt Giang Tiểu Tư, thật giống như lệ chi. (Nốt ruồi bên dưới khóe mắt, giống giọt lệ)
Giang Lưu trả mascara cho Giang Tiểu Tư: “Tiểu Tư ngoan, từ từ tự vẽ đi, đằng nào sau này cũng phải học.”
Giang Tiểu Tư ngơ ngẩn gật đầu, nhìn Giang Lưu đi ra cửa, tiếp tục lấy hộp son nước ra, tự tô môi mình thành mông khỉ.
Buổi sáng ngày Noel, thời tiết bỗng nhiên thay đổi, hình như sắp có tuyết rơi. Nhưng việc này cũng không ngăn được tâm lý yêu cái đẹp của Giang Tiểu Tư, cô nhảy lên đôi giày cao gót, mặc vào chiếc váy ngắn màu sắc rực rỡ, trông rất có không khí lễ hội. Giang Lưu giúp cô làm kiểu tóc quăn đáng yêu, Giang Tiểu tư đội lên một chiếc mũ có hai quả bông, với lấy túi xách đi ra ngoài.
“Tiểu tư, chờ chút, mang thêm khăn quàng và ô nữa, lát nữa có lẽ thời tiết sẽ thay đổi.”
“Vâng.” Giang Tiểu Tư chớp chớp đôi hàng mi dài, lần này cô không dùng lông mi giả nữa, trang điểm toàn thân đều xuất phát từ bút tích của Giang lão ba, trang điểm nhẹ nhàng, tự nhiên, đáng yêu tươi sáng, tuyệt đối vô địch, trông thật giống búp bê.
“Đi đường cẩn thận.”
Giang Tiểu Tư vừa quay lại hôn gió vừa nhảy lên xe đạp điện khởi động: “Ba yên tâm. Con sẽ thành công, dẫn con rể về cho ba.”
Giang Lưu bất đắc dĩ cười lắc đầu, thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi làm.
Thẩm Mạc kinh ngạc nhìn Giang Tiểu Tư hùng hùng hổ hổ đi vào phòng học, người luôn luôn mặc theo phong cách nam sinh như cô không ngờ cũng biết trang điểm. Với sự trợ giúp của giầy cao gót, vóc dáng cô cũng dong dỏng cao, tuy rằng vẫn ’trước sau như một’ nhưng cũng đã có nét thiếu nữ, đáng yêu mà trẻ trung tươi mới.
Giờ học hôm nay Giang Tiểu Tư chẳng tiếp thu được gì, hết nhìn đông tới nhìn tây. Nếu không viết chữ vẽ tranh trên giấy thì cũng cúi đầu che miệng cười trộm, căn bản chẳng nghe giảng, Thẩm Mạc tràn đầy ý nghĩ muốn lấy phấn ném vào đầu Giang Tiểu Tư.
Đến trưa, chuông hết tiết còn chưa vang lên, Giang Tiểu Tư đã liên tục nhìn đồng hồ, có vẻ như rất sốt ruột. Quả nhiên, Thẩm Mạc vừa nói tan học, cô đã cầm lấy túi xách, áo khoác chuẩn bị đi.
“Giang Tiểu Tư.” Thẩm Mạc gọi cô lại.
“Chuyện gì ạ? Giáo sư? Chiều này em sẽ tới văn phòng thầy được không?” Hai chân Giang Tiểu Tư đi tới đi lui.
“Em vội đi toilet sao?”
“A, không phải, em đến thư viện.”
Thẩm Mạc nhướn mày, vẻ mặt khinh bỉ không tin.
“Thật đó, thật đó.” Giang Tiểu Tư không dám giương mắt lên nhìn anh. Hôm nay Thẩm Mạc vẫn mặc nguyên cây đen đường trang, rõ ràng đó là kiểu dáng giản dị, anh mặc vào lại mang lại hiệu quả áp bức, giống như cảm giác thuần phục người khác, nhưng vẫn đẹp đến nỗi khiến người ta chảy máu mũi.
Giang Tiểu Tư cố gắng ngăn tim mình không đập nhanh hơn, nhắc nhở bản thân RH- tốt nhất đang chờ mình ở thư viện, còn RH- ở đây có thể đánh chết mình, cô uống không nổi.
“Sao lại trang điểm và ăn mặc giống như cây thông Noel thế này?” Thẩm Mạc nhíu mày.
“Đêm nay em có hẹn ạ.”
“Có hẹn?” Thẩm Mạc cao giọng, bỗng nhiên nhớ tới Diệp Miêu và Lí Nguyệt Y, không biết là nên dặn Giang Tiểu Tư buổi tối đừng chạy loạn bên ngoài hay là dặn dò cô nhớ mang theo áo mưa. Bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, anh xua xua tay đi ra khỏi giảng đường.
Giang Tiểu Tư chạy tới thư viện, soái ca vẫn chưa đến, chắc anh ấy đi ăn cơm trưa, nhưng sách và túi của anh ấy vẫn đặt ở chỗ thường ngày này. Giang Tiểu Tư vội vàng chạy tới, đem bức thư tình được viết cẩn thận đặt dưới quyển sách của anh, lại sợ anh không nhìn thấy, cố tình để lộ ra một góc. Không ngờ lại đụng trúng lúc soái ca đang trở lại, Giang Tiểu Tư hốt hoảng, cười lấp liếm, vẫy vẫy tay chào anh, sau đó chạy như bay.
Chưa tới năm giờ, Giang Tiểu Tư đã đứng chờ trước cây hạch đào của trường. Lòng cô hơi bất an, chắc không phải anh ấy không đến chứ?
Sắc trời đen tối vô cùng, nhưng trên cây vẫn tỏa ra ánh sáng đèn màu long lanh, thật giống tâm trạng lúc này của Giang Tiểu tư, vừa hưng phấn vừa chờ mong. Một giờ trôi qua, quả nhiên soái ca thư viện không tới.
Chẳng lẽ anh ấy không thấy thư của cô? Hoặc không biết mình viết cho anh ấy? Không thể nào, rõ ràng đã bị anh ấy bắt gặp. Chẳng lẽ anh ấy ngại mình quá nhỏ? Nhưng dù muốn từ chối ít nhất anh ấy cũng phải nói ra chứ. Hay là đêm nay anh ấy đi chơi với cô gái khác?”
Giang Tiểu Tư càng nghĩ càng đau lòng, hình ảnh kem RH- trong đầu đang dần dần tan chảy.
Trời càng lúc càng tối đen, cuối cùng tuyết bắt đầu rơi. Giang Tiểu Tư trơ trọi ngồi xổm dưới đèn đường, vẽ vòng tròn trên tuyết, nhìn từng đôi vai sánh vai đi qua, thật náo nhiệt.
Đợi mãi đến 10 giờ, đôi chân ngồi năm tiếng đồng hồ đã trở nên tê rần, anh ta vẫn chưa tới.
Xem ra, lần đầu tiên thổ lộ này chỉ có thể chấm dứt bằng thất bại. Giang Tiểu Tư cảm thấy bản thân mình thật tội nghiệp, thật đáng thương.
“Giang Tiểu Tư, em ngồi đây làm gì, trồng nấm sao?”
Một thân hình thon dài che khuất ngọn đèn trước mặt, Giang Tiểu tư ngẩng đầu lên. Thẩm Mạc đứng trước mặt cô, không biết tại sao lại có cảm giác cao như vậy. Anh mặc một chiếc áo khoác dài đen, hai tay đút trong túi, vẫn mang vẻ lạnh băng dọa người như vậy, ngay cả những bông tuyết đang rơi cũng đi đường vòng, không dám dừng lại trên người anh.
“Giáo sư……..” Giang Tiểu Tư nhìn anh, hai mắt lấp lánh nước làm Thẩm Mạc cảm thấy chói mắt.
“Không phải bị ngã trật chân chứ, không phải em có hẹn sao?” Thẩm Mạc cố gắng hạ giọng chậm rãi nói.
“Em thất tình ……..” Giang Tiểu Tư cúi đầu, tiếp tục khổ sở.
Thẩm Mạc khinh thường cười một tiếng, một đứa nhóc con cũng biết nói thất tình.
“Đứng lên đi, đừng ngồi ở đây ngáng đường.” Thẩm Mạc nhấc cô dậy không nhẹ nhàng chút nào, nhẹ tay phủi những bông tuyết dính trên tóc và quần áo cô, nhìn làn da bị đông lạnh mà óng ánh trong suốt, thật giống như pho tượng tuyết hình đứa trẻ.
“Em không thấy lạnh sao?” Thẩm Mạc nhíu mày không khách khí trách móc.
Giang Tiểu Tư phờ phạc, ỉu xìu lắc đầu. Cô là cương thi a, làm sao dễ bị lạnh như vậy.
Thẩm Mạc nhìn đôi mi rủ của Giang Tiểu Tư, phía trên phủ đầy bông tuyết, đưa tay nhẹ nhàng phủi, mang theo một làn gió mát lạnh. Giang Tiểu tư giật mình ngẩng đầu, vừa lúc môi chạm vào lòng bàn tay anh, lòng bỗng hoảng hốt, lùi lại hai bước.
Thẩm Mạc vẫn không hay biết, tiếp tục phủi tuyết trên lưng cô. Dưới ánh đèn mờ nhạt, Giang Tiểu Tư nhìn lên, hình dáng anh dường như được khác họa bởi một đường viền sáng vàng. Bóng hình màu đen mờ ảo xuất trần, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng bình yên và an toàn.
Thời gian dường như ngừng lại, Giang Tiểu Tư đột nhiên thấy đau xót trong lòng, dường như nhớ tới cái gì đó, hô hấp dồn dập, cô khó khăn xoay người, lại ngồi xổm xuống đất, không dám nhìn anh.
Thẩm Mạc thấy cô hình như bị đả kích thật, sợ cô bị cảm, mở áo măng tô ra, nhấc Giang Tiểu Tư lên giống như mọi khi, kẹp dưới nách, đi về phía sau núi hướng nhà mình.
“Thầy muốn đưa em đi về nhà sao?” Giang Tiểu Tư giãy dụa.
“Đừng có nháo, giãy nữa là tôi ném em xuống hồ nước đó.” Thẩm Mạc lạnh lùng uy hiếp.
Giang Tiểu Tư mím môi. Cô vừa thất tình, người này không thể dịu dàng hơn một chút sao?
Mặt cọ cọ vào áo măng tô của Thẩm Mạc, chất liệu thật tốt, ấm áp dễ chịu, Giang Tiểu Tư cảm thấy dường như trên đầu mình có một lều trại nhỏ, đột nhiên rất muốn ở lại nơi này mãi mãi.
Tiểu Tư vẫn tiếp tục bị vác trong tư thế bất nhã đầu phía sau mông phía trước, nhưng áo măng tô của Thẩm Mạc đã phủ lên phía trên che khuất, cô chỉ thấy mặt đất, thấy tuyết trắng sáng lòe lòe dưới ánh đèn, thật giống như vàng. Còn có cả dấu chân Thẩm Mạc khắc trên tuyết. Cô nhìn theo từng bước, từng bước, dần dần ngẩn ngơ.
Thế giới xung quanh thật im lặng, thậm chí cô có thể nghe được cả tiếng bông tiếp sàn sạt cọ trên lá trúc, còn có tiếng động duy nhất là tiếng Thẩm Mạc bước đi, mỗi một dấu chân đều như dẫm nát lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.