Chương 40: Nguyện nên vợ chồng
Fresh Quả Quả
06/11/2015
Tân nương đầu phủ hỉ
khăn, dáng người uyển chuyển, bước chân nhẹ nhàng. Chú rể trắng trẻo
thanh tú, mặt mày như họa. Người ngoài nhìn vào đều cảm thán hai người
này là một đôi trời sinh. Chỉ tiếc là chú rể cười thật cứng nhắc, khóe
miệng luôn gượng gạo giữ nguyên một độ cong, giống như bị ai đó làm cho
dừng hình vậy. Cậu vẫn tự nhiên di chuyển bước chân, chắp tay cảm ơn mọi người, nhưng đôi mắt lại nhìn quanh bốn phía.
“Tiểu Đường, nơi này.” Giang Tiểu Tư nhảy loạn xạ, dùng sức mà vẫy tay gọi cậu.
Tiểu Đường vừa thấy họ thì cảm động đến suýt rơi nước mắt, nháy mắt liên tục ra hiệu cầu cứu.
Lâm Cường định đứng dậy thì lại bị Thẩm Mạc giữ chặt.
“Đừng nóng vội.”
“Đã tới mức này rồi, chẳng lẽ phải chờ bọn họ thành thân xong sao?”
“Người họ Lục kia không đơn giản chút nào, Tiểu Đường vẫn đang nằm trong tay họ, chưa nắm chắc cơ hội thì đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Lâm Cường đành tiếp tục ngồi xuống, Thẩm Mạc thì lại tiếp tục trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tiểu Đường bị kéo đi bái thiên địa.
Tiểu Đường vẫn tin là bọn họ nhất định sẽ đến cứu mình, nào ngờ họ chỉ yên lặng ngồi ở phía xa mà nhìn lại, chẳng lẽ đúng là đến uống rượu mừng thôi sao? Cậu thật sự muốn khóc, đường đường là một người đàn ông trưởng thành mà còn bị ép cưới, không hiểu tên họ Lục kia làm phép thuật gì với mình, ngoài việc ý thức vẫn thanh tỉnh thì thân thể đã hoàn toàn không thể khống chế được nữa, lại không thể nói được.
Chờ quá trình bái đường thuận lợi kết thúc, Tiểu Đường khóc không ra nước mắt, ba, mẹ, con rất xin lỗi hai người, nhà chúng ta tuyệt hậu rồi.
Giang Tiểu Tư thì đang bày ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn hai người họ, trăm ngàn năm nay, những cô nương quanh mình cứ mười mấy hai mươi tuổi đều được lập gia đình, mà cô thì vẫn mãi là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Hiện tại, cô thật vất vả mới tìm được một người trong lòng, cảm thấy trái tim tràn đầy ngọt ngào như bánh xốp vậy, chỉ hận không thể gói người ta lại mà chôn chặt vào lòng. Cô nhớ lại lúc mới gặp Thẩm Mạc bị hiểu lầm cản trở, tiếp xúc với nhau cũng thật khó khăn, rồi đến về sau dùng trăm phương nghìn kế để trở thành học sinh của anh, chỉ để có thể thường xuyên ở bên người ấy, chẳng phải mình đã sớm yêu mến anh ta rồi sao?
Nhưng dù tràn ngập tình ý, lại vì Tán Tâm Thủy mà làm cô quên mất người mình thích là ai. Nhớ mãi đêm bình an ấy, chiếc áo choàng của anh bao bọc lấy thân thể lạnh lẽo của mình, giống như một chiếc lưới thật lớn đang vây lại tất cả, dù cô có trốn cũng không thoát được nữa. Đợi cả trăm ngàn năm, hóa ra là vì chờ đợi người này xuất hiện. Bắt đầu từ thời điểm thích người này, cô cảm thấy mình đang mau chóng trưởng thành, mỗi một bộ phận trong cơ thể đều đang kêu gào, cần nhanh chóng lớn lên.
Một ngày nào đó, em cũng sẽ trở thành tân nương của anh……. Giang Tiểu Tư nghiêng đầu nhìn Thẩm Mạc khẽ cười. Thẩm Mạc ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô, anh lập tức bình thản đưa mắt sang chỗ khác. ‘Hạt dưa cô nương’ bên cạnh vừa đỏ mặt vừa ngượng ngập bắt chuyện với anh, Thẩm Mạc hết gật đầu lại lắc đầu.
Diệc Hưu thấp giọng nói: “Lục công tử kia thật kỳ lạ.”
“Đúng vậy, có quỷ âm khí, yêu linh khí, nhưng lại có cả tiên khí, không biết là nhân vật gì nữa.”
Nếu chỉ có một đám tiểu quỷ ban đầu và một nữ quỷ đạo hạnh thấp như Phấn Hồng Phiêu Phiêu, anh và Diệc Hưu có thể dễ dàng giải quyết rồi đoạt lại Tiểu Đường, nhưng bỗng nhiên lại nhảy ra một Lục công tử, nhãn lực của anh và Diệc Hưu đều không nhìn được rõ ràng người này, đành phải yên lặng quan sát trước rồi chờ thời cơ cứu người vậy.
Sau khi bái xong thiên địa thì tiệc rượu bắt đầu, Giang Tiểu Tư nhìn cả bàn đầy thịt cá nuốt nước miếng, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Mạc, ngay cả chiếc đũa cô cũng không dám động tới. ‘Hạt dưa cô nương’ bên cạnh vẫn nhiệt tình gắp thức ăn cho Thẩm Mạc, anh cũng không có ý từ chối, thỉnh thoảng còn ăn mấy miếng. Giang Tiểu Tư biết anh ta lại bắt đầu giở thủ thuật che mắt, đáng tiếc là mình không biết làm, Lâm Cường cũng không biết, Diệc Hưu thì không ăn mặn, ba người đành ngồi đó mà đọ mắt.
Xung quanh đầy ắp tiếng cười đùa hoan hỷ, mọi người đang ăn uống rất nhiệt tình, chú rể đi kính rượu từng bàn, đã tới bàn họ ngồi. Giang Tiểu Tư trợn tròn mắt, không ngờ Tiểu Đường lại có tửu lượng tốt như vậy, tiếp hết ly này đến ly khác mà bước chân vẫn không hề loạn chút nào.
Thực ra trong lòng Tiểu Đường đang thầm than, cậu đã say đến mức sắp ngủ gục rồi, chỉ là chân tay tự động di chuyển thôi.
Lục công tử tới bên bàn bọn họ lịch sự trò chuyên.
“Các vị đây đều là bằng hữu của Hành Chi, không quản đường xa tới đây, nếu chúng tôi chiêu đãi có gì sơ suất, mong các vị lượng thứ cho.”
“Lục công tử khách khí quá.” Giang Tiểu Tư vui vẻ chắp tay đáp lại.
Những người còn lại nghe một tràng lời thoại y như trong phim truyền hình thì cảm thấy rùng cả mình. Lâm Cường lén nhéo tay Tiểu Đường khẽ nói: “Tiểu Đường, cậu không sao chứ?”
Tiểu Đường nhìn sang nhe răng cười với anh, tuy trông rất cứng ngắc nhưng trông lại càng tuấn tú hơn làm Lâm Cường suýt thì nhảy dựng lên, chẳng lẽ Tiểu Đường cũng biến thành yêu tinh rồi?
Lục Lâm nhìn nhìn bàn ăn: “Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị của mọi người sao? Ông chủ Diêu, đổi thức ăn bàn này hộ tôi, bảo phòng bếp làm vài món chay rồi bưng lên.”
“A di đà phật.” Diệc Hưu gật đầu với hắn tỏ vẻ cảm tạ.
“Cũng muộn rồi, hôm nay mọi người cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Cha mẹ Hành Chi qua đời sớm, ngày thành hôn là ngày quan trọng nên tôi đã bảo cậu ấy mời bằng hữu tới dự, cậu ấy chỉ mời các vị tới, vậy chắc là quan hệ với các vị rất tốt. Thôn của chúng tôi tuy nhỏ nhưng phong cảnh cũng không tồi, các vị ở lại vài ngày đi, để Hành Chi đưa các vị thăm thú quanh đây.”
Lục Lâm tươi cười cực kỳ thân thiết, đôi mắt trong veo làm người khác không thể cự tuyệt. Tiểu Đường im lặng đứng bên cạnh, chỉ giơ cốc lên kính rượu với mọi người. Bọn Lâm Cường nhìn ly rượu tiểu nhị mới bưng lên, lại nhìn Thẩm Mạc, thấy Thẩm Mạc nhẹ nhàng gật đầu thì cũng nâng chén lên uống. Sau đó, Tiểu Đường lại tiếp tục đi theo Lục Lâm tới bàn khác kính rượu.
Giang Tiểu Tư bị cay thì lè lưỡi thở phì phì, nhìn sang Thẩm Mạc, anh vẫn dùng thủ thuật che mắt, căn bản là không uống chút nào.
“Rượu này?”
“Rượu này đã được Lục Lâm đổi rồi, không có vấn đề gì, đồ ăn cũng đã bình thường rồi, nếu đói bụng thì cứ ăn một chút đi.”
“Vậy sao thầy không uống?”
“Tôi không biết uống rượu.”
“Vậy mỗi khi thầy đi xã giao này kia đều dùng thủ thuật che mắt sao?”
Thẩm Mạc quay sang nhìn cô: “Tôi không cần xã giao.”
“Ra vậy.” Giang Tiểu Tư không còn gì để nói, đành cúi xuống bắt đầu công cuộc càn quét bàn ăn.
Ban đêm, bốn người họ được sắp xếp nghỉ tại lầu hai. Đây là lần đầu tiên Thẩm Mạc, Lâm Cường và Diệc Hưu trải nghiệm qua cảm giác được ngủ tại khách sạn thời cổ đại, Giang Tiểu Tư thì chỉ cảm thấy lâu lắm rồi mới về nhà cũ mà thôi.
Lâm Cường đi đi lại lại quanh phòng đã nửa giờ, thầm nghĩ có khi bây giờ Tiểu Đường đã vào động phòng rồi, càng ngày càng sốt ruột. Đến khi không nghe thấy tiếng động nào bên ngoài nữa, anh mới lén lút đẩy cửa ra, đi tới trước phòng Thẩm Mạc gõ cửa, vào trong mới phát hiện Diệc Hưu cũng đã tới, đang ngồi cạnh bàn.
“Lúc nào thì đi cứu người? Phải đợi tới nửa đêm sao? Chỉ chút nữa thôi là Tiểu Đường có thể bị…”
“Không sao đâu, cứ yên tâm, Tiểu Đường chỉ bị khống chế thôi, nếu cậu ta không tự nguyện thì sẽ không rơi vào tình trạng thất thân đâu.”
Diệc Hưu gật đầu: “Tôi vừa đi ra ngoài điều tra, thôn này không lớn, khoảng tám mươi hộ gia đình, chắc là trước đây đã gặp thiên tai động đất, hoặc là đá lở, sụt lún làm toàn bộ thôn bị chôn vùi. Trong một đêm, người trong thôn chết hết, vì vậy mới có nhiều u hồn như vậy.”
“Bây giờ chúng ta đang ở dưới đáy hồ sao?”
“Hẳn là vậy, trải qua năm rộng tháng dài, nơi này đã hình thành hồ nước, phế tích của thôn trang kia bị chôn dưới đáy hồ, chưa từng được khai quật, cũng chưa có ai phát hiện ra. Những người ở đấy dù đã chết nhưng vẫn muốn sống, thường lợi dụng những người bị chết đuối để mượn xác hoàn hồn, chắc Phấn Hồng Phiêu Phiêu cũng là một trong những trường hợp đó. Thực ra cô ta là một tiểu thư nhà họ Lục ở trong thôn, là thanh mai trúc mã với một người tên là Đường Hành Chi, hai người đã có đính ước. Sau này, Đường Hành Chi đi thi, nhưng đi liền năm năm không về, Lục Tiểu Văn vẫn chờ đợi năm năm không hề lập gia đình, nhưng chưa đợi được Đường Hành Chi trở về thì thôn đã gặp chuyện không may, không ai còn sống sót.”
Lâm Cường ngẩn người nhìn Diệc Hưu: “Ý của ngài là Tiểu Đường là Đường Hành Chi đầu thai?”
“Lục Tiểu Văn lấy thân phận của Phần Hồng Phiêu Phiêu để lẩn vào nhân thế, rồi cố tình tìm cậu ấy về để bái đường thành thân, tôi nghĩ phải tám chín phần mười là cậu ta rồi.”
Thẩm Mạc nói tiếp: “Tôi cũng vừa tới chỗ ở của Lục Lâm, còn hỏi thăm một ít chuyện của hắn, nếu tôi đoán không lầm, hắn hẳn là một Thụ yêu (yêu tinh cây) sắp đắc đạo thành tiên, chân thân ở trong thôn, lần đó thôn gặp phải đại nạn, hắn cũng bị thương nặng nên mới bị kẹt lại dưới này. Hắn có chút tu vi và pháp lực, khác với những yêu quái khác, chúng ta cần tập trung đối phó với hắn.”
Lâm Cường trầm mặc hồi lâu, anh không ngờ rằng trong khoảng thời gian mình chỉ biết lo lắng suông thì hai người họ đã điều tra rõ ngọn nguồn sự việc, nhất thời cảm thấy thật hổ thẹn, thật chẳng biết mình là cảnh sát hay bọn họ mới là cảnh sát nữa rồi.
Tất nhiên Thẩm Mạc đã rõ ràng người này quan tâm sẽ bị loạn, nhưng bình thường tính cách hai người đều quật cường cao ngạo, nên anh cũng chẳng thèm nói thêm nửa câu an ủi, bây giờ cũng chẳng có Tiểu Đường ở đây để làm cầu nối chạy đi chạy lại giữa hai bên.
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Thẩm Mạc nói: “Tôi sẽ nghĩ cách giữ chân Lục Lâm, trong lúc đó Diệc Hưu đại sư sẽ đi cứu Tiểu Đường ra. Anh thì bảo vệ tốt Giang Tiểu Tư, trong thôn này cũng không hề có ác quỷ, chỉ cần không đụng tới họ thì họ cũng không tấn công con người, anh yên tâm.”
Lâm Cường gật đầu: “Tiểu Tư đâu?”
“Ở phòng bên cạnh, chắc là đang ngủ, lúc nãy cô ấy uống không ít rượu.” Thẩm Mạc bất đắc dĩ lắc đầu, vừa dứt lời thì chợt nghe một tiếng thét chói tai như giết heo vọng tới từ trên lầu, là giọng của Giang Tiểu Tư.
Ba người vội vàng ra cửa, đẩy cửa phòng Giang Tiểu Tư thì phát hiện trong phòng đã không có ai. Chạy vội lên lầu, không ngờ tiếng động phát ra là từ tân phòng của Tiểu Đường và Lục Tiểu Văn.
“Giáo sư.” Giang Tiểu Tư vừa thấy Thẩm Mạc liền kích động kể tội “Người này muốn phi lễ em.”
Thẩm Mạc sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, thấy Giang Tiểu Tư và Tiểu Đường mỗi người ngồi trên một chiếc ghế dựa bằng gỗ tử đàn, tay chân đều như bị đóng đinh, dù có giãy dụa thế nào cũng không nhúc nhích được. Lục Tiểu Văn thì đã gỡ bỏ khăn voan, đang ngồi ở mép giường, khuôn mặt đoan trang tú lệ, làn da trắng nõn như ngọc. Lục Lâm đang đứng cạnh Giang Tiểu Tư, tay chống lên thành ghế, mắt mang ý cười nhìn ba người họ.
“Ngươi định làm gì?” Thẩm Mạc lạnh lùng hỏi.
“Câu này phải do tôi hỏi mới đúng, các vị là khách từ xa tới, nếu có gì bất mãn với Lục mỗ thì cứ nói thẳng ra. Sao đang ở giữa đêm tân hôn mà lại định cướp chú rể chứ?”
“Đừng có nói nhảm. Cướp Tiểu Đường tới rồi bắt ép anh ấy thành thân là các người mới đúng.” Giang Tiểu Tư thở phì phì nói.
“Vậy sao? Hành Chi, là chúng tôi ép cậu?” Ánh mắt Lục Lâm đảo tới chỗ Tiểu Đường, cậu rất muốn giải thích, nhưng không thể nói thành lời.
Đột nhiên, hai tay Lục Lâm vươn tới nắm chặt cổ Tiểu Đường và Giang Tiểu Tư. Giang Tiểu Tư cảm thấy dường như có vô số cành khô đang quấn quanh người, ép cô không thở nổi.
“Lục Lâm, đừng làm Hành Chi bị thương.” Lục Tiểu Văn đau lòng đứng dậy, muốn ngăn hắn lại, nhưng vẫn không dám tới gần.
“Ngươi muốn gì?.” Thẩm Mạc lạnh lùng nhìn Lục Lâm, cả người anh tỏa ra sát khí bừng bừng.
Lục Lâm nhún vai, lấy ra hai viên thuốc ép Tiểu Đường và Giang Tiểu Tư ăn vào.
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi muốn mấy người lập tức thành thân.”
Mọi người nghe tới đây đều trợn tròn mắt. Lâm Cường còn cho rằng mình bị ảo thanh, cố gắng hỏi lại: “Muốn chúng tôi thành thân?”
“Đúng vậy, tôi muốn ba người thành thân với mấy cô nương chưa gả trong thôn, còn Giang cô nương, cứ gả cho tôi được rồi.”
“Dựa vào cái gì chứ, quỷ mới thèm gả cho ngươi.” Giang Tiểu Tư thở hổn hển xong mới phát hiện mình lỡ lời rồi.
Lục Lâm cười lạnh một tiếng, nắm lấy cằm cô: “Cô nghĩ vậy sao, thành quỷ……”
“Buông cô ấy ra, cô ấy không thể gả cho ngươi được, đời này cô chỉ có thể là vợ của ta, Thẩm Mạc.”
Đột nhiên, Thẩm Mạc dùng giọng điệu lạnh băng mà bá đạo thốt ra những lời này, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, Giang Tiểu Tư thì hoàn toàn hóa đá, trời ơi, cô say rồi sao?
Lục Lâm nhìn sang, Thẩm Mạc đang dùng ánh mắt như đã nhìn thấu tất cả mà nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý cười nhạo, lại mang theo cảm giác thương hại như vậy làm hắn cảm thấy thật khó chịu.
“Ngươi muốn lấy cô ấy?”
“Tôi và cô ấy đã có hôn ước, đương nhiên muốn lấy cô ấy rồi.”
Lục Lâm trầm mặc một lát, bà mối ở cửa ban chiều lạch bạch chạy vào, nói thầm vài câu bên tai Lục Lâm. Lục Lâm nhíu mày nói: “Đã có hôn ước trước rồi, vậy hai người thành thân, hai vị còn lại thì cũng thành thân với hai cô nương trong thôn đi. Các vị yên tâm, cô nương ở thôn Tiểu Lê đều hiền lương thục đức, xinh đẹp đoan trang. Hơn nữa, tôi sẽ thay các vị chọn ra người ưu tú nhất. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôn lễ cứ định vào ngày mai đi, tôi sẽ chủ trì hôn lễ cho các vị.”
Sắc mặt Diệc Hưu đại biến. “Vị thí chủ này, lão nạp là người xuất gia.”
“Thanh đăng cổ Phật làm sao bì được với như hoa mĩ quyến, đại sư nên hoàn tục đi.”
Diệc Hưu cũng chẳng tiếp lời nữa, nghĩ thật dở khóc dở cười.
Thẩm Mạc nhướn mày nhìn Lục Lâm: “Ta còn tưởng là yêu quái gì, hóa ra là cây nhân duyên.”
Lục Lâm cũng không tức giận, cười gật đầu: “Năm đó Hành Chi và Tiểu Văn trước hoa dưới trăng, chính là hẹn ước chuyện chung thân trước mặt ta, hôm nay cuối cùng cũng kết thành vợ chồng dưới sự chủ trì của ta, người có tình sẽ thành thân thuộc, chẳng lẽ không đáng mừng hay sao? Cả đời ta đã chứng kiến nhân duyên tốt đẹp của một trăm linh ba đôi, chỉ cần se duyên cho năm đôi nữa là sẽ thành chính quả. Nhưng trong thôn lại toàn quỷ, không thể sinh dưỡng, vì vậy đã hết nam tử chưa thành thân. Các vị đã tới đây, vậy ở lại thành thân đi.”
“Lục Lâm, nhân duyên do ép buộc làm sao mà thành? Ngươi sống bao nhiêu năm như vậy, thấy bao nhiêu yêu hận ly biệt, nghe bao nhiêu lời thề non hẹn biển, đạo lý dễ hiểu như vậy đều chưa rõ ràng sao? Huống chi, chân thân ngươi đã bị hủy, ngươi còn cho là……..”
“Đừng có dài dòng. Sao ta là không rõ chứ, nhưng không phải ngươi và vị Giang cô nương này tình đầu ý hợp sao? Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, cưới hay không?”
Thẩm Mạc nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cưới.”
Lục Lâm phất tay áo lụa trắng, quay lại nói với bà mối: “Bà chủ, bảo mọi người chuẩn bị cẩn thận, ngày mai tiếp tục cử hành hôn lễ. Phải làm náo nhiệt hơn hôm nay.”
“Tiểu Đường, nơi này.” Giang Tiểu Tư nhảy loạn xạ, dùng sức mà vẫy tay gọi cậu.
Tiểu Đường vừa thấy họ thì cảm động đến suýt rơi nước mắt, nháy mắt liên tục ra hiệu cầu cứu.
Lâm Cường định đứng dậy thì lại bị Thẩm Mạc giữ chặt.
“Đừng nóng vội.”
“Đã tới mức này rồi, chẳng lẽ phải chờ bọn họ thành thân xong sao?”
“Người họ Lục kia không đơn giản chút nào, Tiểu Đường vẫn đang nằm trong tay họ, chưa nắm chắc cơ hội thì đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Lâm Cường đành tiếp tục ngồi xuống, Thẩm Mạc thì lại tiếp tục trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tiểu Đường bị kéo đi bái thiên địa.
Tiểu Đường vẫn tin là bọn họ nhất định sẽ đến cứu mình, nào ngờ họ chỉ yên lặng ngồi ở phía xa mà nhìn lại, chẳng lẽ đúng là đến uống rượu mừng thôi sao? Cậu thật sự muốn khóc, đường đường là một người đàn ông trưởng thành mà còn bị ép cưới, không hiểu tên họ Lục kia làm phép thuật gì với mình, ngoài việc ý thức vẫn thanh tỉnh thì thân thể đã hoàn toàn không thể khống chế được nữa, lại không thể nói được.
Chờ quá trình bái đường thuận lợi kết thúc, Tiểu Đường khóc không ra nước mắt, ba, mẹ, con rất xin lỗi hai người, nhà chúng ta tuyệt hậu rồi.
Giang Tiểu Tư thì đang bày ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn hai người họ, trăm ngàn năm nay, những cô nương quanh mình cứ mười mấy hai mươi tuổi đều được lập gia đình, mà cô thì vẫn mãi là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Hiện tại, cô thật vất vả mới tìm được một người trong lòng, cảm thấy trái tim tràn đầy ngọt ngào như bánh xốp vậy, chỉ hận không thể gói người ta lại mà chôn chặt vào lòng. Cô nhớ lại lúc mới gặp Thẩm Mạc bị hiểu lầm cản trở, tiếp xúc với nhau cũng thật khó khăn, rồi đến về sau dùng trăm phương nghìn kế để trở thành học sinh của anh, chỉ để có thể thường xuyên ở bên người ấy, chẳng phải mình đã sớm yêu mến anh ta rồi sao?
Nhưng dù tràn ngập tình ý, lại vì Tán Tâm Thủy mà làm cô quên mất người mình thích là ai. Nhớ mãi đêm bình an ấy, chiếc áo choàng của anh bao bọc lấy thân thể lạnh lẽo của mình, giống như một chiếc lưới thật lớn đang vây lại tất cả, dù cô có trốn cũng không thoát được nữa. Đợi cả trăm ngàn năm, hóa ra là vì chờ đợi người này xuất hiện. Bắt đầu từ thời điểm thích người này, cô cảm thấy mình đang mau chóng trưởng thành, mỗi một bộ phận trong cơ thể đều đang kêu gào, cần nhanh chóng lớn lên.
Một ngày nào đó, em cũng sẽ trở thành tân nương của anh……. Giang Tiểu Tư nghiêng đầu nhìn Thẩm Mạc khẽ cười. Thẩm Mạc ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô, anh lập tức bình thản đưa mắt sang chỗ khác. ‘Hạt dưa cô nương’ bên cạnh vừa đỏ mặt vừa ngượng ngập bắt chuyện với anh, Thẩm Mạc hết gật đầu lại lắc đầu.
Diệc Hưu thấp giọng nói: “Lục công tử kia thật kỳ lạ.”
“Đúng vậy, có quỷ âm khí, yêu linh khí, nhưng lại có cả tiên khí, không biết là nhân vật gì nữa.”
Nếu chỉ có một đám tiểu quỷ ban đầu và một nữ quỷ đạo hạnh thấp như Phấn Hồng Phiêu Phiêu, anh và Diệc Hưu có thể dễ dàng giải quyết rồi đoạt lại Tiểu Đường, nhưng bỗng nhiên lại nhảy ra một Lục công tử, nhãn lực của anh và Diệc Hưu đều không nhìn được rõ ràng người này, đành phải yên lặng quan sát trước rồi chờ thời cơ cứu người vậy.
Sau khi bái xong thiên địa thì tiệc rượu bắt đầu, Giang Tiểu Tư nhìn cả bàn đầy thịt cá nuốt nước miếng, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Mạc, ngay cả chiếc đũa cô cũng không dám động tới. ‘Hạt dưa cô nương’ bên cạnh vẫn nhiệt tình gắp thức ăn cho Thẩm Mạc, anh cũng không có ý từ chối, thỉnh thoảng còn ăn mấy miếng. Giang Tiểu Tư biết anh ta lại bắt đầu giở thủ thuật che mắt, đáng tiếc là mình không biết làm, Lâm Cường cũng không biết, Diệc Hưu thì không ăn mặn, ba người đành ngồi đó mà đọ mắt.
Xung quanh đầy ắp tiếng cười đùa hoan hỷ, mọi người đang ăn uống rất nhiệt tình, chú rể đi kính rượu từng bàn, đã tới bàn họ ngồi. Giang Tiểu Tư trợn tròn mắt, không ngờ Tiểu Đường lại có tửu lượng tốt như vậy, tiếp hết ly này đến ly khác mà bước chân vẫn không hề loạn chút nào.
Thực ra trong lòng Tiểu Đường đang thầm than, cậu đã say đến mức sắp ngủ gục rồi, chỉ là chân tay tự động di chuyển thôi.
Lục công tử tới bên bàn bọn họ lịch sự trò chuyên.
“Các vị đây đều là bằng hữu của Hành Chi, không quản đường xa tới đây, nếu chúng tôi chiêu đãi có gì sơ suất, mong các vị lượng thứ cho.”
“Lục công tử khách khí quá.” Giang Tiểu Tư vui vẻ chắp tay đáp lại.
Những người còn lại nghe một tràng lời thoại y như trong phim truyền hình thì cảm thấy rùng cả mình. Lâm Cường lén nhéo tay Tiểu Đường khẽ nói: “Tiểu Đường, cậu không sao chứ?”
Tiểu Đường nhìn sang nhe răng cười với anh, tuy trông rất cứng ngắc nhưng trông lại càng tuấn tú hơn làm Lâm Cường suýt thì nhảy dựng lên, chẳng lẽ Tiểu Đường cũng biến thành yêu tinh rồi?
Lục Lâm nhìn nhìn bàn ăn: “Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị của mọi người sao? Ông chủ Diêu, đổi thức ăn bàn này hộ tôi, bảo phòng bếp làm vài món chay rồi bưng lên.”
“A di đà phật.” Diệc Hưu gật đầu với hắn tỏ vẻ cảm tạ.
“Cũng muộn rồi, hôm nay mọi người cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Cha mẹ Hành Chi qua đời sớm, ngày thành hôn là ngày quan trọng nên tôi đã bảo cậu ấy mời bằng hữu tới dự, cậu ấy chỉ mời các vị tới, vậy chắc là quan hệ với các vị rất tốt. Thôn của chúng tôi tuy nhỏ nhưng phong cảnh cũng không tồi, các vị ở lại vài ngày đi, để Hành Chi đưa các vị thăm thú quanh đây.”
Lục Lâm tươi cười cực kỳ thân thiết, đôi mắt trong veo làm người khác không thể cự tuyệt. Tiểu Đường im lặng đứng bên cạnh, chỉ giơ cốc lên kính rượu với mọi người. Bọn Lâm Cường nhìn ly rượu tiểu nhị mới bưng lên, lại nhìn Thẩm Mạc, thấy Thẩm Mạc nhẹ nhàng gật đầu thì cũng nâng chén lên uống. Sau đó, Tiểu Đường lại tiếp tục đi theo Lục Lâm tới bàn khác kính rượu.
Giang Tiểu Tư bị cay thì lè lưỡi thở phì phì, nhìn sang Thẩm Mạc, anh vẫn dùng thủ thuật che mắt, căn bản là không uống chút nào.
“Rượu này?”
“Rượu này đã được Lục Lâm đổi rồi, không có vấn đề gì, đồ ăn cũng đã bình thường rồi, nếu đói bụng thì cứ ăn một chút đi.”
“Vậy sao thầy không uống?”
“Tôi không biết uống rượu.”
“Vậy mỗi khi thầy đi xã giao này kia đều dùng thủ thuật che mắt sao?”
Thẩm Mạc quay sang nhìn cô: “Tôi không cần xã giao.”
“Ra vậy.” Giang Tiểu Tư không còn gì để nói, đành cúi xuống bắt đầu công cuộc càn quét bàn ăn.
Ban đêm, bốn người họ được sắp xếp nghỉ tại lầu hai. Đây là lần đầu tiên Thẩm Mạc, Lâm Cường và Diệc Hưu trải nghiệm qua cảm giác được ngủ tại khách sạn thời cổ đại, Giang Tiểu Tư thì chỉ cảm thấy lâu lắm rồi mới về nhà cũ mà thôi.
Lâm Cường đi đi lại lại quanh phòng đã nửa giờ, thầm nghĩ có khi bây giờ Tiểu Đường đã vào động phòng rồi, càng ngày càng sốt ruột. Đến khi không nghe thấy tiếng động nào bên ngoài nữa, anh mới lén lút đẩy cửa ra, đi tới trước phòng Thẩm Mạc gõ cửa, vào trong mới phát hiện Diệc Hưu cũng đã tới, đang ngồi cạnh bàn.
“Lúc nào thì đi cứu người? Phải đợi tới nửa đêm sao? Chỉ chút nữa thôi là Tiểu Đường có thể bị…”
“Không sao đâu, cứ yên tâm, Tiểu Đường chỉ bị khống chế thôi, nếu cậu ta không tự nguyện thì sẽ không rơi vào tình trạng thất thân đâu.”
Diệc Hưu gật đầu: “Tôi vừa đi ra ngoài điều tra, thôn này không lớn, khoảng tám mươi hộ gia đình, chắc là trước đây đã gặp thiên tai động đất, hoặc là đá lở, sụt lún làm toàn bộ thôn bị chôn vùi. Trong một đêm, người trong thôn chết hết, vì vậy mới có nhiều u hồn như vậy.”
“Bây giờ chúng ta đang ở dưới đáy hồ sao?”
“Hẳn là vậy, trải qua năm rộng tháng dài, nơi này đã hình thành hồ nước, phế tích của thôn trang kia bị chôn dưới đáy hồ, chưa từng được khai quật, cũng chưa có ai phát hiện ra. Những người ở đấy dù đã chết nhưng vẫn muốn sống, thường lợi dụng những người bị chết đuối để mượn xác hoàn hồn, chắc Phấn Hồng Phiêu Phiêu cũng là một trong những trường hợp đó. Thực ra cô ta là một tiểu thư nhà họ Lục ở trong thôn, là thanh mai trúc mã với một người tên là Đường Hành Chi, hai người đã có đính ước. Sau này, Đường Hành Chi đi thi, nhưng đi liền năm năm không về, Lục Tiểu Văn vẫn chờ đợi năm năm không hề lập gia đình, nhưng chưa đợi được Đường Hành Chi trở về thì thôn đã gặp chuyện không may, không ai còn sống sót.”
Lâm Cường ngẩn người nhìn Diệc Hưu: “Ý của ngài là Tiểu Đường là Đường Hành Chi đầu thai?”
“Lục Tiểu Văn lấy thân phận của Phần Hồng Phiêu Phiêu để lẩn vào nhân thế, rồi cố tình tìm cậu ấy về để bái đường thành thân, tôi nghĩ phải tám chín phần mười là cậu ta rồi.”
Thẩm Mạc nói tiếp: “Tôi cũng vừa tới chỗ ở của Lục Lâm, còn hỏi thăm một ít chuyện của hắn, nếu tôi đoán không lầm, hắn hẳn là một Thụ yêu (yêu tinh cây) sắp đắc đạo thành tiên, chân thân ở trong thôn, lần đó thôn gặp phải đại nạn, hắn cũng bị thương nặng nên mới bị kẹt lại dưới này. Hắn có chút tu vi và pháp lực, khác với những yêu quái khác, chúng ta cần tập trung đối phó với hắn.”
Lâm Cường trầm mặc hồi lâu, anh không ngờ rằng trong khoảng thời gian mình chỉ biết lo lắng suông thì hai người họ đã điều tra rõ ngọn nguồn sự việc, nhất thời cảm thấy thật hổ thẹn, thật chẳng biết mình là cảnh sát hay bọn họ mới là cảnh sát nữa rồi.
Tất nhiên Thẩm Mạc đã rõ ràng người này quan tâm sẽ bị loạn, nhưng bình thường tính cách hai người đều quật cường cao ngạo, nên anh cũng chẳng thèm nói thêm nửa câu an ủi, bây giờ cũng chẳng có Tiểu Đường ở đây để làm cầu nối chạy đi chạy lại giữa hai bên.
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Thẩm Mạc nói: “Tôi sẽ nghĩ cách giữ chân Lục Lâm, trong lúc đó Diệc Hưu đại sư sẽ đi cứu Tiểu Đường ra. Anh thì bảo vệ tốt Giang Tiểu Tư, trong thôn này cũng không hề có ác quỷ, chỉ cần không đụng tới họ thì họ cũng không tấn công con người, anh yên tâm.”
Lâm Cường gật đầu: “Tiểu Tư đâu?”
“Ở phòng bên cạnh, chắc là đang ngủ, lúc nãy cô ấy uống không ít rượu.” Thẩm Mạc bất đắc dĩ lắc đầu, vừa dứt lời thì chợt nghe một tiếng thét chói tai như giết heo vọng tới từ trên lầu, là giọng của Giang Tiểu Tư.
Ba người vội vàng ra cửa, đẩy cửa phòng Giang Tiểu Tư thì phát hiện trong phòng đã không có ai. Chạy vội lên lầu, không ngờ tiếng động phát ra là từ tân phòng của Tiểu Đường và Lục Tiểu Văn.
“Giáo sư.” Giang Tiểu Tư vừa thấy Thẩm Mạc liền kích động kể tội “Người này muốn phi lễ em.”
Thẩm Mạc sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, thấy Giang Tiểu Tư và Tiểu Đường mỗi người ngồi trên một chiếc ghế dựa bằng gỗ tử đàn, tay chân đều như bị đóng đinh, dù có giãy dụa thế nào cũng không nhúc nhích được. Lục Tiểu Văn thì đã gỡ bỏ khăn voan, đang ngồi ở mép giường, khuôn mặt đoan trang tú lệ, làn da trắng nõn như ngọc. Lục Lâm đang đứng cạnh Giang Tiểu Tư, tay chống lên thành ghế, mắt mang ý cười nhìn ba người họ.
“Ngươi định làm gì?” Thẩm Mạc lạnh lùng hỏi.
“Câu này phải do tôi hỏi mới đúng, các vị là khách từ xa tới, nếu có gì bất mãn với Lục mỗ thì cứ nói thẳng ra. Sao đang ở giữa đêm tân hôn mà lại định cướp chú rể chứ?”
“Đừng có nói nhảm. Cướp Tiểu Đường tới rồi bắt ép anh ấy thành thân là các người mới đúng.” Giang Tiểu Tư thở phì phì nói.
“Vậy sao? Hành Chi, là chúng tôi ép cậu?” Ánh mắt Lục Lâm đảo tới chỗ Tiểu Đường, cậu rất muốn giải thích, nhưng không thể nói thành lời.
Đột nhiên, hai tay Lục Lâm vươn tới nắm chặt cổ Tiểu Đường và Giang Tiểu Tư. Giang Tiểu Tư cảm thấy dường như có vô số cành khô đang quấn quanh người, ép cô không thở nổi.
“Lục Lâm, đừng làm Hành Chi bị thương.” Lục Tiểu Văn đau lòng đứng dậy, muốn ngăn hắn lại, nhưng vẫn không dám tới gần.
“Ngươi muốn gì?.” Thẩm Mạc lạnh lùng nhìn Lục Lâm, cả người anh tỏa ra sát khí bừng bừng.
Lục Lâm nhún vai, lấy ra hai viên thuốc ép Tiểu Đường và Giang Tiểu Tư ăn vào.
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi muốn mấy người lập tức thành thân.”
Mọi người nghe tới đây đều trợn tròn mắt. Lâm Cường còn cho rằng mình bị ảo thanh, cố gắng hỏi lại: “Muốn chúng tôi thành thân?”
“Đúng vậy, tôi muốn ba người thành thân với mấy cô nương chưa gả trong thôn, còn Giang cô nương, cứ gả cho tôi được rồi.”
“Dựa vào cái gì chứ, quỷ mới thèm gả cho ngươi.” Giang Tiểu Tư thở hổn hển xong mới phát hiện mình lỡ lời rồi.
Lục Lâm cười lạnh một tiếng, nắm lấy cằm cô: “Cô nghĩ vậy sao, thành quỷ……”
“Buông cô ấy ra, cô ấy không thể gả cho ngươi được, đời này cô chỉ có thể là vợ của ta, Thẩm Mạc.”
Đột nhiên, Thẩm Mạc dùng giọng điệu lạnh băng mà bá đạo thốt ra những lời này, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, Giang Tiểu Tư thì hoàn toàn hóa đá, trời ơi, cô say rồi sao?
Lục Lâm nhìn sang, Thẩm Mạc đang dùng ánh mắt như đã nhìn thấu tất cả mà nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý cười nhạo, lại mang theo cảm giác thương hại như vậy làm hắn cảm thấy thật khó chịu.
“Ngươi muốn lấy cô ấy?”
“Tôi và cô ấy đã có hôn ước, đương nhiên muốn lấy cô ấy rồi.”
Lục Lâm trầm mặc một lát, bà mối ở cửa ban chiều lạch bạch chạy vào, nói thầm vài câu bên tai Lục Lâm. Lục Lâm nhíu mày nói: “Đã có hôn ước trước rồi, vậy hai người thành thân, hai vị còn lại thì cũng thành thân với hai cô nương trong thôn đi. Các vị yên tâm, cô nương ở thôn Tiểu Lê đều hiền lương thục đức, xinh đẹp đoan trang. Hơn nữa, tôi sẽ thay các vị chọn ra người ưu tú nhất. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôn lễ cứ định vào ngày mai đi, tôi sẽ chủ trì hôn lễ cho các vị.”
Sắc mặt Diệc Hưu đại biến. “Vị thí chủ này, lão nạp là người xuất gia.”
“Thanh đăng cổ Phật làm sao bì được với như hoa mĩ quyến, đại sư nên hoàn tục đi.”
Diệc Hưu cũng chẳng tiếp lời nữa, nghĩ thật dở khóc dở cười.
Thẩm Mạc nhướn mày nhìn Lục Lâm: “Ta còn tưởng là yêu quái gì, hóa ra là cây nhân duyên.”
Lục Lâm cũng không tức giận, cười gật đầu: “Năm đó Hành Chi và Tiểu Văn trước hoa dưới trăng, chính là hẹn ước chuyện chung thân trước mặt ta, hôm nay cuối cùng cũng kết thành vợ chồng dưới sự chủ trì của ta, người có tình sẽ thành thân thuộc, chẳng lẽ không đáng mừng hay sao? Cả đời ta đã chứng kiến nhân duyên tốt đẹp của một trăm linh ba đôi, chỉ cần se duyên cho năm đôi nữa là sẽ thành chính quả. Nhưng trong thôn lại toàn quỷ, không thể sinh dưỡng, vì vậy đã hết nam tử chưa thành thân. Các vị đã tới đây, vậy ở lại thành thân đi.”
“Lục Lâm, nhân duyên do ép buộc làm sao mà thành? Ngươi sống bao nhiêu năm như vậy, thấy bao nhiêu yêu hận ly biệt, nghe bao nhiêu lời thề non hẹn biển, đạo lý dễ hiểu như vậy đều chưa rõ ràng sao? Huống chi, chân thân ngươi đã bị hủy, ngươi còn cho là……..”
“Đừng có dài dòng. Sao ta là không rõ chứ, nhưng không phải ngươi và vị Giang cô nương này tình đầu ý hợp sao? Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, cưới hay không?”
Thẩm Mạc nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cưới.”
Lục Lâm phất tay áo lụa trắng, quay lại nói với bà mối: “Bà chủ, bảo mọi người chuẩn bị cẩn thận, ngày mai tiếp tục cử hành hôn lễ. Phải làm náo nhiệt hơn hôm nay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.