Chương 54: Ngọc hóa thành máu
Fresh Quả Quả
07/11/2015
Giang Tiểu Tư và
Giang Lưu đi theo bọn Lâm Cường tới hiện trường vụ án. Tô Bích và Phó
Vân Khai ở một căn hộ cao cấp trong khu biệt thự xa hoa phía tây thành
phố. Vừa xuống xe, Giang Tiểu Tư đã ngửi được mùi hương của Thoát Cốt
Hương xộc vào mũi, nồng đậm nhưng lại chẳng thể nắm lấy, nếu bị mùi
hương này bao phủ, có lẽ bạn sẽ nhận ra rằng, hóa ra hương thơm cũng
thật lạnh lẽo, nó cũng biết xâm nhập vào tận cốt tủy.
Giang Tiểu Tư không nhịn được cảm giác sợ hãi, khẽ rùng mình. Giang Lưu khẽ nhìn, nhẹ nhàng ôm chầm lấy vai cô, họ cùng nhau tiến vào trong.
Đây là một căn nhà hai tầng mang kiến trúc châu Âu, có bể bơi, quang cảnh không tồi chút nào. Nhưng hiện tại, nơi này lại bị dây nhựa chăng chằng chịt, chỉ có những nhân viên khám nghiệm hiện trường đi qua đi lại. Giang Tiểu Tư chỉ liếc mắt một cái đã tìm thấy Thẩm Mạc, anh vẫn mặc bộ áo đen trang nghiêm, đeo thêm bao tay khám nghiệm màu trắng ngồi bên thành bể bơi.
“Giáo sư.” Cô chạy tới cạnh anh, Thẩm Mạc chỉ quay đầu lại nhìn lướt qua cô rồi lại tiếp tục mải miết nhíu mày suy tư.
Giang Tiểu Tư đã sớm quen với cách đối xử lạnh nhạt của anh, nhưng lần này cô lại cảm thấy hơi lạc lõng, không biết có phải vì chuyện của Ngư Thủy Tâm không, cô cảm thấy mình mẫn cảm hơn rất nhiều. Cô không hiểu tại sao lần nào Thẩm Mạc nhìn thấy mình cũng tỏ ra vừa lạnh nhạt vừa khó chịu như vậy? Chẳng lẽ mình đáng ghét như vậy sao?
Thẩm Mạc đã từng hôn cô, đã từng giữ cô ở lại đây, từ tận đáy lòng, cô vẫn luôn tin rằng Thẩm Mạc cũng thích cô, nhưng lúc này đây, không hiểu vì sao niềm tin ấy đang dần dần mất đi.
Bên cạnh, Tiểu Đường đã bắt đầu máy móc kể lại tình tiết vụ án.
“Tô Bích bị chết đuối trong bể bơi, do không có dấu vết giãy dụa nào nên có thể là do bị sát hại, cũng có thể là tự sát. Thi thể có một mùi hương rất kì quái, toàn bộ nước trong bể bơi đều có mùi hương này, đậm đặc đến mức có thể cô đặc thành nước hoa khô để bán. Vì vậy, chúng tôi mới mời hai người tới đây để hỗ trợ điều tra, bởi vì rất có thể Tô Bích đã bị trúng độc mà chết, hoặc bị thuốc này làm cho thần trí không tỉnh táo dẫn tới việc sơ sảy ngã xuống nước.”
Giang Lưu gật đầu: “Mùi hương này đúng là từ Thoát Cốt Hương của tiệm chúng tôi, Tô Bích cũng đúng là khách hàng của tiệm. Mùng 8 tháng trước cô ấy đã tới tiệm, chúng tôi có thể cung cấp hóa đơn và sổ sách để chứng minh. Còn về Thoát Cốt Hương, đó chính là một loại thuốc làm say mê trong tình dục, một loại thuốc đã thông qua cuộc kiểm tra đo lường hợp pháp, có thể làm cho cơ thể con người phát ra một mùi hương hấp dẫn người khác phái, làm cho sinh hoạt vợ chồng trở nên thú vị hơn. Vì tháng trước Tô Bích tiểu thư kết hôn nên cô ấy mới tới tiệm chúng tôi mua loại thuốc này, nó tuyệt đối không hề có tác dụng phụ nào cả. Hiện tại vẫn có rất nhiều khách hàng của chúng tôi đang sử dụng nó, nếu cảnh cục có nghi ngờ nào khác, chúng tôi sẵn sàng chấp nhận kiểm nghiệm và phối hợp điều tra.”
Đúng là những gì Giang Lưu nói là hoàn toàn chính xác, đối với những người bình thường, Thoát Cốt Hương chỉ là một loại thuốc kích thích tình dục, một loại thuốc bình thường có tác dụng làm cơ thể tỏa ra hương thơm mà thôi. Nếu nó được trộn với các hương liệu khác, có thể bán ra như một loại đồ chơi tình dục. Không phải anh muốn lừa bọn Tiểu Đường, anh biết họ có thể hiểu được chuyện kia, dù sao trước đây họ đã cùng trải qua rất nhiều những việc như vậy. Nhưng hiện tại có rất nhiều người, suy nghĩ mỗi người mỗi khác, có rất nhiều chuyện không tiện nói ra, tạm thời anh cần phải đưa ra một câu trả lời hợp lý thì bọn Lâm Cường mới có thể hoàn thành tốt báo cáo kết quả công tác được.
Đương nhiên Tiểu Đường tin anh, nhưng vẫn không xua tan hết nghi hoặc: “Nhưng không phải mùi hương này quá nồng nặc sao?”
“Có thể là do sau khi chết, toàn bộ thuốc trong cơ thể đã bị khuếch tán ra ngoài, tan vào nước. Cũng có thể là lúc đó Tô Bích tiểu thư có đem thuốc trong người, sau đó bị rơi xuống nước, Thoát Cốt Hương nếu gặp nước sẽ lập tức tan ra. Hơn nữa, nếu mùi hương này không đủ sâu, không giữ được đủ dài, không có chút đặc biệt nào thì làm sao có thể trở thành ‘Trấn điếm chi bảo’ của Thoát Cốt Hương chúng tôi được.”
“Ra vậy.” Tiểu Đường gật đầu, nhưng cậu vẫn cảm thấy, mùi hương này tuy rất thơm, nhưng dường như lại phảng phất hương vị của sự chết chóc, nếu không phải vậy thì có lẽ cậu cũng mua một ít về rồi, để trong xe hoặc trong nhà làm cho không khí tươi mát hơn chẳng hạn. Sếp Lâm suốt ngày hút thuốc, có ngày hun chết cậu mất.
Lâm Cường nhìn Giang Lưu: “Trước đây tôi cũng từng ngửi được mùi hương này, lúc phá vụ án tìm người mất tích một năm trước, trong hành lang khu nhà đó tràn ngập mùi hương này. Khi đó tôi còn tưởng ai đó đánh đổ nước hoa, đã từng điều tra theo hướng này, nhưng lại chẳng có manh mối gì, hôm nay mới biết hóa ra nó là Thoát Cốt Hương.”
Giang Tiểu Tư rùng mình, có lẽ một cương thi nào đó đã uống thuốc này nhưng thất bại, sau đó bị biến thành người vô hình, chết ở nơi nào đó mà không ai phát hiện ra.
Giang Lưu bình tĩnh đáp: “Việc này thì tôi không biết, dù sao chúng tôi cũng có rất nhiều khách hàng, không thể nào nhớ hết được, chúng tôi cũng không dám chắc trong số họ có người xấu hay không nữa.”
Thẩm Mạc vẫn ngồi một bên mà trầm tư như trước, đương nhiên anh biết Thoát Cốt Hương này có tác dụng gì. Trước đây, anh đã từng bắt được một con quái vật, người
chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, cơ thể cứng rắn như sắt đá, tay dài gấp bảy lần tay người thường, chân cao gấp đôi một người thường, thân nó cũng phát ra mùi hương này, sau này anh mới biết được, đó là một cương thi, muốn dùng Thoát Cốt Hương để trở lại làm người, nhưng thất bại.
Anh không ngờ Tô Bích cũng từng uống Thoát Cốt Hương. Thực ra, Thoát Cốt Hương chỉ là một loại thuốc mà thôi, hơn nữa, còn là một loại thuốc tốt để trị những vết thương do cương thi hay ma cà rồng cắn, nó không phải là một vật phẩm tội ác. Nhưng thuốc nào cũng có ba phần độc, những người đó không cam lòng sống trong một cái xác đã tử vong, chấp nhận dùng nó, vậy thì cũng phải tự gánh vác lấy hậu quả khi thất bại.
Lý do anh gọi bọn Giang Lưu tới đây phối hợp điều tra là vì muốn biết trước đây tại sao Tô Bích lại phải dùng Thoát Cốt Hương, là do bị cắn, hay là do đã chết? Nếu đã chết, vậy tại sao trước đó lại chết? Nhìn dáng vẻ hiện thời của cô ấy, có lẽ cô là một trong những người may mắn đã trở lại làm người bình thường, vậy hiện tại, lại tiếp tục chết đi như thế nào? Vụ án này không hề rắc rối, nhưng anh vẫn cần xâu chuỗi các tình tiết lại với nhau.
Tiểu Đường thì hiển nhiên đã hoàn toàn tin tưởng mùi hương này là một hương liệu bình thường, tiếp tục kể lại cho họ nghe về tình tiết vụ án.
“Tô Bích và Phó Vân Khai đã mến nhau rất nhiều năm, vừa kết hôn tháng trước. Sau khi kết hôn mới chuyển đến ngôi nhà này, tuy nơi đây lớn, nhưng chỉ thuê người giúp việc theo giờ tới dọn dẹp hàng ngày. Hôm nay, lúc chín giờ hai mươi sáng, Tô Hồng, em gái của Tô Bích đến rủ chị gái đi dạo phố thì phát hiện thấy Phó Vân Khai đang ngâm mình trong bể bơi, ôm thi thể Tô Bích, thần trí đã không còn minh mẫn. Sau khi pháp y giám định, Tô Bích được kết luận là bị chết đuối, thời gian tử vong nằm trong khoảng từ nửa đêm qua đến ba giờ rạng sáng nay, không có người nào chứng kiến vụ việc. Chúng tôi cho rằng Phó Vân Khai, chồng của Tô Bích, là người bị tình nghi số 1, nhưng hình như anh ta đã chịu kích thích quá lớn, tinh thần hiện tại của anh ta rất rối loạn, hỏi thế nào cũng chỉ nói một câu là ‘Đừng rời bỏ anh’, chúng tôi đã tra hỏi hồi lâu mà chẳng có kết quả gì.”
Giang Tiểu Tư tức giận nói: “Việc này còn phải nghĩ gì nữa. Tôi đã biết trước là loại đàn ông này không hề đáng tin mà. Vừa có tiền là đã ruồng bỏ người vợ khi nghèo khó. Chắc chắn Tô Bích bị hắn giết.”
Giang Tiểu Tư càng nhớ lại càng xót xa, Tô Bích trải qua bao khó khăn như vậy, mạo hiểm lớn như vậy chỉ vì muốn được trở lại làm người bình thường, về bên anh ta, nhưng cô ấy lại không ngờ rằng, người ta đã sớm ghét bỏ cô. Có lẽ ngay từ đầu, Tô Bích cũng bị Phó Vân Khai phái người tới sát hại, cô ấy lại vẫn ngốc như vậy, dắt dê vào miệng cọp một lần nữa.
Thẩm Mạc lại lắc đầu, nói: “Chưa chắc, đúng là Phó Vân Khai là kẻ đáng nghi ngờ nhất nhưng với thế lực hiện nay của anh ta, hoàn toàn không cần thiết để xảy ra tình trạng để cho vợ chết trong lòng mình mà không có ai chứng kiến. Muốn tạo ra một tai nạn ngoài ý muốn, đối với anh ta mà nói là cực kì dễ dàng.”
Giang Tiểu Tư cảm thấy nói vậy cũng có lý. Đột nhiên, Giang Lưu hỏi: “Thi thể Tô Bích đâu?”
Tiểu Đường chỉ chỉ về phía một chiếc xe: “Mùi hương quá nồng, làm cho con người ta choáng váng cả đầu óc, đã bị bọc vào gói to, chúng tôi chuẩn bị mang về đồn.”
Giang Lưu đi tới đó quan sát thi thể, dù đã bị ngâm nước tới sưng vù, trắng bệch nhưng nó vẫn tỏa ra hương thơm, không hề có chút mùi thi thể thối rữa.
Giang Tiểu Tư cố gắng nhìn thoáng qua, không phải cô chưa từng nhìn thấy người chết, ngay cả những cảnh tượng máu me đáng sợ cô cũng đã từng gặp, nhưng kì lạ là thi thể của Tô Bích lại làm cho cô cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi.
Đó đúng là Tô Bích, trên khuôn mặt trắng bệch phảng phất nét bi ai, đôi môi hơi nhếch, khóe miệng cong cong, hình như muốn nói lên tâm trạng không cam lòng.
Đúng vậy, làm sao cam lòng cho được, vất vả lắm mới thành, nghĩ rằng có thể nắm tay người mình yêu đến mãi khi cùng già đi, nhưng không ngờ lại là công dã tràng.
“Phó Vân Khai đâu?” Giang Tiểu Tư hỏi.
“Bên trong, đang được thẩm vấn.”
Đoàn người đi vào phòng khách, nơi này lấy màu trắng làm chủ đạo để trang trí, trên mặt bàn bày hoa tươi, dưới chân trải thảm, sofa mềm mại thoải mái, tất cả đều mang lại cho người ta cảm giác rất ấm áp, mỗi một góc nhỏ đều được nữ chủ nhân chăm sóc cẩn thận.
Phó Vân Khai ngồi đó, cúi đầu, hai tay che mặt, cơ thể hơi run. Một cô gái trẻ hao hao giống Tô Bích ngồi bên cạnh anh ta, một bàn tay cô ta đang đặt trên lưng anh ta, vỗ nhẹ trấn an, tay kia lau nước mắt của chính mình. Giang Tiểu Tư đoán có lẽ đó là Tô Hồng, em gái của Tô Bích.
Một viên cảnh sát ngồi bên cạnh đang đặt câu hỏi với Phó Vân Khai, anh ta chỉ biết lắc đầu, luôn miệng gọi Tô Bích, ra vẻ cực kì thống khổ. Giang Tiểu Tư cũng không nhìn ra nổi, hắn ta đau lòng thực sự hay chỉ đang diễn trò.
“Chị tôi không thể nào bị anh rể giết được. Họ yêu nhau như vậy. Đồng chí cảnh sát, xin anh nhất định phải bắt được hung thủ.” Tô Hồng khóc lóc nhìn Lâm Cường.
Tiểu Đường không nỡ chứng kiến cảnh phụ nữ nhỏ lệ, lập tức nổi lòng thương, lên tiếng an ủi: “Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra dấu vết có kẻ trộm hay người ngoài đột nhập vào. Đầu mối quan trọng hiện giờ chính là anh rể cô, anh ta vẫn không chịu mở miệng, không nói rõ tình hình lúc đó thì vẫn không thoát khỏi tình nghi, chúng tôi bắt hung thủ thế nào đây.”
Giang Lưu bước đến nhìn Phó Vân Khai, hạ giọng nói với Lâm Cường: “Đúng là anh ta đã chịu kích thích quá lớn, không phải giả vờ. Cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng hỏi được gì đâu, cứ để anh ta nghỉ ngơi trước đi.”
Năm người cùng đi xe về, Lâm Cường lái xe, Tiểu Đường ngồi ghế phụ lái, Giang Tiểu Tư ngồi giữa Giang Lưu và Thẩm Mạc, cảm giác rất kỳ quái.
Lúc này Giang Lưu mới nói cho Lâm Cường và Tiểu Đường nghe, thật ra Thoát Cốt Hương là loại thuốc trị những vết thương do bị yêu quái cắn. Giang Tiểu Tư cũng kể lại chuyện lúc trước Tô Bích đi công tác gặp phải tai kiếp giết người cướp của cho họ, xem có thể giúp gì cho việc phá án không.
Tiểu Đường giật thót: “Ý em là Tô Bích đã từng chết một lần?”
Giang Tiểu Tư gật đầu: “Tám chín phần mười là do Phó Vân Khai làm, Trần Thế Mĩ, phụ lòng hán.”
(Trần Thế Mĩ: ai đã xem Bao Công chắc biết thằng này, nhà có vợ với hai đứa con ngày ngày cày cuốc chăm lo cho nó đọc sách học bài, sau nó đi thi đỗ Trạng Nguyên, bỏ hết bố mẹ vợ con ở nhà, đi làm Phò Mã, cuối cùng bị bác Bao điều tra ra, chém đầu =))). Phụ lòng hán: người đàn ông phụ bạc.)
“Nhưng sau đó Tô Bích đã trở về, không phải họ vẫn cử hành hôn lễ bình thường sao?” Tiểu Đường thấy một người đàn ông mà lại thất hồn lạc phách thành ra như thế, lòng cũng hơi đồng tình, “Hiện tại chưa có điểm nào để đột phá, xem ra đành phải chờ Phó Vân Khai khôi phục lý trí xem có hỏi được gì thêm từ miệng anh ta không, đương nhiên, anh ta có thể tự động nhận tội là tốt nhất.”
Đột nhiên, Thẩm Mạc lên tiếng: “Phái người đi tới nơi Tô Bích bị giết người giấu xác thăm dò xem.”
“Đi tới đó điều tra à? Vì sao, anh đang nghi ngờ kẻ giết Tô Bích trước đó và hiện tại là cùng một người? Đúng vậy, rất có khả năng này, nếu là đối thủ trên thương trường hay kẻ thủ của Phó Vân Khai thuê người giết thì chắc sẽ không dễ dàng dừng tay.”
Thẩm Mạc lắc đầu: “Không nhất định là một người, nhưng nếu có một người rõ ràng đã bị cậu giết chết, chôn kĩ rồi, sau đó đột nhiên lại sống lại, cậu sẽ làm gì?”
Tiểu Đường bừng tỉnh: “Hôn lễ của Phó Vân Khai long trọng xa hoa như vậy, bản tin hay báo chí đều có đăng, nhìn một người rõ ràng đã bị mình giết rồi giờ lại đi kết hôn, tôi chắc sẽ nghĩ mình trúng tà. Nếu tôi là sát thủ được thuê, chủ mưu chắc chắn sẽ không chịu trả thù lao. Tôi không cam lòng, chắc chắn sẽ quay lại hiện trường dấu xác để xem xét.”
Thẩm Mạc gật đầu: “Nhận tiền giết người thì luôn luôn chờ xác nhận mục tiêu đã chết mới tính là đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng giờ hung thủ lại biết được mục tiêu vẫn đang sống, chắc chắn không tin nổi, sẽ quay lại đào xác, khi phát hiện thi thể biến mất, khó tránh khỏi sợ hãi rối loạn, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết ở hiện trường, nếu có người chứng kiến thì càng tốt. Như vậy có thể xác nhận xem lần trước Tô Bích là gặp phải tai nạn ngoài ý muốn hay là bị người khác thuê người sát hại. Nếu là kẻ cướp bình thường, hơn nữa còn là ở thành phố khác thì sẽ không chú ý xem người bị giết là ai, đã chết hay chưa hay có sống lại hay không, tất nhiên sẽ không quay lại tìm hiểu. Nếu đó là xác định sát nhân được thuê thì hãy hỏi cảnh sát địa phương hay những người nằm vùng xung quanh xem gần đây có kẻ nào hay than vãn mình bị trúng tà hay kêu ca phí công làm lụng vất vả mà không lấy được tiền gì đó không. Bình thường, nếu gặp phải chuyện này, dù có dồn ép thế nào hắn cũng sẽ không nhận tội, nhưng nhất định hắn sẽ nghĩ mãi không ra, tích tụ cả bụng oán khí, chắc chắn không thể ngậm chặt miệng được.”
Tiểu Đường gật đầu lia lịa, gọi điện sắp xếp người điều tra. Nếu có thể tìm được hung thủ giết người đầu tiên, chân tướng vụ này càng gần một bước.
Giang Tiểu Tư không nhịn được cảm giác sợ hãi, khẽ rùng mình. Giang Lưu khẽ nhìn, nhẹ nhàng ôm chầm lấy vai cô, họ cùng nhau tiến vào trong.
Đây là một căn nhà hai tầng mang kiến trúc châu Âu, có bể bơi, quang cảnh không tồi chút nào. Nhưng hiện tại, nơi này lại bị dây nhựa chăng chằng chịt, chỉ có những nhân viên khám nghiệm hiện trường đi qua đi lại. Giang Tiểu Tư chỉ liếc mắt một cái đã tìm thấy Thẩm Mạc, anh vẫn mặc bộ áo đen trang nghiêm, đeo thêm bao tay khám nghiệm màu trắng ngồi bên thành bể bơi.
“Giáo sư.” Cô chạy tới cạnh anh, Thẩm Mạc chỉ quay đầu lại nhìn lướt qua cô rồi lại tiếp tục mải miết nhíu mày suy tư.
Giang Tiểu Tư đã sớm quen với cách đối xử lạnh nhạt của anh, nhưng lần này cô lại cảm thấy hơi lạc lõng, không biết có phải vì chuyện của Ngư Thủy Tâm không, cô cảm thấy mình mẫn cảm hơn rất nhiều. Cô không hiểu tại sao lần nào Thẩm Mạc nhìn thấy mình cũng tỏ ra vừa lạnh nhạt vừa khó chịu như vậy? Chẳng lẽ mình đáng ghét như vậy sao?
Thẩm Mạc đã từng hôn cô, đã từng giữ cô ở lại đây, từ tận đáy lòng, cô vẫn luôn tin rằng Thẩm Mạc cũng thích cô, nhưng lúc này đây, không hiểu vì sao niềm tin ấy đang dần dần mất đi.
Bên cạnh, Tiểu Đường đã bắt đầu máy móc kể lại tình tiết vụ án.
“Tô Bích bị chết đuối trong bể bơi, do không có dấu vết giãy dụa nào nên có thể là do bị sát hại, cũng có thể là tự sát. Thi thể có một mùi hương rất kì quái, toàn bộ nước trong bể bơi đều có mùi hương này, đậm đặc đến mức có thể cô đặc thành nước hoa khô để bán. Vì vậy, chúng tôi mới mời hai người tới đây để hỗ trợ điều tra, bởi vì rất có thể Tô Bích đã bị trúng độc mà chết, hoặc bị thuốc này làm cho thần trí không tỉnh táo dẫn tới việc sơ sảy ngã xuống nước.”
Giang Lưu gật đầu: “Mùi hương này đúng là từ Thoát Cốt Hương của tiệm chúng tôi, Tô Bích cũng đúng là khách hàng của tiệm. Mùng 8 tháng trước cô ấy đã tới tiệm, chúng tôi có thể cung cấp hóa đơn và sổ sách để chứng minh. Còn về Thoát Cốt Hương, đó chính là một loại thuốc làm say mê trong tình dục, một loại thuốc đã thông qua cuộc kiểm tra đo lường hợp pháp, có thể làm cho cơ thể con người phát ra một mùi hương hấp dẫn người khác phái, làm cho sinh hoạt vợ chồng trở nên thú vị hơn. Vì tháng trước Tô Bích tiểu thư kết hôn nên cô ấy mới tới tiệm chúng tôi mua loại thuốc này, nó tuyệt đối không hề có tác dụng phụ nào cả. Hiện tại vẫn có rất nhiều khách hàng của chúng tôi đang sử dụng nó, nếu cảnh cục có nghi ngờ nào khác, chúng tôi sẵn sàng chấp nhận kiểm nghiệm và phối hợp điều tra.”
Đúng là những gì Giang Lưu nói là hoàn toàn chính xác, đối với những người bình thường, Thoát Cốt Hương chỉ là một loại thuốc kích thích tình dục, một loại thuốc bình thường có tác dụng làm cơ thể tỏa ra hương thơm mà thôi. Nếu nó được trộn với các hương liệu khác, có thể bán ra như một loại đồ chơi tình dục. Không phải anh muốn lừa bọn Tiểu Đường, anh biết họ có thể hiểu được chuyện kia, dù sao trước đây họ đã cùng trải qua rất nhiều những việc như vậy. Nhưng hiện tại có rất nhiều người, suy nghĩ mỗi người mỗi khác, có rất nhiều chuyện không tiện nói ra, tạm thời anh cần phải đưa ra một câu trả lời hợp lý thì bọn Lâm Cường mới có thể hoàn thành tốt báo cáo kết quả công tác được.
Đương nhiên Tiểu Đường tin anh, nhưng vẫn không xua tan hết nghi hoặc: “Nhưng không phải mùi hương này quá nồng nặc sao?”
“Có thể là do sau khi chết, toàn bộ thuốc trong cơ thể đã bị khuếch tán ra ngoài, tan vào nước. Cũng có thể là lúc đó Tô Bích tiểu thư có đem thuốc trong người, sau đó bị rơi xuống nước, Thoát Cốt Hương nếu gặp nước sẽ lập tức tan ra. Hơn nữa, nếu mùi hương này không đủ sâu, không giữ được đủ dài, không có chút đặc biệt nào thì làm sao có thể trở thành ‘Trấn điếm chi bảo’ của Thoát Cốt Hương chúng tôi được.”
“Ra vậy.” Tiểu Đường gật đầu, nhưng cậu vẫn cảm thấy, mùi hương này tuy rất thơm, nhưng dường như lại phảng phất hương vị của sự chết chóc, nếu không phải vậy thì có lẽ cậu cũng mua một ít về rồi, để trong xe hoặc trong nhà làm cho không khí tươi mát hơn chẳng hạn. Sếp Lâm suốt ngày hút thuốc, có ngày hun chết cậu mất.
Lâm Cường nhìn Giang Lưu: “Trước đây tôi cũng từng ngửi được mùi hương này, lúc phá vụ án tìm người mất tích một năm trước, trong hành lang khu nhà đó tràn ngập mùi hương này. Khi đó tôi còn tưởng ai đó đánh đổ nước hoa, đã từng điều tra theo hướng này, nhưng lại chẳng có manh mối gì, hôm nay mới biết hóa ra nó là Thoát Cốt Hương.”
Giang Tiểu Tư rùng mình, có lẽ một cương thi nào đó đã uống thuốc này nhưng thất bại, sau đó bị biến thành người vô hình, chết ở nơi nào đó mà không ai phát hiện ra.
Giang Lưu bình tĩnh đáp: “Việc này thì tôi không biết, dù sao chúng tôi cũng có rất nhiều khách hàng, không thể nào nhớ hết được, chúng tôi cũng không dám chắc trong số họ có người xấu hay không nữa.”
Thẩm Mạc vẫn ngồi một bên mà trầm tư như trước, đương nhiên anh biết Thoát Cốt Hương này có tác dụng gì. Trước đây, anh đã từng bắt được một con quái vật, người
chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, cơ thể cứng rắn như sắt đá, tay dài gấp bảy lần tay người thường, chân cao gấp đôi một người thường, thân nó cũng phát ra mùi hương này, sau này anh mới biết được, đó là một cương thi, muốn dùng Thoát Cốt Hương để trở lại làm người, nhưng thất bại.
Anh không ngờ Tô Bích cũng từng uống Thoát Cốt Hương. Thực ra, Thoát Cốt Hương chỉ là một loại thuốc mà thôi, hơn nữa, còn là một loại thuốc tốt để trị những vết thương do cương thi hay ma cà rồng cắn, nó không phải là một vật phẩm tội ác. Nhưng thuốc nào cũng có ba phần độc, những người đó không cam lòng sống trong một cái xác đã tử vong, chấp nhận dùng nó, vậy thì cũng phải tự gánh vác lấy hậu quả khi thất bại.
Lý do anh gọi bọn Giang Lưu tới đây phối hợp điều tra là vì muốn biết trước đây tại sao Tô Bích lại phải dùng Thoát Cốt Hương, là do bị cắn, hay là do đã chết? Nếu đã chết, vậy tại sao trước đó lại chết? Nhìn dáng vẻ hiện thời của cô ấy, có lẽ cô là một trong những người may mắn đã trở lại làm người bình thường, vậy hiện tại, lại tiếp tục chết đi như thế nào? Vụ án này không hề rắc rối, nhưng anh vẫn cần xâu chuỗi các tình tiết lại với nhau.
Tiểu Đường thì hiển nhiên đã hoàn toàn tin tưởng mùi hương này là một hương liệu bình thường, tiếp tục kể lại cho họ nghe về tình tiết vụ án.
“Tô Bích và Phó Vân Khai đã mến nhau rất nhiều năm, vừa kết hôn tháng trước. Sau khi kết hôn mới chuyển đến ngôi nhà này, tuy nơi đây lớn, nhưng chỉ thuê người giúp việc theo giờ tới dọn dẹp hàng ngày. Hôm nay, lúc chín giờ hai mươi sáng, Tô Hồng, em gái của Tô Bích đến rủ chị gái đi dạo phố thì phát hiện thấy Phó Vân Khai đang ngâm mình trong bể bơi, ôm thi thể Tô Bích, thần trí đã không còn minh mẫn. Sau khi pháp y giám định, Tô Bích được kết luận là bị chết đuối, thời gian tử vong nằm trong khoảng từ nửa đêm qua đến ba giờ rạng sáng nay, không có người nào chứng kiến vụ việc. Chúng tôi cho rằng Phó Vân Khai, chồng của Tô Bích, là người bị tình nghi số 1, nhưng hình như anh ta đã chịu kích thích quá lớn, tinh thần hiện tại của anh ta rất rối loạn, hỏi thế nào cũng chỉ nói một câu là ‘Đừng rời bỏ anh’, chúng tôi đã tra hỏi hồi lâu mà chẳng có kết quả gì.”
Giang Tiểu Tư tức giận nói: “Việc này còn phải nghĩ gì nữa. Tôi đã biết trước là loại đàn ông này không hề đáng tin mà. Vừa có tiền là đã ruồng bỏ người vợ khi nghèo khó. Chắc chắn Tô Bích bị hắn giết.”
Giang Tiểu Tư càng nhớ lại càng xót xa, Tô Bích trải qua bao khó khăn như vậy, mạo hiểm lớn như vậy chỉ vì muốn được trở lại làm người bình thường, về bên anh ta, nhưng cô ấy lại không ngờ rằng, người ta đã sớm ghét bỏ cô. Có lẽ ngay từ đầu, Tô Bích cũng bị Phó Vân Khai phái người tới sát hại, cô ấy lại vẫn ngốc như vậy, dắt dê vào miệng cọp một lần nữa.
Thẩm Mạc lại lắc đầu, nói: “Chưa chắc, đúng là Phó Vân Khai là kẻ đáng nghi ngờ nhất nhưng với thế lực hiện nay của anh ta, hoàn toàn không cần thiết để xảy ra tình trạng để cho vợ chết trong lòng mình mà không có ai chứng kiến. Muốn tạo ra một tai nạn ngoài ý muốn, đối với anh ta mà nói là cực kì dễ dàng.”
Giang Tiểu Tư cảm thấy nói vậy cũng có lý. Đột nhiên, Giang Lưu hỏi: “Thi thể Tô Bích đâu?”
Tiểu Đường chỉ chỉ về phía một chiếc xe: “Mùi hương quá nồng, làm cho con người ta choáng váng cả đầu óc, đã bị bọc vào gói to, chúng tôi chuẩn bị mang về đồn.”
Giang Lưu đi tới đó quan sát thi thể, dù đã bị ngâm nước tới sưng vù, trắng bệch nhưng nó vẫn tỏa ra hương thơm, không hề có chút mùi thi thể thối rữa.
Giang Tiểu Tư cố gắng nhìn thoáng qua, không phải cô chưa từng nhìn thấy người chết, ngay cả những cảnh tượng máu me đáng sợ cô cũng đã từng gặp, nhưng kì lạ là thi thể của Tô Bích lại làm cho cô cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi.
Đó đúng là Tô Bích, trên khuôn mặt trắng bệch phảng phất nét bi ai, đôi môi hơi nhếch, khóe miệng cong cong, hình như muốn nói lên tâm trạng không cam lòng.
Đúng vậy, làm sao cam lòng cho được, vất vả lắm mới thành, nghĩ rằng có thể nắm tay người mình yêu đến mãi khi cùng già đi, nhưng không ngờ lại là công dã tràng.
“Phó Vân Khai đâu?” Giang Tiểu Tư hỏi.
“Bên trong, đang được thẩm vấn.”
Đoàn người đi vào phòng khách, nơi này lấy màu trắng làm chủ đạo để trang trí, trên mặt bàn bày hoa tươi, dưới chân trải thảm, sofa mềm mại thoải mái, tất cả đều mang lại cho người ta cảm giác rất ấm áp, mỗi một góc nhỏ đều được nữ chủ nhân chăm sóc cẩn thận.
Phó Vân Khai ngồi đó, cúi đầu, hai tay che mặt, cơ thể hơi run. Một cô gái trẻ hao hao giống Tô Bích ngồi bên cạnh anh ta, một bàn tay cô ta đang đặt trên lưng anh ta, vỗ nhẹ trấn an, tay kia lau nước mắt của chính mình. Giang Tiểu Tư đoán có lẽ đó là Tô Hồng, em gái của Tô Bích.
Một viên cảnh sát ngồi bên cạnh đang đặt câu hỏi với Phó Vân Khai, anh ta chỉ biết lắc đầu, luôn miệng gọi Tô Bích, ra vẻ cực kì thống khổ. Giang Tiểu Tư cũng không nhìn ra nổi, hắn ta đau lòng thực sự hay chỉ đang diễn trò.
“Chị tôi không thể nào bị anh rể giết được. Họ yêu nhau như vậy. Đồng chí cảnh sát, xin anh nhất định phải bắt được hung thủ.” Tô Hồng khóc lóc nhìn Lâm Cường.
Tiểu Đường không nỡ chứng kiến cảnh phụ nữ nhỏ lệ, lập tức nổi lòng thương, lên tiếng an ủi: “Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra dấu vết có kẻ trộm hay người ngoài đột nhập vào. Đầu mối quan trọng hiện giờ chính là anh rể cô, anh ta vẫn không chịu mở miệng, không nói rõ tình hình lúc đó thì vẫn không thoát khỏi tình nghi, chúng tôi bắt hung thủ thế nào đây.”
Giang Lưu bước đến nhìn Phó Vân Khai, hạ giọng nói với Lâm Cường: “Đúng là anh ta đã chịu kích thích quá lớn, không phải giả vờ. Cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng hỏi được gì đâu, cứ để anh ta nghỉ ngơi trước đi.”
Năm người cùng đi xe về, Lâm Cường lái xe, Tiểu Đường ngồi ghế phụ lái, Giang Tiểu Tư ngồi giữa Giang Lưu và Thẩm Mạc, cảm giác rất kỳ quái.
Lúc này Giang Lưu mới nói cho Lâm Cường và Tiểu Đường nghe, thật ra Thoát Cốt Hương là loại thuốc trị những vết thương do bị yêu quái cắn. Giang Tiểu Tư cũng kể lại chuyện lúc trước Tô Bích đi công tác gặp phải tai kiếp giết người cướp của cho họ, xem có thể giúp gì cho việc phá án không.
Tiểu Đường giật thót: “Ý em là Tô Bích đã từng chết một lần?”
Giang Tiểu Tư gật đầu: “Tám chín phần mười là do Phó Vân Khai làm, Trần Thế Mĩ, phụ lòng hán.”
(Trần Thế Mĩ: ai đã xem Bao Công chắc biết thằng này, nhà có vợ với hai đứa con ngày ngày cày cuốc chăm lo cho nó đọc sách học bài, sau nó đi thi đỗ Trạng Nguyên, bỏ hết bố mẹ vợ con ở nhà, đi làm Phò Mã, cuối cùng bị bác Bao điều tra ra, chém đầu =))). Phụ lòng hán: người đàn ông phụ bạc.)
“Nhưng sau đó Tô Bích đã trở về, không phải họ vẫn cử hành hôn lễ bình thường sao?” Tiểu Đường thấy một người đàn ông mà lại thất hồn lạc phách thành ra như thế, lòng cũng hơi đồng tình, “Hiện tại chưa có điểm nào để đột phá, xem ra đành phải chờ Phó Vân Khai khôi phục lý trí xem có hỏi được gì thêm từ miệng anh ta không, đương nhiên, anh ta có thể tự động nhận tội là tốt nhất.”
Đột nhiên, Thẩm Mạc lên tiếng: “Phái người đi tới nơi Tô Bích bị giết người giấu xác thăm dò xem.”
“Đi tới đó điều tra à? Vì sao, anh đang nghi ngờ kẻ giết Tô Bích trước đó và hiện tại là cùng một người? Đúng vậy, rất có khả năng này, nếu là đối thủ trên thương trường hay kẻ thủ của Phó Vân Khai thuê người giết thì chắc sẽ không dễ dàng dừng tay.”
Thẩm Mạc lắc đầu: “Không nhất định là một người, nhưng nếu có một người rõ ràng đã bị cậu giết chết, chôn kĩ rồi, sau đó đột nhiên lại sống lại, cậu sẽ làm gì?”
Tiểu Đường bừng tỉnh: “Hôn lễ của Phó Vân Khai long trọng xa hoa như vậy, bản tin hay báo chí đều có đăng, nhìn một người rõ ràng đã bị mình giết rồi giờ lại đi kết hôn, tôi chắc sẽ nghĩ mình trúng tà. Nếu tôi là sát thủ được thuê, chủ mưu chắc chắn sẽ không chịu trả thù lao. Tôi không cam lòng, chắc chắn sẽ quay lại hiện trường dấu xác để xem xét.”
Thẩm Mạc gật đầu: “Nhận tiền giết người thì luôn luôn chờ xác nhận mục tiêu đã chết mới tính là đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng giờ hung thủ lại biết được mục tiêu vẫn đang sống, chắc chắn không tin nổi, sẽ quay lại đào xác, khi phát hiện thi thể biến mất, khó tránh khỏi sợ hãi rối loạn, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết ở hiện trường, nếu có người chứng kiến thì càng tốt. Như vậy có thể xác nhận xem lần trước Tô Bích là gặp phải tai nạn ngoài ý muốn hay là bị người khác thuê người sát hại. Nếu là kẻ cướp bình thường, hơn nữa còn là ở thành phố khác thì sẽ không chú ý xem người bị giết là ai, đã chết hay chưa hay có sống lại hay không, tất nhiên sẽ không quay lại tìm hiểu. Nếu đó là xác định sát nhân được thuê thì hãy hỏi cảnh sát địa phương hay những người nằm vùng xung quanh xem gần đây có kẻ nào hay than vãn mình bị trúng tà hay kêu ca phí công làm lụng vất vả mà không lấy được tiền gì đó không. Bình thường, nếu gặp phải chuyện này, dù có dồn ép thế nào hắn cũng sẽ không nhận tội, nhưng nhất định hắn sẽ nghĩ mãi không ra, tích tụ cả bụng oán khí, chắc chắn không thể ngậm chặt miệng được.”
Tiểu Đường gật đầu lia lịa, gọi điện sắp xếp người điều tra. Nếu có thể tìm được hung thủ giết người đầu tiên, chân tướng vụ này càng gần một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.